Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 22: Di Chúc


Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 22: Di Chúc


Lưu Trạch Uyên rút dây chỉ đỏ mở ra là một bản di chúc góc dưới có mộc đỏ và chữ ký rất rõ ràng:
– Di chúc.

Tôi tên Lưu Trạch Tâm.

Sinh ngày 17/9/1992…!Trong trạng thái hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị lừa dối, đe doạ, cưỡng ép.

Tôi quyết định lập bản di chúc này nhằm chuyển giao hết tất cả di sản tài sản của mình cho người được hưởng di sản tài sản sau khi tôi qua đời theo nội dung sau:
    Tôi là chủ sở hữu hợp pháp của:
1.

Ngôi nhà cổ diện tích 1000m2 ở thành phố Đ.
2.

5% cổ phần tập đoàn Diamond.
3.

10% cổ phần Lưu Thị
   
   Người được thừa hưởng di sản, tài sản tôi để lại là…: Lưu Trạch Nguyên.
   
   Ngoài ra còn có:
-Ngôi nhà bên bờ hồ vùng núi tây nam thành phố V và toàn bộ số tiền 100 triệu đô trong tài khoảng ngân hàng ở nước I do em dâu Bạch Ngân Hy thụ hưởng.

-5% cổ phần tập đoàn T.A.H do Lưu Nhân Ly thụ hưởng.
# Nếu tôi và Lưu Trạch Nguyên đồng thời điểm gặp bất trắc thì người thụ hưởng số 2 thay Lưu Trạch Nguyên là Lưu Trạch Uyên.
   
   Tất cả mọi người trong gia tộc không nếu không trầm mặt đau lòng thì là hoảng loạn lo sợ.

Không một ai có thể kiềm chế được bản thân mình nữa.
– Làm sao có thể? Nó còn trẻ như vậy làm sao có thể để lại di chúc.


– Cái này có khi nào là giả không?
– Lưu Trạch Nguyên là cậu tính kế nó có phải không?
– Sao lại có cả tên Bạch Ngân Hy trong này?
     Cả đám người nhà Tam lão gia Lưu Quân Đạt Dương Cẩn Mai, Lục lão gia Lưu Quân Sơn đến Lưu Trạch Vũ cũng loạn tâm lên tiếng.

– Tam thúc Tam thẩm, Lục thúc, bản di chúc này có chữ ký, mộc đỏ và cả dấu lăn tay của anh cả, có chứng nhận hợp pháp của Chính phủ, ngoài ra có 2 người ở trong bộ phận pháp lý của Lưu Thị ký tên làm chứng.

Chính tay gia gia cất giữ.

Mấy người nói giả là giả được sao.
     Lưu Trạch Uyên bức xúc lên tiếng.

Họ là đang sỉ nhục chuyên môn của anh ta.
– Sao có thể?_ Lục lão gia vẫn ko tin.
– Bản di chúc được lập vào tháng 2 lúc đó Trạch Nguyên chỉ mới quay về sao có thể do nó làm giả được.

Huống hồ chữ ký hay chữ viết bên ngoài bức phong thư đều là bút tích của Trạch Tâm.

Nó vừa mới mất xương cốt còn chưa nguội lạnh các người muốn lên vùng phải không?
   
     Lưu Quân Hàn im lặng một hồi cũng tức giận với mấy người bọn họ mà mắng lớn.
– Đúng là Trạch Tâm đã giao cổ phần cho Trạch Nguyên.

Ngày hôm đó nó mang đến nhờ ba cất giữ vì sợ có chuyện không may.

Ko ngờ…!Ko ngờ…
     Ông lão tiếp tục run giọng khóc.

Trưởng tử 26 tuổi ko may qua đời đến trưởng tôn cũng không sống được qua tuổi 30.

Kẻ đầu bạc tiễn 2 kẻ đầu xanh.


Sao có thể không thương tâm cho được.
– Ngân Hy khi nào khỏi bệnh, gọi nó về nhận di sản mà anh trai tặng cho, có nghe ko_ Lưu gia gia hướng ánh mắt về bọn người Lưu Trạch Uyên.
– Còn nữa, tháng trước, anh con đưa bức phong thư này cho ông, kêu là đợi nó an ổn gia đình thì ông đưa cho cháu, nhưng hiện tại nó không còn nữa rồi, cháu cầm lấy đi._ Ông lão đưa bức phong thư được dán cẩn thận cho Lưu Trạch Nguyên rồi đứng dậy lủi thủi đi về phòng.
*******
      Bạch Ngân Hy ngày nào cũng luyện đàn luyện hát, hôm nay cô mặt chiếc váy voan ngang gối, mài mò nhấc ghế ngồi phơi nắng ngay trước cửa cạnh bờ hồ.
– Ngưng tỷ, hôm nay thật có nhã hứng, còn ngồi đây phơi nắng.
– Tiểu Hoa Đào, em nói xem hôm nay chị mặt váy có xinh ko?
– Ngưng tỷ, váy màu xanh lam nhạt rất hợp với nền trời hôm nay.

Vậy chị nói xem hôm nay hồ có đẹp không?
– Nắng ấm, trời xanh hồ chuyển dần sang màu hơi xanh lục rồi?
– Chị thật lợi hai nha.

Sao chị lại biết được hồ hôm nay xanh lục rồi?
– Trời trong nắng ấm vào đầu mùa hè thì thường tảo và rêu sẽ hướng về phía mặt hồ mà quang hợp rồi sinh sôi nảy nở làm cho nước chuyển dần sang màu xanh lục.
– Ngưng tỷ? Lúc chưa bị thương chị là một người lợi hại lắm đúng không?
– Sao lại hỏi thế?
– Chị xinh đẹp như vậy, mắt bị thương còn có thể đàn hát hay như vậy, bài tập cao trung nâng cao mà chỉ nghe em đọc qua cũng có thể giải được.

Chỉ qua ánh nắng và bầu trời mà cũng biết được mặt nước màu gì.

Rõ ràng rất lợi hại
– Em cũng rất lợi hại, quan sát được nhiều thông tin như vậy.
– Sao chị lại về đây sống? Người nhà của chị đâu? Chị không có bạn trai sao? Em không tin chị xinh đẹp như vầy lại không có bạn trai.
– Chị chỉ có ba mẹ nuôi và anh trai nuôi, họ sống rất tốt.

Chị….có chồng sắp cưới, chỉ là …chị muốn cuộc sống của anh ấy tốt hơn nên từ hôn rồi bỏ trốn về đây.
– Nếu anh ấy yêu chị sao không đi tìm chị?
– Chắc là có tìm, nhưng tìm không ra từ từ cũng sẽ bỏ cuộc thôi.


Chẳng phải em nói chị rất lợi hại sao.

Lợi hại như chị mà trốn đi thì ai có thể tìm ra đc.
– Chị lợi hại như vậy còn sợ điều gì mà phải trốn chứ? Vì ….!Đôi mắt.
– Vì anh ấy còn xuất sắc hơn chị.

Nên chị sợ, sợ sẽ liên lụy anh ấy, anh ấy xuất sắc như vậy phải tìm một người giỏi giang lành lặn ở bên cạnh.

Chị bây giờ chẳng khác gì bình hoa di động, sao có thể ở cạnh kéo chân anh ấy xuống vực cùng chứ.
– Anh ấy sẽ rất đau khổ.

Chị không nghĩ vì tình yêu, anh ấy có thể không cần những thứ phù du đó sao?
– Tiểu Hoa Đào, trong cuộc sống ngoài tình yêu ra còn có bổn phận cho gia đình, chức trách cho gia tộc, còn ánh nhìn của những người xung quanh, còn công việc, còn rất nhiều thứ.

Sau này lớn lên em sẽ hiểu được, miệng chúng ta thường hay nói sống cuộc sống của bản thân mình mặc kệ lời đàm tiếu, nhưng chính những lời bàn tán dị nghị đó là thứ ăn mòn sỏi đá, ăn mòn lòng tin theo thời gian…!Có mấy ai sẽ giữ được tâm trí sáng trong như nước mùa thu mà vượt qua đc nó
– Chị còn yêu anh ấy nhiều lắm đúng không?
– Nếu sau này có chết đi, gặp được mạnh bà chị sẽ cầu xin cho kiếp sau nguyện lấy một thân tài mạo này đổi lại anh ấy một đời bình an.

Yêu là nhìn họ hạnh phúc mình cũng hạnh phúc ko phải là ích kỷ níu giữ bên thân mình.
– Chị thật ngốc.
– Người ta mắng chị thế nào cũng không sao, chị ko chấp nhận được người đời chỉ trỏ vào anh ấy.
– Em hiểu rồi.

Em đỡ chị vào nhà.
– Được.
– Lát nữa mẹ làm sườn chua ngọt.

Em mang qua cho chị.
– Cảm ơn em tiểu Hoa Đào.
      Thẩm Hoa Đào mang theo một phần cơm gồm sườn chua ngọt và canh rau còn ấm ấm sang nhà cho Bạch Ngân Hy rồi quay về.

Bạch Ngân Hy đưa tay sờ sờ tìm muỗng nĩa bắt đầu từ từ ăn cơm, ăn được một lát thì cô mắc xương.

Một mảnh xương vụn rất nhỏ của miếng sườn mắc vào cổ họng.

Cô hoảng sợ gọi lớn tên Thẩm Hoa Đào.


Chiều hôm đó Thẩm Hoa Đào dẫn cô đến bệnh viện gắp cái xương nhọn ra.

      Đã 2 tháng sau khi lần khám mắt ở bệnh viện thành phố T Bạch Ngân Hy cũng không đến bệnh viện lần nào nữa dù có sốt cao cũng kiên quyết ở nhà dù dì Thẩm có khuyên thì cũng không chịu.

Sau khi rời khỏi nơi đầy mùi thuốc sát trùng đó trở về nhà Bạch Ngân Hy không ngủ được, nằm trằn trọc rồi vô thức cầm điện thoại đọc ra một tên bài hát giai điệu quen thuộc vang lên cô nghe một lúc thì ôm gối khóc đến thở không thông
” Anh bật ngọn đèn, hình ảnh trước mặt
  Căn phòng rộng lớn, chiếc giường cô đơn.
  Tắt ngọn đèn đi, mọi vật đều quá giống nhau.
  Nổi đau trong tim, chẳng cách nào chia sẽ được.
  Sinh mệnh
  Theo năm tháng trôi qua
  Theo mái đầu bạc đi
  Theo em rời xa dần
  Chính là sự vui vẻ bặt vô âm tính.
  Theo câu chuyện phai nhạt
  Theo giấc mộng ngủ quên
  Theo trái tim tê liệt, dần biến mất.
  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.
  Nhưng lại chẳng để lộ chút nào
  Anh vẫn kiễng chân mà hoài niệm.
  Anh vẫn giữ lại ký ức quẩn quanh.
  Vẫn nhắm mắt để mặc nước mắt rơi
  Vẫn vờ như chẳng hề có chuyện gì.
  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em
  Nhưng tự lừa dối bản thân mình.
  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em
  Nhưng phải thầm lặng bí mật.
  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em
  Chỉ còn biết giấu thật sâu trong trái tim” (anh rất nhớ em- sodagreen)
    Từ khi rời khỏi họ trái tim cô không ngày nào thôi đau đớn, không đêm nào cô ngủ yên.

Đêm về lại uống một vài ly rượu vang để bắt ép bản thân chìm trong cơn say tạm quên u sầu.

Bọn họ sống có tốt không? Bọn họ còn nhớ đến cô không? Còn nhớ tên cô không? Còn đi tìm cô không? Ngày nào cô cũng nhớ đến họ, mơ đến họ, cầu mong họ sống một cuộc đời an yên, cầu mong ông trời cho họ được hạnh phúc, cô tình nguyện đánh đổi tất cả những thứ còn xót lại của mình để đổi cho họ cuộc sống vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.