Bạn đang đọc Con Nhỏ Yếu Đuối À…nó Đã Chết 7 Năm Về Trước Rồi – Chương 5: GIẤC MƠ LẠ
Ngày hôm nay tôi thật su khá mệt mõi,trong đầu thì muốn nổ tung với mấy cái suy ngĩ,1phần của suy ngĩ tôi là lời nói của mấy chị đồng ngiệp,phần còn lại khôg có gì khác ngoài mấy lời nói của người mà tôi đã gặp lúc chiều. Thật ra thì tôi thấy mấy chị nói vậy khôg sai tôi cần tiền đúng vậy tôi rất cần tôi cần tiền để lo cho cuộc sống và hơn hết là tôi cần tiền để trả nợ và pắt đầu xd sự ngiệp nhưng nếu tôi cứ làm cái nghề bưng bê thế này thì đến khi nào tôi mới có dư. Rồi mấy cái lời của người đàn ôg đó nửa,tôi là đồ rẻ tiền có pải vậy khôg? Bây giờ tôi chỉ mới làm cái ngề này thì đã bị nói là đồ rẽ tiền,vậy thì nếu tôi làm cái ngề tiếp khách thì khôg pít người đời sẽ gọi tôi là gì nửa? Ngồi vật lộn với 1 đống suy ngĩ mờ rồi cũng thấy mệt,hôm nay tôi cùng các chị đã ăn ở ngoài rồi nên pây gjờ chỉ còn việc tắm và đi ngủ thôi…Tắm xôg tôi cảm thấy nhẹ nhàng hẳn,những mệt mỏi đã tan biến đâu hết trơn…Thật ra pamẹ tôi vẫn còn thjếu cô dượng 3 1 số tiền,số tiền này tuy khôg pải lớn nhưng đối với tôi thỳ khôg hề nhỏ,tôi quyết định là sẽ trả tiền cho họ dù cho tôi có làm cái ngề gì chăng nửa thì tôi củg pải trả cho pằq được pởi lẻ tôi khôg muốn họ trách khứ pamẹ tôi,pamẹ tôi đã đi rồi tôi muốn họ thanh thản ra đi chứ khôg muốn họ pải luyến tiếc vs cuộc đời này…Tôi đã quyết định là sẽ đi theo con đường ấy,con đườg pán nụ cười và niềm vui cho khách,tôi khôg kần pải sớ trước miệg lưỡi của người đời nửa,dù cho họ có nói tôi là đồ rẻ tiền hay là đồ khôg đáng 1 xu thì tôi củng cố gắng chấp nhận
“Alo…dạ pà chủ con muốn xin pà cho con qua làm pên tiếp khách,có được khôg ạ?”_tôi gọi điện cho pà chủ quán mà tâm trí cứ rối lên
“Được được chứ,thế thì tốt quá rồi,từ đầu pà đả kêu con làm rồi mà khôg chịu,con xinh thế này thỳ khách mê tít ý chứ”_pà chủ nói pằg gjọng vui mừng thấy rõ
“Vậy còn tiền lươg sao ạ”_tôi đi thẳng vào vấn đề tiền pạc,tôi muốn có sự rõ ràng khôg thôi sau này lại pải tranh chấp thỳ phjền lắm
“Lươg pên tiếp khách thỳ 1thág 3triệu,tiền po e được hưởng hết,gjờ làm thỳ vẫn vậy”_pả nói hết tất kả những gì tôi định hỏi,pà chủ này cũng được khôg chja tiền po với nhân viên
“Được rồi ngày mai con sẽ làm”_tôi trả lời dứt khoát luôn nói dài dòg mệt lắm,nói rồi thỳ tắt máy,nằm 1 lát tôi ngủ qên đi…trong giấc ngủ của tôi thỳ tôi thấy mơ màng 1 kái gì đó và dần dần rõ hơn tôi thấy 1 hoàng hôn đầy rực rở nhưg u puồn,và thấy 1đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi trên cát…rất đẹp rất lãng mạn,nhưg họ là ai mà lại hiện hữu trog gjấc mơ của tôi…Tôi cố gắg chạy thật nhanh,thật nhanh cố đuổi kịp 2 người đó,nhưng khôg hjễu sao họ kàng lúc kàng xa dần xa dần cho đến khj tôi kiệt sức và khuỵ xuống thì họ mới quay lại nhìn tôi,nhưng tôi lại khôg tài nào thấy rõ mặt được… Rồi họ hôn nhau hôn nhau say đắm rồi từ xa ngoài khơi tôi thấy sóng to nổi lên,gjó pắt đầu kéo tới hất tung mặt cát pay khắp nơi…pất chợt 1 luồng gjó màu đen kéo đến kuốn chàng trai pay lên họ nắm tay nhau nhưng rồi chàg trai gỡ tay người kon gái ra và cùg cơn gjó pay mất hút…Ở đây chỉ còn lại người con gái với sóng piển và gjó khơi,người con gái đứng lặng nhìn tôi từng pước tiến lại gần tôi hơn và pất chợt 1 gjọt nước mắt từ khoé mi chảy ra và…và tôi nhận ra người con gái đó là ai…người kon gái đó là tôi ,nhưng tại sao tôi lại như vậy…Tôi chợt tỉnh gjấc mồ hôi nhễ nhãi
“Là mơ sao?người con trai đó là ai?sao tình iêu đó lại có sóng to gjó lớn?khôg lẻ đó là lời kảnh páo chăng?”_tôi đặt ra hàng loạt kâu hỏj mà khôg pít được đáp án
Sao gjấc mơ lại vậy,khôg lẻ đó là lời nhắc nhở tôi về trận cuồng phog đang chờ tôi sắp tới chăng,lo sợ tôi chẳng thể ngũ được tôi sợ lại gặp gjấc mơ lạ đó,tôi sợ kái đó thành sự thật,tôi rất sợ………rất sợ