Đọc truyện Con Thần Thú Ngu Ngốc Cút Ngay! FULL – Chương 65: Phiên Ngoại 1
Đưa tay sang bên cạnh lại đập vào khoảng không, Mạc Ảnh Quân sửng sốt mở mắt.
Tiểu Bạch đâu rồi ?
Ngồi dậy, thử dùng thần thức tra tìm vị trí người yêu bé nhỏ.
.
.
.
.
không thấy ?!
Mạc Ảnh Quân lập tức bước ra khỏi cung điện, vừa vặn gặp Thanh Loan cùng Kim Quy đang tiến đến, “Các ngươi thấy tiểu Bạch không ?”
“Ta không thấy.” Kim Quy ngạc nhiên lắc đầu, mọi khi Vương dính người này lắm mà, lần này thế nhưng đổi gió, người này đi tìm Vương ?
Thanh Loan liếc thanh niên tuấn mỹ trước mặt, mặt hơi quay sang chỗ khác hừ lạnh.
Hắn vẫn chưa hết khó chịu đâu, Vương thế nhưng bị con người này bắt giữ.
Kim Quy bất đắc dĩ xem Thanh Loan, lại dỗi rồi.
“Chắc Vương ra ngoài có chút chuyện, chúng ta đi trước.” Kim Quy gật đầu với Mạc Ảnh Quân, đưa tay kéo Thanh Loan bước đi, mặc kệ hắn cố gắng giãy ra.
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, tên ngốc kia đi đâu rồi ?
————————-
“Ô ô.
.
.oa oa oa.
.
oa oa.
. ô.
.”
Trong lúc tìm kiếm, Mạc Ảnh Quân đột nhiên nghe thấy âm thanh trẻ con khóc, nghe có chút quen tai, vội vàng hướng theo thanh âm tìm đến.
Vén bụi cây ra, Mạc Ảnh Quân không thể tin được nhìn bé trai phấn điêu ngọc mài trước mắt.
Mái tóc bạch kim buông lỏng, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm vì khóc mà ửng hồng, cặp mắt mèo ướt nhẹp nước mắt, môi đỏ cong lên như giận dỗi. Đúng chuẩn phiên bản thu nhỏ của tiểu Bạch !
Mặc dù hắn chưa xem qua bộ dáng tiểu Bạch lúc nhỏ, nhưng bé trai trước mắt này thật sự rất giống tiểu Bạch, sẽ không như hắn nghĩ đi ?!
Bé trai thấy có người tiến đến liền mắt sáng lên, đứng dậy nhào một phát vào chân Mạc Ảnh Quân, miệng lắp bắp kêu: “Ca ca.
.
.
.
ca ca.
.”
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, thân thể cứng ngắc không dám động.
Thấy hắn không nói gì, bé trai nức nở khóc, “Ô ô.
.
.
.
ca.
.ca ca.
.
.
oa oa oa.
. ô.
.” Hai tay nhỏ vẫn cố sức bám lấy ống quần Mạc Ảnh Quân không chịu buông.
“Đừng khóc.” Mạc Ảnh Quân cúi người xuống ôm bé trai lên, động tác có chút vụng về.
Dỗ trẻ con thế nào ?
Hai tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ Mạc Ảnh Quân, cặp mắt tròn xoe trong vắt nhìn hắn, tiếng khóc cũng ngừng lại.
“Ngươi tên gì ?” Mạc Ảnh Quân thấp giọng hỏi.
Bé trai nghiêng đầu xem Mạc Ảnh Quân, không trả lời câu hỏi của hắn mà còn dùng hai tay nhỏ cầm lấy bàn tay Mạc Ảnh Quân sờ soạng.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, ai tới nói hắn biết cách giao tiếp với trẻ con đi ?
Bé trai hết sờ tay Mạc Ảnh Quân, mục tiêu chuyển dần lên khuôn mặt tuấn mỹ, tay sờ sờ thì thôi đi, thế nhưng thứ nước lỏng khả nghi ở khóe miệng ngươi là sao ?!
“Ngươi.
.
.
.” Là ai? Mạc Ảnh Quân cầm tay bé trai bỏ ra, vừa định nói liền trông thấy vẻ mặt sắp khóc, bàn tay cứng đờ.
Bé trai ôm lấy đầu Mạc Ảnh Quân, mặt nhỏ thân thiết dụi dụi “Ca ca.
.
.
.
.”
“Ta không phải ca ca ngươi.” Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nói.
Bé trai ra sức lắc đầu, cố chấp kêu: “Ca ca.
.
.
ca ca.
.”
Mạc Ảnh Quân có chút phiền muộn, làm sao bây giờ, tiểu Bạch còn chưa tìm thấy, bây giờ lại vướng phải cục rắc rối này.
Như nhớ ra cái gì, Mạc Ảnh Quân ôm chặt bé trai vào lòng, “Bám chắc.” Thân thể bay nhanh về hướng cung điện.
“Kim Quy.
.
.
.
.” Mạc Ảnh Quân bước vội vào cung điện liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Thanh Loan mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch nằm nghiêng trên thảm.
Kim Qui đang ghé vào trên người hắn, hai tay chống bên đầu Thanh Loan, mặt cúi gần sát xuống như sắp hôn.
Nghe thấy tiếng động, Thanh Loan hoảng sợ vội vàng đẩy người bên trên ra, đứng bật dậy sửa sang lại quần áo, ánh mắt hung ác trừng Kim Qui.
Kim Qui bất đắc dĩ xem Thanh Loan, tên này lại ngạo kiều rồi.
Không phải chỉ trêu một tí thôi sao, bị ngã hắn đỡ không cảm ơn thì thôi còn trừng hắn.
Mạc Ảnh Quân đau đầu, việc trong việc ngoài thật phiền phức, còn tên ngốc kia nữa không biết chạy đâu rồi.
“Mạc Ảnh Quân, ngươi có chuyện gì không ?” Kim Qui quay ra cười khẽ với hắn, thân thể không tự giác được bước lên chắn trước người Thanh Loan.
Hắn chỉ là không muốn người khác thấy bộ dáng thảm hại của hộ pháp sâm lâm mà thôi !
Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng bây giờ, Mạc Ảnh Quân giơ đứa bé trong tay lên, mở miệng nghi vấn: “Các ngươi biết đứa bé này là ai không ?”
Kim Qui sửng sốt, tầm mắt từ trên mặt Mạc Ảnh Quân chuyển xuống, Vương ?!
Vừa chỉnh sửa xong y phục, Thanh Loan ngẩng đầu lên liền thấy tiểu bộ dáng mềm mềm manh manh đang ôm lấy cổ Mạc Ảnh Quân, nháy mắt hóa đá.
“Vương ?!”
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, cảm giác như mình nghe nhầm, cứng nhắc hỏi lại “Cái gì ?”
Kim Qui trầm mặc một lát, trong thanh âm vẫn có chút không thể tin được, “Sao Vương lại biến thành bộ dáng này ?” Ánh mắt không tự chủ được quay sang nhìn Thanh Loan, phát hiện người nọ cũng nhìn mình tiếp đó liền hừ lạnh quay mặt ra chỗ khác.
Kim Qui bất đắc dĩ, ngạo kiều muốn chữa thế nào ?
“Ngươi nói.
.
.
.
hắn là tiểu Bạch ?” Mạc Ảnh Quân mờ mịt xem bé trai đáng yêu trong tay.
Nãy hắn cũng hơi nghi ngờ rồi, chẳng qua vẫn không chắc chắn lắm.
“Ngươi biết tại sao hắn biến thành thế này không ?”
Biết được đứa bé trong tay là phiên bản thu nhỏ của người yêu, động tác của Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thanh Loan tiến lên trước, thăm dò mở miệng: “Vương ?”
Đứa bé liếc cũng không liếc một cái, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt si hán nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, tay nhỏ bé thỉnh thoảng đưa lên lau vệt nước miếng bên khóe miệng.
Thân hình Thanh Loan cứng ngắc, nội tâm vô cùng đau khổ.
Vương không để ý ta T^T
Kim Qui buồn cười xem hắn, suy nghĩ một chút liền mở miệng, “Ta nghĩ, có lẽ Vương ăn phải Hóa Linh Quả.”
“Hóa Linh Quả ?” Mạc Ảnh Quân ngẩng đầu lên xem Kim Qui.
Bé trai thấy ánh mắt Mạc Ảnh Quân rời khỏi người mình, khó chịu trừng Kim Qui một cái liền tiếp tục dùng ánh mắt bán manh đáng thương nhìn Mạc Ảnh Quân.
“Khụ.
.
.” Kim Qui bị đón nhận ánh mắt rửa tội của Vương, không được tự nhiên giả vờ ho một cái.
Mạc Ảnh Quân vuốt ve mái tóc bé trai khiến hắn thoải mái nheo mắt, miệng rầm rì kêu, tiểu bộ dáng như con mèo nhỏ được chủ nhân vuốt ve vô cùng thích thú vậy.
“Làm sao để biến trở về ?” Mạc Ảnh Quân dò hỏi.
Kim Qui gãi gãi đầu, “Cái này ta cũng không rõ, Hóa Linh Quả rất hiếm nên nhiều người còn chưa biết rõ công dụng của nó.
.
.
.”
“Nhưng mà, để biến về, ta biết chỉ có một cách.
.
.
.” Nói đến đây, Kim Qui dừng lại một chút, đáy mắt lóe qua tia gian xảo.
“Cách gì ?” Mạc Ảnh Quân nhíu mày hỏi.
“Đó là.
.
.
.
.”
**Thi xong rồi ~~