Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 77: Trốn Thuế


Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 77: Trốn Thuế


Mấy ngày liên tiếp sau đó Bạch Ngân Hy đều mang bữa trưa đến công ty rồi giúp 2 vị họ Lưu giải quyết công việc.

Có thể nói, Bạch Ngân Hy chính là cánh tay đắt lực của Lưu Trạch Uyên, cô xem hồ sơ, tra số liệu, nghiên cứu dự án…còn thành thạo hơn mấy cô thư ký cộng lại, làm cho công việc của Lưu thị rất nhanh đã lấy lại danh tiếng lẫn thực lực đứng đầu.
– Ngân Hy, em xem chỗ này, em rành về maketing nhất em nói xem nên mời ai làm đại diện.
– Nếu anh muốn lượng tiêu thụ đều và bền thì chọn những tiền bối đời tư sạch sẽ danh tiếng tốt.

Còn muốn lượng tiêu thụ sản phẩm cao thật cao, cao chót vót nhưng có rủi ro cao thì chọn mấy bạn lưu lượng nhỏ tuổi, những người đi theo con đường “hắc hồng” ấy.
     Lưu Trạch Nguyên nghe xong chỉ cười mỉm.

Rồi nhìn qua cô gái nhỏ đang gặm trái cây chỗ bàn làm việc của Lưu Trạch Uyên.
– Vậy thì thuê em làm đại diện.

Tụi anh có được cả 2.
      Bạch Ngân Hy cười phá lên, nhận ra lúc nãy cô nghĩ hơi xa quên luôn bản thân mình cũng là mục tiêu mà bao nhãn hàng săn đón
– Hahaaa, nhưng mà cát-xê quảng cáo của em cao lắm đó nha.
– Anh cho em một khu phố.

Thế nào?
– Đúng thật là giàu có, vung tay liền tặng mỹ nữ một khu phố.
– Bọn anh là phú nhị đại nha_Lưu Trạch Uyên phân bua
– Được thôi, lần đầu lấy giá 1$
– Thành giao.
– Hai người đúng là keo kiệt.
     Bạch Ngân Hy nhoẻn miệng cười hi hi châm chọc bọn họ.

Bắt quá lần quảng cáo này họ âm thầm liên hệ với Phương Huỳnh My để chuyển đúng tiền cát-xê cho cô.

Sau khi cô biết được đã đem số tiền đó bỏ vào quỹ từ thiện Bạch Ngân mà cô từng giao cho Phó Chính Đình.
******
     Sau khi giải quyết hết công việc trong tuần và công việc dang dỡ lúc trước, họ ở nhà liên tiếp 3 ngày đúng như lời từng nói vs Bạch Ngân Hy.

Cùng đưa Bạch Ngân Hy đến chuyển nhà cho ba mẹ Bạch.
    Đến hôm đầu tiên quay lại sau kỳ nghỉ ngắn, Bạch Ngân Hy vẫn còn ngồi xem điện thoại ở trong phòng thì Nhất Mộc hớt hải chạy vào, anh ta ko hề gõ cửa trên mặt toàn là lo lắng, đôi mắt ẩn chứa sự tức giận.

Bạch Ngân Hy chưa kịp ngơ ngác đã nghe anh ta kêu lên.
– Thiếu phu nhân, Gia bị cảnh sát bắt đi rồi.
    Bạch Ngân Hy chết trân tại chỗ.

Điện thoại rơi xuống đùi.

Hoảng sợ đứng dậy đi ra khỏi phòng vừa chạy vừa hỏi người phía sau?
– Anh ấy bị làm sao?
– Người của lão Tôn đến bắt gia đi rồi, họ nói gia trốn thuế.
– Trạch Uyên đâu?
– Đang bị tra hỏi ở nhà lớn.
      Bạch Ngân Hy vừa xuống đến sảnh lớn liền gặp một tốp 5 người mặt cảnh phục của an ninh quốc gia, trên ngực họ treo đầy huy hiệu vẻ mặt đăm đăm.

Trên tay cầm hai tờ giấy.

Bên ngoài là cảnh sát cơ động đứng thành hàng vô cùng nghiêm trọng
– Cô là Bạch Ngân Hy đúng không?
– Là tôi.
– Chúng tôi cần xét nhà mong cô hợp tác.
      Bạch Ngân Hy tim đập như muốn rơi ra ngoài nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường giọng nói đều đều
– Các anh có lệnh khám xét không?

– Cái này …!Chúng tôi có lệnh bắt giữ chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Thị là Lưu Trạch Nguyên, cũng là chồng của cô.

Chúng tôi cần xét nhà.
– Vị cảnh sát này.

Tôi nghĩ là anh biết luật đúng chứ? Tôi cần giấy khám xét nhà.
– Cô đang chống đối người thi hành công vụ.
– Nếu anh dám động vào nhà này tôi sẽ kiện anh tội xông vào nhà dân.
– Cô…
– Lâm quản gia, tiễn khách.
   Bọn họ giận tím mặt kéo quân ra về.
– Thiếu phu nhân, cô quá mạo hiểm rồi
     Nhất Mộc vừa nói vừa bước nhanh sau lưng cô đi đến nhà lớn.
– Bọn họ muốn kéo thời gian để tôi ko được gặp gia.
– Tôi đến đó chặn xe lại.
    Bạch Ngân Hy chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng người vút ngang.

Anh ta cắm cổ chạy về phía nhà lớn.

Lúc cô đến nơi chỉ thấy một màn trống không lạnh lẽo cô đã ko gặp được anh.

Bọn họ biết rằng không thể chặn cô nên đã mang Lưu Trạch Nguyên đi trước một bước.

Bạch Ngân Hy đi vào thấy Lưu Trạch Uyên ngồi trong phòng khách ở sảnh lớn bị người của Lưu gia tra hỏi.

Lớn giọng nhất là Tam gia.

Bênh vực anh chỉ có một mình Lưu Nhân Đình và Lưu Nhân Ly.

Bạch Ngân Hy ko quản nổi nữa đi đến kéo tay anh đi thẳng về Đông viện.
– Đứng lại.
– Không biết tôn ti.

Làm sai còn vênh mặt ra với ai? Muốn đi à? đâu có dễ vậy.
      Bạch Ngân Hy đang tức giận ko có chỗ trút lại gặp Dương Cẩn Mai nhà sập bìm bìm leo liền nổi máu nóng lên rút súng trên người của vệ sĩ gần đó chỉ thẳng vào bà ta.

Lưu Trạch Uyên hốt hoảng cầm tay cô lại.

Bạch Ngân Hy nhìn đăm đăm vào đôi mắt trợn tròng của bà ta chẳng tiếc lời mắng lớn.
– Dương Cẩn Mai tôi nói cho bà biết ko có gia và lão đại ở nhà thì tôi và Đại cô mẫu là người có quyền nhất, chưa đến lượt bà ở đây cản đường.

Nếu Gia có chuyện thì cái nhà này cũng ko đc bình yên đâu, các người muốn quậy, đợi đến lúc lão Tôn kia thâu tóm Lưu Thị tôi cho các người quậy đã.

Chuyện trốn thuế này là ai làm ra trong lòng ng đó hiểu rõ.

Hôm nay tôi tha mạng cho bà lần sau còn “treo miệng trên cây” tôi cắt luôn lưỡi của bà quăng cho chó ăn.
      Bạch Ngân Hy thảy súng đến chỗ Nhất Mộc ra hiệu quay về.

Về đến phòng tay chân Bạch Ngân Hy run lên Lưu Trạch Uyên đỡ cô ngồi xuống ghế mềm rồi từ từ trấn an cô.

Chỉ là anh càng trấn an cô càng khóc lớn.

Miệng liên tục nói “em sợ”.

Anh biết cô sợ là Lưu Trạch Nguyên sẽ không bao giờ có thể quay trở về nữa, cô sợ anh sẽ bị bè cánh chính trị âm thầm thủ tiêu.
– Ngân Hy …bình tĩnh.


Em khóc nhiều sẽ bị bệnh.

Nghe lời anh có được không.
– Em sợ…Trạch Uyên…huhu…
– Em phải mạnh mẽ.

Trước khi anh ấy đi có nhét cái này cho anh.

Em nhìn xem.

Em biết đây là gì ko?
      Lưu Trạch Uyên đưa cho cô một cái quả banh bằng gỗ to chừng một lóng tay.

Cô cầm lấy lau lau nước mắt
– Là khóa khổng minh…
– Em biết mở không?
– Biết một chút…!Lúc học đại học anh đây thích nghiên cứu cái này.
– Em mở nó, anh gọi cho Chính Đình và Chính Kỳ.
– Anh nói Chính Kỳ đừng quay lại.

Tiêu gia an toàn hơn.

Nếu Lưu Thị có chuyện anh ấy cũng còn Tiêu gia chống đỡ.
– Ừm.

Để anh sắp xếp.
     Bạch Ngân Hy mày mò một lát móng tay đẩy mấy cái mắc khóa phức tạp “cạch” một mắc khóa được tháo ra.

Khi gỡ được một mắc thì những mắc còn lại khá đơn giản.

Rất nhanh Bạch Ngân Hy đã có thể tháo gỡ tất cả, bên trong được nhét một tờ giấy rất nhỏ rất mỏng và….nó không có một chữ nào.
– Giấy trắng…
      Bạch Ngân Hy nhìn nhìn 2 mặt của tờ giấy trống trơn.

Không thể nào là giấy trắng được.

Cô đưa lên ánh sáng đèn cố nhìn thì thấy vệt nước khô lại rất mờ.

Cô lấy nước thoa lên giấy thì thấy mờ mờ hiện lên một chữ “hạ”.
     Bạch Ngân Hy ngơ ngẩn lẩm bẩm “hạ”? bên dưới? Là dưới nào? Có thể là nơi nào? Nơi nào có thể giấu đồ mà ko bị xét? Cô một bên mất hồn suy nghĩ, còn Lưu Trạch Uyên thì một bên cãi nhau vs Tiêu Chính Kỳ.

Cuối cùng chỉ nghe anh nói thêm một câu “là ý của Ngân Hy” không khí liền rơi vào ngưng trọng.

Sau một lúc thì anh ừm ừ một tiếng rồi cúp máy.
     Lưu Trạch Uyên đi qua cạnh Bạch Ngân Hy ngồi xuống.
– Chính Kỳ đồng ý rồi.

Nhưng…3 ngày sau sẽ quay về đây.
– Hai người đóng đủ thuế chưa?
– Đủ rồi.

Còn lót tay một ít cho người của cục để quá trình thuận lợi hơn

– Có giữ tài liệu đút lót ko?
– Có chứ.

Anh để trong két sắt trong thư phòng.

Nếu em cần có thể lấy.

Mật khẩu là sinh nhật của em.
– Công ty đang loạn lắm đúng ko.

Anh đừng lo cho em.

Em ở nhà tìm cách.

Anh đến công ty đi.
– Em…
– Em ko sao.

Em gọi cho Chính Đình.

Anh đi đi.

Công ty quan trọng hơn.

Còn Đường Hi…cậu ấy?
– Bị bắt cùng gia rồi.

Họ sẽ tạm thời ko động vào gia.

Nhưng cậu nhóc….
     Bạch Ngân Hy yêu thương Đường Hi như em trai.

Nghe đến đó hai mắt rưng rưng cố mím chặt môi ngăn bản thân ko rơi lệ, cô đuổi Lưu Trạch Uyên cùng Nhất Mộc đến Lưu thị.

Họ rời đi thì người của lão Tôn cũng cử người theo giám sát.
     Bạch Ngân Hy sau khi gọi cho Phó Chính Đình đang ở nước N.

Anh ta nghe xong liền nổi điên đòi quay trở lại.

Cô ngăn cản
– Không được quay về.

Nước N là nơi an toàn nhất.

Anh phải bảo toàn bản thân.

Nếu ko may Lưu thị gặp chuyện thì anh là chỗ dựa duy nhất còn sót lại.

Anh ko được bốc đồng Chính Đình…
– Anh có thể ko nổi giận sao.

Ông ta là cái thá gì……
– Lưu gia trang viên hiện tại chính là lãnh cung.

Tam mộc đã thu xếp trong nhà xong rồi.

Em sẽ tìm cách, Trạch Nguyên ko thể có bất kỳ mệnh hệ gì…
– Em phải cẩn thận.

– Vâng.
    Bạch Ngân Hy nói chuyện điện thoại vs Chính Đình ko hề dám nhắc đến chuyện của Dạ Nguyệt.

Cô biết sau khi Tam Mộc thu liễm Dạ Nguyệt thì màn chắn sóng điện từ đã mở ra điện thoại đã bị nghe lén từ lâu.


Lưu Trạch Uyên và Tiêu Chính Kỳ cãi nhau cũng là ngụy trang thôi.

Cô đứng ngồi ko yên đi ra cửa sổ nhìn thác nước đang đổ dưới ráng chiều tà.

Hai mắt Bạch Ngân Hy đột nhiên sáng lên “bên dưới” là bên dưới hồ.

Sen là do anh trồng chắc chắn là bên dưới hồ.

Gần thác nước có mấy gốc sen trắng có lẽ là vị trí đó? Nhưng lính gác đứng khắp nhà làm sao lấy được đây?
– Nạp Lan
     Cô gọi lớn.

Lâm Nạp Lan bên ngoài chạy vào chạy thẳng đến chỗ cô đang ngồi nước mắt lưng tròng
– Khóc cái gì.

Đừng sợ.

Đi chuẩn bị đồ đi tắm hồ với chị.
– Bây giờ sao?
– Ừm.

Chị muốn tắm hồ, hương sen thoang thoảng thư giản một chút.
    Bạch Ngân Hy miệng nói một đằng nhưng lén viết lên tay Nạp Lan một nẽo.

Căn dặn Nạp Lan làm việc.

Xong xuôi Bạch Ngân Hy thay bộ đồ mỏng hơn bất chấp lạnh giá đi ra bên ngoài dưới sự ngỡ ngàng của mọi người.

Lính gác thấy cô ăn mặt mỏng manh đi giữa mùa đông thì chặn lại.
– Cô muốn đi đâu.

Cần báo với tôi.
– Tôi đi lòng vòng nhà tôi cũng cần báo với anh sao?
– Đây là trách nhiệm của tôi.

Cô đừng làm khó tôi
     Bạch Ngân Hy nhếch môi.

Hở ra là trách nhiệm của tôi công việc của tôi xin đừng làm khó.

Nhìn bên ngoài thì toàn là lính gác thông thường nhưng tư chất và giọng điệu này thì chắc chắc đều mang quân hàm rất cao có lẽ sẽ sánh vai đc vs tỉnh phó hay trưởng phòng an ninh thành phố đi.
– Đi tắm.
     Bạch Ngân Hy nói xong.

Ko thèm để ý đến anh ta, cô bước về phía hồ nước, cởi dép bước xuống trầm mình vào nước lạnh giá.

Cô cắn chặt răng chịu đựng cơn giá buốt bơi về phía thác nước chen vào đám hoa sen.

Đằng sau nhà Nạp Lan men theo đường hầm hóa trang giống cô xuống hồ từ phía sau bụi hoa úp mặt xuống nước bơi lên trên đổi người.

Bọn lính gác ko dám nhìn trân trân vào vì bị quản gia đứng canh gác nhắc nhở đó là chủ mẫu của Lưu gia.

Lâu lâu họ ms dám liếc qua xác nhận người vẫn còn ở đó.
    Bạch Ngân Hy lặn xuống dưới, cô căng mắt ra nhìn, ko thấy một cái gì ngoài cành lá của cây sen đan vào nhau và đất cát sỏi đá.
Cô lạnh cóng tay chân cố chen vào bên trong gần bụi sen trắng, gai nhọn xước qua bắp tay và vai cô ứa máu ra.

Bên dưới mặt hồ khuấy động bao nhiêu thì bên trên tĩnh lặng bấy nhiêu.

Ngoại trừ tiếng động của Nạp Lan thì ko hề có bất kỳ tiếng động nào khác.
– Thiếu phu nhân.

Cô ổn không?
      


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.