Đọc truyện Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À? – Chương 3: Phải xuất quỹ thôi
XUẤT QUỸ: ám chỉ người đàn ông có tiểu tam ở bên ngoài =))) kiểu ngoại tình đó
Chu Tuyển Phỉ, 47 tuổi, 35 tuổi cùng đại luật sư aka máy in tiền Tiêu Tiểu Tiểu kết hôn, không tới hai năm hai người liền ầm ĩ, Tiêu Tiểu Tiểu sinh cho anh một đứa con gái, sau khi ly hôn thì để lại cô con gái cho anh đơn độc nuôi dưỡng. Tiêu Tiểu Tiểu tiếp tục kiếm tiền, Chu Tuyển Phi chuyển nghề làm vú sữa. Ba năm trước, bởi vì công ty Chu Tuyển Phỉ có một vụ án nên lại gặp được Tiêu Tiểu Tiểu. Hai người ngồi trong quán cà phê trò chuyện vui vẻ, không cẩn thận nhắc tới đứa con gái kia, Tiêu Tiểu Tiểu hỏi Chu Tiểu Tiêu có khỏe không? Chu Tuyển Phỉ đáp khỏe, đương nhiên là khỏe rồi. Rồi hai người không tiếp tục nói nữa. Qúa khứ là một dòng sông trầm mặc.
Sau đó Chu Tuyển Danh hỏi anh, “”Anh có phải vẫn thích Tiêu Tiểu Tiểu hay không.””
Chu Tuyển Phỉ đáp: “”Anh mày cũng không biết.””
Anh đối với Tiêu Tiểu Tiểu đích thực là còn có tình cảm, nhưng là phần tình cảm nho nhỏ này không cách nào chống đỡ giúp anh và Tiêu Tiểu Tiểu tiếp tục mối quan hệ. Bọn họ ở cùng nhau tuy chưa tới hai năm, nhưng cơ hồ mỗi ngày đều cãi vã, một ngày bình tĩnh nhất cả hai quyết định ly hôn vào một ngày kia. Tiêu Tiểu Tiểu nói, Chu Tiểu Tiêu là anh nuôi đi, em sau rồi cũng không về đây nữa. Nói như đang sắp xếp con thú nuôi, Chu Tuyển Phỉ cũng lười so đo với cô.
Anh ôm con gái nhìn Tiêu Tiểu Tiểu tiêu sái mà kéo vali màu đỏ rời đi. Anh nghĩ, ban đầu mình yêu Tiêu Tiểu Tiểu là vì cái gì? Sự tự do của cô ư, hay sự hung hăng, ngạo mạn đó….? Tại sao sau khi kết hôn, những thứ này đều biến thành khuyết điểm của cô mà anh không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa?
Tiêu Tiểu Tiểu trước mặt anh đã khóc, nàng hỏi, Chu Tuyển Phỉ, anh rốt cục muốn em ra sao?
Cảnh tượng này tuy đã cách nhiều năm như vậy, ngưng tụ thành một khung cảnh bất lão, lề sách vẫn sắc bén như vậy, khi nhớ tới nó trái tim Chu Tuyển Phỉ vẫn là sẽ ân ẩn đau, bây giờ trùng hợp xuất hiện trên tình cảnh của em trai anh và Hoắc Thiếu Ngải.
Chu Tuyển Danh chịu đựng cú đấm sắp tới, máu mũi đều một đường mà chảy ra, như một súng bắn nước nhìn đến là buồn cười. Hắn che lại miệng vết thương, mới vừa rồi Hoắc Thiếu Ngải còn khí thế hùng hổ, giờ đã vịn lấy cánh tay hắn mà khóc.
Y hỏi.
Chu Tuyển Danh, anh đến cùng là muốn em thế nào?
Chu Tuyển Danh nói không muốn thế nào cả, hắn chỉ muốn ly hôn.
Có điều ở trong phòng uống rượu rồi thương lượng chuyện này cũng chẳng phải địa phương tốt đẹp gì.Huống hồ bây giờ hắn còn có một chút chuyện cần phải xử lí. Hắn gọi điện cho thư ký lái xe đưa đại biểu Tiểu Tây tiên sinh về khách sạn nghỉ ngơi sau chặng đường xa xôi từ Nhật Bản tới. Hắn dùng tiếng Nhật để nhận lỗi với Tiểu Tây tiên sinh, Tiểu Tây tiên sinh lại không để tâm đến. Sau đó hắn ôm Hoắc Thiếu Ngải không những đang phát bệnh mà còn ăn nói linh tinh lên xe. Bàn tay lạnh lẽo kề sát tới trán của y, bỏng như lò than, Hắn chửi thầm một tiếng, chỉ cảm thấy chuyện phiền lòng cứ nối tiếp nhau xảy ra, chặn ở bên trong lòng, tựa như một đống cây bông vướng bận. Tài xế Tiểu Lý phát hiện ông chủ mình mũi còn đang chảy máu, có lòng tốt liền đưa cho một tờ giấy ăn sau đó bị Chu Tuyển Danh đang trong cơn tức giận túm lấy ném xuống xe, vừa vặn ném tới người Chu Tuyển Phỉ.
Chu Tuyển Phỉ nằm sấp ngoài cửa sổ xe, dùng ngôn từ ngon ngọt khuyên em trai. Thế mà tên em trai này lại nổi giận đùng đùng, hỏi hắn tại sao lại mang Hoắc Thiếu Ngải đang sốt đi ăn đồ Nhật, còn một mực bắt y đi xã giao vào đêm nay. Chu Tuyển Phỉ nào có biết Hoắc Thiếu Ngải đang bị sốt, càng không biết Chu Tuyển Phỉ với quán rượu này có cảm tình ra sao, anh bình thường vẫn thích đến nơi này ăn, thì tiệc xã giao cũng muốn đặt nơi này để tổ chức Chu Tuyển Phỉ không giải đáp được, Chu Tuyển Danh liền cho cửa xe lên, đá tài xế một cái, bắt gã mau mau lái xe đi. Chu Tuyển Phỉ thực sự lo cho đôi vợ chổng trẻ này, vội vã gọi tài xế của mình từ bãi đậu xe đi ra, đi theo sau.
Anh ngồi trên xe gọi điện thoại về nhà, con gái anh bi bô bên đầu kia điện thoại hô một tiếng “cha”. Chu Tuyển Phi kêu nhóc nên đi ngủ, Chu Tiểu Tiêu hỏi hắn, cha đêm nay vẫn không về sao. Trong lòng Chu Tuyển Phỉ cực khổ tâm, những chuyện phức tạp trong nhà không thể nói với đứa con nhỏ, anh chỉ có thể đáp, cha đêm nay muốn đi cứu Thế Giới, Tiểu Tiểu ở nhà ngoan ngoan nha.
Chu Tiểu Tiêu cười một hồi, làm nũng hỏi, “”Tiểu Tiểu có thể cùng tiểu thúc thúc và Tiểu Ngải Ngải đi công viên không?””
Chu Tuyển Phi đau cả đầu, con gái của ta ơi, con cùng tiểu thúc của con đều giống nhau, làm cha con khó khăn quá.
Chu Tuyển Phỉ tới nhà Chu Tuyển Danh thì thấy em trai mình cùng Hoắc Thiếu Ngải đang cãi nhau, Chu Tuyển Danh bắt y uống thuốc, y lại quăng vỡ cốc, nhất quyết muốn biết người kia là ai, Chu Tuyển Danh giải thích với y, y lại không thèm nghe, Hoắc Thiếu Hải hỏi hắn có phải do bên ngoài có tiểu tam nên muốn cùng y ly hôn hay không.Chu Tuyển Danh đau đầu, nói, “”Anh nghĩ nên ly hôn, thì ly hôn đi, người thứ ba gì đó không liên quan.”” Hoắc Thiếu Ngải bắt đầu khóc, khóc đến độ Trường Thành muốn đổ luôn, Chu Tuyển Danh cũng chẳng nói một lời.
Anh đổi giày rồi đi vào nhà, thấp giọng hỏi bảo mẫu đứng một góc ăn dưa, “”Bình thường họ cãi nhau cũng như vậy à?””
Bảo mẫu đáp, “”Đổi thang mà không đổi thuốc.””
(Bên ngoài thay đổi nhưng thật ra vẫn thế.)
Anh đi vào phòng, Hoắc Thiểu Ngải khi này đã khóc lóc mệt, đang nằm trên giường nấc cụt. Trong phòng còn lưu lại mùi thuốc, bát sứ trắng dưới đất vỡ tan nát. Chu Tuyển Danh ngồi một bên chơi điện thoại, nhìn thấy Chu Tuyển Phỉ đi vào, nhấc mí mắt lên.
Chu Tuyển Phỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dựa.
Hoắc Thiếu Ngải nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi còn đầm đìa, kêu một tiếng: “”Anh.””
Chu Tuyển Phỉ “”Ừ.”” một tiếng, quay đầu nhìn Chu Tuyển Danh. Chu Tuyển Danh làm như không có chuyện gì, ba người họ không hẹn mà im lặng, bầu không khí trở nên trầm mặc lạ thường.
Bỗng nhiên Hoắc Thiếu Ngải nói: “”Tuyển Tuyển, em đau.””
Chu Tuyển Danh liền đặt điện thoại xuống, ngồi xuống bên giường, Hoắc Thiểu Ngải cứ thế chui vào lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, dán lấy đôi môi đơn bạc của Chu Tuyển Danh hôn lấy hôn để. Lông mi Chu Tuyển Danh run lên mấy lần, hắn ôm lấy Hoắc Thiếu Ngải như đang ôm một lò nung. Đem tay y bỏ ra, như đang đặt một con búp bê, đem y nhét vào trong chăn.
“”Không đau, không đau nữa, ngủ một giấc liền ổn rồi.”” Chu Tuyển Danh dỗ dành nói.
Hoắc Thiếu Ngải nghe xong nước mắt lại thi nhau đổ ra, chảy tràn hết khóe mắt, y cuối cùng cũng trong mê man mà thiếp đi. Trong giấc mộng của y là hình ảnh Chu Tuyển Danh quỳ xuống cầu hôn y, trên bờ sông là bầu trời cùng với nhiều mảng khói hoa nở rộ. Hoắc Thiếu Ngải cũng đồng ý, cũng có chút rụt rè, y mang theo nhẫn mà Chu Tuyển Danh đưa cho mình, cẩn thận nói.
“”Pháo hoa đêm nay che hết mặt trăng rồi, em ngắm không được.””
Chu Tuyển Danh ôm chặt lấy y, thì thầm vào bên tai: “”Có thể là mặt trăng bị pháo hoa dọa rồi, đang trốn trong lồng ngực anh đây.””
Chu Tuyển Phỉ cùng Chu Tuyển Danh cùng đi ra khỏi căn phòng.
Chu Tuyển Phỉ hỏi Chu Tuyển Danh có muốn hút thuốc không, Chu Tuyển Danh đáp không hút, Hoắc Thiểu Ngải không thích mùi thuốc lá.
Chu Tuyển Phỉ lại nói,: “”Hai người cũng sắp ly hôn, mày quan tâm nó thích hay không làm gì?””
Chu Tuyển Danh mắng, “”Anh quản em à?””
Hai người ra ban công ngồi. Mặt trăng đêm nay vừa lớn vừa tròn, Chu Tuyển Danh nhìn thấy còn ngạc nhiên. Chu Tuyển Phỉ nói tiếp, “”Mày xem, trăng sáng còn đang thuyết phục không nên ly hôn đấy!””
Chu Tuyển Danh quay ra lườm anh một cái.
Chu Tuyển Phỉ lập tức ngậm miệng.
Sau đó hắn hỏi, “”Đêm nay anh rảnh thế? Không ở nhà với con gái sao?””
Chu Tuyển Phỉ đáp, “”Con bé cũng mười tuổi rồi, chẳng lẽ không ngủ được một mình chắc?””
Anh là đến xem Chu Tuyển Danh thế nào.
“”Lại nói, anh mày thấy Hoắc Thiểu Ngải nhà mày vẫn cần phải dỗ ngủ đấy.””
“”Do y áp lực lớn, dễ bị mất ngủ thôi.””
“”À, chẳng trách nãy bảo mẫu còn nói, Nhị thiếu gia mỗi buổi tối đều phải kể chuyện cho Hoắc tiên sinh ngủ.””
Chu Tuyển Phỉ trầm mặc một hồi, nói, “”Vậy mày cùng nó ly hôn, chẳng phải muốn vứt bỏ nó à? Nhẫn tâm thế.””
Chu Tuyển Danh cười gằn, “”Chỉ là ly hôn thôi mà, nói gì mà vứt bỏ hay không vứt bỏ, cậu ấy là người có thể tự lập, cũng chẳng phải đồ vật của em.””
Bỗng nhiên, Chu Tuyển Phỉ chợt nhớ đến Tiêu Tiểu Tiểu, vừa hồi tưởng lại tim cũng nhói đau. Anh vẫn cho là thằng em trai này của mình giống anh, sẽ luôn hoài niệm, hiểu ý, mềm lòng sẽ chẳng nỡ…. Không ngờ tới em trai anh cùng với Tiêu Tiểu Tiểu là cùng một dạng, đều vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa.
Hỏi hắn, “”Thế mày dự định bao giờ đưa nó ra tòa ly hôn?””
Chu Tuyển Danh mệt mỏi đáp lại, “”Chờ em từ Nhật Bản về rồi nói tiếp đi.””
Khi Hoắc Thiếu Ngải tỉnh lại mới phát hiện sáng sớm Chu Tuyển Danh đã an vị trên máy bay rồi, lần thứ hai điên đầu đến độ muốn hóa thành rồng phun lửa. Người giúp việc không dám tới gần núi lửa, lén lút gọi điện thoại cho Chu Tuyển Phỉ. Đầu kia điện thoại Chu Tuyển Phỉ có thể nghe thấy tiếng Hoắc Thiếu Ngải chửi Chu Tuyển Danh khốn nạn. Anh nói, “”Để nó chửi đi, chờ nó chửi mệt rồi thì nói là tối nay qua nhà tôi ăn cơm.””
Lần thứ hai Chu Tuyển Phỉ nhìn thấy Hoắc Thiếu Ngải, y đã biến thành một quả bóng xì hơi. Chu Tiểu Tiêu lay lay đầu gối y, kêu y là Tiểu Ngải Ngải. Hoắc Thiếu Ngải cũng không phản ứng lại với con bé. Con bé quay ra mếu máo, hỏi ba ba tại sao tiểu thúc thúc không đến. Chu Tuyển Phỉ đáp, tiểu thúc thúc đi Nhật bàn chuyện làm ăn rồi! Lúc về sẽ mang cho con một bé búp bê siêu to khổng lồ. Hoắc Thiểu Ngải cười lạnh một tiếng, Chu Tuyển Phỉ vội vỗ vỗ đầu con gái, giục con bé đi thay váy rồi gọi tiểu tỷ tỷ mang con ra ngoài chơi.
Chờ người giúp việc mang Chu Tiểu Tiêu ra khỏi cửa, Hoắc Thiếu Ngải nói, “”Em trai anh có phải đi sang Nhật gặp người tình không?””
Chu Tuyển Phỉ đáp, “”Mày nghĩ lung tung gì thế? Nó đi công tác thôi.””
“”Vậy anh ấy tối hôm qua….””
Nói mọi thứ chỉ là xã giao.
“”Vậy anh ấy nửa năm nay cũng không làm tình với em là thế nào? Anh ấy hiện tại làm loạn lên muốn ly hôn với em là sao đây?””
Hoắc Thiếu Ngải một mạch đem hết những ngột ngạt trong lòng đêm qua nói ra.
Nói cái gì mà đã chán ghét, nói cái gì mà cũng chẳng còn tình cảm, cuộc hôn nhân của hai bọn họ bảy năm nay tính lại vẫn là thiệt thòi của hắn à, hóa ra trong lòng người ta đã sớm có tiểu tam, mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!!
Chu Tuyển Phỉ nhìn vành mắt Hoắc Thiếu Ngải đỏ ửng, ngón tay gõ gõ bàn mấy nhịp sau đó lấy ra một bao thuốc lá.
“”Hút chứ?””
Hoắc Thiếu Ngải sụt sịt mũi đưa tay nhận lấy điếu thuốc. Tay y còn hơi run run, gạt bật lửa mấy lần nhưng lửa không lên, y tức giận muốn ném xuống đất, đang định giơ tay thì mới nhớ đây là nhà đại ca, mới tỉnh táo lên chút. Y nghe thấy Chu Tuyển Phỉ thấp giọng cười.
“”Anh cười gì thế?”” Hoắc Thiếu Ngải tức giận nói. Phần lớn trước mặt người anh này y đều mang dáng vẻ ngoan ngoãn. Tối hôm qua hùng dũng oai vệ cho Chu Tuyển Danh một quyền, Chu Tuyển Phỉ đã thấy được mặt sắc bén của tiểu bạch thỏ Hoắc Thiếu Ngải. Chẳng trách, Chu Tuyển Danh sau khi kết hôn lại sợ vợ thế.
Chu Tuyển Phỉ nói, “”Cũng khó trách thằng em anh lại không dính bụi trần. Tối hôm qua lúc em ngủ rồi, anh hỏi nó có hút thuốc không, em đoán coi nó trả lời sao? Nó nói với anh là, Thiếu Ngải không thích mùi thuốc lá nên nó không hút.””
Anh chăm chú quan sát biểu cảm của Hoắc Thiếu Ngải. Đổ thêm chút màu mè, khuôn mặt đủ cảm xúc đặc sắc cũng sẽ được bộc lộ thôi.
Anh lặng lẽ thêm chút dầu vào lửa, tiện tay bỏ thêm chút giấm chua, “”Nhưng mà không phải em bây giờ đang hút thuốc ư? Xem ra là nó ở bên ngoài có tiểu tình nhân nào đó không thích hút thuốc nên mới không động đến thuốc lá nữa.””
Sau đó anh đẩy cái gạt tàn ra trước mặt y, nhấc cằm ra hiệu ý muốn Hoắc Thiếu Ngải có thể bỏ tàn thuốc ra đây, đừng làm rơi xuống bàn, bàn bẩn khó lau.
Hoắc Thiếu Ngải bỗng nhiên rơi lệ.
Từng giọt từng giọt, tựa như là những viên trân châu.
Quả thật y có nói y không thích mùi thuốc lá, có thể câu nói này cũng từ bốn năm năm trước rồi, lúc y nói câu này cũng chỉ là muốn lừa Chu Tuyển Danh thôi. Thân thể Chu Tuyển Danh không tốt lắm, hắn còn từng viêm phổi một thời gian, Hoắc Thiếu Ngải cũng có khuyên hắn nên bỏ thuốc nhưng hắn đều không nghe. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng y mới nghĩ ra biện pháp này. Thế nhưng quay đầu lại, chính y mới là người không nghiêm túc.
Y khóc lóc hỏi: “”Anh…. hắn ta không cần em nữa thì em phải làm sao đây?””