Đọc truyện Con Tim Rung Động – Chương 3
Kiều Nhân cảm thấy giọng nói này thật quen tai, lập tức quay đầu lại, sửng sốt nhìn sang.
Đầu dây bên kia Tiểu Tạ vẫn đang nghi ngờ: “Chỉ tám trăm tệ một đêm?”
Miền Bắc vật giá cao, mấy năm nay đến giá phòng ngoại ô cũng tăng cao đến hơn 10 ngàn tệ. Tám trăm tệ, ngay cả viên gạch lát sàn cũng không mua nổi ấy chứ.
Trong điện thoại tiếng gõ phím bỗng ngừng một lát, Kiều Nhân vừa liếc về phía người đàn ông đang đứng cách mình ba bước chân, chột dạ lấy tay bịt chặt ống nghe.
-Đợi một lát nhé…
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Tạ đã ngắt lời. Kiều Nhân nghe cô nàng nói:
-Hôm qua anh ta đi Bentley phải không?
Người kia vẫn đang im lặng nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, giống như đang đợi cô gọi điện xong vậy. Kiều Nhân nghiêng đầu dời tầm mắt ra chỗ khác, nhẹ nhõm “Ừ” một tiếng.
Tiếng Tiểu Tạ lại vang lên:
-Mình mới tính một chút, nếu tính giá của chiếc xe đó là 2 triệu, coi như anh ta kiếm được 800 tệ một đêm, vậy anh ta phải làm 2500 đêm mới mua được…
Kiều Nhân: “……”
-Kiều Kiều, cậu giúp mình tính thử xem, 2500 đêm tính ra là bao nhiêu năm?
….Tính cái gì cơ chứ.
Kiều Nhân bắt đầu cảm thấy việc nghe cuộc gọi này đúng là một sai lầm, tranh thủ Tiểu Tạ đang gõ máy bên kia, cô lập tức cúp máy, phòng ngừa hậu họa.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Đêm xuân tĩnh lặng không có lấy một thanh âm dù chỉ là một tiếng chim hót, một tiếng ve kêu. Ánh đèn từ trong nhà le lói hắt ra ngoài săn, an tĩnh tới mức khiến người ta sởn da gà.
Tiểu Kiều nuốt nước miếng một cái, quay đầu lại quyết định không nhắc tới câu chuyện “800 tệ” vừa rồi, cong môi cười làm khuôn mặt sáng bừng lên:
-Hàn…
-Thằng nhóc Kỷ…
Cách đó không xa đột nhiên có một giọng nói khác vang lên cắt ngang, Kiều Nhân còn chưa nói hết câu đã bị chặn lại.
Ngụy Duyên sải bước tới gần, lúc này mới nhìn thấy Kiều Nhân, “Ai” một tiếng:
-Tiểu Kiều, sao con lại đứng bên ngoài?
Kiều Nhân quơ quơ điện thoại di động:
-Con ra nghe điện thoại.
Ngụy Duyên đáp lại một tiếng, nhanh chóng đem sự chú ý quay trở lại trên người khách:
-Đúng rồi Tiểu Kiều này, đây là chú Kỷ của con… Lần trước mẹ đã giới thiệu rồi, con còn nhớ chứ?
-……
Thì ra anh ta không phải họ Hàn.
Tim Kiều Nhân bỗng hẫng một nhịp, sau đó đập thình thịch.
Ngụy Duyên thấy cô ngơ ngác liền vỗ cô một cái, tiếng phát ra khá to nhưng kì thực lại vỗ rất nhẹ:
-Sao lại ngớ ra thế, chào hỏi đi chứ.
Kiều Nhân mở miệng, dây thanh quản như thể bị ai chèn ép, cứ thế thử mãi mấy lần mới thốt ra được vài chữ:
– Kỷ… Chú Kỷ.
Cô nói rất nhanh, hơn nữa bởi vì xấu hổ nên tiếng không lớn, chỉ lí nhí như tiếng ong vo ve.
Ánh mắt người nọ chợt tối lại, yếu hầu trên cổ khẽ động, giống như là nhẹ “Ừ” một tiếng.
Chẳng ngờ, Kiều Nhân vừa muốn thở phào, lại nghe anh ta nói:
-Không nghe rõ.
Kiều Nhân đành gọi lại thêm bốn, năm lần nữa, vẫn mãi không được. Người này như thể bị chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, gọi nhỏ quá không được, cao giọng quá cũng không được.
Mãi tới khi mẹ Tống chơi xong game chạy ra tiếp khách, Kiều Nhân mới thành công thốt lên mấy chữ “Chú Kỷ”
Cuối cùng, cả ba người cùng nhau trở lại phòng khách.
Hai người kia bắt đầu nói những chuyện của đàn ông, Kiều Nhân theo mẹ Tống chơi game. Qua nửa giờ, sau khi Kiều Nhân liên tục thua đến 7, 8 lần thì ngay cả mẹ Tống cũng thấy chán, liền đẩy cô đi:
-Đi đi, đi làm việc của con đi.
Kiều Nhân liền chạy tới một góc sofa, mở máy tính lên. Cô vừa tiếp tục viết thêm được vài chữ bản thảo thì biên tập nhắn tin tới: “Kiều Kiều, sao bản thảo cô gửi lại không phải tin về Từ Giai?”
Kiều Nhân rời mắt khỏi màn hình, nhìn lên 2 người đàn ông đang đánh cờ ở đối diện.
Một người mặc nguyên cây đen, một người diện cả cây trắng, tuy tuổi tác chênh nhau không nhỏ nhưng ngoài ý muốn không khí giữa hai người lại vô cùng hài hòa.
Kiều Nhân nhớ khi Ngụy Duyên bắt đầu theo đuổi mẹ Tống, khi đó cô mới 15 tuổi.
Ngụy Duyên nhỏ hơn mẹ Tống vài tuổi nhưng vẫn quyết theo đuổi mối tình chị em, tới bây giờ cũng chỉ mới 39 tuổi.
Người kia so với Ngụy Duyên còn nhỏ tuổi hơn, năm nay mới 26 tuổi.
Dựa theo những gì mẹ Tống vừa kể, cha hai người là bạn tốt của nhau đã nhiều năm rồi. Đều là họa sĩ, hồi trẻ từng cùng nhau sống ở quê, quan hệ cực tốt.
Tuy thế hệ trước không cách nhau nhiều tuổi, nhưng sau này một người lấy vợ sớm một người lấy vợ muộn, tới khi Kỷ Hàn Thanh ra đời thì Ngụy Duyên đã được 13 tuổi rồi.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm hai người vài giây, mãi cho tới khi người nọ hơi cử động, cô mới nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại.
Đầu bên kia biên tập lại nhắn tin tới tấp:
“Kiều Kiều, chủ biên hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không chụp được à? Hay là vì nguyên nhân khác?”
“Bên phía Từ Giai chẳng có tin tức nào thu hút truyền thông, mấy năm nay cô ta yêu đương cũng không có gì đáng nói, người như Từ Giai nếu có tin ngoại tình chắc chắc sẽ rất được giá”
“Kiều Kiều?”
Kiều Nhân nhắn lại 3 chữ:
“Không chụp được”
Tiếp đó cô khép máy tính lại, đi tới bên cạnh mẹ Tống thủ thỉ:
-Mẹ, Kỷ…. Chú kia tên gì vậy?
-Con không biết à?- Mẹ Tống hiếm khi dứt ra khỏi trò chơi mà để ý tới cô một chút
-…. Cậu ta làm cùng nghề với con đấy.
Kiều Nhân: “…..”
Người theo nghề này cũng đâu phải ít chứ.
-Hai năm trước bắt đầu làm ở “Nhật báo phố Wall” đấy- mẹ Tống thì thào –Rất lợi hại
Quả nhiên.
Là một người Trung Quốc lại có thể có được công việc ở “Nhật báo phố Wall” vốn không nhiều, người ta lại là họ Kỷ, Kiều Nhân chỉ dùng 2 giây liền nhớ ra tên anh ta.
Mẹ Tống thao thao bất tuyệt:
-Lần trước mẹ và chú Ngụy của con gặp cậu ta ở sân bay, có nói về con.
-Nói cái gì về con cơ?
-Đều làm ngành báo chí mà. Mẹ nói nếu cậu ta có gặp con thì chiếu cố cho con một chút.
Kiều Nhân: “…..”
Bảo sao anh ta biết cô tên Kiều Nhân, còn biết cô là phóng viên.
Vừa dứt lời, mẹ Tống “A” một tiếng, lại chơi thua rồi.
Bà dứt khoát dừng chơi, quay sang nhéo má Kiều Nhân một cái:
-Con phải biết thằng nhóc Kỷ này và chú Ngụy của con có quan hệ không tồi đâu, mấy năm nay không liên lạc nhiều chủ yếu là bởi cậu ta không ở trong nước thôi. Nếu cậu ta có thể giúp đỡ con thì hiển nhiên cũng không phải khách khí, hơn nữa, cậu ta có chút lợi hại đấy..
-Có chút lợi hại?
-Được rồi được rồi, là quá lợi hại đi.
Kiều Nhân không lên tiếng, hơi cau mày, lông mày thanh tú nhíu lại.
Không phải là quá lợi hại rồi hay sao.
Kiều Nhân từ khi lên đại học đã bắt đầu theo dõi các tập san, cái tên “Kỷ Hàn Thanh” này cô đã thấy không dưới 5 lần.
Bọn họ làm nghề này, tên tuổi và tướng mạo không giống nhau là chuyện thường tình.
Kể cả người nổi danh trong giới, cơ bản là nếu không phải đồng nghiệp thì cũng chẳng biết mặt mũi dáng dấp ra sao.
Cũng giống như, Kiều Nhân trước giờ vẫn cho rằng Kỷ Hàn Thanh là một người không dưới 40 tuổi, ngoại hình giống như chủ biên của các cô vậy.
Mãi đến tận hôm nay, quan niệm kia của Kiều Nhân hoàn toàn bị đạp đổ.
Anh ngồi cách cô 4,5 năm mét, Kiều Nhân thừa dịp anh không chú ý liền đưa mắt liếc một lượt từ đầu tới chân người này.
Rất đẹp trai hơn nữa còn mang phóng thái dịu dàng ôn nhu.
Mẹ Tống lại gần:
-Dáng dấp cũng đẹp trai quá đấy chứ?
Kiều Nhân vô thức gật đầu.
-Đúng rồi bảo bối này, con đừng gọi người ta là chú Kỷ nữa, dù sao thì cũng đâu phải mấy ông già hơn 40 đâu.
Kiều Nhân: “…..”
Kỷ Hàn Thanh hôm nay tới đây để đưa tranh.
Cha Kỷ ở nhà buồn bực vẽ hơn một tháng, mấy ngày trước vừa đi núi Trường Bạch giải sầu, để lại tranh cho con trai đem tới đưa tới cho Ngụy Duyên, sau đó Ngụy Duyên sẽ lại đem đưa tới tay cha Ngụy ở nhà.
Cứ thế, Ngụy Duyên và Hàn Thanh liền thân quen.
Kỷ Hà Thanh ở lại ăn cơm tối. Kiều Nhân ăn một bữa cơm mà nơm nớp lo sợ, không ra mùi vị gì. Từ đầu tới cuối cô cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, mẹ Tống gắp cho cái gì liền ăn cái ấy.
Mẹ Tống vô cùng nhiệt tình, gắp cho con gái cưng rất nhiều thức ăn. Ai ngờ, khi Kiều Nhân còn đang vật lộn với miếng chân giò, chủ đề của mọi người trên bàn ăn bỗng hướng đến cô.
Mẹ Tống lại gắp thêm cho cô một miếng chân giò nữa:
-Con gái yêu, khi nào thì con hết kì thực tập?
-Ngày mai ạ
Kiều Nhân lại dừng một lúc: “Con không làm nữa”
Mẹ Tống lập tức đau lòng mà nói:
-Có phải công việc vất vả quá không?
-Không phải,con định sang tòa soạn khác.
Cô vốn luôn là người có chủ kiến, muốn làm gì cũng không thương lượng trước với người nhà mà tự quyết định, lúc mẹ biết thì cũng đã muộn rồi.
Mấy ngày trước, cô cũng đã gửi lý lịch cho các tòa soạn khác rồi.
Mẹ Tống “Ừ” một tiếng:
-Mẹ nói trước cho con biết, tuyệt đối không được làm kiểu phóng viên hay đi điều tra chuyên sâu. Xã hội bây giờ rất loạn lạc, con là con gái không hợp đi điều tra những tin tức xã hội kiểu đó.
Đi sớm về muộn, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không thể bảo đảm.
Mẹ Tống nhớ tới mấy năm trước có một phóng viên mảng xã hội, trong một lần đi đưa tin tại hiện trường động đất đã bị đá rơi xuống đập phải, giờ đã thành người thực vật. Càng nghĩ càng sợ, mẹ Tống lại sợ mình không thể thuyết phục cô, bèn quay sang tìm kiếm sự đồng tình của Kỷ Hàn Thanh:
-Kỷ Hàn Thanh, cháu thấy có đúng không?
Kiều Nhân không lên tiếng, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông phía đối diện.
Người nọ nhướn mày, tròng mắt sâu thăm thẳm, một lát sau Kiều Nhân nghe thấy anh ta “Vâng” một tiếng
-…..
Ở lý lịch xin việc trên mục lựa chọn ngành, Kiều Nhân không do dự đã ghi mấy chữ: Chuyên ngành xã hội.
Ngay cả chân giò cũng không thể tiếp tục gặm nữa, cô nhanh chóng ăn nốt chén cơm rồi để đũa xuống:
-Mẹ, con về đây.
-Hôm nay không ngủ ở nhà à?
-Con không mang đồ tới
Kiều Nhân chạy tới bàn trà lấy máy tính, mẹ Tống cũng không yên tâm chạy theo cầm khăn cuốn vài vòng vào cổ cô.
Tới khi cô bị cuốn kín người bước ra khỏi nhà, vừa hay thấy chiếc Bentley đỗ trước mặt.
Cửa kính xe bên này hạ xuống, Kiều Nhân không thấy mặt anh ta mà chỉ nhìn thấy bàn tay dài đẹp mắt tùy ý đặt trên vô lăng. Sau đó, giọng Kỷ Hàn Thanh truyền tới, trong trẻo mà lãnh đạm:
-Tiện đường.
Mẹ Tống vẫn đang đứng ở cửa nhìn cô, Kiều Nhân bèn hà hơi, kéo khăn quàng cổ một cái rồi ngồi vào ghế bên.
Kiều Nhân thuê nhà trọ ở trung tâm thành phố, đại khái là cách Ngụy gia khoảng 20 phút lái xe.
Không nói gì thì quả thật rất lúng túng, Kiều Nhân mãi mới thốt ra được một câu cảm ơn:
-Cảm ơn…chú nhỏ Kỷ.
Cô thực sự đã nghe lời mẹ rồi, mẹ Tống nói gọi”chú Kỷ” nghe rất già, vậy cô liền thêm một chữ “nhỏ”.
Đơn giản lại không thể bắt bẻ.
Hồi lâu, người kia không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, mở máy tính ra vào mail check hộp thư. Lý lịch mấy ngày trước cô gửi, đã có phản hồi rồi.
Kiều Nhân học trường top, 4 năm đều có học bổng, cơ bản không khó tìm việc. Cô vô cùng phấn khích, mở ra nhìn một cái, quả nhiên trong thư trả lời có khen qua thành tích của cô.
Cô gái ngũ quan xinh xắn, yên lặng ngồi bên cạnh, ngay cả tiếng gõ phím cũng rất nhẹ nhàng. Kỷ Hàn Thanh liếc cô một cái, thiếu chút nữa thì vượt cả đèn đỏ. May sao Kiều Nhân căn bản cũng không chú ý đường xá, tự mình đọc hết thư trả lời, ở cuối còn có 1 dãy số. Phía dưới còn kèm 1 lời nhắn: “Tiểu thư Kiều, tuy bên chúng tôi đã không nhận thêm thực tập sinh nữa, nhưng tôi sẽ xác nhận lại với tổng giám đốc một chút, tôi để lại phương thức liên lạc của anh ấy, cô có thể liên hệ trước xem sao.”
Kiều Nhân không chút do dự cầm lấy điện thoại bấm dãy số kia.
Bấm vào nút gọi, vừa hay xe cũng đỗ lại trước cửa tiểu khu của cô.
Kiều Nhân lần nữa nói cảm ơn, mắt liếc thấy chiếc di động của người bên cạnh bỗng sáng lên một cái.
Cô cũng không để ý, vừa định xuống xe thì điện thoại kêu 1 tiếng, đầu bên kia cúp điện.
Kiều Nhân sửng sốt, tay đặt trên chốt cửa ngừng lại, cũng quên luôn phải mở cửa xe. Một giây tiếp theo, cô gọi lại. Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục tắt máy.
Kiều Nhân nhíu mày, cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, còn đang định gọi lại liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh ở bên cạnh lên tiếng:
-Người cũng ngồi ngay bên cạnh em rồi, còn gọi điện thoại làm gì?