Đọc truyện Côn Luân – Chương 76: Đại Tai
Ochỗ cũ, sau khi đầu đàn tách bầy, lũ ngựa hoang đâm ra rối loạn.
Đám kỵ sĩ gắng tận dụng cơ hội để lùa bắt, song do săn đuổi lâu ngày, người và ngựa cưỡi đều đã mệt nhoài, đàn ngựa hoang lại hung hăng mạnh mẽ, bọn kỵ sĩ dần dần không ngăn cản nổi.
Đúng lúc lũ ngựa hoang sắp sửa thoát khỏi vòng vây, đằng đông bắc chợt xuất hiện một quầng đỏ mờ, lù lù lăn về phía họ.
Lương Tiêu phi tới nơi, vỗ vào cổ con ngựa đỏ.
Nó cất vó hí vang, bầy ngựa hoang vụt chạy xô đến, đứng san sát trước mặt nó.
Bọn kỵ sĩ xúm xít lại xem, Lương Tiêu nói bằng tiếng Đột Quyết:
– Mã vương đã ở đây rồi, không cần vất vả quây bắt cả đàn nữa.
Bọn kỵ sĩ ngắm con ngựa đỏ gã cưỡi, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhốn nháo hò reo:
– A Hốt Luân Nhĩ, A Hốt Luân Nhĩ…
Lương Tiêu không hiểu “A Hốt Luân Nhĩ là gì, nhưng cũng không căn vặn, đưa mắt tìm thiếu nữ áo đỏ:
– Các người về đâu bây giờ?
Thiếu nữ còn rơm rớm nước mắt, nghe gã hỏi thì nhoẻn cười qua hàng lệ, trỏ tay về phía tây:
– Đằng kia.
Lương Tiêu giật khẽ bờm ngựa, con ngựa đỏ hiểu ý, cất vó phi nước đại.
Bầy ngựa hoang vốn tuyệt đối thần phục đầu đàn, thấy vậy nhất loạt lao về hướng tây, bọn kỵ sĩ mừng rỡ quá, hấp tấp phóng theo.
Đi được chừng một trăm dặm, người và ngựa đều mệt bờ hơi tai, một tên kỵ sĩ đuổi lên hàng đầu, đề nghị tạm nghỉ, Lương Tiêu bèn ghìm ngựa lại.
Lát sau, mấy chục kỵ mã ùn ùn phi tới, cả bọn láo nháo xuống ngựa, người dẫn đầu là một lão già cao lớn, trán rộng mũi thẳng, mình bận áo ngắn đính vàng dát mỏng, đầu đội cái mũ da to tướng.
Thiếu nữ áo đỏ đi theo bên trái lão, còn bên phải là một thanh niên tuấn tú để ria con kiến, ngực ưỡn, hai mắt nhìn thẳng, dáng vẻ kiêu ngạo.
Lão già cúi mình trước Lương Tiêu:
– Ta là Âu Luân Y tộc trưởng ở đây.
Hỡi chàng trẻ tuổi, ngươi nói tiếng Đột Quyết thế có phải là người Đột Quyết không?
Lương Tiêu đáp:
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/- Ta không phải là người Đột Quyết, các ngươi thì sao? Người Đột Quyết à?
Thanh niên có ria mép lộ vẻ khinh bỉ, lạnh nhạt nói:
– Chúng ta là người Tinh Tuyệt[2].
Lương Tiêu ngơ ngác:
– Người Tinh Tuyệt? Ta chưa nghe thấy bao giờ.
Và đây là nơi nào?
Thanh niên nọ áng chừng chướng tai, chi hừ một tiếng.
Âu Luân Y thâm trầm từng trải, nhìn tướng mạo cử chỉ Lương Tiêu cũng đủ biết thân thế gã không tầm thường, bèn đáp bằng giọng ôn hòa:
– Chỗ này gần mé tây Côn Luân.
Thực ra cố quốc Tinh Tuyệt đã bị tiêu diệt từ lâu, đám hậu duệ chúng ta lưu lạc đến chân núi Côn Luân cũng hơn bốn trăm năm rồi.
Hỡi chàng trẻ tuổi, ngươi từ đâu tới? Mông Cổ hay Trung thổ?
Lương Tiêu nghĩ: “Chả cứ Mông hay Hắn, bây giờ không ai dung nạp ta nữa.
Thiên hạ rộng lớn thế kia, ngờ đâu thân này không tìm nổi một tấc đất cắm dùi!”.
Gã thở dài:
– Ta là một kẻ lang thang, không tổ quốc không nhà cửa.
Gã không muốn kể thật, Âu Luân Y cũng không tiện lục vấn thêm, bèn thay đổi đề tài:
– Vậy xin hỏi quý tính đại danh.
Lương Tiêu tần ngần: “Nói tên ra cầm bằng hé lộ lai lịch rồi còn gì?”.
Gã đáp, sau khi cân nhắc rất nhanh:
– Cứ gọi ta là Tây Côn Luân.
Chúng nhân Tình Tuyệt, bất kể tinh ý hay cù lần, cũng đều nhận ra người lạ mặt này cố tình nói năng quanh co.
Họ vốn rất khâm phục tài thuần hóa ngựa của gã, chỉ mong được kết giao, ai dè gã một mực giấu giếm, không chịu hé lộ chút chi tiết nào về bản thân mình.
Người Tinh Tuyệt vốn ưa đối đãi bằng lòng thành, nay vấp phải thái độ cảnh giác của Lương Tiêu, thiện cảm dành cho gã bỗng nhạt hẳn đi.
Riêng Âu Luân Y là mang máng nhận ra Lương Tiêu có điều khó xử, bèn gật đầu cười bảo:
– Được! Tây Côn Luân, đa tạ ngươi đã thu phục được đàn ngựa, ngươi muốn thù lao thế nào, xin cứ nói!
Lương Tiêu lắc đầu:
– Ta không cần thù lao.
Đám người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Âu Luân Y cười ha hả:
– Vậy thì, nếu ngươi không chê, xin mời về lán trại của chúng ta, uống bát rượu ngọt, xem điệu múa dẻo của con gái Tinh Tuyệt.
Lương Tiêu thấy lão nồng nhiệt chân thành, không tiện thoái thác, bèn vòng tay đáp:
Xung quanh ai nấy cười ồ lên vui vẻ.
Âu Luân Y trỏ thanh niên để ria:
– Đây là Tiệp Tô, cháu gọi ta bằng ông trẻ, chiến binh kiêu dũng nhất của người Tinh Tuyệt.
Tiệp Tô khẽ gật đầu thay lời chào.
Âu Luân Y giới thiệu đến thiếu nữ áo đỏ:
– Đây là cháu nội ta…
Thiếu nữ không đợi lão già nói hết, đã láu táu ngắt ngang:
– Tôi tên là Phong Liên, cô nương xinh đẹp nhất của người Tinh Tuyệt.
Đám đông cười rộ, Lương Tiêu cũng tủm tà tủm tỉm.
Phong Liên đăm đăm nhìn con ngựa đỏ, mắt ánh lên niềm kính phục, cô nói:
– Tây Côn Luân, bản lĩnh ông phải ghê gớm lắm mới hàng phục được A Hốt Luân Nhĩ đấy!
Lương Tiêu nhíu mày:
– A Hốt Luân Nhĩ?
Phong Liên cắt nghĩa:
– Trong tiếng Tinh Tuyệt, A Hốt Luân Nhĩ có nghĩa là “dục hỏa lưu tinh” hay “hỏa lưu tinh”[3].
Lương Tiêu tán thưởng:
– Hỏa Lưu Tinh, tên hay thật!
Phong Liên hừ khẽ, bĩu môi nói:
– Lúc trước mà không thất thủ thì nhất định tôi đã chình phục được nó rồi.
Đôi mắt to sáng của cô đảo đi đảo lại trên mình tuấn mã với vẻ khao khát Lương Tiêu vỗ vỗ cổ ngựa, cười nổi:
– Cô đã thích Hỏa Lưu Tinh như thế thì ta nhường nó cho cô.
Mọi người đều thất sắc.
Phong Liên tưởng đang nằm mơ, chưa kịp đáp lại thì Âu Luân Y đã khoát tay bảo cô im, rồi nghiêm nghị nói:
– Tây Côn Luân, ngươi nên biết A Hốt Luân Nhĩ là một báu vật, vì vậy đừng dễ dàng buông lời hứa hẹn.
Ở vùng núi Côn Luân này, người ta coi A Hốt Luân Nhĩ là giống ngựa thần, cước trình nhanh nhất, sức khỏe kinh người.
Nó có thể dẫn dắt theo mình tất cả những con ngựa dũng mãnh trên chặng đường nó đi qua.
Ngươi biết không, phần lớn bầy ngựa hoang này đều từng là ngựa cưỡi đã được thuần hóa của dân du mục đấy, Có thể nói: một con A Hốt Luân Nhĩ đủ sức đương cự toàn bộ ngựa đàn dưới chân núi Côn Luân.
Lương Tiêu xua tay:
– Chính vì A Hốt Luân Nhĩ là một báu vật, nên người yêu mến nó nhất mới xứng đáng được sở hữu nó.
Huống hồ đại trượng phu phải trọng chữ tín, nói rồi đâu thể nuốt lời.
Hỏa Lưu Tinh hiểu ý gã, liền đi đến bên Phong Liên, vươn mũi ra hít hít tóc cô.
Phong Liên giơ tay vuốt nhẹ lớp lông bờm dài mềm, mắt đỏ hoe như sắp khóc, cô nhìn Lương Tiêu, ngập ngừng thốt:
– Đa tạ…
Rồi không đợi Lương Tiêu đáp lại, cô đã nhảy phắt lên mình tuấn mã, phóng vụt đi để thử ngựa.
Ai nấy trông theo, thiếu nữ áo đỏ và tuấn mã lông đỏ lao băng băng như một đốm lửa cháy rực lan mãi trên thảo nguyên.
Cảnh tượng đẹp đẽ ấy khiến tất cả cùng trầm trồ khen ngợi, Lương Tiêu nhìn theo hút Phong Liên, trái tim nhói đau, bóng một tà áo xanh pháp phâi trên mình ngựa bỗng chập chờn trước mắt.
Gã thở dài quay mặt sang chỗ khác, tình cờ bắt gặp ánh nhìn hằn học của Tiệp Tô.
Lương Tiêu hiểu ra, nhưng chỉ cuời nhạt, không buồn để ý đến.
Nghỉ ngơi một lát, những người Tinh Tuyệt đưa trái cây, thịt rừng và rượu ngon lên.
Mọi người đều đói mèm, bèn ngốn ngấu ăn uống đến no căng no cử.
Lương Tiêu trầm mặc ít lời nên ai cũng ngại hỏi hắn gợi chuyện.
Phong Liên ngồi gần đấy, thi thoảng liếc trộm gã, nhưng hễ Lương Tiêu đưa mắt nhìn trả, cô lại cúi đầu xuống, cái cổ trắng ngần đỏ lựng.
Cơm no rượu say, cả bọn khởi hành về phía tây.
Vừa đi vừa nghỉ như thế mấy ngày liền, cuối cùng họ cũng đến gần một sơn cốc, trong cốc có vô số lều bạt trắng muốt.
Gặp lại nhà cửa vườn tược, ai nấy reo hò hân hoan.
Tin bắt được bảo mã đã bay về từ trước nên những người ở nhà cùng cưỡi ngựa ra tận ngoài cốc đón nhóm đi săn.
Họ hể hả ôm choàng lấy nhau.
Đàn ông mắt xanh tóc đen, các thiếu nữ thì chân dài eo thon, vông ngực căng nở.
Phong Liên cưỡi Hỏa Lưu Tmh lên trước, nhảy phắt xuống, cười nói tíu tít giứa vòng tay thân mặt của các bạn gái.
Âu Luân Y vung rồi ngựa trỏ cảnh ấy, cười bảo Lương Tiêu:
– Ngươi xem, trăng sáng giữa sao mờ!
Lương Tiêu đưa mắt nhìn, nhận thấy cô nào cũng xinh xắn, nhưng đều nhạt nhòa bên Phong Liên.
Bọn con gái xúm quanh thiếu nữ, quả đúng như giän sao vây quanh vầng nguyệt.
Gã nghĩ thầm: “Con bé tự nhận là cô nương đẹp nhất của tộc Tinh Tuyệt, kể cũng không phải là nói ngoa”.
Người ta lùa ngựa vào khu lều trại.
Lương Tiêu ngó quanh, khói xanh lững lờ đây đó, các nóc lều đều vẽ hình thanh kiếm trước một căn lều có đặt lò rèn bằng sắt, trên bễ còn gác rất nhiều binh khí đen tuyền, Một trung niên hắn tử lực lưỡng đứng gần đấy, khom người nói:
– Cung nghênh tộc trưởng thành công trở về.
Anh mắt y dừng lại đầy thích thú ở Hỏa Lưu Tĩnh.
Âu Luân Y cười bảo:
– Đều nhờ Tây Côn Luân trợ giúp, còn công lao của chúng ta thật chẳng bằng cọng cỏ.
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào nhân vật lạ mặt.
Mấy cô gái chụm đầu ghé tai nhau thì thào, Phong Liên đã mau mồm mau miệng kể hết ngọn ngành với họ rồi.
Lương Tiêu hơi bối rối, vòng tay khiêm nhường:
– Các vị mất công sức nhiều chứ, ta đây chỉ khác là may mắn hơn mà thôi.
Âu Luân Y mỉm cười:
– Phải phải, xưa nay hay chẳng bằng hên.
Bọn trẻ vất vả bao nhiêu lâu, đúng là chỉ thiếu mỗi vận may.
Tiệp Tô và đám kỵ sĩ đang chán nản, nghe được câu ấy bỗng phấn chấn tinh thần.
Âu Luân Y trỏ trung niên hắn tử:
– lầy Côn Luân! Xin giới thiệu với ngươi, đây là Thiết Triết, con trai ta.
Lương Tiêu và Thiết Triết cùng cúi chào nhau.
Lương Tiêu lặng lẽ quan sát.
Người này ăn bận rách rưới, mu bàn tay loang lổ vết bỏng, trông giống một tay thợ rèn hơn là một phó tộc trưởng.
Âu Luân Y hỏi tiếp:
– Trong lúc chúng ta đi vắng, ở nhà có việc gì nghiêm trọng không?
Thiết Triết thưa lên:
– Bọn thổ phỉ An Cát Nạp lại đến quấy phá, nhưng chưa ten gần khu lán trại thì đã bị bên ta đánh lui.
Âu Luân Y cau mày, rồi thở hất ra:
– Món nợ này để sau hẵng tính.
Thiết Triết không nói năng gì nữa, khẽ nghiêng mình trước cha rồi đích thân đi chuẩn bị rượu thịt.
Mọi người vào lều, xép bằng ngồi vòng tròn, Phong Liên nâng hồ rượu bổ đào rót đầy chén cho Lương Tiêu, nói khẽ:
– lầy Côn Luân! Cha tôi là một vò sứ kín miệng, không giỏi giao tiếp đâu, ông đừng trách cứ nhé.
Lương Tiêu ngạc nhiên:
– Tại sao ta phải trách cứ ông ấy? Hơn nữa, người ít nói thường rất có bản lĩnh.
Phong Liên phấn khởi hưởng ứng:
– Đúng đúng.
Cha là một chiến binh dũng cảm, và còn là một thợ cả lành nghề nữa đấy.
Bỗng thấy Tiệp Tô nhìn chằm chằm lại phía mình, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú, quay gót bước đi.
Kết quả của chuyến săn xa này là ba nghìn con tuấn mã tráng kiện, chưa kể Côn Luân thần mã Hỏa Lưu Tinh, nên ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Đêm xuống, người Tính Tuyệt thắp đèn lông, giết dê mổ bò, mở yến tiệc linh đình.
Rượu thịt tỏa mùi thơm ngào ngạt, ánh đèn ánh đuốc rực rỡ, nam nữ hớn hở ca vũ, không uống rượu cũng thấy say sưa, Các trưởng lão, già làng trong tộc luân phiên chúc rượu Lương Tiêu, mà hễ được chúc là gã cạn chén, chẳng hề khước từ một ai.
Không biết uống tới bát thứ bao nhiêu, âm thanh chung quanh dần dần rời rạc, tiếng được tiếng mất, bóng người nhảy nhót trước mắt cũng nhạt nhòa thấp thoáng, cuối cùng Lương Tiêu mê man đổ gục xuống trong cơn say túy lúy.
Khi tỉnh lại, gã thấy mũi mình đầy nhức hương cỏ thơm ngát, hình như có chiếc khăn lông thấm ướt đang lướt nhẹ trên mặt, và dưới lưng là tấm đệm êm mượt, gã hoang mang mở choàng mắt, liền bắt gặp khuôn mặt hồng hồng của Phong Liên.
Cô gái vui vẻ cười:
– Ông tỉnh rồi à!
Lương Tiêu nhôm dậy nhăn nhó:
– Thật xấu hổ quá!
Phong Liên giữ gã lại:
– Ông mau nằm xuống, đừng động đậy, – rồi với lấy một cốc sữa dê, đưa đến tận miệng Lương Tiêu.
Uống xong sữa, Lương Tiêu lẳng lặng vận nội công để ép hết hơi men ra, chợt nghe phía xa văng vẳng tiếng nhạc tiếng trống, bèn hỏi:
– vẫn chưa tan tiệc à?
Phong Liên gật đầu:
– Ông tỉnh nhanh thật, tôi tưởng ông phải ngủ đến ba ngày ba đêm ấy chứ! Cũng tại ông cứ uống tì tì, say đến nỗi nằm bẹp ra cơ…!- Cô bĩu môi.
– Uống say rồi còn khóc nức nở ầm ĩ, không ngại ngùng gì cả.
Lương Tiêu nhăn mặt.
Vừa gục xuống là gã quên tiệt mọi việc, nay nghe kể mới biết mình đã gây ra đủ chuyện mất mặt trước bao nhiêu người.
Phong Liên nói:
– Ông khóc thảm thiết lắm, ai cũng nghe thấy hết.
Nội nói ông là người có bản lĩnh, sẽ cảm thấy mất thể diện khi tỏ ra yếu mềm trước mặt người khác, không như mấy đứa con gái mau nước mắt bạ chỗ nào cũng khóc được như tôi, vì vậy nội dìu ông vào đây.
Nội còn nói, chắc…!chắc ông phải gánh chịu nhiều mối thương tâm, trong mắt ông, nỗi ưu tư còn sâu thẳm hơn cả hồ nước lớn nhất trên thảo nguyên.
Chừng như cầm lòng không đậu, cô giơ tay chạm lên vết sẹo trên mặt Lương Tiêu, nhưng vừa chạm vào lại rụt ngay tay về như phải bỏng.
Lương Tiêu quay đầu ra chỗ khác, lãnh đạm nói:
– Ta không sao, cô cứ đi lo việc của mình đi.
Phong Liên im lặng một lúc rồi nhón gót bước ra khỏi lều.
Lương Tiêu đợi cô đi khuất mới ngồi dậy, nhìn lửa đèn nhảy nhót, lòng bỗng ngơ ngẩn, hồi tưởng bao nhiêu chuyện xưa, cảnh vật trước mắt dần dần nhòe đi.
Chợt nghe ngoài vách lều vẳng tới tiếng cãi cọ dữ dội bằng tiếng Tinh Tuyệt, Lương Tiêu không hiểu lắm, nhưng nghe giọng thì nhận ra là Phong Liên và Tiệp Tô.
Thình lình Phong Liên ré lên, Lương Tiêu nhảy bật dậy, vén rèm chạy ra thì thấy cách đó không xa, Tiệp Tô đang vòng hai tay cố ôm lấy Phong Liên.
Mũi hắn phì phò, ánh mắt rực lửa, chừng như đang say.
Phong Liên thì gắng giãy ra, vừa giãy vừa kêu la mắng mỏ.
Mặt Lương Tiêu lạnh đi, gã nói:
– Thả cô ấy ra!
Giọng gã không cao, nhưng hết sức uy nghiêm.
Tiệp Tô hơi chợn, bất giác lỏng tay, Phong Liên thừa cơ giãy thoát, giáng mạnh một quyền vào vai hắn, bưng mặt ù té chạy.
Tiệp Tô loạng choạng lùi lại hai bước, ôm vai, hằn học nhìn Lương Tiêu.
Ánh mắt Lương Tiêu hoàn toàn không khoan nhượng, gã trầm giọng nói:
– Nếu ngươi mến cô ấy thì đừng nên ép buộc.
Tiệp Tô siết mạnh nắm dấm, tức giận nói:
– Đầy là việc của người Tinh Tuyệt, liên quan gì đến ngươi mà nhúng mũi vào? Phong Liên là của ta, không kẻ nào cướp được đâu.
Lương Tiêu cười nhạt, không buồn để ý đến thái độ thù địch của Tiệp Tô, định xoay mình đi vào lều, chợt nghe phía xa có tiếng tù và chát chúa, âm thanh sắc gắt như đâm vào tai người ta.
Tiệp Tô tái mặt, vùng chân chạy ra chỗ tập hợp.
Lương Tiêu tự nhủ: “Xảy ra chuyện gí không ổn chăng?”, và theo sau Tiệp Tô, chưa tới gần đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Ằu Luân Y:
– An Cát Nạp con chó săn của bọn Mông cổ, ngươi tới đây làm gí? Ngươi không sợ các chiến binh Tinh Tuyệt sẽ băm vằm xác ngươi ra từng khúc hay sao?
Lương Tiêu đứng phía sau đám đông, gắng nhìn qua khe hở giữa các thân người để theo dõi.
Âu Luân Y đang ngồi trên cao, bên dưới là bốn người sắc Mục mình vận trường bảo thêu hoa, kẻ đứng đầu cao và gầy, ánh mắt nham hiểm hung ác.
Âu Luân Y nói dứt, kẻ đó liền nhe răng cười:
– Ngươi còn xốc nổi hăng máu hơn cả một con ngựa đực đang phát dục! Ngươi giết ta rồi, Hải Đô Hãn có thể bỏ qua cho ngươi chăng? Hôm nay ta là sứ giả của Oa Khoát Đài hãn quốc[4], phụng mệnh Đại hãn đến chỗ bọn nô bộc của người để đòi cống nạp.
Tiệp Tô sừng sộ cắt ngang:
– Người Tinh Tuyệt chưa bao giờ là nô bộc của Hải Đô, cũng không bao giờ cống nạp xưng thần với Đại hãn nhà các ngươi cả.
An Cát Nạp giễu cợt:
– Đồ ngu xuẩn, ngươi tưởng có thể chống cự được thiét kỵ của Hoa ban báo hay sao?
Tiệp Tô lập tức sấn tới, Âu Luân Y khoát tay ngăn cản, lại nhìn An Cát Nạp:
– Vậy ngươi nói xem Hải Đô muốn gì?
An Cát Nạp cười hềnh hệch:
– Người yêu cầu ba ngàn tuấn mã chạy nhanh nhất, một tay thợ rèn khỏe mạnh nhất, ba trăm cô nương mỹ lệ nhất, và thanh bảo kiếm sắc bén nhất của tộc Tình Tuyệt.
Hệt như cái nồi nứt vỡ vì nóng quá, khắp nơi rộ lên những tiếng ôn’ ào phẫn nộ, các nam tử Tinh Tuyệt đều tuốt trảm mã đao.
An Cát Nạp vẫn nhơn nhơn cười cợt:
– Đại hãn có dặn, một là giao nộp cống vật, hai là giao chiến.
Âu Luân X ngươi cứ tùy ý lựa chọn.
Nhưng nên nhớ, trong vòng mười ngày mà ta không thể hoàn tất nhiệm vụ để ýề phục mệnh, nhất định Hoa ban báo sẽ dốc toàn lực ra làm cỏ Tinh Tuyệt.
Và đó sẽ là ngày tận thế của các ngươi.
Tiếng rủa xả căm hận nổi lên rào rào, khiến cho lều lán xung quanh rung bầm bật.
Âu Luân Y khoát tay, luồng tạp âm vụt tắt.
Lão chậm rãi nói:
– An Cát Nạp!
An Cát Nạp cười hí hí:
– Sao? Âu Luân Y, ngươi đã thông suốt rồi ư?
Âu Luân Y gật gật đầu, cân nhắc từng câu từng chữ;
– Ngươi báo với Hải Đô, Âu Luân Y không bao giờ giao nộp gì hết, dẫu chỉ một con ngựa, một thanh kiếm hay một cô nương.
Tộc Tinh Tuyệt chỉ có chiến binh, không có nô bộc.
Cả khu lán trại dường như nổ tung trong tiếng reo hò.
– Đúng, chỉ có chiến binh, không có nô bộc!
Mặt An Cát Nạp chuyển màu xám xịt, hắn gần giọng:
– Cơn nộ hỏa của Đại hãn mà bùng phát thì cả dãy Côn Luân cũng có thể hóa tro tàn.
Hỡi người Tinh Tuyệt, một khi khai chiến, bất luận bay lên trời hay chui xuống đất, các ngươi cũng không thể tìm được chỗ ẩn nấp đâu.
Âu Luân Y đứng bật dậy, mắt cháy bừng căm giận:
– Còn ngươi, thừa lúc cơn nộ hỏa của người Tình Tuyệt chưa bùng phát, hãy mau cúp đuôi cuốn gói cho toàn mạng.
Chòm râu bạc của lão bay lộng, thân hình cao lớn trông oai phong lẫm liệt không kém gì dãy Côn Luân đường bệ phía sau.
An Cát Nạp bất giác giật lui nửa bước, nghiến răng hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Tiệp Tô bỗng thét:
– Khoan đã! – rồi chạy ào tới chặn đường hắn, tay đặt trên chuôi đao.
An Cát Nạp hình mũi khinh khỉnh:
– Ngươi định làm gì?
Tiệp Tô hỏi:
– Khi chúng ta đi săn ngựa hoang, ngươi đã lén tập kích khu lán trại của chúng ta phải không?
An Cát Nạp lấp lửng hỏi lại:
– Thế thì sao?
Tiệp Tô sầm mặt quát:
– Vậy tuốt đao ra!
An Cát Nạp cười khẩy.
Tiệp Tô áp sát, tuốt mã đao đánh xoẹt, gió gắt tạt cả vào mặt An Cát Nạp, Tên này không ngờ gã thanh niên động thủ thật, bối rối giật lui, ba tên thủ hạ liền hoành đao hộ vệ.
Tiệp Tô lia chéo mũi đao, chém lìa luôn hai thanh cương đao của đối phương, liền đó lại nắm đao vuốt ngang, một vạt máu hất tung ra, hai đầu người bắn vọt lên cao, mồm há hốc, mắt trợn trừng trừng.
Tên hộ vệ thứ ba vội rùn mình, chạy vòng ra sau lưng Tiệp Tô, hét vang thị uy rồi khua đao phạt mạnh.
Tiệp Tô không buồn quay đầu lại, chỉ thúc ngược khuỷu tay ra sau, chuôi đao thúc cộp vào mặt đao của tên nọ, khiến lưỡi đao mảnh dài bật luôn lên trán hắn.
Tên hộ vệ mới cảm thấy hổ khẩu tê rần, chưa kịp nhận biết cơn đau trên trán thì đã mất mạng.
An Cát Nạp gầm lên giận dữ, vung trác đao nhảy xổ tới.
Tiệp Tô dồn lực ghìm đao, lưởi thép hai bên chạm nhau, cương đao của An Cát Nạp lập tức bị chặt gãy, Tiệp Tô lại huy đao chém hớt lên.
An Cát Nạp rú thảm, ôm vành tai trái nhảy lui ba bộ, máu tràn ra xối xả giữa những kẽ tay.
Tiệp Tô nhặt vành tai rơi dưới đất lên, cười nhạt:
* Ta hẵng để yên tai phải để ngươi về mà nghe Đại hãn ngươi giáo huấn.
Còn vành tai trái này, nhắn Hoa ban báo nếu có bản lĩnh thì đến mà lấy.
An Cát Nạp trừng trừng nhìn thanh trảm mã đao của Tiệp Tô, thù hận ngập tràn trong mắt, hắn bỗng gật đầu:
– Đao pháp hay lắm, nhưng không sắc sảo bằng chính thanh đao.
Binh khí của người Tinh Tuyệí quả nhiên vô cùng sắc bén.
Tiệp Tô nghe giọng chế giễu, liền hất hàm, ngạo mạn nói:
– Ngươi có muốn đổi đao rồi đấu lại không?
An Cát Nạp cười nửa miệng:
– Còn nhiều cơ hội mà, Xong, không buồn để ý đến lỗ tai đang chảy máu ròng ròng, hắn nhảy lên ngựa phi nước đại, chỉ thoáng chốc đã đi xa.
Âu Luân Y khoát tay, cả đám đông im lặng, lão già trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Thiết Triết, theo con bây giờ nên làm thế nào?
Thiết Triết lắc đầu:
– Đánh thì không ổn! Chỉ còn nước trốn thôi!
Mọi người ôn’ ào cả lên.
Tiệp Tô hết sức bất mãn:
– Tại sao phải trốn? Chiến mã Tinh Tuyệt bỏ xa chiến mã Mông cổ.
Chiến binh Tinh Tuyệt cũng không hề thua kém chiến binh Mông cổ.
Thiết Triết không trả lời hắn, chỉ đãm đăm nhìn Âu Luân Y.
Lão tộc trưởng thở dài:
– Đúng, chiến binh của chúng ta không hề thua kém chiến binh Mông Cổ, nhưng con nhìn xem, bao nhiều nam nhân có thể xuất chiến? Chưa đến ba nghìn.
Còn phải chừa người chăm sóc ông già bà cả và trẻ còn chứ.
Đại doanh Côn Luân của Hoa ban báo có chừng ba vạn thiết kỵ, đều dạn dày chinh chiến.
Nếu giao tranh thực, chúng ta thắng nổi không?
Câu nói như cơn gió khô nóng lùa qua lều lán, ai nấy gục đầu ủ rũ.
Âu Luân Y quyết định:
– Thôi, bây giờ mọi người về thu dọn đồ đạc thật nhanh, đợi sáng ra thì khởi hành đến Kiếm Cốc.
Người Tinh Tuyệt nghe thấy hai chữ sau cùng, thần sắc đều có vẻ khác lạ.
Lương Tiêu đang thắc mắc, chợt nghe giọng Phong Liên thì thào bên tai:
– Kiếm Cốc là một nơi hiểm trở trong dãy Côn Luân, người Tinh Tuyệt đã lui vào đó tránh nạn mấy lần rồi.
Lương Tiêu ngoảnh lại nhìn cô gái, bắt gặp cặp mắt sưng mọng và hàng mi vẫn còn vương lệ, gã ôn tồn khuyên:
– Chuyện đã qua thì cho qua, đừng để trong lòng làm gì.
Phong Liên mím chặt môi son, căm hờn nói:
– Hắn mà còn chạm đến tôi lần nữa, tôi sẽ giết hắn.
Cô níu Hỏa Lưu Tinh, nhảy lên lưng nó, phi ếp ếp ra khỏi sơn cốc.
TO Lương Tiêu hỏi với:
Phong Liên không đáp.
Lương Tiêu sợ cô gái lẻ loi một mình trong đêm sẽ gặp bất trắc, lại thấy không ai bận tâm chú ý đến chỗ mình, bèn tháo một con ngựa phi nước đại đuổi theo.
Hai người phóng vun vút dưới ánh trăng, Được một lát, Phong Liên nhận ra Lương Tiêu phía sau bèn lỏng cương cho Hỏa Lưu Tinh đi chậm lại.
Lương Tiêu phi tới nơi, cũng ghìm ngựa cho thả bước bên cạnh.
Hai người rong ruổi đi chốc lát thì gặp một ngọn đôi nhỏ.
Trăng đã đứng bóng, đổ một dòng sa bạc trắng xóa xuống đỉnh đôi.
Phong Liên thúc ngựa lên tới nơi mới rời yên cương xuống đất.
Lương Tiêu dừng ngựa dưới chân đôi, dắt bộ lên:
– Ngày mai phải khởi hành rồi, vì sao cô không lo thu dọn hành trang?
Phong Liên cong môi:
– Bao nhiêu chị em đấy, chẳng tới lượt tôi phải bận tâm.
Lương Tiêu cười trêu:
– Thì ra cô là một cò bé đại lãn.
Phong Liên bỗng nhiên cuống quýt:
– Cô đi đâu?
– Ấy không, hồi mới ba tuổi tôi đã giúp mẹ chăn chiên và vắt sữa bò.
Trong cả tộc, tôi là người cắt lông cừu nhanh nhất và đan lát khéo nhất đấy.
Tôi không muốn ở đằng ấy, chi vì sợ lát nửa Tiệp Tô lại mò đến giở trò.
Lương Tiêu trầm ngâm:
– Ta thấy võ công hắn cũng khá, lại có khí phách anh hùng.
Phong Liên bực bội:
– Ông còn nói đỡ hộ hắn nữa à!
Lương Tiêu không tiện khuyên nhủ thêm, bèn ngửa mặt nói lảng:
– Đêm nay trăng đẹp quá.
Phong Liên lườm gã, trách:
– Cái miệng cứ lem lẻm.
Hừ, hắn mà dám đối xử với tôi như thế lần nữa, nhất định tôi sẽ giết hắn.
Cô lấy trong ngực áo ra một thanh chủy thủ sáng lóng lánh, khua khoắng trước mắt Lương Tiêu.
Gã co mình lại sau:
– Cô định làm gì?
Phong Liên không nhịn được cười trước bộ dạng vỡ vịt của gã:
– Đây là vật giữ gìn trinh tiết của con gái Tinh Tuyệt chúng tôi, hoặc là đâm chết kẻ gây ô nhục cho mình hoặc là phải tự sát.
Giọng Lương Tiêu đầy ngụ ý:
– Vậy thì ta phải tránh xa cô ra mới được.
Phong Liên ngạc nhiên:
– ông chẳng hề phi lễ với tôi, vì sao phải tránh?
Ngắm khuôn mặt trong sáng thuần khiết của cô thiếu nữ, Lương Tiêu bỗng thở dài: “Người ta tâm tính ngây thơ hồn nhiên, mình chả nên trêu chọc”.
Gã cười cười, không nói gì nữa.
Hai người im lặng ngồi bên nhau, ngắm vầng trăng cong cong tàn dần và tinh tú khắp trời nhấp nháy, để gió hiu hiu mơn man mắt và má mình.
Không gian mát mẻ êm đềm khiến tâm hồn họ cũng hòa điệu yên bình.
Lâu lắm, Lương Tiêu bỗng lên tiếng:
– Tinh cảm nam nữ cần sự tự nhiên tự nguyện, cô không mến Tiệp Tô, lẽ ra nên nói chuyện với hắn cho rạch ròi mới phải.
Phong Liên bĩu môi:
– Nói chứ sao không, nhưng hắn ngu hơn bò, mù tịt tiếng người.
Cô đưa mắt nhìn Lương Tiêu, không hiểu sao lòng bỗng râm ran một cảm xúc khó tả, đột ngột hai má đỏ ửng, tim đập nặng hơn.
Thình lình, Lương Tiêu đứng bật dậy, chăm chú nghiêng tai lắng nghe hồi lâu rồi thốt:
– Khá đông đấy!
Phong Liên bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, ngạc nhiên hỏi:
– Ai cơ?
– Có lẽ là người Mông cổ, – Lương Tiêu đáp Phong Liên giật mình, Lương Tiêu cau mày nói:
– Chỉ mong ta đoán sai, nếu không là to chuyện.
Gã nhảy lên lưng ngựa, phi ào ra mé đôi, đứng lặng giữa trời đêm mênh mang.
Từ đằng xa, tiếng vó sắt vang to dần.
Lương Tiêu cưỡi ngựa quay vào, cao giọng gọi:
– Kỵ binh Mông cổ đến đấy, mau về thối!
Gã chưa kịp phóng xuống đôi con ngựa gã cưỡi đã lăn đùng ra, bụng và chân găm mấy mũi tên.
Phong Liên tái mặt, chạy như bay đến nhảy lên lưng Hỏa Lưu Tinh, kéo Lương Tiêu lên cùng.
Lương Tiêu ôm chặt lấy thắt lưng cô, thúc gối vào bụng ngựa.
Hỏa Lưu Tinh nhún vó lao vút đi, chỉ chốc lát đã bỏ xa truy binh, xông ào vào khu lán trại như một ngọn gió.
Mọi người đang thu dọn hành trang, nghe tin ấy đều trố mắt kinh sợ.
Tiệp Tô nói:
– Ta không tin, nếu người Mông cô’ muốn tấn công thì tại sao lúc trước còn phái sứ giả đến?
Lương Tiêu kiên nhẫn giải thích:
– Việc binh không ngại dối trá! Đây là ngón nghề quen dùng của người Mông Cổ, đầu tiên phái sứ giả đến để đánh lạc hướng, khiến địch thủ mất cảnh giác, sau đó đương đêm tập kích, nhất định sẽ giành chiến thắng, Tiệp Tô còn định phản bác, Âu Luân Y đã khoát tay áo rộng, cương quyết cắt ngang:
– lay Côn Luân nói đúng lắm.
Tiệp Tô, con hãy triệu tập nhân mã để kháng cự, còn người già trẻ con toàn bộ theo ta lùi lên dốc bắc.
Quân Mông cổ thấy hành tung đã lộ, bèn trương hết cờ xí, gõ trống ầm ầm, đốt đuốc bùng bùng.
Mấy ngàn ngọn đuốc ùn ùn đổ tới, chiếu sáng rực cả đất trời.
Tiệp Tô vội vàng dẫn quân ra đánh, nhưng chưa kịp tới gần, tên bắn từ bên Mông cổ đã trút sang dày đặc, chiến binh Tinh Tuyệt rào rào ngã ngựa.
Tiệp Tô không đương cự nồi, vừa đánh vừa lui, lùi về sát chân dốc, gần một ngàn chiến binh đã thương vong quá nửa.
Quân Mông cổ mới xuất trận đã giành được thắng lợi nên khí thế dâng tràn, bèn hò nhau ùa tới chém giết.
Âu Luân Y ra lệnh cho mọi người dựng khiên sắt trên dốc cao, cho xạ thủ ngồi sau khiên, dùng cung tiễn bắn yểm hộ kỵ binh để chặn bước kẻ địch, thành thử quân Mông cổ xông lên tấn công mấy đợt đều bị đầy lui.
Hai bên giằng co suốt một đêm, xác chết chất dày dưới chân dốc, máu hồng hoen cỏ xanh.
Hừng đông, ánh ban mai vừa lên, quân Mông Cổ đã lộ vẻ mệt mỏi, Thiết Triết bèn hạ lệnh cho kỵ binh Tinh Tuyệt vận giáp trụ, cưỡi lên những con ngựa cũng đóng bộ giáp sắt, đợi Âu Luân Y trỏ rồi là hai ngàn thiết kỵ hò hét lao xuống, quân Mông cổ giương cung ngắm bắn.
Đâm phải lớp giáp sắt đanh cứng, đầu mũi tên gẫy hết.
Nhờ có cung cứng mâu nhọn, chỉ chớp mắt Thiết Triết đã đập tan tác một góc trận kẻ thù, đánh thẳng vào tâm trận.
Mấy ngàn quân Mông Cổ quây chặt lấy y.
Thiết Triết dẫn quân xông xáo tấn công hết chỗ này tới chỗ khác, đợt công kích liên tục như nước xối xuyên băng, tiêu diệt được một nửa lực lượng địch.
Hai bên lăn xả vào chém giết lẫn nhau, nhất thời không phân thắng phụ.
Kịch chiến chừng nửa canh giờ, Tiệp Tô lại thu gom được hai trăm tinh kỵ nữa, lao xuống dốc cùng Thiết Triết nội ngoại giáp kích.
Kỵ binh Mông Cổ không chống đỡ nổi, trận thế dần dần có dấu hiệu tan vỡ.
Âu Luân Y rạng rỡ mặt mày, hân hoan thông báo:
– Bọn trẻ thắng rồi!
Người già, đàn bà, trẻ con đứng trên dốc núi đồng thanh hoan hô reo hò trợ uy cho các chiến binh của mình, Lương Tiêu dừng ngựa sau Âu Luân Y, nhìn cảnh máu đổ ngập đất, tai nghe người rống ngựa ho lòng những nôn nao ghê tởm, cảm thấy quân Mông cổ thắng thì cũng không có gì buồn mà người Tinh Tuyệt chiếm được thượng phong cũng chẳng có gì đáng để ýui, càng ngẫm càng cám cảnh: “Ai thắng ai bại cũng thế cả, đều là đổ đầu lâu xương sọ 88
xuống cỏ xanh.
Mấy trăm năm nửa, liệu có ai phân biệt nổi xương nào sọ nào íà của địch, xương nào sọ nào là của ta không?”.
Lúc này, đằng đồng bỗng có khói bụi cuộn lên, phía cuối bình nguyên xuất hiện một đội nhân mã, trông phải đến hàng vạn người, y giáp rỡ ràng, rõ ràng là y phục Mông cổ.
Tiếng hò reo trên dốc núi vụt tắt lịm, ai nấy đứng thuỗn như bụt mọc.
Bọn thiết kỵ Mông cổ thấy cứu viện đến thì phấn chấn tinh thần, mau chóng chỉnh đốn lại trận pháp.
Âu Luân Y nhắm mắt, rồi lại mở choàng ra nhìn:
– Người Tinh Tuyệt! Sự thể đả đến nước này, còn có thể lui được nữa không?
Tất cả ngẩn ngơ một lúc rồi đồng thanh hô:
– Không thể!
Âu Luân Y buộc gọn bộ tóc bạc trắng, giơ trường mâu lên quá đỉnh đầu, hô vang:
– Kẻ đầu hàng sẽ chịu nhục nhã trọn đời, người anh dũng chiến đấu dù chết cũng được tự do.
Hỡi người Tĩnh Tuyệt, bất kể là nam hay nữ, già hay trỏ, hể còn sức cưỡi ngựa cầm cung thì hãy theo ta!
Lão thúc ngựa phóng xuống đôi, quất mạnh mâu, ngay cú đầu tiên đã lật ngã một tên kỵ binh Mông cổ khỏi yên cương.
Việc lão tộc trưởng đích thân xuất chiến đã thôi bùng lòng phẫn hận của dân Tinh Tuyệt, bất kể là ông lão tóc bạc hay thiếu niên măng sữa, đều nhấc cung cầm mâu xô nhau lao xuống dốc, bỗng chốc chiến sự càng thêm ác liệt máu đỏ tung tóe, đa thịt tcn bởi.
Tới gần sơn cốc, quân cứu viện Mông cổ tách làm hai cánh đánh úp, rõ ràng là muốn cắt đường lui của kỵ binh Tinh Tuyệt, dùng thế vu hồi mà tiêu diệt địch nhân.
Phong Liên liền hô hào hai trăm thiếu nữ biết cưỡi ngựa bắn cung, kết thành một cánh nữ quân.
Các cô gái nhảy lên chiến mã, nhìn xuống chiến trường máu tanh đầy trời, bỗng một ả nhát gan bật khóc nức nở.
Tiếng khóc có sức lây lan thật đáng sợ, nó mau chóng phát tán, truyền rộng ra với một tốc độ kinh khủng.
Chỉ thoáng chốc, những người chưa tham chiến đã ôm nhau khóc thút thít, tiếng khóc rộ lên khắp quãng dốc.
Phong Liên muốn mắng át đi, nhưng lời chưa thốt ra, cổ họng đã tắc nghẹn, cô bất giác liếc nhìn Lương Tiêu, thấy gã ngước mắt lên trời, mặt không một nét cảm xúc, trái tim cô bỗng 89
lạnh buốt đi: “Ta những tưởng hắn là một hảo hán can trường, ai ngờ khi lâm sự lại chỉ là một tên hèn hạ tham sinh úy tử!”.
Cô bỗng nghiến răng, giơ tay áo quệt nước mắt, thúc gối vào bụng ngựa chuẩn bị lao xuống.
Lương Tiêu chợt lên tiếng:
– Cô ở lại đây!
Phong Liên chưa kịp hiểu ý gã, đã bị lôi thốc xuống ngựa.
Lương Tiêu nhảy lên Hỏa Lưu Tinh, nói to với mọi người:
– Các ngươi giữ lấy con dốc này, không được để bọn Mông cổ tiến lên đủ chỉ một bước chân, có làm nổi không?
Mọi người ngẩn ra, Phong Liên thấy thần sắc gã có vẻ khác lạ, trong lòng rất kinh ngạc, vội hỏi:
– Thế còn chân dốc, chân dốc thì sao?
Lương Tiêu nhướng mày, đáp rành rọt:
– Để đấy cho ta!
Gã chăm chú quan sát chiến trường bên dưới, lại nhìn già trẻ đằng sau, chợt nóng ran cả ngực: “Người chỉ sống một đời, có chỉ sống một mùa.
Lương Tiêu này gây ra bao tội nghiệt, tồn tại tới nay cũng quá đủ rồi, có gửi sinh mạng vào đây kể cũng không uổng”.
Gã vụt nhấc tấm khiên chắn, lao thẳng vào trận quân Mông.
Một tên lính Mông cố định bắn gã, nhưng chưa kịp giương cung, Hỏa Lưu Tinh đã xộc đến áp sát.
Lương Tiêu vung khiên giã cho hắn một phát, khiến cả người lẫn ngựa bẹp dí như cái bánh tét.
Một tên Bách phu trưởng thấy thế liền giơ mâu đâm.
Lương Tiêu vươn tay nắm cán mâu rồi xoáy mạnh tới trước.
Hứng trọn thần lực của Lương Tiêu, đuôi mâu đâm luôn vào ngực tên Bách phu trưởng rồi thò ra đằng lưng, xoi thủng người hắn.
Đã xuyên không chỉ dừng lại ở đó, cứ thun thút phóng tiếp ra sau, Lương Tiêu không dừng vó ngựa, lập tức đánh vòng ra sau lưng hắn, đón lấy thân mâu rút bật về phía mình.
Máu bị kéo theo xổ ào như vòi nước, tên Bách phu trưởng ngã sụm xuống mình ngựa.
Lương Tiêu oai dũng như mãnh hổ, Hỏa Lưu Tinh lướt đi như rồng bay.
Người ngựa lao vào giữa trận tiền, trái ngăn phải chặn, đông chạy tây đâm, không thể sống lấy một mạng sống, đã lao như ngọn lửa liếm qua rừng khô, xẻ dọc quân Mông cổ thành hai nửa, xuyên suốt cho đến cuối trận mới giật ngựa quay đầu đánh lại thình huh nhận ra cờ soái vừa căng lên trên hàng đầu cánh quân cứư viện.
Dưới cờ là một người cởi trần, mắt hổ đầu báo, thân thể cực kỳ nở nang vạm vỡ, trước ngực sau lưng đều chi chít hoa văn hình đồng tiền, trông thoáng qua thì giống hệt một con báo gấm dẻo dai mạnh mẽ.
Hắn đang quất rồi chỉ huy, khí độ hết sức phi phàm.
Lương Tiêu thầm nhủ: “Kẻ này chắc là Hoa ban báo đây!”.
Gã đột ngột thúc ngựa, rời trận phóng thẳng tới chỗ cờ soái.
Hoa ban báo tên thật là A Lỗ Đàí, nghĩa tử của Hải Đô, hiện đang trấn thủ vùng nam bắc Côn Luân.
Kẻ này kiêu dũng tuyệt luân, có thể xé xác gấu ngựa bằng tay không, thường được xưng tụng là Côn Luân sơn đệ nhất hảo hán.
Hắn có một thói quen lạ, đó là bất kể xuân hạ thư đông, đánh trận hay chơi bởi đều không mặc áo, phô ra trước mắt mọi người lớp da dày đặc hoa, vì vậy mới mang ngoại hiệu là Hoa ban báo.
Hắn đã từng trải vô vàn chiến trận, biết bao lần chém tướng đoạt cờ, dù không mang giáp nhưng xưa nay chưa từng bị thương, đủ thấy võ nghệ cực kỳ cao cường.
Bấy giờ Lương Tiêu xé trận lao ra, Hoa ban báo rất lấy làm lạ, bèn thét bảo xạ tiễn ngăn bước.
Lương Tiêu vũ động chiếc khiên, gạt rơi hết những mũi tên bay rào rào như ong trong không trung.
Hỏa Lưu Tinh vẫn lao vun vút như cơn lốc, loạt tên thứ hai chưa gác lên cung, nó đã xông đến chỗ soái kỳ.
Hoa ban báo đâu ngờ đối thủ hành động thần tốc như vậy, lòng kinh ngạc không để đâu cho hét.
Được cái hắn chinh chiến đã lâu, chưa từng biốt sợ hãi một cường địch nào, bèn nắm ngay lấy đại đao, thét lên một tiếng, chém vù ra như gió.
Lương Tiêu giở khiên lên đỡ, nhưng chiếc khiên sắt không chịu nổi sức mạnh trầm nặng của Hoa ban báo nên lập tức bị chém vỡ đôi.
Hoa ban báo thừa thế chém sả lưỡi đao xuống đầu đối thủ.
Lương Tiêu mắt tinh tay khỏe, bèn nắm luôn lấy chuôi đao, hai kẻ cùng dồn lực vặn mạnh, chuôi đao kêu “rắc” một tiếng rồi gãy rời khỏi lưỡi đao.
Hoa ban báo cảm thấy chôn tay, hổ khẩu nứt toác, máu tươi túa ra, nửa người tê dại, chợt thấy ánh thép lóa trước mắt, rồi cổ họng nhói đau, thì ra đã bị Lương Tiêu đâm sột mâu qua cổ rồi.
Lương Tiêu thét to một tiếng, vận lực cử thốc hắn lên, với nguyên mũi mâu xọc qua cổ họng.
Chủ soái vừa chạm một hiệp đã mất mạng, ba quân Mông cổ hòn vía còn đâu.
Lương Tiêu lắc trường mâu, lao vào trận địch, thi thể của Hoa ban báo vằn vằn vện vện, dung đưa trên đầu thương trông vô cùng thể thảm, khiến bọn Mông cổ kinh hoàng đến nỗi mất hết tinh thần chiến đấu, trong khi đó người Tinh Tuyệt lại hừng hực khí thế.
Giao phong thêm mấy hiệp, quân Mông cổ không chống chọi được nữa, bèn thôi tù và thu binh, lui về theo đường cũ.
Lương Tiêu cưỡi ngựa đi đầu, đuổi theo chém giết.
Hỏa Lưu Tinh được tung hoành trên chiến trường, tinh thần hứng khởi lạ thường, nó cất tiếng hí vang, đàn ngựa nghe tiếng, bất kể là nhọc mệt bị thương tới đâu cũng lần lượt nhôm dậy theo sát đằng sau, không cần kỵ sĩ Tinh Tuyệt phải điều khiển nứa.
Cứ thế, Lương Tiêu là một thống soái mạnh mẽ vô song, Hỏa Lưu Tinh lại biết kích thích và dẫn dắt tiềm lực của đàn ngựa, hai bên phối hợp với nhau, thống lĩnh thiết kỵ Tinh Tuyệt truy đuổi miết lên đến mạn bắc, thế như chẻ tre, đánh giết dữ dằn đến nỗi xác quân Mông cổ phủ khắp ba trăm dậm đường, hai vạn kỵ binh hầu như bị tiêu diệt cả.
Chú thích:
[1] Côn Luân hùng vĩ.
[2] Hán thư, phần Tây Vực truyện chép: “Nước Tinh Tuyệt cách Trường An 8820 dặm, gồm 480 hộ dân, nhân khẩu là 3360 người, quân số 500 lính.
Trong thành Tinh Tuyệt, ngoài vua còn có một đô úy, hai tướng tả hữu và một dịch trường”.
Hai ngàn năm trước, Tinh Tuyệt tiểu quốc còn nằm bên Con đường Tơ Lụa, nay đã bị chôn vùi trong cát sa mạc Takla Makan, mang theo mọi bí mật về sự tồn tại và tuyệt diệt của mình.
[3] Đều có nghĩa là sao băng.
[4] Tức Ogedei Khanate (1225 – 1309), một trong tứ đại hãn quốc của đế chế Mông cổ, thoạt tiên là đất phong của Oa Khoát Đài (con thứ ba của Thành Cát Tư Hãn), sau này được xây dựng và mở rộng nhờ công Quý Do (trưởng tử của Oa Khoát Đài).
Lãnh thổ của Oa Khoát Đài hãn quốc tương ứng với vùng lưu vực sông Imil hiện nay.