Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 78: Chủ Mẫu
Bạch Ngân Hy nghe tiếng thăm dò của Nạp Lan cô ngoi dậy khỏi mặt nước , lén núp sau bụi sen.
Vừa điều hòa hơi thở vừa nhỏ giọng nói
– Chưa tìm đc.
Lát nữa tìm đc chị vào trong thác nước xem thử.
Nói xong Bạch Ngân Hy lại lặn xuống nước, cô cố căng mắt ra nhìn nhưng vẫn ko thấy gì lạ cả.
Cô cầm lấy gốc sen trắng mặc cho gai nhọn chi chít đâm vào tay dùng hết sức nhổ cả gốc lên nhưng gốc sen bám quá chặt chỉ hở lên một chút lú ra một cái hộp thiếc trắng bạc sáng loáng.
Bạch Ngân Hy dậm gãy cái củ sen to gần đó dùng nó bới đất xung quanh rồi cạy lấy hộp thiết ngoi lên chầm chậm tiến về phía thác núp sau thác nước dày đặt trắng xóa, cô mở hộp thiết ra bên trong có rất nhiều giấy tờ và cả USB đc bọc cẩn thận bằng nhiều lớp nilong.
Cô đóng hộp lại.
Gọi Nạp Lan.
– Nạp Lan quay mặt qua đây.
Nạp Lan ngoan ngoãn lm theo đưa lưng về phía lính gác.
Giả bộ đưa tay hái một bông hoa sen.
Bạch Ngân Hy lớn giọng gọi quản gia.
– Lâm Quản gia.
Ta muốn về phòng.
Lâm Quản gia nghe thấy liền sai gia nhân đã chuẩn bị sẳn tấm màn lớn đi đến bên hồ.
Mấy tên lính gác tiếp tục cản lại.
– Không được qua đó.
Đứng lại.
Để cô ta tự vào nhà
– Vị sĩ quan này, rất tiếc nhưng lão phải nhắc nhở cậu, cô ấy là chủ mẫu của Lưu gia, ko đc để lộ da dẻ hình dáng cho người ngoài như các cậu nhìn thấy
Bọn họ im bặt.
Hiện tại Lưu gia vẫn chưa tận số.
Hơn nữa họ đc căn dặn phải chú ý đặt biệt tới người phụ nữ này.
Lâm quản gia đến chỉ đạo căn tấm màn lên cao che Bạch Ngân Hy và Lâm Nạp Lan lại.
Ông đưa cho cô một cái khăn lông rất to và dày để phủ lên người và che đi cái hộp cô đang ôm trước ngực.
Bọn họ đi một mạch lên phòng.
Cô tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm nhưng vẫn rét run môi má tái nhợt hai bàn tay run lẩy bẩy cầm ly trà gừng từ Thần Hi đưa đến uống vào sưởi ấm cơ thể.
Cô đưa tài liệu và USB để anh ta mở lên.
Là đoạn thoại của Lưu Trạch Nguyên.
– Ngân Hy.
Khi em tìm được cái này thì anh có lẽ đã ko còn trên thế gian này nữa rồi.
Đừng sợ, anh vẫn sẽ bên cạnh em.
Còn đường phía trước anh đã trải sẵn cho em. Toàn bộ tài sản của anh đều để lại cho em.
Xin lỗi, là anh thất hứa.
Anh chỉ mong em có được cuộc sống bình an và vui vẻ đừng để bản thân lún sâu vào vòng xoáy quyền lực này.
Yêu em…tâm can của anh.
Bạch Ngân Hy ôm mặt khóc lên.
Thần Hi khó xử chỉ biết cúi đầu vào xem xấp hồ sơ được in đầy mộc đỏ.
Anh thở dài nói không nên lời
– Thiếu phu nhân, cái này….là giấy ly hôn.
Bạch Ngân Hy chết lặng.
– Không, tôi ko ly hôn.
Ko được
– Thiếu phu nhân, chỉ cần cô đặt bút ký vào giấy ly hôn thì toàn bộ gia sản của thiếu gia sẽ được chuyển qua tên cô.
Di chúc cũng vậy.
Sau khi thiếu gia chết thì tất cả di sản đều chuyển qua cho cô.
Anh ấy, đã tính sẵn tương lai cho cô rồi, chỉ mong cô bình an vui vẻ sống cuộc đời còn lại.
– Ra ngoài đi.
Tôi muốn ở một mình.
– Thiếu phu nhân…
– Ra ngoài.
Thần Hi hết cách đành lủi thủi đi ra ngoài, trước khi đi còn ko quên căn dặn Nạp Lan chăm sóc thiếu phu nhân nhà mình
Bạch Ngân Hy nhìn đăm đăm vào mấy tờ giấy lộn trên bàn rồi nhìn lên đồng hồ vừa tích tắc đúng 7 giờ tối.
Bạch Ngân Hy cười cợt bản thân, cô ném vỡ cái ly trên bàn thống giận gào lên”Dựa vào đâu muốn sắp xếp cuộc đời của em? Dựa vào đâu vừa gặp chuyện liền đẩy em ra xa? Dựa vào đâu…!Trạch Nguyên”
– Thiếu phu nhân, cô đừng như vậy….
– Nạp Lan.
Tìm Thất Lục, bảo cậu ta điện thoại nói với Thanh Long Quân một mình lái xe quay lại đây.
Rồi quay lại giúp chị làm tóc một chút.
Nạp Lan vâng dạ rồi ra ngoài tìm Thất Lục.
Bạch Ngân Hy đi vào phòng thay đồ cô chọn bộ cổ phục màu đỏ thêu bạch phượng hoàng, kiểu cách khá cầu kỳ, đây chính là hỷ phục mà cô chuẩn bị cho lễ bái đường với Lưu Trạch Uyên.
Cô mặc y phục chỉnh tề thì Nạp Lan đi vào, cô gái nhỏ nhìn thấy, thản thốt ko ít
– Thiếu phu nhân, cô đây là muốn làm gì vậy? Sao cô lại…
– Chị tự trang điểm, em giúp chị làm tóc đi.
– Em…Dạ.
Nạp Lan ko dám hỏi nhiều.
Từ trước đến giờ dù cho vị chủ nhân này ở đây ko lâu nhưng lời nói, thái độ hay tính cách đều rất hòa nhã dịu dàng, mền nắn rắn buông, giai nhân trong nhà đều từ khinh bỉ biến thành kính trọng.
Có lý do gì khiến cho gia nhân như cô ko tin chủ mẫu chứ?
Làm tóc trang điểm xong Bạch Ngân Hy đi vào thư phòng mở két sắt lấy tài liệu mà Lưu Trạch Uyên nói, rồi sắp xếp hết một lượt.
Đi ra ngoài vừa ngồi xuống thì Nhất Mộc và Thất Lục gỏ cửa đi vào, Nhất Mộc nhìn cô một thân giá y liền nhíu chặt mày.
– Cô muốn làm cái gì vậy?
– Tôi muốn ngửa bài với Tôn Khải Hoằng.
– Cô…
– Đi, cùng tôi đi tìm Tam Mộc.
Bạch Ngân Hy đi thẳng đến phòng của Tam Mộc, hai vị kia ko nói năng gì như ngầm đồng ý đi theo sau lưng.
Tam Mộc đang ngồi trong phòng điều khiển, nhìn chằm chằm mấy cái máy tính, là hệ thống camera giám sát ở trang viên.
– Thiếu phu nhân cô …?
– Tôi giao cho cậu cái này, đây chính là sinh mạng của Lưu gia, giữ cho kỹ.
Bạch Ngân Hy giao cho anh ta cái USB mà Lưu Trạch Nguyên đưa cho cô rồi hỏi xin cậu ta một cái camera giấu kín.
Để gắn lên người mình.
Tam Mộc gắn một cái camera nạm vàng tệp màu vs mão lưu ly mà cô đang đội, nhỏ như đầu que diêm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền hướng ánh mắt lo lắng về phía cô.
– Nếu đến 11h tôi vẫn chưa trở lại thì tung hết tài liệu tham ô của họ lên mạng
– Ừm.
Cô phải cẩn thận.
Thiếu phu nhân.
– Tôi thay cậu tìm Đường Hi trở về
– Lưu gia và…!Đường Hi…trông cậy ở cô.
Bạch Ngân Hy mỉm cười dứt khoát quay lưng rời khỏi đó.
Đi đến bên dưới đại sảnh cô quay lại dặn dò
– Lâm quản gia, chuyện này ko đc để nhà lớn biết.
– Lão biết rồi.
– Lần này đến đó, 1 là sống 2 là chết.
Nếu ko muốn đi theo tôi, hai người cứ ở lại, nếu đã quyết thì ko được hối hận.
– Ko bao giờ hối hận.
Thất Lục cũng gật đầu.
Bọn họ lên trực thăng của thuộc hạ của lão Tôn đi đến nơi mà ông ta đang ở.
Trực thăng bay khoảng 40 phút thì đáp xuống sân vườn của một biệt phủ được xây theo kiểu dáng lâu đài.
Bạch Ngân Hy cùng Thanh Long Quân và Thất Lục đứng trước cửa bị lính gác thu hết súng trên người.
Cô chỉnh lại lễ phục tay bắt chéo trước bụng yểu điệu thước tha bước vào nhà.
Tôn Khải Hoằng ngồi ở ghế chủ vị nhìn cô bước vào như chúa sơn lâm đang nhìn con mồi chủ động vào hang, không tránh khỏi vui mừng cũng âm thầm tấm tắc khen ngợi trong lòng
– Bạch tiểu thư chịu đến gặp tôi rồi sao.
Sớm hơn tôi tưởng đó.
Bạch Ngân Hy dừng bước làm động tác bái lễ với ông ta.
Rồi mới cất giọng nói lên
– Chủ tịch Tôn, tôi là nữ nhân đã có trượng phu, ko còn mang danh xưng đó nữa.
– Hahaa Lưu thiếu phu nhân hà cớ chi câu nệ lễ nghi với ta.
– Lưu gia trường tồn hơn 400 năm thứ gìn giữ được là lễ nghi truyền thống, hà cớ gì chủ tịch lại bài xích?
– Ở đây ko phải Lưu gia, ta bài xích thì có làm sao.
– Chủ tịch bài xích truyền thống quốc gia phải chăng đã phụ lòng dân?
– Bạch Ngân Hy…ta có giới hạn của ta
– Chủ tịch đừng tức giận…tôi đây cũng ko muốn dông dài với ngài, tôi chỉ muốn gặp mặt phu quân của mình.
– Hahaahaaa cô mang một thân giá y đến nhà của ta là muốn gả cho ta để đc gặp phu quân của mình sao?
– Ông…_Nhất Mộc tức giận tay cuộn thành nắm đấm bước đến một bước lính trong nhà liên xáo động.
Bạch Ngân Hy đưa tay cản anh ta lại.
– Chủ tịch đùa chẳng vui chút nào.
Tôi đến đây với một thân giá y để….đòi lại phu quân.
– Cô lấy cái gì để đòi lại?
Bạch Ngân Hy vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng ánh mắt vô vùng kiên định nói 1 chữ
– Mạng…
– Hahaahaaa…chỉ tiếc là mạng của cô, ta ko cần, mạng của Lưu Trạch Nguyên đáng giá hơn cô nhiều.
Bạch Ngân Hy nghe ông ta nói ra tên của anh liền có chút ghê tởm mỉa mai trong lòng…dù là đọc tên ông ta cũng ko xứng…
– Vậy sao? Có lẽ từ bây giờ chủ tịch nên suy nghĩ lại rồi.
– Lưu thiếu phu nhân đây là có ý gì?
Cô đưa tay nhận tờ giấy ly hôn từ Nhất Mộc rồi ung dung vén một bên tay áo giơ tờ giấy lên trước mặt ông ta
– Tôi và anh ta ly hôn tôi sẽ nhận đc tất cả tài sản của anh ta ở Lưu gia.
Đồng thời trở thành cổ đông lớn nhất Lưu thị.
Chỉ cần tôi ký vào Gia chủ Lưu gia liền chỉ còn vỏn vẹn cái mạng liều mà thôi.
– Một tờ giấy lộn ai chứng nhận cho cô.
Dọa ta?
Ông ta cười nhếch mép khinh cô ra mặt.
Nhưng câu nói sau đó của Bạch Ngân Hy làm nụ cười ông ta cứng như tượng gỗ.
– Con trai ông chứng nhận.
Người con trai độc nhất vô nhị mà ông tâm tâm niệm niệm giấu giếm bên ngoài
Tôn Khải Hoằng nhìn con dấu đỏ và chữ ký xác nhận ko ai khác là của đứa con trai độc nhất ông tìm mọi cách giấu đi Tôn Khải Trọng.
Ông ta hơi hoảng đưa tay muốn giật lấy Bạch Ngân Hy nhanh hơn một bước thu tay về.
– Ngoài ra tôi còn giữ bằng chứng tham ô của phe cánh bên ông.
Ông nói xem đã đủ chưa.
– Cô muốn gì? Muốn tôi thả Lưu Trạch Nguyên? Lưu Trạch Nguyên chết rồi Lưu gia sẽ rơi vào tay ta.
Thả?…!nằm mơ
– Lưu Trạch Nguyên chết rồi tôi phò tá Phó Chính Đình làm chủ tịch.
Vs năng lực của Phó Chính Đình còn sợ Lưu gia lụi bại hay sao?
– Thiếu phu nhân cô thật biết đùa.
Cậu ta lại ngoại tôn, Lưu gia sẽ ko bao giờ giao cho người khác họ.
– Lưu gia cũng sẽ ko rơi vào tay họ Tôn.
Tôn Khải Hoằng, Lưu gia trấn giữ 5 Thành phố N,T,H,Đ,Q bao đời ko phải là phí công vô sức.
Nếu nếu Lưu Trạch Nguyên có một chút bất trắc nào tôi sẽ để mặc cho nước N thao túng 5 trung tâm kinh tế đó.
Ông nghĩ sao?
Ông ta phẩn nộ đứng thẳng dậy chỉ vào mặt Bạch Ngân Hy lên lớp.
– Cô dám? Cô đừng quên cô đang sống trong chính thế giới mà ta dựng nên, giang sơn này là nơi đã sinh dưỡng ra cô.
Cô dám kết bè vs nước N tôi sẽ rút gân lột da cả cô và hắn.
– Hahahaaaa, “Tôn hầu tử” tôi nói cho ông biết, anh ấy chết, tôi sẽ bắt cả giang sơn này của ông theo anh ấy……bồi táng.Ông dọa tôi?
Bạch Ngân Hy nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ mắng ông ta, cô ko hề có chút sợ sệt nào khi đứng trước mặt người đứng đầu đất nước.
Đến Nhất Mộc cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô ngông cuồng đến thế.
Từ lúc này anh ta mới biết giới hạn cuối cùng của cô là điều gì.