Côn Luân

Chương 39: Tứ thiểu bái sư


Đọc truyện Côn Luân – Chương 39: Tứ thiểu bái sư

A Tuyết tỉnh lại lòng ngập niềm vui. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ thấy
mình đang ngồi trên một con thuyền cùng Lương Tiêu vừa hát vừa câu cá.
Cô ôn lại một lượt cảnh ấy, chợt nghe ngoài am có tiếng động lạ, bèn tự
hỏi: “Tuyết vẫn rơi ư?” Cô gỡ chăn đi ra, thấy mặt trời đỏ rực treo trên cao, tuyết êm sáng rỡ. Lương Tiêu đang đi đi lại lại, tiến lui thật
nhanh trên tuyết địa, khi hai tay cất lên hạ xuống đều kéo theo tiếng
rít quái dị, tư thế và động tác mỗi lúc một nhanh, lúc đầu A Tuyết còn
nhìn rõ, nhưng một lát sau, thấy hắn như biến thành hai cái bóng, rồi
lắc một cái lại biến thành bốn cái bóng, đến cuối cùng, có bảy tám Lương Tiêu đang chạy vù vù trong tuyết. A Tuyết hoa cả mắt, la lên thất
thanh:

– Ca ca đừng đi nữa, A Tuyết chóng mặt quá!

Lương
Tiêu thét lên một tiếng, song chưởng cùng đẩy ra, ầm một tiếng rất to,
một cây tùng cổ thụ gãy gập, đổ ào xuống đất, khiến bụi tuyết bay mù
mịt.

A Tuyết gạt những bụi mù mịt trước mặt, lại thấy Lương Tiêu
đứng im trong tuyết, hai mắt nhìn trời. Cô chạy ào tới, chỉ thấy cây to
nọ gãy ngang hẳn kiểu như chặt bằng rìu. Cô vui mừng kêu lên:

– Huynh trở nên lợi hại thế này rồi cơ à?

Lương Tiêu gật đầu mỉm cười:

– Trở nên lợi hại rồi, vừa nãy ta mới đi xong Cửu cửu quy nguyên bộ, vậy là coi như tựu thành Tam tài quy nguyên chưởng rồi.

A Tuyết cười:

– Cung hỉ ca ca!

Lương Tiêu nhìn cô quan tâm hỏi:

– Vết thương của muội thế nào? Ngoài này gió to, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó.

A Tuyết thấy ánh mắt hắn ấm áp quá, bất giác hai má đỏ bừng, cô cúi đầu xuống:

– Ca ca đói không? Muội đi nấu cơm đây. – Miệng nói, chân bước như bay trở vào.

Lương Tiêu nhìn theo sau, phì cười. Hắn ngồi xuống, xếp bằng, nhặt một cành
gãy vạch Cửu cung đồ lên mặt đất, nghĩ ngợi: “Dịch số có nói, chín là số cực hạn, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy trong lòng có gì cấn cá, phải
chăng ta đa lo đa nghĩ quá chăng?” Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại tự nhủ:
“À, chín là số cực hạn chỉ là cách nói của người xưa thôi, chứ lý đâu
ngoài chín chín lại không còn số khác?” Vừa động chạm đến toán học, trí
óc Lương Tiêu lập tức bén nhạy hẳn lên, suy luận không ngừng, lập tức
thử khai triển, nào ngờ nhùng nhằng đến nửa canh giờ lại ra được số một
trăm, thập thập, con số một trăm này, ngang dọc chéo thẳng, mười số cộng lại đều là năm trăm linh năm, Lương Tiêu suy luận đến đây, vừa kinh
ngạc vừa hoang mang.

Lúc này A Tuyết gọi đi ăn cơm. Lương Tiêu
đành tạm thời ngưng lại. Ăn xong cơm, lại chạy ra ngoài sân tiếp tục
làm. A Tuyết ngồi bên theo dõi hồi lâu, hoàn toàn không hiểu gì, bèn đi
đun cho Lương Tiêu tắm rửa thay quần áo.

Lương Tiêu bóp đầu bóp
trán hồi lâu, lại suy ra được một hình rất kỳ quặc là Tứ tứ đồ, bất luận là dọc hay ngang, cong hay thẳng, tổng bốn số bất kỳ đều bằng ba mươi
tư, khác rất xa với nguyên tắc Cửu cung đồ. Lương Tiêu gọi nó là Vô sở
bất năng đồ (cái đồ hình không có gì không làm được), sau đó lại dần dần khai triển ra Vô sở bất năng đồ của ngũ ngũ số, lục lục số. Đến lúc
này, Lương Tiêu vụt nhảy ra khỏi sự giới hạn của Cửu cung đồ, đạt tới
một tầng suy nghĩ cao hơn, quả thực không có gì không làm được.

Lương Tiêu giải được đề bài khó, không khỏi cảm thán:

– Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, toán học cũng thế vậy! Toán
học vốn là vô tận vô cùng, có lẽ đúng như người ta thường nói đạo học
không bờ bến đấy chăng?

Hắn nhớ lại những lời Cửu Như nói hôm nào ở ngoại thành Tô Châu, bụng bảo dạ: “Lão hòa thượng ấy từng nói, có một cái vòng to ràng buộc ta, nếu ta biết rõ nó là gì thì có thể cưỡi sấm
lên trời, nếu không rõ nó thì dù có luyện tập cả đời cũng không cách nào kỹ thuật tiến gần đến đạo được, chỉ loay hoay trong cái vòng đó mà
thôi. Cái vòng này phải chăng chính là Cửu cung đồ?” A Tuyết thấy hắn
thoắt nhíu mày, thoắt giãn mặt, thoắt lại lặng lẽ không nói, thoắt lại
lẩm bẩm những gì không rõ, cuối cùng không nhịn được tò mò:

– Ca ca nghĩ gì vậy?

Lương Tiêu cười đáp:

– Ta đang nghĩ một thứ rất cao siêu, nghĩ mãi không thông.

A Tuyết cười:

– Ca ca không thông thì A Tuyết càng không hiểu!

Lương Tiêu nhìn cô gái, mỉm cười hỏi:

– Ta dạy võ công cho muội nhé?

A Tuyết vui vẻ cười:

– Vâng!

Lương Tiêu nói:

– Công phu lợi hại nhất của ta không tách rời toán học, vì vậy muốn học võ công của ta thì phải học toán trước tiên.

– Huynh dạy đi, muội học. – A Tuyết phấn khởi đáp.

Lương Tiêu dùng cành tùng vạch ra mấy đề toán, bắt đầu dạy từ các khái niệm
cơ bản nhất như “cộng”, “trừ”, giảng xong thì ra mười đề toán để A Tuyết làm. A Tuyết tính liền bốn lần, đều không đúng. Lương Tiêu kiên nhẫn
giảng thêm hai lần, cô gái vẫn không giải được. Lương Tiêu bắt đầu bực
dọc, bèn hỏi:

– Muội có nghe ta nói không đấy?

A Tuyết nhìn sắc mặt hắn, hoảng hồn gật đầu thật mạnh:

– Muội nghe chứ, bất quá… không hiểu gì hết.

Lương Tiêu ngờ vực nhìn cô gái từ đầu đến chân, lại giảng thêm lần nữa, sợ cô vẫn còn chưa hiểu, giảng xong liền hỏi:

– Lần này hiểu chứ?

A Tuyết hoang mang lắc đầu. Lương Tiêu cau mặt bảo:

– Sao ngốc nghếch thế nhỉ?

A Tuyết nghe vậy cúi đầu, mắt đỏ hoe:

– Muội vốn ngu ngốc mà!

Lương Tiêu cảm thấy mình hơi nói năng tệ bại, bèn dỗ A Tuyết rồi giảng lại
thật chậm. Giảng rất nhiều lần, A Tuyết cũng lờ mờ hiểu được đôi chút,
mười đề cũng làm đúng được đến hai, ba, còn lại bảy, tám vẫn sai. Lương
Tiêu phải lặp lai bài giảng đến gần chục lượt, A Tuyết tính xong, đưa
bài giải lên, Lương Tiêu liếc qua thấy sai, không sao nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, sắp sửa nổi cơn giận dữ, nhưng thấy bộ dạng hoảng sợ của A
Tuyết, lại khó mắng mỏ, đành bỏ bài giải xuống, quay đầu đi ra cửa.

A Tuyết đi theo ra, nhưng không thấy bóng dáng Lương Tiêu đâu cả. Cô
thống khổ đi vào thư phòng, gục mặt xuống bàn khóc hu hu. Xong rồi lại
cầm bài lên tiếp tục tính toán. Đến tối mịt, Lương Tiêu mới quay về, mặt mày đã giãn ra, nhưng A Tuyết vẫn nhận ra hắn thất vọng lắm. Cô đành đi nấu cơm, xong xuôi đưa bài giải cho hắn xem. Lương Tiêu liếc mắt, thấy
chín bài đúng được hai, tính toán cũng có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn xa mới đạt được mong muốn của mình, thở dài bảo:

– ATuyết, giá bản lĩnh nấu cơm của muội bù trừ bớt một nửa cho môn toán thì tốt biết mấy!

A Tuyết sợ sệt ra mặt, Lương Tiêu bèn bảo:

– Muội ngẩn ra làm gì thế, ăn cơm đi!

A Tuyết vui mừng hỏi:

– Muội… tính đúng cả rồi phải không?

Lương Tiêu không nỡ để cô thất vọng, đành cười bảo:

– Đúng đúng!

A Tuyết hớn hở ngồi xuống, cầm bát đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Lương Tiêu
nhìn bộ dạng hào hứng ấy, nghĩ bụng: “Toán học thiên biến vạn hóa, đầu
óc A Tuyết không hợp để đi con đường này, Ta gắng gượng dạy cô ấy thì
chỉ tổ chuốc rắc rối vào người.” Nghĩ được như thế, hắn không ép A Tuyết học toán nữa, xoay sang truyền thụ võ công Hắc Thủy. A Tuyết thấy không phải học toán nữa thì rất lấy làm lạ, nhưng tính tình vốn đơn giản,
Lương Tiêu đã quyết định như vậy, cô cũng không trái ý. Được cái võ công của A Tuyết khá có căn bản, không đến nỗi khiến Lương Tiêu phải bực
mình.

Mấy hôm sau, rau cỏ gạo thịt trong quán đã hết. Hai người
cùng xuống núi đi chợ. Bước trên sơn đạo, Lương Tiêu nhớ lại một chuyện, bèn bảo:

– Huyễn Nguyên kiếm vẫn cắm trên vách đá Dịch Kỳ Đình, lát nữa xuống núi ta phải mua đục về khoét đá lấy nó ra.

A Tuyết ngạc nhiên:

– Không nhổ ra được à?

Lương Tiêu cười khổ:

– Ta thử mấy lần rồi mà đều không được nên mới muốn tìm một dụng cụ để
đào nó ra. Mấy hôm nay nhiều việc quá, quên ngay cả chuyện ấy.

A Tuyết cười:

– Huynh còn đánh gãy cây to, lẽ nào không nhổ được cây kiếm ra.

Lương Tiêu nghe cô nói, cũng sực nghĩ: “Mấy hôm nay võ công ta tinh tiến mau
chóng, hay là đi thử một lần nữa xem.” Nghĩ đoạn cùng A Tuyết trở lên
Dịch Kỳ đình. Lúc sắp vượt qua sườn núi, chợt nghe thấy một giọng ồm ồm
vang lên:

– Lão tử không tin ma quỷ. Lần này nhất định sẽ nhất cử đắc thủ, cho các ngươi mất mặt.

Một giọng khác nói:

– Hừ, lão tử vẫn chưa nhổ xong, ngươi cút ra!

Lương Tiêu kinh ngạc nhủ bụng: “Chắc Hồ Lão Vạn và Hồ Lão Thiên? Ngũ Bảo này vẫn chưa rời Hoa Sơn à?” Hồ Lão Nhất nói:

– Hồ Lão Thiên! Ngươi đã nhổ hai canh giờ rồi đấy, chưa đủ à? Để Hồ Lão
Vạn thử đi! Mẹ nó chứ, năm sáu ngày rồi vẫn không nhổ được thanh kiếm
này, chẳng biết lúc trước quân khốn kiếp nào đã cắm nó vào đấy?

Lương Tiêu cau mày khẽ bảo A Tuyết:

– Muội đợi ở đây, ta đi xem sao!

A Tuyết hỏi:

– Bọn họ đông thế, nếu huynh đánh không lại thì làm sao?

Lương Tiêu cười đáp:

– Đánh không lại thì chạy! – Nói rồi hắn đi quành qua sơn đạo, thấy Hồ
Lão Thiên đang đứng một chân trụ, một chân giơ, hai tay nắm chắc lấy
chuôi kiếm cố sức rút ra. Bốn Bảo kia đang đứng bên cạnh Dịch Kỳ đình.
Trông thấy Lương Tiêu vào tới, mấy huynh đệ nhảy dựng lên, làu bàu chửi
rủa.

Lương Tiêu cười:

– Trung Điều Ngũ Bảo, Tiêu Thiên Tuyệt bảo các ngươi về núi Trung Điều, sao vẫn ở đây? Không sợ lão ấy rút gân à?

Nghe hắn nói, Ngũ Bảo sợ hãi nhìn xung quanh, không thấy Tiêu Thiên Tuyệt đâu mới yên tâm. Hồ Lão Nhất bảo:

– Bọn lão tử đang tức, ngươi đến đúng lúc lắm, để lão tử đập ngươi một
trận cho đỡ tức. – Nói đoạn hắn xông tới, Lương Tiêu quay mình né đi, Hồ Lão Nhất không túm được, rất ngạc nhiên, quay lại bảo. – Không được
chạy!

Lương Tiêu cười đáp:

– Không cho chạy thì thôi! Vì sao các ngươi lại tức?

Hồ Lão Bách bèn nói:

– Bọn lão tử ít ra ngoài chơi nên muốn nhân dịp này chơi khắp Hoa Sơn mới về. Một hôm thì Hồ Lão Vạn phát hiện ra ở đây có thanh kiếm. Hắn nhổ
không được, lão tử cũng nhổ không được, mọi người bèn đánh cuộc, ai nhổ
được kẻ ấy làm lão đại, sau này tất cả những người còn lại phải nghe
hắn.Thế là cùng nhau nhổ đã sáu hôm nay.

Lương Tiêu hỏi:

– Thế Hồ Lão Nhất không phải lão đại à?

Trừ Hồ Lão Nhất, Tứ Bảo đồng thanh đáp:

– Không phải đâu, hắn chả là cái đinh gì.

Hồ Lão Nhất tức giận hỏi:

– Vì sao lão tử không phải là lão đại?


Hồ Lão Vạn nói:

– Ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm lão đại?

Hồ Lão Nhất trả lời:

– Mẹ nói rõ ràng, mẹ bảo lão tử ra đời đầu tiên.

Hồ Lão Thập cãi:

– Hồ thuyết bát đạo, mẹ bảo đứa đầu tiên ra đời là lão tử.

Hồ Lão Bách cũng lanh tranh:

– Các ngươi nói bậy, mẹ nói sinh lão tử đầu tiên!

Hồ Lão Vạn buồn chán nói:

– Mẹ thì chả bao giờ nhớ ai vào ai, mẹ cứ gọi lão tử là Hồ Lão Thiên suốt.

Năm người cãi cọ điếc tai, cuối cùng lại xông vào đánh nhau.

Lương Tiêu buồn cười, đi lại gần thạch bích, nắm lấy chuôi kiếm lắc thử.
“Xoẹt” một tiếng, Huyễn Nguyên kiếm hơi nhích ra. Lương Tiêu mừng rỡ,
lại mạnh tay rút, Huyễn Nguyên kiếm bứt ra khỏi vách đá, thân kiếm sáng
bừng long lanh.

Trung Điều Ngũ Bảo dừng tay nhìn lại, thấy Lương
Tiêu đã cầm được kiếm, họ há hốc miệng, hai mắt lồi ra. Lương Tiêu đâm
kiếm trở vào, Huyễn Nguyên lại chui vào đá chừng hơn một thước. Rồi hắn
lại từ từ rút kiếm ra, cười hỏi:

– Trung Điều Ngũ Bảo, lời các ngươi nói có tính không?

Hồ Lão Nhất lắc đầu:

– Lão tử đang nằm mộng. Hãy tỉnh lại nào. Tiểu tử hãy cút đi!

Bốn tên kia thấy vậy cũng kêu lên:

– Hãy tỉnh lại nào, tiểu tử hãy cút đi!

Hồ Lão Vạn thả tay xuống trước nhất:

– Không phải, không phải! Tiểu tử vẫn ở đây!

Năm người nhìn nhau, Hồ Lão Bách khóc:

– Hồ Lão Nhất, không phải nằm mộng đâu, thật rồi!

Bốn người kia cũng dúm dó mặt, mường tượng sắp òa khóc đến nơi.

Lương Tiêu vốn ghét họ cùng một phe với Tiêu Thiên Tuyệt, nên quyết trêu chọc, bèn cười to:

– Không muốn nhận thua thì thôi, ta đây không trách. Một lũ thất hứa. Ha, lão tử đành coi lời Trung Điều Ngũ Bảo như rắm chó vậy! – Rồi hắn cười
lớn quay đi.

Trung Điều Ngũ Bảo trợn mắt nghiến răng, mặt đỏ bừng lên, họ nhìn nhau một cái rồi bỗng quỳ xuống, đau khổ gọi:

– Lão đại

Lương Tiêu thấy vậy ngạc nhiên: “Mấy tên này giữ lời hứa thế cơ à? Thật không may!” Hắn đang nghĩ ngợi tìm cách, chợt Hồ Lão Nhất nói:

– Lời
Trung Điều Ngũ Bảo không bao giờ là rắm chó. Sau này ngươi là lão đại
của chúng ta, ngươi muốn bọn lão tử làm gì cũng được, nhưng nếu muốn bọn lão tử nhảy vực treo cổ thì tuyệt đối không thể được.

Tứ Bảo kia gật đầu:

– May quá, vẫn là Hồ Lão Nhất nghĩ chu đáo!

Lương Tiêu nghĩ bụng: “Năm tên này là thủ hạ của Tiêu Thiên Tuyệt, ta không dính dáng gì với chúng được?”

Hắn im lìm bỏ đi, Trung Điều Ngũ Bảo lập tức đi theo, Hồ Lão Bách than:

– Lão đại, lão tử đói rồi! Kiếm chút gì ăn đi!

Lương Tiêu lạnh lùng đáp:

– Ta vô can! Ngươi tự đi mà kiếm!

Hồ Lão Nhất nói:

– Ngươi là lão đại của bọn lão tử, ngươi phải có trách nhiệm lo đồ ăn thức uống cho bọn lão tử.

Lương Tiêu phì một cái:

– Đừng nằm mơ nữa đi! Muốn ta hầu bọn ngươi ư, còn lâu!

Bỗng thấy A Tuyết đã đứng ngay phía trước, hắn bèn co giò chạy. Trung Điều Ngũ Bảo hét to:

– Lão đại!

Cả bọn quyết nhập bọn với Lương Tiêu nên chạy theo sát.

A Tuyết ngạc nhiên hỏi:

– Ca ca, chuyện gì vậy?

Lương Tiêu không buồn đáp, cắp hông cô gái chạy xuống núi. Trung Điều Ngũ Bảo vừa đuổi vừa gọi, bám sát theo sau. Sáu bóng người lao nhanh đi, bắt
kịp Lương Tiêu ở chân núi. Hắn đành đặt A Tuyết xuống, trợn mắt hỏi họ:

– Bám theo ta làm gì?

Hồ Lão Thập nói:

– Lão đại…

Lương Tiêu quát:

– Không được gọi ta là lão đại nữa!

Trung Điều Ngũ Bảo cùng không hiểu:

– Vì sao vậy lão đại?

Lương Tiêu mắng:

– Cút về Trung Điều sơn đi, không được làm phiền lão tử nữa, ta không đời nào làm lão đại của các ngươi đâu!

Rồi kéo A Tuyết đi vào thị trấn dưới chân núi. Hồ thị huynh đệ liền bám sát.

A Tuyết nghe Lương Tiêu kể lại, cười lăn lộn, Lương Tiêu tức giận:

– Cười cái gì, muội muốn làm ta tức chết hả?

A Tuyết cố nén cho hắn khỏi giận, nhưng trong bụng vẫn cười thầm. Đúng
lúc ấy sau lưng họ lại rộ lên những tiếng ồn ào, A Tuyết ngoái nhìn, bất giác nhíu mày.

Nguyên là Trung Điều Ngũ Bảo đi cách Lương Tiêu
mấy bước, chợt trông thấy người ta bán bánh nướng, năm người đang đói,
liền xông đến, mỗi người cướp hai chiếc rồi bỏ đi. Hai vợ chồng nhà hàng kinh ngạc, người thì kéo Hồ Lão Bách, người thì kéo Hồ Lão Thập.

Năm tên côn đồ đã quen, nhưng luôn không chấp nhặt các nữ nhân. Hồ Lão Thập thấy người trung phụ lao đến mình, liền né tránh. Chồng bà ta thì xúi
quẩy, bị Hồ Lão Bách xô một cái, bay vù đi như đằng vân giá vũ, húc vào
lò bánh làm nó đổ nghiêng, mồm bật máu.

Hồ Lão Bách không để ý,cứ lo nhai bánh, bỗng thấy lưng đau tê, thì ra bị ai đó nắm lấy huyệt Chí
dương nhấc bổng lên. Hắn kinh ngạc, ngoái đầu nhìn kêu lên:

– Lão đại! Huynh cũng muốn ăn bánh nướng phải không?

Lương Tiêu lạnh lùng đáp:

– Vì ăn cái bánh nướng mà định đánh chết người ta hả?

Hồ Lão Bách ngạc nhiên hỏi lại:

– Đánh chết người thì sao?

Lương Tiêu nhìn người trung phụ đang ôm chồng khóc lóc, nam tử nọ thì ộc máu
mồm, hiển nhiên đã bị thương vào nội phủ, xem chừng không sống được nữa. Lương Tiêu không chịu nổi, bèn ném Hồ Lão Bách đi thật xa, rồi đi lại
gần, đỡ người nam tử dậy, vỗ ấn vào ngực y, nam tử kia tức thì nín ho.
Lương Tiêu vận nội công, xoa nắn một hồi cho y, nội lực của hắn dồi dào, người nam tử thấy bớt đau, thấy vợ nức nở không nguôi bèn bảo:

– Nàng đừng khóc, chỉ tại chúng ta vận đen, tự dưng chọc đúng sát tinh!

Người đàn bà nghe vậy mừng rỡ, tức thì nín khóc, dập đầu lạy Lương Tiêu. Lương Tiêu vội vàng giơ tay nâng dậy.

Trung Điều Ngũ Bảo thấy Lương Tiêu trị thương cho người nọ, đều cảm thấy đây
là cơ hội để hòa thuận lại, bèn cùng lấy đan dược ra, người thì bảo:

– Lão đại, lão tử có Bát bảo kim đan…

Người thì bảo:

– Lão tử có Tiên chi ngọc linh hoàn…

– Phi yến thanh phế đan…

Họ chìa đủ các lọ hộp thuốc màu vào mặt Lương Tiêu, thậm chí kẻ vừa đánh
người ta bị thương là Hồ Lão Bách còn đưa ra hẳn ba bình. Lương Tiêu
chọn lấy mấy loại dưỡng phế cho nam tử uống, lại dùng nội lực làm tan
thuốc, một lát sau, nam tử đã có thể đứng dậy được.

Lương Tiêu thấy y không có gì đáng lo nữa, bèn bảo:

– A Tuyết, trả tiền mấy cái bánh cho họ đi!

A Tuyết thường mua hàng nên Lương Tiêu đưa hết vàng bạc ngọc ngà cho cô giữ. Nào ngờ cô kêu lên:

– Hết rồi, muội nhét hết vào khăn gói cho Ách Nhi rồi! Ca ca trả hộ đi!

Lương Tiêu cau mày:

– Cho họ hết à?

A Tuyết cười khẽ:

– Vâng, muội nghĩ Ách nhi sắp phải đi rất xa, chắc cần chi tiêu nhiều nên đã lén nhét hết vàng bạc vào hành lý của cô ấy, nhưng Ách nhi lại không biết!

Lương Tiêu cau mặt ngẫm nghĩ rồi vẫy Trung Điều Ngũ Bảo:

– Theo ta lại đây!

Ngũ Bảo theo Lương Tiêu đi ra khỏi chợ, Lương Tiêu nghiêm mặt nói:

– Các ngươi muốn ta làm lão đại thật phải không?

Năm người cùng đáp:

– Trung Điều Ngũ Bảo nói lời giữ lời!

– Được, vậy các ngươi phải tuân theo hai điều này của ta. Thứ nhất, từ
nay về sau chỉ được phép đối phó với cao thủ võ học, không được động thủ với dân thường.

Trung Điều Ngũ Bảo đáp ngay:

– Đồng ý!

Lương Tiêu gật đầu:

– Thứ hai, ta chưa cho phép thì các ngươi không được nói.

Trung Điều Ngũ Bảo tức thì làm ồn lên. Hồ Lão Nhất làu bàu:

– Nhịn ăn còn được chứ nhịn nói thì không.

Hồ Lão Thập nói:

– Cắt lưỡi cũng không thể im!

Hồ Lão Bách cũng nói:

– Lão tử chỉ im lặng khi chết hoặc ngủ mà thôi!

Hồ Lão Thiên bảo:

– Hồ Lão Bách nói sai rồi, khi ngủ còn cần nói mê nữa chi!

Cứ thế, năm cái miệng kêu la inh ỏi. Lương Tiêu quát tháo cũng không ngưng lại được. Hắn chán nản bảo:

– Thôi được, tùy các ngươi vậy! Nhưng nếu nói sai, chọc giận ta thì đừng trách ta không khách sáo!

Trung Điều Ngũ Bảo mừng rỡ. Lương Tiêu lại nói:

– Bây giờ ta là lão đại, các ngươi có vàng bạc tiền nong gì cũng biếu tặng ta!


Trung Điều Ngũ Bảo nhìn nhau, Hồ Lão Vạn nói:

– Xưa nay lão tử chẳng mang theo vàng bạc tiền nong bao giờ, muốn ăn thì
cướp, muốn ngủ thì ngủ, chẳng tính đếm tiền bạc bao giờ.

Lương
Tiêu ngộ ra: “Ta ngớ ngẩn thật, năm tên này không biết tính toán, bắt
chúng đếm tiền tính sổ chẳng phải còn khó hơn lên trời nữa sao.” Nhân
lúc buồn bã, bỗng nghĩ: “Thế này thì phải đi tìm một phú hào, ăn cắp một ít…” Lương Tiêu vừa nghĩ vừa định trở vào trong chợ, chợt phía trước có bốn thiếu niên cầm gậy gộc xộc đến. Trông thấy nhau, hai bên cùng ngẩn
ra, Lương Tiêu cười chào:

– Các ngươi lại định làm việc xấu gì nữa đây?

Bốn thiếu niên ấy chính là những người dắt trộm con lừa hồi nọ, nghe hỏi đưa mắt nhìn nhau, rồi thiếu niên mặt tròn đáp:

– Chúng ta không động đến ngươi, ngươi cũng đừng dính vào việc chúng ta.

– Được thôi! – Lương Tiêu gật đầu.

Thiếu niên mặt tròn chĩa cây gậy vào Trung Điều Ngũ Bảo, mắng rằng:

– Các ngươi đánh cha ta rồi định bỏ chạy phải không?

Lương Tiêu đoán ra: “Hóa ra cha mẹ hắn là đôi phu thê bán bánh?”

Trung Điều Ngũ Bảo trố mắt, đồng thanh hỏi:

– Cha ngươi là ai?

Thiếu niên mặt tròn không biết bọn họ vốn hay quên, nên tức giận nói:

– Được lắm, đánh người rồi muốn chối tội hả?

Hắn vung gậy trỏ Hồ Lão Bách, nhướng mày nói:

– Ta nghe kể, kẻ động thủ chính là cái tên này.

Hắn múa gậy xông vào nện thẳng xuống đầu Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nổi giận
thò tay túm luôn đầu gậy. Thiếu niên mặt tròn như chạm phải thành đồng
vách sắt, kéo đến đỏ trương cả mặt. Hồ Lão Bách dương dương tự đắc. Hồ
Lão Thiên bèn bảo:

– Lão đại có nói không được động thủ với dân thường cơ mà.

Hồ Lão Bách giật mình, vội buông tay ra. Thiếu niên mặt tròn thừa cơ đập
cây gậy vào đỉnh đầu hắn. Hồ Lão Bách xấu tốt gì cũng là nhân vật qua
lại lâu năm trên giang hồ, tự nhiên ăn gậy của một tên nhóc con mới ra
ràng thì tức giận lắm, nhưng đã hứa hẹn lúc nãy, không thể động thủ
được, đành trợn mắt mắt:

– Xú tiểu tử, có giỏi đánh lão tử lần nữa xem!

Thiếu niên mặt tròn nhất chiêu đắc thủ thì tự tin hẳn lên, quát hỏi:

– Đánh nữa thì ngươi làm sao đây?

Rồi đánh cốp cốp hai gậy nữa vào đỉnh đầu bả vai Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nhảy dựng lên:

– Đánh rắm, đánh lão tử cái nữa xem?

Thiếu niên mặt tròn tức giận mắng:

– Được lắm, lão tử quật vỡ mồm ngươi ra!

Rồi quất lia lịa mấy gậy vào mặt Hồ Lão Bách, may hắn có nội công nên chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ trong chớp mắt, Hồ Lão Bách đã trúng đến hai ba chục
gậy. Mồm hắn nguyền rủa chửi bới, nhưng trước sau vẫn giữ đúng lời hứa
với Lương Tiêu, không hề động thủ động cước.

Tứ Bảo hanh tai lạc
họa nhìn huynh đệ mình bị ăn đòn, lại còn vỗ tay cười lớn nữa. Hồ Lão
Bách tức giận, chửi lẫn cả các huynh đệ. Lương Tiêu thấy Hồ Lão Bách bị
đòn mà không hề phản kích thì gật đầu nghĩ thầm: “Kẻ này tuy chẳng loại
tử tế, nhưng cũng có cá tính, có tự trọng.” Hắn bèn bước tới quơ tay một cái, các thiếu niên vừa cảm thấy tay nóng ran lên thì bốn cây gậy đã bị Lương Tiêu nắm gọn cả. Thiếu niên mặt tròn kinh ngạc hỏi:

– Ngươi… ngươi định làm gì đây?

Lương Tiêu bảo:

– Đánh thế đủ rồi! Nếu hắn đánh trả, đừng nói bốn, mà đến bốn mươi người như các ngươi cũng bị đập cho tan xác đấy!

Mấy thiếu niên lộ rõ vẻ không tin, Lương Tiêu bèn ném mấy cây gậy cho Hồ Lão Bách:

– Chứng tỏ bản sự đi!

Hồ Lão Bách đang tức sẵn, liền cùng giơ song chưởng lên chặt vù vù, bốn
cây gậy còn chưa rơi xuống đất đã bị hắn chặt thành hơn hai mươi đoạn,
Hồ Lão Bách bắt lấy một đoạn trong đó, bóp nhẹ trên tay, nó lập tức hóa
thành một đống vụn. Xong xuôi cũng bớt giận, hắn cười ha hả:

– Coi như bốn đứa tiểu tử các ngươi có phúc khí đấy!

Bốn thiếu niên nọ cùng há hốc mồm, run bần bật. Lương Tiêu xua tay bảo:

– Thôi các ngươi đi mau đi!

Bốn huynh đệ định chạy, Lương Tiêu gọi vói:

– Chậm đã!

Bốn người dừng chân, lo sợ. Lương Tiêu nói:

– Cho ta hỏi thăm một chút, phú hào nào giàu nhất vùng này?

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, thiếu niên mặt trắng trả lời:

– Tây Hoa uyển Sử gia.

Lương Tiêu gật đầu:

– Nhờ các ngươi dẫn ta đến đấy.

Bốn người nhận lời, đi trước dẫn đường. Lương Tiêu vừa đi vừa hỏi han tên
tuổi họ, mới biết thiếu niên mặt tròn tên là Dương Tiểu Tước, thiếu niên có cặp lông mày chữ bát tên là Lý Đình Nhi, một người da dẻ nâu nâu,
hai mắt lươn tên là Vương Danh Khả, khi hỏi đến thiếu niên mặt trắng,
hắn đáp;

– Ta tên là Triệu Tam Cẩu, ngươi cứ gọi ta là Tam Cẩu Nhi là được rồi.

Lương Tiêu mỉm cười:

– Ta tên Lương Tiêu, đây là A Tuyết, muội tử của ta. Lần trước may được các ngươi hết lòng tương cứu.

Lý Đình Nhi nói:

– Tiếc rằng đối thủ quá xảo quyệt, suýt chút nữa là chúng ta thua cả rồi.

Lương Tiêu cười nói:

– Bất luận thắng bại, Lương Tiêu vẫn mang nặng ơn cứu mạng của các vị.

Đang nói chuyện, chỉ thấy xa xa hiện lên cái bóng sẫm của một tòa nhà lớn, Tam Cẩu Nhi reo lên:

– Tây Hoa uyển Sử gia kia! Lương đại ca, huynh đến chỗ họ làm gì thế?

Lương Tiêu đã rắp tâm ăn cướp, lần này đến để dò xét địa thế nên chỉ mỉm
cười. Hắn định thần nhìn kỹ, thấy ngôi nhà đó trải dài mười dặm, bên
trên có lô cốt bắn tên, bên trong có mái cong lầu các, trông rất rộng
rãi khoáng đãng. Trước nhà có một khe nước, một cái lều, và hơn hai chục bễ rèn. Hơn một trăm người đang nện chan chát, rèn ra cung, tên, dáo,
mác, khôi đồng, giáp sắt. Còn có rất nhiều người bê các hoa màu từ trong vườn đi ra, đặt lên xe lớn. Lương Tiêu cau mày hỏi:

– Sử gia danh khí to nhỉ, họ đang làm gì vậy?

Lý Đình Nhi đáp:

– Sử gia là thế gia về võ học, mỗi lần thấy họ thế này tức là sắp có đánh nhau rồi.

Lương Tiêu chỉ muốn ăn cắp vàng bạc, không hỏi han tình hình chủ nhân làm gì. Hồ Lão Nhất kêu lên:

– Đói quá!

Lương Tiêu nhíu mày định mắng, chợt Dương Tiểu Tước bảo:

– Nếu Lương đại ca đói, chúng ta sẽ đi kiếm chút thức ăn về. – Nói rồi
trừng mắt nhìn Trung Điều Ngũ Bảo, hừ một tiếng. – Ta nể mặt Lương đại
ca chứ không phải vì năm người các ngươi đâu nhé.

Nói đoạn lại hừ cái nữa rồi dắt ba người huynh đệ đi, để lại Trung Điều Ngũ Bảo trố mắt thở ầm ầm tức giận.

Lương Tiêu thấy bên trang viện có một dòng suối nhỏ, tức thì tìm một tảng đá
ngồi xuống nhìn địa thế Tây Hoa uyển. Một lát sau, thấy Tam Cẩu Nhi và
ba anh em bê cơm rượu với cả bánh bao nhân thịt nóng hổi nữa về. Trung
Điều Ngũ Bảo reo mừng, không khách sáo vội nhào vào bốc ăn.

Lương Tiêu cám ơn xong, cả bọn ngồi xúm bên suối, đang vừa ăn vừa vui vẻ tán
chuyện thì một toán nhân mã từ phía sau phi ào tới, người dẫn đầu có
khuôn mặt chữ điền, vận một bộ giáp da sáng choang, cánh tay y có đậu
một con chim cắt. Những người khác đều đeo cung tên, trên ngựa treo nào
cáo nào thỏ nào gà rừng, một luồng khói lao tới, xông thẳng tới trước
mặt mọi người. Tam Cẩu Nhi và mấy anh em vội vã né tránh, Lương Tiêu thì nhướng mày định động thủ, không ngờ đoàn người đó lại giật cương ngựa,
đâm xuống nước lội qua sông, vó ngựa đạp nước tung tóe, Lương Tiêu và
mọi người không kịp tránh, quần áo bị hắt ướt sũng cả.

Nhóm kỵ sĩ vượt qua con sông nhỏ rồi ngoảnh đầu lại nhìn bọn Lương Tiêu, phá lên cười sằng sặc. Lương Tiêu tái mặt, đợi các kỵ sĩ ngoảnh đi xa,
chợt cúi mình nhặt một viên đá, ném vù một cái, trúng ngay vó trước con
chiến mã của kỵ sĩ đi đầu. Con ngựa hí lên đau đớn khuỵu chân xuống, hất gã kỵ sĩ ngã tới mức chảy cả máu đầu.

.

Những người đồng
hành cùng kinh ngạc, nhảy xuống ngựa đỡ thủ lĩnh. Người đó mặt mày đầm
đìa máu, gầm gừ quát tháo thủ hạ, các kỵ sĩ xem xét chiến mã, thấy vó
trước của con ngựa mềm oặt xuống, đã què rồi. Thủ lĩnh sinh nghi, ngoái
đầu nhìn lại, thấy Lương Tiêu và Trung Điều Ngũ Bảo đang chắp tay sau
lưng, dáng điệu tự nhiên như không có gì xảy ra, y đành càu nhàu đổ cho
rủi ro, để thủ hạ đỡ về.

Toán người đi vào Tây Hoa uyển, bốn thiếu niên mới vây cả lại, Lý Đình Nhi cười tươi:

– Lương đại ca, tên Sử Phú Thông này ngày thường vênh váo lắm, hôm nay bị một vố đau tức thế này, thực là thống khoái!

Ba người kia cũng luôn mồm khen ngợi. Lương Tiêu ngồi xuống, hỏi:

– Tên Sử Phú Thông đó là chủ nhân Tây Hoa uyển à?

Lý Đình Nhi nói:

– Chủ nhân gì đâu, chỉ là một quản gia nhỏ nhoi thôi.

Lương Tiêu hỏi:

– Quản gia mà oai thế hả?

Lý Đình Nhi đáp;

– Oai lắm, Tây hoa uyển thực ra chỉ là trang ấp của nhà họ Sử. Nhà này là đương kim thế hầu, đại lão gia là Sử Thiên Trạch, nam chinh bắc chiến,
lập được nhiều công lao nên được thưởng mảnh đất này. Ông ta lại ban nó
cho con trai là Sử Cách, quản hạt hơn một vạn hộ dân ở đây. Ta và Vương
Khả cũng nằm trong diện điều động binh lực của nhà y, ngày thường thì
canh tác cho nhà y, đến lúc đánh trận thì phải theo y xuất chinh. Triệu
Tam Cẩu thì thuộc hộ canh nông nhà y, chỉ cần trồng trọt cấy cày thôi.
Dương Tước Nhi tuy nhà bán bánh nướng, nhưng năm nào cũng phải nộp tiền
và lương cho nhà họ Sử. Vì vậy Sử Cách mới xây ngôi nhà này, thường ngày trồng trọt và thu thuế, đến thời chiến thì huấn luyện binh mã, rèn giũa binh khí. Còn sợ dân chúng chống đối nên nuôi thêm rất nhiều nô lệ
trong nhà, ai không nghe lời thì giết người đó, hung tàn lắm!

Vương Khả cũng nói:

– Đáng giận thật! Việc gì chúng ta phải đi đánh trận cho họ, cày ruộng cho họ, rồi còn bị mắng chửi đánh đập.

Triệu Tam Cẩu nói:

– Vì họ có đao gươm tên nỏ! Nếu có bản lĩnh, chúng ta cũng nên bắt chước
Sử Thiên Trạch, cầm gươm dáo ra sa trường chém giết lập công, giành lấy
chức Thiên hộ Vạn hộ đó, xem còn ai dám ức hiếp chúng ta nào?


Vương Khả cười nhạt:

– Cha ngươi là một nông phu, ngoài cày ruộng ra chỉ đan sọt tre, đánh
trận là việc của các hộ binh, chẳng tới lượt gia đình ngươi đâu.

Triệu Tam Cẩu tự ái, tức giận nói:

– Được lắm, có giỏi ngươi đánh với ta xem ai lợi hại hơn ai?

Vương Khả nói:

– Đánh thì đánh, ai ngán ai chứ?

Hai người bèn xông vào nhau vật lộn bên suối.

– Đừng đánh nữa! – A Tuyết kêu lên, định lao vào can hai người ra, nhưng Trung Điều Ngũ Bảo chặn lại:

– Đánh nhau là việc của nam nhân, đám bà nương các người dẹp ra!

Năm người vừa cản A Tuyết vừa cổ vũ:

– Đấm hay lắm!

– Đá vào mắt cá chân hắn đi…

– Ối chà, đấm chếch sang trái một chút, sang trái một chút…

Có năm người hò la trợ uy, hai người đánh càng lúc càng hăng, Dương Tiểu
Tước và Lý Đình Nhi nói thế nào cũng không tách họ ra được. Lúc ấy, từ
đằng xa có hai thôn dân bình thường đi đến, một bà lão và một phụ nữ
trung niên, hai người đang bưng chậu gỗ đến bên suối giặt giũ. Bà lão
mắt tinh, trông thấy ầm ĩ bên suối, bèn kêu lên:

– Ái chà, Triệu Tứ Gia, xem kìa!

Người phụ nữ ngoái đầu nhìn, tức thì vừa giận dữ vừa kinh ngạc.

Lý Đình Nhi nghe tiếng, liếc mắt nhìn sang, vội kêu lên kinh hãi:

– Tam Cẩu Nhi, chết rồi, mẹ ngươi đến đấy. Vương Khả, bà ngươi cũng đến kìa!

Hai người tức thì dừng đấm đá, nhưng quần áo đã rách tơi tả, mặt mũi tay
chân đầy vết xước rướm máu, thấy bà lão và người phụ nữ vác theo chày để đập quần áo đang đi về phía này, Vương Khả bèn co cắng chạy, Triệu Tam
Cẩu ngập ngừng một thoáng rồi cũng lao đi, người đàn bà bèn gọi:

– Tam Cẩu Nhi? Mày dám chạy ư?

Triệu Tam Cẩu vâng lời đứng lại. Người đàn bà chạy tới túm chặt lấy con, quất mấy chày lên chân gã, mắng:

– Súc sinh, lần trước đi ăn trộm lừa đã bị đá cho thừa sống thiếu chết,
lần này lại đánh lộn với người ta, mày… mày muốn làm tao tức chết mới
vừa lòng phải không… Đồ súc sinh!

Triệu Tam Cẩu bị mẹ túm chặt
lấy, đành cố gắng né tránh tại chỗ, không để bị đánh vào chỗ hiểm, nhưng không dám giãy giụa chút nào. Trung Điều Ngũ Bảo thấy thế, bèn chửi
mắng:

– Đồ vô dụng, sao lại để đàn bà con gái dạy dỗ thế kia? Có bọn lão tử chống lưng đây, ngươi chớ sợ!

Lương Tiêu cau mày mắng:

– Câm miệng hết cho ta nhờ!

Năm người cùng hừ một tiếng, đành tạm thời ngậm miệng.

Người đàn bà cứ đánh đến khi kiệt sức, động tác chậm lại. Bà lão đuổi theo
tới nơi, thấy Vương Khả chạy mất tăm mất tích, đành hậm hực quay lại,
thấy vậy lôi thị ra nói:

– Triệu Tứ Gia, thôi, thôi mà!

Triệu Tứ Gia ngồi phệt xuống bên suối, khóc lóc, Triệu Tam Cẩu mặt mày bầm tím, đứng đờ ra hồi lâu, bỗng quỳ thụp xuống, van vỉ:

– Mẹ, xin mẹ đừng khóc, sau này Tam Cẩu Nhi không dám thế nữa.

Triệu Tứ Gia nghẹn ngào nói:

– Lần nào con cũng nói ngon nói ngọt, nhưng nói rồi chứng nào vẫn tật nấy.

Bà nhìn rượu thịt trên tảng đá bỗng thét lên:

– Giỏi lắm, con ăn cắp những thứ này đây phải không, ta phải đánh chết cái đồ nghiệt chủng này mới được!

Bà vung chiếc chày đập áo đánh Triệu Tam Cẩu, chợt cây chày bị ghì lại,
không thể nào quật xuống được. Bà ngoảnh mặt nhìn, trông thấy một thiếu
niên lưng đeo bảo kiếm, tay đang nắm chặt cái chày của mình.

Triệu Tứ Gia ngẩn người:

– Ngươi…

Lương Tiêu nói:

– Thẩm thẩm, xin nể mặt tôi, tha cho Tam Cẩu Nhi đi!

Triệu Tứ Gia nhìn sững Lương Tiêu, vẻ mặt choáng váng, bất giác thõng chày xuống. Lương Tiêu liếc Triệu Tam Cẩu, thở dài:

– Ngươi nói lời phải giữ lời, quả thật không trộm cắp nữa chứ?

Triệu Tam Cẩu nhìn sang Lý Đình Nhi và Dương Tiểu Tước, im lặng. Lương Tiêu vụt quay sang bảo Trung Điều Ngũ Bảo:

– Bắt Vương Khả đến đây!

Trung Điều Ngũ Bảo thi triển khinh công, thoáng chốc đã khuất dạng. Bà Vương
và Triệu Tứ Gia chưa thấy ai chạy nhanh thế bao giờ, cứ trố mắt đứng đực ra. Chỉ chớp mắt Trung Điều Ngũ Bảo đạp gió quay về, xách theo một
người, chính là Vương Khả. Đến cách mọi người chỉ vài trượng, Trung Điều Ngũ Bảo cùng gọi:

– Lão đại! Xem bản lĩnh ngươi thế nào nào!

Họ bất thần tuột tay, Vương Khả tức thì bay vọt đến chỗ Lương Tiêu như mũi tên, Vương Khả hết hồn la hét đến lạc cả giọng, Vương Bà Tử thấy cháu
gặp cảnh nguy nan, cũng kinh sợ kêu lên. Lương Tiêu rủa thầm tơi tả,
vùng tay lên chụp lấy đầu vai Vương Khả, nhún tay khử hết kình lực, tay
trái ấn vào hông gã, nhẹ nhàng khéo léo đặt gã xuống đất. Vương Bà Tử
lúc đó mới bình tâm, nhặt chày lên quát:

– Đồ khốn, mày chạy giỏi lắm!

Bà ta định đến đánh Vương Khả, Lương Tiêu bèn giơ tay ngăn, cười nói:

– Thôi mà, thôi mà!

Vương bà thấy gã khí khái bất phàm, cũng hơi kiêng dè, trừng mắt nhìn Vương Khả, mắng:

– Nể mặt công tử đây, tha cho mày một lần.

Vương Khả đỏ bừng mặt, lúng búng trong miệng một hồi rồi im bặt.

Lương Tiêu ngoảnh sang Triệu Tam Cẩu:

– Ta biết ngươi đã nhiều lần thất hứa với mẹ vì bốn người các ngươi là
bạn bè, nếu họ muốn trộm cắp, ngươi cũng không thể tỏ ra mình kém nghĩa
khí, đúng không nào?

Triệu Tam Cẩu gật gật đầu. Lương Tiêu bỗng sầm mặt, nói rành mạch:

– Cả bốn quỳ xuống!

Ba người bị khiếp sợ ánh mắt gã, đều khuỵu chân xuống. Lương Tiêu nghiêm mặt bảo:

– Bốn người hãy quỳ đấy và thề độc, từ nay trở đi, không bao giờ được trộm cắp cướp giật nữa…

Hồ Lão Bách nghe vậy cười nói:

– Lão đại, ngươi bảo chúng nó không được trộm cắp cướp giật, nhưng chính ngươi thì sắp đi trộm cướp kia kìa!

Lương Tiêu cau mày:

– Ngươi nói gì?

Hồ Lão Nhất cười:

– Ta biết mà, lão đại đến Tây Hoa uyển thăm dò đường đi lối lại, đêm nay nhất định sẽ động thủ…

Tam Cẩu Nhi và ba đứa kia nghe vậy, cùng ngước mắt nhìn Lương Tiêu. Lương
Tiêu nóng mặt, giơ chân móc một hòn đá to nặng cỡ bốn năm chục cân, quất vù ra một chưởng, chỉ nghe vụt một tiếng, hòn đá xanh bị chấn vỡ thành
tám mảnh ngay trên không, lần lượt rơi bộp xuống tuyết.

Mọi người sững sờ. Lương Tiêu hít một hơi, cao giọng nói:

– Từ nay về sau, nếu Lương Tiêu ăn cắp ăn trộm cái gì của ai thì sẽ tan thây như hòn đá này.

Gã đảo mắt trừng trợn nhìn Trung Điều Ngũ Bảo:

– Năm người các ngươi cũng vậy, nếu tắt mắt hay cướp bóc thì cũng như hòn đá này.

Trung Điều Ngũ Bảo la lối:

– Lý lẽ gì vậy?

– Ngươi đái bậy lại bắt bọn lão tử uống là sao?

– Đúng thế, ngươi đánh rắm cũng bắt lão tử phải ngửi chắc?

– Không trộm cắp thì lão tử ăn không khí à?

Lương Tiêu hỏi to:

– Vậy rốt cục các ngươi có nhận lão tử làm lão đại không? Nếu không nhận thì ai đi đường nấy.

Trung Điều Ngũ Bảo nín bặt.

Bốn thiếu niên cúi đầu bàn bạc một hồi, Dương Tiểu Tước nói:

– Lương đại ca, chúng ta có một ý này, nếu đại ca nhận lời, từ nay trở đi chúng ta không trộm cắp nữa. Nếu huynh không nhận lời thì cứ thẳng tay
đập chết chúng ta đi!

Lương Tiêu bảo:

– Nói đi!

Dương Tiểu Tước chực nói lại thôi, ngoảnh nhìn Lý Đình Nhi, trong bốn người thì Lý Đình Nhi lanh lợi nhất, bèn nói ngay:

– Vừa rồi lúc mua rượu thịt, chúng ta đã tính toán rồi. Lương đại ca võ
nghệ cao cường, chúng ta chưa gặp ai như thế bao giờ nên muốn bái đại ca làm sư phụ, học võ nghệ. Nếu đại ca đồng ý, từ nay chúng ta sẽ chuyên
cần học võ, không trộm cướp, quấy phá hàng xóm nữa.

Lương Tiêu
nhăn nhó nghĩ: “Ta không thân thích bạn bè gì với họ, lại cùng lứa tuổi, đâu thể làm sư phụ họ được?” Nhưng thấy Triệu Tứ Gia vẫn còn chưa khô
dấu lệ, mắt đầy hi vọng, gã lại mềm lòng, vụt ngoái đầu lại gọi:

– Trung Điều Ngũ Bảo!

Cả năm hỏi:

– Sao cơ?

Lương Tiêu nói:

– Ta là đại ca của các ngươi phải không?

Năm người không buồn nghĩ, đáp ngay:

– Trung Điều Ngũ Bảo, nói lời giữ lời.

Lương Tiêu hỏi:

– Vậy ta nói gì các ngươi đều nghe chứ?

Năm người cùng đáp:

– Trừ việc cấm nói năng và nhảy vực tự sát.

Lương Tiêu cười:

– Được, vậy ta ra lệnh năm người các ngươi làm sư phụ của bốn tiểu tử này.

Trung Điều Ngũ Bảo tưởng chừng nghe thấy một điều vô lý nhất đời, cứ há hốc
miệng nhìn Lương Tiêu trân trân. Một lúc lâu sau, Hồ Lão Bách là người
sực tỉnh đầu tiên, hắn nói:

– Không được, năm tên khốn này nện
lão tử, nếu không có lão đại, ta đã bị chúng nó lột da rút xương, lóc
thịt làm bánh bao rồi. Làm sư phụ chúng nó ư? Hừ, ngươi giết lão tử đi
còn hơn!

Lương Tiêu gật đầu:

– Hồ Lão Bách thì thôi. Nhưng bốn người kia, mỗi thầy vừa đúng một trò, ai mà còn từ chối nữa thì đừng nhận ta làm lão đại nữa.

Bốn Bảo trợn tròn mắt, không nói lại được lời nào. Lương Tiêu nhìn sang bốn thiếu niên:

– Bái sư mau! Còn đợi ta ấn cổ xuống nữa à?

Bốn người nhìn nhau, đành dập đầu lạy bốn Bảo, cùng hô:

– Sư phụ xin nhận của đồ đệ một vái.

Trung Điều Tứ Bảo nhìn nhau, ai cũng trào nước mắt. Hồ Lão Bách trông thấy,
mừng rỡ cười ha hả. A Tuyết thở dài nghĩ bụng: “Chà, ca ca chỉ giỏi trêu chọc người, thế này thì cả tám người đều tân khổ rồi!”

Trung
Điều Tứ Bảo lúc này đều kêu khóc, cả bốn người nằm úp mặt xuống đất
chẳng dám nhúc nhích, đột nhiên nghe Lương Tiêu lên tiếng:

– Các ngươi đứng dậy cả đi.

Bốn người đồng loạt đứng lên, dáng điệu rụt rè, vẻ mặt hoảng sợ.

Lương Tiêu hướng về phía Trung Điều Tứ Bảo nói:

– Các ngươi bốn người lại đi khóc lóc trước mặt nữ nhân, chẳng lẽ không biết xấu hổ?

Lời vừa thốt ra, Trung Điều Tứ Bảo nhất thời ngưng khóc, nỗi giận thét lớn:

– Lão tử đã khóc bao giờ? Chẳng qua bụi bay vào mắt của lão tử thôi.

Lương Tiêu cười bảo:

– Bớt nói lời thừa đi, các ngươi mỗi người chọn một người vừa ý nhất làm
đệ tử của mình, ta sẽ là người đánh giá, để xem đồ đệ của ai được dạy
bảo chu đáo nhất, thế là biết được ai thông minh nhất.

Trung Điều Tứ Bảo vừa nghe, nhất thời hăng hái trỗi dậy, nỗi buồn dường như đã bay biến về Oa quốc hết, phấn khởi nói:


– Tốt quá tốt quá, một lời đã định, xem xem đồ đệ của ai lợi hại nhất, ai mới là người thông minh nhất!

Năm kẻ ngốc này ngày thường luôn thích cạnh tranh với nhau. Vừa nghe được
đề nghị này, Tứ Bảo nhất thời chuyển giận thành vui. Chủ ý đã định, bọn
họ quyết tâm phải dạy bảo đồ đệ của mình cho tốt, nhất định phải đoạt
ngôi vị đệ nhất. Lúc này, chợt nhiên Hồ Lão Bách bỗng hóa sang buồn bực, cảm thấy cách này tuy thú vị hơn cách trực tiếp đánh nhau, có điều lão
lại chẳng thu nhận tên đồ đệ nào, không khỏi cáu giận kéo Lương Tiêu
nói:

– Lão tử đây vốn chẳng có đệ tử, lấy gì so sánh với bọn họ đây?

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

– Chính ngươi không muốn có đồ đệ còn gì?

Hồ Lão Bách nhất thời cứng họng, chẳng cách nào đối đáp. Mắt nhìn bốn kẻ
còn lại tự mình tuyển lựa đồ đệ: Hồ Lão Nhất dạy Dương Tiểu Tước, Hồ Lão Thập dạy Triệu Tam Cẩu, Hồ Lão Thiên dạy Lý Đình Nhi, Hồ Lão Vạn dạy
Vương Khả. Hồ Lão Bách càng xem càng thèm muốn, đột nhiên nằm càng ra
đất, nhào tới lăn lui, giật giật râu mép mà oa oa khóc lớn. Tứ Bảo nhìn
hắn ha ha cười to, thầm nghĩ cái này gọi là “báo ứng”. Vương Bà Tử cùng
Triệu Tứ Gia trong lòng thầm e sợ, chẳng biết năm quái nhân này sẽ dạy
dỗ con cháu mình thế nào.

Trung Điều Tứ Bảo đương thời hăng tiết, liền kéo lấy đệ tử của mình ra một góc, miệng hô hét ỏm tỏi, tự truyền
thụ công phu của bản thân. Chỉ bởi can hệ đến chuyện thắng thua, cho nên bốn người vô cùng nhẫn nại, quyền xuất thập biến bát biến, chẳng hề cảm thấy mỏi mệt.

Hồ Lão Bách thân ảnh cô độc, lão bình sinh vốn
thích tịch mịch nhưng nhịn không nỗi đành bước đến gần, nơi thì chỉ vẽ,
nơi thì giậm chân đành đạch, bảo chiêu này sử sai rồi, phải làm thế này
mới đúng, chân liền đá ra một cước ngắn, thủ chưởng phách cao, miệng
không ngừng xoi mói đủ điều. Nhãn lực của lão cực cao, mặc dù cố ý soi
mói bới móc bốn huynh đệ của mình, nhưng rốt cục cũng giúp họ tìm ra lỗi sai trong huấn luyện, vô hình trung giúp bổ khuyết cho bài luyện tập.

Vương Bà Tử thấy cháu mình không bị ăn hiếp, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm nếu bọn họ từ nay về sau có thể chuyên tâm tập võ, không còn
long bông nhàn rỗi nữa, chung quy cũng là một chuyện tốt, trong lòng đối với Lương Tiêu thập phần cảm kích, muốn thành tâm cảm tạ hắn, nhưng
thấy Lương Tiêu nhãn thần tự cao, ngạo khí lộ xuất ra ngoài, trong lòng
bỗng cảm thấy bối rối, miệng dẫu đầy những ngôn từ xúc cảm nhưng chẳng
hiểu sao không thể thốt được thành lời, chỉ e dè nói:

– Triệu Tứ Gia, chúng ta đi thôi!

Nói rồi xoay người lại, chỉ thấy Triệu Tứ Gia đang nhìn Lương Tiêu, dáng vẻ si ngốc, hệt như bị ma nhập.

Vương Bà Tử không khỏi cau mày nói:

– Triệu Tứ Gia, ngươi làm sao thế?

Triệu Tứ Gia nghe thấy cả kinh, vội hoàn hồn lại, thấp giọng nói:

– Hình như… gương mặt của tiểu tử này… có vẻ gì đó rất quen.

Vương Bà Tử ngạc nhiên nói:

– Ngươi nói nhăng nhít gì thế?

Triệu Tứ Gia nhỏ giọng nói:

– Vương thẩm thẩm, người xem, trán vị công tử này cùng những đường nét
trên gương mặt so với …… so với người trước đây dường như có nét giống
nhau?

Vương Bà Tử nhíu mày nói:

– Ngươi rốt cục là đang nhắc đến ai thế?

Triệu Tứ Gia thở dài, lắc đầu đáp:

– Thôi vậy, không nói đến nữa!

Vương Bà Tử cẩn thận liếc nhìn Lương Tiêu, đột nhiên bật thốt:

– Ai da, chẳng lẽ ngươi muốn nói tới tên mọt sách Lương ……

Triệu Tứ Gia mạnh tay che lấy miệng bà hốt hoảng nói:

– Đừng nhắc nữa!

Vương Bà Tử gạt tay ra, mỉm cười nói:

– Ngươi sợ cái gì chứ, cử chỉ cứ y như một tiểu cô nương vậy?

Bà nói đến đây, nét môi khẽ mỉm cười, lại thở dài bảo:

– Cũng chẳng biết làm thế nào ngươi lại nhớ đến hắn? Năm đó Bà Tử ta vừa
nhìn đã biết ngươi và hắn không thể ở cùng nhau rồi. Người ta thích đọc
sách, thích viết chữ. Học vấn thì uyên bác, vượt trội hơn cả Hà Lão Tài
dạy bọn thư sinh trong làng; viết chữ so với Sử Vạn Hộ tiên sinh lại có
phần hoàn hảo hơn. Ngươi lúc ấy chỉ là một khuê nữ nơi thôn dã, đến nửa
chữ cũng không biết. Còn luận về tướng mạo ư? Hắn lớn lên dáng vẻ hoàn
mỹ như thái tử điện hạ, ngươi và hắn mà ở chung với nhau, giống như chim trĩ phối phượng hoàng, thực là chẳng có cách nào kết hợp được; hơn nữa
vấn đề còn ở phụ thân hắn, cái lão ấy mắt luôn nhìn trên đầu người khác, luôn coi thường mọi người, hắn mà cần loại thê tử như ngươi mới là lạ
đấy, nói tóm lại ……

Triệu Tứ Gia ngắt lời bà:

– Vương thẩm thẩm, ta biết, ta vừa quê mùa lại vừa ngốc nghếch, chẳng thể sánh cùng
hắn. Nhưng ta thầm mong ước chỉ cần được xa xa ngắm nhìn hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Triệu Tứ cũng biết rõ tâm ý của ta. Không sai, phụ thân hắn đích thị xem thường người khác, nhưng …… nhưng hắn chưa bao giờ xem thường ta ……

Vừa nói hốc mắt từ từ đỏ ửng lên, âm thanh bật ra giữa đôi môi run rẩy :

– Hắn tuy có chút ngốc nghếch, nhưng hắn đối xử với mọi người luôn rất tốt ……

Lời còn chưa dứt, mắt lệ đã nhạt nhòa.

Vương Bà tử lặng im không nói, lại nhìn Lương Tiêu cả nửa ngày rồi chợt than thở:

– Quả có nét giống, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, ngươi xem sống
mũi của hắn kìa, thẳng đứng như mái nhà vậy, còn đồng tử lại ẩn tàng một tia lam sắc khiến người ta phải sợ hãi, trông hắn có phần giống bọn man tử ngoại tộc hơn.

Bà vỗ về bờ vai của Triệu Tứ Gia thở dài:

– Bình sinh trong thiên hạ người giống người không phải hiếm, huống chi
hắn ta chỉ có vài phần tương tự. Vả lại vừa nhìn đã biết hắn chẳng phải
người trong thôn của chúng ta, ngươi cần gì phải tỏ ra căng thẳng chứ,
đi thôi!

Nói rồi liền kéo Triệu Tứ Gia rời khỏi, nhanh chóng trở
về. Triệu Tứ Gia vừa đi được hai bước, đột nhiên lách khỏi Vương Bà Tử,
bước nhanh đến trước mặt Lương Tiêu, bật hỏi:

– Công tử họ gì?

Lương Tiêu hơi bất ngờ, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng đáp luôn:

– Ta họ Lương.

Triệu Tứ Gia tức thời cả kinh, la lên thất thanh:

– Ngươi cũng mang họ Lương?

Lương Tiêu thấy thần sắc của bà khác lạ, ngạc nhiên hỏi:

– Đại thẩm có gì chỉ giáo?

Triệu Tứ Gia nhất thời nhìn hắn ngẩn ngơ, chẳng thốt được lời nào.

Vương Bà Tử trông thấy không khí có vẻ ngượng ngập, liền tiến tới trước hai bước, cười tiếp lời:

– Xin công tử đừng trách, chỉ vì thấy công tử giống với một cố nhân trước đây của chúng ta tên là Lương Văn Tĩnh nên mới tùy tiện hỏi thế thôi.

Lương Tiêu lập tức chấn động, nhìn thật kỹ hai người rồi cất tiếng hỏi:

– Các người quen biết cha ta sao?

Triệu Tứ Gia nghe vậy thần tình rúng động, tay không tự chủ được định đưa ra
nắm lấy Lương Tiêu, nhưng khi vừa chạm vào lưng bàn tay chàng, lại có
cảm giác như chạm phải lửa, lập tức rút về, run giọng nói:

– Ngươi, ngươi thật sự là con của huynh ấy sao?

Lương Tiêu như đoán được vài phần nguyên do, đứng dậy nói:

– Đúng vậy, Lương Văn Tĩnh đích thị là cha của ta, nhị vị chẳng hay trước kia là hương thân của gia phụ?

Vương Bà Tử hoan hỷ nói:

– Ai da,sao lại khéo đến thế! Tên mọt sách Văn Tĩnh này không ngờ đã có
con rồi cơ đấy! Mọi việc đúng là không tưởng được,có thật hắn là phụ
thân của ngươi không? Hắn lúc này có khỏe không?

Bà lời ngay ý
thẳng, mồm miệng nhanh nhảu nói thẳng một hơi,còn Triệu Tứ Gia lại ngước nhìn Lương Tiêu,thần sắc lộ vẻ kỳ quái,vừa có vẻ vui sướng, lại như
phảng phất nét đau thương.

Lương Tiêu thầm cảm thán nói:

– Gia phụ không may đã tạ thế nhiều năm trước!

Vương Bà Tử nụ cười như đông cứng lại trên khuôn mặt. Triệu Tứ Gia toàn thân
chấn động,cảm giác như cả người vô lực, không tự chủ được lảo đảo lùi về sau. Lương Tiêu bước đến trước một bước,đỡ bà đứng vững lại. Triệu Tứ
Gia cố hít một hơi dài,đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay Lương Tiêu,run
giọng nói:

– Ngươi…… Ngươi nói huynh ấy chết rồi ư?

Lời còn chưa dứt, lệ đã hai hàng.

Lương Tiêu gật đầu đáp:

– Đúng vậy,người qua đời đã gần bảy năm rồi,thẩm thẩm trước đây là bằng hữu của gia phụ chăng?

Vương Bà Tử cảm thán nói:

– Bọn họ vốn là cùng nhau lớn lên, từ thuở hỉ mũi chưa sạch,thường cùng nhau chơi trò chặt cây dựng chòi trên cát.

Lương Tiêu không ngờ tại đây lại tương phùng cố nhân,tim bỗng đập mạnh,liền
kéo hai người đến ngồi gần bên suối,kể lại những nỗi niềm cay đắng mà
gia phụ mình đã trải qua.

Mọi người lắng nghe,Vương bà tử chua xót nói:

– Văn Tĩnh niên kỷ vẫn còn trẻ quá,chẳng ngờ…… Ai da,ông trời quả không có mắt mà!

Triệu Tứ Gia cúi đầu trầm ngâm thật lâu,hốt nhiên kéo lấy Lương Tiêu nói:

– Công tử hãy theo ta!

Lương Tiêu chẳng hiểu chuyện gì,đành miễn cưỡng bước theo,A Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.

Ba người bước đi gần nửa ngày trời,chợt nhìn thấy xa xa bên sườn đồi ẩn
hiện một khu rừng trúc,trong rừng thấp thoáng những ngôi nhà xanh
xanh,sắp xếp rất có thứ tự.

Triệu Tứ Gia kéo mở then cài,nâng
phiến cửa lên,bên trong thoảng bay ra một mùi hương trúc ngan ngát.
Lương Tiêu thoáng ngập ngừng,rồi cũng theo chân bà tiến vào trong. Chỉ
thấy bên trong rộng khoảng bốn trượng,được chia thành hai gian,giường tủ hết sức gọn gàng,một chiếc cuốc sắt tựa nghiêng nơi góc nhà,lưỡi còn
quệnh lại những bệch đất sét lâu ngày khô cứng. Kề bên song cửa, một đĩa đồng lấp lánh ánh sáng, trong còn đọng lại một ít dầu,bên ngoài những
khóm trúc mọc um tùm,sắc xanh dày đặc len qua khe cửa,ánh lên đầu tóc
mọi người một màu xanh ngọc bích..

Lương Tiêu hỏi ngay:

– Thẩm thẩm,đây là đâu vậy?

Tay Triệu Tứ Gia nhẹ ve vuốt cạnh bàn,những giọt lệ châu đã bắt đầu lăn tăn trong khóe mắt,gương mặt ảm đạm vẻ thê lương,bà dịu dàng nói:

– Đây là nơi mà ông nội và cha ngươi trước kia đã từng sống.

Lương Tiêu bất giác sững người.

Triệu Tứ Gia ngước nhìn rừng trúc ngoài xa xa,cảm thán nói:

– Mùa thu năm ấy,khi những cánh đồng lúa đương trải ngập trong sắc vàng
mênh mông. Đại Hãn Mông Cổ đến thi hành việc tuyển quân,cha ngươi cũng
bị bắt làm dân phu. Sau kỳ sung quân được hai ngày,ta sáng sớm đến tìm
huynh ấy thì mới biết huynh ấy và phụ thân đã biến mất chẳng để lại dấu
vết, một chữ cũng không lưu lại,chắc là ra đi hết sức vội vã! Về sau ta
vẫn thường đến đây quét dọn,cứ nghĩ một ngày nào đó huynh ấy sẽ trở
về,lúc đó có lẽ rất cần một nơi để ngủ, một nơi để thay y phục,lại còn
nơi để đọc sách nữa chứ. Ai da,cha của ngươi… thích nhất là đọc sách,ông nội của ngươi không cho,thế là huynh ấy lén lút trốn trong bụi cây sau
nhà ta để đọc,nhiều lúc quên cả ăn uống,ta vẫn thường trộm thức ăn của
gia đình ra cho.

Bà như chìm đắm trong những kỷ niệm xa xưa,mắt
hiển hiện rõ ràng những hồi ức như chỉ vừa mới diễn ra hôm qua vậy,khóe
môi bất giác hé lộ nét cười,chuyển thân đến gần một chiếc tủ,bên trong
vẫn còn khá nhiều y sam đã rách nát không còn chỉnh tề,trãi qua một lúc
lâu mới thấy bà cúi đầu nói:

– Sau ngày ấy một năm,ta cuối cùng
cũng đi lấy chồng! Đến khi có hài tử,ta chẳng còn cách nào thường xuyên
sang trông nom được, cuối cùng để những bộ y sam này bị côn trùng cắn
nát. Ai da,còn cách nào nữa chứ,sau khi làm mẹ rồi,ta phải lo quá nhiều
việc,từ trồng trọt đến chăm sóc con cái, thời giờ đến đây của ta cũng
ngày một ít đi, nhưng…… nhưng chẳng hiểu sao,trong lòng ta luôn tin
tưởng Tĩnh ca ca nhất định sẽ quay trở lại……

Nói đến đây,bà chợt
nghe thấy một tiếng nấc nho nhỏ,ngước mắt nhìn lại,chỉ thấy Lương Tiêu
cả người tựa lên thành giường,gương mặt ngập tràn những giọt nước
mắt,đột nhiên hắn quỳ xuống bên chân bà,tay ghì lấy vạt áo.

Triệu Tứ Gia nghe lòng đau nhói,khẽ vỗ về:

– Hảo hài tử,hảo hài tử,đừng khóc,đừng khóc nữa……

Chỉ thốt được vài lời, giọng nói lại vỡ òa ra nước mắt.

A Tuyết cũng cảm nhận được nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng,liền quỳ xuống cạnh Lương Tiêu,kéo áo chàng sụt sùi:

– Ca ca…… Đừng khóc nữa mà…… hu hu …… đừng khóc nữa mà……

Triệu Tứ Gia từng trãi sự đời,trông thấy hai người khóc lóc thương tâm như
vậy,liền cố gắng đè nén cõi lòng lại,hướng về phía A Tuyết hỏi:

– Ngươi là con gái của Văn Tĩnh ư?

A Tuyết lắc đầu đáp:

– Ta chỉ là muội tử kết nghĩa của ca ca.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.