Bạn đang đọc Con Nhóc Giả Trai – Chương 37: Trốn tránh
– Vũ Phong, đủ rồi!
Vũ Duy đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Phong. Cậu không ngờ An Vũ Phong lại điều tra Hàn Như Thiên, thậm chí là điều tra cả anh em bọn họ. Nhìn vẻ mặt sững sờ của Linh cùng ánh mắt đầy nghi vấn của Quân, cậu có cảm giác như bị lột trần đứng giữa đám đông.
Trái lại với phản ứng của Duy, Phong có vẻ bình tĩnh hơn. Cậu gỡ bàn tay Duy đang nắm cổ áo mình ra, từ tốn hỏi:
– Cậu đang sợ sao, Vũ Duy?
– Mình…mình…
Vũ Duy không biết phải trả lời như thế nào. Cậu không sợ người khác biết cậu yêu hôn thê của em trai mình. Dù sao Vũ Duy cũng không nghĩ buông tay. Nhưng điều cậu sợ hãi chính là phản ứng của Thiên khi biết chuyện này. Cậu không thể chịu được ánh mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng của Thiên, và càng không thể chịu đựng được nếu vì chuyện này mà Thiên trốn tránh mình. Nhưng những gì Vũ Duy lo lắng dường như đã xảy ra. Chỉ thấy Hàn Như Thiên đứng dậy, đi tới trước mặt Phong, khuôn mặt không có bất ngờ, cũng không sợ hãi, nói một câu:
– Những gì cậu nói, không liên quan đến tôi. Còn chuyện tôi là con gái, nói hay không, tùy cậu.
Thiên nói xong rồi quay người đi nhanh lên lầu. Nó không dám nhìn Vũ Hàn và Vũ Duy thêm một giây nào nữa. Thiên sợ bản thân mình chống đỡ không được mà bỏ chạy. Nhưng việc nó đang làm bây giờ cũng đâu khác gì trốn chạy.
– Hay ột chữ “Tùy”. Hàn Như Thiên, chẳng lẽ ngoài quay người đi, cậu không có gì muốn nói với hai người bọn họ?
Nhìn bóng Thiên khuất dần sau hành lang, Vũ Phong tức giận hét lên. Cậu chán ghét Hàn Như Thiên, chán ghét cái vẻ mặt bất cần, chán ghét cả cách nó trốn tránh mọi việc. Nhưng Vũ Phong cũng chán ghét chính mình. Vì cái gì mà Hàn Như Thiên lại ảnh hưởng đến cậu?
– Phong, đủ rồi!
Vũ Hàn im lặng đã lâu bất chợt lên tiếng. Cậu biết Vũ Phong muốn tốt cho anh em bọn họ, nhưng Vũ Phong cũng không nên điều tra Hàn Như Thiên, và càng không nên nói ra sự thật mà anh em bọn họ cố tình muốn che giấu. Hai anh em cùng yêu một người con gái, điều đó thật bi ai cỡ nào.
– Hai người vì cô ta làm bao nhiêu việc, nhưng cuối cùng nhận lại được gì ngoài cái quay lưng không tình cảm kia. Thậm chí cô ta còn không thèm nhìn hai cậu lấy một lần.
An Vũ Phong tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo Vũ Hàn, hét lên.
– Cậu không hiểu.
Vũ Hàn mặc kệ bàn tay đang nắm cổ áo mình, bình tĩnh nói. Cậu yêu Thiên, nhưng cậu không muốn làm Thiên khó xử. Chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy cô ấy, cùng thức dậy, cùng đi học, đi ăn, Vũ Hàn đã rất hạnh phúc rồi. Chính Vũ Hàn cũng hiểu rõ, cậu không thể dùng thân phận hôn phu của mình để trói buộc Thiên, vì vậy, cậu chọn cách im lặng để được bên cạnh cô ấy. Nhưng bây giờ, còn có thể?
Linh đứng một bên lắng nghe đã lâu, bất ngờ lên tiếng:
– Có lẽ các cậu không tin, nhưng sự thật là Thiên không hiểu yêu một người là như thế nào? Cũng không biết cái gì gọi là yêu và không biết phải yêu như thế nào? Thiên luôn thờ ơ với tất cả bởi vì cậu ấy sợ hãi nên không dám mở rộng lòng mình.
– Còn nữa – Linh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía An Vũ Phong, tiếp tục nói – Có lẽ cậu chưa yêu ai nên cậu không biết. Khi yêu một người, chỉ cần nhìn thấy người ấy, đó cũng là hạnh phúc.
Linh vừa dứt lời, Vũ Phong ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Linh. Cậu cúi đầu, suy nghĩ. Cái gì gọi là yêu? Cái gì gọi là tình? Cậu không hiểu. Từ trước đến nay, chỉ cần là thứ bản thân muốn, Phong đều dùng hết sức để đoạt lấy. Nhưng những lời Linh nói giống như ma chú, ám ảnh đầu óc của Phong. Cậu tự hỏi “Liệu trên thế giới này thật sự có tình?”.
Thiên nằm trên giường, hai mắt mở lớn, nhìn lên trần nhà sơn trắng. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại “Có lẽ cậu không biết, hoặc cũng cố tình không muốn biết, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, Vũ Duy và Vũ Hàn…thích cậu” lại vang vọng trong đầu Thiên. Nó cuộn người lại, vùi mình thật sâu vào chăn để không phải nghe thấy thanh âm đáng ghét ấy. Hiện giờ, Thiên cảm thấy thật mệt mỏi. Nó chỉ muốn ngủ thật lâu để không cần phải suy nghĩ, nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Thiên từ trong chăn nói vọng ra :
– Ai đó?
– Là mình. – Linh lên tiếng trả lời. Thấy bên trong im lặng, cô tiếp tục nói – Mình vào nhé!
– Ừ, cậu vào đi.
Tiếng Thiên lại lần nữa vọng ra. Cánh cửa bật mở, Linh đi vào và bật cười khi thấy Thiên cuộn mình trong chăn. Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống. Trong giọng nói không giấu được sự trêu chọc:
– Cậu có biết hiện giờ nhiệt độ ngoài trời là bao nhiêu không?
Không có tiếng đáp lại, nhưng nụ cười trên mặt Linh ngày càng tươi. Đưa tay kéo lấy người đang giấu mình dưới chăn, Linh lại tiếp tục nói:
– Dậy đi! Cậu có thể trốn được một lúc chứ không thể trốn được cả ngày. Chẳng lẽ cậu định ở mãi trong phòng không chịu ra?
Thấy người phía dưới vẫn nằm im không nhúc nhích, Linh bèn luồn tay xuống chăn, chạm vào sườn Thiên. Đúng như Linh dự đoán, người phía dưới bật dậy, hét lên:
– Hoàng Thùy Linh, cậu muốn chết?
Nhìn bộ dáng Thiên giống như con mèo xù lông, Linh không chút kiêng dè, cười phá lên. Lần nào cũng vậy, chỉ cần Linh chạm nhẹ vào sườn của Thiên, Thiên cũng sẽ phản ứng như vậy. Mà cũng chỉ những lúc như vậy, Linh mới thấy Thiên giống một con người. Quen Thiên gần năm năm, rất ít khi Linh thấy Thiên cười to hay khóc lớn. Cũng ít khi Linh thấy Thiên thấy hứng thú với việc gì. Lúc nào cũng chỉ mang vẻ mặt thờ ơ, thậm chí là bất cần.
Flashback
– Này!
Linh lẽo đẽo đi sau Thiên, vừa đi vừa gọi. Nhưng người đi trước không những chẳng dừng lại mà còn cố tình bước thật nhanh ra khỏi võ quán. Nhưng Linh là ai, làm sao có thể để chịu đựng được bản thân bị người khác phớt lờ. Tính khí tiểu thư trỗi dậy, cô chạy nhanh về phía Thiên, vươn tay muốn giữ Thiên lại. Nhưng Linh không ngờ Thiên giữ được tay mình, và bằng một đòn qua vai, Linh ngã nhào ra đất.
Thiên sững người. Nó không thể ngờ rằng đường đường là con gái của chủ võ quán nổi tiếng lại không biết võ. Nhìn đôi mắt hồng hồng sắp khóc của Linh, Thiên không biết làm gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh. Hồi lâu, thấy Linh không đứng dậy, cũng không nói câu nào, Thiên bất đắc dĩ lên tiếng:
– Này! Không sao chứ? Tôi không cố ý.
Khi Thiên vừa dứt lời, Linh đang im lặng chợt òa khóc khiến Thiên luống cuống. Mọi người trong võ quán nhìn về phía Thiên với ý trách móc. Nhưng Thiên không biết rằng khi nó đang cố gắng giải thích với mọi người thì mắt Linh lóe lên tia sáng, giống như gian kế được thực hiện. Đúng lúc Thiên không biết phải làm sao, giọng Linh yếu ớt vang lên:
– Chân đau quá, không đứng dậy được.
– Vậy phải làm sao? Đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Nghe thấy Linh kêu đau, Thiên cuống lên. Mặc dù Thiên thấy Linh rất phiền nhưng nó cũng không muốn làm Linh bị thương. Nếu biết Linh không có võ, Thiên đã không xuống tay mạnh đến thế.
– Cậu đưa tôi về nhà, tôi không muốn đi bệnh viện.
Nhìn cái vẻ mặt lạnh băng nay vì mình mà lo lắng, Linh vừa thấy có lỗi nhưng cũng thấy thỏa mãn. Ngay từ lúc Thiên vào học tại võ quán nhà mình, Linh đã chú ý đến Thiên. Không phải bởi vì sự cố gắng của Thiên, mà bởi vì Linh chưa bao giờ nhìn thấy những cảm xúc vui buồn, hờn giận trên khuôn mặt Thiên. Lúc nào cũng vậy, Thiên luôn cười với mọi người, nhưng nụ cười luôn mang vẻ xa cách.
End flashback
– Này! Nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Thiên thấy Linh im lặng đã lâu, không nhịn được, bèn lên tiếng hỏi.
– Hì hì, không có gì. Mình đang nhớ lại lần duy nhất cậu cõng mình. Thực ra có một chuyện cậu không biết. Hồi ấy, mình không bị thương.
– Cái gì? Cậu nói hồi ấy cậu không bị thương?
Linh gật đầu thay cho câu trả lời. Thiên trừng mắt nhìn Linh, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt lại trở về vẻ lạnh lùng, giống như lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt Linh. Thấy phản ứng của Thiên như vậy, Linh hốt hoảng giải thích:
– Thiên, thực sự mình không cố ý trêu đùa cậu. Khi thấy cậu lo lắng ình, mình hối hận lắm. Cậu biết không, lần đầu tiên thấy cậu xuất hiện tại võ quán nhà mình, mình luôn chú ý đến cậu. Cậu chưa bao giờ cười to hay khóc lớn. Cậu cười với mọi người, nhưng nụ cười ấy thản nhiên và xa cách. Vì thế, mình….
Thấy vẻ mặt như sắp khóc của Linh, Thiên âm thầm thở dài. Mỗi khi Linh nhìn mình với vẻ mặt đáng thương và đôi mắt long lanh nước, Thiên đều không biết nên làm thế nào mới tốt.
– Cậu bày trò như vậy để làm gì?
Tuy còn tức giận nhưng trong giọng nói Thiên cũng nhẹ đi rất nhiều. Nó thực không hiểu nổi tại sao Linh lại bày cái trò trẻ con như vậy?
Nghe Thiên hỏi, Linh biết Thiên khônggiận mình, hơi bĩu môi, lẩm bẩm:
– Ngày nào cũng nhìn bản mặt lạnh tanh của cậu tới phát ngán rồi. Mình muốn xem những cảm xúc khác trên gương mặt cậu ngoài nụ cười gượng gạo kia. Như vậy cậu mới giống một con người.
– Cậu đeo bám, bày trò như vậy cũng chỉ để nhìn thấy những cảm xúc khác của mình?
Thiên hỏi lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ không thể tin. Dường như nó chưa thực sự hiểu cô bạn này.
Nghe Thiên hỏi, Linh bất giác thở dài. Cô ôm lấy Thiên, thủ thỉ:
– Thiên! Mình biết cậu đã trải qua chuyện gì. Và cũng biết nỗi đau, sự ám ảnh của cậu. Nhưng cậu không thể sống mãi trong quá khứ. Cậu xứng đáng được yêu thương, được hạnh phúc.
Nghe Linh nói, trong mắt Thiên hiện rõ vẻ mờ mịt. Nó không hiểu Linh muốn nói gì. Từ sau khi anh trai bỏ nó đi, Thiên không tin vào ai, cũng không muốn tin ai. Nó sợ, sợ lại một lần nữa bị bỏ rơi. Nhưng Linh đang nói với nó hãy quên mọi thứ. Linh nói nó xứng đáng được yêu thương. Lần đầu tiên trong mười bảy năm, có người nói với nó rằng nó xứng đáng được hạnh phúc.
– Mình không biết.
Thiên bây giờ giống như đứa trẻ không hiểu chuyện. Nó tựa vào người Linh, thì thầm. Bàn tay đang vuốt ve mái tóc Thiên của Linh chợt khựng lại. Cô biết Thiên bị tổn thương quá sâu, không dễ dàng tin tưởng vào người khác. Ngay cả Linh cũng phải dùng thời gian bốn năm để tiếp cận và có một chỗ đứng bên cạnh Thiên. Nhưng như vậy chưa đủ, Thiên cần được nhiều người yêu thương và quan tâm hơn nữa.
– Thiên! Có rất nhiều người yêu thương cậu. Cậu hãy cho những người bên cạnh mình một cơ hội, cũng như cho chính mình cơ hội.
“ Cho những người bên cạnh mình một cơ hội, cũng như cho chính mình cơ hội”, Thiên nhắc lại lời của Linh, đôi bàn tay nắm chặt, tự hỏi có nên cho bản thân một cơ hội?