Đọc truyện Côn Luân – Chương 27: Phong ba hiểm ác
Hán tử áo lam nhìn bốn người đã đi xa, chắp tay trước ngực nói:
– Đa tạ hai vị đã giúp đỡ.
Liễu Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng nói
– Tiểu sắc quỷ, chúng ta đi thôi!
Lương Tiêu nói:
– Hắn ta thương thế trầm trọng, nếu không cứu chữa kịp thời, e rằng sẽ không sống được, thấy chết không cứu, thật không phải. Truyện “Côn Luân ”
Liễu Oanh Oanh gắt nói:
– Ngươi muốn làm phật sống hả? Hừ, người này lúc đả đấu dùng toàn mưu mô quỷ kế, tuyệt đối không phải người tốt.
Lương Tiêu mỉm cười nói:
– Nói đến mưu mô quỷ kế, chẳng phải cô với tôi cũng thường dùng đó sao?
Liễu Oanh Oanh nói:
– Nhưng hắn đã giết rất nhiều người.
Lương Tiêu nói:
– Long Nhập Hải cũng không phải đã giết rất nhiều người sao? Hắn không giết người ta, người ta cũng giết hắn, cũng là thân bất do kỷ.
Lương Tiêu đã từng được hán tử áo lam bênh vực ở Tuý Dã Bất Quy lâu, nên rất cảm kích cái đức của y, rất có thiện cảm với y, hơn nữa thiếu niên có chí tiến thủ thường sùng bái kẻ mạnh,. Lương Tiêu không phải là ngoại lệ, mắt thấy lam bào hán tử anh hùng xuất chúng, trong lòng khâm phục, không muốn để người này chết uổng nên hết sức bênh vực. Liễu Oanh Oanh cãi cọ một hồi tức quá dậm chân nói: Truyện “Côn Luân ”
– Nhưng hắn ta là người Mông Cổ, bọn Mông Cổ người nào cũng xấu, chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lương Tiêu biến sắc, phất tay nói:
– Được lắm, nói như vậy, mẹ ta là người Mông Cổ, ta cũng là người Mông Cổ, chẳng phải người tốt. Rồi bước thẳng theo hướng lam bào hán tử. Liễu Oanh Oanh dịu lại, vội nói:
– Tiểu sắc quỷ ngươi điên à, ta không biết mẹ ngươi, ngươi không nói, làm sao ta biết mẹ ngươi là người Mông Cổ. ”
Đoạn lấy trong tay áo ra một cái lọ sứ, hừ nhẹ một tiếng nói
– Thuốc Kim Sang đây, ngươi đem đắp cho hắn. Lương Tiêu thực ra không hề giận cô ta, tiện tay nhận lấy, thoa cho lam bào hán tử, thuốc kim sang này là thánh dược Đại Tuyết Sơn, thập phần linh nghiệm, chỉ trong khoảnh khắc vết thương đã ngưng chảy máu. Lam bào hán tử gật đầu mỉm cười nói:
– Đa tạ nhị vị.
Liễu Oanh Oanh ở tửu lâu đã có xích mích với anh ta, vẫn không vừa lòng, cười nhạt:
– Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, cuối cùng, lại để một người con gái như ta cứu.
Lam bào hán tử không hề tức giận mỉm cười nói:
– Cô nương dạy rất phải, nhị vị có ơn cứu mạng, Nhan Nhân Bạch suốt đời không quên.
Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi rõ ràng là người Mông Cổ, sao tên gọi lại như người Hán thế ?
Nhan Nhân Bạch cười nhẹ nói:
– Phương bắc Hồ Hán như một, hà tất phân biệt tên gọi?
Liễu Oanh Oanh trong lòng nghi ngờ, nhưng thầm nghĩ nếu tiếp tục truy vấn, tên Mông Cổ này tất chỉ chối quanh, đành tạm thời nhẫn nại, đồng thời đề cao cảnh giác.
Lương Tiêu băng bó vết thương cho Nhan Nhân Bạch xong thì nói:
– Nếu ngươi muốn sang sông, chúng ta có thể đồng hành.
Nghe vậy, Liễu Oanh Oanh nói:
– Tiểu sắc quỷ, ta nghĩ, tốt hơn hết là không qua sông.
Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:
– Vậy thì đi đâu?
Liễu Oanh Oanh le lưỡi bật cười nói:
– Lôi, Sở hai nhà đều biết ta đi ngựa, hẳn đoán bổn cô nương tất sẽ đi qua sông. Hừm ta lại không qua sông, mà kiếm một chiếc thuyền cá xuôi dòng xuống hướng tây, rồi đánh thẳng vào sào huyệt Lôi Công Bảo.
Nhan Nhân Bạch mục quang lóe sáng, vỗ tay nói:
– Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, thật là một ý hay.
Liễu Oanh Oanh hừ một tiếng, không thèm nhìn nói:
– Tiểu sắc quỷ, ta hỏi ngươi, chúng ta đến Lôi Công Bảo, có phải đem theo gã này không?
Lương Tiêu nói:
– Giết người phải thấy máu, cứu người phải cứu đến cùng, cứu người không thể cứu nửa vời, bỏ đi không quản?
Liễu Oanh Oanh bĩu môi nói:
– Tùy đấy!
Lương Tiêu thấy cô ta không phản đối, trong lòng hoan hỉ, kéo con ngựa chiến, giúp Nhan Nhân Bạch lên ngựa. Nhan Nhân Bạch nhìn xác Long Nhập Hải, thần sắc ảm đạm, than:
– Tiểu huynh đệ, thập tam thiết vệ này theo ta nam chinh bắc chiến lập vô số công lao, hôm nay vì ta mà chết, lòng đau không kể xiết. Tại hạ thân thể bất tiện, không thể đào huyệt chôn họ, mong cậu giúp ta.
Lương Tiêu nghĩ thầm: “Mười ba tráng sĩ này vì hộ chủ mà chết, nghĩa khí thâm trọng, ta đây không thể không giúp. “Lập tức rút ra Ảo Nguyên kiếm, đào một cái hố lớn, chôn cất mười ba thi hài. Nhan Nhân Bạch nhìn Long Nhập Hải nói:
– Người này hào khí can vân, thương pháp cao siêu, quả là bình sanh địch thủ của ta. Tiểu huynh đệ, ngươi giúp ta an táng người này được không?. Lương Tiêu đối với hào khí, võ công của Long Nhập Hải cũng thập phần bội phục, gật đầu nói:
– Được, ông ta thực là một hảo hán.
Đoạn đào một cái huyệt chôn cất cho Long Nhập Hải, rồi lấy một phiến đá khắc danh tự làm bia.
Lúc này có người, Liễu Oanh Oanh không tiện mắng Lương Tiêu gây trò hoạt náo, toàn lo những việc không liên quan, nhưng trong lòng không vui, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Tiêu tất tả đào bới, không giúp đỡ gì.
Sau khi mọi việc sắp xếp xong, ba người tiếp tục đi dọc bờ sông, không lâu sau gặp một bến thuyền, cột buồm như rừng, buồm trắng giống như những chiếc cánh. Chưa đi đến gần, trước mặt xuất hiện một lão lái thuyền người gầy nhỏ, trên cánh tay gân xanh chằng chịt, bước lên trước cười nói:
– Ba vị muốn đi thuyền phải không? Lão có thuyền lớn năm trượng, đi vừa nhanh vừa êm, đảm bảo các vị cảm thấy thoải mái”.
Vừa nói vừa chi một con thuyền to trên sông. Đầu thuyền có một chàng trai trẻ đang ngồi, mắt hướng về phía bờ chờ đợi.
Liễu Oanh Oanh cười nói:
– Lão bá, chúng ta đến Giang Lăng, hết bao nhiêu tiền?
Lão nhà thuyền thấy có mối hàng lớn, không giấu vẻ vui mừng ra mặt, giơ hai ngón tay lên nói:
– Đến Giang Lăng, mười hai lượng bạc.
Liễu Oanh Oanh mỉm cười nói:
Ta đưa cho ông trước 5 lượng, đến Ngạc Châu, sẽ trả nốt phần còn lại,
Vừa nói vừa rút bạc đưa cho lão nhà thuyền. Lão thuyền vui mừng hướng về người thanh niên kia hô:
– Phù nhi, sinh ý xong rồi!
Vừa nói vừa dẫn đường, đi được hai bước hốt nhiên nghe phía sau Liễu Oanh Oanh kinh hô “A, lùi lại mau. ” Lão thuyền phu cảm thấy một luồng kình phong từ phía sau ập đến, không kịp suy nghĩ, hoảng hốt tránh nhanh sang bên trái, khi quay lại nhìn thấy một con ngựa vụt qua sát người, nhất thời toàn thân lạnh run.
Liễu Oanh Oanh bước tới hai bước, ghìm cương ngựa lại, xin lỗi:
– Đã làm lão bá hoảng sợ, con ngựa điên này đột nhiên trở tính hoang
Lão nhà thuyền cười nói
– Không có gì không có gì, cô nương lần sau buộc ngựa cho chắc là được.
Nói đoạn chuyển thân đi tiếp. Lương Tiêu cũng Liễu Oanh Oanh nhìn nhau, cước bộ chậm lại, đi tụt về phía sau. Lương Tiêu trầm giọng nói:
– Lão đầu này biết võ công”.
Liễu Oanh Oanh gật đầu:
– Phải, ta lúc nãy dùng Yên Chi thử lão, khiến lão bất ngờ mà lộ ra công phu, quả nhiên không sai.
Lương Tiêu ồ lên một tiếng, nhíu mày nói:
– Lúc nãy đến, lão phải thấy Nhan Nhân Bạch toàn thân đầy máu, vậy mà không hỏi một câu, đã tuỳ tiện để chúng ta lên thuyền, thật đúng là điều cực kì bất hợp tình lý.
Liễu Oanh Oanh cười nhẹ nói
– Lão ta có kế hiểm, ta cũng có mưu sâu (nguyên tác: lão có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường). Chúng ta tương kế tựu kế, lên thuyền, hí lộng một phen.
Lương Tiêu cũng đã có ý vậy, đồng ý ngay: ” Tốt lắm.”. Hai người đều gan to mật lớn, vừa đề xuất là đều đồng ý. Nhan Nhân Bạch nghe hai người bàn bạc được một lúc, không nhịn được nhăn nhó, vết thương lại tái phát.
Ba người dắt ngựa lên thuyền, người thanh niên lúc trước bước lên tiếp đón, chỉ thấy anh ta mặc bố y sam, da ngăm đen, lông mày và mắt như người chết, liếc nhìn Liễu Oanh Oanh một cái, rồi cúi đầu, tháo sợi dây buộc thuyền.
Mọi người vào trong khoang thuyền ngồi xuống, hai người đầu thuyền hô lớn một tiếng, thuyền phu nhổ neo dong đi, đến giữa sông, nhắm hướng tây. Một đoạn hành trình yên ả, Liễu Oanh Oanh cả đêm trước không nghỉ chân, hết sức mệt mỏi, ngả xuống dựa vào vai Lương Tiêu ngủ. Nhan Nhân Bạch thuỷ chung không nói tiếng nào, chỉ chú tâm vận công điều tức. Lương Tiêu không có người nào để nói chuyện, nhàn rỗi không biết làm gì, quơ lấy một thanh gỗ nhỏ, viết lên mặt đất một đề toán, rồi tự giải, cảm thấy cực kì hứng thú.
Đi được một đoạn nữa, gần đến giữa trưa, lão nhân lái thuyền bưng một bát canh cá còn nóng hổi đến, đặt lên bàn, cười nói:
– Người trên sông nước, chẳng có gì để đãi khách, món này là canh cá tươi hấp xin mời thưởng thức.
Liễu Oanh Oanh nghe tiếng tỉnh lại, ngửi thấy mùi thơm từ bát canh, cười nói:
– Lão có rượu không?
Lương Tiêu nhíu mày nói:
– Cô lại uống nữa à? Chẳnglẽ hôm qua uống còn chưa đủ?
Liễu Oanh Oanh đánh một quyền vào lưng Lương Tiêu giận dỗi:
– Không cần ngươi xen vào việc của bổn cô nương. “
Lão nhà thuyền cười nói:
– Rượu trên thuyền cũng có một ít, để lão đi lấy. Liễu Oanh Oanh cằn nhằn:
– Bởi câu nói của ngươi, làm ta mất hết cả tửu hứng.
Lão nhà thuyền thấy vậy cười lớn nói:
– Các vị cứ tự nhiên. Tuy vậy vẫn đứng một bên chưa chịu đi.
Liễu Oanh Oanh thấy vậy cười nói:
– Lão bá nếu có việc gì xin cứ tự tiện.
Lão nhà thuyền hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói:
– Phải phải, lão đã hết việc, các vị ăn xong, lão sẽ quay lại thu dọn.
Nói xong quay đầu rời khỏi khoang thuyền.
Liễu Oanh Oanh thấy lão đã đi, lập tức lấy ra một chiếc khăn tay, xé thành ba mảnh, nhẹ nhàng đưa cho hai người còn lại. Ba người đưa mắt nhìn nhau, ngấm ngầm hiểu ý, quây tròn lại gần bàn, lần lượt nâng chén vờ như uống. Liễu Oanh Oanh bỗng run tay, làm canh trong muôi bắn lên tay áo Lương Tiêu, vội kêu “Ối chà” rồi thò tay ra phẩy phẩy, Lương Tiêu cũng cúi đầu sát lại. hai người tận dụng cơ hội, nhổ canh cá vào khăn. Nhan Nhân Bạch giả bộ vết thương ở ngực chưa lành, vừa uống vừa ho, cũng nhổ sạch canh vào cái khăn trong tay. Truyện “Côn Luân ”
Liễu Oanh Oanh cười bảo:
– Bát canh cá này mùi vị rất thơm ngon, có thêm nữa thì hay quá
Nnói đoạn bưng chén canh lên định uống, bỗng thân hình khẽ rung, lớn tiếng nói:
– Tiểu sắc quỷ, ta ta thấy chóng mặt quá…
Lương Tiêu cũng quay lảo đảo, lộ vẻ mơ hồ, nói: — Ta cũng… Tại sao một người lại hoá thành hai thế này?
Hai người nói qua lại, Nhan Nhân Bạch đã quỵ xuống dưới bàn. Hai người cũng quỵ luôn xuống
Chỉ nghe ngoài khoang thuyền một tràng cười lớn, tiếng bước chân nhộn nhịp, có vẻ khá nhiều người tiến vào. Lão nhà thuyền cười nói:
-Tối qua, ta nhận được phi cáp truyền thư của Cận đại hiệp, muốn Giang Hoài hào kiệt chặn đường bọn Mông Cổ, không ngờ lại rơi vào tay chúng ta. Ngay khi nhìn thấy tên này toàn thân đầy vết máu, ta đã đoan chắc đến chín phần. Ha ha, Cái này gọi là Lưới trời lồng lộng, ngươi lại đi qua sông sao thoát khỏi lưới của lão phu. Ông trời có mắt, để cho Bạch Tam Nguyên ta lập được đại công, có thể dương danh trên giang hồ.
Nghe vậy người thanh niên gượng cười nói:
– Cha, có thể nào sai được không?
Thanh âm không giống như người từng trải, thấy rõ người nông nổi. Bạch Tam nguyên cười nói:
– Con trai, để cha dạy con, bọn Mông Cổ này có Hoán Tác Tổ Hiệp Cung, khác với loại cung ở miền nam, có thể bắn xa hơn 800 bước. Chỉ cần nghe tiếng dây cung là biết liền.
Họ chính là đang nhắc đến cánh cung của Nhan Nhân Bạch.
Lại nghe người con nói tiếp:
– Quả nhiên không sai, gia gia thật là kiến thức rộng rãi.
Bạch Tham Nguyên cười nói:
– Cha ngươi đây mang danh hiệu Bạch Khiếu Cửu Đầu Ngoan. Tất nhiên lợi hại. Này, hai ngươi hãy giết tên Mông Cổ hung ác này trước đã.
Hai người thuyền công xúm vào khiêng Nhan Nhân Bạch lên, chuẩn bị trói lại.
Bạch Phu nói:
– Cha, còn người trẻ tuồi và cô nương này xử trí làm sao?
Bạch Tam Nguyên nói
– Bọn chúng cùng một hội, trói hết lại đem nộp cho Cận đại hiệp lĩnh công.
Lại thấy Bạch Phu yết hầu nuốt ực nước miếng, cười hi hi nói” Cha, cô bé này trông xinh quá, hay là để cho con lấy làm vợ được không?
Bạch Tam Nguyên phì một tiếng cười nói:
– Tiểu tử ngươi cũng tinh mắt đấy, tiểu nương này da trắng hồng đẹp tựa tiên thiên, không tưởng được bọn Mông Cổ lại có hàng tốt như vậy. Nhưng Hồ Hán không thể sống chung, người con gái Mông Cổ này ngươi có thể vui chơi, còn lấy làm vợ bất tất nhắc đến.
Bạch Phu nói:
– Đa tạ cha.
Lại nghe Bạch Tam Nguyên ho khẽ, trầm giọng nói:
– Người con gái này biết võ công, để vạn vô nhất thất trước tiên hãy phế võ công đi đã. Xong việc cũng phải làm cho sạch sẽ, không được để tổn hại hiệp danh nhà họ Bạch ta.
Bạch Phu he he cười nói:
– Bé con tỉnh lại chưa, cha đã để chúng ta thoải mái vui vẻ.
Rồi bước đến trước Liễu Oanh Oanh, dang tay ra định ôm vào lòng, Liễu Oanh Oanh nghe phụ tử họ đối đáp, dĩ nhiên căm hận cực điểm, đợi Bạch Phu cúi xuống thì vận “Băng Hà huyền công” đến mười thành, hét lớn một tiếng, ngọc chưởng phát ra, đánh trúng giữa ngực Bạch Phu. Bạch Phu kêu thảm một tiếng chết ngay, thân mình bay ra xa hơn trượng.
Biến cố đột ngột, Bạch Tam Nguyên thấy vậy không nói được tiếng nào, Liễu oanh Oanh hạ thủ bất dung tình, lập tức đứng thẳng dậy, một chưởng phát nhằm hướng lão ta. Lương Tiêu cũng xuất chiêu nhắm hai gã thuyền phu đi cùng. Nhan Nhân Bạch vẫn quan sát toàn cục, tuy bị trói, cũng không thể cựa quậy. Lúc này nghe thấy tiếng động thủ, mở mắt quan sát. Lương Tiêu đã bạt kiếm, cắt đứt những vòng dây da trên mình y. Phía bên kia, Bạch Tam Nguyên bị Liễu Oanh Oanh liên tục xuất quyền cước, đánh tả móc hữu, nhưng chưa kết thúc được, chỉ đẩy lùi lão dần ra ngoài khoang thuyền. Nhan Nhân Bạch thấy thế, sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói lớn:
– Đừng để hắn ta nhảy xuống nước trốn.
Liễu Oanh Oanh sực hiểu, lập tức hạ sát thủ, chỉ nghe thấy ” tùm” một tiếng, Bạch Tam Nguyên nhảy xuống giữa dòng sông. Liễu Oanh Oanh kêu lên: ” Nguy rồi”. Chỉ thấy Bạch Tam Nguyên theo giòng nước đầu nhấp nhô cầm theo một thanh truỷ thủ rẽ nước tiến đến, bộ dạng hung dữ hétlớn:
– Tiểu nha đầu, lão tử phải cho ngươi thành con rùa, chìm nghỉm.
Nói xong lặn hẳn xuống nước. Nhan Nhân Bạch nói lớn:
– Không hay rồi, lão định đục thuyền.
Liễu Oanh Oanh lập tức cảm thấy thân thuyền chao đảo, hiển nhiên Bạch Tam Nguyên đã động thủ, Liễu Oanh Oanh không thạo thuỷ tính, chân run cầm cập. Bỗng nhiên thấy Lương Tiêu đi lên đầu thuyền, cởi áo, lập tức nhảy xuống sông, hoa nước tứ tung.
Bạch Tam Nguyên đang dùng thủ đoạn đục thuyền, bất chợt thấy dòng nước chấn động, chuyển mắt nhìn, thấy Lương Tiêu đang tiến tới, đành hồi thân nghênh địch. Chỉ thấy bọt nước tung toé lúc trầm lúc nổi, hai người đấu nhau không phân thắng bại.
Dưới nước khác hẳn trên cạn, Võ công phức tạp không có chỗ vận đụng. Lương Tiêu tuy thuỷ tính không kém, chỉ là hồi nhỏ chỉ bơi lội ở dòng sông nhỏ, Bạch Tam Nguyên vốn sống ở đại giang đã quen, hà huống còn có thanh truỷ thủ, nên chiếm được tiện nghi, nhất thời, Lương Tiêu bị trúng một cước khá nặng. Lại đấu thêm vài hiệp nữa, thấy Bạch Tam Nguyên đấm một quyền vào hông. Lương Tiêu uống phải một ngụm nước, phải trồi lên mặt nước, bơi về hướng thuyền. Bạch Tam Nguyên, thấy Lương Tiêu định trốn, hét lên một tiếng, truỷ thủ nhắm hướng Lương Tiêu phóng ra.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu ngộ hiểm, kinh hãi kêu lên. Chính lúc này, bỗng nghe một tiếng rít. Một mũi tên như thiểm điện bay ra, bắn thẳng vào mặt Bạch Tam Nguyên. Bạch Tam Nguyên cấp tốc sử thế sư tử lắc đầu, mũi tên bay sượt qua mặt cắm và vai, máu loang mặt nước. Bạch Tam Nguyên nét mặt thống khổ, ngước nhìn thấy Nhan Nhân Bạch đứng tại mạn thuyền, đang lắp tên. Bạch Tam Nguyên hồn phi phách tán, lập tức lặn xuống dưới nước. Tiếng tiễn lại phá không dội tới, lặn xuống nước theo lão ta. Tuy vậy Nhan Nhân Bạch thương thế trầm trọng, uy thế so với bình thường không bằng, lại thêm lực cản của nước, nên tên tuy trúng đích nhưng không trí mệnh. Nhưng vẫn đạt được kết quả, Bạch Tam nguyên thấy mình cô thế nghĩ rằng: “Rừng xanh còn đó lo gì không có củi đốt” bèn bỏ chiếc đại thuyền ở đấy, gắng sức bơi xa khỏi tầm bắn, gắng bơi vào bờ bên kia.
Nhan Nhân Bạch phóng tên hai lần, vết thương lại toác ra, máu tuôn xối xả, đánh rơi cung tên, ngã xuống đất. Liễu Oanh Oanh xuống mạn thuyền kéo Lương Tiêu lên, thấy bên hông có vết đâm, ước chừng chệch hai thốn nữa là có thể ảnh hưởng đến gan. Sau cơn kịch biến, Liễu Oanh Oanh đối với Nhan Nhân Bạch trong lòng cảm kích, thấy anh ta vết thương tái phát, nhanh chóng mang thuốc Kim Sang cứu chữa. Nhan Nhân Bạch sắc mặt trắng bệch, thều thào nói:
– Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.
Y cứu Lương Tiêu một mạng, trong lòng Liễu Oanh Oanh đã có nhiều hảo cảm, mỉm cười, quay sang Lương Tiêu giúp băng bó vết thương. Phút chốc mọi thứ đã xong, ba người vào lại khoang thuyền, Liễu Oanh Oanh vẫn còn tức giận, đá thêm một cái vào xác Bạch Phu văng luôn xuống sông. Nhìn thấy hai tên thuyền phu còn lại, mày liễu nhíu lên, hai người sắc mặt xám xịt, một người kinh hoảng nói:
– Các vị tha mạng, chúng tội chỉ là bị Bạch Tam Nguyên bức bách, bất đắc dĩ mạo phạm.
Người còn lại cất tiếng khóc lớn.
Lương Tiêu thấy hai người bộ dạng tội nghiệp như vậy, lòng cũng mềm lại, nói:
– Hiện nay con thuyền này cũng thiếu người điều khiển, tốt nhất là để bọn chúng đái công chuộc tội, đưa chúng ta tiếp tục hành trình.
Liễu Oanh Oanh trừng mắt nói:
– Bọn chúng nói năng huyên thuyên dối trá, cho bọn chúng xuống âm tào địa phủ không sai.
Nhan Nhân Bạch nhíu mày, nói:
– Không sai, trảm thảo trừ căn, không để hậu hoạn. Không đợi hai người trả lời, y hất một thanh đơn đao từ dưới đất, chém soạt soạt hai đao, hai người thuyền phu hồn du địa phủ. Y xuất đao cực nhanh, Lương Tiêu muốn cản không kịp, thất thanh kêu lên:
– Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
Nhan Nhân Bạch nhìn thấy vẻ mặt Lương Tiêu như vậy, hết sức ngạc nhiên, cười nói:
– Hai người này không dùng được, lại biết hành tung của chúng ta, tốt nhất là một đao giải quyết, là ổn thoả nhất.
Lương Tiêu tức giận nói:
– Bạch Tam Nguyên cũng tẩu thoát rồi, lão cũng biết hành tung của chúng ta, Hai người này không biết võ công, có hại gì đối với chúng ta.
Nhan Nhân Bạch lắc đầu nói:
– Tiểu huynh đệ, cậu kinh nghiệm giang hồ chưa nhiều, không biết rằng, thế gian này, kẻ không biết chút võ công nào, so với nhiều kẻ biết võ công, lúc hành sự độc ác, còn lợi hại gấp mười lần.
Lương Tiêu nghe lời này, quả thật đạo lý lần đầu tiên nghe được. Từ nhỏ đã được mẹ dạy biết võ công thì nhất định lợi hại hơn, vì vậy câu nói này như đi ngược lại những gì cậu tin tưởng, chỉ lạnh lùng nói: Truyện “Côn Luân ”
– Ngươi thật giảo biện, sát hại kẻ vô năng chống trả là sai trái
Nhan Nhân Bạch thấy Lương tiêu như vậy, thần sắc thay đổi mấy lần đột nhiên mỉm cười nói:
– Phải phải, đúng là Nhan mỗ tư lượng hẹp hòi, tiểu huynh đệ, ta xin lỗi ngươi.
Nói rồi chắp tay vái Lương Tiêu. Lương Tiêu nhìn vẻ mặt thân thiện của y, không hiểu tại sao, vẫn thấy cái gì khó chịu, quay lại khoang thuyền, ngồi xuống một chỗ, trong lòng hết sức phiền muộn
Được một lúc, Liễu Oanh Oanh nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi cạnh Lương Tiêu, giọng oanh thỏ thẻ:
-” Tiểu sắc quỷ, đừng giận. Ngươi nghĩ coi, nếu chúng ta không đoán trước âm mưu của bọn chúng từ sớm, e rằng giờ đã trúng kế, gặp nguy rồi. Lúc nãy nhớ cha con họ Bạch nói chuyện thậtlà đê tiện. Cũng phải nói Nhan Nhân Bạch không tốt, nhưng y đã cứu mạng ngươi. Hai tên thuyền phu kia theo Bạch Tam Nguyên không biết đã làm bao điều đồi bại, chết cũng không phải là oan uổng.
Lương Tiêu trầm mặc một lúc, gật đầu nói:
– Việc này coi như xong, ta cứu hắn một mạng, hắn cứu lại ta một mạng, sòng phẳng cả, từ nay về sau, không ai nợ ai.
Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:
– Nói đúng lắm, đợi bệnh tình hắn thuyên giảm, chúng ta đưa hắn lên bờ, sau đó lại tính kế đi trộm thiết hạp.
Nói đến đây, giọng nhỏ lại:
– Tiểu sắc quỷ à, bây giờ thuyền đang giữa dòng, phải làm thế nào?
Lương Tiêu trợn mắt lên nhìn, giọng buồn bực: – Ai bảo gã họ Nhan kia, đúng là không có não, khi không giết hai thuyền phu.
Nghĩ đến đây, liền đứng dậy nói:
– Oanh Oanh cô kéo b uồm lên, ta đi làm bánh lái.
Liễu Oanh Oanh hỏi với vẻ ngạc nhiên:
– Ngươi biết làm bánh lái?
Lương Tiêu cười nói:
– Không biết thì học, cô chưa đi học bao giờ sao?
Liễu Oanh Oanh bán tín bán nghi, trèo lên trên nóc khoang thuyền, căng buồm. Lương Tiêu cũng đi nhổ neo, theo đà vận hành. Tuy hắn không biết chính xác bánh lái làm thế nào, nhưng cũng có thiên bẩm về máy móc, vừa nhìn vừa thử, dần dần bánh lái cũng bắt đầu quay, không ngờ lại có thể mô phỏng lại thiên lý thuyền, đưa con thuyền đi ngược dòng nước phiên phiên du du, ngược dòng lên phía tây.
Liễu Oanh Oanh đứng ở trên cao nhìn xuống, không nhịn được cười, cúi người xuống nói: – Tiểu quỷ quả là thông minh, cái bánh lái của ngươi thật tinh xảo, cử ngươi lên làm thuyền phu, chở khách kiếm tiền.
Lương Tiêu không chịu kém cạnh, cũng cười bảo:
– Được thôi, ta là thuyền phu, cô là thuyền nương, ngày ngày buông lưới bắt cá.
Liễu Oanh Oanh đang ngồi trên nóc khoang thuyền, lắc lư đôi chân, mắng:
– Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày, chỉ có quỷ mới đi làm thuyền nương cho ngươi.
Hai người lời qua tiếng lại, thích thú cười râm ran, chẳng mấy chốc đã tối mịt, Lương Tiêu lại ra chỉnh lại bánh lái. Ba người lấy thực phẩm trên thuyền ra, ăn ngấu nghiến. Lương Tiêu không đợi trời tối, bỏ lên đầu thuyền, Liễu Oanh Oanh không muốn ở một mình trong khoang thuyền với Nhan Nhân Bạch, cũng đành đi lên, thấy Lương Tiêu đang lúi húi với một mảnh cột buồm, lại cắt đoạn cung hai thước buộc lại, sử dụng dây thừng căng ra, treo lên cao. Liễu Oanh Oanh thấy vậy, không nhịn được hỏi:
– Tiểu sắc quỷ, ngươi đang làm gì vậy?
Lương Tiêu không trả lời, thầm nghĩ chọc cô ta một phen, chỉ đứng dậy mỉm cười nói:
– Muốn ta nói khơi khơi thì không được, nếu cô để ta hôn một cái, ta sẽ nói cho cô hay.
Hắn ta vốn chỉ định nói giỡn, nào ngờ Liễu Oanh Oanh gật đầu nói vẻ rất nghiêm túc:
– Được, là ngươi nói đấy nhé.
Lương Tiêu ngạc nhiên, nhíu mày nói:
– Cô tự nguyện đáp ứng, không được nuốt lời đấy nhé.
Liễu Oanh Oanh chu miệng, nụ cười thoáng trên khuôn mặt, khẽ gật đầu. Lương Tiêu như ở trên mây, đứng ngẩn ra một lúc lâu. Hai người chưa bao giờ thân mật đến như vậy. Đột nhiên, hắn bỗng thấy thân mình run lên, vươn cổ ra, hôn lên mặt Liễu Oanh Oanh, chỉ thấy làn da cô trơn mịn, ấm ấm, như kiều hoa uẩn lộ, bạch ngọc sanh hương, Lương Tiêu tâm thần mê mẩn, quên hết mọi thứ.
Liễu Oanh Oanh đột nhiên mở mắt, tức giận nói:
– Ngươi lúc nãy đã đồng ý, sau khi hôn xong thì phải nói. Nói mau, nói mau, đó là cái gì vậy?
Lương Tiêu sắc mặt đỏ ửng, ấp úng nói:
– Đây là một loại cơ quan gọi là: “quỷ khóc thần hào nhị liên hoàn. ” Từ lúc Bạch Tam Nguyên đi khỏi, chắc chắn đã tiết lộ hành tích, chỉ sợ là không thể qua mắt địch nhân.
Liễu Oanh Oanh cười nói:
– Ngươi quả là biết lo xa, nhưng tại sao lại đặt ra cái tên quái dị như vậy?
Lương Tiêu căng sợi dây chão lên, vung tay mô tả, rồi nói:
– Nếu vấp vào sợi dây này thì sẽ bị trói cả hai chân, khổi sắt này sẽ hạ xuống, đẩy người đó rơi xuống nước.
Liễu Oanh Oanh nói:
– Cái đống gỗ vụn dây vụn mà có tác dụng thế ư? Ta không tin.
Mắt đảo sang bên, cô nói lớn:
– Quỷ khốc thần hào.
Đột nhiên, đẩy mạnh Lương Tiêu, Lương Tiêu mất thăng bằng bị lui mấy bước đạp lên sợi dậy. Chỉ nghe thấy phựt một tiếng, sợi dây căng ra quấn chặt lấy, cùng lúc cổ bị xiết chặt, thanh mộc thiết cũng bật lên hết cỡ như côn lớn đập xuống, cánh cửa quét kình phong thẳng vào mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu không kịp nghĩ ngợi, thân mình lùi ra phía sau một ngưỡng, nhảy xuống sông, thanh côn lớn sượt ngay trên đầu, sợi dây quấn quanh cổ bị kéo theo đột nhiên đứt phựt, ùm một tiếng, Lương Tiêu rơi thẳng xuống sông.
Liễu Oanh Oanh không ngờ cơ quan này đáng sợ như vậy, đứng như ngây ngốc nhìn, đến lúc Lương Tiêu hô thảm thiết, mới tung sợi dây thừng xuống kéo lên. Lương Tiêu trèo lên sàn thuyền ướt lếch thếch tức giận nói: “
– Cô muốn ta toi mạng hả?” Liễu Oanh Oanh trong lòng hối hận, nhưng miệng vẫn không chịu nhận:
– Ai bảo ngươi lợi dụng cơ hội trêu chọc ta. Với lại ai biết cơ quan này lại đáng sợ như vậy. Ta nghĩ ngươi chỉ nói khoác. Lương Tiêu nhất thời không biết nói thế nào, nghĩ đến lúc nãy hắn chiếm tiện nghi, cũng là không đúng., một lúc sau mới nói:
– Nói đến cơ quan này, cũng không phải cực kì lợi hại.
Liễu Oanh Oanh thấy hắn đổi chủ đề, hừ lạnh một tiếng, bỏ đi vào trong khoang. Lương Tiêu lại đi vào trong, thấy Nhan Nhân Bạch không có ở đó, lấy mười mũi tên của y ra, quấn vào thanh mộc côn, vít chặt từng mũi tên lên sợi dây, sau đó đậy buồm lên trên. Liễu Oanh Oanh không dám loạn động nữa, chỉ đứng một bên nhìn.
Lương Tiêu thu dọn mọi thứ xong, bèn nói:
– Oanh Oanh, cái Quỷ khốc thần hào tam liên hoàn này thập phần ác độc, cô phải hết sức cẩn thận, đừng chạm nhầm phải cơ quan.
Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:
– Ai động đến mấy trò quỷ của nguwoi làm gì? Tự lo cho mình trước đi.
Lương Tiêu nghĩ đến Nhan Nhân Bạch không biết sự tình, lập tức đi vòng quanh thuyền tìm kiếm, đến gần đầu thuyền, nghe thấy có tiêng người đang ngâm vịnh:
Ngâm nga Nguyệt xuất thi xưa,
Liền câu yểu điệu cảnh giờ khéo in
Phương đông thoắt trăng lên chóp núi,
Trong Đẩu, Ngưu noi dõi dần dà;
Sông trong, nước rạng bao la,
Ngang giăng móc trắng, là đà trời xanh.
Bồng một chiếc thích tình hứng cảnh,
Nước mênh mang muôn khoảnh xông pha
Phới như cỡi gió bay qua
Nương không lóng biết đâu là đến đâu. Truyện “Côn Luân ”
Phơ phơ giống đời hầu có một,
Bỏ phàm trần cởi lốt lên tiên; “
Lương Tiêu tuy không biết gì về văn học nhưng nghe câu từ cũng cảm thấy trong lòng sôi sục, nhớ lại mục đích ban đầu, vội đi tiếp hai bước, chỉ thấy Nhan Nhân Bạch chắp tay sau lưng đứng trên mũi thuyền, cười lớn hỏi:
– Tiểu huynh đệ đang tìm ta có phải không? Thô nhân đọc văn, xấu hổ xấu hổ.
Lương Tiêu hiếu kỳ hỏi:
– Bài văn này có phải do ngươi làm không?
Nhan Nhân Bạch cười khổ đáp:
= Tiểu huynh đệ cũng thích nghe phú ư, Nhan mỗ chỉ là kẻ thô hào, làm sao có thể làm được bài phú hay như vậy. Bài đó của Đông Pha tiên sinh sáng tá tên: ”Tiền Xích Bích phú”. Tô tử là bậc đại tài, người người kính ngưỡng, ta tuy chỉ là một người Mông Cổ, cũng bội phục ông ta.
Nói đến đây, thần sắc thoáng nét ảm đạm, thở dài nói:
– Thật tiếc cho một vị thiên cổ kì tài, sinh tại cái Đại Tống triều, để tài năng mai một. “
Lương Tiêu nghe đại danh của “Đông Pha”, nhưng không biết là ai, liền hỏi tiếp. Nhan Nhân Bạch kể vắn tắt rồi lại nói:
– Đó là một người kì tài, nhưng không được trọng dụng, sau đã bị chết ở miền Nam, thật là đáng buồn.
Lương Tiêu lòng đồng cảm, gật đầu nói:
– Tống triều hoàng đế đúng là kẻ đui.
Nhan Nhân Bạch mỉm cười nói: Trời sanh tự có báo ứng, Đông Pha tiên sinh chết rồi, người Nữ Chân liền phá được vào Đông Kinh, hai đời hoàng đế Tống triều bị bắt giữ.
Lương Tiêu nhíu mày nói:
– Đúng là đáng đời, ai bảo bọn chúng không dùng một nhân tài như Đông Pha tiên sinh.
Nhan Nhân Bạch cười nói:
– Mặc dù Đông Pha tiên sinh văn chương nức tiếng, nói đến hành quân đánh trận vị tất đã cao minh. Nhưng quả thật Đại Tống nhân tài như lá mùa xuân, chỉ là hoàng đế ngu muội, nếu không đại thế mãi không thể mất. Sau trận thua Tỉnh Khang, xuất hiện Nhạc Phi, Hàn tướng quân là một tuyệt thế kì tài, tài ba cầm quân độc bộ thiên hạ, tự cổ hiếm thấy. Người Nữ Chân lúc đó lúc đang thời hưng thịn, danh tướng như mây, vậy cũng uý kị một địch thủ như ông ta. Ôi đáng tiếc, một Thần Võ đại tướng, cái thế hổ thần, lại bị tên vua chó Tống Cao Tông giết một cách oan khuất”
Đoạn nói tay đập mạnh xuống, cực kì bi phẫn.. Truyện “Côn Luân ”
Sự tích Nhạc Phi, Lương Tiêu còn nhỏ cũng được nghe qua, lúc đó tưởng hiểu mà cũng không hiểu, sau lớn lên, chỉ lờ mờ biết, không rõ lắm về vị danh tướng này, lần này không nhịn được hỏi thêm:
– Tống Cao Tông biết vậy sao không để Nhạc Phi là hoàng đế, có phải tốt hơn không?
Nhan Nhân Bạch ồ một tiếng, nhìn cậu ta một lúc, hốt nhiên cười khẽ nói:
– Đích thực là trẻ con, nói đến Tống Cao Tông, người Nữ Chân tự nhiên đã nghĩ đến từ sớm rồi, nhưng vận mệnh Đại Tống chưa tuyệt, sau khi Nhạc Phi chết đi, lại xuất hiện thêm người tài, đầu tiên là Ngu Duẫn Văn, Mạch Củng, sau có Hoài An, Lữ Đức,.. đều cực kì lợi hại, mặc dù hoàng đế một tên hôn quân vô đạo, nhưng dựa vào những danh tướng hổ uy, đánh lui cường địch, Đại Tống vẫn tồn tại đến ngày nay. Nhưng hiện nay, gian thần đương đạo, triều đình hủ bại, như ta thấy, chỉ trong mười năm, Đại Tống tất vong. Truyện “Côn Luân ”
Lương Tiêu cũng nắm tay nói:
Đúng là mấy tên vua ngu si, tự tìm đường chết, gây hoạ cho bá tánh. ” Nhan Nhân Bạch nghe nói thú vị, vỗ tay cười lớn, hỏi” Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta có việc gì?” Lương Tiêu nói về việc thiết kế cơ quan kháng địch, Nhan Nhân Bạch gật đầu nói:
– Tiểu huynh đệ thật biết nhìn xa trông rộng, biết tính toán trước mọi đường.
Hai người nói được mấy câu, vai kề vai đi vào khoang thuyền, chỉ thấy trong phòng ngủ bóng hồng, Liễu Oanh Oanh lưng dựa vào tường, đang say giấc ngủ. Lương Tiêu thấy tư thế ngủ ưu mỹ như vậy, trống ngực đập thình thịch khởi nhu tình mật ý. Chợt nghe Nhan Nhân Bạch nói:
– Tiểu huynh đệ, cô nương này tuyệt sắc hiếm thấy, ngươi phải trân quý đấy.
Lương Tiêu mặt ửng hồng, người ngứa ngáy. Nhan Nhân Bạch thấy vậy, mỉm cười nói
– Ta qua phòng bên cạnh.
Đoạn vỗ vai Lương Tiêu rồi quay đi
Trong phòng yên tĩnh, cùng giai nhân đang say ngủ, Lương Tiêu ngồi đối diện, chống cằm ngắm Liễu Oanh Oanh, trong lòng khoan khoái. Ngắm một lúc rất lâu thì cây nến tắt, không thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe âm thanh người đẹp hô hấp, hương thơm mỹ nhân như tràn ngập cả khoang. Lương Tiêu tâm tình xao động, không thể ngủ được, phải gần canh tư, mệt quá mới thiếp đi. Truyện “Côn Luân ” Truyện “Côn Luân ”
Đang say sưa ngủ, bất giác có người lay khẽ, mở mắt ra nhìn, thấy đèn lồng chiếu sáng rỡ khoang thuyền, , Liễu Oanh Oanh ngồi bên cạnh. Lương Tiêu vội nhích sang, dụi mắt hỏi:
– Trời sáng rồi sao?
Thấy Liễu Oanh Oanh gật đầu ra hiệu,nháy mắt một cái, tai như lắng nghe cái gì. Lương Tiêu thấy vậy, cũng lắng tai nghe, chỉ thấy từ xa truyền lại tiếng tiêu vi vút, lúc trầm lúc bổng, trong lòng kì quái nói:
– Ai đang thổi tiêu vậy?
Liễu Oanh Oanh thần sắc ngưng trọng, khẽ nói:
– Tiếng tiêu này chứng tỏ người này ở rất xa, tiêu ẩm sử dụng nội lực truyền đi, khác với bình thường.
Lương Tiêu nghe cẩn thận, quả nhiên đúng như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Tiếng tiêu lúc to lúc nhỏ, bống nghe Nhan Nhân bạch sang sảng cười nói:
– Trăng sáng gió mát, đêm khuya yên tĩnh, túc hạ tiêu thanh lại có ẩn ý sát phạt,thật đã làm hỏng phong cảnh u nhã này rồi?
Tiêu thanh rít lên rồi ngừng lại, có tiếng người cười lạnh nói:
– Ngươi thực sự không sợ chết, nhưng cũng làm ta hứng thú!
Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh đưa mắt nhìn nhau, cùng đi ra ngoài, thấy trăng đã ngả về phía tây núi, phía đông đã le lói ánh sáng, một bóng người từ thượng du từ từ tiến đến, cách thuyền lớn khoảng hai dặm, nhưng âm thanh người đó nói như sát bên tai, bình hoà ung dung, không phí chút sức lực nào.
Nhan Nhân Bạch cười nói:
– Sống chết có số, , sợ sệt cũng vô dụng, túc hạ nội lực tinh thâm, danh hiệu tất không tầm thường?
Người đó điềm đạm nói:
– Muốn biết danh hiệu của ta ư? Thứ ngươi không xứng.
Nhan Nhân Bạch cười nói:
– Thật là nực cười, nếu người Tống kiêu ngạo như vậy, vì sao lại để Huy, Khâm nhị đế phải như ếch ngồi đáy giếng thế kia?
Hiện nay ở Tống triều, Huy, Khâm nhị đế bị Kim quốc bắt giữ, bị người Nữ Chân giam dưới giêng cạn ở Ngũ Dương thành, tính mệnh chỉ là ngồi đếm từng ngày. Điều này là sự nhục nhã của Đại Tống, khi nào còn là người đại Tống, nỗi nhục này không thể không nhắc tới. Người đó thấy vậy im lặng, hú một tiếng nói:
– Được lắm, ngươi đã nói bốn chữ “ếch ngồi đáy giêng”, một chữ một chưởng, xú Thát tử kia, ngươi nợ ta bốn chưởng, không được quên đấy.
Trong lời nói của người đó toát lên sự mục hạ vô nhân. Lương Tiêu nghe vậy, trong lòng hết sức tức giận.
Trong lúc nói, thuyền nhỏ đã thuận dòng xuôi xuống, đến gần đại thuyền, phía đông ánh sáng sơ lộ, trên thuyền, nhân ảnh bắt đầu lờ mờ thấy, đầu thuyền đang ngồi là một văn sĩ trẻ tuổi, dung diện tuấn tú, đầu đội mũ nhỏ màu xanh, thân vận nho sam,phía sau hầu là một tuấn mỹ đồng tử. hông đeo một thanh ban lan cổ kiếm, da dẻ trắng hồng, mắt sáng như sao, nếu không phải hai người đang tràn đầy sát khí, tình cảnh vậy, thực là cực nhã như tranh hoạ.
Lương Tiêu nhìn văn sĩ, thấy quen quen, tâm niệm chợt động:” Có thể nào là hắn ta?”
Thấy Nhan Nhân Bạch cười nói trong khoang:
– Tiểu huynh đẹ, xin hãy vào khoang thuyền ta có đôi lời.
Liễu Oanh Oanh theo Lương Tiêu đi vào, hai người vào trong thấy Nhan Nhân Bạch ngồi cạnh bàn, tay bưng một chén sứ, chính là nhất phẩm trà, thấy hai người, đặt chén xuống cười nói:
– Hai người có ân cứu mạng, Nhan mỗ ghi khắc trong lòng. Thường nói:” thiên hạ không bữa tiệc nào không tàn. Hôm nay mọi người chia tay. Nhan mỗ tấm thân tàn khuyết, chết không có gì đáng tiếc, hai vị tiền đồ tươi sáng, nhân lúc đối thủ chưa đến, nhanh nhanh đào tẩu.
Mặc dù nói đến chuyện sống chết hệ trọng, nhưng Nhan Nhân Bạch vẫn giữ vẻ ung dung tự tại như không có gì xảy ra, mặt mũi thực không có nửa vẻ u sầu.
Lương Tiêu nghe y muốn liều mạng cản đường để hai người có cơ hội thoát thân, hào khí nổi lên, vụt nói luôn:
– Nói cái gì? chưa đánh đã chạy?
Liễu Oanh Oanh cũng nói:
– Đúng a, có gì ghê gớm như vây? Nếu ngươi sợ, tự mình cúp đuôi đào tẩu đi.
Nhan Nhân Bạch nhíu mày, nghĩ bụng:” Đúng là nghé con không sợ hổ, hai đứa nhỏ không biết nặng nhẹ”. Định nói tiếp, bỗng nghe một tiếng cười dài, trước cửa một bóng người vụt bắn tới, đó là văn sĩ trẻ tuổi, ống tay phất phới, lẫm lẫm đứng chặn trước cửa, nhìn mọi người, lãnh tiếu nói:
– Hà, cứ tưởng có binh có tướng gì, hóa ra hai đứa xú hài tử.
Nhan Nhân Bạch không ngờ người đó lại đến nhanh như vậy, thất kinh , nhưng y có uy nghi của đại tướng, trong lòng kinh cấp, nhưng sắc mặt không gợn lấy một chút sóng dậy ba đào.
Liễu Oanh Oanh bị người mới đến khinh mạn, trong lòng cực kì tức giận, không cần biết văn sĩ lợi hại thế nào , liền mắng lại:
– Ngươi tưởng mình là anh hùng hảo hán, thực chỉ giống như một mụ đàn bà râu dài.
Người văn sĩ trẻ tuổi , nhíu mày nói:
– Ngươi nói ai?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
– Nói nhà ngươi da mỏng thịt trắng, õng à õng ẹo, chẳng có một điểm nam tử khí khái.
Lương Tiêu nhịn không được bật ra một tràng cười.
Văn sĩ trẻ tuổi sắc diện tuấn mỹ, đích thực có vẻ một công tử mặt trắng. Bị Liễu Oanh Oanh đem ra làm trò cười, mày xếch lên, nhìn cô nói:
– Trông cô nương xinh đẹp, hoá ra là ăn trộm.
Liễu oanh Oanh cười nói:
– Ta đúng là ăn trộm, mọi người vẫn gọi ta là nữ tặc, lại bị ngươi gọi trúng, cũng không có gì là lạ.
Văn sĩ rẻ tuổi cảm thấy kì lạ,bị mắng như vậy ai biết một cô nương xinh đẹp lại không chút xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy vinh dự, trong lòng hồ đồ, nhìn Liễu Oanh oanh không chớp mắt, lại thấy Liễu Oanh Oanh mắt đẹp nhìn lại, trong lòng hoảng loạn, cổ họng khô rát, không nói nên lời, để che dấu sự lúng túng, vội thu hồi mục quang, nhìn Nhan Nhân Bạch, cười lạnh hỏi:
– Ngươi là đầu đảng ở đây phải không?”
Nhan Nhân Bạch ngẫm nghĩ:
– Người này võ công tuy cao, nhưng lời nói hành động, lại như một đứa trẻ.
Mục quang chuyển động, từ tốn nói:
– Mọi thứ đều là ta chủ sự, không quan hệ đến hai người này.
Văn sĩ trẻ tuổi tức giận nói:
– Sắp chết đến nơi, vẫn còn bày đặt nghĩa khí?
Nhan Nhân Bạch nhấp một ngụm trà, cười nói:
– Hay, chúng ta không nói nghĩa khí vội,hãy khách khí với nhau một chút. Nhan mỗ lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén.
Đoạn tả thủ khép lại thành đao, ném chén trà ra cùng một lúc, như tên bay nhắm hướng văn sĩ . Chén thứ nhất bay ra, Nhan Nhân Bạch xòe ngón tay, đánh tiếp chén thứ hai, chỉ nghe tiếng động cách cách một hồi, những chiếc chén liên tục bay về phía văn sĩ, liền lạc như một sợi dây.
Lương, Liễu hai người thấy anh ta bị thương nặng vẫn có chưởng lực như vậy, nhất thời ngạc nhiên. Văn si văn đứng bất động, mắt có ánh cười nhạt, song thủ đánh vòng ra. Sợi dây chén bị chưởng phong dẫn dắt, lập tức đổi hướng, văn sĩ song chưởng hợp một, như ôm thái cực, sau một loạt tiếng nổ, hơn mười chén sứ đều vỡ vụn.
Bất luận thủ pháp hay nội kình, những chiêu thức ấy đều thập phần tinh diệu. Nhan Nhân Bạch mỉm cười, nhìn chén sứ một hồi, nhíu mày nói:
– Lưỡng nghi hồn thiên công?”
Văn sĩ cười lạnh:
– Coi như ngươi có kiến thức.
Nhan Nhân Bạch nhíu mày nói:
– Túc hạ cũng là môn nhân của lão Cùng Toan?
Văn sĩ không đáp lời, phiêu phiêu bước, đã hơn một trượng. Lương Tiêu biết Nhan Nhân Bạch bị trọng thương, tuyệt không phải là địch thủ cả người này, lập tức như một mũi tên phóng đến, tay trái đánh chéo, tay phải đấm thẳng, xuất một chiêu “đảm san cản hải” trong thạch trận võ học, lúc xuất quyền thì kình lực dồn tại tiểu phúc, lúc phản kích, thì kình ra quyền chưởng. Văn sĩ trẻ tuổi thấy chiêu thức của hắn như vậy, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, huy ống tay áo đỡ quyền trái của Lương Tiêu, tả chưởng hướng xuống đất. bùm một tiếng, hai người đối chưởng, Lương Tiêu kêu lên thất thanh , ngã lộn nhào ra sau, xuyên vách khoang văng thẳng xuống sông.
Liễu Oanh Oanh không ngờ Lương Tiêu thua thảm như vậy, đại kinh thất sắc, chạy ào ra cửa, cúi mình xuống, cất tiếng gọi:” Lương tiêu, Lương Tiêu,” chỉ thấy sóng cuộn ba đào, khôngthấy bóng Lương Tiêu, Liễu oanh Oanh thấy trong lòng đau xót, khản tiếng, nước mắt tuôn rơi, nghiến răng quay đầu lại nhìn thấy văn sĩ trẻ tuôi và Nhan Nhân Bạch lại giao thủ, hai người đều dùng chưởng, chiêu thức tinh kì vô cùng.
Nhan Nhân Bạch trọng thương chưa lành hẳn, tuy chưởng pháp tinh diệu, cũng không thể thi triển được hết, qua lại được sáu chiêu thượng hạ, bỗng nghe văn sĩ kia hét lớn một tiếng:” xem chiêu” Nhan Nhân Bạch phải thối ba bước, tay phải thõng xuống, ngực tuôn máu, y phục nhuốm đỏ. Văn sĩ không truy kích, chỉ đứng lại nhìn, thần sắc mộc nhiên không thấy hỉ nộ, chỉ lạnh nhạt nói:
– Ngươi thân thụ trọng thương. Ta thực ra không muốn xuất thủ.Chỉ là hai nước giao chiến, không phải là giang hồ ân oán.
Nhan Nhân Bạch sắc diện trắng bệch như tờ giấy, gật đầu nói:
– Nói như vậy, mọi người đều vì chủ mình, chết không oán hận.
Văn sĩ trẻ tuổi nhìn anh ta một cái, cuời lạnh nói:
– Ngươi là kẻ hèn mọn mà cũng có chút khí độ. Bốn chưởng nợ trừ một chưởng, ngươi còn nợ ta ba chưởng. hãy xem chưởng thứ hai, đánh gãy tay trái.
Thân hình như thiểm điện, Nhan Nhân Bạch hoành chưởng chống lại, hai chưởng đối nhau, bùm môt tiêng, Nhan Nhân Bạch lại lui ba bước, miệng đầy máu, tay trái rủ xuống, thân hình run lên mấy cái, nuốt cục máu xuống, cười dài nói:
– Hảo chưởng pháp.
Văn sĩ hơi lộ vẻ ngạc nhiên, chằm chằm nhìn Nhan Nhân Bạch một hồi, đột nhiên gật đầu nói:
– Hảo hán tử, ta không muốn hạ nhục ngươi. Còn hai chưởng giờ chỉ đánh một chưởng.
Nhan Nhân Bạch bình đạm cười một tiếng nói
– Không cần.
Văn sĩ đó thấy y nói năng cử chỉ, không biết tại sao không thể tuyệt đối chiếm hết thượng phong, trong lòng buồn bực, không chịu được hét một tiếng, hét lớn:
– Thú vị, chưởng này đánh gãy cổ ngươi
Khí ngưng song chưởng, chân chính xuất thủ, đột nhiên nghe một tiếng quá, một cỗ hàn khí từ sau ập đến.
Văn sĩ thu thức chuyển thân, giải khai chưởng lực của Liễu Oanh oanh, nhíu mày nói:
– Cô nương hà tất phải lao vào vũng nước đục.
Liễu Oanh Oanh nghiến răng không nói triển khai “Phiêu Tuyết thần chưởng” xoát xoát xoát ba chưởng, Văn sĩ chỉ thủ không công, hoá giải hơn mười chiêu, cảm thấy không đỡ nỏi, bèn gằn giọng nói:
– Nếu cô nương cứ khăng khăng bức tới, ta không thể khách khí nữa.
Liễu Oanh Oanh thấy gã chỉ thủ , nên tự thu hồi công thể, trong lòng nổi lên tuyệt vọng, ho một tiếng, nghiến răng nói
– Ngươi đã hại Lương Tiêu, ta không thể không giết ngươi.
Chưởng vụt nhanh hơn, như điên cuồng.
Văn sĩ thấy nàng xinh đẹp kiều diễm, vì vậy tâm trạng như như điên như cuồng, suy nghĩ rối bời, chiêu thức chần chừ, bị Liễu Oanh Oanh chiếm được tiên cơ, một chưởng sượt qua, hàn khí bức nhân. Văn sĩ rùng mình, hốt nhiên kinh giác:
– Ta cũng thật hồ đồ, phải giết tên Mông Cổ trước.
Sắc mặt liền trầm xuống, hắn hét lớn :
– Cô nương, đắc tội!
Quyền trái hư động, hóa giải chưởng thế của Liễu Oanh Oanh, tay phải xuất chỉ như điên, điểm vào thần phong huyệt. Chính lúc ấy, đột nhiên nghe có người nói:
– Vân Vạn Trình!
Văn sĩ tâm thần chấn động, xuất chỉ chậm lại, Liễu Oanh Oanh thừa cơ thối lui về phía sau, thấy Lương Tiêu ướt nhẹp đứng trước cửa tay cầm trường kiếm, nàng vui mừng quá đỗi, vuột nói:
– Tiểu sắc quỷ, ngươi chưa chết thật à?
Lương Tiêu cười nói:
– Nếu ta thật chết rồi, cô sẽ nhớ ta chứ?
Truyện “Côn Luân ”
Liễu Oanh Oanh mặt ửng hồng, lầm bẩm:
– Có quỷ mới nhớ đến tiểu sắc quỷ ngươi.
Đôi môi xinh cong lên mắng, nhưng trong mắt lộ vẻ vui mừng vô hạn.
Văn sĩ thấy hai người tình tứ cười nói, trong lòng hết sức khó chịu, không nhịn được ý tách hai người, lạnh lùng nói:
– Tiểu súc sanh, ngươi vừa rồi nói cái gì?
Lương Tiêu cười nói
– Ta gọi Vân Vạn Trình.
Văn sĩ đột nhiên tỉnh ngộ
– A tiểu súc sanh đã chiếm tiện nghi!
Văn sĩ này chính là con của Vân Vạn Trình, Vân Thù. Gã với Long Nhập Hải, Cận Phi chia ba đường truy cản Nhan Nhân Bạch, đuổi đến bờ sông gặp Bạch Tam Nguyên thụ thương, biết được ba người ngược dòng lên tây, liền lập tức thừa cơ truy cản.
Lương Tiêu nhìn thấy Vân Thù, không biết danh tự hắn ta, chỉ biết hắn chắc là con trai của Vân Vạn Trình, liền gọi luôn tên gia phụ hắn, quả nhiên đạt được kết quả bất ngờ. Nhưng khi hỏi và trả lời, hắn tìm thấy điểm sơ hở rất nhanh, chiếm được Vân Thù một phen tiện nghi. Vân Thù sắc mặt tím ngắt, song quyền đánh ra ồ ạt, hét lớn nói:
– Tiểu súc sanh, ngươi dám làm nhục tiên phụ?
Liễu Oanh Oanh nghe hai người đối thoại liền minh bạch, khúc khích cười. Vân Thù bị cô gái cười nhạo, trong lòng phẫn nộ. Lương Tiêu lâm nguy bất loạn, hi hi cười nói:
– Ngươi hỏi gì, ta đáp nấy. Con trai ta, không được hỗn như vậy.
Vân Thù phẫn nộ không thể kiềm chế, hét lớn một tiếng, tung thân nhảy lên. Liễu Oanh Oanh thất kinh, hét lên:
– Lương Tiêu mau chạy.
Vân Thù nghe thấy vậy, nghiến răng:
– Chạy được sao?
Lương Tiêu theo lời chuyển thân vòng vòng, Vân Thù lập tức truy theo, hai người một đuổi một chạy, đến gần đuôi thuyền. Vân Thù sợ rằng Lương Tiêu lặn xuống sông trốn, hét lớn tung thân lên không, hướng Lương Tiêu quét ra một trảo. Lương Tiêu chỉ thấy trên đầu trảo phong ác liệt, đầu cúi xuống, nhảy lên khỏi mặt đất , không chú ý nên vướng chân vào dây bẫy. Một tích tắc, đám dây thừng căng nhanh quấn chặt lấy chân hắn. Lương Tiêu vốn muốn dụ Vân Thù trúng vào cơ quan, không ngờ là trong lúc luống cuống lại trúng bẫy của mình, buột mồm kêu khổ, không biết làm thế nào.