Đọc truyện Côn Luân – Chương 77: Tùy Viên Tựu Phương 1
Xuống tới chân núi, Hiểu Sương lần ngay vào một sơn cốc.
Sợ Hàn Ngưng Tử lùng bắt, cô tiếp tục đi cho tới khi tìm được một cái hang để ẩn thân.
Chưa kịp thở phào thì cơn đau từ các vết thương dội lên hành hạ, những trận ho ra máu kéo dài khiến cô kiệt sức, mê man thiếp đi.
Nửa đêm, gió rét căm căm thốc vào hang, Hiểu Sương rùng mình tỉnh dậy, nhận thấy toàn thân lạnh cứng, biết là âm độc lại phát tác, cô bèn gắng gượng ngồi xếp bằng, dùng thuật hoán chuyển âm dương để chế ngự.
Đến tận giờ ngọ ngày hôm sau, thân thể mới có chút hơi ấm, cô vịn vách hang chậm chạp đi ra ngoài.
Sơn cốc rất vắng vẻ, đủ mọi loại cỏ mọc rậm rạp khắp nơi, Hiểu Sương dò dẫm lần tìm hồi lâu, cuối cùng cũng hái được vài vị thảo dược, vừa nhai nuốt vừa đắp lên vết thương.
Đêm xuống, âm độc tái phát, cô lại vận công điều giải.
Cứ thế mãi, sau nhiều ngày vật vã gắng công, thương thế bắt đầu bình phục, chân khí dần đần đầy lên.
Tinh mơ hôm ấy, Hiểu Sương thức dậy, cảm thấy những cơn đau đã thuyên giảm, biết rõ là không còn gì đáng ngại nữa, bèn đi ra khỏi hang, trèo lên dốc núi mặt đông, trông ra vầng thái dương mới mọc.
Cô đứng ngắm một lát, cảnh tượng hôm nào ở núi Phụ Đường chợt dâng lên trong ký ức: biển xanh bát ngát, dương quang pha ánh sóng lung linh, hương hoa lần vào ngập nếp áo, màu xanh tràn ngập mắt nhìn.
Đất trời nay vẫn thế mà người chẳng biết lưu lạc nơi đâu, cô càng nghĩ càng chua xót, nước mắt rơi lã chã.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Hiểu Sương mới xuống núi.
Cô bước xuôi triền dốc, trông ra bình nguyên bao la phía xa, tự nhiên thấy lòng trống rỗng: “Nếu quay về Thiên Cơ cung, từ nay trở đi không bao giờ ta còn được ra ngoài, không bao giờ được chữa bệnh cho ai, cũng khó lòng gặp lại người ấy nữa…!”.
Cô lang thang suốt một ngày, tự nhiên chân bước đưa chân, lại trở về chỗ gò hoang, nơi hợp táng Lương Văn Tình và Tiêu Ngọc Linh.
Trên gò vẫn còn nguyên hai túp lều tranh, cỏ dại xanh mơn mởn như mới được mưa gột rửa.
Từ xa trông lại, thấy cánh cửa liếp khép hờ, Hiểu Sương hồi hộp quá đỗi, tim đập nhanh hẳn lên.
cô rón rén đi tới gần, đầy cửa vào thì chỉ thấy trong nhà vắng ngắt, tịnh không một bóng người.
Mắt cay cay, Hiểu Sương ngồi tựa cột: nhà một lúc, nỗi thất vọng trào lên xót lòng, cô gục xuống giường khóc rấm rứt.
Vừa mệt vừa buồn, Hiểu Sương lơ mơ chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
Khoảng giữa đêm, đột nhiên cô bừng tỉnh.
Cánh cửa liếp cọt cả cọt kẹt, đu đưa theo gió không ngừng, ngoài âm thanh ấy còn tiếng sáo sậy mơ hồ đó đây.
Nó chập chờn lọt vào qua kẽ hở, nghe như oán than như kể lể, hết sức thảm não thể lương.
Hiểu Sương đầy cửa nhìn ra.
Ở chỗ mộ phần Ngọc Linh và Văn Tĩnh, có một lão già đang ngồi xoay lưng lại phía cô, mái tóc trắng như tuyết bay rối tung trong gió đêm, nhảy đập trên nền áo đen, trông thật kỳ quái.
Nghe động, lão ta ngoảnh đầu lại.
Nhìn rõ mặt rồi, Hiểu Sương hoảng hồn giật lui, chỉ lắp bắp được mấy tiếng:
– ông đấy à, tóc ông…!tóc ông…
Người đó chính là Tiêu Thiên Tuyệt, mái tóc đen nhánh hôm nào đã chuyển màu bạc trắng, khuôn mặt trắng bệch chi chít nếp nhăn.
Lão hạ ống sáo, lãnh đạm nói:
– Có gì lạ đâu! Dăm ba chục năm nữa ngươi cũng thế thôi.
Hiểu Sương không ngờ mới bẵng đi mấy tháng mà Tiêu Thiên Tuyệt đã già nua suy sụp đến mức ấy, sự kinh sợ và nỗi căm hận bỗng nhạt đi trong lòng cô, thay vào đó là niềm xót thương khó tả.
Cô dè dặt nói:
– Đêm khuya gió lạnh, ông vào trong nhà ngồi thì hơn.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi:
– Lương Tiêu đâu?
Hiểu Sương buồn thảm đáp:
– Tôi cũng không biết.
Tiêu Thiên Tuyệt lặng thinh hồi lâu, sau lại đột ngột lên tiếng:
– Lão phu hỏi câu này, ngươi phải trả lời cho thành thực.
– Xin ông cứ hỏi.
Tiêu Thiên Tuyệt chìm vào suy tư một lúc mới nói:
– Nếu…!nếu lão phu không giết Lương Văn Tình, liệu Linh nhi và Lãnh nhi có chết khống?
Hiểu Sương lắc đầu:
– Cổ nhiên là không!
Tiêu Thiên Tuyệt sừng sộ:
– Nói bậy!
Hiểu Sương giật mình thụt lùi.
Tiêu Thiên Tuyệt ngửa mặt thở dài, lại đưa ống sậy lên thôi, giai điệu u buồn tiếc hận vang vọng đi xa.
Hiểu Sương tự nhủ: “Tiêu ca ca mà về đúng lúc ông ta đang ở đây thì thật gay go”.
Ngày thường cô khao khát gặp Lương Tiêu bao nhiêu, lúc này lại tha thiết mong gã đừng đến đây bấy nhiêu, lòng ngổn ngang mâu thuẫn, cô cứ đứng ngẩn ra ở ngưỡng cửa.
Tinh tú nhạt dần, bình minh tràn tới rất nhanh.
Tiêu Thiên Tuyệt không thôi sáo nữa, chỉ nhắm mắt ngồi im.
Hiểu Sương vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn xuống chân gò, thình lình trông thấy mấy bóng người lố nhố phía xa, cô cuống quýt chạy ào ra mé đôi thét lớn:
– Này đi đi, dừng lại đây!
Đoán ra tâm ý của cô, Tiêu Thiên Tuyệt tự nhủ: “Đồ ngốc, nếu đúng là Lương Tiêu thì cái kiểu la hét ấy chỉ tổ khiến hắn rảo chân mau hơn”.
Đám người đằng xa nghe tiếng cùng ngẩng lên, một người trong bọn di chuyển rất nhanh, nhảy hụp mấy nhịp là đã tới đỉnh gò.
Hiểu Sương mở to mắt, chân tay rụng rời.
Người nọ áo trắng tóc trắng, chính là Hạ Đà La chứ nào phải ai xa.
Hạ Đà La cười hềnh hệch:
– Đại phu ồ đây à? Sao tình cờ thế nhỉ!
Miệng hắn liến thoắng bắt chuyện, nhưng tia mắt sắc sảo đảo quanh rất nhanh.
Tiêu Thiên Tuyệt ngồi quay lưng về phía họ, tóc lại trắng xóa nên tạm thời Hạ Đà La chưa nhận ra là ai.
Chắc chắn là Lương Tiêu không có mặt ở đây, hắn cười càng tươi:
– Đại phu với Lương Tiêu thường đính chặt lấy nhau như keo sơn cơ mà, tại sao hôm nay mỗi người một nơi thế này? A, phải chăng gã tình lang ấy đã đi quyến anh rủ yến ở chỗ khác rồi? Nay lẻ loi một mình một bóng, ắt đại phu cô đơn lắm, có cần sái gia sớm hôm bầu bạn không?
Hiểu Sương chưa kịp nói gì, Hạ Đà La đã vươn tay sờ lên vai cô.
Hiểu Sương lùi một bước, sử chiêu Mai tuyết tranh xuân vỗ vào huyệt Dương khê ở bắp tay đối phương.
Hạ Đà La cười gần, định giở độc chiêu, chợt một giọng già nua vang lên đằng sau:
– Khoan đã!
Hạ Đà La cau mày, thõng tay tránh ra.
Hiểu Sương nghe giọng quen tai, bèn quay lại nhìn thì nhận ra Lạc Minh Ý đang thoăn thoắt bước lên gò, Thường Ninh kẻ kẻ đằng sau, kế đến là Cáp Lý Tư tập tễnh trên một chân giả, cuối cùng là năm tên đầy tớ, mỗi tên vác một bao tải, mặt nhăn như bị.
Hiểu Sương mừng rỡ reo lên:
– Bà bà!
Lạc Minh Ý trông thấy cô, bộ mặt răn reo như vỏ quýt căng nở thành một nụ cười, nhưng nụ cười mau chóng bị thay thế bằng các cơ mặt rúm ró rắn đanh:
– Tiểu tử khốn kiếp kia đâu?
Hiểu Sương lắc đầu:
– Huynh ấy không ở đây.
Lạc Minh Ý chống nạnh thóa mạ:
– Quân xấu xa ghê tởm, đốt tiệt rừng Xuy Vưu của lão thân xong còn dám đề rõ tên tuổi trên vách núi.
Hừ, trơ tráo đến thế là cùng! Chuyến này lão thân xuất sơn là cốt tính sổ với hắn đấy.
Thường Ninh săn đón:
– Dạ đúng! Cả con nha đầu này cũng chẳng phải loại tử tế gí, nó đã diệt sạch đàn Thi phong mà sư thúc cho con đấy ạ.
Trán vằn gân xanh, Lạc Minh Ý xa xả mắng:
– Mấy con ong vớ vẫn đó đáng gì? Ngươi mà làm tổn hại đến Sương nhi, lão thân sẽ cho ngươi biết tay.
Hệt như bị tạt nước lạnh vào giữa mặt, Thường Ninh chưng hửng, gắng bật tiếng cười khan.
Hiểu Sương nghĩ bụng: “Thì ra độc chất của lão ta đều do bà bà cho cả”.
Thấy Lạc Minh Ý đồng hành với mấy tên ác đồ, cô định lựa lời khuyên giải, chợt một giọng nghèn nghẹt vang lên:
– Con rắn độc gấu đẻ kia, có giỏi giết ngay lão tử đi, không giết được lão tử thì ngươi là đồ con rùa rụt cổ hèn hạ.
Hiểu Sương đưa mắt tìm, nhận ra tiếng nói phát ra từ bao tải trên lưng một tên đầy tớ, cô thầm lấy làm lạ: “Trong tải có người ư?”.
Một bao tải khác nheo nhéo vặn vẹo:
– Hồ Lão Nhất chửi sai toét rồi! Hắn không giết ngươi thì sẽ là con rùa rụt cổ, suy ra mẹ hắn phải là rùa, nhưng ngươi lại chửi mẹ hắn là gấu, vậy mẹ hắn là gấu hay là rùa?
Cái bao tải thứ ba the thé:
– Hồ Lão Bách hỏi hay quá! Lão tử trộm nghĩ, mẹ của Hạ Đà La vừa là rùa vừa là gấu, tổng hợp lại thì thành một con rùa gấu, vốn là loài đã được ghi trong sách vở.
Chẳng phải có người từng nói: “Sinh đương vi nhân kiệt, tử diệc vi quy hùng”[2] đó sao! Hồ Lão Nhất xì một tiếng:
Hồ Lão Thiên thần kinh à, cổ nhân từng dạy: “Không thể ăn cá và tay gấu cùng một lúc”[3], vì vậy không nên ăn chung rùa và gấu.
Chừng như đắc ý vì dẫn được lời thánh hiền, hắn cứ cười ha hả.
Hạ Đà La căm giận vô cùng, hai mắt nặng đầy sát khí.
Baơ tải thứ tư tham dự:
– Rùa là rùa, cá là cá, sao lại đánh đồng thế?
Hồ Lão Nhất nói:
– Hồ Lão Thập chẳng hiểu gì cả! Rùa biết bơi, cá cũng biết bơi, vì vậy rùa là cá, mà cá cũng là rùa.
Bao tải thứ năm bỗng cười sằng sặc:
– Câu này khí đúng!
Hồ Lão Nhất hí hửng:
– Nhìn đi nhìn lại chi có Hồ Lão Vạn là sáng suốt nhất, nói cái hiểu ngay.
Hồ Lão Vạn châm chọc:
– Đúng vậy, rùa biết bơi, Hồ Lão Nhất cũng biết bơi, suy ra ngươi là rùa, mà rùa cũng là ngươi.
Hồ Lão Nhất mắc lỡm, kêu ông ổng:
– Hồ Lão Vạn chó đẻ, chính ngươi mới là rùa!
Hồ Lão Bách cãi:
– Hồ Lão Nhất nói vậy không ổn, Hồ Lão Vạn mà là rùa thì mẹ hắn cũng là rùa…
Hắn chưa dứt lời, bốn huynh đệ còn lại đâ tru tréo:
– Hồ Lão Bách, mẹ ngươi mới là rùa ấy!
Hồ Lão Bách tự biết lỡ lời, bèn nín bặt.
Nghe huynh đệ họ tranh cãi, mọi người vừa bực vừa buồn cười.
Hiểu Sương ngạc nhiên nghĩ: “Tại sao năm người bị nhốt trong bao tải? Mà tại sao vẫn hào hứng thế?”.
Bấy giờ Lạc Minh Ý đã bảo bọn đầy tớ mở bao dốc Trung Điều Ngũ Bảo ra.
Cả năm oặt ẹo đến mức ngồi không vững, hiển nhiên là do bị điểm huyệt, mặt mũi họ sưng vù tím tái, chắc đã bị va đập hoặc hành hạ khá nhiều trên đường đi, riêng mười con mắt là vẫn linh hoạt lanh lẹn, không hề lộ ý sợ hãi.
Lạc Minh Ý lia ánh mắt xét nét từ người nọ sang người kia:
– Năm đứa giỏi thật, còn cười được ư?
Hồ Lão Nhất nghênh ngang nói:
– Từ nhỏ lão tử đã là một hảo hán, dẫu trời có sụp xuống đỉnh đầu, lão tử cũng không hề chớp mắt.
Hắn chắc mẩm là trời chẳng thể sụp được, nên hạ giọng chắc nịch.
Lạc Minh Ý cười nhạt:
– Đã vậy lão thân sẽ bắt các ngươi phải khóc rống một phen.
Hồ Lão Vạn khinh khỉnh nói:
– Mắt mủi mồm đều ở trên mặt lão tử.
Khóc hay cười là quyền lão tử.
Mụ già để tiện nhà ngươi kiểm soát được ư?
Hồ Lão Thập dài giọng:
– Đứng đấy, nhưng nếu mụ già để tiện đánh mười cái rắm rồi bắt chước chó sủa ba tiếng, chưa chừng lão tử sẽ giả vỡ khóc vì thương tình ngươi già nua lần thẩn…
Bốn Bảo kia cười sằng sặc, thái độ ngông nghênh cùng cực.
Lạc Minh Ý tức phát run người, trỏ Hồ Lão Thập, gần giọng:
– Cho tên khốn nạn này uống ba viên Can trường thốn đoạn tán.
Một gã đầy tớ lấy ra một lọ sứ, dốc ra ba viên thuốc tròn, vạch mồm Hồ Lão Thập nhét thuốc vào.
Hồ Lão Thập nghe tên thuốc đủ biết là thứ độc dược ghê gớm, trong dạ vô cùng thấp thôm, nhưng lúc trước đã ngông nghênh nói cứng nên không dám tỏ ra khiếp sợ, còn liếm môi cười hì hì:
– Vừa thơm vừa ngọt, ngon lắm!
Hắn cố ý cười đệm mấy tiếng cho thêm phần thuyết phục, đột nhiên, đi ngược lại mọi quyết tâm của chủ nhân, mắt mũi hắn cay xót lạ lùng, nước mắt bỗng trào ra như suối.
Bốn Bảo kia tức giận cuống cuồng, thi nhau rủa xả:
– Khóc cái con mẹ ngươi ấy! Định làm mất hết uy phong của mọi người hay sao!
Hồ Lão Thập sực tình, nén nước mắt phá ra cười, nào ngờ độc tính của Can trường thốn đoạn tán vô cùng dữ dội, mới cười được mấy tiếng lại trào hết nước mắt nước mũi.
Nghe bốn huynh đệ mắng mỏ, hắn gắng gượng cười, nhưng sau đó lại khóc, cứ khóc rồi cười, cười rồi khóc liên miên như thế, Bọn Hạ Đà La đứng bên chứng kiến đều hởi lòng hởi dạ.
Hiểu Sương động lòng thương, bèn nài xín Lạc Minh Ý:
– Bà ơi, tha cho hắn lần này đi mà.
Lạc Minh Ý trợn trắng mắt:
– Con không nghe hắn mắng chửi ta đấy ư? Cứ để hắn khóc đến nát gan đứt ruột, có thể mới chứng tỏ được bản lĩnh của bà bà đây.
Bốn Bảo nghe vậy liền chuyển mục tiêu sang Lạc Minh Ý, ai nấy xoe xóe chửi như tát nước, Lạc Minh Ý đổi giọng bí hiểm:
– Chửi đủ sướng chưa? Hừ, các ngươi cũng khóc luôn cho ta xem!
Bốn Bảo thót tim, vội vàng mím mồm cắn chặt răng.
Lạc Minh Ỷ
cười khẩy:
– Lần này lão thân không dùng thuốc, nhưng các ngươi vẫn phải khóc lóc đến chết đi sống lại.
Hồ Lão Nhất tuy đã e sợ, nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngược:
– Đời nào lão tử lại non gan như Hồ Lão Thập! Đây mà khóc một tiếng thì không phải hảo hán nữa.
Ba Bảo kia cùng rống to:
– Hồ Lão Nhất nói chí phải, nam tử hắn đại trượng phu chỉ đổ máu chứ không chảy nước mắt.
Cả bốn đang yênh vang đắc ý, chợt một nỗi bi thống khôn cầm trào lên trong lòng, sống mũi họ cay cay, rồi khóe mắt xon xót, tưởng chừng sắp khóc rống lên tới nơi, bốn anh em ngạc nhiên vô kể, bèn cố sống cố chết nín nhịn, nhưng một nỗi đau buồn vô cớ tựa hồ đã ăn sâu vào cốt tủy họ từ lâu, không thể nào kìm nén được nửa.
Chỉ một lát sau, mắt đỏ hoe, cả bốn cùng bật khóc thút thít.
Bọn Hạ Đà La vừa buồn cười vừa tò mò, Hiểu Sương nghĩ mãi không ra nguyên do, bèn hỏi:
– Bà ơi, họ không uống Can trường thốn đoạn tán, vì sao cũng khóc?
Lạc Minh Ý đang ngắm nghía thành quả, nghe vậy bèn nói:
– Năm tên này vô lễ với bà bà, lẽ ra tội đáng muôn chết.
Nhưng ở chúng có một điểm rất đặc biệt nên bà bà không nỡ xuống tay kết liễu.
Hồ Lão Thiên quệt nước mắt nước mũi, nức nỡ:
– Mụ già kia, ngươi không nỡ giết lão tử…!hu hu.
có phải vì ngươi già lụ khụ rồi mà vẫn ham kén chông đó không…!hu hu hu…
Bốn tên kia nghe thấy mà hồn vía lên mây, Hồ Lão Nhất líu lưỡi:
– Chư vị huynh đệ! Trung Điều Ngũ Bảo trinh bạch một đời, dứt khoát không được để hoen ố tấm thân trong tay mụ già nhơ bẩn, cùng lắm chúng ta hãy cắn lưỡi tự tận để bảo vệ sự trong trắng…
Lạc Minh Ý tức sôi máu, mụ tuy tuổi tác nhưng vẫn giữ mình như ngọc, chưa từng bị nhục mạ đến thế bao giờ.
Sợ năm tên khốn kiếp càng nói càng sa đã, mụ bèn tung cước liên hoàn khiến cả bọn ngã lăn chiêng, đoạn phủi tay hỏi:
– Con đoán xem vì sao ta không nỡ giết năm tên vô lại này?
Hiểu Sương nhíu mày ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu ra:
– Vì họ là anh em sinh năm, phải không ạ?
Lạc Minh Ý tươi tỉnh giơ tay bẹo má cô:
– Con thông minh hơn hẳn sư thúc con.
Chỉ thế thôi mà hắn không đoán ra đấy!
Thường Ninh cười khan, ném vào mặt Hiểu Sương cái nhìn đố kỵ.
Lạc Minh Ý tiếp:
– Sinh năm mà sống tớỉ ngần này là điều hiếm hơi xưa nay.
Vừa nhìn thấy là ta đã nhận ra ngay, bèn cứu chúng khỏi tay Hạ Đà La để làm vật thử độc.
Hiểu Sương rùng mình:
– Thử độc ạ?
Lạc Minh Ý đắc chí:
– Kết quả ngay trước mắt! Chúng là năm bảo thai cùng mẹ, nương tựa vào nhau mà thành hình, vì vậy giữa bọn chúng có một mối liên cảm rất bén nhạy, một đứa chịu đau, bốn đứa kia đều cảm thấy.
Ta cho Hồ Lão Thập uống Can trường thốn đoạn tán, bốn huynh đệ của hắn bèn khóc theo.
Hiểu Sương lắc đầu:
– Thí nghiệm này chẳng đem lại ích lợi gì cho y đạo.
Bà cho họ một viên Tiểu vong đan để giải trừ đau đớn đi.
Tiểu vong đan vốn là độc dược, có thể khiến người ta cười tới chết, nhưng trong trường hợp này nó lại là giải dược cho Can trường thốn đoạn tán, Lạc Mình Ý tỏ ra vui mừng khác thường, vội hỏi:
– Vậy là con đã đọc hết Thần Nông điển rồi phải không?
Hiểu Sương gật đầu:
– Còn rất nhiều chỗ chưa rõ, con vẫn mong bà bà chi bảo cho.
Cuối cùng đã gặp được truyền nhân, Lạc Minh Ý hân hoan vô kể, sực nhớ ra một điều, mụ xoa tay cười:
– Thế…!con hồ ly tinh đó đã bị con hạ độc chết mất xác rồi chứ gì?
Hiểu Sương lắc đầu quầy quậy.
Lạc Minh Ý cũng không lấy thế làm điều, bèn an ủi:
– Con đừng lo, chuyến này xuất sơn, nhất định bà bà sẽ giúp con xả hận.
Nếu tên tiểu tử chết rấp ấy tỏ ra bạc bẽo với con, bà bà sẽ xử lý hắn một lượt với con hồ ly tinh.
Tim Hiểu Sương đập thình thịch: “Chết, ta phải khuyên giải bà bà mới được, chứ để bà hại Liễu thư thư thì thực là một tội nghiệt ghê gớm”.
Thường Ninh dằn dỗi:
– Sao sư thúc lại truyền bảo điển cho một đứa con gái?
Lạc Minh Ý nổi giận:
– Con mẹ mày, tại sao không được? Sư thúc cũng là đàn bà con gái, nhưng tài năng có kém gì sư phụ ngươi không? Hừ, ta không chỉ tặng Thần Nông điền mà còn truyền dạy những bản lĩnh khác cho Sương nhi, để nó vượt qua hết thảy tiên hiền, trở thành tông sư y học, để bọn nam nhân nhơ bẩn chỉ ham công danh phú quỹ phải tức mà chết.
Thường Ninh biến sắc mặt, nhưng lại vòng tay chúc tụng:
– Vậy là sư thúc đã tìm được người để truyền y bát, thật đáng mừng!
Lạc Minh Ý lườm hắn, tủm tìm cười:
– Ngươi cũng khéo mồm khéo miệng lắm! Cứ khiến sư thúc hài lòng nữa đi, biết đâu ta sẽ truyền thêm cho ngươi một vài độc chiêu đấy, Thường Ninh xun xoe:
– Ổi, mong sư thúc rón tay làm phúc!
Lạc Minh Ý cười khành khạch:
– ư, rất êm tai.
Nào, con ta ơi, chúng ta tiếp tục câu chuyện về năm tên khốn.
Lão thân định dùng bọn này để thử độc tính của Ngũ hành tán, Hiểu Sương băn khoăn:
– Thử thế nào ạ?
– Lão thân sẽ cho mỗi đứa uống một loại độc khác nhau, rễ, thân, lá, hoa hoặc quả.
Năm đứa nhất định sẽ đau đớn vật vã, sau một thời gian thì mỗi đứa sẽ cảm nhận được thêm sự đau đớn của bốn đứa kia.
Như vậy, ta dùng một tễ Ngũ hành tán nhưng thu được hiệu quả của cả năm tễ.
– Ngừng một lát, mụ tiếp.
– Không chỉ có thế, dược tính của Ngữ hành tán vốn rất dữ dội, nếu tăng lượng gấp năm lần, người bình thường không sức nào chịu đựng được, chắc chắn sẽ chết.
Nay ta tăng gấp nàm mỗi loại độc rễ, thân, lá, hoa, quả rồi cho lần lượt từng đứa uống, thì sau cùng mỗi đứa sẽ phải chịu sự đau đớn với mức độ hai mươi lăm lần.
Hiểu Sương kinh hãi kêu lên:
– Thế thì mất mạng hẳn rồi!
Lạc Minh Ý đăm chiêu:
– Tình trạng của bọn này khá đặc biệt, chưa chắc đã chết.
Vả chăng bọn chúng ăn nói lếu láo, nhỡ có chết cũng là đáng đoi.
Mụ lấy năm bình sứ ra khỏi thắt lưng, mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
Hiểu Sương bần thần nghĩ: “Bà bà say mê dược học quá độ, bước vào ma đạo lúc nào chẳng biết rồi”.
Cô đang tính cách ngăn cản, chợt Hồ Lão Bách rên rỉ:
– Tiêu đại gia cứu mạng…!hu hu…!cứu mạng…
Số là Trung Điều Ngũ Bảo đâ nhận ra Tiêu Thiên Tuyệt từ nãy, chỉ hiềm họ Tiêu không ra mặt nhận quen nên họ cũng không dám đánh tiếng, tuy vậy vẫn ỷ có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, cứ yênh vang phét lác.
Nào ngờ tình thế cấp bách đến mức này mà Tiêu Thiên Tuyệt vẫn không ngó ngàng tới, Hồ Lão Bách sợ quá khóc như cha chết, không nhịn được nữa đành lên tiếng cầu cứu.
Cả đám nhìn theo ánh mắt hắn, Hạ Đà La tái mặt:
– Tiêu huynh giá lâm từ sớm mà sái gia không hay biết, thật là thất kính!
Tiêu Thiên Tuyệt không quay đầu lại, chỉ cất giọng lạnh lùng:
– Hôm nay tâm trạng Tiêu mỗ rất tệ, chẳng muốn xích mích với ai cả.
Các ngươi để năm tên khốn lại đó rồi cút đi thật xa cho ta nhờ.
Hạ Đà La đảo mắt suy tính rồi cười vang:
– Đúng là không hẹn mà gặp, không rắp mà nên.
Tình cờ hội ngộ ở đây, thôi thì chúng ta giải quyết mọi sự cho gọn gàng đi.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi đứng dậy:
– Ngươi đã khăng khăng muốn chết mà lão phu không giúp phần siêu độ thì thật là hẹp lượng.
Hạ Đà La đứng im không nhúc nhích, trên mặt lởn vởn một điệu cười hiểm trá.
Hồ Lão Thập vộì rào đón:
– Tiêu đại gia! Người giết kẻ nào cũng được, riêng cô nương kia đã cầu xin giúp bọn con, mong người tha mạng cho cô ta.
Mặt Tiêu Thiên Tuyệt lạnh đi:
– Không biết: ngượng hay sao mà còn lải nhải? Năm tên vô dụng thực làm mất hết thể diện của lão phu…
Chưa dứt lời, lão bỗng chột dạ, vội lắc mình băng đến gần Lạc Minh Ý.
Hạ Đà La bèn lạng ra chắn đường, hai người xô phải nhau, Tiêu Thiên Tuyệt loạng choạng giật lui, gương mặt trắng bệch bỗng nổi sắc đỏ.
Trung Điều Ngũ Bảo đồng thanh thét lên:
– Tiêu đại gia…
Hồ Lão Nhất gườm gườm nhìn Lạc Minh Ý, phỉ nhổ:
– Mụ già nhơ bẩn dùng độc đánh lén, thật trơ tráo!
Lạc Minh Ý cười nhạt:
– Thế thì sao? Tiêu lão quái, ngươi tự xưng nước đen cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ, bây giờ lại không địch nổi một ngón tay của lão thân là thế quái nào? Ha ha, từ từ thưởng thức mùi vị của Ngũ hãnh tán đi.
Hiện giờ Lạc Minh Ý ta mới là kẻ thiên hạ vô địch.
Cứ nghĩ vừa cất nhẹ tay là đã khống chế được tuyệt đinh cao thủ đương thời, mụ khoái chí vô cùng, phá lên cười khành khạch.
Tiêu Thiên Tuyệt cảm thấy ngũ tạng quặn thắt, lòng vô cùng hối hận.
Lão mải dồn hết mọi sự chú ý cảnh giác vào Hạ Đà La, có ngờ đâu Lạc Minh Ý ngồi xổm lên quy củ võ lâm mà âm thầm hạ độc, chứ nếu lão dè chừng phòng bị thì đời nào mụ ta có cơ hội xuất thủ.
Hạ Đà La cười lớn, biết rõ đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn vung quyền nhảy xổ tới.
Bản lĩnh Tiêu Thiên Tuyệt vốn cao hơn Hạ Đà La một bậc, nhưng lúc này lão còn phải chuyên tâm dồn sức ép độc ra nên không thể vận toàn lực, chưa đến mười chiêu đã bị chưởng phong của Hạ Đà La quét trúng, máu tuôn ròng ròng khỏi khóe miệng.
Lạc Minh Ý cười nhạt:
– Hạ Đà La, đừng đánh chết hắn, hắn trúng Ngữ hành tán rồi mà còn giao thủ được với ngươi, đủ thấy nội lực mạnh ghê mạnh gớm, để hắn lại cho lão thân thử độc đi.
Hạ Đà La cười nịnh:
– Xin tuân lệnh, – rồi xuất chiêu chậm hơn, quyết ý bắt sống Tiêu Thiên Tuyệt.
Hiểu Sương đứng lặng, cảm thấy hai bên đều không phải là người tốt, tương trợ bên nào cũng không thỏa đáng, nhưng nếu cứ để Lạc Mình Ý đem mạng người ra thử độc như vậy thì thật trái với lương tâm y giả, ngặt nỗi võ công của cô bình thường, ăn nói lại vụng về, tự vệ còn chẳng ăn ai nữa là ngăn cản giao tranh, hòa giải mâu thuẫn.
Đang băn khoăn, cô chợt nghe có người thét lên:
– Hiểu Sương, Hiểu Sương! Ngươi đấy phải không?
Hiểu Sương ngoảnh đầu nhìn xuống.
Hoa Sinh đang chạy băng băng dưới đường, lưng cõng Triệu Bính.
Chú lướt lên gò nhanh như chớp, đến cách Hiểu Sương một quãng thì dừng lại, mắt nhòa lệ vui mừng.
Hiểu Sương cảm động hỏi:
– Sao ngươi biết đường đến đây?
Hoa Sinh hấp tấp nói:
– Đúng là ngươi đấy ư? Mỗ nằm mơ chăng?
Triệu Bính giơ nắm đấm gõ mạnh lên đầu Hoa Sinh.
Chú tiểu ngạc nhiên:
– Nhóc con, tại sao đánh mỗ?
Triệu Bính hứ một tiếng:
– Thúc thúc biết con đánh, tức thị không phải nằm mơ nữa rồi.
Hoa Sinh xoa đầu hể hả:
– Không phải nằm mơ, ha ha, không phải nằm mơ! Hiểu Sương, ai cũng bảo ngươi chết rồi, mỗ một mực không tin, lặn lội tìm kiếm ngươi mấy ngày trời mà vẫn bặt tăm.
Đang lo lắng đến chết đi được, tự nhiên thằng bé này bảo có khi ngươi ở đây, mỗ bèn chạy ngay đến xem sao.
Chú hoa chân múa tay, sung sướng như phát cuồng.
Hoa Hiểu Sương mỉm cười mà mắt rưng rưng.
Hoa Sinh trấn tĩnh lại rồi mỏi đưa mắt nhìn ra chỗ giao đấu.
Bấy giờ Tiêu Thiên Tuyệt đã lảo đảo như lau sậy trước gió, Hạ Đà La chạy vù vù quanh lão tìm cơ hội đả thương.
Họ Tiêu quả thực là tuyệt đỉnh cao thủ, tuy trúng độc nhưng xuất thủ vẫn rất kín kẽ, Hạ Đà La không sao tìm được sơ hở, nôn nóng quá nên chạy càng lúc càng nhanh, hai tay múa may như gió.
Bốn chưởng chạm nhau làm phát ra tiếng động đom đom liên tiếp như táo đổ xuống mâm.
Mỗi lần đón một chưởng, Tiêu Thiên Tuyệt lại sục sâu chân xuống vài phân, chỉ thoáng chốc, hai chân đã ăn sâu vào đất gần một thước.
Hạ Đà La phát hiện ra, cười khen:
– Lập địa sinh căn, hay lắm!
Chẳng là Tiêu Thiên Tuyệt không chống đỡ nổi, bèn dùng phép Lập địa sinh căn để dồn hết chưởng lực của Hạ Đà La xuống đất, nay bị Hạ Đà La phát hiện thì không khỏi thấp thôm lo âu.
Hoa Sinh không quen Tiêu Thiên Tuyệt nhưng chẳng lạ gì Hạ Đà La, bụng bảo dạ: “Kẻ này đại gian đại ác, ức hiếp đến cả người già tóc bạc phơ phơ thế kia, thực khiến người ta thập phần căm phẫn”.
Chẳng buồn cân nhắc thêm, chú lập tức xông đến, vung song quyền tấn công Hạ Đà La.
Hạ Đà La đang tập trung tinh thần chuẩn bị một đòn sấm sét thì thấy Hoa Sinh lao đến, hắn đành phải xoay mình lại đỡ đòn.
Tiêu Thiên Tuyệt đang chống cự hoàn toàn bằng ý chí, được Hoa Sinh tương trợ, tinh thần bớt căng thẳng mới nhận ra độc tính đã xộc lên óc, tức thì ngồi bệt ra đất.
Cũng may bề ngoài lão vẫn còn lẫm liệt oai phong, bọn Thường Ninh tuy đang nhăm nhăm chờ cơ hội tấn công nhưng chưa đủ gan nhào lại.
Đấu với Hoa Sinh một lúc, Hạ Đà La nắm được hết chỗ nhược chỗ ưu của chú, chiết thêm vài ba chiêu rồi đột ngột thu nội kình, Hoa Sinh đang phóng một quyền thì bị hút theo luồng khí cơ của hắn.
Hạ Đà La dịch tránh, ngoắt tay bấu luôn vào mạch môn Hoa Sinh.
Chú tiểu tê dại cả người, định giãy ra, Hạ Đà La lại vươn tay phải bóp yết hầu chú, mắt lóe hung quang, gần giọng nói:
– Đồ lừa trọc ưa chuyện bao đồng, có tin lão tử bóp chết ngươi không?
Hoa Sinh gồng toàn bộ thần lực Đại Kim cương, gồng đến mức mặt đỏ tía lên mà không địch nổi thủ kình của Hạ Đà La, hơi thở bắt đầu chậm và nặng.
Hiểu Sương cuống quýt nằn nì:
– Bà bà, xin bà sinh phúc cứu cậu ấy!
Lạc Minh Ý liếc cô rồi bĩu môi:
– Ta không cứu!
Hiểu Sương thuỗn mặt ra:
– Vì sao ạ?
Đôi con mắt ti hí của mụ già trợn lên đến mức suýt rách cả mí, mụ giậm chân quát:
– Ngươi thật hồ đồ, dù bị tiểu tử kia ruồng rẫy đến đâu cũng chẳng nên lấp chỗ bằng một gã sư trọc.
Hiểu Sương dở khóc dở cười, phân bua:
– Bà bà hiểu lầm rồi, cậu ấy chỉ là bạn con thôi.
Lạc Minh Ý dịu nét mặt:
– Thật ư?
Hiểu Sương gật đầu lia lịa.
Bấy giờ Lạc Minh Ý mới hừ một tiếng, gọi:
– Hạ Đà La, ngươi thả hắn ra!
Hạ Đà La rất kiêng dè Lạc Minh Ý, bèn giảm bớt thủ kình, lẳng Hoa Sinh ra.
Chú tiểu xoa cổ thở hồng hộc.
Hạ Đà La cười nhạt:
– Nể mặt Độc La sát, ta tha chết cho ngươi.
Nhưng tội chết tha được chứ tội sống thì không, ngươi làm con trai ta què cụt, ta cũng phải phế bỏ một chân một tay của ngươi.
Hiểu Sương giật nảy mình:
– Mất một chân một tay thì biết sống ra sao?
Lạc Minh Ý đanh giọng:
– Hạ Đà La, ta bảo ngươi thả hắn thì ngươi thả, tại sao lại lèo nhèo như mèo vật đống rơm thế?
Hạ Đà La trợn mắt, sắc giận tràn lên mặt:
– Ta nhún nhường với bà hết lần này đến lần khác, bà không giữ thể diện cho ta một lần được ư?
Lạc Minh Ý cau mày.
Thường Ninh vội cười xòa:
– Sư thúc ơi, người ta thường nói: lấy ân báo ân, lấy oán báo oán.
Ân oán của người ta, mình chẳng nên dính líu vào.
Lạc Minh Ý gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì Hiểu Sương đã lạnh lùng cắt ngang:
– Ngươi nói hay lắm, vậy ngươi giết hại sư phụ ta, đó có phải là oán không? Nếu nhất thiết phải lấy oán báo oán, ta có nên trả thù ngươi không?
Cô dấn bước tới, mắt ngùn ngụt phẫn nộ.
Cơ mặt Thường Ninh đông cứng lại trong nụ cười chưa nở hết, sắc diện Lạc Minh Ý từ từ thay đổi, Thường Ninh vội lấp liếm:
– Tiểu nha đầu, ngươi nói gì vậy? Ta giết lão béo xấu xí đó bao giờ?
Hoa Hiểu Sương nhìn vào tận mặt Thường Ninh:
– Ngươi không giết sư phụ ta, nhưng vì ngươi mà người chết.
Giả sử có kẻ đâm mù mắt ngươi, chọc thủng đôi tai ngươi, lại chặt cụt tay phải ngươi, ngươi còn muốn sống nữa không?
Thường Ninh nghe tim mình đập thình thịch.
Nhác thấy Lạc Minh Ý đã vằn mắt lên, hắn khua tay áo thật mạnh, la lối:
– Ngươi dám nói đứng dựng ngược để nhục mạ bậc trưởng thượng à? Sư thúc ơi, người tin nó hay tin con?
Lạc Minh Ý nhìn từ đầu xuống chân hắn, bỗng lắc đầu:
– Ta tin con bé.
Thường Ninh sững sờ.
Ánh mắt sáng quắc của Lạc Minh Ý xoáy vào mặt hắn, cuối cùng mụ thong thả nói:
– Lão thân biết xưa rày ngươi vẫn đố kỵ với Thanh nhi, năm xưa ngươi tác động vào Tam tiêu kinh của hắn khiến hắn cả đời khốn khổ.
Ai khác không biết, chứ sư thúc này lại cũng mù mờ hay sao?
Mặt Thường Ninh xám như chàm đổ, Lạc Minh Ý thở dài:
– Ta những tưởng ngươi còn ít tuổi nên mới hành động thiếu suy nghĩ lớn lên chín chắn sẽ biết đường hối cải.
Nhưng xem chừng sư thúc đây đã lầm.
Thường Ninh hiểu rõ tính tình thất thường và lối hành xử tà quái của Lạc Minh Ý, chỉ cần mụ co hay duỗi một ngón tay thì khắc có kẻ sống không bằng chết.
Hắn sợ đến nỗi hai hàm răng gõ vào nhau cầm cập, bèn quỳ thụp xuống cầu khẩn:
– Ninh nhi đại dột nhất thời, bây giờ ngẫm lại, thật rất hối hận…
Lạc Minh Ý nghe hắn xưng Ninh nhi, quá khứ vụt sống lại khiến mụ động lòng:
– Ngươi là con ruột của sư huynh, còn Thường Thanh chỉ là một cô nhi.
Mẹ ngươi trốn nhà theo trai, cha ngươi uất hận trong lòng nên chểnh mảng việc dạy dỗ ngươi, trong khi đó lại hết sức yêu thương cưng nựng Thường Thanh, chẳng trách ngươi oán ông ấy.
Nhưng oán đến mức trút hận sang đồng môn thì sư thúc đây thật sự rất đau lòng.
Thường Ninh tái mét mặt, đập đầu cộc cộc xuống đất, khẩn thiết vật nài:
– Sư thúc tha mạng, sư thúc tha mạng!
Nước mắt nước mũi đầm đìa, hắn khóc rưng rức, không tài nào nín lại được.
Lạc Minh Ý suy nghĩ, lòng ngổn ngang mâu thuẫn.
Đây là đứa con trai duy nhất của sư huynh, nếu giết hắn thì sư huynh tuyệt hậu, nhưng không giết thì Ngô Thường Thanh sẽ mãi mâi ngậm hờn ở nơi chín suối.
Cán nhắc hồi lâu, cuối cùng tình cảm dành cho sư huynh đã thắng thế, Lạc Minh Ý gắng kiềm chế sát cơ, cúi xuống đỡ Thường Ninh dậy, chợt thấy đầu óc quay cuồng, mụ giận dữ gào lên:
– Quân súc sinh, ngươi đám hạ độc với ta ư?
Thường Ninh co mình lại lăn ra xa.
Lạc Minh Ý bầu bạn với độc được nên cơ thể có khả năng đề kháng rất cao, trúng độc rồi vẫn cử động được như thường.
Mụ nhúc nhích ngón tay, định phóng độc phản kích, không ngờ sau lưng bỗng có tiếng gió rít, rồi một luồng đại lực trút xuống lưng, chính là đòn đánh lén của Hạ Đà La.
Tên này sợ Lạc Minh Ý còn sức hạ độc phản kích nên đã dồn toàn lực vào chưởng vừa rồi, không gì là không xô đổ được.
Lạc Minh Ý bật ra xa ba trượng, máu ông ộc tuôn ra khỏi miệng.
Hiểu Sương kinh hãi rú lên, hớt hải chạy tới nơi thì thấy Lạc Minh Ý đã đứt gân gãy cốt, giãy đành đạch mấy cái rồi tắt thở, đôi mắt ti hí vẫn trợn trừng trừng.
Nhớ lại Lạc Minh Ý tuy thất thường quái gử nhưng đối xử với mình rất tử tế, Hiểu Sương không kìm được tiếng khóc, lệ châu thánh thót rơi xuống khuôn mặt già nua của người quá cố.
Một lúc sau, cô gượng lau nước mắt rồi đưa tay vuốt mắt cho mụ.
Hạ Đà La và Thường Ninh liên thủ giết chết Lạc Minh Ý, nhưng sợ mụ còn gượng sức tàn để rắc độc ám hại nên đều không dám lại gần, bây giờ thấy Hiểu Sương vuốt mắt mới tin là Lạc Minh Ý đã chết thật rồi.
Thường Ninh nhảy dựng lên, tuốt một thanh chủy thủ ra khỏi ống tay áo, lao tới đâm Hiểu Sương.
Nghe tiếng gió, Hiểu Sương liền lắc mình tránh, Thường Ninh không kịp ghìm đã lao, đâm trúng luôn vào xác Lạc Minh Ý, liền giơ chân đá văng mụ đi, mặt mày lộ vẻ hiểm ác, gào lên:
– Con lỏi, mau giao Thần Nông điển ra đây!
Hạ Đà La giật mình: “Phải rồi, nếu nha đầu này học được bản lĩnh dùng độc thì chẳng phải sái gia sẽ bị nó khống chế hay sao?”.
Hắn bèn thi triển Hư không động chạy lại gần định cướp Thần Nông điển.
Thường Ninh đương khi nôn nóng, bèn đâm luôn chủy thủ vào ngực Hiểu Sương.
Cô gái xoay mình né, bỗng vấp chân, đổ nhào xuống xác Lạc Minh Ý, đột nhiên chạm tay phải một cái lọ sứ nhỏ, thấy Thường Ninh cười gần, vung chùy thủ tới, cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, bèn thuận tay ném luôn cái lọ vào người hắn.
Thường Ninh khua chưởng ra, quất vỡ cái lọ thành muôn mảnh, thuốc trong lọ bay tung, rắc cả xuống mặt hắn.
Thường Ninh bỗng giật nảy mình, sụm gối xuống buột kêu đau đớn, buông rơi chủy thủ, dùng cả hai tay bưng mặt.
Lúc này Hạ Đà La đã lao tới nơi, thấy cảnh ấy thì lật đật nhảy tránh thật xa.
Thường Ninh hú hét rên la, thân thể co giật đùng đùng, mắt tai mũi miệng thi nhau bung nứt, máu trào ra xối xả, da dẻ lở dần, đầy ra một thứ huyết dịch lầy nhầy màu đen.
Hiểu Sương kinh hãi vô cùng, chăm chú nhìn kỹ các mảnh vỡ của lọ sứ thì thấy lẫn vào một mẩu nhãn ngả vàng, nét chữ nhỏ li ti: “Hai mươi lăm tễ Ngủ hành tán”.
Hiểu Sương chết điếng.
Thường Ninh rú rít, môi với răng đã nát bết vào nhau:
– Ối ai, sư điệt ơi…!cứu ta…!sư điệt…!không…!đại cô nương…!bà nội, cụ kỵ ơi…!cứu ta, cứu ta…
Hiểu Sương lắc đầu thở dài:
– Hai mươi lăm tễ Ngủ hành tán, không thuốc nào cứu được, ta cũng hết cách.
Cô quay mặt đi, không nỡ nhìn thảm cảnh ấy nữa.
Thường Ninh đau đớn không tài nào chịu đựng nổi, nghe câu ấy thì vừa tuyệt vọng vừa căm hận, bèn nghiến răng chửi:
– Con dâm phụ, con ranh con, ối chao…!lão tử cho…!ối chao…!cho…!con dâm phụ, đàn bà đều là loại dâm đãng thối tha, mẹ ta cũng là một ả dâm phụ…!mẹ…!cứu con…!cứu con…
Tiếng gào thể thảm tột cùng, cứ dằng đai như thế chừng thời gian cạn một tuần trà, Thường Ninh thở yếu dần, bắt đầu là tứ chi rồi đến ngực bụng, da thịt và xương cốt theo nhau nát mủn, cuối cùng biến thành một thứ dịch lỏng màu đen, thấm vào lòng đất.
Ai chứng kiến cũng kinh hôn táng đởm.
Hạ Đà La đảo mắt tính toán, bỗng chộp lấy ngực Hoa Sinh, đinh nện một chưởng cho chết luôn để trừ hậu họa, chợt Hiểu Sương lên tiếng:
– Hạ Đà La, ngươi còn muốn sống hay không?
Hạ Đà La nghe giọng cô lạnh lùng khác hẳn ngày thường cũng hơi chợn, cười nhạt hỏi:
– Ngươi nói thế là sao?
Hiểu Sương thờ ơ đáp:
– Vừa rồi, vì vô ý mà ngươi đâm trúng Thiên tàn địa hôi tôi tâm đoạn trường đại bi tán của ta, nếu ngươi dám động đến một sợi lông chân của Hoa Sinh thôi thì nửa canh giờ nữa ngươi sẽ mất mạng đó.
Hạ Đà La cảm thấy một cơn ớn lạnh bò qua sống lưng, qua gáy rồi luồn ngược mãi lên.
Hắn trừng trừng nhìn Hiểu Sương, bàn tay dừng ngay trên đỉnh đầu Hoa Sinh.
Cáp Lý Tư yên lặng quan sát từ đầu tới giờ, lúc ấy bỗng lên tiếng:
– Con nghĩ là nha đầu này đang lừa tôn sư đấy.
Hạ Đà La trừng mắt nạt:
– Ngươỉ thi hiểu cái quái gì!
Cáp Lý Tư im lìm ngậm mồm, không nói năng gì nữa.
Hạ Đà La thấy Hiểu Sương tỏ ra rất điềm tĩnh, chẳng hề tỏ lộ chút thấp thôm sợ hãi nào, sực nhớ ra cô được chân truyền của Độc La sát thì không nén nổi khiếp đảm.
Vừa rồi hắn đã tận mắt thấy Lạc Minh Ý lợi hại đến thế nào khi dùng chất độc không màu không mùi để khống chế liêu Thiên Tuyệt, và quả thực, lúc chứng kiến thời khắc sau cuối hãi hùng của Thường Ninh, hắn mất hồn mất vía đến nỗi có lơ là đề phòng thật, biết đâu đó cũng là lúc Hiểu Sương ra tay ám hại.
Hạ Đà La là kẻ tham sinh úy tử, càng nghĩ càng lo ngại, bụng run rẩy mà miệng phải gắng gượng cười:
– Đại phu đang lừa ta chứ gì?
Hiểu Sương hờ hững nói:
– Nếu không tin, ngươi cứ thử xem, giết Hoa Sinh đi rồi đền mạng cho cậu ấy!
Hạ Đà La điên giận nghĩ: “Việc sinh tử là hệ trọng, đâu có cái lối thử với nghiệm”.
Hắn thấy Hiểu Sương có vẻ chắc chắn quá, bất giác lại tin thêm ba phần, liền lo cuống: “Độc dược gì mà nghe cái tên đã đủ gớm, nào là trời tàn đất tạ, nào là vỡ tim đứt ruột, chắc khi phát tác sẽ khủng khiếp lắm, so với nó có khi chất độc của Thường Ninh cũng chẳng thấm vào đầu”.
Hắn đâu biết Ngữ hành tán là độc dược mạnh nhất trên, đời, nên vừa nghĩ đến tình trạng bi đát trước khi chết của đồng bọn là chân lông dựng đứng hết lên, bất giác hạ tay khỏi đầu Hoa Sinh.
Cáp Lý Tư bỗng cười nhạt:
– Con nghĩ tôn sư nên vận công, xem thử có gí bất thường không hẵng.
Nghe con trai nhắc, Hạ Đà La sực tỉnh ngộ, liền vội vàng vận khí, cảm thấy không có gí lạ thì biết bị từa, mắt lóe hung quang;
– Ngươi định cho ta vào tròng phải không, đại phu?
Hiểu Sương không lùi tránh mà thong thả tiến lại gần:
– Độc dược này khác các loại khác, vận khí kiểu thông thường thì không nhận ra được.
Nếu ngươi không sợ, chi bằng hãy đầy chân khí xuôi hai lần rồi ngược hai lần trong kinh mạch.
Hạ Đà La nửa tin nửa ngờ, bèn vận khí thử theo lời Hiểu Sương, chợt thấy Đan điền nhói đau, hắn phát hoảng, mồ hôi vă ra như tắm, trợn trạo nhìn con trai rồi chửi thầm: “Đồ ranh ma, sái gia vừa bất cần một chút là suýt bị ngươi hãm hại rồi”.
Hắn lại nhìn Hiểu Sương, thấy cô hơi cau mày, nét mặt thản nhiên, lại có phần sắt đá nữa, hắn càng thêm rụng rời, đảo mắt nghĩ kế rồi cười hỏi:
– Đại phu thật lợi hại, theo ngươỉ thì nên làm thế nào bây giờ?
Hiểu Sương đáp gọn:
– Ngươi thả Hoa Sinh, ta đưa thuốc giải.
Hạ Đà La cân nhắc chốc lát, cuối cùng xác định mạng sống là quan trọng, bèn dứt khoát đáp:
– Được, sái gia tạm tín ngươi một lần.
Hắn giải huyệt cho Hoa Sinh, đầy bật chú đi, âm thầm lập thệ: “Lấy được thuốc giải rồi, sái gia sẽ khiến hai đứa tạp chủng các ngươi điêu đứng khốn khổ đến mức sống không bằng chết, trái lại không phải là người”.
Hoa Sinh lùi về bên Hiểu Sương, xoa cổ thở hồng hộc, Hiểu Sương bám vào vai chú, người lảo đảo.
Hoa Sinh vội vàng đỡ lấy cô:
– Ngươi làm sao thế?
Hiểu Sương thở khẽ, mặt trắng bệch:
– Ngươi cứ đỡ lấy ta, đừng nói năng gì cả.
Hạ Đà La sốt ruột giục giã:
– Đừng dềnh dàng nữa, mau đưa giải dược cho sái gia đây.
Hiểu Sương thở dài, ngượng nghiu nói:
– Hạ tiên sinh, thực ra ông không trúng độc, vì muốn cứu Hoa Sinh nên ta đành lừa ông thôi, thực sai quấy!
Cô chưa từng dùng đến những cách trí trá như vậy, vừa rồi gắng gượng giữ vẻ bình thản nên hết cả hơi sức, xong việc rồi mồ hôi toát ra đầm đìa, hai chân bủn rủn, nậu không có Hoa Sinh dìu một bên thì đã ngã lăn ra rồỉ.
Hạ Đà La ngớ người, đời nào chịu tin ngay, điên tiết nói:
– Có nhẽ đâu thế, ngươi muốn chạy làng ư? Vừa rồi sái gia hành công, rõ ràng là Khí hải rất khác lạ mà.
Hiểu Sương nói:
– Chần khí đang xuôi lại đảo ngược, nếu không đệm thêm thủ pháp chuyển hóa thì cố nhiên sẽ gây ảnh hưởng đến Đan điền, đó là lý lẽ cơ bản của nội công.
Ông vận khí xuôi hai lần rồi lại đảo khí ngược hai lần, cố nhiên Khí hải sẽ rất đau.
Hạ Đà La hiểu ra, tức đến run hết cả người: “Sao sái gia lại lú ruột lú gan đến mức mắc lừa con nha đầu này!”.
Mặt tím tái, hắn trừng trừng nhìn Hiểu Sương, cái nhìn đầy giết chóc.
Hoa Sinh thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn bước lên trước.
Hạ Đà La cười khẩy:
– Tránh ra, ngươi chưa nếm đủ mùi khốn khổ phải không?
Hoa Sinh nghĩ lại mình không địch nổi Hạ Đà La, trong lòng lo cuống, cúi đầu bặm môi, suýt nữa bật khóc.
Tiêu Thiên Tuyệt bỗng lên tiếng:
– Tiểu nha đầu ngốc nghếch hết chỗ nói, vừa rồi Hạ xú xà cần thuốc giải, ngươi cứ đưa cho hắn Ngủ hành tán hay Đoạn trường tán gì gì đó rồi hẵng bàn việc khác có phải hơn không!
Hạ Đà La giật mình nghĩ bụng: “Mải đôi co với hai đứa ranh con nên quên bẵng cả kẻ thù đáng gờm nhất”.
Hắn ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Thiên Tuyệt đang từ từ đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn xám xịt, hiển nhiên chưa trục hết độc trong mình, hắn yên yên dạ, bèn lên giọng:
– Tiêu huynh ăn nói ngạo mạn lắm! Sao, định cứu chúng nó à?
Tiêu Thiên Tuyệt thủng thẳng:
– Lão phu chẳng phải bạn bè thân thích với chúng, cứu làm gì, chẳng qua thấy chướng tai gai mắt thì can thiệp thôi.
Tiểu nha đầu là hạng ngốc nghếch, chứ nếu nó đưa thuốc độc rồi bảo là thuốc giải để lừa ngươi uống, chỉ e trên đời này không còn cái kẻ tên là Hạ Đà La nữa rồi.
Hạ Đà La cười ha hả:
– Phải lắm! Tiểu nha đầu quả thực rất ngốc, chỉ có điều, nếu nó biết đem độc ra lừa, sái gia há không biết dùng ai đó để thử cho an toàn hay sao?
Nói đoạn, hắn quét mắt khắp mặt mọi người, ai nấy đều sởn gai ốc, tim đập thình thịch.
Hêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
– Ngươi toàn giẫm lên người khác mà bước chứ bản thân chẳng có tài cán quái gì!
Hạ Đà La nói:
– Vậy sái gia xin thỉnh giáo Tiêu huynh vài chiêu, lần này đảm bảo không dùng đến trợ thủ.
Hắn chắc mẩm Tiêu Thiên Tuyệt chưa giải được độc chất nên mới dám ngạo nghễ thốt ra những lời như vậy.
Trung Điều Ngũ Bảo căm tức quá đỗi, nhao nhao rủa xả.
Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
– Chẳng cần lão phu phải động thủ, – rồi vẫy tay gọi Hoa Sinh.
– Tiểu hòa thượng, ngươi lại đây.
Hoa Sinh liếc Hiểu Sương.
Thấy Tiêu Thiên Tuyệt hoàn toàn không có ác ý, cô gật đầu, Hoa Sinh bèn bước đến gần Tiêu Thiên Tuyệt.
Hạ Đà La nói:
– Định liên thủ à? Hay lắm, sái gia sẵn sàng tiếp đón cả.
Tiêu Thiên Tuyệt lắc đầu:
– Bản lĩnh lá mặt lá trái của lão phu kém lắm, không sánh kịp ngươi, đã nói không động thủ tức là không động thủ.
Hạ Đà La, ngươi có tin rằng ta chỉ cần mách nước cho tiểu hòa thượng hai ba chiêu là hắn có thể đánh ngươi ngã lộn tùng phèo không?
Mặt Hạ Đà La sắt lại:
– Tiêu lão quái, ngươi đừng xem thường người khác quá!
Tiêu Thiên Tuyệt không đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
– Ngươi sợ rồi ư?
Sự việc liên quan đến thân phận trong võ lâm, địa vị trong giang hồ, Hạ Đà La không dám trốn tránh, bèn đáp bừa:
– Được, mách nước thì mách nước, ngươi cần mấy canh giờ đây?
Tiêu Thiên Tuyệt nói:
– Không cần nhiều, lão phu cũng sốt ruột muốn nhìn thấy bộ dạng gấu rùa của con rắn tanh hôi nhà ngươi lắm, chỉ nửa canh giờ là đủ rồi.
Hạ Đà La tức lộn ruột, nhưng vẫn cười, vỗ tay nói:
– Hay lắm, tuyệt lắm, sái gia sẽ chống mắt lên xem ngươi có tài phép gì để giúp tiểu hòa thượng giành thắng lợi.
Tiêu Thiên Tuyệt quay ra vẫy tay gọi Triệu Bính:
– Tiểu oa nhi, ngươi cũng lại đây!
Triệu Bính vâng left, lon ton chạy tới gần.
Tiêu Thiên Tuyệt cúi xuống véo hai mẩu đất, vê thành viên tròn, ho khẽ rồi chậm rãi nói:
– Hai đứa ngươi chơi bắn bi đi!
Hoa Sinh gãi đầu, hết sức thắc mắc, nhưng tính chú ýốn xuê xoa thế nào xong thôi.
Tiêu Thiên Tuyệt đã nói vậy, chú cũng cứ thế mà làm.
Hạ Đà La theo dõi, tự nhủ: “Tự nhiên lại bắn bi, lão quái vật đang định giở trò bí hiểm gì đây?”.
Tiêu Thiên Tuyệt khoét hai lỗ nhỏ cách nhau chừng một trượng:
– Bên trái là tiểu hòa thượng, bên phải là tiểu oa nhi, đứa nào bắn được viên đất vào lỗ của đối phương là thắng.
– Lão bảo Triệu Bính.
– Tiểu oa nhi đi trước.
Triệu Bính tâm tính trẻ con, dính đến chơi là hào hứng, bèn nheo mắt ngắm rồi cong ngón tay búng nhẹ, xô viên đất của Hoa Sinh lại gần cái lỗ.
Hoa Sinh không còn trẻ con nữa, nhưng cũng thấy hay hay, bèn cong ngón tay búng một phát, ngờ đâu chỉ kình mạnh quá khiến viên đất bắn vọt đi, xô phải viên đắt của Triệu Bính khiến nó vỡ tan, nhưng viên đất của chú lại không sao cả.
Hoa Sinh áy náy nói:
– Xin lỗi ngươi.
Tiêu Thiên Tuyệt lại vê một viên đất khác, Hoa Sinh thử bắn lần nữa, lần này thì làm vỡ chính hòn bi của mình Triệu Bính cười rúc rích.
Hoa Sinh bối rối nói:
– Không tính, không tính – rồi lại vê viên khác bắn ra, nào ngờ hai viên vừa va chạm là dính bẹt vào nhau, Hoa Sinh cứ phòng má trố mắt mà nhìn hòn bi, không biết phải làm thế nào mới được.
Tiêu Thiên Tuyệt ho khẽ, rồi chỉ vẽ:
– Tại ngươi sử kình theo đường thẳng đó mà, – rồi dùng ngón tay vạch một nét vòng cung trên mặt đất.
– Kình lực thẳng quá nhanh quá thì dễ phát nhưng không thu lại được, nên bắn theo đường vòng.
Ngươi phải học cách đi lượn theo đường cong rồi bắn vòng lại, tốc độ nhanh đến đâu cũng cần biết ghìm.
Bây giờ ngươi bắn thử theo nét cong này đi.
Hoa Sinh lơ ngơ làm theo, hòn bi chuyển động theo đường vẽ của Tiêu Thiên Tuyệt, lướt sạt qua hòn bi của Triệu Bính.
Lần này hòn bi của Triệu Bính không vỡ, lại còn bị đầy văng ra thêm hai trượng, xoay tít mù.
Hoa Sinh gãi đầu vui vẻ:
– Mỗ hiểu rồi.
Chú lại vê một viên đất bắn ra, lần này nó lao đi càng vòng hơn, vừa đụng phải, hòn bi của Triệu Bính đã xoay tít tại chỗ rồi vỡ bung ra sau một tích tắc.
Hoa Sinh há hốc miệng, ngồi ngẩn ra.
Tiêu Thiên Tuyệt trầm ngâm:
– Chẳng môn võ công nào trên đời sánh được với Đại Kim cương thần lực về độ mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cứng quá thì gãy, thiếu hẳn cái uyển chuyển mềm mại cần thiết.
Cửu Như đã hiểu thấu lẽ Thiền, tự có phép cùng tắc biến biến tắc thông riêng, không còn-gò bó ràng buộc mình vào bất cứ nguyên lý nào nữa.
Ngươi thì chưa đủ tu vi, cương kình dễ dùng mà không kiểm soát được, khó lòng phát huy uy lực của môn công phu này.
Nhưng ngươi đã hiểu được nguyên lý đi vòng, kể cũng không tệ.
Nếu ngươi biết cách điều khiển sao cho nội kình đi thẳng, nghiêng, vòng, nhanh, chậm tùy ỷ thì đối phương sẽ không nhận ra nổi chiêu thức của ngươi.
Hạ Đà La cười nham hiểm: “Lão quái vật nói toàn chuyện giới ơi đất hỡi, liệu tiểu hòa thượng có hiểu không?”.
Tiêu Thiên Tuyệt ngừng một lát, lại nói:
– Không còn nhiềư thời gian nữa, bây giờ ta dạy cho ngươi cách thu liễm.
Hoa Sinh ngơ ngác:
– Thu liễm là thế nào?
Tiêu Thiên Tuyệt giải thích:
– Đại Kim cương có uy lực cực lớn, hễ tràn ra là tuôn chảy xối xả ồ ạt.
Chẳng may địch thủ cố ý lộ sơ hở dụ ngươi đánh vào, lừa ngươi đánh trượt để phản kích thì nhất định ngươi sẽ thua.
Vì vậy khi xuất thủ chỉ nên dùng hai phần sức lực thôi, tám phần còn lại để dự phòng khi không đánh trúng mục tiêu, tuyệt đối đừng khinh suất tống hết ra.
Lão toàn đề cập đến những lý lẽ cao thâm tinh diệu, Hoa Sinh nghe mà gãi đầu sôn sột.
Tiêu Thiên Tuyệt biết chú không hiểu lắm, bèn nói:
– Được rồi, ngươi lại chơi bắn bi với tiểu oa nhi, nhưng hãy nghĩ xem làm thế nào không búng vỡ mà vẫn đưa được hòn bi của nó vào lỗ.
Hoa Sinh đành tiếp tục chơi bi với Triệu Bính.
Bi bằng đất mềm vụn, Triệu Bính còn nhỏ nên sức yếu, vừa vặn bắn được viên đất mà không khiến nó vỡ, Hoa Sinh lại mạnh quá đỗi, mỗi lần lỡ tay là đất vỡ hoặc dính bết vào nhau.
Tiêu Thiên Tuyệt đứng bên theo dõi, thi thoảng lại chỉ cho Hoa Sinh cách dụng kình.
Nội công của phái Hắc Thủy sở trường về biến hóa, kình lực của Hoa Sinh mạnh mẽ vô song nhưng ứng biến không linh hoạt.
Tiêu Thiên Tuyệt quan sát trận đầu giữa chú tiểu và Hạ Đà La là biết ngay chú thua vì đâu, hiện tại trong người lão có độc Ngũ hành tán nên không thể tham chiến được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Hoa Sinh đấu được với Hạ Đà La, bất đắc dĩ đành phá lệ chỉ bảo cách dụng kình cho người ngoài, tuy chỉ bảo không nhiều nhưng hết sức đắc dụng, góp phần sửa chữa nhược điểm của Hoa Sinh.
Được đại tông sư hướng dẫn, dần dần Hoa Sinh đã nắm được yếu quyết về cường độ và tốc độ dụng kình, chưa đến nửa canh giờ đã liên tiếp búng bi của Triệu Bính vào lỗ mà không khiến một viên nào vở nát.
Tĩêu Thiên Tuyệt gật đầu:
– Được rồi đó! Ngươỉ hãy dùng nguyên tắc ấy mà đấu với Hạ xú xà.
Hoa Sinh vẫn thấp tha thấp thôm, nhưng biết không trốn tránh vào đâu được đành gãi đầu gãi tai, vâng lời đứng dậy.
Hạ Đà La đã nôn nóng lắm rồi, chẳng nói chằng rằng giở ngay chiêu số tinh diệu trong Hỏa xà ra, quai thẳng hữu quyền đến mặt Hoa Sinh.
Chú tiểu nắm quyền đỡ lại, quyền mới đi được nửa đường thì bỗng tăng tốc đánh vòng, “bộp” một tiếng, đấm trúng ngay bắp tay Hạ Đà La khiến hắn tê điếng người, thế quyền cũng bị đầy dạt đi.
Tiêu Thiên Tuyệt gật gù:
– Trong thẳng có cong, chiêu này khá lắm.
Hoa Sinh ra đòn trúng đích, lòng tự tin tăng lên bội phần, liền phóng hai tay đấm lia lịa, thoắt thẳng thoắt vòng, thoắt nhanh thoắt chậm, thoắt dọc thoắt chéo, quyền pháp biến ảo lạ thường, khó lòng nắm bắt.
Đấu được mười mấy chiêu, song chưởng của họ chạm nhau, Hạ Đà La giở mửng cũ, kình lực chưa ra đến nơi đã thụt lại như rắn rút vào lỗ, định dụ Hoa Sinh đấm hụt lần nữa rồi lợi dựng sơ hở để phản kích, nào ngờ kình lực của Hoa Sinh cũng chậm lại theo, mà không hề tản mát, tựa hồ chứa đầy hậu kình phòng bị.
Hạ Đà La chột dạ, vội tống nội lực ra, nội kình của Hoa Sình lại thu vào, Hạ Đà La đấm hụt, đúng lúc kình cũ của hắn vừa đuối, kình mới chưa kịp sinh ra thì Hoa Sinh bỗng thúc mạnh quyền kình, Hạ Đà La cảm thấy tức ngực, loạng choạng thụt lui hai bước, mặt lộ vẻ sửng sốt.
Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
– Hạ xú xà, mùi vị của nắm đấm đó thế nào?
Giận dữ pha lẫn xấu hổ, Hạ Đà La bỏ hẳn tâm thế khinh địch, hít một hơi sâu tung mình lao tới, quyền phong vun vút dọc ngang, thanh thế rất ghê gớm.
Hoa Sinh được Tiêu Thiên Tuyệt chỉ vẽ, trong mình nghiễm nhiên chứa đựng cái mạnh của cả chính cả tà, ngoài tính chất chí đại chí cương còn chứa đựng khả năng biến hóa uyển chuyển, vô hình trung lại hòa hợp với đạo lỷ tùy cơ ứng biến của Thiền môn.
Mấy lần Hạ Đà La định giở chiêu ma mãnh để đả bại địch thủ, nhưng đều không được như nguyện.
Sau một trăm chiêu, nhờ bản lĩnh cao cường và kinh nghiệm dày dặn, Hạ Đà La đần dần giành được ưu thế, liên tiếp thi triển các chiêu thức tàn độc để áp đảo đường quyền của Hoa Sinh.
Thình lình hắn thét: “Trúng!”, đồng thời phóng trảo chụp xuống, xé rách tấm nạp y[4] của Hoa Sinh, để lộ năm đường rớm máu trên ngực chú tiểu, may mà chú giật lui lại kịp, nếu không thì đã bị cào thủng ngực thủng bụng rồi.
Tiêu Thiên Tuyệt cau rúm mày: “Tiểu hòa thượng còn ít tuổi, căn cơ chưa vững, khả năng đối phó chưa đủ nhanh, không thể bằng Hạ xú xà đã từng kinh qua vô vàn trận đấu.
Cứ thế này mãi thì cũng thua mất”.
Đương lúc giao tranh, chỉ tích tắc đã diễn ra muôn vàn thay đổi khác nhau, Tiêu Thiên Tuyệt muốn mách nước thêm cũng không thể nào bắt kịp tình hình.
Nhìn Hoa Sinh liên tục giật lui, uy thế đã giảm, lão ngấm ngầm thở dài: “Tiểu hòa thượng mà thua thì lão phu sẽ lập tức chấn đứt tâm mạch, quyết không chịu nhục nhã dưới tay kẻ tiểu nhân”, Đúng lúc đó, chợt Hiểu Sương gọi to:
– Hoa Sinh, mau tấn công vào huyệt Vẫn môn của hắn.
Hoa Sinh xưa nay vẫn nhất nhất tuân lời Hiểu Sương, nghe vậy chẳng buồn nghĩ ngợi, liền vung tả quyền hóa giải sát chiêu của Hạ Đà La, hữu thủ khép hai ngón tay khuấy một cái như Ngộ Không rẽ nước, nhằm đâm yếu huyệt Vân môn.
Hạ Đà La lộ vẻ ngạc nhiên, liền rùn mình lùi lại sau ba thước, hất chân trái lên, duỗi thẳng mũi chân, dùng chiêu số trường thương đâm vào hạ bàn Hoa Sinh.
Hiểu Sương lại hô:
– Trung quân!
Chú tiểu tự nhủ: “Trung quän huyệt ở trên ngực hắn, nếu cứ lao vào, chẳng phải sẽ bị hắn đá một cước hay sao?”.
Nhưng chú không muốn làm trái lời Hiểu Sương, bèn bất chấp đòn chân của đối phương, cứ nhào tới, dồn kình đấm thẳng vào huyệt Trung quän của Hạ Đà La.
Nhưng Hạ Đà La chỉ đưa chân đi nửa chừng là vội vàng rụt về, thụt lui ra sau đến hơn một trượng, tránh khỏi quyền phong của Hoa Sinh.
Như thế, không chỉ Hoa Sinh ngạc nhiên mà Tiêu Thiên Tuyệt cũng tấm tắc khen thầm.
Lão liếc mắt về phía Hiểu Sương, ngạc nhiên vô cùng: “Tại sao tự nhiên nó lại trở nên sáng suốt thông minh như vậy? Chẳng lẽ điều lão phu không nhận thấy mà nó lại nhận ra ư?
Hiểu Sương chăm chú theo dõi cử chỉ của Hạ Đà La, đồng thời bấm các ngón tay như tính toán, môi máy lia lịa như pháo liên châu để đọc tên huyệt.
Hoa Sinh tuân lời xuất thủ, trăm sự đều thuận lợi, dồn ép Hạ Đà La tới mức hắn luống cuống tay chân, phải giật lui liên tục.
Hắn càng nghĩ càng kinh hãi và căm giận: Tại sao con ranh này lại phát hiện ra trạo nhãn [5] của ta?”.
Chẳng là lúc còn ít tuổi, chưa luyện thành võ công, Hạ Đà La đã mắc thói đa dâm hiếu sắc, sinh hoạt buông tuồng phóng túng đến nỗi hư tổn chân nguyên, vận nội lực thế nào cũng vẫn còn trạo nhãn, kết quả là khi vào Trung thổ dương oai, hắn đã lần lượt thảm bại trước Tiêu Thiên Tuyệt và Cửu Như.
Hạ Đà La ôm đầu chạy bán sống bán chết về Tây Vực, rút kinh nghiệm xương máu, tránh gần nữ sắc, nếm mặt nằm gai để luyện công, gắng sức khắc phục yếu điểm, tuy cũng cớ chút tựu thành nhưng không thể nào khôi phục lại như lúc đầu.
Hắn không cam lòng nên gắng công nghiền ngẫm cách bổ cứu, vốn rất có thiên tư về võ học, cuối cùng Hạ Đà La đã nghĩ ra được một phương pháp, đó là luyện cho trạo nhãn di chuyển được khắp ba khí mạch và bảy luân xa, dù đối thủ đoán ra hắn có yếu điểm cũng không thể nào xác định được vị trí của trạo nhăn, Ngờ đâu chuyến này vào trung nguyên, số phận lại trở trêu đưa đầy hắn gặp phái Hoa Hiểu Sương.
Hiểu Sương đã lỉnh hội được kiến thức y học trong Thanh hạnh quyển, thảo dược học trong Thần Nông điển và mạch lý trong Tử phủ nguyên tông, rồi tự phổi hợp chúng với nhau tạo thành một môn y đạo của riêng mình, Cô lại tinh tường, chỉ nhìn nét mặt và khí sắc là xác định được bệnh kín.
Mục đích ban đầu của môn nội công là để luyện cho thân thể tráng kiện, mọi nguyên tắc vận hành đều được xây dựng trên cơ sở mạch lý, Hiểu Sương soi y lý vào võ học, tự nhiên mọi lẽ đều thông suốt.
Nay nhìn cử động của Hạ Đà La, cô đoán ngay ra rằng nội công của hắn có khiếm khuyết.
Nói cho đúng, trạo nhãn chạy theo ba mạch bảy luân, biến hóa rất khó lường, bình thường Hiểu Sương sẽ không thể nhận ra sự hiện diện của nó.
Song dạo lênh đênh giữa biển, từng nghe Hạ Đà La đàm luận về y lý Thiên Trúc, Hiểu Sương đã lặng lẽ ghi khắc trong lòng, sau đó lại lưu tâm nghiên cứu thêm và đã đưa cả những kiến thức ấy vào y học Trung thổ.
Nay thấy Hoa Sinh yếu thế, cô bèn dựa vào những kiến thức đã học để suy đoán hướng vận hành trạo nhãn của Hạ Đà La, ngờ đâu mạo hiểm thử một lần lại gặt hái được thành công.
Hạ Đà La liên tiếp bị kiềm chế, vừa giận vừa lo, bèn rút pbắt Bát Nhã phong ra đối phó.
Tiêu Thiên Tuyệt mai mỉa:
– Hạ xú xà ghê thực, đấu tay không không xong là giở đến binh khí.
Hạ Đà La bưng tai giả điếc, vũ động Bát Nhã phong tấn công dữ dội, khổ nỗi Bát Nhã phong chỉ giúp hắn che chắn phòng thủ được chứ không tài nàp lật ngược được tình thế, bởi Hiểu Sương đã nắm rõ cách vận hành khí mạch của hắn, dù không nhìn cũng có thể đọc ngay được huyệt đạo, còn Hoa Sinh nghe quen tai, xuất thủ nhanh mạnh hẳn lên, Hiểu Sương mới nói đứt thì nắm tay chú ta đã cách huyệt đạo chưa đầy một tấc.
Hoa Sinh sử quyền pháp càng lúc càng nhuần nhuyễn, khí thế ào ạt, chỉ công không thủ, phát huy cao độ sức mạnh của Đại Kim cương thần lực.
Hai người giằng co chiết giải chừng một trăm chiêu nữa, chợt Hoa Sinh thét to một tiếng, dồn kình lực đấm trúng vào huyệt Toàn cơ của đối phương.
Hạ Đà La chấn động cả người, xuất thủ chậm đi, Hiểu Sương nhắc:
– Cực tuyền!
Cô vừa dứt lời, quyền thứ hai của Hoa Sinh đã đánh trúng huyệt Cực tuyền của Hạ Đà La.
Tên này giật lui năm thước, khóe miệng ứa máu, Hoa Sinh nhún mình nhảy tới, vung song quyền đấm ba chiêu liên tiếp như pháo nổ, quyền nào quyền nấy đều trúng đích.
Hạ Đà La hự lên một tiếng, bắn vụt ra xa mấy trượng, xoay liền hai vòng rồi ngồi thịch xuống đất, máu chảy thành vòi ra cả đằng mủi lẫn đằng mồm.
Hoa Sinh đang ngần ngừ, chưa biết có cần truy sát không thì Hiểu Sương thở dài nói:
– Thôi, chỗ nào tha được thì tha.
Ngươi đã thắng rồi, để ông ta đi đi.
Lời cô thực hợp ý Hoa Sinh, chú bèn chắp tay bảo Hạ Đà La:
– Lão tiên sinh, chỉ cần ông không ép mỗ, mỗ cũng không chạm đến ông.
Sau này ông đi đường ông, mỗ đi đường mỗ, chúng ta ai đi đường nấy, không gặp nhau nữa.
Chú giũ tay áo, xoay mình bước về bên Hiểu Sương.
Cô mỉm cười đón:
– Ngươi nói hay lắm.
Hoa Sinh được khen, cảm giác còn vui hơn khi thắng Hạ Đà La, chú xoa xoa cái đầu trọc, miệng rách tới tận mang tai.
Tiêu Thiên Tuyệt cau mày:
– Đã yếu lòng thì đừng xuất thủ, đã xuất thủ thì đừng yếu lòng.
Nhổ cỏ phải nhổ tận rễ, hôm nay ngươi tha cho Hạ xú xà, mai sau nhất định sẽ gánh hậu họa.
Hiểu Sương thở dài:
– ông ta bị đứt mất ba chỗ kinh mạch, bây giờ đã thành phế nhân rồi, muốn làm ác cũng không được nữa.
– Cô quay lại Cáp Lý Tư.
– Ngươi đưa cha ngươi đi đi, hãy nhìn gương cha mà sống cho lương thiện, bằng không trời đất chẳng dung, nhất định sẽ có báo ứng.
Sắc mặt cô điềm tĩnh, giọng nói thong thả nhưng hết sớc uy nghiêm.
Cáp Lý Tư im thin thít, dìu Hạ Đà La dậy, tập tễnh đi thật mau.
Hiểu Sương hỏi thăm năm đứa đầy tớ, mới biết chúng đều xuất thân con nhà tử tế, bị Lạc Minh Ý bắt đi để sai bảo, bèn thả cho cả năm về, rồi lại nhìn sang Trung Điều Ngũ Bảo, thấy năm huynh đệ đã khóc đến rạc cả người, bất giác thở dài, lục tay áo Lạc Minh Ý lấy Tiểu vong đan cho họ uống, rồi bắt mạch, nhận ra trong cơ thể họ vẫn còn bốn loại độc chất khác, đoán rằng đó là hậu quả thử độc của Lạc Minh Ý, cô bèn tiện thể giải độc cho họ luôn.
Cuối cùng, cô cầm thuốc giải Ngũ hành tán đen gân Tiêu Thiên Tuyệt:
– Tiêu lão tiên sinh, mong ông từ nay về sau đừng gây khó dễ cho Tiêu ca ca nữa.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi:
– Nếu phải có điều kiện ngươi mới chịu cứu thì lão phu chả cần.
Hiểu Sương tư lự một thoáng rồi đặt thuốc xuống tảng đá:
– Ổng mà còn giao thủ với Tiêu ca ca nữa thì đừng trách rằng tôi giúp huynh ấy.
Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
– Nói thế còn được, muốn giúp thì giúp, lão phu chẳng bận tâm, – rồi nhặt thuốc lên uống, xong đứng dậy gọi Trung Điều Ngũ Bảo.
– Đi thôi!
Năm tên lóp ngóp bò dậy chậm chạp đi theo lão.
Hiểu Sương và Hoa Sinh đào một cái huyệt chôn Lạc Minh Ý, lạy ba lạy rồi đứng lên nhìn quanh.
Không khí thinh lặng quạnh hiu lại phủ xuống khu gò hoang, gió lùa tới, xô tấm cửa liếp kêu cọt kẹt.
Hiểu Sương nhìn căn lều, vụt linh cảm rằng, Lương Tiêu đã đi xa hẳn rồi, đời này kiếp này, cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại, được nhìn thấy ánh mắt, nghe thấy tiếng nói tiếng cười ấy, không được ăn cơm canh gã nấu, không được mặc quần áo gã may nữa…!nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác nước mắt ướt đầm.
Hoa Sinh chẳng hiểu tại sao, cứ xoa xát hai tay đi luẩn quần quanh cô, ấp úng hỏi:
– Ngươi sao thế? Ngươi sao thế?
Triệu Bính đá vào chân chú, gắt:
– Trọc ngốc, a di nhớ thúc thúc đó!
Nói rồi nó cũng đau lòng lại nhệch miệng khóc tu tu.
Hiểu Sương chấm tay áo lau nước mắt, vỗ vỗ đầu Triệu Bính, an ủi một hồi rồi bảo Hoa Sinh:
– Ngươi đừng để ý, hễ ta thấy trong lòng buồn buồn là phải khóc một lúc mới đỡ.
– Ngẫm nghĩ một hồi, cô lại nói.
– Ta từng hứa trước mặt Quan âm Bổ tát là sẽ đi khắp nơi chữa bệnh để hóa giải tội nghiệt của Tiêu ca ca.
việc này không liên quan gí đến ngươi, ngươi đưa Bính nhi đi tìm sư phụ ngươi đi.
Hoa Sinh giậm chân:
– Sao lại không liên quan đến mỗ? Ngươi đi chữa bệnh thui thủi một mình thì lẻ loi lắm.
Không, mỗ không ưng thế, ngươi đi đâu, mỗ đi đấy.
Triệu Bính cũng sụt sịt nói:
– Sương di không cần Bính nhi nữa phải không?
Hiểu Sương thẩn thờ một lúc rồi lẳng lặng đi xuống chân gò, trong lòng hết sức tĩnh lặng, hết sức tự tin, không hề thảng thốt, không hề hoang mang.
Thì ra trải qua bao kiếp nạn, cô gái yếu đuối mắc bệnh nan y thuở nào cũng đã cứng cáp lên nhiều.
Mảnh mai dịu dàng, khoác trên vai hành trang y thuật quý báu, mang trong ngực trái tim bi thương rớm máu, cô bước chân ra giang hồ mờ mịt bao la.
Hoa Sinh ngẩn ngơ nhìn theo Hiểu Sương, bỗng cảm thấy ở cô có nét gì lạ lẫm.
Mãi đến khi Triệu Bính thúc giục, chú mới bừng tỉnh, xốc nó lên lưng:
– Hiểu Sương! Đợi mỗ với! Hiểu Sương! Đợi mỗ với!
Rồi phất tay áo rộng, chú rối rít chạy theo.
Chú thích:
[1] Tùy cơ ứng biến
[2] Nguyên là Sinh đương vi nhãn kiệt, Tử diệc vi quỷ hùng (Sống làm nhân kiệt trên đời, chết làm hùng quỷ ở nơi a tì), trích từ bài thơ Hạ nhật tuyệt cú (Tuyệt cú ngày hè) của Lý Thanh Chiếu.
Ở đây Hồ Lão Thiên dẫn ví dụ mình họa sai, vì trong nguyên tác thơ dùng quỷ hùng (tức là anh hùng trong các hồn ma), nhưng hắn lại bóp méo thành quy hùng (tức là rùa và gấu).
[3] Lại một lần dẫn ví dụ mình họa sai.
Câu này được trích từ thiên Cáo tử thượng của sách Mạnh Tử, nhưng không phải là mẹo mực hay kinh nghiệm ẩm thực như Hồ Lão Nhất nói, mà đại ý là: ở đời có nhiều thứ tốt đẹp, nếu phải lựa chọn thì nên chọn thứ tốt đẹp nhất.
Chẳng hạn sinh mệnh và đạo nghĩa đều quan trọng, nhưng nếu phải lựa chọn thì hãy lựa đại nghĩa, cũng như cá và tay gấu đều ngon, nhưng nếu phải lựa chọn thì nên chọn tay gấu.
[4] Áo nhà sư, khâu ghép từ nhiều vuông vải nhỏ.
[5] Tức điểm yếu chí mạng trên cơ thể, luyện công cách nào cũng không thể chạm tới và khiến nó mạnh lên được, hễ bị dịch nhân phát hiện ra và tấn công vào thì chắc chắn sẽ thất bại, tương tự “gót chân Asin”.