Côn Luân

Chương 40: Xích mao chi hổ


Đọc truyện Côn Luân – Chương 40: Xích mao chi hổ

Lương Tiêu gạt lệ đứng dậy, nhìn ra xung quanh, từng câu chuyện xưa như
hiện về rõ mồn một trong tâm khảm, lại nghe Triệu Tứ Gia nói:

– Nếu ngươi không chê, hãy dọn đến đây ở cũng tốt lắm, tả hữu hai bên này đều là nhà ngươi cả.

Lương Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

– Như vậy cũng tốt, ta để cho năm tên hoạt bảo đó ở lại đạo quan! Ta
chuyển xuống núi sống, đỡ phải nghe bọn chúng huyên náo bên cạnh.

Triệu Tứ Gia gật đầu nói:

– Chúng ta cùng đi gặp Triệu Tứ thúc của ngươi nào.

Lương Tiêu lúc này đối với bà thập phần tin tưởng, lập tức đồng ý, liền theo
chân đi tới một ngôi nhà có mái trúc tường đất bao quanh, chỉ thấy một
trung niên hán tử đang ngồi đan trúc phía trước. Triệu Tứ Gia gọi hắn,
kể qua lai lịch của Lương Tiêu, Triệu Tứ mừng rỡ vô cùng, nhưng khi biết Văn Tĩnh đã qua đời, lòng lại đau đớn khôn nguôi. Triệu Tứ Gia để ông
bồi tiếp Lương Tiêu nói chuyện, còn bà trở vào trong chuẩn bị thức ăn.

Triệu Tứ ăn nói vụng về, vừa xoa tay vừa há miệng cười gượng, chẳng biết phải mở lời an ủi thế nào. Lương Tiêu thấy ông im lặng đành gợi chuyện:

– Triệu Tứ thúc đan giỏ trúc ở đây sao?

Triệu Tứ nghe chàng hỏi, vội nói:

– Phải …… phải đó, nhắc đến chuyện này …… chuyện này, cũng là nhờ ông nội ngươi truyền nghệ lại cho chúng ta.

Lương Tiêu cười nói:

– Nguyên lai là như vậy! Thế thì có lẽ phụ thân ta cũng biết làm rồi, hiềm nỗi ta lại chưa từng học qua.

Triệu Tứ thở dài nói:

– Trảng trúc lâm này có được cũng là do ông nội ngươi mang giống từ
phương Nam đến, ban đầu chỉ có một vài cây, sau lại trải qua hai mùa
mưa, mỗi năm mỗi lớn thêm một chút, mới dần dà trở thành khu rừng nhỏ
như hôm nay! Ai, ông nội ngươi sanh thời thích nhất là gậy trúc, thường
dạy ta và Văn Tĩnh ca rằng, người và trúc cũng như nhau, thân càng dài
lòng dạ càng ngay thẳng, làm người cũng khó khăn như thân trúc mọc từng
đốt một, phải không ngừng tự nhắc nhở bản thân. Ai, Văn Tĩnh ca từng nói cái gì là “Ngô …… Ngô …gì nhỉ… Ngô Thân”, Ai da, trí nhớ kém quá ……

Lương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, ngập ngừng nói:

– Có phải là “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân ma?” (1)

Triệu Tứ vỗ đùi cười nói:

– Đúng rồi, đúng là con trai của Văn Tĩnh, học vấn thật cao thâm. Phụ
thân vốn uyên bác, nhi tử cũng chẳng kém cạnh. Nhìn xem ta vốn là người
ngu ngốc, Tam Cẩu nhi cũng là kẻ ngu ngốc. Ai, đúng là rồng sinh ra
rồng, phượng sinh ra phượng, còn thân chuột suốt ngày chỉ biết đào hang
……

Nói rồi lại mỉm cười chua chát.

Lương Tiêu nghe vậy lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nhíu mày bảo:

– Làm gì đến nỗi thế, nếu Tam Cẩu chịu học, ta có thể dạy cho hắn đọc sách biết chữ.

Triệu Tứ lấy làm kinh hãi, khoát tay nói:

– Thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, tên hỗn đản ấy sẽ chẳng bao giờ chịu học hành đâu. Suốt ngày đi với cái bọn vô công rỗi nghề ấy, đan trúc thì
chê không học, đi làm đồng cũng không chịu, hết lần này tới lần khác cứ
đòi làm quan, làm đại tướng quân gì đấy …… Ngươi nói hắn không phải bị
điên rồi ư?

Lương Tiêu nói:

– Cổ nhân có dạy: “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ?” (2). Hắn có chí hướng như thế là điều đáng mừng lắm chứ!

Triệu Tứ thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu đáp:

– Ta chỉ mong hắn sống một cuộc đời bình yên là tốt lắm rồi.

Ông vừa nói vừa cầm lấy một cây gậy trúc, phân thành mấy đoạn.

Hai người nhất thời im lặng, Lương Tiêu nhìn ông đan trúc cả nửa ngày, đột nhiên hỏi:

– Triệu Tứ thúc, vùng phụ cận này ngoại trừ người ra, còn có ai khác đan trúc nữa không?

Triệu Tứ lắc đầu đáp:

– Chẳng còn ai nữa, trúc phương Bắc vốn khan hiếm, tất cả mọi người đều
sử dụng đồ gỗ, giỏ trúc của ta vì thế cũng bán chẳng được giá, mua bán
còn phải tặng thêm cho người ta! Hai ba ngày mới có được một mối hàng
coi được.

Lương Tiêu cười nói:

– Ta đan thử được không?

Triệu Tứ cười nói:

– Tốt nhất để ta dạy ngươi cách làm trước.

Lương Tiêu lại mỉm cười:

– Ta đã xem qua hai lần, đại khái cũng hiểu được phương pháp rồi.

Triệu Tứ ngạc nhiên nói:

– Thật không?

Lương Tiêu cầm lấy chuôi dao chẻ trúc, lựa chỗ sắc bén nhất, phất tay một
cái, một tràng âm thanh vang lên, gậy trúc đều bị hắn thuận thế chẻ
thành những sợi trúc ti nhỏ như sợi tóc.

Triệu Tứ nhìn hoa cả mắt, vội kêu lên:

– Ối da, không được rồi, mỏng quá, mỏng quá, dễ gãy lắm.

Lương Tiêu lắc đầu đáp:

– Ta vốn không thích dày mà!

Triệu Tứ nghe thấy, lộ vẻ ngẩn ngơ.

Lương Tiêu suy nghĩ một chút, hai tay thu lấy trúc ti, trong phút chốc, hơn
mười sợi trúc ti cực kỳ mảnh khảnh như uốn lượn trên các đầu ngón tay
của hắn. Đan kết một hồi, hắn như hiểu được yếu quyết của chúng, mười
đầu ngón tay xoay chuyển càng lúc càng nhanh, vừa hạ xuống phía trước
Triệu Tứ, các ngón tay của hắn lúc này trông như những cánh chim, mặc
nhiên vũ lộng giữa trời cao. Chưa tới nửa canh giờ, Lương Tiêu đã bện
xong giỏ trúc, hình dáng hết sức tinh tế, kết nối vô cùng sắc sảo, trông giống hệt như một vỏ trứng gà. Lương Tiêu gút lại nút thắt cuối cùng,
mỉm cười bảo:

– Xong rồi đấy!

Chợt nghe A Tuyết lên tiếng:

– Không được đâu!

A Tuyết khoanh tay lại, dáng vẻ nũng nịu, cười nói:

– Ca ca, huynh coi chiếc giỏ này sao có thể chứa đồ chứ?

Lương Tiêu cười nói:

– Sao lại không được, tuy nhìn qua có vẻ mỏng manh, nhưng nó lại vô cùng chắc chắn đấy.

Triệu Tứ trông thấy công phu trên thì hết sức kinh ngạc, vội kéo lấy tay
Lương Tiêu nhìn tới nhìn lui, rồi lại ngắm nghía tay của mình, miệng
chợt lẩm bẩm:

– Có gì khác lạ đâu, sao ta lại không nhìn ra trò ảo thuật này nhỉ?

A Tuyết cười nói:

– Đó là chính là công phu Như ý Ảo Ma Thủ của ca ca đấy

Triệu Tứ tuy vẫn chưa hiểu rõ, nhưng ông vốn bụng dạ thật thà, cũng chẳng
tiện hỏi nhiều, liền tiếp lấy giỏ trúc, tỏ vẻ khâm phục nói:


Loại đồ vật này thật đẹp mắt, tuy dân trấn không chắc dùng được nhưng có lẽ các tiểu thư nhà giàu sẽ rất thích, dùng nó để trang trí hoa quả
chẳng hạn.

Lương Tiêu nói:

– Ta chính là đang nghĩ như
vậy, nếu sử dụng trảng trúc lâm này để tạo ra những trúc khí (vật dụng
bằng trúc) tinh xảo, đem bán cho những hộ giàu có trong vùng, chẳng phải lúc đó sẽ không lo thiếu tiền sinh sống nữa hay sao. Triệu Tứ thúc,
chúng ta cùng nhau hợp tác nhé?

Họ Triệu ngẩng nhìn những giỏ trúc xung quanh chợt lắc đầu than:

– Việc này, ta không có khả năng làm đâu.

Lương Tiêu cười nói:

– Vậy để ta làm, thúc giúp ta việc buôn bán thôi.

Triệu Tứ nghe vậy rất sững sờ, đầu óc lùng bà lùng bùng.

Lúc này trời đã chập choạng tối, Triệu Tứ gia mời mọi người trở vào dùng
cơm, bà vừa giết thịt một con gà mái già, nấu thành một nồi canh nóng
hổi. Lương Tiêu cùng mọi người bước vào trong, đem việc chế tạo trúc khí nói ra, lại dặn bọn bốn người Triệu Tam Cẩu ngoài việc luyện công, thì
mang đi bán, thu lấy ngân lượng, năm người cùng chia nhau số tiền đó mà
sắm sửa vật dụng trong nhà.

Bốn người trông thấy giỏ trúc Lương
Tiêu vừa đan, cảm thấy thú vị, ai cũng vỗ tay khen hay. Sau bữa ăn, mọi
người lại cùng nhau thương nghị khoảng một canh giờ, lúc này người nào
cũng thập phần hoan hỉ, xong xuôi thì chia tay ai về nhà nấy.

Mùa đông lạnh lẽo dần trôi qua, tuyết cũng đã tan hết, cảnh sắc lúc này
thật hữu tình, Lương Tiêu sử dụng Như Ý Ảo Ma Thủ đã dần dung nhập được
trúc nghệ vào bên trong, tư chất y vốn dĩ thông minh, làm ra được hàng
trăm món hàng tinh xảo, kĩ nghệ dần đạt đến xuất thần nhập hóa, sử dụng
trúc ti ngày càng sắc mảnh, tạo nên những quạt trúc, giỏ trúc, chậu
trúc, bình phong và rất nhiều trúc khí khác, tất cả đều vô cùng thanh tú trang nhã, tinh tuyệt đương thời, chẳng những khiến cho đám phú hộ phải tranh nhau mua lấy, mà ngay cả những tay lái buôn cũng lần mò đến cửa.

Cũng bởi hộ tịch nơi đây được quản hạt nghiêm ngặt , Lương Tiêu không tiện
lang thang bên ngoài, hắn mỗi ngày đan mười món đồ khác nhau, giao cho
bọn Lý Đình Nhi, Triệu Tam Cẩu bốn người đi chào hàng. Bốn tên tiểu tử
này bình sinh ngang ngược, cơ trí lại vô cùng giảo hoạt, khiến cho sinh ý càng lúc càng thịnh vượng, tài năng như có đất dụng võ. Phụ mẫu trông
thấy bọn chúng dần trở về với chính đạo, lòng không khỏi vui mừng khôn
xiết.

Cứ thế ngày tới đêm đi, Lương Tiêu dựa vào đôi xảo thủ của
mình, duy trì bữa cơm cho mọi người, chàng thầm nghĩ từ đây có thể tự
lực cánh sinh, so với trước kia chỉ biết dùng vũ lực và thủ đoạn để kiếm sống, lòng không khỏi trào dâng cảm giác khoái hoạt.

Trung Điều
Ngũ Bảo vẫn ngây ngây ngô ngô như cũ, ngoại trừ việc truyền thụ võ công, ăn cơm, đánh nhau, còn lại mọi việc đều không thèm lí tới.

A
Tuyết vốn coi sóc việc bên ngoài, cũng ra sức tập luyện Như Ý Ảo Ma Thủ. Nàng nóng lòng luyện thành với mong muốn giúp đỡ Lương Tiêu chế tạo
trúc khí, kiếm tiền đỡ đần cho gia đình. Nhưng nàng thiên tư vốn kém
cỏi, đan kết vô cùng khó coi, lòng dạ ngày thêm u uất, vẫn thường nhiều
lần khóc thầm.

Chớp mắt đã đến tiết xuân sang năm. Sau hai trận
mưa, ruộng lúa đã bắt đầu nảy mầm, những búp măng cũng đột ngột nhú lên
từ mặt đất. Sớm hôm đó, Lương Tiêu vừa bước ra ngoài cửa, nhìn về bãi
đất trống dưới chân núi, đã thấy Trung Điều Ngũ Bảo la hét ỏm tỏi,
truyền thụ võ công cho bốn đồ đệ.

Qua mấy tháng công phu, quyền
cước của bốn người đều đã vượt qua ngưỡng cửa nhập môn, tiến thoái đều
có cân nhắc, hoàn toàn tuân theo bài bản. Mỗi ngày đều tổ chức luận đấu
với nhau, lấy Hồ Lão Bách làm trọng tài, giúp phân xử thắng bại của từng người. Mỗi khi có đệ tử mình chiến thắng, Trung Điều Tứ Bảo liền vạn
phần đắc ý, nhưng một khi thua trận, liền đối với đồ đệ mình lăng nhục
không tiếc lời, sau đó lại khắc khổ huấn luyện, lên kế hoạch thắng lại ở lần sau. Bốn người vì thế tinh tiến vô cùng thần tốc.

Ngày
thường cứ những khi rảnh rỗi, Lương Tiêu nhớ lại những lời đã hứa với
Triệu Tứ, liền đuổi bọn Trung Điều Ngũ Bảo lên núi, rồi gọi bốn người
kia lại đọc sách. Ai ngờ bốn kẻ này chẳng có được cái phong phạm như
Lương Tiêu, vừa cầm đến sách đã phát bệnh muốn nghỉ, nhưng vì sợ lương
Tiêu, không thể không đả thông tinh thần, cũng giả bộ học một phen cho
qua.

A Tuyết đang ở gần bếp lò nấu thịt cừu, nước canh đương sôi
trào, hương thơm bay ngập mũi, chợt thấy Lương Tiêu đi ra cửa, liền đi
tới bên cạnh hắn cười nói:

– Ca ca, bọn hỗn đản ấy đúng là cục đất mà, dạy gì cũng không chịu nghe!

Lương Tiêu than vãn:

– Không miễn cưỡng được, cũng giống như muội thôi, có thích đọc sách đâu.

A Tuyết mặt đỏ lên, hi hi cười lớn.

Lương Tiêu ngồi xuống nói:

– A Tuyết, ta có trò này vui lắm, muốn cho muội xem.

A Tuyết mỉm cười tán thưởng tỏ vẻ chờ đợi. Lương Tiêu cho tay vào vạt áo, lôi ra một vật có cấu tạo phức tạp, nhìn kỹ hóa ra là một con trúc điểu (chim bằng trúc) có dây cót bên hông. Chàng cười nói:

– Muội đoán xem vật này chơi như thế nào?

A Tuyết quan sát một chút rồi nhíu mày nói:

– Muội đoán không ra.

Cùng lúc này, Trung Điều Ngũ Bảo bỗng ngửi được mùi thịt thơm phức bay đến,
liền ngừng dạy đồ đệ, cả bọn ào ào chạy lên sườn núi, lăng xăng mở nồi
đất ra để được thưởng thức thịt dê.

A Tuyết trong lòng quýnh lên, đuổi theo hét lớn:

– Ca ca ta còn chưa ăn mà!


Lương Tiêu cười nói:

– A Tuyết, để cho bọn họ ăn đi. Họ dạy bảo đồ đệ cũng chẳng nhẹ nhàng gì đâu!

Hồ Lão Nhất hắc hắc cười nói:

– Lão Đại, ngày hôm qua lão tử thắng đấy.

Lương Tiêu tủm tỉm:

– Dương Tiểu Tước thắng được một trận rồi sao?

Hồ Lão Thiên cả giận nói:

– Có một trận mà cũng khoe, ngày trước Lý Đình Nhi thắng liên tục sáu trận, có thể nói là “Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” đấy.

Hồ Lão Thập mắng:

– Đều do Hồ Lão Bách rắp tâm hãm hại, trông thấy Triệu Tam Cẩu sử nửa
chiêu “Quái mãng phiên thân”, sắp sửa chuyển bại thành thắng, hắn lại vô cớ bảo dừng lại, làm hại một chiêu quái mãng tuyệt đẹp lại biến thành
tử xà, thiệt làm tức chết lão tử mà, tức chết lão tử mà.

Hồ Lão Bách cả giận nói:

– Hồ Lão Thập, ngươi dám đổ thừa lão tử, lão tử ngày sau sẽ chuyên phán cho Triệu Tam Cẩu thua đấy!

Hồ Lão Thập ủ rũ cúi đầu xuống, chẳng dám hé môi nói gì nữa.

————————-

(1): mỗi ngày 3 lần tự kiểm điểm xem có làm điều gì bất trung với người hay không – Tăng Tử, đệ tử Khổng Tử hay nói

(2): đại ý – công hầu khanh tướng, người giàu có quí tộc đều phải tự nhiên có được đâu, nếu có chí phấn đấu ắt sẽ thành!

Hồ Lão Vạn vẻ mặt ghen tức, hừ lạnh một tiếng:

– Các ngươi hãy chờ xem, ngày mai Vương Khả nhất định chiến thắng.

Hồ Lão Nhất liếc hắn một cái, khà khà cười nói:

– Hồ Lão Vạn nhà ngươi nằm mơ giữa ban ngày à? Vương Khả đã sáu trận
không thắng, cũng có thể coi là “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” được
đấy.

Hồ Lão Vạn nghe thấy giận sôi máu, đột nhiên xuất ra một
quyền, đánh vào khuỷu tay Hồ Lão Nhất, Hồ Lão đang uống canh, nước sôi
bắn tung tóe cả ra mặt, cơn giận bốc lên, nhất thời phản kích lại mãnh
liệt. Hai người ôm lấy nhau, lăn tròn ra đất, Vương Khả và Dương Tước
Nhân thấy sư phụ mình đánh nhau, vội vàng lao đến khuyên giải, nhưng
chưa đến gần, hai người chợt quay lại, Vương Khả nói nhanh:

– Lương đại ca, huynh mau ngăn cản sư phụ ta.

Lương Tiêu lắc lắc đầu, đứng dậy cười nói:

– Hồ Lão Vạn, Hồ Lão Nhất, các ngươi nhìn xem này.

Nói rồi duỗi thẳng tay làm lộ ra một con trúc điểu. Hai người đang bận đánh nhau cũng cố liếc mắt nhìn một cái, chợt nhổ nước bọt đánh phì bảo:

– Chỉ là một con chim gỗ thì có gì mà xem.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trúc điểu nọ đập cánh kêu lên một tiếng, vút bay khỏi lòng bàn tay Lương Tiêu, múa lượn véo von trên không trung. Hồ Lão Nhất cùng Hồ Lão Vạn trợn mắt há mồm, nhìn theo trúc điểu, nước bọt ứa
đầy miệng, nhất thời quên khuấy việc đánh nhau. Mọi người không rõ nguồn cơn, hết thảy ai nấy đều kinh ngạc.

Hồ Lão hai người ngẩn ngơ, cả kinh kêu lên:

– Lão Đại, nội công của ngươi đã luyện đến cảnh giới hư không nhiếp vật rồi sao? Lợi hại, lợi hại thật.

Lương Tiêu lắc đầu cười nói:

– Thứ này không phải nội công, mà là cơ giới chi công. Sách xưa từng nói
rằng, Lỗ Ban chế tạo mộc điểu, bay suốt ba ngày cũng không rơi xuống
đất. Bất quá, trúc điểu này chỉ có thể bay trong thời gian tàn một nén
hương mà thôi, cũng không biết là do cổ nhân phóng đại quá mức, hay do
bản lãnh của ta quá nhỏ bé.

A Tuyết hé miệng cười nói:

– Tự nhiên là do cổ nhân nói quá rồi!

Lương Tiêu khẽ liếc nàng bảo:

– Muội chỉ toàn nói lời nịnh bợ.

Tuy ngoài miệng thì cằn nhằn, nhưng trong lòng hắn lại thầm khoái chí.

Quả nhiên, trúc điểu nọ vừa bay tàn một nén hương liền dần dần hạ xuống,
Lương Tiêu nhấc tay tiếp lấy, hướng về phía A Tuyết giải thích nguyên lí hoạt động:

– Đôi cánh này, mạnh yếu đều dựa vào thiết bị bánh
răng bên trong, trước khi xuất phát cần lên dây cót thật kỹ dưới mặt
đất. Bởi đến khi lên trời rồi sẽ vô phương tiếp lực cho nó, vì vậy trúc
điểu bay lượn chẳng thể kéo dài được lâu. Nếu có thể tạo ra một con trúc điểu cự đại, lại mang theo một siêu cường nhân ngồi bên trên, liên tục
lên dây cót cho nó, thì trúc điểu này vĩnh viễn không rơi xuống đất! Bất quá, thiết bị bằng gỗ trúc chung quy chẳng thể chịu nổi việc liên tục
bị xoay vặn, trên đời này cũng chẳng có siêu cường nhân nào không biết
mệt mỏi hết.

Hắn đang tự cảm khái, chợt thấy xa xa bước đến vài
thiếu niên. Còn chưa đến gần, một gã thiếu niên to lớn, da ngăm đen đã
reo lên trước tiên:

– Dương Tiểu Tước, Lý Đình Nhân, Tam Cẩu Nhân, Vương Khả, các ngươi quả nhiên ở tại đây, hại chúng ta tìm các ngươi đến khổ.

Bốn gã nghe được tiếng kêu, liền quay đầu lại, Lý Đình Nhân chợt kêu lên:

– Thiết Ngưu, là các ngươi sao?

Lương Tiêu dợm hỏi:

– Bọn họ là ai vậy?

Dương Tiểu Tước đáp:

– Bọn họ là người cùng thôn với chúng ta, trước kia bọn ta vẫn thường cùng nhau trộm cơm ăn…

Lương Tiêu nhíu mày bảo:

– Lại là lũ bạn khuếch khoác lưu manh của các ngươi phải không?

Bốn người thấy thần sắc hắn kiên định, đều thầm cảm thấy xấu hổ, Triệu Tam Cẩu nói ngay:

– Lương đại ca, ta đi đuổi bọn họ, quyết không theo chúng làm chuyện xấu nữa.

Lương Tiêu gật đầu nói:

– Được lắm! Ngươi đi đi!

Triệu Tam Cẩu liền bước xuống sườn núi. Đám thiếu niên nọ lập tức vây quanh
lấy hắn, miệng văng ra những lời tục tĩu, thần sắc tỏ vẻ kích động.
Triệu Tam Cẩu lúc đầu sắc mặt có vẻ do dự, sau đó cuống quít lắc đầu.
Đám thiếu niên vô cùng phẫn nộ, Thiết Ngưu vung tay ra, nhằm ngực Triệu
Tam Cẩu đẩy tới. Triệu Tam Cẩu gần đây võ nghệ tinh tiến, chẳng còn như
ngày trước nữa, thấy thế lập tức chế trụ lấy tay hắn, trên dẫn dưới lôi, lật tay một cái dễ dàng khiến cho Thiết Ngưu lộn nhào xuống đất. Đám
còn lại trông thấy nhất loạt chấn động, định xông lên quần ẩu, bọn Lý
Đình Nhân ba người thấy vậy, đều nhất nhất lao xuống núi, đối phương
thấy khó mà động thủ, chỉ đành đỡ Thiết Ngưu dậy, chửi loạn vài câu, rồi phẫn hận bỏ đi.

Đợi bốn người trở lại, Lương Tiêu bèn hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Tam Cẩu không dám giấu diếm, liền trả lời:

– Bọn chúng muốn chúng ta trợ quyền, đi đánh Xích Mao Hổ.

A Tuyết kinh ngạc hỏi:

– Các ngươi đi săn sao?

Cả bốn người đồng loat tủm tỉm, Lý Đình Nhân cười nói:

– A Tuyết tỷ tỷ, danh tự đó không phải chỉ cọp, mà là một con người. Hắn
là dân Mông Cổ, tên gọi Thổ Thổ Cáp, có một mái tóc dài đỏ chót, so với
cọp còn hung mãnh hơn.

Lương Tiêu truy vấn:

– Nhưng vì sao lại phải đánh hắn?

Lí Đình Nhân than vãn:

– Việc này phải kể ra từ lai lịch của hắn. Tên Thổ Thổ Cáp này vốn không
phải người địa phương, cha của hắn là lính gốc tộc Khâm Sát, gặp lúc
chiến tranh vận khí không tốt, nửa đời làm binh sĩ, cũng chẳng có cách
nào thăng tiến được. Về sau tuổi đã cao, liền trốn khỏi quân tịch, kết
hôn với một bà tóc vàng, rời xa Trung Thổ để làm ăn. Lão ta sinh thời
vốn thành thật, lại gặp phải bọn gian thương người Hán, qua lại một hai
lần bị bòn rút cả sản nghiệp , gia tài cả đời tích trữ không cánh mà
bay, lão ta nộ khí đến phát bệnh, rủ tay về Tây Thiên, để lại bà vợ tóc
vàng cùng Thổ Thổ Cáp trơ trọi trên đời. Lúc lão ấy chết, Thổ Thổ Cáp
chỉ mới có sáu tuổi, tuy vậy tiểu tử nọ từ nhỏ đã mang một sức mạnh kinh người, năm mười tuổi đi chăn ngựa trên núi, gặp được một đôi sói đói,
chẳng ngờ hắn một tay bóp chết cả đôi, lại còn vác lên vai trở về; đến
năm mười hai tuổi, đôi tay hắn có thể dễ dàng ghìm giữ một con nghé con.

Lương Tiêu động dung nói:

– Người này đúng là trời sinh đã có thần lực.

Lý Đình Nhân nói:

– Đúng vậy, nhưng lão tử của hắn vì người Hán mà chết, nên Thổ Thổ Cáp
hận nhất là Hán nhân, từ nhỏ đã không qua lại với chúng ta. Sau khi cha
hắn chết, có lưu lại bảy con ngựa Khâm Sát, thập phần thần tuấn, mẹ con
hắn nhờ đám ngựa này mà sống qua ngày. Về sau ngựa lớn sinh ra ngựa nhỏ, trong thôn lũ trẻ người Hán thấy thế vô cùng thèm muốn, lén trộm về để
cưỡi, kết quả bị hắn tam quyền lưỡng cước, đánh cho chết khiếp. Cũng bởi hắn là người Mông Cổ, trời sanh đã tự coi mình cao hơn Hán nhân một
bậc, đa phần mọi người đều không dám nói gì. Cứ như vậy, oán khí càng
lúc càng chất chồng. Người lớn thì không phiền đến hắn, nhưng đám tiểu
tử lại chẳng muốn bỏ qua. Hắn khí lực cường đại, từ nhỏ lại tinh thông
võ nghệ, chẳng ai đánh thắng được, nhưng một người đánh không lại, thì
hai người đánh, hai người không tương xứng, thì bốn người đánh. Riết rồi làng trên xóm dưới đều nhất loạt xúm lại đánh hắn, hắn cũng ngoan cố
cùng bọn họ giao thủ một trận, kết cục mỗi người đều bị hắn đánh cho thê thảm. Nhưng mọi người lại quyết không chịu thua, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, năm Thổ Thổ Cáp mười ba tuổi,
chúng ta rốt cuộc cũng chiến thắng, lần ấy suýt đánh chết hắn. Bất quá
chỉ mười ngày sau, hắn lại hồi phục công lực như lúc đầu, lại tìm tới
sanh sự. Lúc này thực lực lại trở nên không tương xứng, hai mươi gã
thiếu niên người Hán đã bị hắn một hơi đánh ngã hết.

Lại nhìn Vương Khả nói tiếp:

– Vương Khả lúc ấy từng bị hắn đánh cho gãy chân, phải nằm liệt giường hơn hai tháng.

Vương Khả bị hắn nhắc tới nỗi nhục ngày trước, cả giận nói:

– Con mẹ nó, ngươi chuyện khác không nhớ, lại đi nhớ kỹ chuyện này?

Triệu Tam Cẩu cười lạnh nói:

– Ngươi cần gì phải phát nộ? Đừng nói chỉ có ngươi, ngay cả Sử Phú Thông
cũng bị đánh gãy chân. Lần trước, Sử Phú Thông thấy hắn bản lãnh to lớn, bèn rủ hắn về Tây Hoa uyển quản lý đám gia đinh, hắn không chịu đi, lại còn thóa mạ Sử Phú Thông là Hán cẩu, Sử Phú Thông nhịn không được, hai
người liền động tay chân. Khi đó, Thổ Thổ Cáp mới mười sáu tuổi, nhưng
đã có thể xách Sử Phú Thông lên khỏi đầu mình, ném bay ra ngoài. Hắn là
người Mông Cổ, Sử Phú Thông trúng đòn, dù muốn đánh trả cũng chẳng có
cách nào động chạm tới hắn.

Lương Tiêu trầm ngâm hỏi:

– Hắn một mình đấu với các ngươi, chẳng thèm nhờ ai trợ giúp sao?

Mặt mũi bốn người chợt đỏ lên, Lí Đình Nhân cúi đầu nói:

– Hắn bảo lên tiếng nhờ người là xấu hổ. Quanh đây cũng có không ít những man tử Mông Cổ đều có giao tình với Thổ Thổ Cáp, Nhưng Thổ Thổ Cáp lại
chưa bao giờ tìm đến họ. Chúng ta đi mười người hắn một mình bồi tiếp,
đến hai mươi người hắn cũng đơn thân chống cự, đến ba bốn chục người
cũng chỉ có mỗi mình hắn thôi. Hắn lại chẳng hề dùng đến đao thương
tương trợ, chỉ bằng tay không đối quyền kháng cước. Lần này Thiết Ngưu
bọn họ cố tình khiêu khích, cố ý trộm ngựa của Thổ Thổ Cáp, khiến cho
Thổ Thổ Cáp rất tức giận, mọi người đã ước hẹn, cùng hội họp tại dốc Lý
Tử để giao thủ.

Lương Tiêu nghiêm mặt bảo:

– Đây khó có thể coi là hành vi của hảo hán tử, nhìn vẻ mặt các ngươi, hình như rất muốn cùng hắn đả đấu?

Bốn người lặng lẽ nhìn nhau, đột nhiên cùng đồng thanh nói lớn:

– Quả đúng như vậy!

Lời vừa ra khỏi miệng, cả bốn người lại quan sát vẻ mặt Lương Tiêu, lòng không khỏi hồi hộp.

Lương Tiêu cười nói:

– Cho các ngươi đi cũng không vấn đề gì. Nhưng ta có lời dặn dò trước,
chỉ được từng người một đấu với hắn, không cho phép tất cả cùng lên, lấy nhiều thắng ít chẳng phải cách làm của hảo hán.

Bốn người nghe vậy đều mừng rơn. Trung Điều Ngũ Bảo nghe thấy cũng vô cùng khoái chí, vui vẻ nói:

– Hay lắm, hay lắm, ha ha, lão tử lại sắp được xem náo nhiệt rồi.

Bọn họ liền chia nhau giáo huấn đồ đệ:

– Chỉ được phép thắng, không được quyền bại, các ngươi mà thua trận sẽ bị lão tử đét vào mông đít đấy rõ chưa.

Lương Tiêu cười lạnh nói:

– Bất luận thắng hay thua, năm người các ngươi đều không được có ý kiến
gì, cũng không được ra tay tương trợ. Nếu không sẽ phải ở lại đây, bất
luận thế nào ta cũng chẳng cho đi!

Trung Điều Ngũ Bảo luôn miệng đáp ứng, chân liền bước theo bốn đồ đệ, miệng hô hét om sòm, một đường thẳng tiến.

Lương Tiêu nhìn A Tuyết bảo:

– Chỉ sợ năm tên hỗn đản này lại không chịu tuân thủ quy củ. Muội ở lại nhà, ta cũng đi xem.


Nói rồi theo chân chín người rời khỏi thôn, đi được hai dặm về hướng Nam,
chỉ thấy phía trước cỏ mọc um tùm hai bên triền dốc, trên mặt đất nằm
ngổn ngang khoảng ba mươi người, tiếng rên rỉ không ngừng vọng đến tai,
trên dốc núi vẫn còn bốn gã thiếu niên lực lưỡng, hai người thoái lui,
hai người ra sức đoạn hậu, đang ra sức chống cự với một tráng niên vô
cùng cao lớn, khôi ngô.

Người nọ cao khoảng bảy xích, mảnh áo da
dê khoát ngoài bị xé toạc thành từng mảnh, từng sợi tóc đỏ lất phất trên vai, mày rậm ria dày, đôi mắt hổ lấp lánh thần quang, trên mặt vương
vài bệt máu, có lẽ do rỉ ra từ những vệt xây xát. Chỉ thấy hắn tiện tay
ngăn chặn, không cho bốn người đào thoát, đột nhiên mắt hổ trợn lên, hét vang một tiếng như sấm sét, song chưởng khởi lực, mỗi tay vác một người xách lên lên khỏi mặt đất, hai chân lại vận lực, nắm đùi hai kẻ ấy ném
bay ra hơn mười trượng, ngã bẹp xuống đất không gượng dậy nổi, sau đó
song chưởng lăng không hợp lại, hai người nọ va vào nhau, nhất thời như
nghẹn thở.

Người trẻ tuổi nọ tiện tay ném họ ra đất, dùng tiếng Mông Cổ vang rền một cách rõ ràng thét lớn:

– Đã nhận thua chưa?

Giọng vang chói lọi, thần uy lẫm lẫm.

Lương Tiêu nhìn thấy âm thầm gật đầu:

– Người này là Thổ Thổ Cáp sao, cũng có chút khí khái đấy!

Bọn Lý Đình Nhân bốn người chẳng ngờ trong lúc đến đây, các bằng hữu đều bị hắn đánh gục cả, kinh ngạc xen lẫn giận dữ, liền tiến lên cản lại.
Bọn họ cùng người Mông Cổ sống chung đã lâu, cũng biết được đôi chút
tiếng Mông Cổ, Dương Tiểu Tước cướp lời trước tiên, dõng dạc nói lớn:

– Thổ Thổ Cáp, chúng ta còn chưa đánh mà, làm sao có thể thua được.

Thổ Thổ Cáp trông thấy bọn họ, nhíu mày nói:

– Các ngươi tới trễ quá, được thôi, cùng lên cả đi!

Thiết Ngưu đang nằm trên mặt đất, rên rỉ nói:

– Dương Tiểu Tước, các ngươi nghĩ lại đi, lần này chúng ta đánh không lại đâu, gã man tử này càng lúc càng dữ tợn… ôi da…

Dương Tiểu Tước lắc đầu đáp:

– Lần này bọn ta không cùng tiến lên, chỉ đơn đả độc đấu mà thôi.

Trên mặt đất đám thanh niên người Hán đều lộ vẻ sửng sốt, đồng thanh la lên:

– Dương Tiểu Tước ngươi chán sống rồi ư?

Thổ Thổ Cáp cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn hắn một chút rồi nói:

– Lời này là thật chứ?

Dương Tiểu Tước đáp:

– Không sai, ta đấu với ngươi trước!

Thổ Thổ Cáp gật đầu bảo:

– Giỏi lắm, nhiều năm rồi ngươi là kẻ đầu tiên dám nói với ta như vậy, bất kể thắng thua thế nào cũng đều là hảo hán cả.

Dương Tiểu Tước cùng hắn tư đấu đã nhiều năm, mặc dù chẳng thể xem là bằng
hữu, nhưng trong lòng lại thầm bội phục con người của hắn, hôm nay lại
được hắn khen một câu, khiến gã vừa mừng vừa kinh ngạc, lập tức khai
triển thân thủ, đầu hạ sát chân, chưởng tạo hổ hình, hét lớn:

– Tới đây nào!

Thổ Thổ Cáp lắc đầu nói:

– Ta nhường ngươi đánh trước đấy.

Dương Tiểu Tước không dám chối từ, quyền trái liền nhoáng lên, nhắm thẳng vào mặt Thổ Thổ Cáp. Thổ Thổ Cáp thấy gã xuất quyền nhanh chóng, bất giác
giật mình, định lật tay chế ngự cổ tay gã; Dương Tiểu Tước chưởng phải
đột nhiên xuất ra từ tay áo, phốc một tiếng, đánh vào ngực Thổ Thổ Cáp.
Chưởng thượng mang theo nội kình bên trong, Thổ Thổ Cáp thể chất tuy
mạnh mẽ, cũng cảm giác được một cơn đau âm ĩ.

Hồ Lão nhìn thấy đồ đệ mình đắc thủ, đắc ý cười nói:

– Hay lắm, chiêu đầu tiên là “Ám Độ Trần Thương”, chiêu kế tiếp chính là “Tồi Đoạn Sơn Căn”.

Thổ Thổ Cáp tính khí quật cường, sau khi trúng chưởng, chẳng những không
lùi về sau để giảm thế, ngược lại còn vận lực hướng tới trước, thuận thế đánh ra một quyền, mang theo một luồn kình phong quét về phía mặt của
Dương Tiểu Tước. Mấy ngày nay Dương Tiểu Tước sử chiêu vô số, ứng biến
cực nhanh, mắt thấy Thổ Thổ Cáp quyền kình thay đổi, thân mình đột nhiên thu lại, sử một chiêu “Tồi Đoạn Sơn Căn”, đùi như giao long bái vĩ,
mượn thế của Thổ Thổ Cáp nghiêng về trước, chặn đứng lại một chiêu của
hắn. Thổ Thổ Cáp đứng thẳng không được, vất vả lắm mới có thể trụ vững,
nhưng người này thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, lúc nguy cấp chân liền đá
ra một cước mãnh liệt, tung người lên không, khí thế cường bạo như muốn
hủy thiên diệt địa. Chợt nghe có tiếng gió phía sau, Dương Tiểu Tước đã
bất thần vòng ra sau lưng hắn, song chưởng tận xuất đánh vào hậu bối,
chiêu này gọi là “Song long thưởng châu”, uy lực cường đại, Dương Tiểu
Tước ý muốn đả bại Thổ Thổ Cáp trên không, để cho hắn mang bộ dạng thật
khó coi.

Thổ Thổ Cáp đang ở không trung chẳng có chỗ nào mượn
lực, bị trúng chưởng bay ra. Dương Tiểu Tước trong lòng vui vẻ, chưa kịp thu chưởng, cổ tay chợt bị nắm chặt, thì ra đã bị Thổ Thổ Cáp trở tay
chế trụ, thầm kêu không hay, chỉ cảm thấy một cổ lực cực mạnh ập tới,
thân không tự chủ được, bị Thổ Thổ Cáp quay một vòng giơ lên không, ném
bay ra ngoài gần bốn trượng khiến cho bụi đất bay tán loạn. Lần này biến cố xảy đến quá đột ngột, nhanh như chớp giật, Hồ Lão Nhất tuy nhìn thấu được, nhưng chỉ biết há hốc mồm, hoàn toàn không kịp nhắc nhở.

Thổ Thổ Cáp cũng bị đánh bay đi ít trượng, còn chưa ngã xuống, hai tay liền vỗ đất một cái, chuyển người đứng lên, vẫn bình ổn như cũ. Dương Tiểu
Tước tuy cũng gượng đứng dậy, nhưng khóe miệng lại rỉ ra một dòng máu,
hiển nhiên nội phủ đã trọng thương. Gã lau đi vết máu, nghẹn giọng nói:

– Ngươi và ta cùng lúc ngã xuống, xem như là hòa nhau, chúng ta cùng đánh lại.

Thổ Thổ Cáp lắc đầu đáp:

– Ngươi bị thương rồi, chẳng thể đánh nữa. Ài, quyền cước của ngươi rất nhanh, vượt gấp mười cái bọn đang nằm trên đất kia.

Dương Tiểu Tước còn muốn nói nữa, Lý Đình Nhân đã vội cắt lời hắn nói:

– Ngươi trước tiên hãy lùi về sau, để ta ra tay nào.

Triệu Tam Cẩu cũng chen vào:

– Đến lượt ta chứ!

Hồ Lão Nhất giận dữ nói:

– Con bà nó chứ, hai tên tiểu tạp chủng các ngươi cút ngay cho ta. Hắn
chỉ bất thần té ngã thôi chứ có gì to tát đâu, thậm chí dù có rơi đầu
hắn cũng coi như một vết thương bé tẹo.

Hồ Lão Thập kêu lên:

– Ngươi nói cái gì, đã đánh không thắng còn muốn đánh tiếp ư. Giành hố xí mãi mà không thèm đại tiện à?

Hồ Lão Thiên nói:

– Đúng vậy, hãy để cho Lý Đình Nhân lên đi, chỉ có Lý Đình Nhân mới có thể đánh thắng được hắn!

Hồ Lão Vạn nói:

– Vương Khả của ta mới là số một! Hôm qua lão tử vừa dạy hắn vài tuyệt chiêu, vừa lúc có thể đối phó với tên quỷ tóc đỏ ấy.

Vì lời đã trót hứa, năm người bọn lão chỉ có thể xa xa tranh cãi. Chợt nghe Lương Tiêu phía sau cười lạnh nói:

– Hồ Lão Nhất, các ngươi bốn người rõ ràng đã thất bại lại còn mạnh
miệng. Các ngươi có thể đánh bại một người có khả năng hạ gục mười người sao, Thổ Thổ Cáp vốn mạnh kinh nhân, ngươi đánh hắn mười quyền, hắn
cũng an nhiên không có việc gì, nhưng nếu hắn đổi ý trả lại ngươi một
quyền, ngươi chỉ có nước bỏ chạy chứ chẳng thể chống đỡ được đâu.

Trung Điều Ngũ Bảo cùng kêu lên:

– Để lão tử đây đánh với hắn, đảm bảo một quyền có thể khiến hắn khuất phục, quyết không dùng tới quyền thứ hai.

Lương Tiêu mặt trầm xuống nói:

– Các ngươi vừa rồi đáp ứng với ta thế nào?

Trung Điều Ngũ Bảo nhất thời đành nuốt cục tức trở vào bụng.

Lương Tiêu trầm tư nói:

– Năm tên hỗn đản các ngươi thật sự chẳng biết nặng nhẹ, nếu hắn thật sự ra tay, chỉ sợ mạng những tên Hán tử này đã chẳng còn.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn định bụng trở lên núi, bốn người thấy vậy liền chắp tay nói:

– Lương đại ca.

Lương Tiêu gật gật đầu, hướng về phía Dương Tiểu Tước bảo:

– Ngươi lại đây để ta xem qua thương thế!

Dương Tiểu Tước ứng tiếng bước lại. Lương Tiêu liền xoa bóp qua lại giữa ngực và bụng của gã, cơn đau nơi chấn thủy của Dương Tiểu Tước nhất thời
tiêu giảm không ít.

Thổ Thổ Cáp trông thấy một người xa lạ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ quái, dùng tiếng Mông Cổ hướng về
phía Lương Tiêu hỏi:

– Ngươi cũng đến đây đánh với ta à?

Lương Tiêu lắc đầu, cũng sử dụng tiếng Mông Cổ trả lời lại:

– Ta không muốn đánh với ngươi bởi ngươi vốn không đánh lại ta.

Thổ Thổ Cáp đôi mày trợn lên, cất cao giọng nói:

– Tiếng Mông Cổ của ngươi tốt như vậy, ngươi cũng là người Mông Cổ rồi?
Hay lắm, chúng ta hai người đấu một trận, cũng là một đấu một.

Lương Tiêu tần ngần một lúc, đột nhiên bật cười nói:

– Ngươi muốn khiêu chiến với ta ư? Vậy, sở trường cao nhất của ngươi là gì?

Thổ Thổ Cáp nói:

– Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?

Lương Tiêu nói:

– Nếu là so đấu quyền cước, ta thắng ngươi cũng giống như chim lớn bắt
cừu non. Nhưng nếu thắng như vậy, chẳng phải là bắt nạt ngươi hay sao?
Ngoại trừ quyền cước, ngươi khả dĩ còn tự tin vào điều gì?

Thổ Thổ Cáp cả giận nói:

– Ngươi lớn lối lắm. Ta giỏi nhất chính là so quyền đối cước, ngươi có gan thì đến đây cùng ta giao thủ.

Nói rồi tiến lên trước một bước, mắt hổ hàm chứa thần uy.

Lương Tiêu mỉm cười, đứng choãi chân ra, đáp lời:

– Ta cho ngươi đánh ba quyền, nếu có thể khiến ta nhúc nhích, ta nhất định cùng ngươi tỷ thí quyền cước.

Thổ Thổ Cáp trời sanh thần lực, ngày thường có thể đánh què hổ báo, lật
nhào trâu đực. Không ngờ hôm nay lại bị Lương Tiêu xem thường như vậy,
trong lòng thầm kinh sợ, tuy thấy Lương Tiêu chẳng hề nhỏ bé hơn mình,
nhưng luận về thể chất, cho dù vẻ ngoài có hùng tráng hơn đi chăng nữa,
cũng vị tất có được thần lực như bản thân hắn.

Vẻ hơi trầm ngâm, hắn lắc đầu nói:

– Ngươi tốt nhất đừng mạnh miệng nữa, ta chắc chắn sẽ đánh trúng ngươi.
Ngươi dù sao cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, ba quyền của ta mà xuất ra, thì mười người cũng phải gục ngã, thôi chúng ta giao thủ
như bình thường đi.

Lương Tiêu nghe hắn nói lời này, cảm thấy thích thú trước khí lượng phóng khoáng của hắn, gật đầu cười nói:

– Có bị đánh chết cũng không trách ngươi, chỉ cần khiến ta phải lùi ra sau nửa phần, cũng xem như ta thua.

Thổ thổ Cáp hết sức giận dữ, nhưng thấy Lý Đình Nhân cùng mọi người thần
sắc bình tĩnh chờ đợi, cũng chẳng ai chịu đưa ra lời khuyên bảo gì, bản
thân hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng, lòng thầm nghĩ chuyện này ắt có
nguyên do, liền tự nhủ: “Ta nhẹ đánh hắn một quyền xem thế nào”, nhân
tiện nói:

– Được, nếu sợ thì hãy lên tiếng, ta sẽ thu quyền lại.

Lương Tiêu cười nói:

– Tới đây nào, tới đây nào.

Thổ Thổ Cáp sắc mặt trầm xuống, một quyền nhắm thẳng vào đầu vai của Lương
Tiêu đánh tới, quyền này tuy nói đã nương tay, nhưng vẫn chứa tới ba bốn mươi cân lực đạo. Chẳng ngờ quyền kình vừa chạm thân, lại như đụng phải sắt thép. Thổ Thổ Cáp nhói đau, thu quyền lại nói lớn:

– Hán tử này, xương khớp cứng thật.

Lương Tiêu cười đùa:

– Ngươi không phải tên là “Xích Mao Hổ” đấy chứ, mãnh lực của cọp đi đâu hết rồi? Giơ tay giơ chân cứ ẻo lả như thỏ con vậy.

Tiếng Mông Cổ vang lên, những lời của hắn đích thị để giễu người, Thổ Thổ Cáp mày rậm nhăn tít, không đáp lại tiếng nào, vận khởi chín thành lực đạo, đánh về phía ngực trái Lương Tiêu.

Lý Đình Nhân cùng mọi người tuy phục bản lãnh của Lương Tiêu, thấy thế cũng cả kinh:

– Lương đại ca mặc dù võ công tuyệt luân, nhưng trúng phải quyền này, lẽ nào không té ngửa?

Lương Tiêu thấy quyền hắn đến cũng chẳng thèm động đậy chi cả, đợi cho quyền

kình chạm vào người, thân thể lúc này nhẹ ngã ra sau, hai chân đột nhiên lún sâu xuống đất đến hơn ba tấc, ngập đến cẳng chân.

Trung Điều Ngũ Bảo thấy cảnh tượng này, tròng mắt lập tức sáng ngời lên, cùng nhau kinh hô:

– Chính là chiêu “Lập Địa Sanh Căn” của Tiêu đại gia!

Chiêu “Lập Địa Sanh Căn” này chính là bí công bất truyền của Hắc Thủy Nhất
Phái. Năm đó tại Quần Anh Minh, Tiêu Thiên Tuyệt chống lại họa kích
của Cơ Lạc Hồng, một trong “Nam Thiên Tam Kì”, sử dụng đích thị là môn
công phu này. Yếu quyết là lúc ngã về phía sau, nội lực chợt sinh biến
hóa, dẫn kình lực của đối phương xuống gót chân. Về phần đạp đất sâu hay cạn, đều tùy theo đối phương kình lực lớn hay nhỏ mà quyết định. Đây
vốn là môn võ công thượng thừa, tu luyện đến cảnh giới tối cao nội lực
sẽ sinh khả năng phòng ngự, bảo vệ bản thân trong những lúc bất cẩn,
ngăn cản thương tật cho cơ thể. Tiêu Ngọc Linh năm đó chỉ có thể truyền
thụ khẩu quyết, chứ không biết thị phạm. Lương Tiêu bởi vì những ngày
gần đây công lực tinh tiến, lúc này đã luyện thành môn công phu trên.

Thổ Thổ Cáp thấy một quyền không lay chuyển được Lương Tiêu, trong lòng
hoảng sợ, nhưng hắn ra tay vừa nhanh vừa bất ngờ, một quyền vừa thu lại, hai quyền đã xuất ra, còn chưa đánh tới, đã nghe Trung Điều Ngũ Bảo
đồng thanh la lên thất thanh:

– Cung huyền kính?

Tiếng la
vừa nổi lên, Lương Tiêu đột nhiên chuyển mình từ nghiêng sau sang cúi
trước, dáng vẻ như đang kéo căng dây cung lại bất thần buông tay xạ
tiễn. Phải biết dây cung khi bị kéo căng quá mức, nếu nhất thời không
chú ý, đến khi dây cung khi bật trở lại, có thể gây sát thương chính bản thân người xạ tiễn. Lương Tiêu một chiêu “Lập Địa Sanh Căn”, người như
đại thụ bám rễ trên đất, nếu dùng tay đẩy, còn có thể làm cho động đậy
đôi chút, nhưng nếu vận lực sử cước, thì lực phản lại có thể đả thương
cả người lẫn súc vật, nguyên lí so với dây cung cũng tương tự.

Nhưng Lương Tiêu vốn không phải cây chết mà là một người sống, thân thể vừa
bật lại trong sát na liền đem trả lại cho Thổ Thổ Cáp một luồng quyền
kình vô thanh, trong đó mang theo cả lực đạo của Lương Tiêu, hai lực
tương hợp, còn hơn sức mạnh của hai Thổ Thổ Cáp cộng lại. Trung Điều Ngũ Bảo tiếng la vừa dứt, đã thấy Thổ Thổ Cáp thân mình bắn vọt ra hơn hai
trượng, rơi mạnh xuống đất.

Nhưng gân cốt của hắn vốn rắn chắc,
lăn lộn vài cái đã có thể đứng dậy, hắn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần,
khí huyết nơi ngực nhộn nhạo không thôi, nhất thời trừng mắt nhìn Lương
Tiêu, thập phần kinh hãi. Tuy nhiên hắn cũng biết Lương Tiêu đã hạ thủ
lưu tình. Năm đó Cơ Lạc Hồng trúng chiêu “Cung Huyền Kính” này của Tiêu
Thiên Tuyệt, xương cốt đều gãy đoạn, ngũ tạng vỡ nát tại chỗ.

Lý Đình Nhân bốn người thấy thế, cùng vỗ tay khen hay, bọn thiếu niên người Hán cũng gắng gượng đứng dậy, lớn tiếng reo hò.

Lương Tiêu trúng phải hai quyền này, ngực có chút tê dại, ngầm cả kinh nói:

– Tiểu tử này sức mạnh thật kinh nhân.

Lại thở ra một hơi, hắn ha ha cười bảo:

– Thổ Thổ Cáp, ngươi đã nhận thua chưa?

Thổ Thổ Cáp trong lòng biết hôm nay đã gặp phải cao nhân, nhưng hắn từ nhỏ
đã mất cha, sớm một mình gồng gánh cả gia nghiệp, tính cách tôi luyện vô cùng cứng cỏi quật cường, bình sanh chưa bao giờ chịu thua ai, lập tức
mày rậm giương lên, cao giọng nói:

– Hảo hán tử, ngươi có dám cùng ta đấu suất giao (đấu vật) hay không?

Lương Tiêu cười đáp:

– Nói cả nửa ngày, thì ra đó là thứ ngươi am hiểu nhất sao? Được, chúng ta đấu suất giao.

Thổ Thổ Cáp hít một hơi, lột bỏ áo khoác ngoài, nửa thân trên cởi trần, hai chân khẽ oằn xuống, hai tay giang ra, tư thế đúng theo bộ pháp của
người Mông Cổ: suất giao thuật.

Lương Tiêu cũng cởi bào tử, ném cho Triệu Tam Cẩu. Lí Đình Nhân ghé sát tai chàng, thấp giọng nói:

– Lương đại ca cẩn thận, người này suất giao thuật rất cao, chưa bao giờ bị thất bại.

Lương Tiêu gật gật đầu. Phải biết cao thủ khi giao phong, đều cố gắng đả
thương địch thủ từ xa, quyết không để cận thân mới ra tay. Từ việc này
có thể suy ra, suất giao vốn là pháp môn hạ sách. Lương Tiêu cùng Thổ
Thổ Cáp tương đấu, đã tự đặt mình vào một cách thức trái khoáy, hoàn
toàn không tuân theo quy luật tự nhiên. Nhưng lời đã trót nói ra lại
không thể không thực hiện. Hắn dù chưa luyện qua thuật suất giao, nhưng
đã từng nghe mẫu thân nói qua, điều cốt lõi nằm ở sự khéo léo nơi cánh
tay, từ đó không khó suy ra yếu quyết. Lập tức hai chân khẽ động, cố
tình tạo ra sơ hở, Thổ Thổ Cáp thấy được sơ hở trên, quả nhiên mình hổ
ặp đến, vồ lấy eo Lương Tiêu.

Lương Tiêu lùi lại nửa bước, tóm
được cánh tay Thổ Thổ Cáp, chân phải đỡ lấy chân trái của hắn. Trong
phút chốc, hai người với bốn tay, bốn chân như xoắn vào nhau. Suất giao
vốn được người Mông Cổ ngộ ra cách thức tương đấu từ trâu dê húc nhau,
hổ báo tương tranh , sau lại dung nạp thêm phương pháp giết trâu mổ dê,
cải biến thêm uy lực. Hai người tứ chi lẫn lộn, xoay tròn cực nhanh,
muốn tìm lấy thời điểm đúng lúc, tấn công vào sơ hở của địch, ngươi một
chiêu “Bẻ sừng trâu”, ta một chiêu “Cưỡi lạc đà”, ào ào xuất cước quét
vào hạ bàn đối phương. Những kẻ đứng xem túm năm tụm ba, chứng kiến cảnh hào hứng trên đều vỗ tay hò hét để trợ uy.

Lương Tiêu sức mạnh
tuy yếu hơn Thổ Thổ Cáp một chút, nhưng võ nghệ lại cao hơn hắn thập
bội, thầm nghĩ chỉ cần mượn lực che giấu đi chi pháp của bản thân, không cần dùng đến võ công, trong vòng ba chiêu cũng có thể dễ dàng lật hắn
ngã sấp. Nhưng hắn vốn có hảo cảm với tính khí của Thổ Thổ Cáp, không
muốn người này ngã xuống quá sớm khiến cho hắn phải xấu hổ.

Cứ như thế, ngươi tới ta đi trải qua được hai hiệp, Lương Tiêu đang muốn tìm ra sơ hở, mang Thổ Thổ Cáp vật nhào.

Nhưng Trung Điều Ngũ bảo thì chẳng thể kiên nhẫn nỗi nữa. Hồ Lão Nhất reo toáng lên:

– Lão Đại, tóm lấy eo hắn kìa, khóa vai phải hắn lại, gạt chân trái hắn!

Hồ Lão Thập nói:

– Đốn vào gối trái của hắn ấy.

Hồ Lão Bách reo to:

– Phải phải, kẹp nách hắn lại, húc hắn bằng mông đít đi.

Hồ Lão Thiên nói:

– Hướng qua phải, vặn cổ hắn thì tốt hơn.

Hồ Lão Vạn tiếp lời:

– Kéo lấy “bảo bối” của hắn là ăn chắc.

Vương Khả cả kinh nói:

– Sư phụ, chiêu này không sử được đâu!

Hồ Lão Vạn đảo mắt một vòng, nói:

– Lão tử giương đông kích tây hắn mà thôi, chỉ là hù dọa, thừa dịp hắn lách tránh, sẽ đạp lên mu bàn chân hắn ……

Vương Khả nói:

– Đạp lên chân cũng không phải phép đâu.

Hồ Lão Vạn cho hắn một cái tát rõ kêu, cả giận nói:

– Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy tỷ thí làm cái quái gì.

Vương Khả nước mắt tuôn trào, ủy khuất chẳng nói thành lời.

Năm người này tuy lắm lời, nhưng nhãn lực cực cao, lời nói ra đều nhằm đúng vào sơ hở của Thổ Thổ Cáp.

Lương Tiêu trong lòng phát bực nói:

– Ta không mượn các ngươi lắm mồm.

Nhưng năm kẻ đứng xem này lại vô cùng nhạy cảm, mười con mắt cứ chăm chú theo dõi, hễ Thổ Thổ Cáp mà lộ ra một chút sơ hở gì, năm cái mồm đều tranh
nhau nói ra trước. Lương Tiêu đứng giữa tình cảnh ấy, bị bọn họ đồng
thanh khuấy đảo, tư tưởng chẳng thể theo kịp miệng lưỡi liếng thoắng của bọn họ. Hơn nữa Thổ Thổ Cáp kĩ thuật suất giao cực kỳ tinh thục, nếu
không thuận theo phương pháp của Ngũ Bảo mà ra tay, nhất thời khó lòng
mà thủ thắng được.

Trong khi đó Thổ Thổ Cáp hễ nghe ra lời năm
người kia nói, liền hoảng kinh cật lực bổ cứu. Kể từ đó, Thổ Thổ Cáp như đổi vai trò, cùng Trung Điều Ngũ Bảo sáu người hợp lực đối phó một mình Lương Tiêu, kéo dài đến bốn nén hương sau, thắng bại vẫn chưa thể quyết định.

Hồ Lão Bách thấy Lương Tiêu đã lâu mà không thể đắc thủ, không khỏi sốt ruột đứng lên hét:

– Lão đại, ngươi muốn cố ý thua hắn, để cho lão tử đây không còn mặt mũi nữa chứ gì?

Lương Tiêu giận dữ thét:

– Nói hươu nói vượn!

Hắn vừa phân thần nói chuyện, Thổ Thổ Cáp liền thừa dịp tiến lên, xoay
người sử ra một đòn lưng, ném Lương Tiêu lên cao. Mọi người nhất tề kinh hô.

Trung Điều Ngũ Bảo đồng thanh kêu lên:

– Tóm lấy cổ! Bám lấy ngực hắn.

Đây là một chiêu thế cực kỳ lợi hại, chính là dùng để chuyển bại thành
thắng. Nếu sử xuất, thì trước khi Lương Tiêu ngã xuống đất, có thể mượn
lực đả lực, lăng không kéo mạnh, dễ dàng đem Thổ Thổ Cáp ném ra ngoài.
Lương Tiêu vốn cũng nghĩ đến, nhưng cứ bị năm người nhắc nhở, liền không thèm dùng tới.

Thổ Thổ Cáp nghe thấy, đầu vai lập tức rụt lại
bảo vệ cổ, không đợi Lương Tiêu rơi xuống đất, hắn bất thần ra tay khống chế trước, song thủ vặn lấy tay Lương Tiêu, chân trái quét xuống hạ
bàn, đầu chấn liền nơi cổ, ba chiêu cùng phát động một lúc, thế công
thần tốc. Trong lúc nguy khẩn, chợt thấy Lương Tiêu hai chân điểm nhẹ,
thân thể lại vút lên không, quyền thế nhập lại, y như một chiếc cối xay
gió, tùy theo bộ pháp của Thổ Thổ Cáp mà lưu chuyển xoay vòng. Thổ Thổ
Cáp không ngờ hắn biến hóa quỷ dị như vậy, một cước quét lên không, đầu
không kịp thu chuyển, tuy cổ không việc gì, nhưng đầu lại bị gối trên
của Lương Tiêu đánh trúng, đau đến phải ối cha kêu lớn.

Lương
Tiêu vì một chiêu nhỏ này phải buộc dùng tới khinh công, thầm kêu “xấu
hổ”. Hắn mượn lực Thổ Thổ Cáp, thân thể giang rộng, phiêu hốt rơi xuống
bên cạnh y, lập tức ra tay chế trụ khả năng phản kích của y.

Bên kia Trung Điều Tứ Bảo đã sớm gào thét:

– Cản chân trái lại, đánh vào mông của hắn ấy!

Lương Tiêu tất nhiên chẳng thèm lý tới, song thủ giữ lấy cánh tay của Thổ Thổ Cáp, phiêu nhiên từng bước một tiến đi.

Từng bước chân này vô cùng huyền ảo, dị thường, chính là “Cửu Cửu Quy Nguyên Bộ”, vốn dĩ mượn lực mà phát, Thổ Thổ Cáp bị hắn kéo lấy, cơ hồ muốn
té, bất đắc dĩ phải từng bước một tiến theo, chưa kịp đứng vững, đã bị
Lương Tiêu xoay người rẽ sang hướng khác.

Thổ Thổ Cáp đứng thẳng
không xong, cố giẫm mạnh chân một cái, quét ngang hạ bàn Lương Tiêu,
chẳng ngờ túc quét vào khoảng không, nhân ảnh Lương Tiêu đã mất hút. Thổ Thổ Cáp xoay hông chuyển tay, muốn vùng khỏi song thủ Lương Tiêu, chẳng ngờ hắn xoay chuyển đi đâu, cũng đều bị Lương Tiêu nương theo đến đấy;
vừa định giật lùi về sau, Lương Tiêu đã sớm ở đó kéo hắn trở lui, muốn
vọt tới trước, Lương Tiêu đã ngay trước mặt lôi đi. Đi qua trái thì
Lương Tiêu ở bên trái, định sang phải thì Lương Tiêu đã ở bên phải. Hắn
luôn đoán định được tiên cơ, chặn đầu trước để dẫn dắt Thổ Thổ Cáp đi.
Thổ Thổ Cáp đi theo hắn được mười bước, cước bộ đã không tài nào duy trì nỗi nữa.

Phải biết suất giao thuật quan trọng nhất phần công phu hạ bàn, Thổ Thổ Cáp lúc này chân bước chệch choạc, nhất thời lộ ra hàng trăm sơ hở, khiến cho Trung Điều Ngũ Bảo gào thét như điên. Nhưng Lương Tiêu hoàn toàn không để ý tới, chỉ kéo theo Thổ Thổ Cáp y theo “Quy
Nguyên Bộ” mà bước.

Lương Tiêu càng bước càng nhanh, Thổ Thổ Cáp
không tự chủ được cũng càng lúc càng chạy nhanh theo, một lát sau, chỉ
thấy Lương Tiêu thân hình biến thành ba, ba biến thành sáu, người vừa
đến đã chợt bay đi, khiến mọi người nhìn hoa cả mắt, Thổ Thổ Cáp giống
như bị xỏ mũi trâu dắt đi, theo Lương Tiêu chuyển đông chuyển tây, chẳng thể ngừng lại.

Lòng vòng một lúc, Lương Tiêu đột nhiên buông tay ra, mỉm cười đứng sang một bên.

Thổ Thổ Cáp tuy được tự do, nhưng thân người lại như gió thổi cối xoay,
không cách nào ngưng lại được, hắn trong lòng tuy tỉnh táo, muốn dừng
thân người lại, nhưng lúc này kình lực cứ dẫn hắn quay tròn, cũng do hắn trước đây cố hết sức giãy dụa, bị Lương Tiêu dùng Quy Nguyên Bộ mang
toàn lực trả lại người hắn, cho dù khí lực của hắn có trở lại thập bội
đi chăng nữa, cũng khó mà chống lại.

Mọi người đang ù ù cạc cạc,
chợt thấy Thổ Thổ Cáp hai chân đột nhiên vấp vào nhau, ngã ngồi ra mặt
đất, nhưng vẫn như một chiếc la bàn hỏng, kim cứ quay mòng mòng loạn xạ. Mọi người ngẩn ngơ một lúc trước khi vỡ ra một trận cười nghiêng ngã.

Thổ Thổ Cáp sử tay dụng chân một cách khó khăn, cố làm tiêu giảm thế xoay
tròn, nhưng lại cảm nhận được một trận đầu váng mắt hoa, ngực vô cùng
khó thở, lúc trước trong lòng hắn vẫn còn tồn tại cảm giác kinh nộ, lúc
này cơn giận đã sớm bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác hoảng sợ
dâng trào.

Hồ Lão Nhất rụt đầu nói:

– Chẳng cần xoay hắn,
cũng chẳng làm hắn vấp, mượn khí lực của hắn buộc hắn phải tự mình ngã
sấp. Lão đại ngươi dùng chiêu này quả thật cao minh, nhưng đó không phải suất giao thuật rồi.

Hồ Lão Thập cũng nói:

– Phải đấy,
đây là võ công mà! Lão đại ngươi nói cho cùng cũng dùng đến võ công. Lão tử đây ghét nhất là thứ võ công rởm đời này.

Lương Tiêu nhíu mày bảo:

– Nói bậy, suất giao thuật trong nguyên lí vẫn có phương pháp mượn lực đả lực. Ta không đánh vẫn có thể khuất phục được người, so với dùng sức
mạnh vẫn cao minh hơn!

Lúc này Thổ Thổ Cáp đột nhiên vừa nhảy dựng lên vừa kêu lớn:

– Về quyền cước ngươi đích thị có bản lãnh, ta không thể so với ngươi được, nhưng ta vẫn không nhận thua đâu.

Bọn vô lại xung quanh nhất tề nổi giận, tru tréo kêu lên:

– Thổ Thổ Cáp, ngươi đến quần cũng mất, trắng đít ra đó mà còn chưa chịu thua ư?

Người nào đó lại kêu lên:

– Vị đại ca này pháp thuật cao cường, Thổ Thổ Cáp ngươi người trần mắt thịt, lại dám cùng người so đấu sao?

– Đúng, cái này gọi là “thiêu thân ngu dại”, tự mình hại mình, ngươi lăn tròn cứ như trứng vịt thối nhà nãi nãi của ngươi vậy.

Bọn chúng đồng thanh la hét, sỉ nhục hắn chẳng tiếc lời. Thổ Thổ Cáp da mặt lúc xanh lúc hồng, giận đến chẳng thốt thành lời.

Lương Tiêu thoáng thấy con người Thổ Thổ Cáp có những nét tính khí khá giống mình, nhất thời vui vẻ, phất tay cười nói:

– Tất cả im hết đi!

Mọi người nhất thời nín lặng.

Lương Tiêu cười nói:

– Còn muốn so đấu gì nữa tùy ngươi lựa chọn. Cho dù có là nấu nướng thức
ăn hay thêu thùa may vá đi nữa, ta cũng phụng bồi tới cùng.

Trong lòng hắn nghĩ: “Dù có tỷ thí thêu thùa may vá, cùng lắm cũng bằng ta
hàng ngày đan trúc luyện thành thủ pháp, tưởng khắp thiên hạ chắc cũng
không thua kém một ai đâu.”

Mọi người nghe được lời hắn nói, nhất thời ha ha cười to.

Nếu đổi là người khác nhất định sẽ thấy bị sỉ nhục lắm, nhưng Thổ Thổ Cáp lại cười nói:

– Lúc này bất quá ta đánh không lại ngươi. Ngươi chờ ta một lúc, ta sẽ lập tức trở lại.

Lương Tiêu gật đầu nói:

– Được!

Thổ Thổ Cáp vội nhấc chân bỏ đi, nhằm hướng Bắc chạy mất dạng. Mọi người
đều đoán già đoán non xem hắn sẽ làm gì, vô tình lại gây nên một trận
cãi lộn ỏm tõi.

Một lúc sau, lại nghe từ phương bắc vọng đến
tiếng vó ngựa, hai kỵ nhân mã đang xé gió lao đến, mọi người đều căng
mắt nhìn vào, chỉ thấy Thổ thổ Cáp cưỡi một con ngựa lớn màu nâu, lưng
đeo cung tiễn tiến đến phía trước, theo sau là một người cực kỳ cao lớn, da mặt trắng bạch đích thị là một thiếu niên Mông Cổ, lưng cũng mang
theo cung tiễn, cưỡi một con bạch mã như tuyết.

Bọn hỗn đãn lập tức gầm lên:

– Thổ Thổ Cáp, ngươi đi tìm người tới giúp ư?


– Đánh không lại đã vội kêu Nang Cổ Ngạt đến hỗ trợ, Thổ Thổ Cáp nhà ngươi không yếu đuối đến thế chứ?

Lương Tiêu vừa nhìn qua đã đoán được vài phần nguyên do, đôi mày khẽ lay động.

Thổ Thổ Cáp nhảy xuống ngựa tiến đến, cũng chẳng thèm để ý đến những lời quát tháo của mọi người, chỉ hướng về Lương Tiêu nói:

– Ngựa của ta bị bọn họ lấy mất rồi, hai con này đều là mượn của Nang Cổ Ngạt. Hắn nghe mọi chuyện cũng muốn đến đây xem.

Lương Tiêu nói:

– Tốt thôi, ngươi định cùng ta so thuật xạ kỵ à?

Thổ Thổ Cáp gật đầu nói:

– Đúng là như vậy.

Mọi người đều ngẩn ngơ.

Thổ Thổ Cáp cao giọng nói:

– Nang Cổ Ngạt, ngươi đưa cung tên cho hắn.

Thiếu niên Mông Cổ nọ đem cung tên gỡ xuống, đưa đến cho Lương Tiêu.

Thổ Thổ Cáp đưa ngón tay chỉ về những hàng dương liễu ngoài xa xa rồi bảo:

– Chúng ta cùng bắn những nhành dương liễu đó! Mỗi người bắn ba mũi tên,
xem ai bắn xa nhất, trúng được nhiều nhành liễu nhất, người đó sẽ chiến
thắng.

Lúc này tiết trời đương độ chớm xuân, những nhành liễu vô
cùng mảnh dẻ, lá liễu còn chưa mọc dài, nếu muốn bắn trúng thật vô cùng
khó khăn.

Lương Tiêu nhíu mày bảo:

– Được thôi! Ngươi bắn trước đi.

Hắn chưa bao giờ luyện qua thuật kỵ xạ, nhưng tự thị nhãn lực mình cao
minh, tưởng cũng không khó ứng phó. Nhưng tốt hơn hết nên để cho Thổ Thổ Cáp bắn trước, chính là kế “biết mình biết người”, cũng là cách “Hiện
học hiện mại, tân tiên nhiệt lạt”(1).

Thổ Thổ Cáp cũng không thèm chối từ, xoay người nhảy lên ngựa, thúc chiến mã vọt đi, khoảng cách
đến những hàng dương liễu càng lúc càng xa, có lẽ đã đến hơn ba trăm
bước.

Chúng nhân không người nào không hoảng sợ, nhao nhao nói:

– Hắn có thể bắn xa như thế sao?

Lương Tiêu theo dõi không rời mắt, mày lớn dần dần nhíu lại. Chỉ thấy Thổ Thổ Cáp đang không ngừng tiến thêm, bất chợt xoay người lại, tay kéo căng
trường cung, dẫn theo bạch vũ, vút một tiếng, tên bay như thiểm điện,
ngay lập tức cắt tiệt nhành liễu ở xa thành hai đoạn, thế vẫn chưa dừng
lại, vũ tiễn lại tiếp tục xuyên ngập vào thân cây rung lên không ngớt.

Nang Cổ Ngạt bật thốt khen hay, tiếng kêu vừa vang lên, Thổ Thổ Cáp không hề đình trệ, mũi tên thứ hai lại được bắn ra. Lần này hắn cố tình tỏ rõ
bản lãnh, nhằm hướng mũi tên vừa bay đi, mũi thứ ba được kéo căng lập
tức xạ xuất, song tiễn bám sát nhau cùng lao vun vút, thế như truy tinh
cản nguyệt, xích một tiếng đã bổ dọc mũi tên thứ nhất, đem phân thành
hai đoạn, thế vẫn tiếp tục, cùng nhanh chóng vọt theo mũi tên thứ ba,
trong phút chốc đã đem ba cành liễu nhất loạt cắt đứt. Đến lúc này,
tiếng cổ vũ của Nang Cổ Ngạt mới ngớt đi.

Bọn hỗn đản mặt cắt không còn hột máu, kẻ nào cũng thầm nghĩ:

– Nếu hắn sử dụng thuật kỵ xạ này sớm hơn, chỉ sợ chúng ta đã phải xuống Diêm Vương gia báo danh rồi.

Thổ Thổ Cáp thúc ngựa quay lại, xoay người nhảy xuống đất, trao dây cương lại cho Lương Tiêu rồi nói:

– Đến lược ngươi!

Bọn hỗn đản kẻ nào kẻ nấy đều hăm hở nhìn Lương Tiêu, mong hắn lại thi thố
pháp thuật, đại hiển kì năng, đánh bại Thổ Thổ Cáp một lần nữa.

Ai ngờ Lương Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi lắc đầu nói:

– Coi như ta thua, việc này ta làm không được.

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhất loạt kinh hãi. Hồ Lão Nhất kêu lên:

– Không phải chứ, lão đại, ngươi không thể nhận thua như thế được.

Hồ Lão Thập nói:

– Phải đó, ngươi là lão đại, ngươi mà nhận thua, bọn ta “phóng lao phải theo lao” cũng đều thua cả.

Nghe hắn, ba kẻ còn lại cũng đều đồng tình. Lương Tiêu mặt mũi tái đi, đưa
tay ném trả cung tiễn lại cho Nang Cổ Ngạt, không nói tiếng nào liền
xoay người bỏ đi.

Trung Điều Ngũ Bảo đâm đầu cản lại, cùng nhau kêu ca:

– Lão Đại, ngươi mà bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến cho uy danh của bọn lão tử bị chà đạp dưới đất cả hay sao!

Lương Tiêu cười lạnh nói:

– Được lắm, có bản lãnh thì các ngươi cứ ra tay đi!

Trung Điều Ngũ Bảo tự nghĩ mình không có khả năng, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Thổ Thổ Cáp đem cung tên giao lại cho Nang Cổ Ngạt, đột nhiên tiến lên hai
bước, hai tay chắp trước ngực, hướng Lương Tiêu khom người nói:

– Xin được hỏi đại danh?

Lương Tiêu biết đây là thái độ cung kính vô cùng của người Mông Cổ, lòng đầy kinh ngạc trả lời:

– Ta tên gọi Lương Tiêu.

Thổ Thổ Cáp lộ vẻ ngạc nhiên:

– Ngươi là người Hán sao? Hán nhân ít có kẻ nào nói tiếng Mông Cổ tốt như vậy.

Hắn ngừng lại một chút, lại nói tiếp:

– Ta là người tộc Khâm Sát, tên gọi Thổ Thổ Cáp.

Lương Tiêu cười nói:

– Ta biết rồi.

Thổ Thổ Cáp ha hả cười lớn, bỗng nghiêm mặt nói:

– Ngươi võ nghệ cao cường, người lại đầy khí phách, ta đây rất ngưỡng mộ, có thể mời ngươi đi uống rượu được chăng?

Lương Tiêu cười nói:

– Xạ thuật của ngươi cũng rất lợi hại, trong số những người Mông Cổ phải chăng ngươi là người bắn tên giỏi nhất?

Nang Cổ Ngạt tiếp lời nói:

– Không phải đâu, đương kim đệ nhất thần tiễn thủ của chúng ta chính là Bá Nhan!

Câu này vô tình là dùng tiếng Hán nói ra. Lương Tiêu thầm nghĩ:

– Nguyên lai là hắn, thần tiễn tướng quân quả thật danh bất hư truyền.

Lại chuyển ánh nhìn sang Nang Cổ Ngạt, cười nói:

– Ngươi nói Hán ngữ cũng không tồi!

Thổ Thổ Cáp cười lớn nói:

– Trong số những người Mông Cổ tại đây, có thể nói Nang Cổ Ngạt là người
có học vấn nhất, hắn còn có thể sáng tác được Hán khúc đấy.

Lương Tiêu gật gật đầu, nhìn Lí Đình Nhi bốn người bảo:

– Nghe rồi chứ? Người Mông Cổ ai ai cũng nguyện đọc sách, còn các ngươi lại chẳng chịu học hành gì cả!

Bốn người nghe nói, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu không nói gì.

Nang Cổ Ngạt mặt lộ chút ngạo ý, cao giọng nói:

– Thành Cát Tư Hãn trong “Trát Tát” có nói qua: “Độc thư đích tầm thường
nhân chung cứu hội thắng quá thiên sanh đích thông minh nhân”(2), chính
là nhất định phải hiểu rõ được tri thức của người Hán, mới có thể thống
trị được bọn họ.

Thổ Thổ Cáp nghe được thâm ý trong lời răn của Thành Cát Tư Hãn, nhất thời tỏ thái độ cung kính nói:

– Dạy rất hay!

Lương Tiêu đột nhiên nói:

– Thành Cát Tư Hãn chính bản thân lại không biết chữ, không đọc sách, nguyên do là vì sao?

Nang Cổ Ngạt nhất thời đờ ra, chẳng biết trả lời sao cho phải.

Lương Tiêu ha ha cười nói:

– Chiến tranh giết chóc, có học hay không cũng không quan trọng. Nhưng
quản lý tài sản, tính toán sổ sách thì không học không được đâu.

Nang Cổ Ngạt như ngộ ra điều gì, cuống quít gật đầu.

Lương Tiêu xoay người về phía Lý Đình Nhi bảo:

– Ngươi cùng Triệu Tam Cẩu, Vương Khả đi mua rượu thịt, còn Dương Tiểu Tước người có thương tích hãy theo ta trở về.

Thổ Thổ Cáp vội la lên:

– Là ta mời ngươi uống mà, ngươi không nên đi mua rượu chứ.

Lương Tiêu nói:

– Lần này là ta mời, lần sau sẽ đến lượt ngươi!

Rồi không đợi hắn thanh minh gì nữa, nhanh chóng chế trụ lấy cánh tay hắn.

Thổ Thổ Cáp bị Lương Tiêu khống chế yếu huyệt, nhất thời không động đậy gì
được, thầm nghĩ: “Tay hắn y như có pháp thuật vậy, thật là kỳ quái.”

Lại nghe Lương Tiêu nói:

– Nang Cổ Ngạt, ngươi cũng đi.

Nang Cổ Ngạt mỉm cười đáp ứng.

Thổ Thổ Cáp nói:

– Ngựa của ta bị bọn họ trộm mất, ta nhất định phải lấy lại.

Lương Tiêu nói:

– Giao cho Triệu Tam Cẩu vậy.

Triệu Tam Cẩu lĩnh mệnh ra đi, bước đến chỗ bọn hỗn đản thương lượng đôi
chút. Bọn chúng vốn đại bại thảm hại, không dám gây khó dễ gì, đành phải dẫn hắn đi lấy ngựa.

Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước trúc ốc. A Tuyết đang một mình lo lắng, nhìn về xa
xa, chợt hoan hỉ kêu lên:

– Về đến rồi!

Lương Tiêu hướng Thổ Thổ Cáp bảo:

– Đây là muội tử của ta.

Thổ Thổ Cáp cười nói:

– Muội tử của ngươi thật xinh đẹp!

Hắn nói bằng tiếng Mông Cổ, A Tuyết nghe không hiểu, liền quay lại nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cười nói:

– Đây là Thổ Thổ Cáp, hắn khen muội xinh đẹp.

A Tuyết hai gò má ửng hồng, cúi đầu mỉm cười, xoay người bước vào nhà.

Lương Tiêu chợt hỏi:

– Thổ Thổ Cáp, sao ngươi không dùng tiếng Hán?

Thổ Thổ Cáp trả lời:

– Ta nghe được, nhưng nói không tốt lắm!

Lương Tiêu lại nói:

– Muội tử ta không hiểu tiếng Mông Cổ, ngươi đến chỗ ta hãy nói tiếng Hán, đến khi ta về chỗ ngươi sẽ nói tiếng Mông Cổ.

Thổ Thổ Cáp ha ha cười to, dùng Hán ngữ nói:

– Được!

A Tuyết bày thịt dê ra, cùng Lương Tiêu ngồi xuống. Lương Tiêu đem việc tỷ đấu kể lại một lượt. A Tuyết vô cùng thích thú nói:

– Thổ Thổ Cáp ngươi thật là lợi hại, đến ca ca cũng trở thành bại tướng dưới tay ngươi!

Thổ Thổ Cáp khoát tay bảo:

– Không không, nói về công phu quyền cước, ta thua đến rớt quần, cả mông đít cũng đều phơi ra cả!

Hắn trong lúc cấp thiết chẳng tìm đâu ra lời thỏa đáng để nói, đành đem
những câu chửi mắng của bọn hỗn đản khi nãy ra ứng phó. A Tuyết nghe
xong mắc cỡ, mặt đỏ tới tận mang tai.

Họ nói chuyện chừng nửa
ngày trời thì bọn Lý Đình Nhân bốn người cũng mua được rượu thịt trở về, lại còn dắt theo đám ngựa bị mất của Thổ Thổ Cáp.

Uống được một trận, Lương Tiêu chợt hỏi:

– Thổ Thổ Cáp, ngươi là Khâm Sát nhân, vậy Khâm Sát cách nơi này có xa không?

Thổ Thổ Cáp đáp:

– Xa vô cùng, ta rời Khâm Sát năm bốn tuổi, đến Trung Nguyên năm sáu
tuổi, phải đi bộ suốt hai năm trời. Khâm Sát thế nào ta cũng chẳng còn
nhớ rõ nữa, chỉ lờ mờ nhớ được ở nơi đó có một con sông rất lớn, tên là
Diệc Đắc Lặc (3), hai bên bờ sông có rất nhiều Sắc Mục nhân, tóc vàng
tóc đỏ đều có cả.

Lương Tiêu nghe một cách say sưa, bất chợt cảm thán:

– Thiên hạ này quả thật rộng lớn.

Hắn nhìn A Tuyết rồi bảo:

– Chờ ta báo được thù của phụ thân rồi, chúng ta cùng đi Khâm Sát mở mang kiến thức.

A Tuyết vô cùng thích thú nói:

– Ca ca hứa phải giữ lời?

Lương Tiêu mỉm cười nói:

– Tự nhiên phải giữ lời, đến lúc đó nếu muội có đi lấy chồng, cũng sẽ cho trượng phu của muội cùng theo.

A Tuyết thu lại nụ cười, cúi đầu nói:

– A Tuyết sau này sẽ không lấy chồng đâu!

Lương Tiêu nhíu mày bảo:

– Không lấy chồng ư, muội muốn trở thành một lão cô nương hay sao?

A Tuyết lặng im không lên tiếng.

—————————-

(1): vừa học xong thực hành ngay, sẽ đạt kết quả tốt nhất

(2): Người bình thường đọc sách cuối cùng cũng vượt hơn kẻ trời sanh vốn sẵn thông minh

(3): tức sông Volga của nước Nga


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.