Con Gái Trùm Mafia

Tấn công


Bạn đang đọc Con Gái Trùm Mafia: Tấn công

Những món hàng được nhanh chóng chuyển lên xe tải, đã 3h sáng, mọi người vẫn đang tấp nập kiểm hàng. Cảnh sát đã rà sát và tóm được chuyến hàng đầu, Bảo Đông đành bỏ cuộc, cố vớt vát những gì còn sót lại. Cứ đà này thì chẳng bao lâu, băng đảng sẽ bắt đầu suy yếu.
– Tính sao giờ hả đại ca? – Một gã người Pháp lo sợ hỏi.
– Tao cũng chưa biết, nhức đầu quá- Bảo Đông gục xuống, ôm đầu.
– Tụi nó ở Pháp chưa biết sống chết ra sao…
– IM ĐI! Để tao lo, mày lo mà xử đống hàng đó đi!- Bảo Đông quát lớn, mệt mỏi ngẩng mặt lên trời, nhắm nghiền mắt.
– Chuyện gì thế? – Một giọng nói nhẹ bẫng làm anh giật mình.
-Hả? Em làm gì ở đây vậy?- Anh ngạc nhiên khi thấy Đại Tuyết đang chăm chú soi đống hàng đang được dỡ xuống từ trực thăng.
– Em theo Khả Hân đến, xem ra anh đang gặp khó khăn nhỉ?- Đại Tuyết thích thú xem những khẩu súng dần lộ ra sau lớp vỏ bọc.
Bảo Đông im lặng, đưa mắt nhìn Khả Hân. Mẹ anh đang ngồi uống trà gần đó, sương đêm ướt đẫm cả vai bà. Thấy Bảo Đông nhìn, bà nhẹ nhàng mỉm cười rồi thì thầm:
– Con bé muốn giúp con.
– Nhưng con không muốn cô ấy dính vào vụ này- Bảo Đông nhăn mặt.
– Con bé chỉ muốn ra ngoài chút thôi, chiều con bé đi.
Nghe xong, anh chỉ biết lắc đầu, hoàn toàn bị thuyết phục bởi lí lẽ của Khả Hân. Đại Tuyết vui vẻ cầm khẩu súng mới toanh ấy lên, quan sát từng chi tiết rồi thủ thỉ gì đó với tên có hình xăm đầy mình đang dỡ hàng. Chưa đầy 2 phút thì trong tay nó đã có một băng đạn, nhanh tay tra vào súng, lên nòng, mắt nó sáng lấp lánh như đứa con nít được quà.
-Em định làm gì?- Bảo Đông tiến đến chỗ nó, cho 2 tay vào túi quần.
Đoàng!!
Viên đạn bắn thẳng ra từ họng súng, lao thẳng vào tấm gỗ được dựng cách gần 50 mét. Tất cả như dừng lại, những tên đang chất hàng giật mình ngóc đầu lên nhìn nó không chớp mắt. Khả Hân mỉm cười, đặt tách trà xuống bàn và tiếp tục xem diễn biến sự việc.
– Súng dởm – Nó phán một câu xanh rờn, vứt khẩu súng xuống đất một cách không thương tiếc.

– Em nói gì thế? Với khẩu Zastava M76 thì vậy là khủng khiếp lắm rồi đó, công chúa à! Hay em không biết gì về nó?- Bảo Đông giễu cợt.
– Khẩu M76 hoạt động khá giống khẩu bắn tỉa Dragunov SVD của Nga, điểm giống Dragunov SVD và không có trong AK47 là M76 có các lỗ khí nén trên đầu súng cho phép khí nén thoát ra tránh bị giật – Nó bình thản đáp trả.
– Em giỏi đấy, vậy giúp anh vài việc nào- Bảo Đông vò đầu nó.
– Chuyện gì?
Anh đưa nó 1 tập hồ sơ dày cộm. Nhìn thôi nó đã mắc mệt, nhưng vẫn cố ngồi mở ra coi. Khả Hân thoải mái theo dõi nó, khi bắt gặp cậu con cưng đang ngắm Đại Tuyết như không muốn rời mắt thì bà giả vờ tằng hắng, giúp cho anh lấy lại hồn vía.
– Anh ơi- Nó ngơ ngác gọi Bảo Đông, trông đáng yêu hết chỗ nói.
– Hửm?
– Cái này,ai phụ trách? – Nó chỉ vào khung những người chịu trách nhiệm cho việc lo vấn đề qua cửa khẩu, biên giới và phương tiện vận chuyển.
– Cái đó bỏ không.
– Vậy thì làm sao mà đám đàn em có thể dễ dàng qua mắt được hệ thống an ninh với hàng ngũ bảo vệ của nước ngoài?
– Cái đó thì tự lực cánh sinh.
– Ngu vừa thôi chứ, nếu vậy thì ít nhất phải có quan hệ gì đó với hải quan thì mới còn đường sống chứ?! -Nó tức giận
Đám đàn em cũng tò mò tụ tập vô, chăm chú nghe nó “thuyết giảng” cho Bảo Đông, thầm thán phục cô bạn gái của đại ca.Đồng thời gật gù vì những câu nói không thể đúng hơn của nó.
– Vậy em sẽ chịu trách nhiện- Đại Tuyết đóng cuốn hồ sơ lại, tức giận nhìn Bảo Đông. – Anh làm ăn sống nhăn.
– Ơ, cái con bé này! – Bảo Đông đỏ mặt, dù gì cũng đang có đàn em của anh vây quanh, Đại Tuyết thậm chí còn cư xử như chẳng muốn giữ cho Bảo Đông một chút thể diện.
Ngày hôm sau.
Bạch Ngân vươn vai, ngáp một hơi thật dài trước khi bắt đầu một ngày mới. Nghĩ về hôm trước đối diện trực tiếp với “con quái vật” Đại Tuyết mà cô chợt rùng mình. Dù đã từng trãi qua nhiều trận đánh, gặp nhiều loại người nhưng Đại Tuyết là người đầu tiên khiến cô cảm thấy … sợ hãi.

– Dậy rồi à? – Đại Phong mở cửa.
– Tới hồi nào vậy?- Cô hỏi, mắt nhìn ra cửa sổ.
– Vừa mới tới, việc tôi giao xong chưa?
– Hể? Sáng sớm mà bàn việc chém giết rồi à?- Bạch Ngân tặc lưỡi.
– Tốt nhất cô nên nhanh đi.
– Rồi rồi, tôi làm liền đây – Dứt lời, cô bỏ mặc Đại Phong, nhanh chóng sửa soạn, rồ ga đi mất dạng.
10h, bến cảng.
– Mấy người khi đến cảng ở biên giới, đưa cái này cho hải quan, họ sẽ cho qua – Đại Tuyết chìa ra một miếng giấy được bọc nhựa cho tên cầm đầu.
– Chi vậy cô chủ?- Tên đó ngơ ngác hỏi.
– Đó giờ Da Vinci chưa từng cho các anh thứ này sao?
– Chưa, thưa cô.
– Đây là giấy thông hành, nếu gặp tên khó nhằn, 1 là hối lộ, 2 là bắn bỏ – Nó nói nhanh, sau đó bỏ đi. Tên đó khựng lại, cố tiêu hóa những gì nó nói.
– Em giỏi mấy vụ này nhỉ? – Bảo Đông khen.
– Tất nhiên. – Nó nở mũi.
– Con át chủ bài nhà Đại Tùng có khác nhỉ? – Bạch Ngân bất ngờ xuất hiện, chen vào câu nói.
– Bạch Ngân – Màu mắt xanh biếc của Đại Tuyết sáng lên.

– Chào anh! – Cô hớn hở nhìn Bảo Đông.
– Cô làm gì ở đây?- Anh khó chịu hỏi.
– Em đến chơi với Đại Tuyết, nhỉ?
– Ừm! – Đại Tuyết vui vẻ bám lấy Bạch Ngân.
Suốt cả buổi sáng, Đại Tuyết và Bạch Ngân dính lấy nhau suốt, Bảo Đông cũng đành đi chỗ khác, để 2 đứa con gái lại với nhau.
– Cô có thích xài súng chứ?- Nó tò mò hỏi Bạch Ngân.
– Có chứ! Tôi thậm chí còn có cả kho ở nhà cơ! – Cô vờ giả lã, dù rất thích trò chuyện với nó, nhưng cô vẫn không quên mục đích thực sự của mình.
– Tôi … đến được không?- Nó ngập ngùng.
– OK! Lên xe đi- Bạch Ngân nhanh chóng nổ máy, ra hiệu cho nó.
– Em đi đâu vậy nhóc?- Bảo Đông kéo tay nó.
– Em muốn đến nhà cô ấy- Đại Tuyết chỉ về phía Bạch Ngân.
– Cái gì? – Anh ngạc nhiên.
Nhân lúc đó, nó nhanh chóng giật tay ra, chạy thần tốc đến chỗ Bạch Ngân rồi phóng vút lên yên xe. Cô rồ máy, ấn ga rồi lao đi trong sự ngỡ ngàng của Bảo Đông.
– Cái con bé này!!- Bảo Đông bực mình la lên.
– Cậu chủ! Đuổi theo không? Bạch Ngân có thể sẽ làm hại cô chủ đấy!!
– Mày nói gì vậy? Đó là Đại Tuyết đấy, Bạch Ngân chưa kịp làm gì thì đã bị bắn nát sọ rồi – Bảo Đông phì cười.
Bạch Ngân chở nó từ thành phố, ngang qua những căn nhà cao tầng, dòng sông uốn quanh thành phố cho đến khi rời khỏi thành phố. Những hàng cây xanh mướt dần hiện ra trước mắt nhưng cũng vùn vụt trôi qua. Cuối cùng, xe dừng trước một căn biệt thự cũ kĩ, rêu xanh bám dày đặc trên tường. Bạch Ngân mở cửa chính, căn phòng đầy những vệt bụi lơ lửng bay, căn nhà lạnh tanh, không một hơi người. Đồ dùng được đậy khăn trắng, chỉ có một chiếc ghế được để không và chiếc tivi còn mới toanh.
– Cô ở đây thật hả?- Nó ngó một vòng quanh nhà.
– Ừ, lạ lắm hả?- Bạch Ngân đặt chùm chìa khóa lên bàn.
– Tôi có cảm giác như còn có người khác ấy?

– Hả!? Đâu có! Làm gì có ai?!- Cô đột nhiên lắp bắp, lúng túng rõ rệt.
– Ai da, em gái, em vẫn còn nhạy lắm đấy – Đại Phong từ trên lầu bước xuống.
– Anh hai, trông anh tiền tụy thật – Đại Tuyết nhìn đăm đăm lấy Đại Phong.
– Sống mà không có tiền xài trong khi em gái mình một mình hửơng gia tài thì tất nhiên phải vậy rồi- Anh nhếch mép, khinh bỉ nhìn nó.
Xoẹt! Cách!
Đại Tuyết vén áo lên, nhanh tay rút khẩu súng ra. Nhưng chưa kịp lên nòng thì đã bị họng súng của Bạch Ngân chĩa vào thái dương. Nó hất mạnh tay Bạch Ngân, khẩu súng trong tay cô trượt xuống trong nháy mắt. Đại Phong ngay lập tức lao tới, tránh được cú đánh như trời giáng của nó, tung hết sức đấm thật mạnh vào mặt nó. Đại Tuyết choáng voáng, lùi lại vài bước, vừa định thần thì bị anh tát thẳng vào mặt.
– Mày trâu thật đấy, em gái à! – Đại Phong thán phục nó, vì sau bao nhiêu cú đánh nó vẫn cố đứng vững lên, đáp trả anh.
– Chết đi!- Bạch Ngân xông lên, phang cả cái ghế lúc nãy lên đầu nó.
Hộc.
Máu đỏ tuôn ra từ miệng nó, mùi tanh xộc lên nồng nặc. Đầu nó xuất hiện cả một vệt máu dài, máu rỉ ra không ngừng. Bạch Ngân đắc thắng cười, lấy chân gạt khẩu súng trong tay Đại Tuyết ra xa. Nó gục xuống sàn, thở không ra hơi.
– Đó là cái giá phải trả khi lấy đồ người khác đấy. – Cô mỉm cười.
– Giết nó đi chứ? Cô không muốn lấy tiền hả? – Đại Phong giục, mặt hằn lên vẻ háo hức đến đáng sợ.
– Để từ từ nào, dù gì nó cũng không chạy được nữa đâu, anh đóng đinh vào tay chân nó đi – Bạch Ngân đưa cho anh 4 cây đinh to dùng để đóng tàu, chỉ về phía cây búa đang dựng ở góc tường.
– Cô định làm nó mất máu chết à? – Đại Phong phấn khích hỏi.
– Tôi muốn Da Vinci tận mắt chứng kiến nó chết.
Bíp.
Tiếng chuông điện thoại của Bảo Đông reo lên. Một hình ảnh của đứa con gái bị đóng chặt vào bức tường bởi bốn cây đinh, máu bám đầy khắp nơi. Dòng tin nhắn kèm bên dưới như tiếp thêm máu điên cho anh.
– Nó đang hấp hối đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.