Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 5
Tôi ngán ngẫm nhìn đống hồ sơ trước mặt, ba trong năm bộ tôi nộp đã bị người ta trả về. Lý do: người thật với người trong hồ sơ khác nhau quá. Tôi nổi xung, khác nhau cái gì chứ, mấy người không muốn nhận thì thôi còn bày ra trò nói tôi ăn gian này nọ. Mà có phải tôi ăn gian đâu, là con My làm đó chứ!!!
Quá buồn bực, tôi quyết định “xuống tóc.” Tôi chọn một cửa hiệu làm đầu ở trung tâm thành phố, nghe nói là chỗ có tiếng. Tôi lẩm nhẩm dòng quảng cáo bên ngoài cửa hiệu. Cây kéo vàng. Hừm, để xem “cây kéo vàng” này sẽ khiến tôi thành ra cái gì đây.
Sau khi nhìn qua cataloge, tôi chọn môt kiểu tóc ngắn ngang vai. Thợ cắt tóc còn khá trẻ bịt khẩu trang kín mít như sợ tôi có bệnh, hỏi tôi có yêu cầu gì nữa không? Tôi nghĩ nghĩ dẫu sao thì người ta cũng là “cây kéo vàng” chuyên môn nghiệp vụ cao hơn mình, vậy thì để họ tự quyết là được. Nghe xong câu trả lời của tôi, “cây kéo vàng” sung sướng mừng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn tôi vẻ biết ơn. Tôi rùng mình, đừng nói là anh ta đem tôi làm vật thí nghiệm đấy nhé!
Mấy tiếng êm ái để người ta tùy ý tạo nghệ thuật trên đầu mình, tôi không tránh khỏi cơn buồn ngủ. Đến khi tỉnh lại, tôi há hốc miệng nhìn cái đứa y chang Maruko trong gương. Quả thực với đầu tóc ngắn ngắn ôm sát khuôn mặt hơi mập của tôi, tôi lập tức trẻ ra đến hai mươi tuổi. Tôi mếu máo nhìn lên “cây kéo vàng” đang đứng đó đắc ý cười. Tôi đắc tội gì với anh hả? Tôi kìm được ý nghĩ muốn bóp chết “cây kéo vàng” bởi vì ngay ghế bên cạnh có một tên con trai đang nhìn tôi cười cười. Tôi trừng mắt với hắn, tia nhìn lạnh lùng nguy hiểm đến thế vậy mà hắn vẫn còn ngoan cố, khóe môi cứ cong cong. Tôi đanh giọng:
“Nhìn cái gì, bộ chưa thấy người đẹp sao?”
Nói xong câu này tôi có chút xấu hổ, anh thợ cắt tóc một bên thì tròn mắt nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Còn cái tên đáng ghét kia lại thản nhiên trả lời tôi:
“Người đẹp đã từng thấy nhưng chưa thấy Maruko ngoài đời thật bao giờ.”
Biết ngay mà, tôi giận đến tím mặt, cố vớt vát chút thể diện:
“Maruko thì sao? Có phải anh đang ám chỉ tôi trẻ quá không? Nghĩ lại thì kiểu tóc này quả thực hợp, bỗng nhiên thấy mình cứ như con nít, thật thích, phải không “cây kéo vàng” ?”
Anh chàng thợ cắt tóc nghe tôi khen thì gật đầu phụ họa. Tôi đắc chí hếch mặt đi đến quầy tính tiền. Vừa đi ra thì cũng vừa vặn gặp cái tên đáng ghét kia. Hắn vẫn giữ bộ dáng thong dong lúc nãy, xem ra chỉ bằng hoặc hơn tôi mấy tuổi lại tỏ ra cái thái độ như thế. Thât đúng là đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hắn nhanh chân đi trước tôi, sau khi thanh toán xong còn quay lại nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
“Không phải chỉ là vẻ bề ngoài ngay cả hành động cũng rất giống Maruko!”
Ý gì đây? Tôi chợt cảm thấy chột dạ. Hắn đưa mắt nhìn vào khóe môi tôi. Tôi đưa tay lên sờ, trời ơi, tôi lúc ngủ đã chảy nước miếng, hơn nữa bây giờ vẫn còn đọng lại dấu vết rõ ràng. Hắn không hề nể nang, cười to rồi bước đi như không có chuyện gì. Mấy cô nhân viên gần đó dường như nghe được chuyện giữa hai chúng tôi, đưa tay che đi cái miệng đang cười lên khúc khích. Tôi khóc không ra tiếng. “Mẹ ơi, cho con mượn cánh cửa thần kỳ, con muốn có chỗ trốn!”