Đọc truyện Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À? – Chương 2: Ly hôn bất ngờ
Hoắc Thiếu Ngải lại không phát hiện gần đây Chu Tuyển Danh có cái gì không đúng.
Hắn vẫn như thường ngày, đến phòng chụp ảnh đón y về nhà, trước mười giờ đêm đưa cho y một ly sữa bò ấm, ở trên giường ôm lấy y kể cho y nghe quyển sách hắn đọc gần đây nhất, trước khi đi ngủ còn cầu y một cái hôn nhẹ.
Hoắc Thiếu Ngải tâm tình phức tạp, hôn một cái lên gò má của hắn, hắn liền kêu lên một tiếng giọng mũi mềm nhũn, như con mèo đang hài lòng.
Vì thế y không thể tin được, Chu Tuyển Danh vậy mà muốn ly hôn với mình. Chuyện này là do anh cả tối hôm qua gọi điện nói cho y biết, Chu Tuyển Danh đã ký hiệp nghị thư ly hôn rồi, cũng không biết lúc nào ngả bài với y. Anh cả gọi điện nói y nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu như không muốn ly hôn, tốt nhất là phải hành động. Đương nhiên, nếu như y không có ý định cứu vớt cuộc hôn nhân này, vậy bây giờ cũng nên bắt đầu cân nhắc vấn đề tài sản.
Nhưng mà Hoắc Thiếu Ngải không hiểu y với Chu Tuyển Danh cuối cùng là đang có vấn đề gì.
Hoắc Thiếu Ngải biết Chu Tuyển Danh năm 24 tuổi. Năm đó y nhờ việc đóng tiểu Ngưu trong phim nhựa mà thu được Kim x giải thưởng ảnh đế. Thời điểm mở cuộc họp báo giới giới truyền thông, y uống một ít rượu chủ yếu là bởi vì muốn đánh bạo. Nhưng y không nghĩ tới mình khi đó lại bị căng thẳng đến buồn nôn. Y khi đó đơn thuần cực kỳ, làm diễn viên thì liền làm diễn viên, cũng chỉ là một phần nghề nghiệp thôi, cùng với bác sĩ hay cảnh sát cũng chẳng có gì khác biệt. Y không nghĩ tới tiếng tăm, cũng chưa từng được nhiệt tình quan tâm như vậy. Ngày đó toàn bộ thời gian họp báo truyền thông y đều nghiêm mặt, tâm tình hỏng bét cực độ. Sau buổi họp báo vốn là sẽ cùng fan bộ phim đó mặt đối mặt để nói chuyện, nhưng người quản lí thấy y căng thẳng, liền giúp y từ chối. Vừa phỏng vấn truyền thông xong, y liền trốn trong phòng rửa tay ói. Sáng sớm y ăn không nhiều, thiếu đông thiếu tây, muốn ói cũng ra được gì, chỉ có thể một mực nôn khan. Có người đưa cho y một cái khăn lông. Khi đó đại não y còn chưa hoạt động lại, không nghĩ nhiều liền tiếp lấy. Khăn trên tay có một mùi hương thanh mát, trên mặt còn thêu một con gấu nhỏ, như là món đồ chơi chuyên dụng của tiểu hài tử. Y ngẩng đầu lên nhìn, là một người có dung mạo rất đẹp. Mặc áo bành tô màu nâu nhạt, lưng ưỡn lên rất thẳng. Thấy Hoắc Thiếu Ngải đang nhìn mình, hắn cùi đầu nhẹ cười cười.
Nói Chu Tuyển Danh đẹp, đúng hơn là đem hắn so sánh cùng người bình thường thì là vậy. Nhưng đem Chu Tuyển Danh đặt trong showbiz thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, ngoại hình cũng chỉ tính là bình thường thôi. Nhưng trên người hắn có một loại khí chất rất đặc biệt. Hoắc Thiếu Ngải đến tận bây giờ cũng không thể rõ ràng nói ra. Ngược lại hắn đứng ở đó, cũng làm người ta thấy thoải mái.
Hoắc Thiếu Ngải không biết nên làm gì, dưới sự hoảng loạn đưa trả hắn cái khăn. Nhưng khi vươn tay ra y mới ý thức được trên cái khăn toàn vệt nước. Y đỏ mặt, lúng túng choáng váng. Chu Tuyển Danh: “”Cậu cầm lấy đi.”” Hoắc Thiếu Ngải “”ừ”” một tiếng, đem cái khăn lộn xộn kia gấp gọn vào, nhét vào túi quần.
Y nghe thấy Chu Tuyển Danh cười một tiếng. Một tiếng cười ngắn ngủi này như một cái ngoắc câu, câu trái tim của y loạng chòa loạng choạng. Hoắc Thiếu Ngải xác định mình không làm ra hành động gì thất lễ nữa. Thì bỗng nhiên Chu Tuyển Danh nói: “”Thật ra tôi là người thích phim của cậu.””
Hoắc Thiếu Ngải lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. Hắn có chút ngượng ngùng mà tránh ánh mắt của y: “”Tôi có chuẩn bị cho cậu một món quà, vốn định lúc giao lưu với fan đưa cho cậu, không nghĩ tới việc nó bị hủy bỏ, tôi còn tưởng món quà này sẽ không tới…. Nói chung rất cao hứng khi có thể gặp cậu ở nơi này…. Không, tôi là muốn nói, nhìn thấy cậu nên rất vui vẻ….””
Hắn không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, “”Au” một tiếng.
Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy hắn đáng yêu cực kỳ. Y cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày lại dùng từ đáng yêu để hình dung một nam nhân.
Y hơi cúi đầu, nam nhân kia cũng bắt đầu ngại ngùng, trước khi rời đi thành tâm thành ý nhét một hộp quà vào tay y, vẫn là câu nói cũ: “”Cậu cầm lấy đi.””
Đó là một hộp chocolate.
Hoắc Thiếu Ngải 24 tuổi cứ như vậy mà nhớ rõ Chu Tuyển Danh, nhưng khi đó cậu còn không biết tên Chu Tuyển Danh.
Y cầm hộp chocolate cùng cái khăn tay in hình này đi hỏi người quản lí. Người quản lí nói, nếu trang phục của hắn không giống phóng viên, cũng không giống nhân viên công tác, có thể cầm quà đến hậu đài tìm người, xem ra là một nhân vật có thân phận. Nhưng là quá ít manh mối, hỏi thêm mấy người khác nữa, cũng không dò ra được tin tức gì hữu dụng. Người quản lí kia hỏi dung mạo ra sao, Hoắc Thiếu Ngải chỉ có thể nói rất đẹp. Người quản lí khinh bỉ nói, “”Thiếu Ngải, hóa ra cậu còn là nhan khống.””
Lần thứ hai Hoắc Thiếu Ngải nhìn thấy Chu Tuyển Danh là ở tiệc rượu ba tháng sau đó. Chu Tuyển Danh chủ động tới gần, chào hỏi y, hỏi, làm sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Hoắc Thiếu Ngải còn đang chìm đắm trong vui vẻ lần thứ hai gặp mặt. Hắn cũng không có để ý tới giọng điệu thản nhiên của Chu Tuyển Danh với hắn, cũng không có trả lời đúng lúc, ba tháng qua, hắn vẫn luôn tìm kiếm y. Nhân vật có máu mặt đều thích tham gia một ít tiệc rượu, Hoắc Thiếu Ngải cũng được tính là nổi danh, cũng nhận được ít lời mời, y không từ chối, bởi vì y muốn gặp hắn.
Có thể Chu Tuyển Danh không đợi y tìm xem có từ nào để nói không, liền đưa tay nắm lấy tay y.
Hắn mím môi, nói, tôi đưa cậu ra ngoài, đây không phải nơi cậu nên tới.
Hoắc Thiếu Ngải như vừa quay đầu đã bị hắt một chậu nước lạnh. Y có chút tức giận, cái gì gọi là nơi tôi không nên tới chứ?
Lần thứ hai y và Chu Tuyển Danh gặp mặt không tính là vui vẻ. Chỗ chết người nhất chính là, Hoắc Thiếu Ngải vẫn không biết tên của hắn là gì.
Thật giống như là từ đầu tới giờ đều là y tự nhiên hài lòng, tự nhiên tức giận rồi đột ngột từ bỏ.
Có điều, ngoài dự tính của y, sau cái lần ấy Chu Tuyển Danh chủ động tới cửa xin lỗi. Hắn nói đêm đó là hắn thất lễ, hy vọng Hoắc tiên sinh không vì thế mà phiền lòng.
Lúc Chu Tuyển Danh xin lỗi, âm thanh ấy mềm mại đến khó mà tin được, còn gọi y là Hoắc tiên sinh. Hoắc Thiếu Ngải nghe xong trong lòng vẫn đang ngơ ngác, chỉ đơn giản vậy đã động lòng với hắn. Y thậm chí còn không để ý, hóa ra Chu Tuyển Danh muốn tìm y là chuyện dễ dàng đến nhường nào, chỉ là hắn chưa bao giờ chủ động lộ diện trước mặt y.
Cho tới bây giờ, Hoắc Thiếu Ngải mới ý thức được, đoạn quan hệ với Chu Tuyển Danh trước giờ đều là tới lui tự nhiên, khi hắn đang trong tình cảnh tình ý sâu đậm, đối với bất kì yêu cầu gì của Hoắc Thiếu Ngải hắn đều đáp được, thế nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, Hoắc Thiếu Ngải cũng chỉ như những năm trước, tay chân luống cuống, không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì để ứng đối.
Như thường ngày Hoắc Thiếu Ngải tới tổ chương trình để chụp hình.
Y bị mất tập trung, luôn bị chuyện Chu Tuyển Danh muốn ly hôn với mình làm mông lung, lúc đang chụp ảnh cũng mơ màng mà phản ứng lại, biên đạo hỏi y có phải cơ thể có gì không thoải mái không, y chỉ biết ngơ ngác lắc đầu, Khí trời tháng mười một chuyển lạnh, phương nam cũng bắt đầu hạ nhiệt xuống thấp. Thời điểm Chu Tuyển Danh tới đón y vào buổi tối, lúc tới mang theo một cái áo bành tô đưa cho y.
Bọn họ ngồi trong xe hàn huyên một hồi, trên đường về nhà đi qua một con sông, tài xế im lặng như tảng đá. Hai người họ trong chớp mắt im lặng, hai người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ của xe, trong tròng mắt chỉ còn phản chiếu thế giới phồn hoa, không có đối phương.
Hoắc Thiếu Ngải cực kỳ sợ, y hồi tưởng mình và Chu Tuyển Danh ròng rã bảy năm hôn nhân, còn có hơn hai năm yêu nhau, tốt đẹp nhất chính là tháng ngày như mùa xuân bên nhau tựa như bông hoa đầu cành nở rộ, Chu Tuyển Danh nhìn về phía y thầm thì câu nói lúc kết hôn “”Anh yêu em”” vẫn còn vang vọng bên tai.
Bọn họ sẽ ly hôn như thế nào đây? Không phải bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời sao?
Y theo bản năng nắm lấy tay Chu Tuyển Danh. Chu Tuyển Danh chần chờ một chút cuối cùng cũng nắm lại tay cậu. Năm ngón tay ở bên nhau, như một phần của đối phương chặt chẽ đến không thể tách rời tựa như phần rễ của thực vật.
Xe một đường lao nhanh. Sau khi về đến nhà, Chu Tuyển Danh lại đun nóng sữa bò cho y, hai người vùi người trên giường mà kể lại chuyện xưa. Hoắc Thiếu Ngải chủ động dùng kế vặt. Y dùng chân trần nhẹ nhàng lướt qua mu bàn chân của Chu Tuyển Danh, sau đó ôm lấy bắp chân của hắn. Chu Tuyển Danh cười cợt, tay trái túm lấy vòng eo của Hoắc Thiếu Ngải, đem y nhét vào lồng ngực mình. Hai người chạm trán mình vào đối phương, nói tiếp sự việc xảy ra hôm qua. Ngày hôm qua Chu Tuyển Danh nói đến tiểu nam hài kia cuối cùng cũng qua được cửa khó của game kia, hôm nay tiểu nam hài lại gặp phải vấn đề gì khó khăn, y cần đi nhiều, rời xa hắn mới có thể biết được bạn bè mới, đi gia nhập một đoàn đội xa lạ. Thanh âm của Chu Tuyển Danh âm ấm ôn nhu, nói về cố sự nhưng tựa như thôi miên. Hoắc Thiếu Ngải cảm nhận được những mí mắt của mình như đang đánh nhau. Chu Tuyển Danh so với y còn ngủ sớm hơn. Lúc hắn ngủ, môi sẽ hơi mở ra đầu lưỡi ướt át đỏ tươi như bên trong pháo đài của nàng công chúa. Hoắc Thiếu Ngải tắt đèn giường, mơ mơ màng màng hôn hắn. Chu Tuyển Danh “”A”” một tiếng, Hoắc Thiếu Ngải dễ như ăn cháo tiến vào pháo đài của hắn, cuốn lấy đầu lưỡi ngượng ngùng bên trong.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Y vẫn không biết được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không thể làm hòa mâu thuẫn, cũng không biết được mình nên hành động thế nào.
Y ôm Chu Tuyển Danh ngủ say, trong lòng trống rỗng, lỗ hổng to bị gió thổi vào. Y cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, Hoắc Thiếu Ngải phát sốt nhẹ,
Y mang bệnh tới tổ chương trình chụp hình xong xuôi. Lúc giải lao, y nhận được tin nhắn của Chu Tuyển Danh. Hắn nói đêm nay hắn sẽ đi xã giao, không thể đón được y về. Y trả lời một câu thân mật “”muah””, đối phương rất nhanh đã trả lời lại một cái sticker tiểu gấu mèo manh manh.
Chu Tuyển Danh thật sự rất thích gấu.
Bất kể là không phải gấu, ngược lại thì tên cũng phải là gấu.
Hoắc Thiếu Ngải cân nhắc một lúc xem chính mình có muốn đổi tên thành ” Hoắc Thiếu Hùng” hay không.
Tinh thần y đột ngột hoảng hốt, y đem ý nghĩ này nói với đại ca, đại ca hoảng sọ nhìn y, hỏi y có phải bị bệnh không.
Buổi tối đại ca đến tìm y, ngồi trong xe chờ y chụp ảnh xong xuôi.
Đại ca bảo y mời mình ăn một bữa cơm, trong quán rượu an tĩnh. Đại ca chọn một phòng nhỏ, cửa đối diện sân. Trong sân là một đầm nước, nuôi mấy con cá. Vừa thổi tý gió liền cảm thấy lạnh sưu sưu. Trong phòng cũng đốt máy sưởi, cũng không để thân thể lạnh cóng. Hoắc Thiếu Ngải cảm giác đầu mình sắp biến thành một túi hồ dán, đặt ở lò vi sóng quay lại tăng thêm nhiệt. Đại ca nói, mấy ngày sau Chu Tuyển Danh muốn chạy ra nước ngoài một chuyến, chuyện ly hôn chắc sẽ chậm lại một thời gian. Hoắc Thiếu Ngải một chữ nghe cũng không lọt tai.
Y nhìn Chu Tuyển Phỉ và Chu Tuyển Danh đều là khuôn mặt tương tự nhau, nhớ tới Chu Tuyển Danh cũng đã từng dẫn y tới quán rượu này. Bọn họ gọi hải sản, gọi chút gan ngỗng đông, gọi chút tôm hùm đâm thân, gọi chút đồ ăn lạnh như băng rồi nuốt vào trong bụng, cảm giác khó chịu nổi tên…Y ăn được một nửa liền thấy không thoải mái, Chu Tuyển Danh để y nằm trên đùi mình, dùng tay xoa xoa bụng y. Tuy tay Chu Tuyển Danh khi đó cũng lạnh đến đáng sợ. Y lạnh đến mức cơ thể co rụt lại, Chu Tuyển Danh hỏi cậu có phải bị ngứa không. Y không nói lời nào, đem tay Chu Tuyển Danh túm lấy đưa nó trở về bụng mình.
Hoắc Thiếu Ngải hoảng hoảng hốt hốt, nghĩ lại những đoạn quá khứ này. Hai ba chén rượu mai lạnh lẽo trôi xuống bụng, năm đó bàn tay trắng xám lạnh lẽo đó ân cần xoa xoa bụng y.
Chu Tuyển Phỉ phát hiện mặt y đỏ đến độ không bình thường, đang định hỏi y có phải thân thể không thoải mái hay không.
Hoắc Thiếu Ngải lảo đảo đi ra khỏi căn phòng nhỏ, Chu Tuyển Phỉ đuổi theo sau cũng ra ngoài.
Trong hành lang có hai người đang nói chuyện.
Vóc dáng cao cao của Chu Tuyển Danh, trên người mặc áo bành tô màu nâu nhạt, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, đối diện với người khác mà cười nói.
Hoắc Thiếu Ngải chỉ nghe thấy oanh một tiếng trong đầu, hết thảy quá khứ đều nổ thành nhiều mảnh vỡ, từng mảng từng mảng sắc nhọn, cắt xéo đại não y như não heo trong nồi lẩu Trùng Khánh, cắt tới máu me be bét.
Y xông lên, tung một quyền vào Chu Tuyển Danh.