Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 6
Tôi thở dài một hơi trước tòa nhà cao cao của công ty CM, chẳng biết là cái thể loại gì mà trong chín đứa đi nộp hồ sơ chỉ có mình tôi và Vân được gọi. Cái này có phải được gọi là mèo mù vớ được cá rán không nhỉ? Tôi và Vân hồi hộp đứng trước cửa phòng chờ, đúng là công ty lớn có khác, tuyển dụng cũng thật là hợp lý, chia đều ra tất cả phòng ban. Phòng tài vụ tôi ứng tuyển cũng đầy ắp người, tôi ngán ngẫm, chắc hôm nay lại bị trả hồ sơ về rồi. Vân cũng hồi hộp không kém, nó cầm góc túi xách mạnh đến nỗi cái túi bị nhăn đi một góc. Tôi vỗ vỗ vai nó, biết trước là mình chắc chắn không đậu rồi nên tôi cũng không lo lắng lắm. Haiz, ai bảo tôi là đứa vô lo vô nghĩ làm gì.
Tôi dụi dụi mắt, có phải là mình nhìn nhầm không? Cái kẻ ở tiệm cắt tóc hôm qua đang đứng trước phòng tuyển trợ lý tổng giám đốc. Anh ta hôm nay mặc đồ tây, áo sơ mi đóng thùng thật khác với vẻ lãng tử hôm qua. Trong bộ dáng có vẻ thản nhiên không giống với những người xung quanh. Tôi thầm nghĩ có khi nào anh ta là nhân viên ở đây hay không? Thời buổi này nhân viên đi trà trộn vào đám người phỏng vấn thật nhiều đó nha. Hay là đi hỏi anh ta một số thứ, biết đâu may mắn tôi lại được nhận. Vậy là quên đi nỗi ấm ức hôm qua tôi lò dò bước về phía có người đàn ông đang cầm chiếc điện thoại trên tay đó.
Vừa đến nơi, hình như anh ta cũng nhận ra tôi, ngẩng mặt lên nhìn tôi cười khẽ:
“A! Maruko!”
Tôi tức ói máu, cố gắng nhịn, cố gắng nhịn vì sự nghiệp lẫy lừng trước mặt tôi nhịn. Tôi nặn ra một nụ cười:
“Xin chào!”
Anh ta làm vẻ như không để ý đến tôi lại tiếp tục nghịch điện thoại. Tôi phớt lờ vẻ kiêu ngạo của anh ta, ngồi xuống chỗ trống kế bên dè dặt hỏi:
“Anh là trợ lý tổng giám đốc?”
“Gần như thế!”
Tôi bực. Phải thì nói là phải sao lại còn gần với chả xa. Tôi nhịn, lại tiếp tục hỏi:
“Có cách nào để được nhận vào làm không?”
Đến lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, con mắt lướt từ trên xuống dưới rồi dừng lại trên mặt. Anh ta thoáng có ý cười:
“Thì cứ phỏng vấn thôi!”
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, với kiểu cuả tên này thì nói thẳng vào vấn đề là hơn:
“Anh có bí quyết gì không? Dù sao cũng đã từng phỏng vấn rồi mà!”
Anh ta lại chăm chú nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên từ từ nói:
“Thế này, cô cứ tạo cho giám đốc bộ phận một ấn tượng thật sâu sắc là được!”
“Ấn tượng sâu sắc?” Tôi lặp lại.
“Phải, chính là làm một hành động gì đó khiến người ta mãi không quên được cô, ví dụ như chuyện ngày hôm qua!”
Tôi đỏ bừng mặt. Đứng bật dậy chỉ vào mặt anh ta tức tối:
“Anh… Anh…”
Chưa kịp để tôi nói xong thì cánh cửa kế bên đã mở ra, cô nhân viên xinh đẹp cao giọng:
“Mời anh Trần Cao Duy!”
Anh ta lập tức tắt máy bước vào bên trong trước con mắt ngạc nhiên của tôi. Trên miệng còn nở một nụ cười không thể không tươi hơn. Cái gì? Anh ta đến để phỏng vấn? Vậy mà lúc nãy còn nói với tôi mình là trợ lý tổng giám đốc. Tên khốn, dám đùa giỡn tôi. Nếu bây giờ ở bên ngoài tôi nhất định cho anh một cước, cho anh không thể không lết về nhà. Nhưng rất tiếc, đây là công ty CM. Tôi tiu nghỉu bước về chỗ cũ.
Vân hỏi tôi:
“Người quen à?”
“Không, tên đó bị điên!”
Vân tròn mắt nhìn tôi, tôi không buồn để ý đến nó, lập tức ngồi xuống ghế ôm cái túi xách như sợ bị ai cướp.