Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 55: Dừng Lại Đi
– Ngân Hy….sao rồi….đau lắm không…
– Hơi đau.
Không sao, em chịu được.
Tiêu Chính Kỳ chầm chậm đi tới gương mặt lạnh lùng, tông giọng trầm khàn lời nói đều đều phát ra.
– Váy là tôi đưa cho Ngân Hy.
– Cái gì?
– Cháu nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Cháu nói váy đó là cháu đưa cho Ngân Hy.
– Tiêu Chính Kỳ anh đủ lông đủ cánh rồi phải không? Anh kêu người chỉa súng vào trưởng sự nội vụ khi đang chấp hành gia pháp?
– Còn tiết hạnh hay trinh trắng cái gì đó là do gia cưỡng bức cô ấy trước.
– Cái gì???????
– Nếu không tin cô có thể hỏi ông ngoại.
Người vừa mới bị cô mẫu uy hiếp ấy.
– Lần trước gia đã nói.
Tất cả để phải gọi Bạch Ngân Hy là thiếu phu nhân.
Bà câu trước Bạch tiểu thư câu sau thì nhắc nhở chưa bước qua cửa Lưu gia.
Là đang có ý chống đối lại gia sao?_ Lưu Trạch Uyên đỡ Bạch Ngân Hy đứng dậy chất vấn bà ta.
– Anh…..để em nói vài câu.
Đại cô mẫu, tôi kính bà một tiếng đại cô mẫu ko có nghĩa là tôi nể sợ bà mà vì tôi nể Lưu gia gia.
Bà dùng gia quy gia huấn trong nhà ra để ức hiếp người.
Vậy tôi hỏi bà gia quy viết tội bất hiếu, lạm quyền đáng bị phạt bao nhiêu roi?
Lưu Nhã Tịnh mặt hết đỏ sang tím rồi lại trắng bệch ra nhìn qua ba mình.
Bạch Ngân Hy không hề ngần ngại tiếp tục chất vấn.
– Nếu Lưu gia quan trọng trinh trắng tiết hạnh đến mức đó thì Dương Phu nhân và Thẩm phu nhân cùng Lưu Trạch Phong và Lưu Nhân Đình đều ko được bước vào nhà nhỉ?.
Hay thật ra Trưởng quản sự Lưu gia chỉ là khinh người ko gia thế còn tình nhân bồi giường hay con ngoài giá thú có chút thanh danh liền được nhắm mắt bỏ qua?
Lưu Nhã Tịnh thất thần ngồi trên ghế.
Bạch Ngân Hy tiếp tục dồn ép bà ta
– Từ lâu trong lòng cô đã không còn oán hận ông nội nữa có đúng không? Cô chỉ đang dùng quá khứ đó để khống chế tâm can của ông làm cho ông phải nghe theo lời cô nói.
Đến cuối cùng cô cũng chỉ vì uy quyền và lợi ích thì mở miệng ra nói gia quy gia huấn làm cái gì.
Ông không phải không biết chuyện cô làm, là ông thấy có lỗi với lương tâm mình chứ không phải có lỗi với cô.
Không gian im bặt.
Lưu lão gia bị nói trúng tim đen ông đứng dậy quay lưng lủi thủi đi về phòng.
Tiêu Chính Kỳ quay sang nói với cô
– Về thôi em…
– Vâng
Lưu Nhã Tịnh bị Bạch Ngân Hy chất vấn liền tỉnh táo ra không ít.
Từ trước đến giờ không ai dám nói với bà ta những điều đó.
Bà quay trở về phòng mình ôm đầu ôm mặt khóc lên.
Cốc cốc côc
– Đại cô mẫu.
Lão gia gia cho gọi người qua phòng ạ.
– Ừm…
Bà đứng dậy đi vào phòng tắm xốc nước lên rửa mặt.
Rồi ra ngoài dặm phấn trang điểm lại sau đó mới đến gặp lão gia gia
– Ba…gọi con
– Quỳ xuống
Mặt lão gia gia nghiêm nghị.
Lưu Nhã Tịnh ko nói một lời, vừa đặt đầu gối xuống đệm quỳ nước mắt lại chảy ra.
– Sao con lại khóc? Uất ức lắm sao?
– Không phải
– Sao lại đối xử với tụi nhỏ như vậy?
– Con đang chấp hành gia quy
– Con đang cảnh cáo nó? muốn hại nó hay nhắc nhở tụi nó?
– ……
– Tai nạn của Bạch Ngân Hy vào mùa đông năm ngoái là ai làm? Là con đứng phía sau đúng không?
– Đúng
– Tai nạn máy bay năm xưa của ba mẹ Trạch Tâm cũng do con làm đúng ko?
– Là con
– Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?
Lưu lão gia giọng nói run rẩy ráng kiềm chế cơn giận mà hỏi bà
– Đại ca năm đó mưu đồ lớn như thế nào ba còn không biết hay sao? Anh ta vừa có đích tôn đã kéo hết phe cánh họ hàng xung quanh về phía mình còn muốn hại chết Nhị ca.
Nếu không phải người của con nghe lén được anh ta bàn mưu với vợ mình thì một khi anh ta đặt chân về nước anh ta sẽ hại chết bao nhiêu người?
Lưu Nhã Tịnh nhớ lại mà tức tưởi nói với ba mình.
Ông dùng ánh mắt bi thương nhìn bà, cố nén nước mắt lại tiếp tục hỏi
– Vậy Trạch Tâm…!Trạch Tâm nó có lỗi gì cơ chứ….sao con hại chết nó
– Con không có hại nó….con giận ba nó nên có ý định trừ khử nó.
Nhưng con còn chưa kịp ra tay nó đã chết rồi.
– Con….con….làm ta tức chết mà…
– Con chỉ vì cái nhà này thôi.
– Vì cái nhà này? Con vì cái nhà này mà gϊếŧ anh hại cháu bây giờ đến cháu dâu cũng không tha….
– Con không có hại đứa nào hết.
Bạch Ngân Hy là huynh đệ cộng chính thê.
Nó bước vào gia đình này sớm muộn gì cũng chết thảm, con ác một chút, dứt khoát cho nó không thể vào gia phả là xong.
Đứa nào cũng còn mạng.
Không phải sao?
Lưu lão gia gia nghe xong tức muốn xì khói.
– Còn chuyện của Nhân Ly.
Cũng là con làm đúng ko? Con hận ta thương nó thì thôi đi tại sao người của Hàn gia con cũng ko tha.
– Nhân Ly là cháu gái của Tử Dương cũng là cháu gái của con.
Sao con có thể hại nó.
Ba…!ba nghĩ con ác độc đến mức đó hay sao?
– Nhã Tịnh à.
Dừng lại đi…dừng lại được rồi.
– Ba…..
– Tiểu Hy nó nói rất đúng.
Ba là khổ thẹn với lương tâm nên mới nhắm mắt cho qua.
Nhưng quá đủ rồi…!Đủ lắm rồi….
– Nhưng nó sẽ chết, nó sẽ không thể sống nổi trong nhà này đâu ba…
– Con cháu có phúc của con cháu.
Nhã Tịnh à…!năm xưa con dùng đủ mọi cách để Quân Hiền dẫn vợ đi không phải vì sợ anh con sống trong nhà này không được hạnh phúc hay sao.
Con thương nhị ca nhất.
Nó chính là con dâu của nhị ca con mà.
– Ba…….!không được…
– Nó từng vì muốn giải thoát cho Trạch Nguyên mà tự đâm vào tim tự vẫn.
Nhưng bây giờ bọn nó vẫn rất hạnh phúc trong chính ngôi nhà này.
Con để cho mọi chuyện tự nhiên đi.
Đừng nhúng tay vào nữa…coi như ba xin con.
– Con…!hiểu rồi.
– Gia cũng đã định rồi.
Bang chủ và gia gắn kết với nhau con còn sợ cái gì nữa.
Ko lẽ cả cái Dạ Nguyệt ko bảo vệ được Gia hay sao.
– Người trông vô hại nhất là người nguy hiểm nhất.
Con về phòng đây ba.
Lưu gia gia lắc đầu ngao ngán nhìn theo bóng lưng bà rời đi.
Cốc cốc cốc
– Ông ngoại.
– Vào đi Chính Kỳ.
– Ông ngoại, di mẫu làm sao vậy.
– Mặc kệ nó.
Ngân Hy sao rồi.
– Không khóc không cười.
Đang ngủ ngoài đình mát, Trạch Uyên đang trông chừng
– Hazzzzz…Chính Kỳ về nói với nó di mẫu chỉ hiểu lầm nó thôi
– Di mẫu là cố ý sao?_ Tiêu Chính Kỳ nghi ngờ
– Hazzzz….
– Di mẫu cố ý đắc tội gia để gia trừng phạt bà doạ những người kia? Để những người đó không dám động vào Ngân Hy nữa?
– ……..
– Rõ ràng di mẫu có thể trực tiếp đâm roi tạo ấn kí.
Nhưng bà lại đánh trước hai cái kéo dài thời gian để con đến kịp.
– Thật ra, roi vĩ ko phải đánh như vậy đâu.
Roi vĩ là tạo ấn kí rồi mới đánh vào bụng, đánh đến đáy huyệŧ xuất huyết ko thể thụ thai mới thôi.
Tiêu Chính Kỳ hoảng hốt rồi nhớ lại lời dặn của Lưu Trạch Nguyên liền hỏi
– Ông ngoại.
Lúc nãy di mẫu nói gì với ông
– Người trông vô hại nhất là người nguy hiểm nhất.
– Con hiểu rồi, con về đây.
Sau khi Tiêu Chính Kỳ quay về thì Bạch Ngân Hy đã thức dậy.
Cô với tay hái mấy nhánh hoa sen dưới hồ, mặt không chút sắc khí.
– Ngân nhi….
– Lâu lắm rồi mới được nghe anh gọi em là Ngân nhi
– Nếu em thích sau này anh đều gọi em như thế.
– Chính Kỳ, anh còn đau không.
– Không đau nữa.
– Chuyện của AL…..
– Phó tổng biên Hứa bị giáng chức rồi.
– Em và Vương Khánh Đông ko có quan hệ gì hết.
– Anh biết….đừng nói chuyện công việc nữa.
Di mẫu đánh em có đau không.
– Không sao
– Ông nhắn với em.
Là do di mẫu hiểu lầm nên mới hành xử ko đúng mực.
Em đừng buồn
– Em biết rồi…em cần một chút thời gian tự tiêu hoá nó thôi.
Sau đó sẽ không sao nữa.
Ngược lại là Trạch Uyên…
– Anh không sao.
Anh lo cho em thôi.
Trạch Uyên từ phía sau đi đến
– Anh thấy tâm trạng em không ổn lắm.
Kêu Chính Kỳ ưa em đến resort bên bờ hồ ở vài hôm được không.
Bạch Ngân Hy lắc đầu.
Cô hiện tại chỉ muốn gặp một người
– Em….muốn đến chỗ Chính Đình.
– Được.
Anh gọi Nhị Mộc đưa em đi.
– Em muốn ở lại đó mấy hôm.
– Cái này….đến đó đi rồi tính.
– Vâng