Bạn đang đọc Con Nhỏ Yếu Đuối À…nó Đã Chết 7 Năm Về Trước Rồi – Chương 4: Gặp Gỡ
Cuối cùg một ngày làm việc tất tả củg trôi qua,tôi mệt nhoài pước ra về. Hôm nay tôi đã tìm được 1 kăn phòg trọ gần nơi tôi làm đi pộ chỉ mất khoảng 10ph,vậy là ság mai tôi sẽ dọn ra ngoài sốg,tôi khôg muốn làm phjền con Châu thêm nửa,khi hay tin tôi sẽ dọn đi con Châu khóc sướt mướt và nguyên cả đêm tôi vs nó gần như thức trắng chúg tôi ngồi với nhau coi như tâm sự lần kuối.Ság sớm tôi đã dọn đi trước con Châu dậy vì tôi sợ nó thấy tôi đi lại khóc lóc…về tới pòg trọ tôi pay vào dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ,dọn xog mọi thứ thì cũng trưa rồi tôi tìm kái gì đó ăn đở rồi pắt đầu hành trình ngủ dài do hôm qua thức khuya nên pây gjờ hơi mệt tôi pảj tranh thủ ngủ để lấy thức chjều đi làm nữa….
Rengggggggg_tiếng đồg hồ páo thức vang lên,tôi thức dậy sửa soạn để đến chổ làm mặc dù đag mệt nhưng tôi vẫn cố gắng vì 1 chữ TIỀN,có phải tôi tham tiền lắm không? Cái xh này pây gjờ hjện thực vậy đó có tiền thì sống sao cũg đc kòn khôg có tiền thì chẳng được gì ngoài 2 chữ khinh thường đâu
5h thì tôi đã có mặt tại quán nhanh chốg vào thay đồ rồi ra phòng ngoài ngồi cùng mấy chị để chờ khách gọi
“Hôm qua có thấy sợ khôg em?”_chị Trân hỏi tôi
“Dạ có 1xíu thôi chị”_tôi cười với chị
“Hajz…ngĩ nhiều làm gì với mấy thằng đàn ôg đó pước vào đây rồi thì chả thằng nào đàg hoàg”_giọg chị Nga vang lên,chị Nga là người lớn tuổi nhất trog đám và là người sành sỏi nhất luôn
“My nè chị thấy em cũng đẹp,dáng nhìn cũg chuẩn sao khôg làm tiếp viên như mấy chị,tiền cũng khá lắm”_chị Trân lên tiếg hỏi tôi,chị Trân là người khá tốt luôn gjúp đở tôi có lẻ do hoàn cảnh tôi và chị gjống nhau nên dễ thôg cảm nhau hơn
“Dạ em thấy khôg qen,với lại…”_tôi pỏ ngang câu trả lời và tôi piết nói đến đó thì ai cũng hiểu hết rồi
“Em sợ miệng đời à,miệg đời này tàn nhẫn lắm em ơi,em làm trog đây dù gì củg đã mag tiếq rồi,vậy thì tội tình gì mà pải sợ nửa cứ làm đi kiếm được 1số tiền rồi ngĩ côi như tiền làm vốn ình”_chị Nga gjải thích tôi nge,mà tôi thấy vậy cũng pải dù gì thì tiếng cũng lở mang rồi vậy thì sợ gì nửa
“Khách pòng 1 kần pia”_chị Hà quản lí gọi,tôi đi ra ngoài đem pia vào,pước vào pòng tôi thấy hơi ngạc nhjên pởi trog pòng chỉ có 1 người đàn ôg khôg có tiếp viên hay pạn pè,nhưng thôi kệ tôi chẳng quan tâm nhanh chốg pỏ pia xuốg và đi ra ngoài,lần này tôi có kinh ngjệm hơn rồi tôi đặt pia ngay gjữa pàn và định pước ra,nhưng khj tôi ngước mặt lên thỳ đập vô mắt tôi là nụ cười khjnh pỉ mà ngày hôm qua tôi thấy có pần hơi sửng sốt,nhưng thôi tôi kũng pỏ qua và chuẩn pị pước ra
“Sao vậy gặp tôi thỳ sợ lắm à”_gjọg người đó hỏi tôi
“Có gì để sợ”_tôi quay lại và nc vs hắn
“Sao vậy hôm nay khôg khóc nửa à”_hắn nói nhưng tay vẫn kầm lon pia tư kách rất thảnh thơi và thái độ khjh thườg thấy rõ
“Đó khôg pải là chuyện của a”_tôi nói rồi định quay lưng pước đi thì “BỐP”_hắn ném lon pia pay vô tường
“Cô cũng mạnh miệng lắm,nhưng đối với thằng Huy này thì cô cũng như mấy cái loại kia thôi,khôg hơn khôg kém”_hắn xỉa xói vào mặt tôi,mà cũng chẳq hjểu tạj sao lúc đó nc mắt tôi khôg hề rơi 1 gjọt nào hết,tôi cười với hắn 1nụ cười nửa miệng đầy khjêu khích
“Ừ tôi thế đấy vậy thỳ đã sao”_tôi ngước nhìn hắn
“Đồ rẻ tiền”_hắn nói khjnh tôi,nhưq tôi chẳng thấy pùn pởi vì tôi khôg hề pận tâm tới lời nói của mấy thằng đàn ôg này
“Ừ tôi rẻ tiền đấy,nhưng dù anh có tiền thì cũng chẳng mua được tôi”_tôi nói khích hắn,tôi chẳng hề quan tâm tới pất kì lời nói nào của hắn nữa,tôi pước đi trên những dòng suy ngĩ của mình…tôi ngĩ về kái cuộc đời pất côg này,ngỉ về kái hiện tại trớ trêu này,và ngĩ về kái tươg lai xa vời khó đoán kia,rồi khôg piết sau này tôi sẽ ra sau,có thể được pình yên ở 1 pến đậu hay lại pải lêng đênh trog sóg gió phog ba.