Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 273: Tôi Chỉ Có Một Thỉnh Cầu
Cô có thể nhìn thấy cảm xúc lấp ló trong mắt Tiêu Cận Ngôn.
Mong chờ, hay nói chính xác hơn là cầu mong.
“Không có.”, Tô Cẩm Tinh xoay mặt sang chỗ khác: “Cho dù là một người xa lạ gặp khó khăn tôi cũng sẽ giúp hết sức mình, huống hồ gì anh còn là bố của mấy đứa nhỏ.”
Tiêu Cận Ngôn im lặng hồi lâu, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, em luôn là một cô gái lương thiện.”
“Chúng ta đừng bàn đến chuyện này được không?” Tô Cẩm Tinh nói: “Cánh tay anh có bị làm sao không? Có cần đi bệnh viện không?”
Mặt Tiêu Cận Ngôn trắng bệch, hơi cúi mặt, lắc đầu: “Không cần.”
“Còn đau không?”
“Hơi đau nhưng chịu được.”
Nhưng Tô Cẩm Tinh đã thấy rõ anh vẫn giữ chặt cánh tay trái, chặt đến nỗi cả người hơi run lên.
“Đừng nói việc này nữa.”, Tiêu Cận Ngôn chủ động đổi chủ đề: “Em vừa nói vị khách hàng muốn cái vòng dây đeo tay đính đá ấy, tôi vừa nghĩ ra một cách.”
Tô Cẩm Tinh lập tức có hứng: “Cách gì?”
“Tôi nghĩ nếu là nam thì đa số sẽ đặt nhẫn hoặc kiểu trang sức như kẹp cravat, vòng dây đeo tay thì về cơ bản là phụ nữ thích nhiều, hơn nữa sẽ là phụ nữ ở độ tuổi trẻ.”
Tô Cẩm Tinh cau mày nói: “Tại sao lại là phụ nữ trẻ?”
“Đây cũng là một tỷ lệ tượng trưng thôi, đại đa số phụ nữ trên bốn mươi tuổi lúc chọn trang sức cho tay thì đều sẽ chọn vòng ngọc chứ không phải dây đeo.
Bất kể là vàng, bạc hay ngọc, họ dường như thích những thứ có trọng lượng như thế này hơn.
Tương đối mà nói thì vòng đeo tay nhẹ hơn, hơn nữa chất liệu mà người đó chọn là bạch kim, số tiền dự toán đưa ra cũng không cao, vậy nên có thể chắc chắn rằng vị khách này có lẽ là một khách hàng nữ ở độ tuổi từ 15 đến 30.
Nếu không phải, vậy thì món trang sức này sẽ được tặng cho người ở độ tuổi ấy để làm quà.”
Tô Cẩm Tinh hầu như chưa bao giờ thấy khía cạnh này của anh ở trên thương trường.
Bây giờ đột nhiên nghe anh nói một mạch, trôi chảy phân tích rất nhanh và chuẩn về mục tiêu khách hàng thế này, đột nhiên thấy có hơi nghi ngờ.
Tiêu Cận Ngôn của bây giờ dường như đã không còn anh của trước 23 tuổi nữa.
Anh của trước kia dịu dàng, kiêu ngạo, nghĩa khí, còn hơi bộp chộp, anh của bây giờ thận trọng hơn, ngoài chuyện tình cảm có hơi vấp vướng ra, sự nghiệp của anh có thể dùng đa mưu túc trí để hình dung.
“Tiểu Tinh Tinh, đừng nhìn anh như vậy.”
Tô Cẩm Tinh như tỉnh mộng, vội quay đầu, lấy máy vi tính về lại, mở ra, đặt trước mặt anh: “Anh nói tiếp đi, tôi nghe đây.”
Tiêu Cận Ngôn cười cười, giữ lấy cánh tay, hỏi cô: “Khách hàng ngoài yêu cầu ở mặt tiền bạc ra thì còn có điều kiện hạn chế gì không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Hết rồi.”
“Quả nhiên, người đến đặt trang sức chắc chắn là một người đàn ông trẻ, vẫn còn đi học, hoặc đi làm chưa bao lâu, chưa có bao nhiêu tích góp.”
Tô Cẩm Tinh ngạc nhiên: “Sao anh biết được việc này?”
“Tiểu Tinh Tinh, tài năng thiết kế của em đủ để khiến Alexander khó quên, nhưng em vẫn chưa lên xuống trong thương trường bao giờ.
Trên bàn đàm phán, quan trọng nhất là biết người biết ta, chỉ khi hiểu rõ đối phương rồi em mới có thể dùng vốn ít nhất để thu về lợi nhuận cao nhất.”
Câu này… Tô Cẩm Tinh càng nghe càng thấy quen tai.
“Chúng ta và khách hàng không khác gì đang trên một bàn cờ, vậy nên việc chúng ta cần làm là đề xuất yêu cầu với khách hàng, để bật lại cái tôi của họ, sau đó mới dựa theo tình hình của họ mà đo ni đóng giày cho họ, như thế thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
“Sau đó thì sao?”
“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta đặt ra một giả thiết nhé, nếu bây giờ em làm riêng cho Hà Hiểu Hiểu một chiếc vòng đeo tay, tiền trong tay em không nhiều, chỉ có 10 nghìn tệ, nhưng tiểu thư như Hà Hiểu Hiểu có gì mà chưa thấy qua bao giờ? Em muốn tặng thì chắc chắn không thể tặng những thứ quá mất giá, em sẽ nói với nhà thiết kế thế nào?”
Tô Cẩm Tinh phản ứng nhanh, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Hà Hiểu Hiểu tuổi Thân, ngân sách của tôi không nhiều thế thì tấm lòng quan trọng hơn, có thể tôi sẽ để họ thiết kế một tạo hình về một chú khỉ nhỏ đơn giản đáng yêu, giá bạch kim cao, có thể chọn kim loại khác không dễ gỉ sét rẻ hơn để làm chú khỉ đó chẳng hạn, chỉ có sợi dây mảnh khảnh làm bằng bạch kim, còn quả đào trong tay chú khỉ thì dùng đá quý mà làm, như thế vừa thú vị vừa không mất nhiều tiền.”
Nói xong, cô nhìn Tiêu Cận Ngôn.
Tiêu Cận Ngôn cười nhẹ: “Đúng rồi, vậy chúng ta lại đặt giả thiết, nếu như emcô là Lục Tước, nhưng em phá sản mất rồi, trên người không còn tiền, emcô muốn tặng một món quà cho Hà Hiểu Hiểu, em sẽ nói gì với nhà thiết kế? ”
Nếu cô là Lục Tước, mà lại còn phá sản?
Tô Cẩm Tinh cau mày lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không hiểu thiết kế, dự toán và yêu cầu chất liệu tôi sẽ nói cho nhà thiết kế để người có chuyên nghiệp làm việc của họ.”
“Em thấy sự khác biệt chưa?”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên như người tỉnh mộng: “Hiểu rồi! Giữa phụ nữ với nhau bất kể là tặng cho người khác hay tặng cho mình thì đều yêu cầu rất cụ thể, nhưng đàn ông thì sẽ quan tâm đến vấn đề chất liệu và dự toán nhiều hơn, còn về mẫu mã thì họ hoàn toàn không hiểu.”
“Đúng.”, Trong mắt Tiêu Cận Ngôn ngập tràn vẻ tán thưởng: “Đây chính là sự khác biệt giữa tư duy của nam và nữ, vậy nên em để ý đi, trên đơn đặt hàng này, ngoài yêu cầu về chất liệu ra, không hề có các yêu cầu chi tiết khác.
Vậy nên tôi đoán chắc, người đặt đơn là một người đàn ông, điều kiện kinh tế không tốt lắm, có lẽ anh ta đã đến rất nhiều nơi bán đá quý nhưng báo giá cứ cao hơn dự toán của anh ta, cuối cùng anh ta tìm đến Trang sức Tô thị, bởi vì bên em vội vàng muốn hoàn tất một đơn hàng để vãn hồi tình thế, vậy nên bất kể là giá cả thấp đến mấy đều đồng ý nhận, người đàn ông đó cuối cùng cũng chọn bên em.”
Nghe phân tích của anh xong, Tô Cẩm Tinh bỗng có cảm giác như ra khỏi sương mù.
Tình hình của khách hàng cứ như thế mà diễn bày một cách rõ nét trước mắt cô.
“Có ai nói với anh là anh đàm phán trên thương trường không khác gì phá án không?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Bên cạnh tôi không còn ai hết, chỉ có mình tôi thôi, thuộc hạ cũng không dám nói như vậy với tôi.”
“Chỉ còn mình anh?”
“Không có bố mẹ, không có người yêu, con cái cũng không ở bên cạnh, bên cạnh tôi còn có ai được chứ?”
Câu này nghe cũng quen tai nữa.
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh vẫn còn ông nội, ông ấy thật lòng thương anh mà, còn có bác Lâm, bác ấy cũng vậy.
Tiêu Cận Ngôn, thật ra trên đời này còn nhiều người cô đơn hơn anh, anh ấy chỉ có thể sống trong màn đêm, không thể lộ cả mặt ra ngoài.
Ít ra anh có thể hưởng thụ thời gian tươi đẹp hơn hai mươi năm, còn anh ấy từ lúc sinh ra đã không có người thân gì, chỉ có một mình.”
“Cô đang nói ai?”, Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Lại là anh ấy à?”
“Tôi…”
“Tiểu Tinh Tinh, tôi biết trong lòng em chỉ có anh ta, tôi cũng biết cả đời này tôi cũng không có cách nào so được với anh ta, nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu…”.