Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 35


Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 35

Trên đường lên văn phòng, có nhiều người đi làm đứng lại chào hắn, tôi bỗng nhiên thấy vui sướng trong lòng. Dù trước đây, lúc tôi bị bong gân cũng đi làm với hắn nhưng lúc nào cũng lủi thủi phía sau, bây giờ đi ngang hàng, lại còn chưa kể sau này tôi sẽ trở thành bà chủ tương lai của họ, tôi sung sướng đến độ muốn nhảy cẫng lên được.
Đến văn phòng, tôi ngồi vào chỗ của mình. Liếc sang phòng của Trần Cao Duy có người, tôi nghĩ dù sao cũng nên xin lỗi anh ta vì việc hôm qua. Vậy nên tôi mua một cốc cà phê đứng trước bàn làm việc của trợ lý tổng giám đốc. Trần Cao Duy nhìn thấy tôi thì mặt mày bí xị, tôi đẩy cốc cà phê đến trước mặt anh ta, mặt trưng ra bộ dạng hối lỗi nhất có thể:
“Xin lỗi hôm qua tôi có việc bận nên về trước.”
Trần Cao Duy ngẩng mặt lên nhìn tôi, sao tôi thấy trên mặt anh ta khó coi thế nhỉ? Anh ta trầm giọng:
“Hôm qua cô đi về với tổng giám đốc?”
Hóa ra anh ta cũng biết, tôi gật gật đầu. Trần Cao Duy mặt mày càng tối tăm hơn, chẳng thèm nói thêm. Tôi chột dạ, chẳng lẽ tên này giận dai thế. Tôi bực gắt lên với anh ta:
“Này, quà tôi cũng tặng rồi, cũng vào chào cả nhà anh rồi, anh lại còn không biết điều. Mà anh còn chưa nói anh là em họ của tổng giám đốc đấy nhé!”
Trần Cao Duy ngẩn người:
“Cô biết rồi? Anh ấy nói cho cô sao?”
Tôi gật đầu:

“Vậy nên chúng ta không ai nợ ai nữa nhé, tiền công hôm qua vẫn phải trả tôi đấy!”
Tôi đúng là kẻ dai dẳng điển hình, tiền mình thiếu ai thì không nhớ nhưng tiền ai thiếu mình thì chắc chắn kẻ đó không thể thoát khỏi. Trần Cao Duy thở dài:
“Cô muốn sao đây?”
Tôi khinh, cái kiểu như anh, rõ là con nhà giàu lại còn keo kiệt. Tôi chẳng cần nể nang nói toạc móng heo với anh ta:
“Một bữa ở nhà hàng lần trước.”
Trần Cao Duy cười gượng một tiếng rồi gật đầu. Tôi nản, thái độ của anh ta như vậy còn có gì là hứng thú nữa, tôi quay người, trước khi đi còn buông một câu:
“Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì khỏi cần.”
Tâm trạng cả buổi sáng bị ảnh hưởng toàn tập. Tôi lê cái xác đến nhà ăn, cũng không buồn quan tâm ánh mắt mọi người đang nhìn tôi có vẻ khác lạ. Vân lấy cơm giùm tôi. Nó đặt hai khay cơm xuống bàn rồi nhìn tôi khẽ hỏi:
“Sao trông mày ỉu xìu vậy, lần trước đau vẫn chưa hết sao?”
Tôi lắc đầu, uể oải cầm đũa lên. Vân vẫn chưa chịu buông tha tôi, giọng nó sôi nổi:
“Hôm qua không đi làm, mày không biết trong công ty xảy ra chuyện lớn gì đâu?”
Tôi chép miệng:
“Chuyện gì vậy?”
Vân cười bí hiểm:
“Đoán xem?”
Tôi lờ mờ. Chẳng lẽ tăng lương đồng loạt hay giảm biên chế? Tôi nói ra cái suy đoán đó liền bị Vân gạt phắt đi.
“Mày khờ quá, hôm qua tổng giám đốc lên mạng nội bộ công ty thông báo chuyện hôm sự cố thang máy.”

Tôi nghe được chuyện quan trọng, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dỏng tai nghe nó nói.
Vân thấy biểu tình của tôi thì phì cười, nó tiếp:
“Anh ấy bảo mọi người không nên đồn đoán lung tung, cô gái kia chỉ là bạn của anh ấy thôi. Còn mày…”
Nó ngừng lại một chút, tôi sốt ruột đến chết được, vội hỏi nó:
“Tao thì sao?”
Nó cười:
“Tổng giám đốc bảo, anh ấy đang theo đuổi mày, hy vọng mọi người đừng khiến mày khó xử.”
A… a… a… Tôi không tin nổi, hắn đường đường là đại boss hắc ám, lạnh lùng, sao lại lên mạng nội bộ để công bố cái tin giật gân kia chứ? Tôi biết hắn là một kẻ rất ghét phiền phức, lại không thích người khác biết đời tư của mình, vậy mà vì để cho tôi không khó xử, hắn lại làm cái chuyện chính mình ghét nhất đó. Hèn gì hôm nay gặp mấy bà tám trong nhà vệ sinh, tôi thấy khuôn mặt mấy người kia là lạ. Hóa ra hắn đã tuyên bố tôi là phu nhân tương lai của CM rồi đấy. Tôi hả hê vô cùng, trong lòng có thứ gì đó ngọt ngào dâng lên. Chưa kịp định thần thì Vân đã đứng dậy, tôi nhướng mày chưa kịp hỏi thì nó đã nháy mắt:
“Phu quân tương lai của mày đến rồi, tao không làm bóng đèn nữa!”
Thì ra là Phân Chim, hắn sao lại đến nhà ăn tập thể kia chứ? Chẳng phải hắn vẫn luôn có bữa trưa trong phòng sao? Tôi còn nhớ mấy phút trước còn tự tay đặt thức ăn lên bàn hắn kia mà. Hắn thản nhiên ngồi xuống trước mặt tôi gỡ giấy bọc đũa. Tôi nhìn hắn chằm chằm, dường như nhận ra, hắn không ngẩng đầu lên nhưng giọng nói lại vang lên êm ái đến lạ kỳ:
“Em như vậy sao anh ăn được?”
Tôi cười cười, bây giờ mới nhận thấy không khí xung quanh là lạ, cả nhà ăn rộng lớn lúc nào cũng nghe tiếng rôm rả trò chuyện, bây giờ lại im ngắt như tờ tựa hồ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều. Hắn lên tiếng kéo mọi người về hiện tại:

“Tập trung ăn đi, chút nữa còn làm việc nữa.”
Nghe xong lệnh của hắn, mọi người lại tiếp tục với bữa ăn đang dang dở. Tôi cũng gắp lên một miếng thịt cho vào miệng. Kỳ lạ, mọi hôm vẫn thế nhưng sao hôm nay tôi thấy mấy món này ngon đến vậy nhỉ? Tôi liếc hắn, phần cơm cũng bình thường như tôi nhưng sao không có cà rốt nhỉ? Tôi nhớ hắn từng bảo là thích ăn cà rốt kia mà. Nghe tôi thắc mắc xong, hắn thở dài:
“Anh cũng không thích cà rốt.”
Tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn, đã không thích sao lúc trước còn giành với tôi. Giọng hắn dịu dàng:
“Vì em cũng không thích nên anh mới giải quyết chúng cho em.”
Tôi sững sờ, thì ra là vì tôi nên hắn mới ăn món mà mình ghét, tôi cảm động nhìn hắn một lúc lâu. Thì ra hắn luôn quan tâm tôi nhiều như vậy mà tôi không hề biết, thì ra trên đời này ngoài mẹ và anh trai, tôi vẫn còn có một người yêu thương mình đến vậy.
Hắn nhìn đôi mắt rưng rưng của tôi thì khẽ cau mày, giọng nhẹ nhàng:
“Ăn đi.”
Tôi vui vẻ ngồi ăn cơm với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.