Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 92: Về Nhà Ăn Tết
9h sáng Bạch Ngân Hy bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của mấy người dưới nhà.
Lưu Trạch Nguyên tựa vào đầu giường xem điện thoại thấy cô động đậy liền ân cần hỏi han
– Tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào ko?
– Ưʍ……
Bạch Ngân Hy vươn vai một cái thật dài rồi mới mở mắt nhìn anh hồi lâu mới trả lời.
– Đau……đau muốn rã rời….đau muốn đòi mạng luôn……..
Anh cười ha hả anh biết cô ê ẩm là điều ko tránh khỏi nhưng đâu có quá như vậy chứ.
– Nhõng nhẽo……sắp làm mẹ rồi còn nhõng nhẽo với anh
– Em sắp làm mẹ bao giờ chứ?
– Thì vài tháng hay ít năm nữa em cũng làm mẹ thôi….ko phải sao?
– Làm mẹ thì sao.
Em vẫn thích bám người anh đấy.
Ai bảo ngày xưa anh toàn đi làm xa, bây giờ phải bù lại cho em.
Bạch Ngân Hy ngồi dậy xiêu vẹo dựa vào người anh Lưu Trạch Nguyên ko đẩy cô ra đúng là trước giờ anh để cô chịu thiệt thòi rất nhiều, hiện tại dù anh đã cho cô danh phận cho cô sống trong giàu sang phú quý người người ngưỡng mộ nhưng sáng sớm mặt trời chưa thức anh đã đi làm mất dạng có lúc về đến nhà cũng rất muộn, thậm chí có hôm còn ở lại tăng ca ko về, Tiêu Chính Kỳ thì hết đi diễn lại đi đến thành phố T giải quyết công việc của D.A Phó Chính Đình thì còn bận hơn cả anh lâu lâu lại bay đến nước khác, Bạch Ngân Hy ở trang viên ko thiếu những đêm phòng không gối chiếc, vẫn là thiệt thòi đi.
Anh phải hảo hảo cưng chiều cô bù đắp lại.
– Ừm…bù lại cho em nhưng bây giờ chẳng phải người đi làm xa là em sao? Em quay xong phim này có nhận phim mới không?
– Dạ không.
Em mệt rồi, chắc nghỉ ngơi hơn tháng xem thế nào.
– Hai người tâm sự gì vậy? Thay đồ về nhà thôi, 9h hơn rồi.
Bạch Ngân Hy đưa tay hướng về phía Lưu Trạch Uyên, anh lắc lắc đầu bó tay đi đến ôm cô vào nhà vệ sinh rồi nhẹ nhàng thả xuống
– Ngân Nhi em mang đồ gì về anh giúp em gói hành lý.
– Em được nghỉ có 3 ngày thôi ko cần mang về.
Nhà mình cái gì cũng có.
Em mang đồ tùy thân là được rồi.
– Vậy anh đi lấy đồ tùy thân cho em.
Em để ở đâu?
– Không cần ko cần.
Em để lung tung, lát nữa tự em lấy.
Bạch Ngân Hy ko muốn để Lưu Trạch Uyên động vào vì trong đó có thứ anh chưa được biết bây giờ.
Ăn sáng xong xuôi bọn họ ra xe đến sân bay cùng về Lưu gia trang.
– Tiêu thiếu phu nhân, Tiêu thiếu gia gọi em.
– Gì mà đổi danh xưng nghe ghê vậy…!alo Chính Kỳ?
– Về chưa?
– Đang về.
– Trả lời anh cộc lốc thế?
– Anh cũng hỏi em cộc lốc mà
– Đồ nhỏ nhen…
– Đồ mặt lạnh…em về sẽ mách ba anh ăn hiếp em .
– Ấy.
Ko chơi vậy nha.
Ba mắng dai lắm…
Mọi người trong xe cười ha hả.
– Ngân Hy, nhìn em có vẻ ngủ ko đủ, ốm đi rồi đấy.
– Người ta ăn kiêng đấy_Lưu Trạch Uyên nói móc cô.
– Lục ca, ăn kiêng thôi mà anh cay cú cái gì?
– Hahaha…vì em sợ Nelson chứ không sợ ảnh đấy.
– Lục ca…nghĩ thoáng một chút.
Cô ấy cũng có sợ em đâu.
Chỉ có Phó lão đại vs Gia trấn áp được thôi.
Lưu Trạch Nguyên cũng cười thành tiếng.
Đúng là Bạch Ngân Hy chỉ sợ mỗi anh và Phó Chính Đình thôi.
– Nghĩ thoáng cái đầu cậu.
Làm như tôi đang nghĩ hẹp lắm vậy.
– Hahahaaaa…thôi bye anh yêu nhớ.
Em đi dỗ lục ca của anh đây.
– Dỗ gì chứ…!em cứ kệ anh ấy
Bạch Ngân Hy dùng cùi chõ đẩy đẩy anh
– Trạch Uyên
– …..
– Ôi nay biết làm giá nữa đấy?_Lưu Trạch Nguyên nhìn cậu em nhịn ko đc châm chọc một câu.
– A Uyên…._Bạch Ngân Hy lại xuống giọng gọi thêm một tiếng
– Ừm….
– Tặng anh cái này….
– Tặng anh? Gì thế?
Bạch Ngân Hy lấy trong túi xách ra một cái hộp đen nhung đưa cho anh
– Anh xem đi.
Lưu Trạch Uyên mở hộp ra.
Bên trong là một cái cài áo vest hình khổng tước được nối 2 dây xích đến viên đá quý màu đỏ vô cùng sang trọng và xinh đẹp.
Nhưng hình như có gì đó là lạ.
Lưu Trạch Uyên nhìn kỹ, khổng tước được khảm bằng lông chim, từng cái lông chim mỏng nhẹ sắp theo khung rất tỉ mỉ.
– Đẹp quá, mắt thẩm mỹ ko tệ, anh tha lỗi cho em đấy…
Bạch Ngân Hy mắc cười, cái gì mà tha lỗi chứ cái tên tự luyến này, rõ ràng cô đâu có lỗi? Thật là….
– Lục thiếu gia, thiếu phu nhân làm suốt 1 tháng mới hoàn thành đó_Nạp Lan tường trình
Lưu Trạch Uyên lấy ra khỏi hộp nhìn thật kỹ.
Đúng là làm thủ công.
– Em làm sao? Làm thủ công hoàn toàn?
– Ya ya ya, Bạch Ngân Hy em tặng hẳn cho anh ấy kim cương đỏ luôn sao? Đúng là tình yêu, lúc trước kêu em đi shopping em còn từ chối.
Nạp Lan bất ngờ với câu nói của Tiêu Chính Kỳ.
– Thất thiếu gia thật tinh, qua camera điện thoại mà vẫn biết là kim cương đỏ luôn…!khung được đặt làm bằng bạch kim, còn lông khảm bên trong chính là lông chim khổng tước trắng, viên đó chính là kim cương đỏ.
– Kim cương đỏ?_Lưu Trạch Uyên trong lĩnh vực này khá mơ hồ
– Là kim cương còn quý hơn kim cương, viên này chắc là 3 carat giá tầm 3 triệu đô.
Trạch Uyên trợn mắt 3 triệu đô? Anh có nghe lầm ko?
– Nhưng nếu em mua kim cương đỏ thì anh phải biết chứ? Nước mình chỉ có nhà anh bán kim cương đỏ thôi.
– Thật ra là em kêu người đi đấu giá…viên này độ tinh khiết cao và tận 57 lát cắt nên giá của nó là 5 triệu đô la.
– Wao…bà chủ nhỏ…em làm anh bất ngờ lắm đó_Lưu Trạch Uyên tài khoảng ngân hàng có chưa đến 50 triệu đô.
Bạch Ngân Hy tặng quà cho anh một lần hết 10% tổng số tiền mà anh đang có.
– Quà sinh nhật của anh đó.
Em bỏ rất nhiều công sức, anh phải trân trọng nó.
– Ngân Nhi anh cũng muốn…
– Trạch Ngyên là chim ưng, Chính Đình là mặt trăng, Trạch Uyên là khổng tước vậy Tiêu Nam Cực anh là gì? Chim cánh cụt?
– Hahahaaaaaaaaaaa
Một người đen mặt còn mấy người còn lại đều cười lớn.
Cũng đúng, chim cánh cụt ở Nam Cực mà.
– Anh là hạc, là hạc đó.
– Biết rồi biết rồi, lần sau sẽ là cho anh.
Chịu không
– Anh cũng muốn kim cương đỏ.
– Nhưng em hết tiền rồi.
– Chồng em có tiền…em kêu chồng em cho đi
– Tiêu Chính Kỳ,cậu muốn tôi nuôi cậu?_Lưu Trạch Nguyên nhướn mày hỏi lại
– Chính Kỳ, anh cũng là chồng em mà?
– Anh không có tiền.
– Tiêu đại thiếu gia, anh nói câu đó ko thấy trái với lương tâm à?
– Có chút chút….
– Hahaaaa, thôi ko nói nữa gặp lại anh sau, em lên máy bay đây.
Sau khi cúp máy, Bạch Ngân Hy lên máy bay riêng cung 2 vị phu quân quay về nhà, chỉ mất 2 tiếng họ đã đáp xuống Lưu gia trang.
Đi vào nhà lớn báo cáo một chút không ngờ lại gặp nhiều họ hàng đến như vậy.
Chào hỏi đến mệt cả tay.
Cô kéo Lưu Trạch Nguyên qua hỏi nhỏ.
– Sao nhiều người vậy?
– Tết bọn họ đều đến đây, ngủ lại mấy đêm.
– Rồi phòng đâu họ ở?
– Còn Tây viện và tầng hầm mà.
– Vậy ba mẹ về thì ở đâu?
– Ba mẹ ở Hậu Đông Viện.
Về thôi, ở đây một lát họ kéo em qua nói chuyện mệt người lắm
– Dạ.
Lưu Trạch Nguyên dẫn cô đi vào tạm biệt Lưu gia gia rồi kiếm cơ rời khỏi.
– Thúc bá ở lại trò chuyện với ông, Ngân Hy đi đường xa bị say xe nên cháu đưa cô ấy về biệt phủ trước
– Được được, về nghỉ ngơi sớm, giữ gìn sức khỏe còn sinh cháu cố cho Lưu gia gia nhé.
Bạch Ngân Hy cười méo xẹo.
Sao chúc sức khỏe cũng cố gài thêm ít chuyện vào vậy
Lưu Trạch Nguyên ko trả lời, anh cười cười kéo cô quay về Đông Viện.
– Em thích ăn cua nên anh đã dặn bếp nấu món cua em thích rồi về tắm rửa rồi xuống ăn.
– Anh biết em thích món cua gì à?
– Cua hấp nguyên vị.
– Tướng công thật lợi hại.
– Em từng nói với anh rồi, cua hấp mới nếm được trọn vẹn mùi vị nguyên thủy của cua.
– Đúng vậy.
Nhắc đến là thèm rồi.
– Thiếu phu nhân
– Chính Đìnhhhhhh
Phó Chính Đình từ cửa đi ra vừa vặn nhìn thấy cô gái nhỏ về đến, cũng không vừa vặn lắm là anh cố tình đợi cô về.
Bạch Ngân Hy nghe tiếng gọi liền nhìn qua thân ảnh quen thuộc mặt cô sáng bừng chạy đến ôm lấy anh như gấu trúc ôm tre.
– Em nhẹ đi nhiều lắm đó.
– E nhớ anh muốn chết.
Anh có nhớ em ko?
Phó Chính Đình cười dịu dàng, anh chưa bao giờ dịu dàng với ai như vậy, cô chính là ngoại lệ duy nhất của anh.
Dù lời nói của anh có phần ngắn gọn và lạnh nhạt nhưng thật ra bên trong toàn sự chiều chuộng và tràn đầy yêu thương.
– Nhớ
– Vào nhà thôi, ngoài này lạnh
Lưu Trạch Nguyên vỗ vỗ Phó Chính Đình nhắc nhở.
Anh thả cô xuống 3 người đi vào nhà liền nhìn thấy Tiêu Chính Kỳ và mẹ anh đang viết câu đối liễn ở phòng khách.
Anh quay lưng ra cửa ko nhìn thấy cô.
Bạch Ngân Hy ra hiệu “đừng nói” cho Lưu Nhã Ninh, nhẹ nhàng đi đến từ phía sau ôm lấy cổ Tiêu Chính Kỳ rồi hôn cái chóc lên má anh.
Tiêu Chính Kỳ nhìn mẹ mình ngồi đối diện ngại ngùng đến đỏ lỗ tai
– Làm gì vậy, mẹ còn ngồi đó kìa…
– Mẹ không ngại, anh ngại gì chứ?_Lưu Nhã Ninh mắng yêu cậu con trai.
– Khoái muốn chết còn bày đặt ngại_ Phó Chính Đình chọc anh.
– Em về lâu chưa? Ăn uống gì chưa.
Tiêu Chính Kỳ nắm lấy tay cô, Bạch Ngân Hy ngồi lên tay vịn ghế chu môi than
– Lúc nãy về nhà lớn chào ông bị giữ lại khá lâu, mấy thúc bá đó cứ gài từ chuyện nọ sang chuyện kia.
– Con cứ kệ họ, cứ đối phó ngoài miệng là được, cũng có thân thiết lắm đâu.
– Dạ.
– Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.
– Dạ
Bạch Ngân Hy lên phòng tắm rửa thay đồ xong đi xuống thì Lưu Trạch Uyên và Thất Cửu cũng vừa về đến, vai cậu nhỏ vác 2 cây đàn dài được bọc trong bao vải.
– Gì vậy?_Tiêu Chính Kỳ hỏi.
– Là cổ cầm.
Thất Cửu sắp xếp nơi để 2 cây đàn trong phòng khách.
Trong thời gian đó mọi người xúm lại viết liễn treo Tết trong nhà và nhà lớn.
Bạch Ngân Hy nhìn câu nháp mà Tiêu Chính Kỳ viết bên ngoài
– Ðịa sinh tài, thế nghiệp quang huy
Thiên tứ phúc, gia thanh hiện thái
*Ðất sinh tài nghiệp đời sán lạn
Trời ban phúc, nhà tiếng tốt tươi
Lưu Nhã Ninh cũng vừa họa xong một câu đối lại câu này
– Phúc mãn đường, niên tăng phú quý
Ðức lưu quang, nhật tiến vinh hoa
*Phúc đầy nhà, năm thêm giàu có
Ðức ngập tràn, ngày một vinh hoa
– Còn thiếu 3 câu.
Mọi người nghĩ xem nên viết gì.
– Niệm tiên tổ, duật tu quyết đức
Khải hậu nhân, trường phát kỳ tường
*Nhớ tổ tiên, vạn điều nhân đức
Tin cháu con, bền sự lạ hay
– Thơ hay, không ngờ Ngân Nhi cũng biết làm thơ nha_Lưu Nhã Ninh khen một câu làm Bạch Ngân Hy cười tít mắt.
– Vậy viết thêm
Niên tằng tuế nguyệt niên tăng thọ
Xuân mãn càng khôn phúc mãn đường
Treo ở nhà lớn cho ông vui._Lưu Trạch Nguyên cũng tham gia vào.
*Trời thêm tuổi mới năm thêm thọ
Xuân khắp mọi nơi phúc đầy nhà
– Ca, vậy viết thêm
Tiên tổ phương danh lưu quốc sử
Tử tôn tích đức hiển gia phong.
– Hahaa…Phó Chính Đình, ta biết con ám chỉ ai đấy nhé.
– Nhị cô mẫu thấy con làm thơ thế nào.
– Hay, treo ở từ đường được đấy.
– Hahaaaaaa.