Bạn đang đọc Con Nhóc Giả Trai – Chương 38: Vì em, mọi thứ đều xứng đáng!
Vũ Thái nhìn người con gái ngồi đối diện, miễn cưỡng trưng ra nụ cười nhưng trong nội tâm thì không ngừng gào thét “ Sao cô ta lại tìm đến tận đây?”. Ổn định lại cảm xúc của chính mình, anh nhẹ nhàng hỏi:
– Sao em lại ở đây?
– Anh đoán xem?
Cô gái khẽ mỉm cười nhìn Vũ Thái, nhưng tay không ngừng xoay khối rubic. Vũ Thái khẽ rùng mình. Anh nhớ lại những năm tháng ở Pháp, mỗi khi Diệu Trang dùng ngữ điệu này, chắc chắn anh sẽ gặp chuyện không may. Không biết lần này lại là chuyện gì nữa đây? Nhưng đó cũng không phải là điều Vũ Thái quan tâm, dù sao bị Nam lão đại áp bức nhiều năm, anh cũng quen rồi. Bây giờ không còn ai áp bức, Vũ Thái lại thấy không quen. Việc anh thắc mắc nhất chính là tại sao Diệu Trang lại có mặt tại Việt Nam? Lẽ ra lúc này cô nàng phải ở Pháp để hoàn thành luận án tốt nghiệp chứ không phải ngồi đây,vào giờ này.
– Anh đoán không được.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Vũ Thái lắc đầu, trả lời. Có rất nhiều công việc đang chờ, anh không có thời gian với cô nàng lắm chuyện này. Nếu Nam lão đại về biết được công việc chưa hoàn thành, chắc anh sẽ lại bị chỉnh đến thảm hại. Trình độ chỉnh người biến thái của Hạo Nam anh không dám bàn nhiều. Một lần bị chỉnh, mỗi khi nghĩ lại Vũ Thái đều thấy lạnh cả người.
Flashback
Năm năm trước, Vũ Thái bị ông nội đá sang Pháp. Trước khi đi, ông nội nhấn mạnh rằng nếu không cầm được tấm bằng thạc sĩ tài chính và quản lý của đại học Sorbonne thì đừng nghĩ tới việc đặt chân về Việt Nam. Khi đặt chân tới Pháp, ngay lập tức Vũ Thái ném câu nói của ông nội qua một bên, bắt đầu lao vào những cuộc chơi không ngày tháng. Cho tới một ngày.
Hôm ấy, theo thói quen, Vũ Thái đến quán bar quen thuộc nằm trên Đại lộ Champs-Élysées. Vừa bước chân vào quán, Vũ Thái đã bị người ngồi trên quầy rượu hấp dẫn. Đó là một thanh niên Việt Nam khoảng 22, 23 tuổi với chai Meukow XO Cognac đã vơi phân nửa. Meukow XO Cognac là loại rượu mạnh 40 độ, nếu ngửi quá lâu có thể gây tê liệt khứu giác. Chỉ cần một hai ly nhỏ cũng có thể bị say. Nhưng người thanh niên trước mặt đã uống hết nửa chai và không có dấu hiệu dừng lại. Vì cùng là người Việt Nam, lại đang ở nơi đất khách quê người, Vũ Thái đi nhanh đến quay rượu, giật lấy cái ly ra khỏi tay người thanh niên kia, muốn khuyên nhủ vài câu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén không có vẻ gì bị say của đối phương, Vũ Thái khẽ run lên, những lời muốn nói không cách nào thoát ra được. Trực giác mách bảo anh nên tránh xa con người này. Nghĩ là làm, Vũ Thái xoay người, định bước đi thì người thanh niên đột ngột lên tiếng:
– Anh bạn, có nên cho tôi lời giải thích?
Chân Vũ Thái loạng choạng. “Lạnh, lạnh quá!”, anh xoa xoa hai vai, khó khăn quay người và sững sờ khi nhìn đến gương mặt của người nọ. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc, tóc nhuộm nâu vàng, ánh mắt được che dấu bởi hàng mi dài. Nhưng điều khiến Vũ Thái ấn tượng nhất chính là thái độ của người thanh niên_ lạnh nhạt.
– Anh bạn là người Việt Nam?
Cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, Vũ Thái khó khăn nói một câu.
– Điều đó thì có liên quan gì đến việc anh bạn giật ly rượu của tôi? Muốn khiêu khích?
– Này, cậu không thể nói thế. Cùng là đồng hương, lại cũng ở đất khách quê người, tôi thấy cậu uống rượu như uống nước, có ý tốt muốn ngăn cản. Cậu không cảm ơn thì thôi, lại còn bày ra gương mặt lạnh. Định dọa chết tôi sao.
Vũ Thái nói xong một hơi, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạo Nam, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi. Dường như Vũ Thái đã quên bản thân vừa sợ hãi đến mức nào, cũng quên luôn rằng rượu anh đang uống chính là Meukow XO Cognac.
Khóe môi Hạo Nam khẽ nhếch lên nhìn người bên cạnh. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 12 của Thiên, cũng là hai năm thời gian anh không có chút tintức gì của con bé. Anh biết mình ra đi khiến con bé bị tổn thương, nhưng anh không thể không đi. Để có thể bảo vệ con bé, anh phải khiến mình trở nên mạnh mẽ. Hai năm nơi đất khách quê người, không lúc nào anh quên được cái ngày anh gạt tay Thiên, mạnh mẽ ra đi, cũng không thể quên được những trang nhật ký đầy nước mắt của mẹ mình.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này, anh lại đến công viên ngồi ngốcmột ngày trên vòng quay ngựa gỗ. Sau đó đến quán bar để mượn rượu quên sầu.Nhưng càng uống, Hạo Namlại càng tỉnh, càng cảm thấy nỗi đau một cách rõ ràng.
Năm nay cũng vậy, anh đến đây, gọi một chai Meukow XO Cognac, muốnmượn chất cồn để mê hoặc chính mình, nhưng lại xuất hiện một tên không biếtsống chết dám cản anh. Bản chất tà ác trong Hạo Nam trỗi dậy. “Đã rất lâu mình chưa có chỉnh người nào”, Hạo Nam nhếch môi cười, mắt như có như không nhìnngười bên cạnh đã gục sau một ly Meukow XO Cognac.
******************************************
Vũ Thái thức dậy, lấy hai tay day huyệt thái dương. “ Đầu đau quá!”, anh khẽ rên rỉ, nhưng ngay lập tức phát hiện ra chỗ không ổn. Đây không phải phòng anh. Còn nữa, trên người anh không mặc quần áo. “Lạy chúa, ai làm ơn giải thích giùm chuyện gì đang diễn ra?”, Vũ Thái ôm đầu, cố nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng đầu trống rỗng, không có chút trí nhớ gì. Anh chỉ nhớ uống một ly, chuyện sau đó không nhớ gì hết. Chợt ánh mắt Vũ Thái dừng lại trước tờ giấy trên bàn với tờ 1 Euro. Đưa tay lấy tờ giấy trên bàn, khi xem xong, mặt Vũ Thái tái mét. Tờ giấy rơi tự do xuống sàn, bên trong có mấy chữ “ Đêm qua tôi rất hài lòng vì sự nhiệt tình của cậu. Đó là tiền thưởng”. Và sau đó, tiếng hét thất thanh từ tầng 14 của khách sạn vang lên, dọa những con bồ câu đậu bên cửa sổ cất cánh bay đi mất
– Anh đang nghĩ gì mà thất thần vậy?
Diệp Trang thấy Vũ Thái không để ý đến mình, bèn mở miệng hỏi. Tiếng nói của Diệp Trang cũng kéo tâm trí vốn đã bay xa của Thái Vũ trở về. Anh nhìn cô, cười cười, đáp lại:
– Không có gì, chỉ nhớ lại một số chuyện đã qua.
Diệp Trang buông khối rubic trong tay xuống, khuấy nhẹ ly cafe, uống một ngụm. “Đắng”, đó là ấn tượng đầu tiên của Diệp Trang. Ở Pháp đã bốn năm, cô sớm đã quen với vị Café Crème_một loại cafe pha với kem sữa, cũng sớm quên café nguyên chất lại có thể đắng đến như vậy.
– Nghe nói Hạo Nam đã về nước, anh ấy thế nào?
Đặt ly café xuống bàn, Diệp Trang nói luôn mục đích của chính mình. Cô biết nếu mình không chủ động hỏi, Thái Vũ chắc chắn sẽ không nói. Mà cho dù cô hỏi, cũng chưa chắc anh đã chịu nói với mình. Giống như suy nghĩ của Diệp Trang, khi nghe xong câu hỏi của cô, bàn tay đang xoay ly café hơi chựng lại, nhưng rất nhanh, Thái Vũ lại tỏ ra kinh ngạc, hỏi lại cô:
– Hạo Nam đã về nước, thật sự?
Diệp Trang hơi mỉm cười. Mặc dù kết quả cô sớm đã dự đoán, nhưng không nghĩ đến, sau khi biết vẫn thấy đau lòng. Cô yêu Hạo Nam bốn năm, ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã biết mình yêu người con trai ấy. Nhưng người ta đối với cô lại vô tình.
Flashback
Lần đầu tiên Diệp Trang gặp Hạo Nam là ở thư viện trường. Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn chăm chú vào cuốn quản trị nhân lực. Nắng chiều chiếu xuyên qua lớp kính, tạo thành một vầng sáng nhạt ôm lấy anh. Thư viện hơn trăm học sinh, nhưng trong mắt cô, chỉ có anh tồn tại.
Những ngày sau đó, cô cố tình xuất hiện ở những nơi anh thường hay đến, cũng tham gia tất cả những câu lạc bộ có anh. Nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô, dù chỉ một lần.
Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí, đến trước mặt anh, nói với anh rằng cô thích anh, thích anh từ lâu lắm rồi. Cô đã hạ quyết tâm nếu lần này bị từ chối, lần sau cô sẽ lại tỏ tình, tỏ tình tới khi nào anh đồng ý. Nhưng khi nhận được câu trả lời của anh, những lời Diệp Trang muốn nói tắc nghẹn trong cổ họng. Anh không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ hỏi một câu “ Cô là ai?”
Suốt một tuần lễ, từ lúc tỏ tình với Hạo Nam, Diệp Trang đều giấu mình trong ký túc xá. Lần đầu tiên quyết tâm theo đuổi một người lại bị câu hỏi “ Cô là ai?” của người ta đánh bại.
Nhưng cô vẫn không nản lòng. Ngày ngày, cô vẫn xuất hiện trước mặt anh, nói với anh tên của mình, cũng không quên nói với anh, cô thích anh. Nhưng lần nào cũng vậy, lúc đi thì hăng hái, khi trở về thì uể oải, bởi vì anh vẫn không nhớ được cô.
Cho tới tận bốn năm sau, anh vẫn không nhớ được tên cô.
End flashback
Diệp Trang nghĩ lại bốn năm bên Pháp, mỉm cười chua chát. “Bốn năm trả giá, bốn năm chờ đợi cũng không đợi được cái liếc mắt của anh. Diệp Trang, mày làm người thật thất bại”.
– Thôi bỏ đi, dù gặp, anh ấy cũng lại sẽ hỏi “cô là ai?”. Có lẽ cũng đến lúc buông tay.
Diệp Trang thở dài. Bốn năm đuổi theo bóng dáng của một người, biết rõ là vô vọng nhưng cô vẫn hi vọng, hi vọng một ngày nào đó, anh quay lại, và thấy mình. Nhưng bốn năm qua đi, anh không một lần quay lại. Khoảng cách của anh đối với cô ngày càng xa. Có lẽ, cô nên dừng lại.
Thái Vũ nhìn người con gái trước mắt, cũng không nhịn được đồng cảm. Là bạn của Hạo Nam nên anh mới quen cô. Diệp Trang là một cô gái đẹp, trong trường được nhiều người theo đuổi. Nhưng cố tình cô lại thích Hạo Nam, một tên mặt lạnh, tình cảm cũng lạnh. Đã nhiều lần, Vũ Thái không sợ chết hỏi Hạo Nam tại sao mỗi lần Diệp Trang tỏ tình, anh đều hỏi “cô là ai?”. Khi đó, Hạo Nam suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:
– Tôi đương nhiên biết tình cảm của cô bé này, nhưng tôi không mang được hạnh phúc đến cho cô ấy. Nếu đã không tránh được phải tổn thương, chi bằng làm cho cô ấy biết khó mà lui. Chỉ khi bản thân phải tổn thương, mới có thể rút kinh nghiệm. Con người phải bị thương mới hiểu biết, mới trưởng thành.
Lúc nghe được câu trả lời của Hạo Nam, Thái Vũ khẽ giật mình. Anh không ngờ rằng một kẻ vô cảm như Hạo Nam cũng sẽ nói ra những lời như vậy. Nhưng cậu ta nói cũng không phải không đúng. Đã biết không thể, vậy thì không nên cho người khác hi vọng. Hạo Nam, cậu ta luôn tuyệt tình như vậy.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Thái Vũ hỏi Diệp Trang:
– Lần nảy em về nước để tìm cậu ấy?
– Không hẳn. Dù sao em cũng đã biết kết quả, nhưng vẫn không buông xuống được. Có lẽ đây là lần cuối em làm phiền anh và anh ấy. Đây là quà sinh nhật của Hạo Nam, anh chuyển cho anh ấy giúp em. Nói với Hạo Nam, em yêu anh ấy.
Diệp Trang nói, rồi đưa cho Thái Vũ một hộp quà được bọc thật tinh xảo. Bên trên là một chiếc thiệp được trang trí công phu. Cô muốn trực tiếp đưa cho anh, muốn tỏ tình với anh một lần nữa. Nhưng có lẽ vì cô và anh vô duyên nên không thể gặp mặt. Như vậy cũng tốt. Không gặp, không phải nghe câu hỏi “ cô là ai”, không nghe sẽ không đau lòng.
Thái Vũ im lặng nhìn món quà, không biết nên nói cái gì. Vì vậy, anh chọn cách im lặng. Diệp Trang cũng im lặng hồi lâu rồi đứng dậy, cầm lấy túi xách, mỉm cười nhìn Thái Vũ, nói:
– Đến giờ bay rồi. Em phải trở về để hoàn thành luận án.
Thái Vũ lúc này vội vàng đứng lên, cầm lấy hộp quà, đi đến bên cạnh Diệp Trang, từ tốn nói:
– Anh đưa em ra sân bay.
Nhưng Diệp Trang lắc đầu từ chối. Lúc này, cô cần một nơi thật yên tĩnh để khóc. Buông tay mối tình bốn năm, thật không dễ dàng. Tim, đau quá!
Khi cánh cửa taxi đóng lại, cô thì thầm “Tạm biệt anh, tình yêu của em”.
Thái Vũ nhìn Diệp Trang xa dần, trong lòng không hiểu sao lại thấy chua xót. Mặc dù kết quả anh đã sớm đoán được, nhưng tận mắt chứng kiến nỗi tuyệt vọng của Diệp Trang, anh không biết phải an ủi cô bé như thế nào. Bốn năm thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn, nói buông tay là buông tay được sao?
Thái Vũ thở dài, nhìn hộp quà trên bàn, lấy điện thoại, gọi cho Hạo Nam. Rất nhanh, đầu dây bên kia có tiếng trả lời :
– Có chuyện gì?
Giọng nói lạnh lùng từ điện thoại truyền qua tai, đi đến não bộ, ngay lập tức một phản xạ có điều kiện được trả về, Thái Vũ nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh:
– Lão đại, Diệp Trang về Việt Nam tìm anh.
Nghe đầu dây bên kia có tiếng “hừ” nhẹ, Thái Vũ mướt mồ hôi, ngay lập tức nói thêm :
– Nhưng mình không nói cho cô ấy biết cậu đang ở đâu. Mình thề đấy.
Như để tăng tính chân thật cho lời nói của mình, Thái Vũ còn gật đầu như bằm tỏi. Nếu ai đi qua Tương Tư Quán lúc này sẽ thấy cảnh một người thanh niên vừa gật đầu với điện thoại, vừa giơ tay lên đầu thề thốt, trông thật tức cười.
Thái Vũ thấy đầu dây bên kia im lặng, ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học chuẩn bị gặp giáo viên chủ nhiệm.
– Diệp Trang về Việt Nam có chuyện gì? Sao cô ấy lại tìm tôi?
Hạo Nam vò mái tóc hơi rối, đưa tay mở nút áo sơ mi, đi nhanh vào phòng tắm. Công việc ở Thượng Hải đã được giải quyết, anh đang chuẩn bi ra sân bay thì nhận được điện thoại của Thái Vũ. Thường thì rất ít khi Thái Vũ làm phiền anh, trừ khi có việc cậu ta không giải quyết được. Nhưng Hạo Nam thật không ngờ lại liên quan đến Diệp Trang. Cứ ngỡ anh trở về cô sẽ nghĩ thông suốt, nhưng thật không ngờ cô lại về Việt Nam. Đúng là một cô nàng cố chấp. Anh không ghét Diệp Trang, nhưng anh cũng không yêu cô. Với Hạo Nam, tình yêu có hay không, không quan trọng, bởi vì anh không tin vào tình yêu. Trên đời này, có rất nhiều điều là vĩnh cửu, nhưng tuyệt nhiên, tình yêu không phải là một trong số đó.
– Lão đại, cậu bận đến mức không nhớ sinh nhật mình à? Cô ấy trở về chỉ vì muốn tặng quà cho cậu. À, cô ấy còn nhờ mình chuyển tới cậu một câu. Cô ấy nói cô ấy yêu cậu.
Thái Vũ nói xong, nín thở chờ đợi người bên kia. Nhưng rất lâu sau, anh vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Trong lúc đang nghi hoặc, anh nghe được giọng nói có chút mệt mỏi từ bên kia vọng đến:
– Chiều nay tôi sẽ bay về Sài Gòn, nhớ đón tôi ở sân bay.
Thái Vũ chưa kịp trả lời, bên đầu dây bên kia chỉ còn tiếng “tút” dài chứng minh rằng cuộc gọi đã kết thúc. Thái Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng trăm ngàn suy nghĩ đang luân chuyển trong đầu. Trực giác cho anh biết Hạo Nam hôm nay không bình thường. Quen nhau bốn năm, chưa bao giờ anh thấy được vẻ mệt mỏi của Hạo Nam, ít nhất là Hạo Nam không bao giờ biểu hiện vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh tanh vạn năm không đổi. Nhớ lúc gặp lại Hạo Nam, Thái Vũ không dám tin cái kẻ đùa giỡn mình ở quán bar là người trước mắt.
Flashback
Thái Vũ nắm chặt tờ giấy cùng với 1 Euro trong tay, căm phẫn rời khỏi khách sạn. Thời gian anh ở quán bar còn dài hơn thời gian anh ở nhà, nhưng lần đầu tiên anh bị hại thảm hại tới mức này. Vũ Thái thề, dù có phải lật hết tất cả các quán bar cũng phải tìm được cái tên không biết trời cao đất rộng ấy.
Nhưng dường như trời không chiều người, suốt một tháng, anh không thấy bóng dáng của người kia xuất hiện. Khi Thái Vũ cảm thấy vô vọng thì anh lại thấy người kia trong khuôn viên trường đại học Sorbonne. Lúc ấy, anh muốn xông lên, cho cậu ta một trận, nhưng bản năng mách bảo, người kia không đơn giản, vì vậy, Thái Vũ nhịn, từng bước tiến hành.
Thái Vũ bắt đầu tìm hiểu về Hạo Nam qua những người xung quanh. Nhưng anh không lấy được một chút thông tin gì ngoài cái tên và một số thói quen theo họ là kỳ quái. Hạo Nam không giống bất cứ một du học sinh nào ở trường. Anh không có bạn, cũng từ chối làm bạn với nhiều người. Phần lớn thời gian, Hạo Nam ngây người trong thư viện, đọc tất cả những sách vở có liên quan đến tài chính, quản trị. Chiều chiều, thay vì giải trí bằng các môn thể thao nhẹ nhàng, Hạo Nam lại chọn chạy bộ quanh khuôn viên trường.
Vì vậy, trong trường, Hạo Nam được biết đến với cái tên “người lập dị”.
Quan sát lâu như vậy, Thái Vũ thấy Hạo Nam không nguy hiểm như mình nghĩ, bèn bắt đầu hành động. Nhưng cậu sai lầm rồi, sai lầm thật sự khi chọc đến con báo đang thời kỳ say ngủ để cuối cùng, thù không báo được lại trở thành người làm việc cho Hạo Nam, nhưng là do bản thân anh tự nguyện.