Đọc truyện Con Thần Thú Ngu Ngốc Cút Ngay! FULL – Chương 66: Phiên Ngoại 2
“Nói nhanh !”
Thanh Loan thấy hắn cứ một bộ dáng bí hiểm mãi không nói, có chút khó chịu giơ chân lên đạp mông Kim Qui một phát.
Kim Qui bất đắc dĩ xoa xoa mông, cuối cùng cũng mở miệng: “Đương nhiên là đợi cho tác dụng của Hóa Linh Quả trôi qua nha ~” Nói xong còn nhún vai một cái.
“Ngươi nói gì ?!” Thanh Loan gầm lên, tưởng tên này có cách hóa giải, ai ngờ lại một câu này, tức chết hắn rồi.
“Đợi dược hiệu qua a ~” Kim Qui không sợ chết nói lại, còn thêm cái nháy mắt với Thanh Loan.
“Ngươi.
.
.
.
.” Thanh Loan phẫn nộ muốn xông lên đập chết tên trước mặt.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày mở miệng, “Đủ rồi.” Tiếp đó quay ra hỏi Kim Qui, “Thật sự không còn cách nào khác ?”
Kim Qui buồn rầu suy nghĩ, “Ta đây cũng là lần đầu tiên thấy Hóa Linh Quả, ai ngờ lại bị Vương ăn phải.” Nói xong còn giả bộ thâm trầm lắc đầu thở dài.
“Hừ.” Thanh Loan cười nhạt.
Dáng vẻ ngu xuẩn !
Về phần bé trai trong lòng Mạc Ảnh Quân, thế nhưng nhân lúc ba người nói chuyện đã ngủ mất, đương nhiên hai tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy y phục Mạc Ảnh Quân không buông.
“Khi nào dược hiệu qua ?” Mạc Ảnh Quân vuốt ve mái tóc bé trai, thấp giọng hỏi.
“Có lẽ là một chung trà.
.
.” Kim Qui nheo mắt nhìn bé trai.
(1 chung trà = 15)
Ánh mắt Mạc Ảnh Quân sáng lên.
May quá chỉ cần trông chừng tên ngốc này một chút thôi.
Thế nhưng suy nghĩ của Mạc Ảnh Quân liền bị câu nói tiếp theo của Kim Qui phá tan.
“Có thể là một ngày, ba ngày, cũng có thể là một tháng, lâu hơn nữa là một năm, hoặc.
.
.
.
.” Nói đến đây, Kim Qui dừng lại cười xấu xa nhìn Mạc Ảnh Quân và bé trai trong lòng hắn.
Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng ngắc, đùa nhau à ?
Nội tâm Kim Qui thầm đắc ý, Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng có ngày hôm nay, hắn còn lâu mới nói là dược hiệu của Hóa Linh Quả này chỉ cần qua hai ngày sẽ tự hết, ai bảo tên kia cuỗm mất Vương của hắn.
Sức quậy phá của Vương lúc bé chỉ hơn chứ không kém bây giờ, cho tên kia mệt chết, hừ !
Mạc Ảnh Quân không hề hay biết mình bị âm thầm ghi nhớ một bút, đứng dậy ôm tiểu nhân nhi của hắn về phòng hai người.
Nhẹ nhàng đặt bảo bối xuống, Mạc Ảnh Quân cũng nằm xuống theo, có chút buồn rầu vuốt ve mái tóc bạch kim.
Hắn chưa trông trẻ con bao giờ, làm sao đây ?
——————–
Mạc Ảnh Quân tỉnh dậy liền phát hiện tiểu bảo bối trong lòng không thấy đâu, trước khi ngủ không phải gắt gao ôm lấy hắn như bạch tuộc sao ?
Kì quái.
.
.
.
.
Tên ngốc này lại làm trò gì đây.
Mạc Ảnh Quân hơi lắc đầu, cười khẽ.
“Quân Quân, ngươi cười cái gì ?” Âm thanh mềm mại non nớt vang lên.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, tươi cười biến mất nhìn người trước mặt.
Khoan, trước không cần phải lo tới người trước mắt.
Ta đây là đang ở đâu?
Mạc Ảnh Quân quan sát xung quanh căn phòng, trên tường là bức tranh đủ mọi màu sắc, dưới đất còn có những món đồ chơi kì lạ.
Nhìn kĩ lại, mấy món đồ chơi kì lạ này thế nhưng là những bảo vật lưu truyền cùng thảo dược quí hiếm, người ngoài kia mà biết chắc đau lòng muốn chết.
.
.
.
.
Đây đúng là căn phòng của hắn, thế nào chỉ ngủ một giấc mà tỉnh lại đã khác một trời một vực rồi ?
“Ô ô.
.
.
.
Quân Quân.
.
.
. ô.
.
ngươi không để ý đến ta.
.
.
.”
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần, nhìn tiểu hài tử mắt đỏ ửng trước mặt, trên đầu có đôi tai mèo, phía sau còn có cái đuôi nhỏ đang đung đưa.
“Ô ô.
.
.
.Quân Quân là người xấu, ngươi không để ý đến ta.
.
.
.” Bạch Ly mếu máo khóc, ngồi bệt xuống đất.
“Ách.
.
.” Mạc Ảnh Quân bối rối, tiếp đó tiến lên hôn một cái lên gương mặt trắng trắng mềm mềm của tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, ngoan.”
Tiểu nam hài nháy mắt đỏ mặt, lúng túng lấy tay nắm đuôi của mình chơi.
Mạc Ảnh Quân sờ sờ mũi, nên làm gì đây, hắn chưa chơi với trẻ con bao giờ.
Nam hài thấy hắn mãi không nói gì, lén lút nâng mắt nhìn trộm Mạc Ảnh Quân, nhưng Mạc Ảnh Quân lúc này đang nghiêm túc suy nghĩ cách trông trẻ nên không để ý đến.
Tiểu Bạch trộm nhìn vài lần vẫn không thấy Mạc Ảnh Quân nói chuyện với mình, hốc mắt đỏ ửng, môi mím lại, nước mắt bắt đầu xoay quanh viền mắt sẵn sàng rơi ra bất cứ lúc nào.
“Ô.
.ô.
.
.” Âm thanh nức nở vang lên, tựa như tiếng mèo con vậy.
Mạc Ảnh Quân giật mình, vội vàng nhìn về hướng bé trai, bảo bối thế nhưng khóc rồi ?!
“Đừng khóc.” Mạc Ảnh Quân đau lòng ôm lấy tiểu Bạch, tay vụng về vỗ lưng đứa bé.
Tiểu hài tử chính là dễ dụ, Mạc Ảnh Quân ôn nhu một chút, đứa bé dần dần ngưng khóc, thỉnh thoáng có tiếng thút thít phát ra.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng xoa đầu bé trai, “Tiểu Bạch ngoan, không khóc.”
“Nha.
.
.
.
Quân Quân.
.
.
hôn một cái.
.
.” Bạch Ly nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân, đem nước mắt nước mũi cọ hết vào y phục hắn, môi đỏ chu lên.
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, khóe miệng giật giật nhìn vết ướt trên áo của mình, có điều vẫn hôn lên hai má tiểu Bạch.
Bé trai nhăn mũi, môi đỏ chu lên, “Muốn hôn môi ~” Hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Ảnh Quân.
“Được, từ từ.
.
.
.” Bất đắc dĩ cầm lấy tay nhỏ, Mạc Ảnh Quân cúi xuống hôn một cái lên môi tiểu Bạch.
Đứa bé mất hứng, “Thêm cái nữa ~~” Hôn một cái sao đủ.
Mạc Ảnh Quân nghe lời, cúi đầu hôn một cái nữa.
“Nữa ~”
Chụt
“Tiếp nha ~”
Chụt
“Cái nữa ~”
Chụt
“Muốn.
.
.”
Chụt
“Một cái nữa ~”
Chụt
“Phát nữa ~~”
Mạc Ảnh Quân hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn cúi xuống hôn.
“Tiếp tiếp ~~”
.
.
.Chụt
“Cái nữa ~~~”
“Đủ rồi.” Mạc Ảnh Quân nhíu mày, hôn lắm vậy, hắn cũng mỏi cổ rồi a.
Nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Mạc Ảnh Quân, tiểu Bạch dừng một giây liền bắt đầu khóc, “Ô ô.
.
.
.
Quân.
.Quân.
.
.
oa oa oa.
.
.
.ngươi.
.
.ô.
.”
Mạc Ảnh Quân vội vàng cúi xuống hôn thêm cái nữa, tay nhẹ nhàng vỗ về, miệng không nghỉ ngơi, “Đừng khóc, đừng khóc.”
“Ngươi mắng ta.” Tiểu Bạch nức nở kêu.
“Uh, ta mắng ngươi.
.
.
.” Mạc Ảnh Quân theo bản năng nói tiếp liền bị tiếng khóc kinh hồn gào lên, đầu óc đau nhức.
“Ô oa oa.
.
.
. ô ô.
.
oa oa oa người xấu.
.
.
oa.
.
.”
Mạc Ảnh Quân vội vàng hôn thêm cái nữa, ra sức vỗ về, “Ngoan, tiểu Bạch đừng khóc.
.
.”
Bạch Ly hút hút nước mũi, đứt quãng nói, “Ngươi.
.
.
.
mắng.
.
mắng ta.
.
.” Tay nhỏ còn không quên nắm chặt lấy y phục Mạc Ảnh Quân.
“Uh.
.
. à không.
.
.
ta không mắng ngươi.
.
.” Mạc Ảnh Quân kịp thời thu lại lời tiếp theo, ôn nhu vuốt ve mái tóc bạch kim.
“Ngươi có !” Bé trai mở to cặp mắt đen nhánh, hai má phồng lên.
“Ta không có.” Mạc Ảnh Quân im lặng vỗ về.
“Có, ngươi mắng ta !” Tay nhỏ kéo kéo áo.
“Ta không mắng ngươi.”
“Ô ô.
.
.
ngươi có.
.
.” Bắt đầu sụt sịt.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Uh ta mắng ngươi.”
Bé trai trừng mắt, tiếp đó liền mở to miệng gào khóc, “Oa oa oa.
.
.
.
ta ghét.
.
.ô oa oa.
.
.
ghét ngươi.
.
.người.
. ô.
.
xấu.
.
.
.
oa oa.
.”
Mạc Ảnh Quân khóe miệng run rẩy, ai đó cứu ta với.
.
.
.
.