Côn Luân

Chương 62: Điên Đảo Ngũ Hành


Đọc truyện Côn Luân – Chương 62: Điên Đảo Ngũ Hành


Gió nhẹ hiu hiu luồn qua cây cỏ loạt soạt.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngùi mà Hiểu Sương tưởng chừng dài cả ngàn năm, máu trong người đông cứng, mạch cũng như ngừng đập.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cô ngạc nhiên hé mắt.

Lạc Minh Ỷ đang quan sát cô bằng tinh nhìn sắc bén.

Hiểu Sương thắc mắc liếc xuống.

Con dao bạc mới đè trên cổ tay cô chứ chưa cứa vào da thịt.
Mụ già có vẻ ủ rũ, thở dài một hơi rồi thu dao lại:
– Thôi! Tha cho ngươi một lần.
Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Hiểu Sương rất lấy làm lạ nhưng không màng hỏi kỹ, chỉ biết thoát nạn tức là không phải lìa xa Lương Tiêu nữa, liền hớn hở nói:
– Đa tạ bà bà!
Lạc Minh Ỷ trợn mắt mắng:
– Đa tạ ư? Ta cắt cổ tay ngươi cầm bằng lấy mạng ngươi, vì sao ngươi không oán trách sỉ vả? Ngươi được an toàn là lẽ đương nhiên, cần gì phải đa tạ ai? Đồ vô dụng, giữ mãi cái bộ dạng dút dát e dè ấy thì làm sao tranh giành được với đời?
Mặt mụ hầm hầm, nước bọt văng tứ tung, vừa nói vừa gí ngón tay lên vầng trán trắng trẻo của Hiểu Sương.

Cô gái tự nhiên bị mắng tối tăm mặt mũi, không hiểu cơn cớ vì đâu, bèn rụt rè hỏi:
– Tranh giành cái gì ạ? Con không hiểu.
Lạc Minh Ỷ vung tay trỏ Lương Tiêu:
– Giành cái đồ khốn kia kìa.

Ngươi thích hắn đúng không?
Hiểu Sương im bặt, mặt đỏ lựng.

Lạc Minh Ỷ tra vấn:
– Đúng không?
Hiểu Sương liếc Liễu Oanh Oanh, chực nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu mới yếu ớt phủ nhận:
– Đâu ạ.
Lạc Minh Ỷ cười nhạt:
– Thật ư? Ta nể mặt ngươi nên để hắn yên.

Nếu ngươi không thích hắn thì ta lấy mạng hắn vậy.
Hiểu Sương tái người:
– Ấy chớ!
Lạc Minh Ỷ dai dẳng lặp lại:
– Thế là thích phải không?
đăng nhập http://truyencuatui.net để đọc truyện
Lương Tiêu dở khóc dở cười, rủa thầm: “Mụ già lưu manh quá thể, hỏi sống sượng thế thì ai dám trả lời?”.

Hiểu Sương bị nói trúng tâm can đã đủ bối rối, nghe dồn ép gắt gao thì cuống quýt đến nỗi không chống đỡ thêm được nữa, đành cúi mặt lí nhí:
– Phải ạ!
Lạc Minh Ỷ cười váng lên, quay lại nghiêm mặt bảo Lương Tiêu:
– Tiểu tử kia, hôm nay lão thân làm một việc tốt rất có lợi cho ngươi, – đoạn trỏ Hiểu Sương.

– Ta tặng sư điệt tôn của ta cho ngươi làm vợ, hài lòng không nào?
Lương Tiêu ngớ người, chưa kịp hé môi thì Liễu Oanh Oanh đã rủa xả ầm ĩ:
– Đồ khọm già dơ bẩn! Đừng tuôn những lời bậy bạ như vậy kẻo vong hồn bị đày a tì địa ngục, chết chẳng yên thân…!- Thình lình, cảm giác đau quặn trỗi dậy trong phủ tạng khiến nàng ngưng bặt, hai tay ôm bụng co mình quằn quại.
Lương Tiêu bất bình hét toáng:
– Mụ già kia, ngươi lại hạ độc phải không?
Lạc Minh Ỷ nhếch mép:
– Ta phải dạy ả một bài học cho chừa cái tội hỗn hào.

Điệt tôn ngoan ơi, hôm nay ta sẽ giúp con giết chết ả hồ ly tinh này để trừ hậu họa.
Hiểu Sương cả kinh:
– Không được! Bà bà đã hứa với con là không giết họ rồi cơ mà.
Lạc Minh Ỷ hỉnh mũi ngó Lương Tiêu:
– Ờ thôi! Thằng khốn kia nói mau, ngươi có bằng lòng lấy sư điệt tôn của ta làm vợ không?
Lương Tiêu đang phân vân chưa biết đối phó ra sao với thuật dụng độc xuất thần nhập hóa vô hình vô ảnh của Lạc Minh Ỷ, nghe hỏi ngước mắt lên, bỗng thoáng thấy Liễu Oanh Oanh đang nhìn mình tuyệt vọng, tức thì một nỗi xót xa trào lên trong lòng: “Oanh Oanh nặng tình với ta như vậy, nếu ta phụ nàng thì có khác gì giống cầm thú?”.

Tầm ý đã quyết, gã lắc lắc đầu:
– Mong tiền bối lượng thứ, việc này tiểu tử không thể tuân mệnh!
Liễu Oanh Oanh mỉm miệng cười mà mắt giàn mờ lệ.

Hiểu Sương mặt cắt không còn hột máu, sững sờ đến nỗi chân run lẩy bẩy, phải dựa vào tường mới đứng vững được.

Lạc Minh Ỷ đâu ngờ Lương Tiêu cả gan trái lệnh mình, liền đùng đùng nổi giận:
– Tức là ngươi không nhận lời?
– Không nhận lời! – Lương Tiêu nói rành rọt.
Lạc Minh Ỷ chăm chú quan sát gã, dần dần nét giận tiêu tan, thay vào đó là vẻ suy tính thâm hiểm.

Mụ đưa mắt nhìn từ Lương Tiêu đến Liễu Oanh Oanh, cười gằn, rút cây trâm sắt trên búi tóc:
– Nam nhân trên đời cùng một giuộc háo sắc, chỉ say mê bọn hồ ly tinh mỹ miều! Đã vậy ta biến ả thành ma lem để xem ngươi còn yêu thích được không?
Lương Tiêu lo thắt ruột gan, nhưng cái tính ngang tàng cố hữu lại trỗi dậy, gã cười ha hả, nhoài sang nắm tay Liễu Oanh Oanh:
– Cho dù nàng có biến thành dạ xoa, ta vẫn yêu thích như thường!
Hàn quang trên cây trâm khiến Liễu Oanh Oanh rợn người, song hơi ấm động viên từ bàn tay Lương Tiêu đã giúp nàng quên hết ưu phiền sợ hãi.

Minh Ỷ vỗ trán vẻ suy nghĩ:
– Ngươi thích nó không phải vì nó đẹp à? Thế thì vì lẽ gì?
Lương Tiêu châm biếm:
– Nói ra bà cũng chẳng hiểu đâu.

Bà cứ lải nhải bỉ bai nhan sắc này nọ, chắc là do xấu xí quá độ, không ma nào ngó ngàng tới nên ghen ăn tức ở chứ gì?
Lương Tiêu nói cho sướng miệng, vô tình đã chọc đúng nỗi đau sâu kín của Lạc Minh Ỷ.

Mắt mụ lóe ra những tia lạnh lẽo chết người, khóe miệng giật giật, tay áo bỗng phất mạnh.

Lục phủ ngũ tạng Lương Tiêu như bị xáo đảo vắt bóp, nhộn nhạo hết lên với nhau, gã đau đớn cùng cực, không nén được bật rên thành tiếng.

Hiểu Sương giật mình, cô vẫn biết Lương Tiêu tính tình cứng cỏi, hẳn phải khổ sở lắm mới rên rẩm như thế, liền hoảng hốt chạy lại ôm choàng lấy gã, quả nhiên thấy hai mắt gã lồi tướng, răng nghiến chặt đến nỗi rịn máu.

Lạc Minh Ỷ gằn giọng:
– Ta tăng thêm bốn lần lượng Ngũ hành tán xem tên khốn kiếp này còn chịu đựng được bao lâu?
Như để đáp lời, Lương Tiêu rên to hơn.

Hiểu Sương đau thắt ruột, thảng thốt ngoảnh nhìn Lạc Minh Ỷ, van nài:
– Bà bà…
– Không xin xỏ gì hết! – Lạc Minh Ỷ gạt phắt.

– Đồ giời đánh thánh vật kia, nghe ta hỏi lại, ngươi bằng lòng cưới con bé chứ?
Lương Tiêu không đủ sức thốt nên lời, chỉ một mực lắc đầu.

Lạc Minh Ý khà một tiếng:
– Để xem ngươi ương bướng được đến khi nào!
Trong khi mụ nói, Lương Tiêu liên tiếp tuôn ra hàng tràng âm thanh rền rĩ.

Liễu Oanh Oanh tan nát ruột gan, nước mắt ròng ròng, đành run rẩy khuyên:
– Ngươi nhận lời mụ ấy đi.

Ta…!Không trách ngươi đâu.
Lương Tiêu vẫn lắc đầu.

Hiểu Sương cay đắng tự nhủ: “Ca ca luôn một lòng một dạ với Liễu tỷ tỷ, thì ra trước đây ta chỉ toàn mơ mộng viển vông…”.

Lòng dạ rối bời, cô gục xuống ngực Lương Tiêu khóc rấm rứt.
Lượng Ngũ hành tán được tăng thêm bốn lần, cộng phần có sẵn ban đầu thành năm.

Nhưng tác dụng của nó thì không chỉ năm, mà tăng Ihêm những hai mươi lăm lần theo số Ngủ ngũ mai hoa.

Đây cũng là lượng sử dụng tối đa trong một lần hạ độc, đảm bảo đưa đến một cái chết chắc chắn.

Kẻ trúng độc sẽ phải chịu cơn đau như bị rắn bầy cắn xé hay kiến đàn châm đốt, vật vã co giật cho tới khi trút hơi thở cuối cùng.

Lương Tiêu luyện võ từ nhỏ, thể chất vốn mạnh mẽ mà cũng tái tê điêu đứng vì cực hình, nước mắt nước mũi chan chứa.

Hai cô gái xót xa thương khóc, cùng khẩn cầu Độc La sát buông tha.

Nào hay Lạc Minh Ỷ cương cường hiếu thắng chẳng kém ai, Lương Tiêu ngoan cố một, mụ tàn nhẫn mười, quyết buộc gã lạy lục khuất phục mới ngưng tay.

Vì vậy mụ giữ bộ mặt rắn đanh, bỏ ngoài tai mọi lời van vỉ của Liễu Oanh Oanh và Hoa Hiểu Sương, khăng khăng nghĩ: “Để xem ngươi lợi hại hay độc dược của ta lợi hại!”.
Độc tính dữ dội khiến Lương Tiêu vật vã đến chết đi sống lại.

Dần dần gã hết cả hơi sức để mà rên rẩm, chỉ oằn người chịu đựng vô vàn cơn đau tới tấp dội lên thành tạng phủ, tình cảnh so ra còn thê thảm gấp mười hôm làm võ đài đọ kình cho Công Dương Vũ và Tiêu Thiên Tuyệt.


Hết ngất lại tỉnh, hết tình lại ngất, đã mấy lần gã toan nhận thua, nhưng hễ nhìn thấy Liễu Oanh Oanh là lại không mở nổi miệng, đành nhắm mắt cầu mong được chết cho nhanh.
Chẳng bao lâu, động mạch và hơi thở Lương Tiêu yếu dần, cho thấy cái chết không còn xa nữa.

Hiểu Sương khổ công học y ngần ấy năm mà không có cách gì cứu được Lương Tiêu, tinh thần suy sụp thất vọng, hàn độc lại thừa cơ phát tác.

Cô yếu ớt ngã xuống bên mình gã, chua chát lẩm nhẩm: “Bệnh tình tái phát kể cũng đúng lúc thật.

Nếu Tiêu ca ca chết thì ta còn sống để làm gì? Chi bằng chết cùng huynh ấy, chí ít vong hồn cũng được an ủi phần nào”.
Cô sầu não liếc sang Lương Tiêu, thấy mặt mũi gã rúm ró biến dạng lại không nỡ nhìn lâu, bèn nhắm mắt tự nhủ: “Thuốc độc mang tên Ngũ hành, ắt không thể tách rời quy luật Ngũ hành Âm dương.

Quy luật ấy vốn là nền tảng của y gia, dùng để cứu người, ngờ đâu Ngũ hành tán lại là loại hại người”.
Nhắc đến âm dương, Hiểu Sương chợt nhớ hôm nào ở núi Phụ Đường chụm đầu cùng Lương Tiêu giải mã Tử phủ nguyên tông, kỷ niệm ấm áp ùa về khiến khoảnh khắc sinh ly tử biệt vợi bớt nỗi bi thương, cô bồi hồi lẩm nhẩm:
Thuở mới hình thành, vũ trụ vốn không có trời đất, mãi về sau từ cái không ấy mới xuất hiện cái có.

Cái có thoạt tiên hỗn độn, hỗn độn tách riêng thì tạo âm dương.

Dần dần trời nảy nhật nguyệt, đất sinh thực hư, ngưòri chia gái trai, thú phân đực cái.

Âm dương luân chuyển vĩnh viễn không ngơi, dẫn đến bốn mùa nóng lạnh, nhật nguyệt khi khuyết khi tròn…
Đây là trích đoạn của phần Tổng cương trong Tử phủ nguyên tông.

Lương Tiêu đang ở giai đoạn hồi quang phản chiếu, tuy sắp chết nhưng đầu óc còn tỉnh táo sáng suốt, từng lời từng chữ của Hiểu Sương như tiếng chuông gióng giả gõ vào tim vào óc khiến gã bàng hoàng nghĩ ra: “Vạn vật trong trời đất gắn liền với quy luật âm dương.

Ngũ hành tán cũng nằm trong vạn vật, làm sao thoát được lẽ thường..
Lạc Minh Ỷ đương quan sát với bộ dạng đắc ý, chợt nhận ra Hiểu Sương nhắm nghiền mắt, môi mấp ma mấp máy, mụ thắc mắc tự hỏi: “Con bé lẩm bẩm gì thế kia?”.
Ngó sang Lương Tiêu thì thấy gã cũng nhắm mắt nhưng đã bất động tự bao giờ, mụ giật mình tự trách: “Chán thật, ta mải khoái chí nên lỡ tay làm hắn mất mạng rồi..

Cụt hứng vì Lương Tiêu thà chết chứ không chịu khuất phục, mụ hậm hực bước tới gần.

Định bụng đá gã mấy cái thật mạnh để xả giận.

Nào hay mới dợm nhấc chân thì Lương Tiêu đã mở bừng mắt chồm dậy, tống thẳng song chưởng vào mặt mụ.

Lạc Minh Ỷ khiếp đảm biến sắc, gồng sức nhảy mạnh ra sau.
Phải như ngày thường, phát chưởng đột ngột của Lương Tiêu có thể hạ gục bất cứ đối thủ nào, nhưng nay gã trúng độc, kinh mạch ngủ tạng bị tổn thương nặng nề nên xuất thủ tương đối chậm chạp.

Lạc Minh Ỷ tránh được, hít hơi lấy sức chuẩn bị phản kích.

Không ngờ luồng hơi hít vào mang theo một mùi hương quen thuộc khiến mụ rùng hết cả mình.

Mụ kinh hãi bụm miệng:
– Ngũ hành tánl Tiểu tử, sao ngươi có thể…
Độc tố mau chóng phát tác, Lạc Minh Ỷ cảm thấy phủ tạng như bị bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Cũng nhờ tiếp xúc với độc chất lâu năm nên khả năng kháng độc của mụ rất cao, tuy trúng Ngũ hành tán nhưng chưa đến nỗi bủn rủn tay chân, bèn lùi nhanh ra xa, thò tay vào ngực tìm thuốc giải.

Hiểu Sương và Liễu Oanh Oanh cùng há hốc miệng sửng sốt.
Số là vào lúc cận kề cái chết, Lương Tiêu bỗng ngộ ra một đạo lý: Ngũ hành tán chiết xuất từ nhựa cây Xuy Vưu, dịch cây giống như máu người, nguyên lý vận chuyển cũng gắn liền với quy luật âm dương ngũ hành.

Lạc Minh Ý hiểu rõ điều kỳ diệu ấy nên mới đặt tên thuốc là Ngũ hành tán.

Chỉ khác là khí huyết con người vận chuyển theo chính ngũ hành, còn nhựa cây Xuy Vưu thì chảy theo phản ngũ hành.

Chính phản tương khắc, vì vậy Ngũ hành tán sẽ lần lượt đè bẹp ngũ tạng khiến người ta khổ sở vật vã.

Hiểu được cốt lõi vấn đề, Lương Tiêu liền nhịn đau để dồn sức hóa giải, trước tiên coi Ngũ hành tán là nội tức, kế đó tập trung thần ý để phân biệt âm dương, tiếp đến lại dùng phép hoán chuyển âm dương để âm mạch sinh khí dương, dương mạch sinh khí âm, đảo ngược đường đi bình thường của khí huyết.

Suy đoán của gã tuy lạ lùng nhưng hóa ra hoàn toàn có cơ sở.

Khi thân thể bắt đầu hoạt động tương tự một cây Xuy Vưu thì huyết mạch dần dần thích nghi với Ngũ hành tán, chân khí hòa hợp với độc tố, cảm giác đau đớn liền tiêu tan.
Đang ngưng thần vận công, Lương Tiêu bỗng nghe thấy bước chân Lạc Minh Ỷ lại gần.

Gã liền biến Ngũ hành tán thành chân khí, phổ vào song chưởng để tấn công mụ ta, y như rằng thành công lập tức.

Trông thấy Lạc Minh Ỷ nhớn nhác lục giải dược, gã bèn hét lên một tiếng, vạch tả chưởng theo nửa vòng cung về phía đối phương.
Lạc Minh Ỷ lắc mình tránh tả chưởng, trong lúc ấy Lương Tiêu đã đẩy hữu thủ tới sát huyệt Cực tuyền của mụ, nhưng mới chạm vào lớp áo thì một cảm giác tê dại tỏa lan khiến gã phải rụt ngay tay về.

Nguyên là khắp người Lạc Minh Ỷ tẩm đầy độc chất, Lương Tiêu bất cẩn nên trúng bẫy.

Gã chú mục nhìn kỹ, thấy đầu ngón tay đang ngả sắc tím đen thì bực bội trách mình hồ đồ.

Độc tố lan rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã nhuộm tím bầm cả cánh tay.

Lương Tiêu không cân nhắc lâu la, nhún chân nhảy vút ra sau, vận dụng tâm pháp vừa lĩnh hội để dẫn chất độc chạy theo kinh mạch ra cạnh tay, đoạn xòe chưởng quét một vòng sát đất, cỏ cây hứng kình đổi màu khô cháy, sắc vàng úa lan rộng hẳn một trượng vuông.
Đằng kia, Lạc Minh Ỷ đã tìm được giải dược, đang run run đưa lên miệng.

Lương Tiêu chưa kịp hoàn hồn song cũng gắng chống tay nhỏm dậy, búng mình tới gần mụ già.

Lạc Minh Ỷ rõ ràng vừa thấy Lương Tiêu rút lui, không ngờ gã quay vào vòng chiến nhanh đến thế, lại cử động bình thường như chưa hề trúng độc, mụ hoảng sợ hạ thuốc giải xuống, khua tay áo phóng tiếp ba loại kỳ độc khác.

Lương Tiêu lặp lại phương pháp cũ, ngầm vận huyền công mau chóng đẩy hết độc ra.

Lạc Minh Ỷ võ nghệ bình bình, đi lại bấy nhiêu năm trong giang hồ chỉ nhờ vào tài dụng độc, nay hạ thủ tới lần thứ ba mà vẫn vô hiệu thì không tránh khỏi bấn loạn, mụ bắt đầu khua khoắng hai tay, có bao nhiêu độc trên người đều hắt cả về phía đối phương.
Lương Tiêu đã hao tổn phần lớn nguyên khí khi bị Ngũ hành tán giày vò, kế đến phải liên tục vận công trục độc và đuổi đánh địch thủ, cơ thể không khỏi bải hoải suy sút, mới tung ra mấy chiêu mà đã bở hơi tai, càng khó lòng tận dụng hết tuyệt học, công lực ngày thường đến mười phần thì nay chỉ thi triển được nửa phần.

Dù Lạc Minh Ỷ đứng cách có một tầm tay, gã vẫn không tài nào khống chế được mụ ta, ruột gan như thiêu như đốt, hiểu rõ rằng nếu để mụ già uống được giải dược thì tình thế sẽ vô cùng khốn quẫn.
Hai đối thủ loạng choạng ngả nghiêng, giẫm nát vô số cỏ cây hoa lá.

Động tác của họ chậm chạp nặng nề nhưng đầy hung hiểm, người ngoài cuộc không thể nào hình dung nổi.

Vỏn vẹn trong khoảng thời gian một tuần hương, Lương Tiêu đã hứng vào mình hơn ba mươi loại kỳ độc, đổi là người thường thì phải chết đến trăm lần chứ không ít, nhưng đối với Lương Tiêu, kẻ vừa ngộ ra phương pháp tuyệt vời để khu trừ Ngũ hành tán thì tình hình có khác.

Ngũ hành tán tinh chế từ cây Xuy Vưu, mà cây Xuy Vưu lại hấp thụ được tinh huyết của các loài bò sát và côn trùng cực độc để sinh ra trong mình năm độc chất mạnh nhất trên đời, có thể nói là không một loại độc tố nào trong thiên hạ còn khả năng xâm nhiễm được cơ thể gã nữa.

Vậy là, độc đến đâu đẩy lui đến đó, chân khí trong người Lương Tiêu lưu chuyển dạt dào như nước, độc dược thì bấp bênh tựa con thuyền lá nhỏ, hễ tiến vào là bị Lương Tiêu dùng chân khí nhẹ nhàng đưa chảy ra ngoài.
Lạc Minh Ỷ mau chóng dùng hết các loại thuốc độc tùy thân, thấy Lương Tiêu vẫn bình yên vô sự thì nỗi tức giận trong lòng đã chuyển dần thành cơn sợ hãi, đành cật lực né tránh các đòn tấn công của gã chứ không còn cách nào khác.

Đôi bên đều đã đuối sức, chỉ còn chiến đấu bằng ý chí.

Trong lúc Lương Tiêu tự tin mãnh liệt thì Lạc Minh Ỷ bắt đầu sờn lòng, Ngũ hành tán do đó phát tác càng mạnh.

Thực ra mỗi lần luyện chế xong một loại kỳ độc, Lạc Minh Ỷ đều là người đầu tiên thưởng thức sản phẩm của mình nên ít nhiều cũng có khả năng đề kháng, nhưng nay mang độc quá lâu thì không tránh khỏi cảm giác kiệt quệ, ngũ tạng co bóp từng hồi lại nóng như thiêu như đốt.

Lắc lư tránh thêm một quyền hai cước của Lương Tiêu thì mụ hết hơi, lảo đảo ngã bệt ra.

Lúc này Lương Tiêu cũng chẳng khác nào tên hết đà bay, rã rời yếu ớt.

Lạc Minh Ỷ đột nhiên thụp xuống khiến chiêu cuối cùng của gã hụt mục tiêu, gã mất đà đổ sấp xuống đất thở hồng hộc.
Lạc Minh Ỷ hiểu chi còn cơ hội này nữa thôi, bèn cắn răng nén đau, thu hết sức tàn giơ bình thuốc lên miệng.

Lương Tiêu rướn người bò tới nắm cứng lấy cánh tay mụ.

Hai bên vừa kéo co vừa đấu võ mồm.

Người thì mắng: “Thằng ranh đểu…”, kẻ thì chửi: “Mụ già khốn…”, tuy thều thào không thành tiếng nhưng cùng sôi sục một bụng căm thù.
Lương Tiêu và Lạc Minh Ỷ tận sức giao chiến.

Hiểu Sương ngơ ngác đứng nhìn đến quên cả động đậy.

Liễu Oanh Oanh cáu tiết, liền sa sả mắng:
– Con ngốc kia, đứng trơ ra đấy làm gì? Có mau lại giúp không thì bảo…
Hai đấu thủ nghe thấy giật mình.

Quả thực trong bốn người có mặt ở đây thì chỉ còn Hoa Hiểu Sương là nhúc nhắc được.

Lương Tiêu vui sướng điên cuồng vì phần thắng đã nắm chắc trong tay, khàn khàn bảo Hiểu Sương:
– Giữ mụ ấy lại, đoạt thuốc giải đi…
Lạc Minh Ỷ vừa sợ vừa giận, cuống quýt van vỉ:
– Bà bà đều vì con cả…!Mau để bà giải độc…!Bà sẽ bắt…!Bắt hắn phải cưới con…
Lương Tiêu nhổ toẹt:
– Cút!
Lạc Minh Ỷ vẫn lải nhải:
– Ả hồ ly kia đẹp thế, nếu con cứu ả…!Đời nào tên khốn này chịu cưới con? Chỉ…!Cưới nó thôi…
Hai người tranh nhau nói.

Hiểu Sương nghe mà rối cả ruột gan, cân nhắc hồi lâu rồi thở dài:
– Ca ca và bà bà đừng đánh nhau nữa, ngừng tay làm hòa chẳng tốt hơn ư?

Cô đến gần Lạc Minh Ỷ:
– Đắc tội! – Đoạn điểm vào mấy huyệt đạo của mụ.
Lạc Minh Ỷ cả kinh, sắp nổi điên mắng chửi thì thấy Hiểu Sương rót thuốc giải vào miệng mình.

Lương Tiêu vốn khấp khởi hi vọng, nay thấy vậy tức quá, hai mắt trợn trắng dã:
– Muội…!Tại sao? Tại sao?
Hiểu Sương đứng dậy, tần ngần nhìn lọ sứ:
– Giải dược của Ngũ hành tán đây.
Ba người còn lại nín thở theo dõi, không nghi ngờ gì nữa, Hiểu Sương đang nắm trọn quyền sinh quyền sát trong tay.

Liễu Oanh Oanh nghe sống lưng ớn lạnh: “Báo ứng rồi, ta rơi vào tay con đê tiện này thì còn sống sao được nữa?”.

Lạc Minh Ỷ được giải độc đã hết đau đớn, bèn cười khành khạch:
– Chẳng làm thì thôi, đã làm thì phải đến nơi đến chốn.

Ả hồ ly giở ngón mê hoặc đàn ông, còn mặt nó thì tên khốn kia còn hững hờ với con.

Nam nhân tuồng một phường háo sắc, chi bằng con hãy giải huyệt cho bà rồi bà sẽ xuất thủ giết chết nó để tên khốn hết đường tơ tưởng mà quay về bên con…
Lúc này Lương Tiêu đã vận được chút ít kình lực, nghe vậy nổi cơn thịnh nộ, thò tay bóp cổ Lạc Minh Ỷ.

Mụ già bị ngạt, hai mắt trợn lên toàn lòng trắng.

Hiểu Sương hoảng hồn gỡ Lương Tiêu ra, tiện thể phong bế mấy yếu huyệt của gã.

Lương Tiêu không ngờ cô dám làm thế, lòng điên giận khôn tả, gã mắng:
– Được lắm, cô nghe mụ già này dỗ ngon dỗ ngọt, định hại Oanh Oanh phải không?
Hiểu Sương thẫn thờ lắc đầu:
– Làm sao muội hại tỷ ấy được.
– Không thì tốt.

– Lương Tiêu dịu giọng.

– Muội giải huyệt cho ta trước đi.
Hiểu Sương không đáp, im lặng ngẫm nghĩ: “Tiêu ca ca tính nóng như lửa, chịu bao nhiêu khổ sở nãy giờ thì đâu dễ dàng buông tha bà bà.

Thả huynh ấy thì bà bà chết chắc.

Còn bà bà tính tình quái gở, được thả ra thì chẳng biết sẽ bày vẽ thêm những trò gì”.

Trù trừ hồi lâu, cô ngập ngừng bảo Lương Tiêu:
– Huynh phải hứa với muội một điều, sau khi thoát thân, huynh không được gây khó dễ cho bà bà.
Lương Tiêu nổi trận lôi đình:
– Cô ép ta phải không?
Hiểu Sương nhìn mặt gã mà không khỏi run sợ, nhưng vẫn lắc đầu:
– Huynh có hứa thì muội mới giải huyệt.
Lương Tiêu chưa bao giờ bị tra tấn tới mức dữ dội như Ngũ hành tán đối với gã vừa rồi, vốn đã quyết tâm báo thù, nay thấy Hiểu Sương một mực bảo vệ Lạc Minh Ỷ, lửa giận như bị đổ thêm dầu, gã nghiến răng kèn kẹt:
– Được.

Vậy nói thẳng với nhau thế này: Nếu hôm nay cô không thả ta, từ nay về sau ta sẽ không ngó ngàng gì tới cô nữa.
Hiểu Sương choáng váng, người lạnh toát đi, bụng bảo dạ: “Phải rồi, ta chỉ là một con bé quặt quẹo sống hôm nay không biết ngày mai, làm sao sánh được với Liễu tỷ tỷ kiều diễm óng ả.

Đằng nào ca ca cũng sẽ cưới Liễu tỷ tỷ, không ngó ngàng gì đến ta là lẽ đương nhiên thôi…”.
Càng nghĩ càng đau khổ, nước mắt nhòe nhoẹt mặt mũi, cô những muốn khóc to cho vợi bớt thảm sầu.

Lương Tiêu nói xong cũng hơi áy náy, nay nhìn cô lặng lẽ rơi lệ càng thêm ăn năn, bèn dịu giọng:
– Thôi muội thả ta đi, tất cả những việc đã qua ta không trách muội nữa…
Lạc Minh Ỷ hành hạ Lương Tiêu đến điều, biết rõ là để gã thoát thì mạng mình sẽ rất mong manh, lo lắng đến nỗi đờm sặc lên mũi, mụ vừa ho vừa khuyên Hiểu Sương:
– Con ơi, đừng nghe hắn phỉnh phờ…!Khụ khụ…!Tin thế nào được đàn ông..
Hiểu Sương nhìn mụ chốc lát, cuối cùng ra quyết định:
– Xin lỗi Tiêu ca ca, cho dù…!Cho dù huynh coi như không có muội trên đời này đi nữa, muội vẫn dứt khoát một ý đó thôi, huynh có hứa thì muội mới thả.
Lương Tiêu giở hết cương đến nhu mà không lay chuyển nổi Hiểu Sương thì tức nghẹn cả họng, lâu lắm mới thở lại được, gã gằn giọng:
– Đồ lẩn thẩn, muội được lợi lộc gì mà khăng khăng bảo vệ một mụ thổ phỉ đáng băm vằm mổ xẻ như thế?
Lạc Minh Ỷ điên tiết tru tréo:
– Chính ngươi mới là quân thổ phỉ đáng băm vằm mổ xẻ ấy…!Rồi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu…
Hai mắt Lương Tiêu tóe lửa, Lạc Minh Ỷ cũng chẳng kém cạnh, trừng trừng nhìn lại.

Hiểu Sương nói nhỏ nhưng cương quyết:
– Tiêu ca ca, bất luận thế nào, muội cũng không muốn trông thấy huynh giết người.

Chỉ cần huynh hứa không gây tổn hại cho bà bà thì muội thả huynh ngay.
Lương Tiêu nín lặng một hồi, liếc mắt trông sang Liễu Oanh Oanh, thấy mặt mũi nàng vẫn rúm ró vì bị độc dược hành hạ, đành nghiến răng thỏa hiệp:
– Cô giỏi lắm, cứ thỏa thuận thế!
Hiểu Sương gật gật đầu, lại hỏi Liễu Oanh Oanh:
– Còn tỷ thì sao?
Liễu Oanh Oanh trước sau vẫn đăm đắm nhìn Lương Tiêu, ánh mắt êm đềm như nước, nhưng khi trả lời Hiểu Sương thì giọng lạnh tựa băng:
– Lương Tiêu thế nào, ta thế nấy…
Hiểu Sương chua xót khôn cầm, nước mắt ròng ròng tuôn xuống.

Cô không dám nhìn hai người lâu hơn, bèn quay sang phía Lạc Minh Ỷ:
– Bà bà cũng phải hứa với con: Từ nay trở đi chấm dứt dùng độc hại người.
Lạc Minh Ỷ la the thé:
– Thế sao được?
Hiểu Sương thở dài:
– Vậy thì con không thả bà đâu.
Lạc Minh Ỷ tính tình ngang ngạnh, định nói cộc: “Chẳng thả thì đừng”, nhưng ánh mắt van lơn của Hiểu Sương khiến câu nói gây gổ ấy tự động lui trở vào, mụ đành ỉu xìu buồng xuôi:
– Thôi được, theo lời ngươi vậy!
Ba bên đều đã hứa hẹn, Hiểu Sương bèn giải độc cho Liễu Oanh Oanh, kế đến giải huyệt cho Lương Tiêu và Lạc Minh Ỷ.

Lương Tiêu cười nhạt, chống hai tay xuống đất nhảy nhổm dậy.

Hiểu Sương định cúi xuống đỡ, nhưng bị gã phất tay áo hất phăng, rồi gã lẳng lặng đến chỗ Liễu Oanh Oanh, dìu nàng đi thẳng ra khỏi cốc.

Lạc Minh Ỷ thét:
– Tiểu tử xấu xa kia, định cứ thế mà đi đấy hả?.
Lương Tiêu không buồn để ý, dằn chân bước một mạch.

Lạc Minh Ỷ bực quá, định ngoạc mồm chửi với, Hiểu Sương bèn nhỏ giọng nằn nì:
– Thôi bà ơi…
Mụ già quay lại.

Thấy cô gái mắt đỏ hoe, lệ châu mấp mé rèm mi chỉ chực lăn ra, mụ thương xót thở dài:
– Con ngoan, được con một lòng một dạ bảo vệ, bà bà cảm kích lắm.

Vì vậy bà không muốn để tên khốn kia quanh quẩn bên con hồ ly.

Tiếc thay con lại ràng buộc bà vì mấy lời thề nguyền vớ vẩn, từ nay về sau bà không được dùng độc nữa, mà không dùng độc thì biết giúp con bằng cách nào bây giờ?
Hiểu Sương lắc đầu:
– Bà đừng để tầm đến chuyện ấy.

Tiêu ca ca và Liễu tỷ tỷ là một cặp trời sinh, vốn dĩ rất xứng đôi, con mang bệnh trong mình, sớm muộn gì cũng chết yểu.

Nếu khăng khăng ép uổng Tiêu ca ca thì sẽ làm lỡ làng hạnh phúc một đời của huynh ấy.
Lạc Minh Ỷ vốn muốn giúp Hiểu Sương, nghe vậy cụt hứng:
– Thế ngươi còn giở cái bộ mặt mếu máo đó ra làm gì?
Hiểu Sương nức nở:
– Con gắng nghĩ thế…!Nhưng không hiểu sao, lòng vẫn buồn không chịu nổi…!- Chưa dứt câu, nước mắt đã chảy ròng ròng qua má, rồi rỏ tong tong xuống đất.
Lạc Minh Ỷ thở dài:
– Đúng là một con bé ngốc nghếch.

– Mụ vòng tay ôm cô vào lòng, kéo ngồi xuống bậu cửa, dịu dàng nói.

– Con ngoan, bà bà nói con nghe, trên đời này cái gì củng có thể nhường nhịn được, trừ ái tình, ái tình thì quyết không thể sẻ chia cho ai hết.

Chỉ vì cao thượng nhất thời mà nhường nhịn thì về lâu về dài chắc chắn sẽ hối hận.
Mụ ngước mắt nhìn trời:
– Nhiều năm về trước, ta đã từng như con, nặng lòng yêu thương một nam tử.

Ta và người ấy là một cặp thanh mai trúc mã, theo ngày tháng lớn lên bên nhau.

Người ấy đối xử với ta rất tốt, coi ta như em gái vậy.


Ta cũng chỉ mong được mãi mãi ở bên người ấy, không bao giờ lìa xa.

Lúc ấy ta ngây thơ lắm, cứ tưởng có thể như thế đến suốt cuộc đời…
Giọng mụ thoáng nghẹn ngào, mũi đỏ lên sụt sịt, cặp mắt già nua long lanh lệ.

– Nhưng một hôm, có một người con gái xuất hiện.

Cô ta yêu kiều, mắt to mày cong, lưng thon eo nhỏ, dáng vóc yểu điệu như thùy liễu, ừ, ta không thể nào sánh được.

Tên oan gia vừa gặp cô gái đã mê mẩn thần hồn, cưới ngay cô ta làm vợ.

Từ đó trở đi, rất ít khi hắn ngó ngàng tới ta.

Đã bao đêm ta vùi khuôn mặt đẫm ướt vào gối, nhưng chỉ hoài công, hắn và cô ả kia cứ ở bên nhau chung hưởng khoái lạc.

Lúc ấy ta còn ít tuổi, chưa hiểu sự đời, nghĩ rằng chỉ cần hắn vui thì bản thân mình có chịu bao nhiêu tủi thân cũng không là gì cả, vì vậy một đêm ta lặng lẽ bỏ đi, rời xa hai người.
Hoa Hiểu Sương nghe chuyện, lòng đầy thương xót, quên luôn cả nỗi khổ tâm của mình, thấy mụ dừng lời khá lâu bèn nhắc:
– Sau đó thế nào hả bà?
Lạc Minh Ỷ thở dài:
– Còn thế nào nữa? Ta rời bỏ người mà ta yêu, tất nhiên là vô cùng đau khổ, lưu lạc khắp giang hồ như một cái xác không hồn.

Một ngày kia ta không nén nổi niềm thương nhớ bèn len lén trở về, nào ngờ…!Nào ngờ âm thầm hỏi thăm mới biết sư huynh của ta đã tạ thế được mấy năm rồi.
Hiểu Sương sửng sốt:
– Vì sao ạ?
– Vì báo ứng.

Đàn ông trên đời chỉ chuộng mỹ nữ.

Bọn đàn bà đẹp làm gì không biết mãnh lực của mình, nên luôn dùng đầu môi khóe mắt để quyến rũ nam nhân.

Nhưng người đời có câu rất đúng: “Vợ đẹp là vợ người ta”…
Hiểu Sương ngẩn người:
– Tức là cô nương ngày ấy quyến…
Cô vốn tính cả thẹn, ấp úng mãi mà không thốt được nguyên từ “quyến rũ”.

Lạc Minh Ý bỗng lộ vẻ oán hận:
– Con tiện nhân đó dâm đãng vô liêm sỉ, đáng ghét vô cùng.

Sư huynh ta bận trị bệnh cứu người, không rảnh rỗi để bầu bạn với ả, thế là ả thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ, trốn nhà theo một bệnh nhân.

Sư huynh tuyệt vọng quá đỗi, chỉ muốn liều thân, chẳng bao lâu ngã bệnh nằm liệt giường.

Ông ấy tinh thông y thuật, cứu sống rất nhiều người nhưng lại không chịu chữa trị cho bản thân mình.

Con có hiểu thấu cảm giác ấy không, nắm vững cách chữa mà không muốn tự cứu, biết rõ muốn sống thì phải làm thế nào, nhưng cứ nằm lì trên giường đợi chết.

Người chết có khi sống lại được, nhưng trái tim mà chết thì vô phương cứu vãn…!Bất kể y thuật cao minh đến đâu cũng bó tay.

– Lạc Minh Ỷ nhướng mày, dộng nắm tay xuống đất, hằn học thốt.

– Sau đó, ta điên cuồng lùng sục đôi gian phu dâm phụ kia, định sẽ hành hạ chúng nó ba ngày ba đêm khốn khổ khốn nạn rồi mới cho chết, nhưng cuối cùng bỏ cuộc.

Bởi vì, có bắt chúng khóc rống ba trăm ngày đêm thì sư huynh ta cũng đã thành người thiên cổ.

Con xem, nếu ta cương quyết ngay từ đầu, lén hạ độc con tiện nhân thì làm gì sư huynh phải chết.
Mụ cau cau mày, hai hàng lệ đùng đục tuôn xuống.
Hiểu Sương kinh ngạc tự nhủ: “Bà cứ một điều sư huynh hai điều sư huynh, phải chăng đó chính là sư tổ của ta? Sư phụ chưa từng nhắc tới sư tổ, chắc là vì câu chuyện bại hoại gia môn này đây.

Ôi, so với bà bà thì cảnh ngộ của ta có thấm tháp gì đâu!”.
Lạc Minh Ỷ khóc một hồi rồi bình tĩnh lại, thủ thỉ:
– Vì vậy con ngoan ạ, cái gì có thể nhường nhịn người khác được, riêng tình cảm thì phải kiên quyết giành giật.
Hiểu Sương không biết đáp lại thế nào, đành nói:
– Nhưng Liễu tỷ tỷ không phải hạng người như thế đâu bà ạ.
Lạc Minh Ỷ cười nhạt:
– Những con đàn bà đẹp đều không đáng tin.

Con cứ đợi đấy mà xem.

– Nói rồi mụ đi vào nhà, mang ra một cái tráp vuông vức bằng sắt tinh.

– Tên khốn đó tuy gian giảo, nhưng quên mất một sơ hở, ta tuy lập thệ không dùng độc nữa, nhưng con thì vẫn có thể dùng.
Mụ mở tráp, nhấc ra một quyển sách dày bốn tấc, ngang dọc chừng một thước, lật lật vài trang.

Không hiểu giấy làm bằng chất gì mà mỏng như cánh ve, trang nào cũng chi chít chữ dạng tiểu khải bé li ti, bên cạnh là những bức tranh màu sắc miêu tả côn trùng bò sát, chim muông thú vật, hoa lá cỏ cây, đủ màu đủ kiểu sống động như thật.
Lạc Minh Ỷ nói:
– Ta và sư tổ con, mỗi người có một sở trường riêng.

Ông ấy tinh thông y lý, ta thì chỉ chuyên tâm nghiên cứu dược liệu, bình sinh thích lang thang khắp núi hoang rừng rậm, chẳng thiếu chỗ nào chưa đặt chân, cóp nhặt được vô số kỳ hoa dị thảo.

Bộ Thần Nông điển này vốn là tâm huyết tích góp một đời của ta, ở đây chứa đựng rất nhiều kiến thức về dược lý và đặc tính cây cỏ, và đều là những điều tiền nhân chưa hề đề cập.

– Mụ đặt sách vào tay Hiểu Sương.

– Ngoài ra còn ghi chép các phương pháp điều chế sử dụng độc dược.

Con nghiên cứu cho kỹ, khi nào có thời cơ thì âm thầm kết liễu con hồ ly tinh kia đi, đảm bảo tên tiểu tử xấu xa nọ không phát hiện được chút dấu vết đáng ngờ nào hết.
Hiểu Sương ban đầu tò mò háo hức, chi muốn được xem cặn kẽ, nhưng nghe đến câu cuối thì hãi hùng chối từ:
– Không được, con không thể hại ai hết.
Lạc Minh Ỷ trợn mắt như sắp nổi giận, nghĩ sao lại nhẫn nại kiềm chế, nụ cười nở ra trên bộ mặt xấu xí:
– Thực bụng ta còn có dụng ý khác, con là đệ tử của Ngô Thường Thanh, tất nhiên là rất thông hiểu y lý.

Nếu biết cách phối hợp kiến thức hắn truyền thụ để sử dụng dược vật trong quyển này thì chưa chừng con có thể chữa khỏi Cửu âm độc mạch trong mình đó.

Hơn nữa, độc dược còn hiệu dụng vượt xa võ công, dùng nó vào việc thiện cũng tốt mà con, dùng nó làm việc ác mới là xấu.
Hiểu Sương nghe đến đây mới bằng lòng nhận lấy cái tráp, cúi thấp mình:
– Vậy thì con xin đa tạ bà bà!
Lạc Minh Ỷ cười thầm: “Nếu quả thực con thích thằng khốn đó thì sớm muộn gì chả nổi lòng ghen mà tìm cách trừ bỏ tình địch.

Ha ha, đến lúc đó mới biết cuốn Thần Nông điển của ta hữu ích nhường nào”.

Nghĩ vậy, nhưng sợ Hiểu Sương gàn bướng cãi cự nên mụ không mảy may để lộ tâm ý, khoát tay bảo:
– Thôi, con về đi!
Hiểu Sương ngạc nhiên:
– Về đâu ạ?
Lạc Minh Ỷ cười khẩy:
– Ta đã chẳng nói rồi đấy ư? Tình cảm là thứ không thể nhường nhịn.
Hiểu Sương bần thần: “Lỡ có ngày Liễu tỷ tỷ thay lòng đổi dạ như lời bà bà cảnh báo, chẳng phải ta cũng sẽ đau buồn hối hận suốt đời như bà bà hay sao?”.

Càng nghĩ càng thấp thỏm, cô vội vã từ biệt Lạc Minh Ỷ, tất tả đi về hướng nam.
Hiểu Sương không dám xuyên qua rừng Xuy Vưu lần nữa, bèn vòng xa thêm hai dặm theo một sơn đạo quanh co để lần đường ra.

Đương khi vịn tay vào một vách đá cheo leo để lựa chỗ đặt chân, chợt nghe tiếng gắt gỏng của Liễu Oanh Oanh từ đằng trước văng vẳng vọng lại, Hiểu Sương giật mình đứng ngây ra.
– Vừa xoen xoét cái miệng là không bao giờ ngó ngàng đến ả nữa mà được mấy bước chân đã lộn lại tìm, ngươi là cái giống gì vậy hả?
Lương Tiêu đáp:
– Ban nãy ta giận quá nên lỡ lời, không phải là nói thật đâu.
– Ta mặc kệ ngươi thật hay giả, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời phải giữ lấy lời chứ.
Lương Tiêu thản nhiên:
– Vậy thì thôi, ta chẳng làm nam tử hán đại trượng phu nữa.
– Hừ, ra ngươi muốn làm quân vô lại hay sao?
Lần này giọng Lương Tiêu nghèn nghẹn:
– Bất luận thế nào, cách ta xử sự vừa rồi cũng là sai quấy.

Mụ già độc ác như vậy mà ta nỡ bỏ mặc Hiểu Sương ở lại một mình.

Ta tưởng muội ấy sẽ đi theo, ngờ đâu muội ấy tin vào lời nói hồ đồ của ta mà đứng ngây ra đấy, chẳng may có mệnh hệ gì, ta…
Liễu Oanh Oanh cười nhạt:
– Thâm hiểm xảo trá đến thế thì mệnh hệ gì được?
Lương Tiêu to tiếng:
– Cô thích nói gì thì nói, nhưng bảo muội ấy thâm hiểm xảo trá thì đúng là láo lếu hết sức!
– Không đúng ư? Việc trị rắn cắn trên đường thì ngươi biết rồi nhé! Đến khi ta và mụ già đều trúng độc, ả lại cứu mụ già trước, dềnh dàng mãi mới cứu ta, rõ ràng là cố ý trì hoãn bắt ta phải chịu đớn đau vô ích.

Hừ, nhìn cái mặt hiền lành tội nghiệp, ai ngờ trong bụng nhung nhúc nọc độc kế hiểm.
Lương Tiêu lặng đi một lúc mới nói:
– Hiểu Sương là người thế nào ta hiểu rất rõ, ta chắc muội ấy không cố ý hại cô đâu.
– Vậy là ngươi tin ả chứ không tin ta?
– Bụng dạ cô lắt léo khôn lường, đôi lúc ta còn không đoán được giả chân, nhưng Hiểu Sương như tờ giấy trắng, thoáng nhìn là thấu hết cội rễ luôn.
Liễu Oanh Oanh câm nín hồi lâu.

Có tiếng đá lăn lục cục xuống vực.

Sau cùng nàng lên tiếng:
– Ta hỏi lần nữa, ngươi tin ả phải không?
– Đúng vậy! – Lương Tiêu, đáp rành rọt.
Hiểu Sương vẫn nhón chân nín thở lắng nghe, đến đây thì máu nóng dồn lên mặt, hai mắt bỗng cay sè.

Cô bám vào vách núi òa khóc vì sung sướng, bao nhiêu tủi hờn đều hóa thành nước mắt trôi hết đi.

Qua làn nước mắt nhòe nhoẹt, cô trông thấy một cái bóng xẹt đến gần.

Lương Tiêu rảo bước đi tới, giọng gấp gáp:
– Hiểu Sương đấy à?
Nhận ra đúng rồi, gã mừng rỡ chạy tới nắm tay cô, ngạc nhiên hỏi:
– Sao muội lại ở đây? Ô, tại sao muội khóc? Mụ già kia ức hiếp muội à? Ta phải đi tìm mụ ấy tính đủ thù cũ hận mới một lượt cho xong.
Gã hầm hầm dợm bước, Hiểu Sương vội níu gã, lau nước mắt:
– Không liên quan gì đến bà bà đâu, chỉ vì…!Muội vui quá, cầm lòng không đậu nên khóc đấy thôi.
Lương Tiêu ngắm nghía kỹ càng, quả nhiên thấy Hiểu Sương không hề hấn gì thì mừng rỡ khôn tả, giả vờ làm mặt giận:
Muội khờ, vui thì phải cười thật sảng khoái chứ cơn cớ gì mà khóc?
Hiểu Sương bật cười qua hàng lệ.


Nhác thấy Liễu Oanh Oanh đứng đằng xa, mặt đầy hờn ghen, cô bèn bước đến gần nàng nói nhỏ:
Liễu tỷ tỷ, vừa rồi muội đã tự vấn lòng mình.

Tỷ nói đúng, lúc ấy tuy muội không có ý hại tỷ, nhưng cũng không mảy may muốn cứu tỷ.

Tiêu ca ca đã chịu bao nhiêu khổ sở vì tỷ mà tỷ vẫn hờn dỗi làm tình làm tội huynh ấy.

Nhìn tỷ khổ sở, muội…!Đúng là có hơi hơi vui mừng.

– Nói xong, đỏ mặt tía tai, cô cụp mắt di di chân mãi.
Nghe Hiểu Sương thẳng thắn thừa nhận, Liễu Oanh Oanh không nén được ngỡ ngàng.

Nàng ngây người ra một lúc rồi liếc về phía Lương Tiêu, khóe miệng nhích một nét cười đắc thắng.
Hiểu Sương thở dài, lại tiếp:
– Nhưng muội đành đầu hàng, vì cho dù tự đả thông thế nào, lòng muội cũng không dứt bỏ nổi Tiêu ca ca.

Bà bà nói rất đúng, cái gì cũng có thể sẻ chia, trừ tình cảm.

Muội không nhường được nữa.

– Đến đây cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Oanh Oanh, hai mắt ánh lên kiên cường.
Bây giờ thì Liễu Oanh Oanh sửng sốt thật sự, cũng chằm chằm nhìn trả, mặt đằng đằng sát khí.
Hai người đấu mắt hồi lâu, cuối cùng Liễu Oanh Oanh thở hắt ra:
– Được, ngươi dám tuyên chiến công khai, kể cũng là hạng có cốt khí.

Lương Tiêu, người ta đã nói như vậy, ý ngươi ra sao?
Hai nàng cùng hướng mắt về phía Lương Tiêu.

Gã ngó hết người nọ sang người kia, chán nản nghĩ: “A Tuyết mất đi, lửa lòng ta cũng tắt, chỉ mong tránh xa được chữ tình, nào ngờ lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn này”, đoạn cúi đầu im lặng.

Liễu Oanh Oanh thấy gã lừng khừng thì không khỏi tức giận, bèn giao hẹn:
Ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ.

Ba ngày sau, nhất định ngươi phải lựa chọn, hoặc là ả đi, hoặc là…!Ta đi! – Nói xong xoay mình cất bước.

Hiểu Sương cũng đi theo.
Lương Tiêu chong chong dõi mắt cho tới khi hai người khuất dạng phía cuối đường, lòng dạ rối bời, uể oải chạy theo.

Được một đoạn, chợt nhận ra chiếc tráp sắt đung đưa sau lưng Hiểu Sương, gã hỏi giật giọng:
– Này, muội đeo cái gì thế?
– Quyển sách dược bà bà tặng muội ấy mà.

Trong đó ghi chép rất nhiều dược liệu thần kỳ.

Bà nói nếu biết cách dùng thì chưa chừng còn trị được hàn độc của muội.
Lương Tiêu nghi ngờ:
– Phải cẩn thận với đồ đạc của mụ ấy.
– Bà bà vốn là người tốt, chỉ vì số phận trêu ngươi, gánh chịu quá nhiều đau khổ mới thành ra người yếm thế như bây giờ.
Lương Tiêu thật không hiểu vì sao Hiểu Sương ngây thơ đến thế, nhưng cũng chẳng bình luận gì.

Lặng lẽ đi thêm chừng mười bước, gã chợt nảy ra một ý:
– Có cách này, chưa chừng sẽ giúp ích cho bệnh tình của muội.
– Cách gì? Huynh tinh thông y lý từ lúc nào vậy?
– Muội có biết vì sao ta trục được Ngũ hành tán mà không cần giải dược không?
– Muội vẫn thắc mắc nãy giờ.

Huynh dùng phương pháp gì?
Liễu Oanh Oanh cũng rất tò mò, liền bước chậm hơn để nghe.
Lương Tiêu bèn thuật lại việc vận nội công theo phép hoán chuyển âm dương để đẩy lui Ngũ hành tán:
– …!Kết quả kỳ diệu lạ lùng.

Muội thử xem, biết đâu ép được Cửu âm độc mạch ra.
Hiểu Sương lắc đầu:
– Khó lắm, Cửu âm độc mạch ám từ trong thai, nay đã hòa tan vào huyết mạch muội.

Nó liền với cơ thể muội như tay chân liền thân.

Nếu bức âm độc ra, chẳng phải cửu đại âm mạch của muội cũng mất luôn ư? Nếu thiếu cửu đại âm mạch thì làm sao sống được đây?
Lương Tiêu giải thích:
– Ngũ hành tán vào cơ thể người cũng hòa tan trong ngũ tạng đấy.

Cửu âm độc và Ngũ hành tán có độc tính tương tự nhau, muội nghe Lạc Minh Ỷ nói rồi còn gì.

Phương pháp ấy trừ được Ngũ hành tán, nhiều khả năng sẽ trừ được Cửu âm độc.
Hiểu Sương xuôi xuôi:
– Vậy để muội thử xem sao.
Lương Tiêu bèn đọc tâm pháp.

Hiểu Sương đã từng giải mã Tử phủ nguyên tông, lại tinh thông mạch lý nên nghe Lương Tiêu giảng qua là hiểu ngay, nghiền ngẫm một hồi rồi mỉm cười:
– Có thể sẽ hiệu nghiệm đấy.
Lương Tiêu tỏ vẻ hài lòng:
– Huynh đã bảo mà..
– Lần cho đến đầu đến đũa thì tâm pháp này còn nhiều ứng dụng lắm.

Nếu phối hợp với y đạo, mai sau không biết còn cứu được thêm bao nhiêu người.

– Hiểu Sương càng nói càng hào hứng, má đỏ hây hây trông rất đáng yêu.
Suốt từ hôm Liễu Oanh Oanh đến ở cùng, Hiểu Sương vẫn giữ bộ dạng u buồn lặng lẽ.

Hôm nay là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Lương Tiêu mới thấy cô vui.

Bất giác ngó sang Liễu Oanh Oanh, trái tim gã bỗng nhiên chùng xuống, không muốn chuyện trò gì nữa.

Cả ba im lìm đi dọc sơn đạo, thình lình nghe thấy bên dưới có tiếng gươm đao rộn ràng, họ cúi xuống nhìn.

Một tốp lính Nguyên đang truy đuổi mấy người Tống, hai bên vừa đánh vừa chạy, dần dà tiến vào rừng Xuy Vưu.

Bọn Lương Tiêu thầm than không ổn, quả nhiên những tiếng rên la thảm thiết bắt đầu vọng lên bầu trời mù sương.

Ba người mới chật vật thoát khỏi cửa tử, nghe tiếng kêu không khỏi động lòng thương hại, Lương Tiêu nói:
– Lẽ nào thấy chết mà không cứu phải nghĩ ra cách gì mới được.
Hiểu Sương đã hạ tráp sắt xuống từ nãy, lúc này cô đang cầm cuốn Thần Nông điển, lật tìm rồi trỏ vào hình vẽ một loài thực vật màu vàng, thân gầy guộc mỏng mảnh:
– Đây chinh là lạn Bạt thảo.

Giống cỏ này ưa mọc chỗ cao đón ánh nắng, thường xuất hiện gần cây Xuy Vưu.

Đốt cháy nó, mùi hương sẽ tỏa ra xua đuổi được sa mù…
Liễu Oanh Oanh ghé mắt nhìn, giễu cợt:
– Bé tẹo thế kia thì làm được trò trống gì?
– Mỗi vật có một tác dụng riêng, cũng như có cái vô năng riêng, tương tự chim bay được nhưng không biết bơi, cá bơi được nhưng không biết bay vậy.

Hạn Bạt thảo nhỏ thật, song khắc chế được loại độc tố mạnh nhất trên đời.
Hiểu Sương nhìn thẳng vào mặt Liễu Oanh Oanh, nói giọng thong thả ung dung, dáng điệu không còn vương chút gì e dè sợ sệt như ngày trước.

Liễu Oanh Oanh hết sức không vui, ghét một nỗi là cô ta nói quá đúng, nàng không phản bác vào đâu được.
Lương Tiêu nói:
– Ở đây gần rừng Xuy Vưu, địa thế cũng khá cao, chúng ta chia nhau đi tìm, chắc sẽ tìm thấy đấy.
Ba người tỏa ra các hướng, Hiểu Sương chợt mừng rỡ kêu lên:
– Đây rồi! – Và thò tay vào một kẽ đá bứt ra một thân cỏ nhỏ màu vàng rực.

Nó cao chừng một thước, có sáu lá, mỗi cặp lá ôm quanh một quả xanh mướt, giống hệt mô tả trong Thần Nông điển.
Lương Tiêu hái được ba nhánh Hạn Bạt thảo nữa bèn bó cả vào một cành khô châm lửa, lại bẻ một khúc cây làm gậy chống, thận trọng đi xuống núi, tiến sâu vào rừng sa mù.

Liễu Oanh Oanh và Hoa Hiểu Sương không yên tâm, bèn theo sau gã.

Ngọn đuốc tỏa ra mùi thơm là lạ, sương mù gặp khói nhạt dần.

Lương Tiêu đi liền mấy chục bộ, dọc đường ngổn ngang toàn xác chết, chẳng thấy đâu một người sống sót.

“Muộn mất rồi, chắc không ai thoát nạn”, gã vừa chớm nghĩ thế thì chợt nghe xa xa vẳng lại tiếng rên rỉ khe khẽ, gã bèn lần theo âm thanh mà đi.

Sương mù tan hết, đám côn trùng bò sát cũng theo nhau bỏ chạy.

Bọn Lương Tiêu vào rừng lần này là lần thứ hai mà vẫn cảm thấy kinh hồn táng đởm.

Đi tiếp mười mấy bộ nữa, họ gặp hai người đang nằm sấp dưới đất, rắn độc đã bò gần kín thân.

Chúng mau chóng trườn đi khi Lương Tiêu tới gần, để lộ ra hai người ăn vận theo lối nhà Tống.
Lương Tiêu ngẫm nghĩ về tác dụng của Hạn Bạt thảo mà thầm phục cho bàn tay tài hoa của tạo hóa.

Gã cúi xuống xem xét.

Hai người nọ vẫn chưa tắt thở nhưng mặt mũi sưng phù, không nhận ra diện mạo thế nào.

Hiểu Sương chạm tay thăm mạch, nói:
– Họ bị ong bò vẽ đốt, chạy tới đây thì hôn mê, vì thế chưa bị rắn hay bò cạp cắn, còn giữ được tính mạng.
Cây đuốc đã cháy quá nửa.

Lương Tiêu sợ trùng trình thì sẽ bị vây khốn, bèn giục:
– Ra khỏi rừng rồi hãy nói.
Gã đứa đuốc cho Liễu Oanh Oanh, cắp hai nạn nhân chạy ra khỏi rừng.

Sau đó Hiểu Sương ở lại trị bệnh, Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh đi kiếm thêm cỏ Hạn Bạt làm đuốc, cùng trở vào rừng Xuy Vưu sục sạo lần nữa, nhưng không tìm được ai còn sống cả.

Lúc họ quay lại, hai người Tống đã tỉnh, mặt cũng bơn bớt sưng, đang nằm thở dốc.

Lương Tiêu nhận ra một trong hai là Hà Tung Dương, người còn lại là một thiếu niên chưa đầy đôi tám..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.