Đọc truyện Con Tim Rung Động – Chương 4
Kiều Nhân vừa nhấc mông rời khỏi chỗ ngồi chưa đến hai giây lại đường hoàng hạ mông ngồi xuống.
Máy tính bị cô đóng lại ôm trước ngực, đến một cơ hội mở ra kiểm tra lại thông tin cũng không có, người đàn ông ngồi bên cạnh đã lấy ra một xấp giấy vừa bị điện thoại đè xuống.
Là loại giấy trắng A4 cực kỳ phổ biến, có khoảng mười tờ, được cố định với nhau bằng kẹp giấy đơn giản.
Bàn tay của anh rất đẹp, khi ngón trỏ ở tay phải nhấc nhẹ lên, trên mu bàn tay vẫn có thể thấy những mạch máu mờ nhạt.
Anh chỉ tùy ý mở ra liếc một cái, mắt nhếch lên liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu.
Kiều Nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi hạ thấp tầng mắt, thấy trong tay Kỷ Hàn Thanh là sơ yếu lý lịch của thực tập sinh.
Cô ở ngay trang đầu tiên, bởi vì được in ra nên ảnh cô ở trên góc bên phải là ảnh đen trắng.
Bàn tay Kiều Nhân đang ôm dọc máy tính bỗng trở nên run rẩy: “Ừ”
Ngón tay của Kỷ Hàn Thanh lướt dần xuống dưới: “Chuyên ngành xã hội?”
Giọng anh nhàn nhạt, lạnh dần khiến Kiều Nhân không đoán ra được ý anh muốn nói gì.
Kiều Nhân khịt mũi, không nói lời nào.
Nửa tiếng trước mẹ Tống của cô còn ở trước mặt Kỷ Hàn Thanh yêu cầu không được cho cô làm việc ở mảng xã hội. Kết quả nửa tiếng sau, ngay lúc này, anh thấy được chữ “Bộ phận xã hội” thẳng tắp trên sơ yếu lý lịch của cô.
Cũng giống như trước kia, hồi học trung học, mọi người tụ tập thành một nhóm “phỉ nhổ” giáo viên chủ nhiệm, kết quả đang khẩu nghiệp hăng say thì tất cả bỗng im bặt, chỉ có mình Kiều Nhân vẫn nói liên mồm.
Chờ tới lúc cô phản ứng được chuyện gì thì giáo viên đã xuất hiện chình ình đằng sau lưng.
Kết cục thế nào có thể tưởng tượng ra được, vô cùng thảm khốc.
Mẹ Tống của cô so với giáo viên chủ nhiệm còn đáng sợ hơn vạn lần, kích động lên thì vừa khóc, vừa náo loạn vừa đòi tử tự treo cổ cũng đều có thể.
Kiều Nhân càng nghĩ càng thấy đầu ong ong, giơ tay lên dụi mắt một cái, buồn bực thở dài: “Chú nhỏ à, ngài có thể đừng nói với mẹ được không?”
Cô là con gái miền Nam, tính tình không được mềm mại uyển chuyển, nhưng nói chuyện với ai cũng nhu hòa mềm mỏng, giọng nói êm ái, tựa làn khỏi mỏng tang nơi Hồ Tây.
Kỷ Hàn Thanh hơi dùng sức tì mạnh ngón tay lên bốn chữ “Bộ phận xã hội” làm chữ “phận” có chút biến dạng.
Điểm chú ý của anh và Kiều Nhân không giống nhau.
-Ngài?
Kiều Nhân: “….Chú”
Người đàn ông nhếch mép, đôi mắt đào hoa nhìn vào cô một lúc lâu, sau đó khép lại tập sơ yếu lý lịch: “Thứ hai tới phỏng vấn.”
-Có thầy giáo chỉ dẫn thực tập sinh sao?
-Tạm thời thì chưa có.
Kiến thức xã hội của Kiều Nhân thì vô cùng chuyên nghiệp nhưng kinh nghiệm vẫn còn kém xa, một người thầy tốt để chỉ bảo là điều tất yếu.
Cô thở dài, xúc cảm mất mát ưu tư chưa kịp đến, người cũng không đứng lên khỏi ghế, người đàn ông bên cạnh đã quay đầu xuống nhìn cô: “Em tới thì sẽ có.”
Cả buổi tối tâm trạng của Kiều Nhân như tàu lượn siêu tốc lên xuống điên cuồng.
Quá trình mặc dù vô cùng gian nan, nhưng kết quả hiện giờ cũng gọi là tốt rồi.
Kiều Nhân kích động một hồi, dẫn đến hôm đó mất ngủ cả đêm.
Cô ở trên giường lăn qua lội lại một lúc lâu, đến tận mười một giờ rưỡi, người còn chưa ngủ được nhưng lại bị một cuộc điện thoại kéo lại thần trí.
Giờ này vẫn còn điện thoại gọi tới, rõ ràng đêm nay không thể đi ngủ được rồi.
Kiều Nhân vừa nghe điện thoại đã tự động lấy máy tính trên đầu giường mở ra.
Chỉ trong chớp mắt, biên tập viên mở miệng với tốc độ cực nhanh: “Kiều Kiều, có một bản thảo cần phải hoàn chỉnh lại, chủ biên bảo cô viết thêm một bài nữa.”
Không kịp nói chuyện phiếm, giao diện trò chuyện đã mở ra, cấp trên đã gửi cho cô một tập tin, vốn đã được sắp xếp cẩn thận nhưng có một đoạn lớn phải xóa bỏ.
Kiều Nhân dụi mắt một cái: “Được rồi”
Ngày mai tạp chí sẽ phát hành, trước năm giờ việc kiểm tra bản thảo phải được hoàn thành sau đó đúng năm giờ gửi đến nhà xuất bản.
-Còn có bản thảo mới sao?
-Không có
Kiều Nhân tiếp tục dụi mắt.
Mới vừa rồi không có chuyện gì làm, lăn đi lội trên giường làm đủ mọi thứ cũng không ngủ được, bây giờ công việc rơi vào tay cô lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Biên tập lại hỏi: “Cái gì thế?”
-Biên tập lại hết mấy tin tức cũ.
Kiều Nhân mở tài liệu ra, số lượng hình ảnh cùng văn bản cắt giảm quá nhiều. Cô gõ một vài từ khóa để tìm các tập tin liên quan, không quá mười giây, tựa đề đã hiện ra.
Đầu điện thoại bên kia, biên tập viên cũng mệt mỏi, âm thanh ngáp dài ngáp ngắn chuyền tới, Kiều Nhân cũng không nhịn được mà che miệng.
-Có khi hôm nay không về được nhà trước hai giờ.
Kiều Nhân không nói gì cả, chọn một bức ảnh rồi bắt đầu nghĩ nội dung.
Ngay lúc này cô thật sự rất buồn ngủ, đầu óc ngưng trệ, chỉ nghĩ về nội dung, đem lời của biên tập nói từ tai phải truyền qua tai trái
-Đã liên tục hai tuần liên tiếp về nhà không thể ngủ cùng chồng rồi.
Kiều Nhân thuận miệng đáp lại.
Trên màn hình đã xuất hiện mấy trăm chữ.
Cô viết qua một lần, sau đó lại ngừng gõ chứ rồi xóa đi, cuối cùng lại chữ còn một dòng.
-Kiều Kiều, cô có bạn trai chưa?
-Chưa có
-Định bao giờ mới tìm bạn trai đây?”
-Không có ý định tìm.
Kiều Nhân thực tập mấy tháng nay, cả một ngày nếu không phải là ngủ bù thì cũng là chạy đông chạy tây khắp mọi nơi, làm gì có thời gian mà tìm bạn trai.
Mẹ Tống mấy ngày trước còn để mấy đối tượng cho cô đi xem mắt kia kìa.
Bây giờ chưa nhìn thấy đối tượng thích hợp, không chừng một thời gian nữa thôi, cô sẽ bị bắt xem mắt trên bàn cơm mất.
Đầu óc ngày càng choáng váng, cô để máy tính qua một bên, vội vọt xuống giường pha ly cà phê.
Bận bịu làm việc liên tục tới gần một giờ sáng, Kiều Nhân gửi bản thảo cho biên tập, sau đó bản thảo sẽ được sửa sang lại.
Một mạch như vậy, Kiều Nhân cũng không khó ngủ như trước, điện thoại ném qua một bên, sau khi rửa mặt liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Kiều Nhân hiếm khi phải đặt chuông báo thức như lần này.
Ngày thứ hai, đồng hồ báo thứ đúng tám giờ ba mươi vang lên, cô đưa tay ra với, kết quả không cầm tới điện thoại di động mà lại chạm vào một cánh tay mảnh mai.
Kiều Nhân chợt hoàn hồn tỉnh lại, vừa kéo bịt mắt xuống liền bị ôm chặt.
Ánh mắt tiểu cô nương không an tĩnh chút nào, ôm lấy cô hít một hơi thật sâu: “Ui trụi ui tiểu Kiều của nhà ta vẫn thơm như vậy.”
Trái tim Kiều Nhân vẫn còn đang đập thình thich, hô hấp và giọng nói đều run rẩy: “Cậu trở về từ khi nào?”
-Hơn hai giờ đã về rồi…
-Các thầy đem cậu vào núi thẳm rừng già à?
-Chẳng phải là như thế sao? Căn bản nơi đó còn không có tín hiệu gì cả, còn mệt muốn chết.
-Di tích văn hóa đẹp không?
-…
-Niệm Niệm…?
Kỷ Niệm bị cô khơi gợi lại ký ức, ngay cả buồn ngủ cũng không ngủ nữa, lập tức bật dậy từ trên giường: “Đẹp mắt cái rắm, chúng tớ phải ở đó để lau kỷ vật, không được phép làm cho sứt mẻ, mẹ nó còn lắm chuyện hơn cả anh trai mình.”
Kiều Nhân ở trên giường đơ người mấy giây, sau đó cầm quần áo lên mặc: “Anh trai cậu thế nào?”
Cô cùng Niệm Niệm quen nhau không dài lắm, hình như là vào năm hai đại học, trường cô và trường bên cạnh tổ chức trận giao hữu bóng rổ, Kiêu Nhân được coi là ban cán bộ nên cũng phải đi xem. Kết quả cô chỉ ngồi trên ghế, chẳng phải làm gì cả. Bỗng nhiên quả bóng rổ cứng rắn đi đâu bay đến đập vào bả vai cô.
Cái người vóc dáng cao cao vô tình đập bóng vội chạy tới xin lỗi, Kỷ Niệm hồi đó còn là bạn gái anh ta.
Hai năm trôi qua, Niệm Niệm đổi bạn trai không biết bao nhiêu lần, ngược lại tình bạn giữ Kiều Nhân và cô nàng lại ngày càng khăng khít.
Kiều Nhân biết Kỷ Niệm có một người anh trai, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cô không thể nào xen vào. Lúc Kỷ Niệm nhắc tới anh trai, cô chớp mặt một cái, buột miệng hỏi một câu: “Anh trai cậu họ Kỷ sao?”
Vừa dứt lời, Kỷ Niệm đã ném gấu bông vào người cô: “Nói linh tinh, anh trai tớ không họ Kỷ thì chả lẽ họ Kiều à?”
Kiều Nhân vuốt vuốt mũi: “Anh cậu tên là gì vậy?”
-Hỏi làm cái gì thế?
Kỷ Niệm hé mắt, điệu cười gian xảo như hồ ly: “Muốn làm chị dâu tớ à?”
Kiều Nhân lườm cô nàng một cái, xuống giường đi rửa mặt.
Kỷ Niệm theo sát phía sau, cứ đi đi lại lại cạnh Kiều Nhân đang đánh răng: “Tiểu Kiều à cậu nên dẹp gọn cái ý định này đi thôi.”
Kiều Nhân: “….”
Cô đánh răng với tốc độ cực đại, không cẩn thận làm kem đánh răng dính lên mặt Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm không chút ngại ngùng, nhanh lau mặt sau đó dứt khoát đưa ra một ví dụ: “Cậu mà giống như bây giờ làm kem đánh răng dính lên mặt anh tớ, thể nào lão ta cũng…”
Kiều Nhân đã súc miệng xong: “Lão tao liền làm sao?”
-Nếu có cơ hội cậu nên thử nghiệm qua một chút xem sao.
-Cậu làm sao không tự mình đi thử?
-Tớ từng thử qua nha
Kỷ Niệm lấy nước bắt đầu đánh răng: “Trong một tháng liền… Tớ đã không còn muốn thấy cái loại gọi là kem đánh răng trên đời nữa.”
Kiều Nhân giật mình: “Lão ta để cho cậu ăn kem đánh răng à?”
Kỷ Niệm chỉ thiếu chút nữa là phun đầy nước lên mặt cô: “Cút.”
Làm thế nào mà ăn kem đánh răng được chứ. Chỉ cần để Kỷ Niệm dùng kem đánh răng lau sạch tất cả các đồ trang sức, đồ bạc trong nhà mà thôi.
-Vậy lão ta tên gì mới được?
-Kỷ Hàn Thanh…
Niệm Niệm thở dài: “Một gã đàn ông hẹp hòi, không hề sáng bóng, xứng với cái tên gì cả.”
Kiều Nhân: “…”
Mẹ ơi….
Vậy lần trước cô gọi “Chú Hàn”, chẳng phải sẽ bị chơi đùa đến chết à…
Kiều Nhân ngày đầu tiên đến tòa soạn vô cùng đúng giờ. Bản thảo cũng coi như thuận lợi, Kiều Nhân ngồi tại chỗ làm hết công việc trong một buổi sáng.
Lúc bốn giờ chiều, Kiều Nhân thu dọn lại đồ đạc, nhân lúc tên chủ biên háo sắc không có ở tòa soạn mà mang theo thùng đựng đồ của bản thân đi bái bai từng người.
Vào buổi tối, khi Kỷ Niệm ôm máy tính viết tiểu thuyết kinh dị, cô nằm sấp lên giường đọc báo.
Tốc độ tay gõ của Kỷ Niệm rất nhanh, trên bàn phím phát ra những âm thanh lớn: “Tiểu Kiều, cậu có biết lúc tớ đi Tây An tớ đã nghĩ gì khi nhìn thấy những hộp sọ của nhà họ Tống không?”
Kiều Nhân cầm bút ngoắc ngoắc vẽ linh tinh một chút: “Cái gì?”
-Tớ nghĩ ra được một phương pháp để giết người.
Kỷ Niệm nói hết sức hưng phấn: “Giết người xong sau đó hung thủ chờ thi thể thối rữa chỉ còn dư lại một đống xương cốt trắng. Vào đúng thời điểm, lấy dụng cụ đem xương mài, đánh bóng thành trang sức rồi đem đi bán cho người thân bạn bè thân thích của người chết.”
Kiều Nhân mặt không đổi sắc đưa tay lật báo: “Hy vọng đêm nay cậu không gặp phải ác mộng nha.”
Kiều Nhân cảm thấy nếu như nói cô chỉ là người thứ hai hiểu rõ Kỷ Niệm thì không ái tranh hạng nhất.
Kỷ Niệm đêm đó quả nhiên gặp ác mộng, cả đêm ôm lấy tay Kiều Nhân một khắc cũng không chịu buông tay.
Kiều Nhân trong đêm tự mình biến thành gối ôm hình người, ngày hôm sau đến trường eo vẫn còn có chút đau.
Buổi chiều lúc hai rưỡi giờ học bắt đầu, Kiều Nhân trước đó một tiếng đã chạy đến giảng đường tranh chỗ ngồi hàng sau.
Bởi vì là giảng đường, chỗ ngồi trong phòng đủ tiêu chuẩn cho số lượng hai trăm sinh viên, Kiều Nhân sau khi vào liền gục xuống ngủ một giấc, kết quả khi tỉnh ngủ ngẩng đầu một cái, phía trước và phía sau đã đông kín, giáo viên cũng bắt đầu bài giảng.
Một vết hằn đỏ in lên mặt Kiều Nhân, cô vỗ vỗ hai má rồi nhìn về phía điện thoại
Ba giờ chiều.
Cô lại ở trong lớp ngủ nửa tiếng như vậy.
“Khái Luận Văn Học Báo Chí” là bộ môn bắt buộc của sinh viên. Bởi vì một lần Kiều Nhân ngủ trong lớp mà từ đó suốt một học kỳ cô luôn bị giáo viên chỉ đích danh.
Trái tim Kiều Nhân đã vô cùng yếu ớt, không dám nhìn đông liếc tây, vùi đầu xuống bàn một lòng cầu nguyện giáo viên không nhìn thấy mình.
Đầu cũng sắp gục xuống đáy bàn, kết quả trong lòng càng kêu gào một điều đừng tới là giảng đường yên tĩnh được mấy giây, thì sau đó vang lên giọng nói của vị giáo sư vô cùng hòa ái dễ gần: “Bạn học Kiều Nhân, em thấy như thế nào về sự việc phóng viên Vương Quân có liên quan tới những bài báo gần đây?”
Kiều Nhân: “…”
Cô có thể nói là lại gặp một năm hạn không chút may mắn rồi.
Đấu tranh nội tâm gần nửa phút, nhẫn nhịn chịu đựng rồi đứng dậy, chỉ cắn môi và nói “Không có ý kiến gì ạ” khi hình ảnh trên máy tính đang dịch chuyển.
Tầm mắt Kiều Nhân nghiêng sang một bên, bỗng dưng thấy được một bàn tay đang đè lên trên trang sách.
Gọn gàng sạch sẽ và vô cùng đẹp đẽ. Tựa như ánh sáng nơi cửa Phật chiếu vào.