Côn Luân

Chương 28: Thâu thiên hoán nhật


Đọc truyện Côn Luân – Chương 28: Thâu thiên hoán nhật

Lương Tiêu may mắn thoát thân, vung kiếm cắt đứt dây thừng, thấy Liễu Oanh Oanh đuổi tới, liền cao giọng hô:

– Thả buồm mau!

Đoạn quay người nhổ neo, hai tay chèo đưa thuyền lướt tới. Liễu Oanh Oanh theo lời giương buồm, thuyền mượn sức gió, xoay hướng chạy như bay xuống hạ lưu. Vân Thù bị gậy lớn đánh trúng, trong ngực cảm thấy khó thở, mồm uống vài ngụm nước lớn, lại không có cách nào thở được, nhịn không được kêu to:

– Phong Miên… Phong Miên…

Tiểu đồng nghe thấy, thúc giục lái thuyền chèo nhanh đón, giúp hắn lên thuyền. Vân Thù nằm vắt mình trên thành thuyền, ộc cho hết nước sông, thấy thuyền lớn đi xa dần, trong lòng cực kì tức giận, lớn tiếng ra lệnh cho lái thuyền đuổi theo. Ai ngờ vừa đổi hướng định đuổi theo thì bỗng nghe răng rắc, thuyền nhỏ gãy đôi, trên thuyền ba người nghiêng qua ngửa lại rồi rơi cả xuống nước.

Vân Thù mắt nhanh tay lẹ, vừa rơi xuống nước, một tay ôm lấy nửa đoạn thuyền gãy, một tay kéo tiểu thư đồng Phong Miên lại, cẩn thận xem xét chỗ gãy của thuyền, thấy chỗ gãy rất bằng bặn, tựa như lúc trước bị đao cắt khía. Vân Thù nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên hiểu ra. Nguyên do, Lương Tiêu dùng khổ nhục kế, cố tình để hắn đá rơi xuống nước, sau đó lặn dưới thuyền nhỏ, dùng kiếm rạch đứt quãng lên ván thuyền, Lương Tiêu tính toán chính xác, Huyễn Nguyên Kiếm sắc bén vô bì, chỉ cắt sao cho thuyền chỉ chở được hai người, Vân Thù vừa lên là thuyền nhỏ đã chịu không nổi, lập tức gãy làm đôi.

Người lái đò tinh thông thủy tính, tự mình bơi vào bờ, Vân Thù ôm một tấm ván, cùng với Phong Miên lúc chìm lúc nổi, trong lòng ão não vạn phần: “Nếu sớm biết như vậy, ta đã mang theo kiếm, một người một kiếm, giết thẳng là xong.” Nghĩ tới đây, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Liễu Oanh Oanh, tâm trí mơ hồ: “Nàng ấy là phái nữ, lại bị kẻ xấu lừa gạt, ta làm sao có thể động thủ với nàng? Đợi ta giết hai tên gian tặc kia, rồi nói đạo lí với nàng, để nàng tha thứ và hiểu được nỗi khổ tâm của ta.” Nghĩ đến đây hai chân đạp nước, cố sức bơi vào bờ.

Lương Tiêu vừa xoay bánh lái vừa điều khiển mái chèo, đi được một đoạn, cho thuyền dừng tại Giang Bắc, quay lại nói với hai người:

– Mấy tên cùng đinh đó tất nhiên sẽ không bỏ cuộc. Đi bằng đường thủy quá chậm, chỉ sợ chúng đuổi kịp, chúng ta tốt hơn nên đi đường bộ.

Nhan Nhân Bạch cười cười, lãnh đạm nói:

– Đã đến Giang Bắc, ta đi một mình, tránh phiền hà cho hai vị.

Liễu Oanh Oanh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

– Khoác lác, ngươi mất nhiều máu thế, làm sao cầm cự được?

Nhan Nhân Bạch vết thương hai lần bị toác ra, mất rất nhiều máu, môi đã trắng bệch, nhưng nghe như vậy vẫn xua tay cười nói:

– Nhan mỗ mạnh như trâu ngựa, vết thương nhỏ này không chết được đâu.

Nói xong miễn cưỡng đi hai bước, chỉ thấy bước thấp bước cao, liêu xiêu lảo đảo. Lương Tiêu nhìn thấy nhíu mày, khuyên:

– Chúng tôi cũng không có việc gì gấp, đưa ông tới phương bắc cũng được.

Liễu Oanh Oanh cười hi hi, nói:

– Tiểu sắc quỉ, cái này gọi là gì nhỉ:

– Giúp người thì giúp cho chót.

Lương Tiêu không đợi cô nàng nói xong, vừa cười vừa nói:

– Giết người phải thấy máu.

Nhan Nhân Bạch mặc dù là người thâm trầm, nhưng lần này sắc mặt không kiềm được lộ ra vài phần cảm kích, từ từ thở dài nói:

– Hai vị cùng ta không thân không thích, thế mà đã nhiều lần cứu mệnh ta. Ân tình này, Nhan mỗ dù làm trâu ngựa cũng không thể báo đáp được.

Liễu Oanh Oanh xì một tiếng:

– Là hán tử thì không cần phải nói những lời thừa như vậy.

Nhan Nhân Bạch giật mình, ha ha cười nói:

– Cô nương mắng đúng lắm, Nhan mỗ hay rườm lời, đáng chết đáng chết.”

Ba người cười nói một hồi, rời thuyền lên bờ, đi được khoảng một dặm, bỗng nghe đằng xa có tiếng quạ kêu quang quác xé tan sự tĩnh lặng của buổi chiều tà, đằng xa bỗng có tiếng vó ngựa gõ trên quan đạo. Lương Tiêu thất kinh, chuẩn bị rút kiếm. Nhan Nhân Bạch nắm tay cản lại, trầm giọng nói:

– Địch mạnh ta yếu, tạm thời tránh vẫn là hơn.

Lương Tiêu cũng thấy có lí, ba người dắt ngựa, chuyển sang con đường đi vào rừng. Một lúc sau, chỉ thấy một toán người ngựa phi nhanh tới, kị sĩ người nào cũng mang áo giáp da, đầu đội mũ lông chồn, vai mang cung tên, quả thật người như hổ, ngựa như rồng, tinh thần sung mãn, dũng mãnh oai phong.

Lương Tiêu cũng Liễu Oanh Oanh nấp sau một gốc cây tùng, hai tay nắm chặt, nín thở quan sát, bỗng nghe thấy Nhan Nhân Bạch đột nhiên cười lớn một tràng, hô to:

– Na Tốc.

Kị sĩ dẫn đầu đột nhiên giật mình, kéo cương dừng ngựa, đưa mắt nhìn tới, những người còn lại cũng đồng thời dừng ngựa, động tác mười phần chỉnh tề. Nhan Nhân Bạch từ trong rừng bước ra, nở một nụ cười nói:

-Sao thế, không nhận ra ta sao?

Nhóm kị sĩ này bỗng lộ vẻ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, nhanh chóng xuống leo xuống ngựa, quỳ xuống đất, Na Tốc dùng tiếng Mông Cổ gọi to:

– Đại tướng quân, cuối cùng cũng tìm được người.

Nhan Nhân Bạch khẽ cười, muốn bước vội lên phía trước đỡ dậy, nhưng vừa mới cong người liền cảm thấy một cơn đau kịch liệt không nhịn được, chỉ đành vẫy tay nói:

– Các ngươi đứng cả dậy đi.”

Na Tốc đứng dậy, đám kỵ sĩ phía sau cũng đứng theo. Nhan Nhân Bạch toàn thân đầy máu, ngập ngừng nói:

– Đại tướng quân, người…người đã thụ thương?

Nhan Nhân Bạch cười nói:

– Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Các ngươi làm sao tìm được đến đây?

Na Tốc thấy thần sắc cực kì ảm đạm, trước giờ cùng Nhan Nhân Bạch nam chinh bắc phạt, chưa bao giờ thấy y mệt mỏi như thế này, nhất thời tự trách móc , thầm hận mình bảo vệ bất lực, trù trừ một lúc rồi mới nói:

– Lúc trước hẹn ở Chân Châu tiếp ứng tướng quân, ai ngờ người vẫn mãi không đến, anh em trong lòng không yên, liền chia thành nhiều đội nhân mã truy tìm dọc theo sông, cuối cùng nhờ trời cao che chở, để chúng tôi gặp lại đại tướng quân.

Nhan Nhân Bạch nhớ lại một đoạn nguy hiểm vừa qua, tưởng như trải qua một kiếp, thở dài một hơi, nói:

– Na Tốc, ngươi tổng cộng còn bao nhiêu nhân mã?

Na Tốc đáp:

-Tất cả ba trăm người, chia ra sáu nhóm, mỗi nhóm năm mươi người, bốn hướng tìm tướng quân, đoán chừng có khoảng ba nhóm ở vùng phụ cận.

Nhan Nhân Bạch vỗ tay cười nói:

-Được lắm, có ba trăm quân mã này, có đi khắp thiên hạ cũng được! Lập tức triệu tập nhân mã, quay về Đại Đô.

Chúng quân cao giọng lãnh lệnh, phân ra ba kị sĩ đi triệu tập đồng bạn.

Liễu Oanh Oanh thấy toàn người Nguyên, trong lòng không vui, lén kéo áo Lương Tiêu, nhỏ giọng nói:

– Tiểu sắc quỷ, hắn có đồng bạn rồi, không cần chúng ta đưa nữa. Ngươi nói với hắn, bắt tay rồi ai đi đường nấy thôi.

Lương Tiêu gật đầu, đang định nói ra, Nhan Nhân Bạch nghe Liễu Oanh Oanh nói như vậy, xua tay cười nói:

-Tiểu huynh đệ, ta có một lời, không biết có nên nói hay không.

Lương Tiêu cười cười, cao giọng đáp:

– Mọi người đồng sinh cộng tử, không phân ta ngươi, ông có điều gì cần nói, chớ nên khách khí.

Nhanh Nhân Bạch hơi chững lại, rồi cười ha ha nói:

– Đúng thế, Nhan mỗ lại rườm lời nữa rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhớ đêm qua ta và ngươi nói gì không?

Lương Tiêu gật đầu đáp:

– Nhớ, ông nói, trong vòng mười năm, Đại Tống tất vong?

Nhan Nhân Bạch cười nói:

– Không sai, bây giờ có vẻ như, có thể chưa đến mười năm, sẽ bắt hết bọn hôn quân gian tướng ấy cho ngươi xử trí.

Nhan Nhân Bạch trong lòng đắc ý, ha ha cười rộ, lại nói:

– Tiểu huynh đệ, nói thật, Nhan Nhân Bạch vốn chỉ là biệt danh của ta. Tên thật của ta là Bá Nhan, là người thuộc bộ tộc Bát Lạt Mông Cổ, lần xuống nam này, chỉ muốn xem thử trận địa quân của Đại Tống, nghiên cứu hình thế của Giang Nam, nhằm định ra kế sách chinh phạt phương nam.”

Bá Nhan là Đại Nguyên khai quốc trọng thần, phò trợ Nguyên đế Hốt Tất Liệt bình định chư vương, chiến công cực lớn. Hốt Tất Liệt vốn muốn gã thống lãnh binh thăm dò Tống, nào ngờ hòang tử Thoát Hoan cũng đồng thời dâng biểu, xin được nam chinh. Hốt Tất Liệt vì muốn quần thần tâm phục, lệnh hai người trong vòng ba tháng, lần lượt nghĩ ra kết hoạch chinh nam, chọn kẻ thắng làm nguyên soái. Hai người vì tranh ấn soái, lần lượt dẫn quân lén vượt biên giới nước Tống, dò thám quân tình nước Tống, nguyên lai hai bên mỗi người một nẻo, không ngờ lại gặp nhau ở “Túy Dã Bất Quy Lâu”. Thoát Hoan vốn là kẻ âm hiểm, hành sự không chừa thủ đoạn, cố ý tiết lộ hành tung của Bá Nhan, làm cho hào kiệt Nam triều tập trung truy sát, gần như tiêu diệt tính mạng Bá Nhan.

Bá Nhan nói ra tên thật, trong lòng như trút được gánh nặng, bỗng thấy Lương Tiêu nhìn mình chằm chằm, thần sắc cổ quái, tưởng chừng hắn ghét mình đã lừa dối, bèn cười khổ than:

– Tiểu huynh đệ, ta thực không có ý lừa dối ngươi. Chỉ là lòng người khó dò, đường đời hiểm ác, lúc đầu ta chưa biết lòng ngươi, không dám nói ra tên thật, sau này mới biết được tâm ý của hai người, thực là xấu hổ, không dám mở miệng. Tiểu huynh đệ, sắp nam chinh rồi, quốc sự cần người. Chi bằng ngươi cùng ta về Đại Đô, gây dựng công danh.

Nói đến đây, y cười khẽ:

-Nghe nói lệnh đường cũng là người Mông Cổ, ngươi cứ đón bà đi cùng.

– Mẹ của ta ông cũng quen đấy.

Bá Nhan giật mình nói:

– Ta quen sao?

Lương Tiêu nói:

– Không sai, bà tên Tiêu Ngọc Linh, ông nhất định quen biết.

Bá Nhan như bị đánh một quyền vào ngực, hai mắt mở to, lộ vẻ không tin.

Lương Tiêu đổi sắc mặt, nơi tay loáng sáng, rồi trỏ thẳng kiếm vào Bá Nhan, hét lớn:

– Ngươi là sư huynh của mẹ ta, có đúng không?

Chúng thân binh cực kì phẫn nộ, nhanh chóng giương cung, chĩa vào Lương Tiêu. Liễu Oanh Oanh thấy thế, bước lên trước một bước, đứng cạnh Lương Tiêu, nhằm giúp hắn ngăn cản tên bắn tới.

Bá Nhan nhìn Lương Tiêu, thần sắc thay đổi vài lần, bỗng nhiên than đáp:

– Không sai.

Lương Tiêu hai mắt vằn đỏ, nghiến răn hỏi:

– Vậy thì Tiêu Thiên Tuyệt là sư phụ của ngươi?

Bá Nhan lại thở dài một hơi, đáp:

– Không sai.

Lương Tiêu kiềm chế cơn giận, trừng mắt nhìn Bá Nhan nói:

– Được, ngươi nói ra lão đang ở đâu, ta sẽ thả ngươi.

Bá Nhan lắc đầu đáp:

– Tính đi tính lại, ta đã sáu năm không gặp sư phụ rồi.

Lương Tiêu giận dữ:

– Ngươi lừa ai chứ?”

Mũi kiếm lập tức kề ngay yết hầu Bá Nhan, chúng thân binh đang định bắn tên, Bá Nhan ra lệnh dừng tay, trầm thanh nói:

– Thế nào cũng không được bắn tên, nếu ta chết cũng không được báo thù, chỉ cần đem thủ cấp của ta về Đại Đô.

Na Tốc vội nói: “Tướng quân, tấm thân người đáng giá ngàn vàng…


Bá Nhan hai mắt tóe lửa, hét lớn:

– Đây là quân lệnh!

Na Tốc nhất thời không biết nói gì, bỏ cung tên xuống, hắn là nhóm trưởng, các tùy binh khác thấy vậy cũng làm theo, dù vậy thần thái vẫn rất ngơ ngác, không biết làm thế nào mới đúng. Lại nghe Bá Nhan chậm rãi nói:

– Ta lừa ngươi làm gì? Gia sư tính tình cô độc, ta lại sốt sắng cầu danh lợi, không hợp tính tình với người, vậy nên trong ba sư huynh muội, sư phụ không thích ta nhất. Xuất sư hơn hai mươi năm, người chỉ đến gặp ta hai lần. Lần thứ nhất truyền cho ta Đại Nghịch Tru Tâm Chưởng, lần thứ hai cách đây sáu năm, người đến tìm ta, nhờ ta tìm sư muội. Sau đó thì chưa gặp lại người. Người tìm ra sư muội hay chưa, ta cũng không biết.”

Lương Tiêu thấy Bá Nhan có vẻ rất nghiêm túc, không giống như nói dối, nghe hết câu, không biết tại sao, trong long chua xót, mắt đã đỏ lên, run run nói:

– Lão…lão giết cha ta, bắt cóc mẹ ta.

Bá Nhan giật mình, thất thanh hỏi:

– Thật sao?

Lương Tiêu nước mắt tuôn rơi. Liễu Oanh Oanh nghe thấy hiểu ra, vươn cánh tay thon nhỏ của mình nắm lấy tay hắn, lòng nghĩ: “Ta cứ tưởng số mệnh mình khổ lắm rồi, hóa ra tiểu sắc quỷ còn thê thảm đến thế.” Ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hắn, trong lòng tràn đầy thương cảm.

Bá Nhan trong lòng than thầm: “Sư phụ làm như thế này, thật thiếu cân nhắc.” Năm đó gã nghe Tiêu Lãnh nói chuyện, biết được nội tình của trận chiến Hợp Châu, dù ngoài dự liệu nhưng gã khí độ rộng rãi, đối với Lương Văn Tĩnh vẫn kính phục vô cùng, sau này lại nghe nói ông ta lập công xong lại rút lui, không biết tung tích và hành trạng ngày sau ra sao. Y tự xét bản thân không thể quất ngựa mà đi như thế, nhất thời sinh lòng kính trọng, lại nghĩ sư muội đi với hắn, quả không uổng một đời. Lúc Tiêu Thiên Tuyệt nhờ tìm Tiêu Ngọc Linh, Bá Nhan giả vờ thuận theo, nhưng tuyệt không động tay, thậm chí chỉ mong hai người họ sống mãi nơi chốn rừng núi, vĩnh viễn không bị sư phụ tìm ra. Trầm tư một hồi, bỗng thấy yết hầu đau nhói, chỉ thấy Lương Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, trường kiếm lại nhấn vào yết hầu, Bá Nhan bèn lắc đầu nói:

– Ta không biết nơi ở của sư phụ, nếu có biết, vì nghĩa thầy trò, ta cũng không thể làm kẻ tiểu nhân phản bội sư môn. Lương Tiêu, tính mệnh này của ta là lừa ngươi nên mới cứu được, ngươi nếu muốn, cứ việc lấy đi.

Lương Tiêu nhíu mày, giận dữ nói:

– Được, nếu muốn trách thì trách tại ngươi là đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt, lão giết cha ta, ta giết đồ đệ lão, cho lão biết mùi vị đau khổ.

Đôi lông mày rậm của Bá Nhan giãn ra, không kìm được cười nói:

– Kỳ thật, ngươi nói thế ai mà nghe được!

Mắt thấy Lương Tiêu có vẻ thắc mắc, liền nói:

– Ta là đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt, vậy chứ Tiêu Ngọc Linh không phải đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt sao?

Lương Tiêu đáp:

– Cái này không giống nhau!

Bá Nhan nói:

– Không giống chỗ nào, sư muội và ta cùng bái sư, cùng học nghệ. Sư muội cô khổ không nơi nương tựa, chính sư phụ một tay nuôi dưỡng nên người. Nói sư phụ là thầy cô ấy, không chính xác bằng nói sư phụ là cha cô ấy đâu.

Lương Tiêu mở miệng định mắng, nhưng lời vừa đến miệng, lại không thể nào nói ra, trong lòng bực bội khó chịu, cười lạnh nói:

– Được lắm, ta bắt ngươi làm con tin, dụ Tiêu Thiên Tuyệt ra tìm cái chết.

Bá Nhan ha ha cười rộ, bình tĩnh nói:

– Nếu như thế, ngươi cứ giết ngay ta đi.

Lương Tiêu mắt tóe lửa, trừng trừng nhìn Bá Nhan hồi lâu, trong mắt lộ vẻ mơ hồ xa xăm, nghĩ một hồi, chợt hỏi:

– Thế giờ ta hỏi ngươi, nếu ta tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù, ngươi có giúp lão không?

Bá Nhan đáp:

– Nếu là quyết đấu công bằng, ta dĩ nhiên không giúp. Nhưng nếu gia sư bại vong, ta sẽ hẹn ngươi chọn ngày tái chiến, vì thầy báo thù.

Lương Tiêu trừng mắt nhìn gã, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự vài lần, bỗng nhiên soạt một tiếng, đút kiếm vào vỏ một cách hận thù, xoay người nói:

– Hôm nay ngươi bị thương, ta giết ngươi thì cũng chẳng giỏi giang gì, cứ chữa trị cho tốt đi, sau này chúng ta lại đấu một trận.

Bá Nhan thấy hắn bỗng nhiên thu kiếm thì rất bất ngờ, nhưng Lương Tiêu càng như thế, y càng thích, liền cười khẽ, cao giọng nói:

– Đợi đã.

Lương Tiêu nghe thấy quay đầu, Bá Nhan tuốt một chiếc nhẫn [1] khỏi ngón tay, giúi vào tay hắn, nói:

– Sau này có việc gì cần thì dùng cái này để tìm ta.

Lương Tiêu bĩu môi nói:

-Ta việc gì phải tìm ngươi?

Bá Nhan cười nói:

– Biết đâu đấy, ta mặc dù không thể chỉ cho ngươi nơi ở của gia sư, nhưng nhi tử hiếu kính với mẫu thân là luân thường đạo lý ở đời, nếu ta biết Ngọc Linh đang ở đâu thì sẽ nói cho ngươi, thiết nghĩ điều này cũng hợp tình hợp lí.

LươngTiêu nhìn Bá Nhan, bán tín bán nghi, cuối cùng nhận lấy cái nhẫn, cất vào lồng ngực, không nói một lời, cùng Liễu Oanh Oanh đi về hướng Đông.

Bá Nhan nhìn theo hai người, trầm tư nghĩ: “Việc này cực kì phức tạp, gặp lại sư phụ, lập tức tìm cách hóa giải việc này mới được. Nhưng làm sao mở lời được mới đúng là khó mà.” Mặc dù tài trí hơn người, nghĩ một lúc lâu cũng chưa có cách hóa giải, y bất lực trầm tư: “Bây giờ chỉ có một cách duy nhất, không để sư phụ và hài tử này gặp nhau.” Lập tức đứng dậy lên ngựa, lãnh suất nhóm thân quân, nhằm hướng bắc mà đi.

Lương Tiêu đi được một đoạn đường, ngồi xuống một phiến đá lớn bên đường, lấy cái nhẫn bạch ngọc ra, định ném đi, lúc gần xuất thủ bỗng sinh lòng do dự, nghĩ đi nghĩ lại, bỏ nhẫn vào tay áo, hai tay ôm đầu, đôi vai rung rung.

Liễu Oanh Oanh nhìn hắn một hồi, nhíu mày nói:

– Lúc nãy không giết Nhan Nhân Bạch, bây giờ hối hận thì có ích gì. Hừ, khóc lóc như vậy, không sợ xấu hổ sao?

Lương Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc nãy trước mặt nàng khóc nức nở, thật là mất mặt, liền lau mặt qua quýt, phiền muộn không vui. Liễu Oanh Oanh thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn. Lương Tiêu chỉ cảm giác nàng ngồi xuống như vậy, tự nhiên trong lòng ấm áp, cứ như thể trời đất trừ thiếu nữ này, không còn ai khác để dựa vào, nghĩ tới nghĩ lui, mắt lại đỏ lên. Liễu Oanh Oanh bỗng thấy xót xa, lấy ra khăn tay, đưa hắn lau nước mắt. Lương Tiêu nắm lấy cánh tay trắng ngần, khàn giọng nói:

– Oanh Oanh, lòng ta sao cứ rối bời.

Liễu Oanh Oanh nói:

– Ta biết mà.

Lương Tiêu lắc đầu nói:

– Nàng không biết đâu. Bá Nhan trọng nghĩa khí, khẳng định không phản bội Tiêu Thiên Tuyệt; mẹ ta mà biết ta muốn giết Tiêu Thiên Tuyệt, nhất định bà cũng không cho.

Liễu Oanh Oanh nói:

– Sợ gì chứ, gặp non mở lối, thấy nước xây cầu.

Nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói:

– Ngươi khi đi gặp mẹ thì đem ta đi theo, ta nói những lời êm tai, dụ bà đi nơi khác, ngươi nhân cơ hội giết Tiêu Thiên Tuyệt, có được không?

Lương Tiêu mừng rỡ nói:

– Kế điệu hổ li sơn này, quả thật diệu kế.

Vừa nói ra, liền có cảm giác không ổn, bối rối nói:

– Không được, mẹ ta mà biết ta nói bà là hổ, nhất định đánh ta chết mất, ưm, vậy gọi là tiền trảm hậu tấu mới đúng. Nhưng ta không biết Tiêu Thiên Tuyệt ở đâu làm sao giết lão?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

-Cái này thì có gì khó, lão là đại cao thủ trong thiên hạ, tất nhiên phải giữ thể diện. Đợi ngươi võ công hoàn thành, chỉ cần thông cáo thiên hạ, mời lão xuất chiến, làm cho lão không thể không đến.

Lương Tiêu nghĩ kĩ một hồi, than rằng:

– Cũng không còn biện pháp nào khác.

Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn, nói:

– Ngươi không nên mừng sớm, bằng võ công ngươi bây giờ, giết người không được, ngược lại còn bị giết đấy.

Lương Tiêu đỏ mặt, to giọng nói:

– Võ công dù kém nhưng luyện tập chắc chắn sẽ giỏi.

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

– Có câu nói này, thiên hạ không việc khó, chỉ sợ mỗi lòng người.”

Liễu Oanh Oanh tay chống cằm, ngồi suy nghĩ ngây ngốc một hồi, bỗng ngẩng mặt, nhẹ nhàng nói:

-Tiểu sắc quỷ, chúng ta trước hết ăn trộm Thuần Dương Thiết Hạp, nếu có thể mở được Thiết Hạp, luyện thành võ công trong đó, cuộc báo thù của ngươi chẳng phải thêm vài phần đảm bảo sao?

Lương Tiêu trầm tư nghĩ: “Thiết hạp này có thể trị được bệnh cho Hiểu Sương, nên phải trộm cho bằng được, mặc dù không dùng cho bản thân ta.” Liền lập tức đồng ý.

Hai người thương lượng quyết định, khởi trình hướng Lôi công bảo mà đi. Liễu Oanh Oanh đã biết hoàn cảnh của Lương Tiêu, vì thế trên đường đối với hắn có phần khác biệt. Mặc dù hai người tính tình đều là thiếu niên, có lúc cãi cọ, nhưng Liễu Oanh Oanh mỗi khi giận dữ, lại nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Lương Tiêu, tự nghĩ mình đã đối xử với hắn quá dữ tợn, bèn xin lỗi là mình không nên thế, có những lúc lại không kìm được nhu tình quyến luyến, nói năng ngọt ngào ôn tồn, đối với hắn rất tốt, vì thế hai người trên đường đi, tình ý ngày càng sâu đậm, dần dần trở nên gắn bó không tài nào rời xa nhau được nữa.


Chú thích:

[1] Nhẫn đây là thứ nhẫn bằng ngọc hoặc đá, to dày, thường đeo ở ngón tay khi bắn cung.

– Dắt ngựa vào tàu, không được buộc, đồ ăn phải là yến mạch năm thăng, gạo mềm nửa đấu, cam thảo một nhúm, rượu gạo nửa hộc, không được sai lệch mảy may.

Tên phục vụ này miệng bẩm vâng vâng, trong lòng lại nghi ngờ: “Nói gì chứ, một con súc sanh, lại ăn tinh tế như con người? Đợi cô ta đi rồi, ta sẽ lấy cho nó vài món qua loa, chắc cô ta cũng chả biết được”

Liễu Oanh Oanh nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói:

– Đừng nói ta không nói trước cho ngươi, nó mà ăn không hợp ý, sẽ đá chết ngươi, lúc đó đừng trách ta.

Phục vụ nghe nàng nói như thế, lại thấy Yên Chi thần tuấn dũng mãnh, bất giác tim đập thình thình, bán tín bán nghi, dẫn ngựa đi.

Lương, Liễu hai người chọn nơi yên tĩnh ngồi xuống. Liễu Oanh Oanh kêu thức ăn, lại kêu them một vò rượu, liếc sang Lương Tiêu, thấy hắn không nói gì, trong lòng cười thầm: “Tính ra ngươi cũng còn biết điều, chứ còn dám cản ta uống rượu nữa, hừm, ta mắng cho tắt bếp luôn.” Nghĩ ngợi một hồi, rượu đem ra bàn, Liễu Oanh Oanh đang định rót, Lương Tiêu lại nói trước, cười hi hi nói:

– Ta tiếp nàng uống!

Liễu Oanh Oanh hơi giật mình, hiểu ra hắn không tiện chính thức ngăn trở, nên đổi cách thành uống bớt một phần rượu, tránh cho nàng uống say, nàng vốn thích nhiệt náo, trong lòng nghĩ một người vui sao bằng cùng vui, tiểu tử ngươi sính cường như thế, chính là hợp ý của ta, liền nâng rượu cười nói:

– Vậy thì tốt, ai không uống hết là mèo con chó con nhé.

Lương Tiêu hơi giật mình, hối hận không kịp, nhưng cũng đành chau mày nhăn mặt, nâng li uống cạn. Hai người ngươi một li, ta một li, một vò rượu chẳng mấy chốc thấy đáy. Liễu Oanh Oanh tươi cười sắc mặt không thay đổi, Lương Tiêu cả khuôn mặt đỏ lên, thần thái như sắp say. Liễu Oanh Oanh kêu thêm một vò, trong lòng nói: “ Tiểu tử ngươi lôi thôi rắc rối, lúc nào cũng cản ta uống rượu, hôm nay rơi vào tay cô nương, xem ngươi thoát bằng cách nào?” Nàng tửu lượng cao, miệng lưỡi lại nhanh nhảu, vừa dỗ vừa ép, Lương Tiêu đun đẩy không được, lại uống vài li, dần dần cảm giác không chi trì nổi.

Liễu Oanh Oanh trong bụng cười thầm, định giở lại thủ đoạn một lần nữa, rót đầy chén rượu của hắn, bỗng nghe có tiếng vó ngựa, mắt liếc xéo, chỉ thấy có hai người vai kề vai bước qua cửa, phục vụ chưa kịp nghênh tiếp, hai người bỗng lùi lại, quay bước định đi.

Liễu Oanh Oanh vừa nhìn là nhận ra ra người đến là vợ chồng Lôi Chấn, Sở Vũ, lập tức hiểu ra tại sao hai người lùi bước, đôi mắt đẹp chợt đảo một cái, giả vờ giận nói:

– Tiểu sắc quỷ, lão hòa thượng làm gì màvẫn chưa quay lại, thực sự khiến người ta lo lắng mà!

Lương Tiêu uống rượu mơ mơ màng màng, nghe câu nói một lúc vẫn chưa đáp, liền thấy dưới chân đau nhói, hóa ra bị Liễu Oanh Oanh dậm mạnh. Lập tức tỉnh hơn phân nửa, trong lòng nghĩ có nguyên nhân, thuận miệng nói:

– A… chắc trên đường bị trở ngại, sau cũng đến thôi.

Liễu Oanh Oanh “ừm” một tiếng, lại hỏi:

– Ngươi nói xem, hộp sắt đó thật tại Lôi Công Bảo không?

Vừa nói vừa ngưng thần lắng nghe, lại nghe không có tiếng vó ngựa, trong lòng biết hai người đó chưa đi xa, đang ở ngoài tiệm nghe trộm.

Lương Tiêu thuận miệng nói:

– Nàng không nghe Sở Tiên Lưu nói sao? Lôi Hành Không dùng hộp sắt giả lừa lão, hộp thật vẫn còn nằm tại Lôi Công Bảo.

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Liễu Oanh Oanh, thấy nàng khóe miệng lộ nét cười, có ý khen ngợi, biết chắc là nói không hề sai. Liễu Oanh Oanh khẽ nháy mắt, lại nói:


– Sở Tiên Lưu quan hệ gì với lão hòa thượng, vì sao lão hòa thượng lại phải đến Lôi Công Bảo trộm hộp?

Lương Tiêu trong lòng rất lấy làm lạ, nhưng đã nói như vậy, không thể không đáp, chỉ đành gắng gượng nói:

– Lão hòa thượng cùng Sở Tiên Lưu giao tình không nhỏ, dĩ nhiên… dĩ nhiên quyết tâm trộm chiếc hộp ra, xả giận cho bằng hữu…”

Vừa nói xong, bỗng nhiên ở ngoài có tiếng vó ngựa, Liễu Oanh Oanh bỗng nhiên đứng dậy, bỏ một đĩnh bạc nhỏ xuống bàn, kêu lên lanh lảnh:

– Phục vụ, chuẩn bị ngựa.

Phục vụ kéo Yên Chi, tiễn Lương, Liễu hai người ra khỏi cửa. Lương Tiêu nhịn không được hỏi:

– Oanh Oanh, nàng lúc nãy nói như vậy có ý gì? Ta không hiểu.

Liễu Oanh Oanh cười hi hi, giải thích nguyên nhân xong, Lương Tiêu giật mình:

– Tệ thật, thế này không phải là đánh rắn động cỏ sao?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

– Muốn trộm được hộp, phải đánh rắn động cỏ!

Thấy Lương Tiêu mơ hồ không hiểu, nàng liền giải thích:

– Thuần Dương Thiết Hạp là vật cực kì quan trọng của Lôi Hành Không, được cất giấu cẩn mật. Chúng ta cứ thế này mà đi trộm hộp, chẳng phải sẽ phí sức tìm kiếm hay sao? Bây giờ Lôi Chấn tưởng Cửu Như đến trộm hộp, trong lòng như có lửa, lập tức về bẩm báo. Lôi Hành Không trong lòng nghi ngờ, làm sao không đi xem thiết hạp? Rồi cứ thế….

Nói đến câu này, cười không nói thêm, Lương Tiêu bỗng nhiên nói:

– Nếu như thế, tức là dẫn đường cho chúng ta đến chỗ cái hộp rồi?

Liễu Oanh Oanh xoa xoa đầu hắn, cười hi hi đáp:

– Tính ra tiểu sắc quỉ ngươi cũng có chút kiến thức.

Lương Tiêu nói:

– Oanh Oanh, nói như thế, cơ hội này hiếm có đấy, chúng ta phải khẩn trương đuổi theo, không được bỏ lỡ.

Liễu Oanh Oanh vỗ nhẹ cổ ngựa, đáp:

– Ta có Yên Chi bảo bối, làm sao mất dấu? Vội vã như vậy, không chừng lại để người ta biết là bị theo dõi.

Lương Tiêu nghe nàng tính toán chu toàn, cảm giác cực kì bội phục.

Hai người đi ra ngoài trấn, chỉ thấy từ xa truyền lại âm thanh, đôi mày cong của Liễu Oanh Oanh nhíu lại, vội nói:

– Mau nấp đi.

Hai người vừa nấp vào trong rừng, liền thấy Sở Vũ sắc mặt giận dữ, thúc ngựa chạy qua.

Liễu Oanh Oanh vọng nhìn Sở Vũ đi đã xa, mới thở dài một hơi, Lương Tiêu thấy kì lạ hỏi:

– Oanh Oanh, nàng biết tại sao bà ấy phải quay lại?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

– Bà ấy là người Sở gia, nghe thấy gia đình mình bị lừa, tự nhiên phải nổi giận, theo ta thấy, bà ấy về gia đình báo tin!

Lương Tiêu nói:

– Nói như vậy không đúng, bà ấy dù sao cũng là dâu ở Lôi gia, làm thế không sợ gia đình chồng giận sao?

Liễu Oanh Oanh lạnh lùng nói: “Sư phụ thường nói:

– Vợ chồng vốn như chim trong rừng, nguy hiểm mỗi người bay mỗi hướng, bọn họ vì chuyện hộp sắt mà quay lưng lại với nhau, quả thật là đúng mà.

Nói xong dắt ngựa đi năm sáu bước, bỗng nghe Lương Tiêu gọi: “Oanh Oanh.” Liễu Oanh Oanh quay đầu lại, chỉ thấy Lương Tiêu hai tay nắm chặt, mặt đã đỏ bừng, cươgn quyết nói:

– Không quản có chuyện khó khăn to lớn đến thế nào, ta và nàng đều không chia li, chết cũng không làm vậy.

Liễu Oanh Oanh khẽ giật mình, chỉ thấy mũi cay mắt nóng, cúi đầu trách:

– Tiểu sắc quỉ ngươi, nói những lời rẻ tiền như thế, làm người ta khó xử.

Lương Tiêu vội vã đáp:

– Ta hoàn toàn không nói lời rẻ tiền.

Liễu Oanh Oanh khẽ hừm rồi nói:

– Nếu không phải lời rẻ tiền, đến đây dắt ngựa cho ta.

Lương Tiêu cười hi hi, cầm lấy cương ngựa, đi lên phía trước. Liễu Oanh Oanh vọng nhìn sau lưng của hắn, mắt bỗng nhòe đi, nước mắt chảy xuống, nhưng trong lòng tựa như có đường mật, ngọt ngào dễ chịu, mười phần vui vẻ.

Hai người đi một đoạn, cuối cùng lại lên ngựa, ngựa Yên Chi đã lành vết thương ở chân, chạy nhẹ nhàng như không có gì. Không lâu sau thì thấy Lôi Chấn đang cắm đầu phi phía trước. Hai người liền giữ một khoảng xa . Liễu Oanh Oanh tâm tình rất tốt, chỉ đông chỉ tây, vui vẻ cười nói, Lương Tiêu tuy thấy nàng cử chỉ kì quái, nhưng nhìn thấy nàng lúc cười lúc giả bộ giận, chỉ cảm thấy thỏa lòng vô cùng. Không lâu sau, chỉ thấy một thành lũy lớn, nương vào núi vây lấy đất, diện tích nghìn khoảnh, trên bờ thành chi chít ụ tiễn, có nhiều thủ vệ đi lại.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

-Tên họ Lôi này quả thật tìm được một nơi phong thủy thật tốt!

Lương Tiêu lo lắng hỏi:

-Thủ vệ nghiêm mật, làm sao đi vào?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

– Làm trộm nếu không leo tường, chẳng nhẽ đi theo cửa lớn mà vào ư?

Chỉ thấy Lôi Chấn phi ngựa dồn dập, thủ vệ trên tường sớm thấy, tập trung trước thành nghênh tiếp, Liễu Oanh Oanh liền nói:

-Tiểu sắc quỉ, nhanh lên, đi vòng ra phía sau thành.

Lương Tiêu bỗng nhiên đại ngộ, vỗ tay nói:

– Giương đông kích tây?”

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

-Không sai, Lôi đại thiếu gia giương đông, chúng ta kích tây.”

Hai người cưỡi ngựa đi vòng ra núi phía sau thành, chỉ thấy rừng sâu ve kêu, lại có tiếng chim. Liễu Oanh Oanh nhảy xuống ngựa, cầm lấy tay nải, dắt ngựa vào rừng. Trong tay nải lấy ra một móc sắt sáng bóng, trên có tám sợi dây sắt mềm. Lương Tiêu thấy lạ hỏi:

– Đó là cái gì?

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

– Cái này gọi là Độn Thiên Trảo.”

Rồi quăng cái dây, cương trảo liền bay ra khỏi tầm mắt, vèo một tiếng xuyên qua ụ tiễn, móc vào chắc chắn .Liễu Oanh Oanh đang định trèo lên, Lương Tiêu liền nắm chặt sợi dây mỏng nói:

– Ta lên trước.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn sợ có nguy hiểm, liều mình lên trước, cũng không tiện phụ ý tốt của hắn, thả sợi dây mềm ra.

Lương Tiêu nắm sợi dây leo lên trên tường, không thấy một bóng người. Liễu Oanh Oanh leo lên sau, thu lại “Độn Thiên Trảo”, đang định nhảy xuống tường, bỗng nghe có tiếng bước chân, tựa hồ có người đi đến. Tường đây nhỏ hẹp, lại không kịp quay lại, nhỡ bị người khác nhìn thấy rồi hô hoán lên thì sẽ đánh động khắp bốn phía. Tình huống nguy cấp, Liễu Oanh Oanh bỗng thấy cổ tay bị nắm, hóa ra là Lương Tiêu, kế đó bị hắn kéo, rơi ra mé ngoài tường thành. Liễu Oanh Oanh hoảng hốt, đang định mắng, đột nhiên thấy Lương Tiêu giơ tay phải móc vào đầu tường, nàng liền hiểu ra, làm theo như vậy, trong lòng thầm khen hắn nhanh trí.

Hai người như một đôi bích hổ, bám chặt vào tường ngoài, tai nghe bước chân lộn xộn, ba người tiến đến, cước bộ trầm ổn, hiển nhiên thân có võ công. Liễu Oanh Oanh thầm than thật nguy hiểm, nên biết tường đầu rất hẹp, quyết không thể một chiêu khống chế ba hảo thủ, bọn chúng chỉ cần kêu một tiếng thì sẽ làm uổng phí bao nhiêu công lao trước đây của họ.

– Chấn thiếu chủ không biết tại sao mặt lại khó chịu như thế? Giống như gặp chuyện gì xúi quẩy vậy.

Một người khác cười đáp:

– Lại không khó chịu à? Thằng nhỏ Tinh hai chân bước ra ngoài, một chân quay trở lại, đổi lại ngươi là cha hắn, ngươi có vui hay không?

Giọng khàn khàn cười đáp:

– Làm cha hắn cũng không tệ a! Sở Nhị Nương da dẻ trắng mịn, sắc đẹp vẫn chẳng sút kém gì so với thời trẻ, mân mê bộ ngực đó, chắc chắn sẽ cực kì thích thú.

Bọn chúng the thé cùng cười một trận, chỉ nghe một giọng sắc lẻm cười nói:

– Lôi Tinh tiểu súc sinh này thật sự đáng kiếp, hắc hắc, xem hắn tương lai còn làm chuyện xấu như thế nào?

Giọng khàn khàn bỗng nhiên nói:

– Lưu Yêu Nhi, ngươi nói vậy chưa triệt để đâu nhé. Như thế làm sao đáng kiếp được, chỉ có chân phải bị chặt chứ có phải của quí bị chặt đâu.”.

Hai tên còn lại cười hi hi đáp lại.

Lương, Liễu hai người nghe mấy tên bảo đinh nhạo báng con của chủ, không có một chút kính trọng, có thể thấy được Lôi gia bình thường kiêu căng ngạo mạn, không được lòng người. Nhưng ba người đứng trên tường thao thao, muốn tiến vào trong bảo, chỉ sợ không dễ, chỉ thấy cánh tay rã rời, bỗng nhiên có một tiếng âm trầm vọng đến:

– Ba tên hỗn xược nhà ngươi, mắng đã chưa?

Chỉ nghe có tiếng cộp cộp, tựa như tiếng nạng chống xuống đất, càng lúc càng nhanh.

Trên tường bỗng nhiên yên tĩnh, không một tiếng động, rất lâu sau một người lên tiếng:

– Tinh… Tinh thiếu gia… ta… ai da…

Phát ra một âm thanh thê thảm kéo dài, chỉ nghe Lôi Tinh giọng âm u:

– Thường Ngưu, lão tử chặt chân phải của ngươi, tính ra cũng là trừng phạt nhẹ nhàng để phúc để đức rồi.

Câu nói chưa dứt, chỉ nghe một tiếng hô thảm, Lôi Tinh lại cười thâm độc rồi nói:

– Lưu Yêu Nhi, mùi vị đó như thế nào? Hắc hắc, nghe nói vợ ngươi sống không tệ, tối nay lão tử tiện thể thăm hỏi nàng ta, cho ngươi xem thử, lão tử tạo nghiệt được hay không?

Trên thành trầm mặc một lúc, bỗng nghe giọng khàn khàn căm phẫn nói:

– Tinh ca nhi, việc gì đáng giết hãy giết, mọi người nói sau lưng hai câu, ngươi hà tất làm người khác bị thương như thế?

Lôi Tinh hừ một tiếng, nói:

– Chu Đại Thành, vừa rồi ngươi nói muốn chặt của quí của lão tử, có phải không?

Người kia nghẹn giọng một hồi, bỗng nhiên hô lớn:

– Đúng là như vậy.

Lôi Tình cười hắc hắc nói:


– Đúng vậy thì tốt.

Lời nói vừa dứt, chỉ nghe được một tiếng keng, một thanh đơn đao bay vèo qua ngay trên đầu Lương Tiêu, rơi ra ngoài bảo.

Chỉ nghe phía trên tường gió thổi vù vù, Lôi Tinh bỗng nhiên hô hô cười rộ nói:

– Chu Đại Thành, lão tử vốn nghĩ ngươi có vài cân lượng, hóa ra cũng chỉ là hạng chết nhát. Ta lại muốn xem thử, ai chặt của quí của ai đây.

Nói đến đây, đột nhiên hét một tiếng:

– Trúng này!

Lương Tiêu nghe thấy nhiệt huyết dâng trào, không kịp đổi ý, vội bay lên trên tường, quải trượng của Lôi Tinh đang nhằm khố của Chu Đại Thành đánh tới, bỗng nhiên giữa không trung xuất hiện một người, trong lòng chợt lạnh, nhưng hắn căn cơ thâm hậu, lập tức biến chiêu cực nhanh, quải trượng bỗng vèo một tiếng, chuyển hướng sang Lương Tiêu. Lương Tiêu quát nhẹ một tiếng, tay nắm lấy đầu trượng làm trụ, thân hình nhẹ nhàng, theo quải trượng chuyển hướng nửa vòng trong không trung. Lôi Tinh cả kinh, vội vàng bỏ trượng, Lương Tiêu tung chân như điện, đá hất chính xác ngay mặt hắn. Lôi Tinh máu chảy đầy mặt, hừ một tiếng cũng chưa kịp, lập tức ngất xỉu.

Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu hiện thân, cũng đành nhảy lên trên tường. Bọn thủ vệ nhìn thấy hai người, mắt nhìn mà không nói được gì. Lương Tiêu thấy ba người hai người ngồi trên mặt đất, người còn lại cổ tay có máu, nghĩ đây chắc là Chu Đại Thành, không khỏi mỉm cười:

– Ngươi còn chưa đi báo động?

Chu Đại Thành nhăn mặt nhíu mày, đang cảm thấy do dự, một người ngồi trên mặt đất xanh tái mặt nói:

– Báo con bà nó động, lão tử bán mạng cho Lôi gia, giờ như thế này đây. Hừ, lại có cừu địch đến nhà, kệ bọn chúng ra sao thì ra.

Chu Đại Thành dậm lên Lôi Tinh một cái, hận thù nói:

– Lưu Yên Nhi ngươi nói vậy, giờ làm sao?

Lưu Yêu Nhi không nói một lời, bỗng nhiên cầm lấy đơn đao, soạt một tiếng đâm vào tim Lôi Tinh. Lương Tiêu cản trở không kịp, thần sắc đại biến, chỉ thấy Lưu Yêu Nhi sắc mặt đầy oán hận, trầm trầm nói:

– KHông làm thì thôi, đã làm làm thì làm cho hoành tráng.

Hắn một đao chặt đường lui của cả bọn, hai người còn lại sắc mặt nặng nề, gục gục đầu, Chu Đại Thành quay đầu lại, đối diện hai người hạ giọng hỏi:

– Hai vị muốn giết người hay phóng hỏa?

Lương Tiêu thấy ba người nghe thấy bốn chữ giết người phóng hỏa, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, không nhịn được thầm nghĩ:

– Những người này cùng Lôi Tinh đó đều là một phường rắn chuột, chẳng có gì tốt đẹp.

Liễu Oanh Oanh liếc mắt, cười hỏi:

– Lôi Hành Không ở đâu?

Chu Đại Thành vui mừng đáp:

-Hai vị muốn giết lão sao?

Lương Tiêu chưa kịp đáp lại, Liễu Oanh Oanh đã dành trả lời:

– Không sai!

Chu Đại Thành vỗ tay cười nói:

– Hay lắm, các vị bên trong giết người xong, chúng tôi ở ngoài phóng hỏa, đây gọi là nội ứng ngoại hợp.

Quay mình lại nói với những người kia:

– Mọi người quay về dẫn gia quyến theo, nhân lúc loạn mà chạy.

Bọn chúng đồng thanh đáp ứng, hợp lực giấu thi thể Lôi Tinh vào trong rừng rậm sau thành. Chu Đại Thành chỉ về hướng xa, nói:

– Ngôi nhà có mái màu đỏ ấy, chính là nơi nghị sự của Lôi Công Bảo, Lôi Hành Không bình thường ở đó!

Rồi nói:

– Tại hạ dắt các vị xuống đó.”

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

-Nhọc công rồi.

Chu Đại Thành dẫn hai người đi xuống tường thành, các thủ vệ khác chỉ nghĩ hai người là tân khách trong bảo, lên tường hóng gió, không để ý đến. Ba người đi đến sau một ngôi nhà, Chu Đại Thành hạ giọng nói:

-Hai vị, ta nhiệm vụ là ở trên tường, nếu bị bắt gặp lại, chỉ sợ lộ tung tích, nhất thiết phải hành động cẩn thận.

Nói xong quay người đi tiếp. Lương Tiêu nhìn theo sau lưng hắn, nói:

– Oanh Oanh, người này lòng dạ bất chính, chỉ sợ có gì lừa dối.

Liễu Oanh Oanh cười đáp:

– Hắn thì muốn chúng ta làm náo loạn một trận lớn, để dễ dàng nhân có hỏa hoạn thì cướp bóc, vơ vét trộm lấy vàng bạc mà trốn mạng. Nhưng bọn chúng giết Lôi Tinh, làm chuyện xấu nên lòng không yên, trước khi chạy quyết không dám mật báo.

Nàng gan to mật lớn, hơn hẳn Lương Tiêu, bước nhanh tới trước, Lương Tiêu chỉ biết theo đuôi.

Trong bảo nhà nhà trùng điệp, hành lang yên tĩnh vắng vẻ, khác với ngoài tường, đi trăm bước, vẫn chưa thấy người. Đường hầm ba bước chuyển một lần, bốn bước có một chỗ rẽ, hai người trông đình viện không có chút gì là xa, nào ngờ đã đi vài trăm bước, nhưng đình viện đó lại trở nên xa hơn. Liễu Oanh Oanh trong lòng thấy không hay, nhíu mày dậm chân, cực kì bực bội. Lương Tiêu nhìn nhìn bốn hướng, bấm đốt tính toán, vẫy tay nói:

– Theo ta tới đây.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn bước đi cực nhanh, như thể cực kì quen thuộc với đường này, trong lòng thầm lấy làm lạ, nhanh đi theo hắn. Chỉ thấy Lương Tiêu xuyên hướng đông, lách hướng tây, chỉ bước vài chục bước, liền đến tường phía tây bắc của đình viện.

Liễu Oanh Oanh thấy kì lạ hỏi:

– Tiểu sắc quỉ, ngươi lúc trước có đến đây sao?

Lương Tiêu sắc mặt hơi đỏ, xấu hổ đáp:

– Đây vốn là chính phản Bát Quái trận, ta đã không lưu ý, đi nhầm đường thì mới hiểu ra.

Liễu Oanh Oanh thấy kì lạ nói:

-Nhìn không ra ngươi còn biết cái này?

Lương Tiêu cười đáp:

– Ta biết cũng nhiều, chỉ sợ nàng không có dịp biết đến thôi.

Lời này vốn là không phải nói dối, Liễu Oanh Oanh lại tưởng hắn tự bốc phét tự thổi phồng, liền bực tức nói:

– Ta tài năng cũng chẳng ít.

Phóng ra Độn Thiên Trảo, leo lên trên đầu tường. Lương Tiêu leo lên sau, nheo mắt nhìn ra xa, phía dưới có ba người hầu đứng giữ ngoài cửa, một người ngủ gục, hai người còn lại hạ giọng, nói chuyện đông tây.

Hai người giở ngói nhìn qua mái,đi nhẹ như mèo đến gần sảnh đường, bỗng nghe một người ho khẽ, cười lạnh nói:

-Việc của thiết hạp làm sao lại lộ Đúng là kì quái.

Hai người nghe ra thanh âm của Lôi Hành Không, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng nghe thấy lão miệng nói kì quái, giọng điệu vẫn không có chút nào gấp rút. Chỉ nghe Lôi Chấn lễ phép đáp:

– Việc này đúng thật gai góc, Nhị Nương tất nhiên báo cho Sở Lão Đại biết rồi.

Lôi Hành Không cười lạnh nói: – Ta đã sớm nói qua, con vợ này đúng thật là mầm họa lớn nhất, sớm muộn gì cũng làm hỏng việc.

Lôi Chấn do dự nói:

– Phụ thân, nếu đúng là Cửu Như hòa thượng đến trộm hộp, vậy thì…

Lôi Hành Không nói:

– Lo gì chứ? Nơi giấu hộp bí ẩn, hừ, lão hòa thượng dù có khả năng lên trời chăng nữa cũng chẳng có khả năng tìm ra. Lúc này chúng ta chỉ cần nhất mực khẳng định hộp thật không ở trong bảo. Sở gia làm mất hộp giả, không bằng không cớ, càng không thể đổ lên người chúng ta.

Lương Tiêu nghe lão nói như thể mình không thể sai, thầm cười trong lòng.

Trong phòng im lặng một lúc, chợt nghe Lôi Chấn than:

– Cha, việc này quan trọng, chúng ta cũng nên xem thử thiết hạp còn ở đó không, để còn yên tâm.

Lôi Hành Không nói:

– Xem cái gì, vẫn ở chỗ cũ!

Liễu Oanh Oanh giận dữ nghiến răng, cực kì muốn nhảy xuống dưới, nắm lấy lão già thối tha này, thẳng tay kéo miệng lão ra, bức lão phải nói ra nơi giấu hộp. Chỉ nghe Lôi Chấn than:

– Cha, lại nhắc đến, hài nhi lớn như thế này, cũng chưa từng xem qua cái hộp đó!

Lôi Hành Không hô hô cười rộ, đáp:

– Vội gì chứ, đợi ta sau trăm tuổi, cái hộp đó chẳng phải là vật trong tay con sao?

Lôi Chấn đáp:

-Hài nhi không phải tò mò, chỉ nghĩ thêm một người xem xét, càng thêm khả năng mở được hộp.

Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói:

-Nói năng nhảm nhí gì thế? Chiếc hộp sắt này cấu tạo kì xảo, lão phu tham khảo đã bao nhiêu năm, cũng không hiểu ra, ngươi thì nông cạn thiển cận thế, hừ, nói đến chuyện mở hộp, không phải là kẻ ngốc nói mơ sao?

Lôi Chấn vội đáp:

– Cha, con…

Lôi Hành Không không còn kiên nhẫn nói:

– Được rồi, con trên đường đã mệt, đi nghỉ đi.

Không lâu sau, chỉ thấy Lôi Chấn buồn bực không vui, từ trong đường đi ra, vừa qua cửa thứ hai, bỗng nhiên quay người, nấp tại sau một cây cột trụ, lấp ló nhìn vào bên trong đường. Liễu Lương hai người trên cao nhìn rõ, trong lòng bất ngờ, Liễu Oanh Oanh gỡ một miếng ngói, nhìn qua khe hở, chỉ thấy Lôi Hành Không bắt đầu đi tới đi lui, bước chân lộn xộn, tựa hồ trong lòng không yên, bước một hồi lâu, bỗng nhiên bước ra cửa, vội vàng đi tới hướng Nam.

Không đợi lão đi xa, Lôi Chẫn đã từ sau cây trụ bước ra, không đi đường chính, vượt tường mà đi, dần dần đi xa. Liễu Oanh Oanh kéo kéo áo Lương Tiêu, hai người nương theo phòng xá mà bám theo, bám sát phía sau. Ba nhóm người theo bám theo đuôi mà đi, Lôi Hành Không trong lòng có lí do không nói ra, đi đường đơn giản nhất. Đi được một hồi, chợt có tiếng nước, tiến về trước một chút, liền thấy một con kênh làm bằng đá, nước suối từ sau núi chảy ra, theo kênh đá đi vào trong bảo, cung cấp nhu cầu sử dụng hằng ngày. Trong kênh nước trong thấy đáy, rêu bám xanh rờn, một chiếc cầu cong rộng sáu thước, hai đầu cầu nằm trên giả sơn, dây leo quấn quít thả xuống, xanh đến mát mắt.

Lôi Hành Không bước lên cầu cong, nhìn quanh không thấy ai, cúi xuống tay mò xuống dưới cầu. Ba người kia cảm giác kì lạ: “Chẳng nhẽ hộp sắt lại nằm dưới gầm cầu? Thật chẳng ai ngờ tới.” Đoán một hồi, chỉ nghe có tiếng cạch, giả sơn ở đầu cầu lộ ra một vết nứt, gần đủ cho một người ra vào, Lôi Hành Nhân lách người đi vào, vết nứt trên đá lập tức khép lại.

Ba người bỗng nhiên đại ngộ, thì ra gần dưới nước có cơ quan mở cửa, xem tình hình như thế hộp sắt nhất định nằm trong giả sơn. Giấu hộp như thế quả thật là táo bạo, ai có thể ngờ, một vật trọng đại như thế lại bất ngờ nằm ở giả sơn bên đường, cơ quan mở cửa lại nằm dưới gầm cầu.

– Trong giả sơn sợ có cơ quan hiểm độc, để hắn vào trước, nếu hắn đắc thủ, chúng ta lại đến đoạt lấy.

Lương Tiêu tuy thấy kế sách này quá ư thất đức, nhưng cũng không tiện phản kháng, chỉ đành lặng lẽ tuân theo.

Lôi Chấn xắn ống tay áo, mò tay dưới nước một hồi, bỗng lộ vẻ vui mừng, “cách” một tiếng, giả sơn lộ ra một vết nứt trên đá, Lôi Chấn đi vào trong, vết nứt liền khép lại. Hai người trên nóc nhà nhìn chăm chú vào cửa đá, trong lòng căng thẳng, chỉ đợi Lôi Chấn bước ra sẽ đánh hắn không kịp trở tay.

Qua một hồi, giả sơn mở ra, Lôi Chấn chán nản đi ra, có dáng suy nghĩ, vội bước hướng lối ra đi mất. Liễu Oanh Oanh thấy hắn có vẻ không lấy được thiết hạp, trong lòng cảm thấy kì quái, đợi Lôi Chấn đi xa, cùng Lương Tiêu nhảy xuống khỏi mái ngói, vội đến bên cầu, tay mò vào trong nước một hồi, bỗng nắm được một cái vòng bằng sắt, vận kình kéo một cái, giả sơn kẹt một tiếng rồi mở ra. Hai người lần lượt bước vào trong cửa, thì thấy trong giả sơn là một căn phòng nhỏ hẹp, vừa lạnh vừa ẩm.

Liễu Oanh Oanh đóng thạch môn, tia sáng như sợi tơ, theo lỗ hổng nhỏ lọt vào, chiếu sáng được tình hình trong phòng mờ mờ có thể phân biệt. Góc Đông Bắc có một tủ sắt cao năm xích, chôn vào lòng đất, trên bề mặt có sáu ổ khoá lớn, mỗi ổ khóa dày vô cùng, rỉ sắt bám đầy. Lương Tiêu vận kình xoay một cái, khó khăn lắm mới chuyển được một chút, Liễu Oanh Oanh cười nói:

– Tiểu sắc quỉ, tránh đường ra, đừng làm cản trở tay chân bổn cô nương.”

Lương Tiêu bước về phía sau, trong phòng chật hẹp, đứng hai người, liền va ngực vào nhau. Lương Tiêu chỉ cảm thấy Liễu Oanh Oanh thân hình mềm mại nóng như lửa, cả người nóng khô, may mà bức tường lạnh lẽo, hắn hết sức tập trung tinh thần vào cái lạnh lẽo sau lưng, trong đầu dần dần bình tĩnh, thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh nắm lấy hai sợi dây sắt vừa mỏng vừa dài, đút vào trong miệng khóa mà ngoáy(, từ này dùng tức cười quá), qua một hồi, cách một tiếng, mở ra một ổ khóa lớn, Lương Tiêu âm thầm bội phục: “Oanh Oanh tự xưng nữ tặc, quả thật có khả năng của phường giang hồ.”

Sáu ổ khóa lớn này là Lôi Hành Không thỉnh thợ thủ công lành nghề chế tác, mỗi một ổ khóa không chỉ phức tạp, lại còn không có một điểm tương đồng nào, Liễu Oanh Oanh tay nghề tuy cao, mở liền bốn ổ, cũng phải yêu kiều thở gấp, tóc mai ẩm ướt, nàng chợt cảm thấy trên trán có mồ hôi, bèn dựa vào vai Lương Tiêu nghỉ ngơi. Lương Tiêu được tấm thân ấm mềm của nàng dựa lên, trong lòng chợt rung động, cúi xuống tai ngọc, nhẹ giọng nói:

– Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh tim bỗng rung động, ưm một tiếng không đáp, lại nghe Lương Tiêu nhè nhẹ kêu:

– Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh tim đập rộn ràng, như thể ngàn tơ quấn lấy, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, tư vị khó nói, khẽ làu bàu:

– Có lời thì nói, làm gì mà gọi mãi?”

Lương Tiêu rạo rực lên tiếng, bị nàng hỏi vậy, nên chẳng biết cách trả lời như thế nào, nhất thời thu hết can đảm, hôn nhẹ lên vành tai tròn trịa của nàng, Liễu Oanh Oanh trong lòng đại loạn, nhất thời chẳng biết trách cứ ra sao. Đang lúc bối rối, bỗng nhiên chát một tiếng vang tới, cửa đá bỗng mở, ánh sáng chiếu thẳng vào, chiếu lên người cả hai. Hai người cả kinh, liền nghe có tiếng bước chân đi tới, càng lúc càng gần.

Lương Tiêu liền kéo tay Liễu Oanh Oanh, đang định ra khỏi cửa nghênh địch, bỗng nghe hừ một tiếng đầy giận dữ, Lôi Hành Không cao giọng hô:

– Lôi Chấn!

Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, Lôi Chấn run rẩy nói:

-Cha…người…người tại sao lại đến đây?

Trong phòng hai người thầm kêu khổ, với một trong hai người đó đã khó đối phó, lúc này phụ tử cùng đến, chẳng phải là tình hình cực kì xấu sao. Chỉ nghe Lôi Hành Không hừ một tiếng, đáp:

– Ngươi cầm theo Khai Sơn Phủ(búa Khai Sơn) làm gì? Định bổ củi hay là cắt cỏ?

Thì ra Lôi Chấn lần trước không mở được tủ sắt, liền đi lấy phủ, định muốn dùng sức mạnh chặt khóa phá tủ, ai ngờ Lôi Hành Không quay trở lại, bắt hắn dừng lại. Lôi Chấn vạn phần quẫn bách, không biết đáp sao.

Lôi Hành Không tựa hồ giận dữ, thở hồng hộc một trận, liền nói:

-Ta đến phòng của ngươi thì không thấy ai, liền biết ngươi có gì mờ ám! Hừ, ta hỏi ngươi, ngươi làm như vậy, có phải là vì con mụ họ Sở kia không?

Liễu Oanh Oanh nhân lúc hai người nói chuyện, bắt đầu mở ổ khóa thứ sáu. Lương Tiêu thất kinh, vội vàng đưa tay ngăn nàng dừng lại, nhưng Liễu Oanh Oanh thấy như không thấy, chỉ cố tập trung mở khóa. Chỉ nghe Lôi Chấn phân bua một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:


-Cha, Nhị Nương biết được chuyện này, mười phần tức giận.

Lôi Hành Không giận dữ nói:

-Ả tức giận, ta thì không tức giận hả? Hừ, có vợ thì không cần tổ tông có phải không?”

Có lẽ tâm tình kích động ghê gớm, thanh âm cũng đã run run. Lôi Chấn trầm mặc một hồi, sau đó liền chậm rãi nói:

-Lần trước con chém một chân của Tinh nhi, Nhị Nương cùng lão đại không vui, nếu không đem thiết hạp trả lại Sở gia, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không để ý tới con.

Lôi Hành Không phì một tiếng, giận dữ nói:

-Thiên hạ nữ nhân nhiều như lông trâu, đâu phải chỉ mình ả? Không để ý càng tốt, chỉ cần không phải con mụ đó là có thể giải quyết tất cả mọi phiền hà.

Lôi Chấn vội đáp:

– Như thế không được, thiên hạ nữ tử dù có nhiều chăng nữa, hài nhi chỉ yêu mỗi một Nhị Nương thôi.

Lôi Hành Không liền bực tức, cao giọng quát:

-Không có chí khí gì cả, lúc đầu ngươi cưới con mụ đó, lão phu không có cách nào vui được, chỉ thấy ngươi sống dở chết dở, Sở Tiên Lưu lại ra mặt bênh giúp, ta mới miễn cưỡng chấp nhận. Ngươi hỏi ta tại sao không truyền thiết hạp cho ngươi? Hừ, một khi truyền cho ngươi, chỉ sợ đổi tay rơi vào tay con mụ đó. Ai, lão tử tính tới tính lui mà không tính ra tại sao lại sinh hạ một kẻ vô dụng như ngươi.

Chỉ nghe một tiếng, tựa hồ có người quì xuống, chỉ nghe Lôi Chấn run run nói:

– Cha, muốn đánh muốn giết, người cứ ra tay, nhưng muốn con và Nhị Nương chia tay, tuyệt đối không thể.

Lương Tiêu nghe thấy như vậy, trong tim chợt nóng: “Tên họ Lôi này hình dáng thô lỗ bất kham, hóa ra bên trong lại là một kẻ si tình.” Nghĩ tới đây, chỉ nghe cách một tiếng, ổ khóa thứ năm đã bị Liễu Oanh Oanh mở ra.

Lôi Hành Không kêu í một tiếng, nói:

-Âm thanh gì vậy?

Lôi Chấn đáp:

-Hình như là bò sát kêu.

Lôi Hành Không nói:

– Nói năng linh tinh, làm gì có bò sát gì. Rõ ràng là tiếng cục đá trên giả sơn bị gió thổi rơi xuống.

Liễu Oanh Oanh trong lòng bối rối, chỉ nghe hai người này thao thao một hồi, vẫn không bước tới, bỗng nghe Lôi Hành Không than rằng:

– Được rồi, Chấn nhi, ngươi dừng lại được rồi, chúng ta cũng là cha con, vạn sự đều có thể thương lượng.

Lôi Chấn rõ ràng tâm tình kích động, run run đáp ứng, lại hỏi:

-Phụ thân, việc đã tiết lộ, kết thúc như thế nào?

Lôi Hành Không cười lạnh, thản nhiên nói:

– Đã có một thiết hạp giả, lại không thể có cái thứ hai sao?

Lôi Chấn bỗng nhiên đại ngộ, liền buồn bã nói:

– Bây giờ thời gian gấp rút, làm sao có thể lại làm giả một cái nữa?

Lôi Hành Không đáp:

-Ta sớm biết có ngày này, cũng đã sớm đem thiết hạp giả làm ba cái, khiến cho tên họ Sở kia không biết thật giả…

Vừa nói dứt lời, bỗng nghe Lôi Chấn la lớn:

-Cha…người làm gì vậy?

Lôi Hành Không cười lạnh:

-Ta sợ ngươi chịu không được dụ dỗ của con mụ kia, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nên phải đổi chỗ cất cái hộp thật này thôi.

Lương Tiêu trong lòng giật mình, Liễu Oanh Oanh đang nghĩ làm sao để mở ổ khóa thứ sáu, nghe thấy thế, thân hình mềm mại khẽ rung lên, dừng lại. Chỉ nghe Lôi Chấn nói:

-Cha, hộp sắt này dù sao cũng không có cách nào mở ra, Lôi Sở hai nhà chúng ta tại sao vì cái phế vật này mà kết oán?

Cứ đưa cho Sở gia, sợ rằng bọn họ cũng không có khả năng mở hộp ấy chứ.

Lôi Hành Không cao giọng quát:

-Đánh rắm, ngươi càng nói càng chẳng ra gì, được lắm, nếu đã như vậy, lão tử kết liễu ngươi…”

Vừa mới nói xong, bỗng có tiếng kêu dịu dàng nhưng gấp gáp:

– Khoan đã.

Lương Liễu hai người nghe ra thanh âm của Sở Vũ, trong lòng vui mừng:

-Bà ta đến đúng lúc thật.

Chỉ nghe Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không ngoài dự định, chậm rãi nói:

-Cái con giảo hoạt, lão phu không dùng khổ nhục kể, xem ra ngươi không chịu hiện thân. Sở lão đại, ngươi cũng đến sao?

Nguyên lai bọn Sở Cung bướng bỉnh không muốn bỏ cuộc, nên vẫn truy tìm Liễu Oanh Oanh, Sở Vũ quay về chưa xa, liền gặp anh, nói ra nguyên nhân, cùng đi dến Lôi Công Báo, tìm Lôi Hành Không xử lí. Lôi Hành Không vừa rồi phát hiện ra hai người, liền giả vở muốn giết Lôi Chấn, bức bách Sở Vũ hiện thân.

Chỉ nghe Sở Cung cười lạnh nói:

-Lôi lão quỷ, ngươi lén lút lấy đồ giả thay đồ thật, làm tốt lắm.

Lôi Hành Không cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Chỉ nghe Lôi Chấn sít giọng nói:

-Nhị nương, ta… ta quả thật vô dụng!

Sở Vũ thở dài nói:

-Đại lang, vừa rồi nghe thấy những lời chân tâm của chàng, thiếp thật vui sướng. Kì thật, thiếp không nên trách mắng chàng, so với tấm ý chàng dành cho thiếp, Thuần Dương Thiết Hạp đó có đáng gì? Nếu không có người mình yêu thương, dù có là thiên hạ vô địch, cũng chẳng có gì thú vị. Đại lang, chúng ta đơn giản là không quản bất cứ việc gì nữa, dẫn theo Tinh nhi đi thật xa…

Lôi Hành Không phì một tiếng, ngắt lời bà nói:

-Sở Nhị Nương, nam tử Lôi gia chúng ta muốn đến muốn đi, do ngươi điều khiển đấy à?

Bỗng nghe Sở cung hét lớn:

-Tên họ Lôi kia, nói nhảm vừa thôi, ngoan ngoãn đưa ra thiết hạp thật, ta sẽ cầu xin tam thúc, tha ngươi tội chết.

Lôi Hành Không cười lạnh đáp:

-Không cần đem Sở Tiên Lưu ra dọa ta. Bình thường có câu: bắt giặc phải bắt tang vật, bắt ngoại tình phải bắt một đôi, ngươi nói ta ngụy tạo thiết hạp, có bằng chứng gì?

Lão tính chắc rằng thiết hạp ở Sở gia bị trộm, tịnh không có bằng chứng có thể đối chất, cho nên chẳng có gì phải sợ, một mực phủ nhận.”

– Ngươi đẩy sạch trách nhiệm cho người khác hả. Hắc, nếu ta nói thiết hạp đó ở trong giả sơn, ngươi có gan dám để ta vào tìm không?

Lương Liễu hai người nghe thấy như vậy, trái tim chợt như chùng xuống. Chỉ nghe Lôi Hành Không hô hô cười rộ đáp:

-Sở Lão Đại, đây không phải là Thiên Hương Sơn Trang, ngươi muốn tìm là tìm được sao?

Sở Cung lạnh lùng nói:

-Ta không tin.

Chỉ nghe có tiếng keng vang lên, tựa hồ đao kiếm xuất vỏ, lại nghe có tiếng kình phong rít, Sở Cung phát ra tiếng hừ bực bội, Lôi Hành Không cười to nói:

– Sở Lão Đại, ngươi đến Lôi Công Bảo gây sự, chỉ sợ không được như ý đâu (vì trình kém quá ).

Kình phong vù vù, quyền cước càng nhanh.

Sở Vũ la to:

-Đại ca, em đến giúp anh đây.”

Câu nói vừa dứt, chợt nghe keng một tiếng, tựa như có tiếng đao kiếm rơi xuống đất, Sở Vũ hoảng hốt nói:

– Đại Lang, anh làm gì thế…”

Chỉ nghe Lôi Chấn nghẹn ngào nói:

– Nhị nương, ta đối với nàng là tình nghĩa, đối với cha là hiếu đạo, ai, từ xưa hiếu nghĩa khó có thể lưỡng toàn, đã không phải rồi.

Sở Vũ trầm mặc một hồi, thê lương nói:

– Nói tới nói lui, tôi với anh giống nhau, cũng tốt, xem kiếm.

Quyền phong kiếm kêu, chốc lát vang động một khoảng.

Liễu Oanh Oanh nghe bên ngoài bọn họ binh binh bàng bàng, đả đấu ác liệt, bèn lợi dụng sự ầm ĩ đó, bình tĩnh trở lại, khều vào ổ khóa thứ sáu, dùng lực nâng két sắt một cái, chẳng hiểu sao két sắt vẫn bất động. Liễu Oanh Oanh thất bại ngay lúc gần thành công, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đưa tay sờ vào, nhưng cảm thấy trên đỉnh két sắt có cái gì lồi lên, hình thành một hình dáng kì quái, là một hình bát quái đủ góc cạnh, trong lòng biết ngay là cơ quan, liền xoay trái xoay phải, không ngờ hình bát giác đó lại có khả năng chuyển động, Liễu Oanh Oanh trong lòng vui sướng, chuyển tới chuyển lui, nhưng két sắt vẫn chẳng có động tĩnh.

Lương Tiêu trong bóng tối khó nhìn được vật, chỉ cảm thấy tấm thân thơm mềm của Liễu Oanh Oanh ướt đãm mồ hôi, yêu kiều thở mạnh, tựa hồ thập phần lo lắng, trong lòng biết nàng gặp vấn đề khó khăn, liền đưa tay mò lên két sắt, vừa hay chạm phải một hình bát giác, không kìm được “ồ” một tiếng, nói:

-Đây là một ổ khóa Bát Quái.

Liễu Oanh Oanh thấy kì lạ hỏi:

– Tiểu sắc quỉ ngươi làm sao biết được?

Lương Tiêu đáp:

-Ta có xem qua sách về cơ quan, đây là một loại khóa ngầm, trên khóa có khắc một hình tiên thiên bát quái, nhưng phương vị của bát quái đã bị Lôi lão quỷ xoay loạn cả rồi, chỉ có chỉnh đúng phương vị bát quái cùng tám hướng Đông Tây Nam Bắc thì mới mở được khóa ngầm.

Liễu Oanh Oanh nghe thấy liền cảm thấy vui mừng, vội vã nói:

– Thế ngươi có hiểu được bát quái phương vị không?

Lương Tiêu đáp:

– Ta dù hiểu, nhưng trong này tối om, trời trăng mây sao gì cũng không có, làm sao phân biệt đuợc Đông Tây Nam Bắc? Lại nói, tính ra nếu lấy được thiết hạp, chúng ta cũng làm sao ra ngoài?

Liễu Oanh Oanh bĩu môi nói:

– Không có gan sao? Đụng núi mở đường, gặp sông làm cầu, thế nào cũng có biện pháp.

Từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, khều vào khóa ngầm. Lương Tiêu giữ tay nàng lại, nói:

-Ổ khóa này thập phần tinh xảo, nếu khều vào làm hư, sau này không có cách nào mở ra được. Ưm, để ta nghĩ chút, Lôi lão quỷ nếu đã để khóa sắt tại nơi đây, chắc chắn phải có phương pháp tìm phương hướng trong phòng tối này.

Hắn trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên đầu có một lỗ nhỏ ánh sáng xuyên vào, bỗng nhiên lóe ra một ý, cười nói:

-Hóa ra như thế, Lôi lão quỉ quả thật gian hoạt.

Liễu Oanh Oanh kì lạ hỏi:

– Gian hoạt thế nào?

Lương Tiêu đáp:

-Ta lúc đầu tưởng lỗ nhỏ này để có chút ánh sáng, hóa ra còn một công dụng khác.

Liễu Oanh Oanh yêu kiều giận nói:

– Có gì thì nói đi, đừng nhử người ta thế.

Lương Tiêu nói:

-Nàng biết là mặt trời mọc hướng Đông lặn hướng Tây, lúc ở tại hướng Đông, ánh sáng phải chiếu qua lỗ nhỏ, chiếu xéo qua hướng Tây. Nếu mặt trời ở hướng tây, ánh sáng chiếu qua lỗ nhỏ, tất nhiên phải chiếu tới hướng đông.

Đây vốn là đạo lí cực kì tầm thường, Liễu Oanh Oanh nghe lập tức hiểu liền, theo lỗ nhỏ mà nhìn, quả nhiên có một tia sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu xéo vào trong phòng, lưu lại phía trước hộp sắt một điểm sáng. Lại nghe Lương Tiêu nói tiếp:

-CHúng ta lúc nãy vào, là khoảng giờ mão (khoảng 5-7 h sáng), lúc đó thái dương vẫn còn ở hướng đông, cho nên hướng mà tia sáng này chỉ, chính là Tây phương, trong tiên thiên bát quái, tây phương đích thị quẻ Đoài.

Trong “Dịch Kinh”, tiên thiên bát quái (tám quẻ) có phương vị lần lượt, quẻ Li tại hướng Nam, quẻ Khảm tại hướng Bắc, quẻ Đoài tại hướng Tây, quẻ Chấn tại hướng Đông, quẻ Càn tại hướng Tây Bắc, quẻ Khôn tại hướng Tây Nam, quẻ Tốn tại hướng Đông Nam, quẻ Cấn tại hướng Đông Bắc. (BadLuckGuy: ngoài lề cho zui, tự nhiên nhớ câu đối của Trạng Quỳnh, Lợn cấn ăn cám tốn, chó khôn chớ cắn càn )

Lương Tiêu xác định hướng nào là hướng Tây, liền sờ trên bề mặt Bát Quái biểu tượng quẻ “Đoài”, xoay qua hướng Tây, quẻ “Li” tất nhiên chuyển ngược sang hướng Đông. Đông Tây đã định, sáu phương vị còn lại lần lượt yên vị. Liễu Oanh Oanh nhìn thấy thế trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu sắc quỷ biết nhiều hiểu rộng, không phải chỉ toàn ba hoa.” Đợi đến khi Lương Tiêu đưa quẻ Càn sang hướng Tây Nam, tiên thiên Bát Quái tất cả đều đúng vị trí, bỗng nghe được trong két sắt có tiếng cạch cạch. Lương Tiêu dùng lực nâng lên, vỏ sắt nặng nề theo tay mà mở ra, thì ra két sắt này bên ngoài dày vài xích, bên trong lại chật hẹp, rộng không quá một xích, dù có dùng búa sắt cũng khó mà phá vỡ. Liễu Oanh Oanh đưa tay vào bên trong, sờ thấy một hộp sắt hình khối khoảng nửa xích, chạm vào thấy lạnh lẽo, tịnh không có điểm gì đặc biệt. Liền lập tức cầm lấy bỏ vào túi gấm.

Lúc này, bỗng nhiên nghe Sở Cung hừ một tiếng bực bội, dường như bị thua. Liễu Oanh Oanh thấp giọng nói:

– Chúng ta len lén trốn ra.

Lương Tiêu gật đầu một cái, đề khí khinh thân, đang định lao ra, chợt nghe một tràng cười dài, vang vọng giữa không trung trong Lôi Công Bảo, một thanh âm trong vang từ xa truyền đến:

– Lôi bảo chủ ở đâu? Thần Ưng môn vãn bối Vân Thù cầu kiến!

Lương Liễu hai người nghe thấy như thế, cùng lúc đại kinh, tựa hồ quên cả động đậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.