Côn Luân

Chương 61: Quái Bà Trong Rừng Sa Mù


Đọc truyện Côn Luân – Chương 61: Quái Bà Trong Rừng Sa Mù


Hôm sau, bốn người khởi hành xuống phương nam.

Lương Tiêu cãi cọ với Liễu Oanh Oanh một thôi một hồi rồi cõng hành lý cắm cúi đi trước, không ngó ngàng gì đến nàng nữa.

Liễu Oanh Oanh phát tức, liền quay sang xét nét Hoa Sinh, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với chú ta.

Ngờ đâu chú tiểu thịt đồng da sắt, hứng quyền cước như giã gạo mà cứ nhệch miệng cười hềnh hệch trong khi Liễu Oanh Oanh đau tê khắp lượt tay chân.

Chẳng còn đối tượng xả giận nào khác, nàng đem căm hờn trút xuống Hiểu Sương, thù hận càng ngẫm càng đầy: “Dù có bị Lương Tiêu oán trách suốt kiếp, ta cũng phải bắt ngươi biến khỏi cõi đời này mới cam lòng”.
Vừa đi vừa nghỉ hơn hai mươi ngày, bốn người vào tới địa giới Giang Tầy.

Trải rộng trước mắt họ là làng mạc hoang hóa, gai góc tua tủa mắc đầy xương trắng, khắp nơi lặng ngắt không một tiếng chim ca.

Đôi lúc đi hàng mấy dặm đường chẳng gặp một dấu vết nào của sự sống, đêm xuống rờn rợn tịch liêu, gió lùa hun hút như tiếng quỷ rên khóc.

Thảng có chạm mặt người thì lại là lính Nguyên hung tàn càn quét hoặc bại binh nhà Tống nổi lên cướp bóc liên miên, cứ đánh dẹp đám này thì dám khác lại xuất hiện, Lương Tiêu dầu dũng mãnh vô song mà cũng thấy mệt nhoài.
Hôm ấy, cả bọn vượt dãy Mai Lĩnh tiến vào địa phận Lưỡng Quảng, đúng lúc gặp một đoàn dân tránh nạn với rất đông người bị ốm, bị thương.

Chữa chạy cho họ xong thì số dược liệu mang theo đã cạn, Hiểu Sương bèn xách làn, vác cuốc lên vai:
– Tiêu ca ca, muội vào núi xem có cây thuốc không nhé.
Lương Tiêu buông cuốn sách đang đọc dở:
– Ừ, ta đi cùng muội.
Hiểu Sương gật gật đầu cất bước, Liễu Oanh Oanh ở đằng sau gắt gỏng:
– Cứ thế là đi đấy hả?
Lương Tiêu hiểu ngay ý nàng, đành rủ:
– Thế cô cũng đi luôn vậy.
Liễu Oanh Oanh hừ một tiếng, chắp tay sau lưng lững thững bước theo hai người.

Hoa Sinh ngồi lại một mình trông đồ đạc.
Họ thong thả lên núi, Hiểu Sương vừa đi ngước mắt nhìn quanh, chợt phát hiện trên vách đá phía trước mọc lúp xúp một bụi cây thuốc, liền hớn hở gọi:
– Tiêu ca ca, huynh hái lá và quả trên cái cây kia hộ muội!
Lương Tiêu lập tức mang liềm trèo lên cắt xuống.

Liễu Oanh Oanh trông lạ mắt, tò mò hỏi:
– Cây gì đấy?
Lương Tiêu lắc đầu:
– Ta cũng không rõ.

Hiểu Sương, muội xem thử đi!
Liễu Oanh Oanh cong môi nhích sang một bên.

Hiểu Sương ngẫm nghĩ rồi nói:
– Giống cây này tên là Vương bất lưu hành.
Lương Tiêu lật lật mớ lá trên tay:
– Tên kỳ nhỉ!
Hiểu Sương giải thích:
– Lá và quả của nó có tác dụng hoạt huyết, chế thành thuốc uống sẽ giúp máu lưu thông.

Ngay cả thánh chỉ cũng không bắt máu ngừng chảy được, vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên lạ tai ấy.
Lương Tiêu lẩm bẩm: “Ngẫm cho kỹ, con người ta sống ở trên đời cũng nên như thế.

Việc mình cho là tốt thì cần tận lực hoàn thành, dẫu bị cản trở cũng phải gắng vượt qua.

Còn việc mình cho là xấu thì cần hết sức tránh xa, dẫu bị ép buộc cũng phải gắng ngăn ngừa chống chọi”.

Gã mải suy tư, không để ý thấy sơn đạo thu hẹp dần, càng vào sâu cây thuốc càng rậm rạp với đủ mọi hình mọi dạng, Hiểu Sương mừng rỡ luôn tay hái.

Đi thêm chừng một dặm nữa, cây cỏ lấn đầy cả lối đi, Hiểu Sương đột ngột dừng chân:
– Lạ thật, tại sao bao nhiêu giống cây thuốc lại mọc cùng một chỗ thế này? Thảo dược của trọn một mùa hầu như góp mặt đủ cả.

Chẳng lẽ là có người trồng?
Lương Tiêu lơ đãng nói:
– Chắc là ngẫu nhiên thôi.
– Khó lắm, bởi ở đây mọc lẫn một số chủng loại không hợp thổ nhưỡng, ví dụ Tiểu kế hay Xuyên bối mẫu.

Chắc chắn ai đó đã mang giống đến ươm.
Lương Tiêu nghe chừng có lý, bắt đầu nhìn quanh vẻ dò xét.

Liễu Oanh Oanh cười khẩy:
– Đoán già đoán non thì ăn thua gì, cứ đi hết là biết ngay thôi.
Nàng bước lên trước, Lương Tiêu bám sát theo sau.

Sương mù ở đâu đùn ra dày nặng.

Lương Tiêu sợ mọi người lạc nhau bèn lần tay dắt hai nàng.

Tay trái cầm những ngón thon thon của Liễu Oanh Oanh, tay phải nắm những ngón nhỏ nhắn mát lạnh của Hoa Hiểu Sương, tâm trạng gã bâng khuâng, bất giác ước mơ vơ vẩn: “Giá được cầm tay cả hai đi hết cuộc đời thì hạnh phúc biết bao”.

Chợt một ý nghĩ nghiêm khắc mau chóng tràn lên lấn át: “Người ta đều là kỳ nữ thời nay, ngươi vọng tưởng thế khác nào xúc phạm giai nhân”.
Liễu Oanh Oanh đi đầu.

Tuy rất bạo gan, nàng cũng không kìm nổi cảm giác rờn rợn trước vẻ tịch mịch hoang vắng của nơi đây.

Sương mù buông đặc sệt như dòng sữa bò từ trời đổ xuống, dần dần bôi nhòa đường nét mọi vật xung quanh.

Đến một quãng, sơn đạo bắt đầu mở rộng dần, không khí lẩn quất một mùi hương ngòn ngọt.

Liễu Oanh Oanh dò dẫm đi thêm mấy bước, chợt nghe Hiểu Sương kêu to:
– Sương mù gì mà lạ lùng, chúng ta mau quay về thì hơn.
Lương Tiêu tán thành:
– Phải đó! Oanh Oanh nghĩ sao?
Liễu Oanh Oanh đang định gật đầu, sực nảy ra một ý: “Bây giờ âm khí mù mịt, đúng là cơ hội trời cho để giết con tiện nhân kia.

Lương Tiêu linh tường cách mấy cũng khó lòng nhìn xuyên qua màn sương đặc quánh này, nói gì đến ngăn cản ta hành sự”.

Bị ý nghĩ ấy đeo bám, sát cơ nổi lên, nàng âm thầm chuồi thanh chủy thủ trong ống tay áo ra lòng bàn tay, đoạn cười nhạt:
– Vớ vẩn, trong núi thường nhiều sương, có gì là lạ?
Hiểu Sương không tiện tảng lờ, đành rniễn cưỡng đáp:
– Muội cũng không giải thích được, nhưng sương mù ở đây cứ dính nhơm nhớp, thật khiến người ta bất an…
Liễu Oanh Oanh nghiêng tai nghe để xác định chỗ đứng của Hiểu Sương rồi nhích khẽ về phía cô gái, không đợi cô dứt lời đã phóng chủy thủ đâm trúng ngay bắp tay.

Hiểu Sương bị tấn công bất ngờ, bật la thất thanh.

Lương Tiêu giật mình hỏi:
– Gì vậy muội?
Liễu Oanh Oanh cương quyết thực hiện ý đồ, liền nghiến răng nhào tới sát bên tình địch, túm áo cô ghì lại gần rồi vung chủy thủ định đâm vào ngực, bỗng nhiên nàng chới với vì đạp phải một vật gì trơn nhợt, phải gượng trụ mình mới giữ được thăng bằng.

Đúng lúc ấy bắp chân nàng thắt lại, rồi một cơn đau thốn nhanh như chớp từ lòng bàn chân chạy dọc lên đùi, Liễu Oanh Oanh khuỵu gối xuống, lôi cả Hiểu Sương ngã theo.

Lương Tiêu lo lắng lần tới chỗ hai người.

Nghe Liễu Oanh Oanh rên rẩm: “Chân, chân…”, gã bèn lần tay sờ xuống bàn chân nhỏ nhắn của nàng.

Thình lình một vật xé gió lao bổ tới tay gã, Lương Tiêu xuất thủ rất nhanh, vật đó chưa kịp há miệng táp đã bị gã vặn ngoéo đầu.

Nó rũ xuống nhầy nhẫy trong tay Lương Tiêu, gã bóp chặt cho vỡ dầu con vật, hãi hùng thốt:
– Rắn!
Hiểu Sương gắng nhịn cơn đau nơi cánh tay, giục giã:
– Chặn huyết mạch mau!
Lương Tiêu điểm liên tiếp vào mười mấy yếu huyệt nằm giữa khoảng đùi và eo Liễu Oanh Oanh để ngăn chất độc chảy về tim:
– Tiếp theo làm sao?
Hiểu Sương gấp gáp hỏi:
– Huynh xem hộ là rắn gì? Lương Tiêu moi bùi nhùi ra, khốn nỗi sương mù quá dày, bùi nhùi chớm bắt cháy đã tắt ngấm vì ướt nhoẹt.

Liễu Oanh Oanh ôm chân tê rên rỉ:
– Ta sắp chết rồi.

Vậy là ngươi sẽ sống yên vui với con nha đầu gớm ghiếc kia.

Ngươi sẽ…
Lương Tiêu gắng hết sức trấn tĩnh, ôm chặt nàng vỗ về:
– Đừng nói linh tinh nữa mà! Hiểu Sương, tiếp theo làm gì hả muội?
Hiểu Sương bối rối nói như khóc:
– Rắn độc có nhiều loại, mỗi loại một độc tính khác nhau, phải cắt thuốc đúng bệnh mới kiến hiệu, khốn thay muội không có cả thuốc chữa rắn cắn ở đây…!Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Liễu Oanh Oanh đã bắt đầu mê man, nghe loáng thoáng câu được câu chăng liền lèm bèm rủa xả, giọng yếu ớt mà lời lẽ vẫn không kém phần tàn nhẫn:
– Ngươi chỉ ngong ngóng ta chết để rảnh rang vui vầy với Lương Tiêu thôi.

Quân khốn nạn…!Lòng dạ độc địa hơn rắn rết.

Ta có làm quỷ làm ma cũng không tha cho ngươi.
Ban nãy Liễu Oanh Oanh xuất thủ ám toán, Hoa Hiểu Sương làm gì không hiểu nguyên do.

Nhưng muốn tránh cho Lương Tiêu day dứt vô ích nên cô nén lòng che giấu, lại vì bản tính từ ái bẩm sinh mà gắng vắt óc tìm cách cứu mạng Oanh Oanh.

Khổ nỗi sương mù dày đặc cản trở việc chẩn bệnh, thuốc thang đã thiếu lại bị Liễu Oanh Oanh buông lời thóa mạ, Hiểu Sương tủi thân chỉ biết ôm mặt khóc.

Lương Tiêu trầm ngâm một thoáng rồi xé ống quần Liễu Oanh Oanh, ghé miệng vào vết thương hút độc.

Hiểu Sương nghe tiếng vải rách, đoán ra ý định của gã liền hốt hoảng ngăn:
– Đừng, huynh sẽ mất mạng đó…
Lương Tiêu lặng thinh, cắm cúi hút máu độc nhổ đi.

Độc chất được rút bớt, Liễu Oanh Oanh cũng dần tỉnh lại.

Nàng hé mắt nhìn, nhận ra việc Lương Tiêu đang làm liền bàng hoàng kêu lên: “Đừng, đừng..

Rồi toan vùng ra, nhưng tay Lương Tiêu cứng như sắt giữ nàng bất động.

Nỗi lo lắng lại khiến nàng chìm vào hôn mê.
Mùi hương ngòn ngọt trong sa mù càng lúc càng nồng nàn.

Lương Tiêu hút đến khi máu giảm mùi tanh, vị gắt của độc đã nhạt thì mới ngừng lại.

Cảm thấy tứ chi tê dại đầu óc quay cuồng, gã choáng váng nghĩ: “Độc ngấm nhanh quá!”, rồi ngồi xếp bằng vận công để trục độc, nhưng vừa chạm tay xuống đất thì đụng ngay phải một vật nhầy nhụa, giật thót tím: “Lại rắn nữa ư?”.

Không để con rắn kịp ngoảnh đầu táp, gã liền vỗ chưởng đập nó nát bét.

Cùng lúc, những tiếng rin rít từ bốn phương tám hướng trỗi dậy cuồn cuộn như nước triều, ồ ạt tuôn về phía họ.

Hiểu Sương thốt lên kinh sợ.


Lương Tiêu gọi:
– Lại đây mau! – Nhưng Hiểu Sương không hề nhúc nhích.
Lương Tiêu bèn vòng một tay ôm Liễu Oanh Oanh, còn một tay vươn ra tìm Hiểu Sương.

Bỗng đâu một con rắn to tướng từ trên cao quăng mình xuống quấn lấy cánh tay gã, Lương Tiêu giũ mạnh ống tay áo, đẩy thanh kiếm tre chém con rắn làm ba đoạn ngay giữa không trung.

Lúc rụt tay về gã túm được Hiểu Sương.

Người cô cứng đơ.

Lương Tiêu kinh hoàng hỏi:
– Sao thế?
Tiếng Hiểu Sương run run:
– Rắn…!Bò trên…!Người muội…
Lúc này sương mù đậm đặc, Lương Tiêu không thể phân biệt vật gì với vật gì, chỉ còn cách dựa vào xúc giác mà hành động.

Gã vận phép hoán chuyển âm dương vào kiếm tre, vẫy nó lướt qua mình Hiểu Sương.

Sau một hồi lép bép liên miên, bốn con rắn đứt thành tám khúc, rơi lộp bộp xuống đất.

Lương Tiêu vội kéo Hiểu Sương về cạnh mình.

Tiếng động loạt soạt vang lên mau hơn, đàn rắn đang ngoằn ngoèo trườn tới, Lương Tiêu vạch một vòng tròn bằng tả chưởng, chưởng phong loang ra, đánh bạt đàn rắn độc quanh chân họ.
Cứ thế, Lương Tiêu nghe tiếng định vị rồi liên tục huy chưởng xuất kiếm đẩy lui đàn rắn, bất đắc dĩ phải ngừng việc vận công chặn đứng chất độc trong người.

Độc chất dần dần công tâm, chỉ lát sau Lương Tiêu bắt đầu lờ đờ, thiu thiu muốn ngủ, vỗ thêm mấy chưởng nữa thì hước chân lảo đảo, gã bèn ngồi xếp bằng, giữ hai cô gái bên hai đầu gối, vừa vận công ép chất độc vừa múa kiếm đuổi rắn.

Đột nhiên lại có hai con rắn độc buông xuống trên đỉnh đầu.

Lương Tiêu xoay kiếm tre lên cao chặt chúng làm bốn khúc, sực vỡ lẽ: “Sao ta lú lẫn thế nhỉ? Trên trời thì lấy đâu ra rắn, quanh đây nhất định phải có cây cối”.

Gã liền tung chưởng bạt kiếm, quét đi chừng mười mấy con rắn độc rồi gọi to:
– Hiểu Sương, mau trèo lên lưng ta!
Hiểu Sương đang sợ cứng người vì tiếng phun nọc phì phì, nghe vậy bèn lập cập leo lên lưng Lương Tiêu.

Đợi cô ngồi vững, gã vòng tay trái ôm Liễu Oanh Oanh, nhún chân tung mình lên cao chừng một trượng, vươn tay móc trúng một cành cây, nhưng cái cành quá yếu ớt, không gánh nổi trọng lượng của ba người nên gãy gập.
Cũng may Lương Tiêu đã để tâm chú ý, nhận thấy cành cây to dần về bên trái thì đoán ngay được phương hướng, vì vậy khi cành vừa gãy, gã liền quét chân trái ra, quả nhiên móc trúng thân cây, kế đó vươn tay phải đập mạnh vào một đoạn cành nhỏ, mượn lực nhún bật cao đến hơn một trượng nữa rồi đáp xuống giữa chạc cây.

Gã trúng độc khá nặng, mấy động tác bật cao tuy đơn giản nhưng đã rút cạn sức lực trong người, nọc rắn thừa cơ chạy đi khắp toàn thân gây ra cảm giác tê dại nôn nao.

Lương Tiêu suýt ngã, vội tuốt kiếm đâm sâu xuống chạc làm chỗ tựa, lặng lẽ vận công trục độc, vậy là không rảnh tay nào để nhúc nhắc gì được nữa.
Hiểu Sương một tay ôm Lương Tiêu, một tay bám thân cây, tim đập như trống dồn.

Được một lúc, tiếng khè khè to dần báo hiệu đàn rắn đang trườn lên, cô khiếp đảm gọi Lương Tiêu:
– Ca ca, ca ca!
Kêu liền mấy tiếng mà không hề nghe trả lời, Hiểu Sương hoảng vía sờ mặt gã, thấy nóng như lửa, lại chạm xuống mạch môn thì nhận ra mạch đập rất yếu, chắc hẳn nọc rắn quá mạnh đã thấm vào ngũ tạng.

Hiểu Sương nghĩ mãi không ra cách giải quyết, trong khi đó tiếng rít vang rất to, y như thể toàn bộ rắn độc đã điên cuồng dồn hết về gốc cây.

Liễu Oanh Oanh chợt rên khe khẽ, Hiểu Sương òa khóc:
– Tỷ tỷ ơi! Tiêu ca ca nguy rồi, nguy rồi…
Nọc độc trong người Liễu Oanh Oanh chỉ còn một lượng không đáng kể, nhờ thế nàng dần dần hồi tỉnh.

Nghe tiếng rắn riết róng, lại sờ khắp bốn phía thấy toàn là cành cây, vốn nhạy bén hơn hẳn Hiểu Sương nên nàng hiểu ngay ý định của Lương Tiêu.

Định đứng dậy nhưng không đủ sức, nàng gắng lấy hơi bảo:
– Ngươi…!Cầm thanh kiếm tre trấn ở đây, đừng để đàn rắn bò lại gần.

Từ khoảng cách xa thì nó chẳng gây hại gí cho bọn mình được đâu.
Hiểu Sương vâng lời mò tìm thanh kiếm tre, vừa mới rút kiếm thì bỗng cảm thấy mu bàn tay lạnh toát, một con rắn đang ngoằn ngoèo trườn lên quanh cánh tay cô.

Hiểu Sương chưa kịp giũ đi thì đã bị con rắn bập răng vào cổ tay.

Cô gái thốt lên một tiếng nhức nhối, tuyệt vọng nghĩ: “Thế là hết!”.

Nhưng tự nhiên con rắn co giật rồi lỏng ra, rơi bộp xuống gốc cây.
Hiểu Sương không đủ sức điểm huyệt ngăn độc như Lương Tiêu, bòn lấy ngân châm ra phong bế các huyết mạch.

Đúng lúc cô toan cắt mạch máu để xả chất độc thì đầu gối chợt lạnh toát, liền theo đó là những tiếng khè khè rất to, không biết bao nhiêu rắn độc đang ùn ùn trườn tới.

Hiểu Sương nghĩ đến Lương Tiêu, máu nóng trào dâng, mọi sợ sệt tan biến, cô nghiến răng vung kiếm chém một con rắn làm hai đoạn.

Bỗng dưng con rắn độc bên cạnh rít lên lạ lùng, oằn oại đôi hồi rồi rơi bộp xuống.

Dưới gốc cây, tiếng rắn phun nọc nghe khác hẳn, một mối khiếp sợ vô hình loang rộng ra cả bầy, chúng tản dần đi.
Hiểu Sương kinh ngạc hết sức, ngẫm nghĩ một chốc thì hiểu ra cơn cớ: “Cửu âm độc mạch trong mình ta vốn là chất độc cực mạnh, so ra còn dữ dội hơn nọc rắn nhiều.

Vì vậy con rắn cắn ta mới chết, và máu của mình vãi ra xung quanh khiến bầy rắn dính phải hoặc hít phải đều mất mạng”.
Cô chạm vào vết thương do Liễu Oanh Oanh đâm bằng thanh chủy thủ, lòng vừa mừng rỡ vừa buồn thảm, rồi ép mạnh tay xuống miệng vết thương làm máu trào ra như suối, túa cả vào người Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh.

Xong xuôi, cô lại xoa máu một lượt khắp mình mẩy, đàn rắn liền rú rít tản ra.

Hiểu Sương mất máu nhiều quá nên đầu óc đờ đẫn.

Ngừng chốc lát để nghỉ, cô sực nảy ra một ý: “Ta bị rắn cắn mà vẫn yên ổn, chắc hẳn Cửu âm độc mạch khắc chế được nọc rắn.

Tiêu ca ca đã bị độc tố ngấm vào ngủ tạng, nếu không sơ cứu kịp thời thì sau này khó lòng chữa khỏi hoàn toàn.

Lấy độc trị độc tuy nguy hiểm nhưng chí ít vẫn nhiều hi vọng hơn là ngồi suông đợi chết”.

Cô đưa tay ra sờ, thấy người Lương Tiêu lạnh như băng giá, đoán rằng tính mạng chỉ còn mong manh, bèn ghé vết thương trên cánh tay vào môi gã:
– Tiêu ca ca, há miệng ra!
Lương Tiêu đã tê liệt tay chân, nhưng trí óc vẫn còn hơi tỉnh táo, nghe vậy bèn he hé môi.

Hiểu Sương ép máu vào miệng gã.

Một lát sau, người Lương Tiêu ấm dần lên.

Hiểu Sương bắt mạch biết rằng nọc rắn đã bị khống chế thì mừng vui khôn xiết, tinh thần cũng thư thái hẳn.

Nhưng do mất máu quá nhiều, vừa ngừng gắng sức thì hàn độc phát tác, cô mê man ngất lịm đi.
Trong lúc hôn mê, chợt nghe có tiếng kèng kẹc kỳ lạ vang vọng bốn phía, rồi cảm thấy một bàn tay áp lên lưng mình, kế đó là dòng khí nóng ấm chảy vào cơ thể, Hiểu Sương tỉnh ra, liền vui mừng hỏi:
– Huynh khỏe rồi ư?
Lương Tiêu gật đầu:
– Ừ, nhờ muội cả!
Hiểu Sương mở to mắt, sương mù vẫn buông dày đặc, những tràng kèng kẹc càng lúc càng ầm ĩ, cô băn khoăn nhìn ngó:
– Ếch kêu ở đâu ấy nhỉ?
– Không phải.

– Lương Tiêu lắc đầu.

– Êch kêu thì chói tai hơn nhiều, đây là tiếng cóc nghiến răng đấy.
Hiểu Sương nghiêng tai lắng nghe, nhận ra vẫn còn âm thanh phì phì như trước thì sợ hãi nói:
– Chết rồi, rắn sẽ ăn thịt cóc mất.
– Chưa chắc, nghe ra thì hai bên đang giao tranh, rắn chưa thắng, mà cóc cũng chưa thua.
Hiểu Sương không thính tai bằng Lương Tiêu, đành bằng lòng với thông tin ấy vậy.

Lương Tiêu hỏi:
– Trong người muội thế nào, đỡ chưa?
Hiểu Sương gật gật đầu, nhưng nhớ ra là Lương Tiêu không thể nhìn thấy mình, bèn lật đật bổ sung:
– Muội đỡ rồi.
Tiếng Liễu Oanh Oanh vọng qua màn sương dày:
– Sao không chết đi cho rảnh nợ!
Lương Tiêu bực bội hừ một tiếng rõ to.

Liễu Oanh Oanh liền sưng sỉa:
– Gì nào? Ả mong ta chết, ta không mong ả chết được ư?
Hiểu Sương run run thanh minh:
– Muội…!Đâu có mong tỷ chết.
– Hứ, còn cãi! Ta bị rắn cắn mà ngươi giả vờ bó tay.

Lương Tiêu trúng dộc một cái thì ngươi lăng xăng chữa ngay.

Mấy hôm nay ta quan sát ngươi trị bệnh cứu người, những tưởng ngươi là một người tốt bụng hiếm có.

Nay mới rõ ngươi chỉ hiền lành ngoài mặt chứ trong bụng cũng toan tính chẳng kém ta, thậm chí còn gian xảo hiểm ác hơn nhiều.
Liễu Oanh Oanh vốn thất vọng về vụ ám toán bất thành nên cố ý buộc tội Hiểu Sương là kẻ tiểu nhân thủ đoạn, lại dùng lời lẽ lấn lướt chặn họng trước để lát nữa đây, dẫu cô có mách Lương Tiêu về hành động của nàng thì chưa chắc gã đã chịu tin.
Hiểu Sương run bắn cả người mà không biết biện bạch thế nào.

Lương Tiêu ngập ngừng hỏi:
– Lúc nãy muội cho ta uống gì vậy?
Giọng điệu gã làm cô gái trào nước mắt:
– Ra là huynh cũng nghi ngờ muội phải không?
Vốn tính nhút nhát, cô không sao thốt được mấy chữ “uống máu của muội”, cầm bằng đuối lý trước Liễu Oanh Oanh.
Lương Tiêu cảm thấy sự việc không phải như Oanh Oanh nói, nhưng chứng cứ rành rành, Hiểu Sương lại vô phương giải thích, gã khó nén được ngờ vực trong lòng.

Ngẫm lại cảnh minh tranh ám đấu triền miên giữa hai nàng, gã chua xót thở dài: “Sớm biết thế này thì ta bỏ xác ở Tiền Đường cho đỡ vướng bận”.

Hiểu Sương không sao chịu nổi, úp mặt vào thân cây khóc tấm tức.

Lương Tiêu hoảng hồn xoa lưng cô:
– Ta có trách muội đâu, đều tại ta không hay không phải!
Gã càng dỗ, Hiểu Sương càng tủi thân khóc lóc.

Liễu Oanh Oanh được thể mỉa mai:
– Làm thì đã làm rồi, hối hận cũng bằng thừa.
Lương Tiêu quát:
– Cô im ngay! Cách hành xử của cô vốn cũng chẳng quang minh chính đại gì đâu.
Liễu Oanh Oanh khựng lại, chỉ một thoáng, rồi bù lu bù loa:
– Ừ, ta không quang minh chính đại.

Nhưng ta làm thế là vì ai, vì ai kia chứ?
Nàng òa khóc tức tưởi.

Lương Tiêu chẳng biết bênh ai bỏ ai, lòng chán nản cùng cực.
Bấy giờ dưới gốc cây, tiếng rắn tiếng cóc càng riết róng, chen lẫn trong đó là vô sồ tạp âm, đây rổn rảng tựa giáp sắt khua động, kia lệt xệt tựa móng thú lết lê, tuy không ầm ĩ bằng nhưng nghe rất rùng rợn.

Lại thêm không khí lưởng vưởng mùi tanh thối khiến ba người trên cành sởn da gà, hai cô gái cùng tự động nín khóc.

Lương Tiêu sợ họ run rẩy sảy chân bèn vòng tay ôm cả hai vào lòng.


Thình lình có tiếng ùng ùng inh tai, rồi đàn đàn lũ lũ những con gỉ con gì bay ào tới, lướt vù qua họ như một trận cuồng phong.

Mùi tanh thối nồng nặc xộc vào mũi phát cay.

Hiểu Sương sực nghĩ ra, sợ hãi nói:
– Đám vừa bay ngang chắc là trùng độc.
Lương Tiêu giật thót.

Liễu Oanh Oanh khép chặt hai tay vào mình, người run lên bần bật.

Hiểu Sương thở dài:
– Tiêu ca ca, sương mù ở đây thật khác thường.
– Khác thế nào?
– Muội vừa bắt mạch xem giờ.

Khí yếu huyết chậm, chắc đang khoảng chính ngọ, vậy mà sao ở đây vẫn phủ nặng sương mù?
– Núi sâu khe rộng, sương mù ngưng tụ quanh năm cũng không phải là lạ.
– Nhưng mặt trời lên thì sương mù phải tan chứ.

Huynh trông trên đỉnh đầu kia kìa!
Lương Tiêu ngẩng nhìn, quả đúng nắng ấm đang lấp ló, nhưng tuyệt nhiên không xuyên qua được màn sương xuống vói cánh rừng, gã kinh ngạc thốt:
– Kỳ thật! Hay là có một con quái vật liên tục phun mây nhả sương nên lớp sa mù kia mới không bị ánh dương xé rách?
Liễu Oanh Oanh rùng mình trách móc:
– Đến nước này rồi mà còn bịa chuyện hù dọa người ta!
Lương Tiêu nhe răng:
– Vậy lý giải cách nào được đây?
Hiểu Sương vỗ vỗ trán:
– Nghe nói ở phương nam có rất nhiều chướng khí sinh ra từ xương cốt của các loài vật độc, dính phải sẽ mắc bệnh dịch.

Thứ sa mù này có liên quan gì chăng?
Ba người miên man suy đoán, quên bẵng cả xích mích lúc trước.

Bỗng đâu một mùi hương lạ lùng khác tỏa ra khiến đầu óc họ tỉnh táo hẳn.

Cả ba nheo mắt ngó quanh thì thấy xa xa trong đám sương mù nhấp nháy một đốm sáng vàng tươi kỳ dị.

Liễu Oanh Oanh sực nhớ đến câu Lương Tiêu vừa nói, liền rúm người rên rẩm:
– Gay rồi, quái vật đấy…
– Quái vật nào? – Lương Tiêu cau mày.
– Chẳng phải đốm…!Đốm vàng sáng đó là mắt quái vật hay sao?
Hiểu Sương cũng phát hoảng, răng đánh lập cập.
Sự căng thẳng của hai nàng khiến mong muốn chở che trào lên mạnh mẽ trong lòng Lương Tiêu, gã pha trò:
– Thì ra là quái vật một mắt hử? Chẳng biết con mắt đó mọc ở chỗ nào? Đỉnh đầu hay chót mông nhỉ?
Hiểu Sương phì cười, lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Liễu Oanh Oanh không biết nên hùa theo hay nên phản đối kiểu đùa bỡn của Lương Tiêu, bèn cằn nhằn:
– Ngốc, ngươi hét to thế lỡ quái vật nghe thấy thì biết làm sao?
Bất thần có tiếng hỏi lớn:
– Á, ai đấy?
Thanh âm trầm rè rè như tiếng cưa chạy trên gỗ.

Ba người nín lặng một lúc, sau cùng Lương Tiêu thở dài:
– Thế gian nào có quỷ ma, dở hay chỉ bởi người ta an bài.
Liễu Oanh Oanh thở phào, rúc mặt vào lòng Lương Tiêu cười khúc khích.
Quầng vàng to dần và sáng rỡ hơn.

Lương Tiêu vận nhãn lực chăm chú nhìn, nhận ra đó là một chiếc lồng đèn bọc da trắng bên trong thắp lửa vàng.

Người xách đèn lạnh lùng nói:
– Kể cũng có bản lĩnh lắm mới sống sót được sau cuộc phân tranh của mấy loài vật độc.

Để xem là ai nào!
Cùng với tiếng nói, lớp sương dày mỏng dần.

Bọn Lương Tiêu nhìn quanh, nhận ra đây là một vạt rừng trồng tuyền một loài cây thòn thon, hình dáng lạ lùng, cao phải đến mấy trượng, thấp cũng vừa bảy tám thước, lá thuôn thuôn hình bầu dục, cành nở đầy những chùm hoa Irắng to bằng miệng bát, nhụy tím phun ra những tia sương nhỏ.

Khi nhìn xuống thảm rừng, Lương Tiêu vốn bạo dạn mà cũng lạnh người kinh hãi, còn hai cô gái hoảng sợ đến nỗi rú lên.
Trên trảng đất trống quanh các gốc cây lúc nhúc hàng búi rắn độc.

Con nào con nấy loi ngoi vươn đầu, lưỡi đỏ lòm phun nọc lia lịa.

Chen lấn với những cuộn thân bóng nhẫy ấy là một làn sóng cóc da nâu sần sùi đang đua nhau ngóc mỏ kêu kèng kẹc inh tai.

Giữa các cụm kỳ hoa dị thảo, đàn thằn lằn sặc sỡ nối đuôi nhau luồn lách khắp cành cây bụi cỏ; Bầy bọ cạp ngũ sắc vừa kêu rin rít vừa cong đuôi chạy vè vè, và cơ man nào là rết đang vặn vẹo cắn xé nhau rất hung tợn.

Ngoài năm giống cực độc này vẫn còn vô số côn trùng bò sát khác, cùng loài thì nghển đầu duỗi chân, thi thoảng ngoắc đuôi vào nhau, khác loài thì điên cuồng tàn sát, cắn xé nhau hết sức tàn bạo.

Trừ cái cây mà ba người đang trú, các cây khác từ gốc đến ngọn đều dính be bét máu thịt, dịch độc bắn ngoa nguếch trông gớm ghiếc hết chỗ nói.

Liễu Oanh Oanh nhìn mà nôn nao, ôm ngực mửa thốc mửa tháo.

Hiểu Sương run như dẽ, bấu tay Lương Tiêu chặt đến nỗi các móng nhọn cắm sâu vào thịt gã.
Tự nhiên, các bông hoa trắng trên cây tựa hồ cảm nhận được điều gì, từ từ khép cánh kết lại thành nụ giống ban đầu.

Sương mù tan loãng rất nhanh như thể hết sức sống.

Chỉ một thoáng sau, không gian trong trẻo trở lại, các loài bò sát và côn trùng cũng thôi dữ dằn, con bay lên trời con lẩn vào đất, tỏa đi bốn phương tám hướng.

Đứng ở chỗ chúng bây giờ là một mụ già tóc bạc phơ phơ diện mạo cực kỳ xấu xí: Răng hô mũi khoằm, lông mày trụi lủi, đôi mắt sâu hoắm hắt ra những tia sáng gắt làm người ta chờn chợn.

Trong vòng mười trượng quanh mình mụ tựa hồ đầy rẫy chướng ngại vô hình, đám vật độc tuôn đến nơi thì láo nháo rẽ tránh như những nhánh sông.

Mụ đứng ngó nghiêng chốc lát, vẻ mặt oai nghiêm như đấng quân vương hiển hách đang kiểm duyệt quân đội, chỉ khác là quân vương tướng soái thì thống lĩnh thiên quân vạn mã, còn mụ thì thống lĩnh thiên trùng vạn độc.
Lương Tiêu gan góc bạo dạn là thế mà cũng táng đởm kinh hồn trước cảnh tượng đang diễn ra, không còn nhớ mình đang ở đâu nữa.

Mụ già ngẩng mặt lên quan sát ba người:
– Các ngươi còn sống đấy chứ?
Lương Tiêu nghe tiếng sực tỉnh, phát hiện ra toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, Oanh Oanh và Hiểu Sương bủn rủn cả người, tựa hẳn vào gã, nếu không có Lương Tiêu làm chỗ dựa thì e rằng họ đã ngất xỉu đi từ lâu rồi.

Gã nghĩ bụng: “Bất kể mụ là thần hay quỷ, ta cũng không được phép tỏ ra sợ hãi”, vì vậy gắng nén nỗi kinh ngạc, cười hỏi:
– Bà đã thấy ai chết mà nói được chưa?
Mụ già nhìn gã từ đầu xuống chân:
– Người bình thường vào khu rừng này xưa nay chỉ có nước chết, chưa ai sống được.

Xuống đây xem nào!
Lương Tiêu thầm đánh giá: “Trông nói năng cử chỉ thì cũng không phải là quái vật gì đâu, nhưng cái giọng nghe như thể cảnh cáo rằng dù chúng ta thoát nạn trúng độc thì cũng sẽ mất mạng về tay mụ vậy”.

Mụ già giục toáy:
– Ngươi điếc hả? Lão thân bảo ngươi xuống!
Lương Tiêu nghĩ bụng: “Ta từng dọc ngang chẳng biết trên đầu có ai, lẽ nào khiếp sợ một mụ già hom hem?”.

Gã bèn ôm hai cô gái, là là đáp xuống, nhưng sợ mụ già thừa cơ đánh lén nên khi chạm đất đã chuẩn bị sẵn bảy tám chước đề phòng, đợi hễ mụ có cử động bất thường thì sẽ dùng thế tấn công thần tốc để giết chết mụ ngay tại chỗ.
Nhưng mụ già chỉ đứng yên nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh băng:
– Làm sao các ngươi thoát được trận giao đấu của mấy con vật độc kia?
Vẫn ý cũ lặp lại trong câu hỏi khác.

Lương Tiêu nghĩ kỹ cũng không khỏi lấy làm lạ: “Vừa rồi lũ trùng độc bay tán loạn, trên trời dưới đất đều có, vì sao bọn ta ở trên cây lại không bị ảnh hưởng gì cả…
Mụ già tưởng gã đang nuôi âm mưu nên muốn giấu giếm, bèn hừ một tiếng, mắt rực hung quang nhìn khắp một lượt ba người, bất chợt dừng lại ở mặt Hoa Hiểu Sương, mắt mụ lồi tướng lên vẻ ngạc nhiên.

Lương Tiêu im lìm cảnh giác, nhớ lại mụ có khả năng đuổi các loại côn trùng và bò sát, không dám nấn ná lâu bèn vòng tay cười chào:
– Bọn vãn bối đi hái thuốc bất cẩn bước nhầm vào quý xá, vừa may chứng kiến bản lĩnh thần thông của tiền bối, thực cũng được một phen mở rộng tầm mắt.

Bây giờ sương mù đã tan, việc cũng đã xong, xin cáo từ ở đây!
Mụ già vẫn nhìn lom lom vào mặt Hiểu Sương, chợt gật gù:
– Ồ, thì ra là vậy! – Giọng bỗng ôn tồn hòa hoãn hơn, mụ trỏ cô.

– Các ngươi cứ đi đi, riêng con bé này phải ở lại.
Cả ba cùng sửng sốt.

Lương Tiêu thăm dò:
– Chắc tiền bối nói đùa!
Mụ già hỉnh mũi:
– Ai đùa cợt với ngươi? Con bé có Cửu âm độc mạch, ngàn năm khó tìm, dẫu tìm được cũng chẳng mấy đứa sống nổi tới ngần này tuổi.

Hôm nay các ngươi thoát chết đều nhờ có nó, bằng không chẳng còn mạng mà đứng đây leo lẻo cái mồm với lão thân đâu.
Nghe mụ nói trúng bệnh tật của mình, Hiểu Sương hết sức ngạc nhiên.

Mụ già vẫy tay bảo cô:
– Còn không lại đây mau!
Hiểu Sương thấp thỏm ngoảnh nhìn Lương Tiêu, không biết hành động thế nào mới phải.

Lương Tiêu phất tay áo, phá lên cười lớn.

Khi tất cả đang ngơ ngác chưa hiểu ra sao thì gã chợt bật mình lên cao, lướt đi chừng bốn trượng, lao bổ xuống đầu mụ già.
Cử động của gã nhanh như chớp, vươn tay chụp trúng mặt mụ già.

Liễu Oanh Oanh khen:
– Giỏi…
Thình lình trảo thế của Lương Tiêu khựng lại cách mặt mụ già chừng một tấc tựa như vấp phải vách sắt tường đồng.

Mụ khinh khỉnh nhìn Lương Tiêu, hừ một tiếng, Lương Tiêu tức thì chấn động toàn thân, bủn rủn ngã vật ra đất, cơ mặt co giật rúm ró.

Liễu Oanh Oanh hoảng hồn sử chiêu Tuyết mãn Yên Sơn, hàn kình ngưng tụ dày đặc trên song chưởng, ùn ùn về phía mụ già.
Đúng lúc đó, một mùi thơm dìu dịu luồn vào mũi nàng, thoang thoảng như có như không, Liễu Oanh Oanh như bị hút cạn sức lực, cũng đổ vật xuống đất, một cơn đau nhói trồi lên trong phổi, thoạt tiên chỉ nhỉnh bằng đầu mũi kim, đột nhiên phình ra như đốm lửa cháy lan, mau chóng to ngang miệng chén.

Nàng vừa định vận khí chống cự thì tim cũng đau nhói, liền hoang mang tập trung thần trí soát xét tâm mạch, không ngờ ý nghĩ mới nhen nhóm thì hông trái đã dội lên nhức nhối, cơn nhức chưa dứt thì cảm giác bị dao cứa đã xâm nhập vào hông phải.
Liễu Oanh Oanh cắn răng chịu đựng, nhưng cơn đau hoành hành như một con vật sống, tiếp tục chuyển ra mé thận ở đằng sau hông.

Chỉ một thoáng, cảm giác ngứa ngáy kinh hồn đan xen vào cơn đau nhức nhối, Liễu Oanh Oanh khổ sở cùng cực, không cưỡng được tiếng rên la bất lực.
Thấy hết người nọ đến người kia ngã gục xuống trước mặt mình, Hiểu Sương bàng hoàng chạy lại sờ mạch tượng của Liễu Oanh Oanh, sắc diện tái nhợt, sợ hãi ngoảnh đầu hỏi mụ già:
– Bà…!Bà dùng độc? – Đoạn rút hộp kim châm cứu, đâm liền ba mũi vào ba đại huyệt của Liễu Oanh Oanh.

Liễu Oanh Oanh bớt đau, liền ngừng rên, nghiến răng chịu đựng.

Mụ già biến sắc trước thủ pháp của Hoa Hiểu Sương, cau mày nói:
– Tam nguyên thư mạch châml Sư phụ ngươi là ai vậy?
Hiểu Sương ấn tay lên mạch Oanh Oanh, nhận ra độc tính xâm nhập thân thể quá nhanh, cô lo lắng ngẫm nghĩ cách giải nên không nghe thấy lời mụ già.

Nghĩ một hồi, cô lần cởi băng vải quấn cổ tay để lộ vết 1 thương, định lấy máu mình dĩ độc trị độc.

Mụ già cười nhạt:
– Nếu ngươi muốn ả chết thật nhanh thì cứ dùng phương pháp đó đi.
Hiểu Sương giật thót.

Mụ già tiếp:
– Cửu âm độc và Ngũ hành tán có độc tính tương tự, giúp nhau khuếch lán nhanh hơn.

Ả mà uống của ngươi một giọt máu thì Ngũ hành tán sẽ hoạt động mạnh gấp đôi…
Liễu Oanh Oanh liền mắng xơi xơi vào mặt Hiểu Sương:
– Á à, ngươi lại âm mưu hại ta chứ gì? Ta bây giờ tứ chi bất động, ngươi..

Chỉ việc nện ta một chưởng là xong chuyện, cớ chi bày vẽ hành hạ…
Chất độc nhân lúc nàng phân tâm rủa xả lại tiếp tục phát tác, Liễu Oanh Oanh rên lên đau đớn.

Hiểu Sương đã khổ tâm vì không chữa dược cho nàng, nghe kết tội oan càng thêm buồn bực, mắt rưng rưng lệ.

Thình lình cô quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa lạy mụ già.
Nụ cười đắc ý giãn ra trên gương mặt xấu xí, mụ già gật gù:
– Chịu thua rồi phải không?
Hiểu Sương run rẩy thưa lên:
– Bà bà bản lĩnh cao thâm, mong người gia ân tha cho Tiêu ca ca và Liễu tỷ tỷ.
– Dễ thôi, nhưng ngươi phải trả lời ta mấy câu hỏi.
– Con xin nghe!
Mụ già gật đầu:
– Con bé này lễ độ đấy.

Ừ, ngươi học y ở ai vậy?
Hiểu Sương nghẹn ngào:
– Gia sư tên húy là Ngô Thường Thanh.
Mụ già híp mắt, cười khẩy:
– Ra là hắn.

Tên béo tính tình cứng nhắc, đầu óc bảo thủ, cớ sao dám làm trái di huấn của sư tổ mà thu nạp nữ đệ tử? Nếu sư phụ ngươi là gã lươn lẹo Thường Ninh thì ta nghe còn hợp lý.
Hiểu Sương ngạc nhiên hỏi:
– Bà bà quen sư phụ con ạ?
Mụ già xem chừng tự ái:
– Sao mà không quen? Năm xưa ta đét đít hắn suốt, nhưng hắn chẳng bao giờ chịu nhận lỗi, mà không nhận lỗi ta càng nện cho nhừ tử.

Thường Ninh thì trái ngược hoàn toàn, hễ ta trừng mắt là hắn quỳ mọp ngay xuống van nỉ.

Nhưng tiểu tử ấy chỉ quen thói lừa dối mọi người bằng những lời ngon ngọt, còn tên béo tuy bướng bỉnh nhưng lại là dạng thật thà.

– Vẻ hồi tưởng xa xăm lướt qua khuôn mặt mụ.

– Tên béo đó…!Chắc vẫn khỏe chứ?
Hiểu Sương buồn bã thưa:
– Sư phụ con tạ thế rồi!
Mụ già nín lặng hồi lâu, lắc đầu than:
– Thụ vô thường thanh, nhân vô thường ninh (1).

Ngô tiểu tử khổ công học y, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục như lão sư phụ hắn, cứu được người ta nhưng không cứu được chính bản thân mình.

Có điều…
Mụ trừng mắt dò xét.

-..

Thật khó tin là hắn lại thu nhận nữ đệ tử.

Ta hỏi ngươi mấy câu nữa, nếu ngươi là đệ tử đích truyền của hắn, chắc chắn phải trả lời được.

Còn nếu tắc tị, chuyện sẽ hai năm rõ mười ngay thôi.
Hiểu Sương đành nói:
– Bà bà cứ hỏi.
– Ta ra một vế đối, ngươi khá đối thử xem, vế trên là: Đương quy phương thốn địa.
Hiểu Sương trả lời không cần suy nghĩ:
– Độc hoạt thế thượng nhân.
Mụ già dịu nét mặt, gật đầu:
– Tốt lắm, thêm một vế nữa: Huề lão, hỉ tương tử bối mẫu quá Liên kiều.
– Phù ấu, bạch đầu ông thập tử đáo Thường sơn.
Mụ già tươi tỉnh hẳn lên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhẹ nhàng nói:
– Vậy thì: Thục địa nghênh bạch đầu, ích mẫu hồng nương nhất kiến hi.
– Hoài sơn tống khiên ngưu, quốc lão sứ quân thiên niên.
Ba cặp câu đối này là ám hiệu nhận nhau trong sư môn Ngô Thường Thanh, Ba cặp câu đối trên đều sử dụng tên các vị thuốc.

Đương quy, độc hoạt, hỉ tương tử, bạch đầu ông, thường sơn, thục địa, ích mẫu, hồng nương tử, nhất kiến hỉ, hoài sơn, khiên ngưu tử, quốc lão, sứ quân tử, thiên niên kiện.

Là tên chính xác, còn bối mẫu, Liên kiều, thập tử là từ đồng âm của ba loại dược thảo bối mẫu, liên kiều và thời tử (2), đối đáp được chính xác chứng tỏ là người một nhà.

Mụ già nghe xong, lần đầu tiên nở nụ cười hài lòng:
– Quả nhiên ngươi là truyền nhân của tên Ngô béo!
Hiểu Sương thắc mắc:
– Vì sao bà bà biết ba câu đối ấy?
– Hả? – Mụ già dường như nổi giận.

– Chẳng lẽ chưa bao giờ Thường Thanh nhắc đến sư thúc hắn?
Hiểu Sương sực nhớ ra một cái tên, giật mình lùi lại:
– Bà…!Bà là Độc La sát?
Mụ già nheo mắt:
– Đúng, ta là Độc La sát Lạc Minh Ỷ.

– Thấy Hiểu Sương lộ vẻ kinh hoàng, mụ đâm bực.

– Ngươi sợ à?
Hiểu Sương lẩm bẩm:
– Sư phụ nói…!Bà không tốt!
Lạc Minh Ỷ chậm rãi hỏi bằng một giọng ngọt ngào chết người:
– Ta không tốt chỗ nào?
– Sư phụ kể…!Bà thường dùng độc, trái với di huấn của sư tổ.
Hai mắt Lạc Minh Ỷ lồi ra, mụ gay gắt:
– Dùng độc có gì không tốt?
Lương Tiêu vẫn vật vã vì Ngũ hành tán, trước sau không hé một lời, lúc này gắng nén đau nhắc Hiểu Sương:
– Cẩn thận…
Gã chỉ mới thốt thành tiếng mà toàn thân đã run bần bật, mặt mày co rúm, nhưng ánh mắt đầy vẻ quan thiết.

Hiểu Sương bỗng cay cay mắt, chỉ muốn lao vào lòng gã mà khóc.

Lạc Minh Ỷ hằm hè lặp lại:
– Dùng độc có gì không tốt?
Chừng như sốt ruột, mụ vụt búng năm ngón tay túm lấy mạch môn Hiểu Sương đúng lúc cô đang phân tâm.
Toàn thân cô gái lập tức tê dại, nhưng vốn không quen nói dối nên cô thẳng thắn đáp bất chấp nguy hiểm chực chờ:
– Dùng độc đúng nơi đúng chỗ thì tốt.

Chẳng hạn Thiên nam tinh rất độc, song chữa được kinh phong và hôn mê cho tiểu nhi.

Ô đầu chứa độc, nhưng lại hữu hiệu trong điều trị tê liệt.

Mạn đà la hoa cực độc, nhưng giúp giảm co giật ở trẻ nhỏ, ngoài ra có thể dùng gây tê khi mổ ngực mổ não.

Tì sương hạn chế sốt cách nhật.

Lang độc phòng dị ứng côn trùng.

Quỷ cữu giúp trục thai lưu.

Ban mâu làm xẹp ung nhọt.

Nói chung, các loại độc dược điều chế với lượng phù hợp thì có tác dụng dĩ độc trị độc, chữa bệnh cứu người.
Lạc Minh Ỷ chăm chú nghe, sau cùng tươi tỉnh thả tay Hiểu Sương:
– Tiểu nha đầu nói hay lắm, rất thuận tai bà bà.

Phải, độc dược khéo dùng có thể trở thành linh đan cứu người.

Nhưng linh đan diệu dược rơi vào tay bọn lang băm thì cũng có thể biến thành thuốc độc sát nhân.
Hiểu Sương lắp bắp:
– Cơ mà sư thúc tổ…
Lạc Minh Ỷ xua tay:
– Đừng gọi ta là sư thúc tổ, gọi là bà bà ta thích hơn.

Bây giờ nói tiếp đi!
– Cơ mà bà bà dùng độc hại người là sai.

Sư phụ nhắc đi nhắc lại, dùng độc giết người là phương pháp hạ tiện vô liêm sỉ nhất trên đời.
Lạc Minh Ỷ nổi giận:
– Tiên sư nha…!Hừ, không đúng, tiên sư tên Ngô béo mới đúng.

Lão thân dùng độc giết người, nhưng những kẻ bị giết đều là hạng đại gian đại ác đáng chết.

Kẻ đọc sách dùng bút sát nhân, kẻ hành hiệp dùng đao giết người, còn lão thân dùng độc để trừ bỏ những quân tồi bại.

Đều là tàn sát cả, phân biệt gì thượng hạ quý tiện!
Hiểu Sương lắc đầu:
– Chúng ta là đại phu.

Chức năng thiên phú của đại phu là cứu nhân độ thế, không phải giết người.
Lạc Minh Ỷ khăng khăng:
– Ngươi là đại phu, nhưng ta là La sát! Sư tổ ngươi thường lải nhải cái câu “Bàn tay Bồ tát, trái tim Diêm vương”, còn tuyên ngôn của lão thân là “Bàn tay La sát, trái tim Diêm vương”.

Ta đây chỉ cứu người tốt, còn bọn ác hiểm thì giết phắt cho sạch sẽ.
Hiểu Sương nghe giọng mụ già quyết liệt quá, tự nhủ không thuyết phục nổi, bèn quay về mục đích chính:
– Tiêu ca ca và Liễu tỷ tỷ không phải kẻ ác, bà bà giải độc cho họ được không?
Lạc Minh Ỷ lắc đầu:
– Chúng nó vừa mới gặp ta đã động chân động tay, rõ ràng là kẻ xấu.
Hiểu Sương buồn bã nghĩ: “Thì ra xấu hay tốt toàn dựa theo cảm tính của bà.

Chẳng trách sư phụ thường phẫn nộ mỗi lần nhắc đến sư thúc tổ”.

Cô bất lực bặm bặm môi, mắt long lanh lệ.
Lạc Minh Ỷ ẩn cư đã mấy chục năm, bỗng dưng gặp được một kẻ hậu bối tinh thông y đạo, vừa trao đổi với cô vài câu đã cảm thấy lòng bà khuây khỏa rất nhiều.

Nay nhìn Hiểu Sương ủ rũ thì không khỏi động lòng, mụ đành lục trong ngực áo ra hai hạt thuốc đen nhánh:
– Thôi, ngươi cầm lấy cho chúng nó uống.
Hiểu Sương phấn khởi đưa ngay đến chỗ hai người kia.

Uống xong thuốc, cơn đau trong mình tức thì giảm bớt, Lương Tiêu gắng chế ngự cảm giác rã rời yếu ớt để nhỏm dậy, lặng lẽ vận công, không ngờ tâm phế bỗng nhức nhối như bị kim châm kiến cắn, gã hự lên một tiếng, mồ hôi rịn ra trên trán rồi thi nhau tuôn xuống, hạt nào hạt nấy to bằng hạt đậu.

Lạc Minh Ỷ cười toét miệng:
– Ngươi tưởng lão thân cho ngươi giải dược à? Ngây thơ thế, đấy chẳng qua là thuốc giảm đau mà thôi, đừng dùng sức mạnh quá kẻo chất độc tái phát.

Nếu không tin ngươi thử mà xem.
Lương Tiêu nổi giận:
– Muốn giết thì giết quách cho xong, tại sao lại giày vò người ta như vậy?
Lạc Minh Ỷ nói như trêu ngươi:
– Ta cứ thích giày vò đấy, sao nào?
Lương Tiêu căm tức đến cực điểm, toan chửi bới cho hả.

Hiểu Sương vội can:
– Huynh nhượng bà bà một chút đi!
Lương Tiêu tỉnh người: “Ừ, sinh tử của ta là chuyện nhỏ, nhưng không thể để liên lụy đến Oanh Oanh”.


Gã đành nín nhịn thở dài, quay sang dìu nàng dậy.

Liễu Oanh Oanh siết chặt tay gã, hằn học nói:
– Chúng ta đi, cùng lắm là chết chứ không đời nào cúi đầu trước mụ già nham hiểm này.
Lương Tiêu ngập ngừng.

Lạc Minh Ỷ khịt khịt mũi:
– Đi đi mà, ta không cản đâu.

Nhưng hãy nhớ là ngoài lão thân ra chẳng còn ai trên đời này giải được Ngũ hành tán nhé! Hễ nó phát tác thì ngươi sẽ quằn quại vật vã suốt mười lăm hai mươi ngày, sau đó ngũ tạng da dẻ mủn dần thành mủ và máu đen, muốn sống không được muốn chết chẳng xong, đành giương mắt nhìn thân thể rữa nát đi từng chút một…
Hiểu Sương khiếp đảm vật nài:
– Tiêu ca ca, huynh chịu khó nghe lời bà bà đi.

Bà nguôi giận sẽ tự khắc giải độc cho huynh.
Lạc Minh Ỷ cảnh cáo ngay:
– Chưa chắc.

Lão thân mà nổi giận thì dăm bảy năm cũng chưa nguôi đâu, – đoạn gọi Hiểu Sương.

– Ngươi theo ta lại đây!
Mụ cầm cái đèn lồng đi trước, Hiểu Sương không dám cự tuyệt đành đi theo, được hai bước thì ngoái lại nhìn Lương Tiêu vẻ van lơn.

Gã thiếu niên khẽ gật đầu, dắt Oanh Oanh theo sau.
Đi theo Lạc Minh Ỷ một lúc, Hiểu Sương hỏi:
– Cây cối trong rừng này biết phun mây mù.

Sao lạ thế hở bà?
Mụ già hờ hững đáp:
– Đấy là loài cây lạ ta lấy giống ở một đảo hoang ngoài Nam Hải, ta đặt tên cho nó là Xuy Vưu.
Hiểu Sương nhắc lại:
– Xuy Vưu ấy ạ?
– Ngươi cũng biết thần thoại về trận chiến Trác Lộc giữa Hoàng đế Hiên Viên và chiến thần Xuy Vưu chứ hả? Hình ảnh Xuy Vưu thi triển pháp thuật tạo ra khói dày ngập trời khiến Hiên Viên khốn đốn chính là liên tưởng để ta đặt tên cây.

Khi hoa Xuy Vưu nở, nhụy của nó nhả khí mờ như sương mù, chỉ khác là trong luồng khí còn lẩn quất một mùi hương lạ lùng.

Mùi hương này không gây ảnh hưởng gì đối với người hay chim thú, nhưng tác động rất mạnh đến các loài bò sát và côn trùng có nọc độc.

Ban nãy ngươi cũng chứng kiến lũ độc vật điên ruồng đổ xô đến thế nào rồi đấy.

Mùi hương khiến chúng hăng máu hiếu chiến, hễ gặp nhau là giao đấu dữ dội.

Tinh huyết và nọc độc đổ xuống trong trận đấu thấm vào lòng đất, biến thành dưỡng chất cho cây Xuy Vưu.

Chừng một tháng sau là cây kết quả được rồi.
Hiểu Sương chăm chú nghe, đoạn hỏi:
– Không ngờ trên đời lại có thứ cây lạ lùng đến thế.

Nhưng bà trồng nó để làm gì?
– Cây Xuy Vưu trưởng thành nhờ hấp hút độc tố của sinh vật, thành thử trong mình nó cũng chứa toàn chất độc, giúp người ta chế ra những độc dược kỳ diệu nhất trên đời.
Hiểu Sương vốn nhân từ nên không ủng hộ hành động dùng độc hại người, nhưng là một y sinh, cô lại có lòng ham thích cố hữu với dược thảo, nghe kể không sao nén nổi tò mò:
– Kỳ diệu thế nào hở bà?
Lạc Minh Ỷ liếc mắt nhìn lại, khóe miệng vương một nụ cười đắc thắng.

Hiểu Sương đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.
– Ngượng gì? – Mụ già quay đi.

– Đối với y gia, cây cỏ cũng như kinh mạch.

Tiểu nha đầu muốn làm đại phu tử tế thì nên tìm hiểu sâu về dược tính dược vật.

Ta không tinh thông mạch lý bằng lão sư tổ của ngươi, nhưng về kiến thức thảo dược, lão ta chỉ là một con số không tròn trĩnh bên bà bà ngươi đây.
Mụ lộ vẻ đắc ý, trỏ cây Xuy Vưu bảo:
– Ngươi hỏi là kỳ diệu thế nào à? Ta bảo cho mà biết: Độc tính từ rễ, thân, lá, hoa, quả của cây này là hoàn toàn khác biệt, dị loại mà cùng một nguồn, tương sinh lại tương khắc.

Ta dùng phương pháp bí mật điều chế, tạo ra được Ngũ hành tán – đoạn gườm gườm nhìn Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh.

– Mùi vị thế nào, hai đứa kia?
Đương cơn cao hứng, Lạc Minh Ỷ không buồn nghe ai trả lời, lại tiếp tục giải thích cho Hiểu Sương.
– Sau khi xâm nhập cơ thể, Ngũ hành tán lập tức thấm vào mười hai kinh chính và hai mạch Nhâm, Đốc, trong đó độc rễ công thận, độc thân công gan, độc lá công tỳ, độc hoa công phổi, còn độc quả thì tập trung tấn công vào tim.

Năm chất kịch độc theo máu tỏa lan, liên miên hoành hành ở khắp tâm, can, tỳ, phế, thận, khiến người trúng độc xuất huyết không ngừng, đau đớn không nguôi.

Ngũ hành tán không phải là thuốc độc bình thường, độc bình thường thì vô tri, còn Ngũ hành tán thì có tính linh, vì nó sống cùng với cơ thể người.
Hiểu Sương tái mặt sợ hãi:
– Vậy làm sao giải được hở bà?
– Ngươi định hỏi dò cách giải độc chứ gì? – Lạc Minh Ỷ nhìn cô bằng cặp mắt tỉnh táo.

– Thực ra nói cho ngươi biết cũng chẳng sao.

Độc Ngũ hành tán chỉ giải được bằng Ngũ hành tán.
Hiểu Sương rạng rỡ gật đầu:
– Chí lý quá, ngũ hành tương sinh tương khắc mà.
Mụ già cười nhạt:
– Nói nghe dễ dàng vậy nhưng thực hiện chẳng hề đơn giản.

Khi ta phối năm loại độc, đồng cân đồng lạng có khác nhau.

Nếu bỏ nhiều rễ, khi giải độc phải cho hoa với mức tương ứng vì độc hoa khắc độc rễ.

Nếu bỏ nhiều lá, khi giải độc phải chú ý đến quả vì độc quả khắc độc lá.

Tóm lại, nắm vững cân lượng điều chế là bí quyết chi phối sinh tử.

Cho dù ngươi thuộc làu làu cách giải mà mù mờ về tỷ lệ hạ độc thì cũng uổng công thôi.

Chẳng may phối sai thuốc giải thì độc càng thêm độc, hai đứa nó sẽ chết nhanh hơn.
Bấy giờ họ đã ra khỏi vạt rừng.

Trước mắt là một vùng đồi dốc bạt ngàn cỏ thuốc, dễ phải nhiều gấp mười so với đoạn đường núi lúc sáng, trong đó có rất nhiều loại Hiểu Sương mới trông thấy lần đầu, không nén được hiếu kỳ bèn háo hức hỏi han.

Lạc Minh Ỷ chẳng mấy khi gặp được tri âm, lại đẹp lòng vì Hiểu Sương ham học hỏi nên cũng không giấu giếm, nhiệt tình giải thích cặn kẽ dược tính và cách dùng của từng vị thuốc.

Mải câu chuyện, họ đến gần một ngôi nhà nhỏ tự lúc nào.

Hiểu Sương ngoảnh nhìn phía sau, rừng Xuy Vưu đã lại mờ mịt trong sương dày.

Cô ngạc nhiên hỏi:
– Sa mù vừa tan hết, bây giờ lại ở đâu đùn lên kia?
Lạc Minh Ỷ giơ cao đèn lồng, trỏ cục sáp vàng trong chao:
– Miếng nến này có tẩm hương Hạn Bạt, một thứ hương vốn là khắc tinh của sương Xuy Vưu.

Hương thơm tỏa ra sẽ đánh tan khí mù trong vòng một dặm.

Bây giờ Hạn Bạt hương đã bay hết, lẽ dĩ nhiên là hoa Xuy Vưu lại làm bá chủ thôi.
Hiểu Sương thở dài:
– Thương thay lũ côn trùng bò sát!
– Thương gì cái giống vô tri ấy!
Lạc Minh Ỷ vừa làu bàu vừa bước vào nhà.

Lúc quay ra mụ cầm theo một cái hộp lưu ly và một con dao bạc, bảo Hiểu Sương:
– Vén tay áo lên nào!
– Để làm gì ạ? – Hiểu Sương ngạc nhiên hỏi.
– Để ta lấy máu ngươi.

Cửu âm độc mạch là chứng bệnh rất hiếm thấy, lão thân muốn dùng máu độc của ngươi để điều chế một thứ thuốc độc tuyệt diệu.
Hiểu Sương cả kinh giật lui.

Bộ mặt xấu xí của mụ già rúm hết vào giữa, chỉ còn nổi lên mỗi cái chỏm mũi:
– Đừng sợ, bà bà cứa nhẹ thôi, đảm bảo ngươi không biết đến đau đớn.

Ta hứng đầy cái hộp này là đủ.
Mụ tiến lên một bước.

Hiểu Sương rên ri, mặt trắng nhợt:
– Làm thế sao được?
Lạc Minh Ỷ híp mắt lại trong cơn giận điên cuồng.

Lương Tiêu không nín nhịn nổi nữa, nén đau vận thuật hoán chuyển âm dương vào song chưởng, đẩy một chiêu về phía mụ già.

Giả như lúc khác thì Lạc Minh Ỷ có thể không đỡ nổi, nhưng bây giờ Lương Tiêu đang trúng độc, thân pháp chậm hơn hẳn bình thường, Lạc Minh Ỷ chẳng khó khăn gì mà không né tránh được.

Lương Tiêu định biến chiêu, nhưng vừa vận đến khí huyết thì độc tố lại quẫy động trong cơ thể, gã kiệt sức ngã bẹp, môi và răng vập xuống đất, máu ri rỉ theo khóe miệng chảy ra.
Cả hai cô gái cùng kêu lên.

Hiểu Sương định chạy tới đỡ, nhưng Liễu Oanh Oanh đã nhào đến nhanh hơn, vực Lương Tiêu dậy.

Thấy mặt mày gã đầy máu, nàng đau lòng sa lệ.

Hiểu Sương chua xót đứng như hóa đá.

Lạc Minh Ỷ cười nhạt:
– Tiểu tử gớm thật, ngươi muốn liều mạng ư? Dễ lắm.

Lão thân sẽ đưa ngươi về Tầy Thiên cho thỏa dạ.
Mụ nhúc nhích ngón tay, Hiểu Sương van nài:
– Xin bà đừng gây khó dễ cho Tiêu ca ca, con vâng lời là được chứ gì…
Cô xắn tay áo, chìa cánh tay trắng nhợt gầy guộc ra trước mật Lạc Minh Ỷ.

Lương Tiêu gắng sức giãy giụa nhưng vô hiệu, ruột gan như thiêu như đốt, gã khò khè bảo:
– Hiểu Sương, võ công mụ ấy cũng tầm thường thôi, muội trốn mau đi…
Thình lình gã chồm dậy, định liều mạng chặn bước Lạc Minh Ỷ cho Hiểu Sương chạy.

Liễu Oanh Oanh đời nào bằng lòng để tình lang lao đầu vào chỗ chết, liền vòng tay ghì chặt gã lại.

Lương Tiêu gào:
– Thả ra…
Liễu Oanh Oanh lắc đầu thật lực, lệ châu đầm đầm tuôn ướt cổ Lương Tiêu.

Gã bỗng như bị rút hết sức lực, thẫn thờ buông mình xuống, nhưng đôi mắt rưng rưng vẫn hướng về phía Hiểu Sương.
Nước mắt gã khiến trái tim Hiểu Sương đau đớn như bị kim châm dao khía.

Cô muốn nói vài câu an ủi Lương Tiêu, nhưng nhìn Liễu Oanh Oanh lại thấy nghẹn họng, sau cùng thở dài với Lạc Minh Ỷ:
– Con cầu xin bà một việc.
– Nói đi!
– Mong bà lấy máu xong thì giải độc cho Tiêu ca ca và Liễu tỷ tỷ.
Lạc Minh Ỷ xẵng giọng:
– Ta nắm quyền sinh quyền sát, việc gì phải làm theo lời ngươi? – Mụ chụp cổ tay Hiểu Sương, cười khành khạch.

– Thôi cũng được, ta tạm thời ưng thuận, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không lấy mạng chúng nó.
– Đa tạ bà bà!
Hiểu Sương tinh thông y lý, biết rõ nếu thiếu máu thì dương khí cạn kiệt, hàn độc sẽ thừa cơ phát tác, huống hồ để chống lại đàn côn trùng và bò sát độc, lúc trước cô đã mất khá nhiều máu rồi, bây giờ lại trút thêm một hộp máu to thế kia thì cầm chắc là mất mạng.

Nghĩ tới cảnh âm dương đôi ngả, không bao giờ được gặp lại Lương Tiêu nữa, cô lặng hẳn người đi, bất giác liếc về phía gã.

Hai mắt Lương Tiêu trợn tròn căm phẫn, nhưng trong mắt long lanh ánh lệ.

Hiểu Sương nghẹn ngào, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, ngờ đâu cảm xúc trong lòng còn sôi trào xốn xang hơn nhiều.

Đang cồn cào gan ruột, chợt thấy đau nhói nơi cổ tay, cùng lúc tiếng gào của Lương Tiêu từ đằng kia dội tới, cô giật bắn mình, nước mắt thánh thót tuôn rơi.
– —-
1.

Cây nào mãi mãi xanh tươi, chẳng ai được trọn một đời yên thân.
2.

Lần lượt ba câu đối nghĩa là: Quay về dăm tấc đất – sống riêng một mảnh trời; Nâng già, gái vu quy cõng mẹ qua Liên kiều – Đỡ trẻ, lão tóc bạc đưa cháu đến Thường sơn; Đất Thục đón ông lão, mụ con một niềm vui – Núi Hoài dong trâu cày, già trẻ trăm năm khỏe..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.