Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 33
Có phải tôi chơi nhiều quá nên mắt có vấn đề rồi không? Tôi nghĩ mình bị ảo giác, cười một cái rồi lách qua bóng người trước mặt. Nhưng mới đi được hai bước, tay tôi đã bị kéo lại. Tôi bây giờ mới tỉnh ra. Đúng là hắn thật, tôi kinh ngạc, sao hắn lại ở đây chứ? Giọng hắn đanh lại:
“Em bảo có việc, thì ra là ở đây sao?”
Tôi giằng tay khỏi hắn:
“Đúng vậy, em ở đây thì sao?”
Hắn vẫn chưa chịu buông tôi ra, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Chẳng lẽ chừng đó vẫn chưa làm cho em hiểu tôi thích em sao?”
Xẹt. Sấm chớp đùng đoàng trong đầu tôi. Hắn vừa bảo hắn thích tôi kìa? Tai tôi có phải bị hư rồi không? Chẳng lẽ mấy hôm nay thần kinh tôi có vấn đề nên lúc nào cũng tưởng tượng hắn tỏ tình với tôi. Tôi muốn mở miệng mà không nói nên lời, chỉ biết dùng đôi mắt kinh ngạc mở to hết cỡ nhìn hắn. Phân Chim thấy biểu tình đó của tôi thì khẽ thở dài. Đột nhiên cả người tôi bị hắn kéo lại, tôi bị hắn ôm vào lòng. Tôi sững sờ, cảm thấy trong lòng có chút gì đó dâng lên ấm áp, tim dường như cũng đập nhanh hơn mấy nhịp. Giọng hắn kề sát bên tai tôi:
“Lẽ nào phải mắng em là đồ ngốc, em mới tỉnh ra.”
Tôi chợt nhận ra những chuyện vừa rồi đều là thật. Hắn đúng là vừa tỏ tình với tôi. Cảm giác như bay bổng lên mây, tôi không nghe lầm chứ. Tôi sung sướng, mong sao thời gian ngừng lại tại thời điểm này. Nhưng chợt một giọng nói kéo tôi về thực tại:
“Chị à, chị là bạn gái của anh Duy mà, sao lại ôm anh ấy?”
Tiếng con nít ngây thơ khiến cả tôi lẫn Phân Chim ngượng ngùng, hắn bỏ tôi ra nhưng vẫn nắm lấy tay. Tôi đỏ mặt, nhìn đôi mắt mở to của đứa trẻ mà ngượng vô cùng. Không chỉ có mình thằng bé đó mà mấy người lớn xung quanh cũng đang nhìn vào chúng tôi xầm xì. Lúc này tôi chỉ muốn tìm một chỗ chui vào cho xong. Phân Chim bình tĩnh hơn tôi, hắn quay qua tặng cho tôi một nụ cười đẹp ngây ngất sau đó từ tốn nói với đứa trẻ kia:
“Chị ấy là đồng nghiệp của anh Duy thôi! Nhưng là bạn gái của anh.”
Giọng hắn nhấn mạnh ở từ “bạn gái của anh” khiến tôi sướng rơn. Giải thích xong với đứa trẻ, hắn kéo tay tôi đi. Tôi cảm thấy thắc mắc vội hỏi hắn:
“Chúng ta đi đâu vậy, em còn chưa chúc thọ ông của Trần Cao Duy?”
“Sẽ có dịp găp lại thôi, bây giờ mất mặt như vậy, em còn muốn vào trong sao?”
Tôi im lặng. Hắn nói cũng đúng, bây giờ mà quay lại chắc tôi trở thành tâm điểm mất. Lúc lên xe, tôi nhắn cho Trần Cao Duy một câu xin lỗi, anh ta cũng không nhắn lại. Phân Chim nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn lộ vẻ nguy hiểm:
“Hôm nay ăn mặc thế này, lại còn trang điểm nữa, em định ra mắt nhà chồng đấy à?”
Sao tôi nghe như hắn đang ghen thế nhỉ? Tâm trạng tôi bay bổng lên mây, chưa kịp nói lại, hắn đã tiếp thêm một câu:
“Sau này đừng mặc thế này nữa, xấu chết đi được.”
Tôi nghẹn, quá đáng, hôm nay tôi đã chải chuốt lắm rồi, vậy mà hắn lại chê không thương tiếc như thế. Hắn nhìn mặt tôi cười cười. Chợt nhớ tới màn tỏ tình lúc nãy, tim tôi vẫn còn đập loạn lên, tôi hỏi hắn:
“Anh là thích em sao?”
Hắn ngẩn người một lát, khuôn mặt hình như hơi đỏ lên một chút, tôi cười phá lên, hắn nghiêm mặt. Tôi vẫn chưa chịu buông tha:
“Nói đi, anh thích em sao?”
Giọng hắn miễn cưỡng:
“Ừm, anh thích em.”
Tôi sướng run lại hỏi tiếp:
“Thích từ bao giờ vậy?”
“Lâu rồi.”
Lâu rồi đấy, chẳng lẽ tình yêu sét đánh từ lúc hắn gặp tôi trong sân trường đại học. Tôi cười nhìn chăm chú vào mặt hắn. Tên đàn ông đẹp trai ngời ngời, có công ty lớn, xe hơi riêng ngồi bên cạnh tôi lúc này lại thích tôi đấy. Bao nhiêu người đẹp sao hắn không chọn lại đi chọn con bé không có gì nổi bật như tôi nhỉ? Nghĩ tới vấn đề người đẹp, tôi chợt nhớ tới chuyện hai hôm trước.
Tôi lạnh giọng:
“Vậy còn cô gái mấy hôm trước thì sao?”
Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn tôi:
“Cô gái nào cơ?”
Tôi sững người, chẳng lẽ hắn quên nhanh thế, suy nghĩ một lát, hắn à lên:
“Em nói đến Linh hả?”
Tôi xụ mặt xuống, cũng còn nhớ kia đấy. Hắn cười cười:
“Cô ấy chỉ là hàng xóm bên Mỹ của anh thôi! Tốt nghiệp xong quay về nước rồi tự nhiên đến tìm anh.”
Tôi thở phào một hơi, thì ra hắn không biết Linh thích hắn. Phân Chim nhìn biểu hiện của tôi, giọng hắn có vẻ vui vui:
“Em đang ghen sao?”
Tôi đỏ mặt, lắp bắp:
“Ghen… ghen cái gì chứ?”
Ý cười của hắn càng rõ hơn, tôi ngượng chết đi được, chẳng lẽ biểu hiện của tôi rõ ràng đến thế. Mới nói tỏ tình thôi đấy, tôi còn định làm mình làm mẩy hành hạ hắn mấy ngày nữa, bây giờ hắn cũng biết tôi thích hắn. Thôi xong. Tôi lảng tránh chuyện đó, chuyển sang chủ đề khác:
“Mà sao anh lại đến đó?”
Tôi vốn nghĩ chắc mẹ tôi nói cho hắn biết, hắn tức tốc chạy đến phá hoại kéo tôi đi như cướp dâu nhưng câu trả lời của hắn khiến tôi không thể nào kinh ngạc hơn:
“Trần Cao Duy là em họ anh.”