Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 270: Tôi Không Sợ Phiền Phức
“Khi nào?”
“Hôm nay trên đài truyền hình, em và bác sĩ Trần kia… nói chuyện rất vui vẻ.” Tiêu Cận Ngôn vội vàng nói: “Em yên tâm, tôi không hút trước mặt các con đâu, tôi vào nhà vệ sinh hút, lại ở bên ngoài chờ tan hết khói mới đi đón các con.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cau mày: “Hút nhiều không?”
“Không biết, không đếm, khoảng nửa gói.”
“Sau này anh đừng như vậy nữa.”
Tiêu Cận Ngôn ngoan ngoãn gật đầu: “Sau này tôi sẽ không hút thuốc nữa.”
“Không phải vì tôi, cũng không phải vì con cái, mà là cho chính bản thân anh.
Hút thuốc lá thực sự rất có hại, anh có biết hầu hết bệnh ung thư phổi là do hút thuốc lá gây ra không…”
“Nhưng em không phải.”
“Đúng, tôi không phải.” Tô Cẩm Tinh cười chua chát: “Tôi không biết tại sao mình lại mắc phải căn bệnh này.
Tôi đã sống một mình trong năm năm, không biết tại sao lại bị nữa.
Anh không ở đó nên tôi cũng không có cơ hội để ngửi khói thuốc.”
Tiêu Cận Ngôn buồn bã nói: “Bây giờ còn thấy khó chịu không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không, mấy năm nay rất tốt.
Nếu không có vết sẹo trên người nhắc nhở thì tôi đã suýt quên mất mình đã từng bị ung thư phổi.”
“Vẫn phải đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên đấy.”
“Để sau đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh nghỉ ngơi đi, nếu cánh tay của anh đau như vậy thì tối nay đừng làm việc nữa.
Ông nội đã già rồi, còn cần anh chăm sóc.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Có phải tập đoàn Tô thị đã gặp phải khó khăn không?”
“Ừ, có một khách hàng hơi khó tính.”
“Có thể cho tôi xem không?”
Tô Cẩm Tinh khẽ nhíu mày: “Cánh tay của anh…”
“Tốt hơn rồi, Tiểu Tinh Tinh, bây giờ tôi không có tư cách ở bên cạnh em nhưng nếu là chuyện tôi có thể giải quyết được thì xin em hãy cho tôi một cơ hội, được không?”
Tô Cẩm Tinh hơi do dự nhìn anh, trên trán anh vẫn còn ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng, cánh tay trái cứng ngắc đặt ở bên cạnh thân thể, cánh tay phải đè mạnh lên khuỷu tay, các khớp ngón tay của anh dùng sức đến mức chuyển sang màu trắng bệch.
Chắc vẫn còn rất đau.
Cô thở dài, đi vào phòng tắm thấm nước nóng lên một cái khăn rồi đắp lên cánh tay bị thương của anh: “Hơi nóng sẽ dễ chịu hơn, khi nào khăn lạnh thì nói cho tôi biết, tôi sẽ thay khăn khác.”
Trong mắt anh thoáng hiện ra tia sáng lấp lánh: “… Ừ.”
Tô Cẩm Tinh đi tới phòng làm việc lấy chiếc máy tính xách tay đặt trước mặt anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh xem, chính là cái này, yêu cầu của khách hàng là một chiếc vòng tay bạch kim đính kim cương, nhưng anh ta chỉ trả một vạn.”
Tiêu Cận Ngôn hiểu ra: “Với mức giá này, chỉ tính riêng giá nguyên vật liệu đã vượt quá một vạn rồi, chưa kể chi phí thiết kế.”
“Đúng vậy, chúng tôi đã đưa ra hơn hai mươi bản vẽ thiết kế, đã là những kiểu dáng thiết kế tiết kiệm chi phí nhất nhưng chúng đều vượt quá ngân sách dự toán rất nhiều mà khách hàng vẫn không chấp nhận.”
Tiêu Cận Ngôn suy nghĩ rồi nói: “Phóng to những bản vẽ thiết kế đó để tôi xem thử.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, phóng to tất cả những mẫu thiết kế đó lên.
“Đều không được.” Tiêu Cận Ngôn nhìn tất cả các bản vẽ thiết kế và lắc đầu: “Với giá một vạn thì không thể nào làm được những thiết kế này, không có lý nào kinh doanh mà còn phải bù thêm tiền.”
“Nhưng nếu không bù tiền thì hiện tại tập đoàn Tô thị không còn khách hàng nào cả.”
Tiêu Cận Ngôn nhớ tới trò hề mà Lưu Phấn đã làm trước đó thì cắn răng nói: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm ông ta.”
“Tôi cũng đi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Vừa vặn tôi cũng có việc muốn tìm ông ta.”
“Vì chuyện công ty à?”
“Không, là chuyện của Tiểu Thần.
Có người nói với tôi rằng Lưu Phấn là người thích hợp với Tiểu Thần, ông ta có thể cứu Tiểu Thần nên tôi phải lấy được mẫu máu từ ông ta.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Có người? Có phải… là bác sĩ Trần kia không?”
“… Anh không cần quan tâm là ai, chuyện này không liên quan đến anh, đó là việc của riêng tôi.
Nếu thực sự Lưu Phấn có thể cứu Tiểu Thần thì sẽ không cần làm phiền anh phải đi khắp thế giới để tìm nữa.”
Tiêu Cận Ngôn bất lực: “Tiểu Tinh Tinh, tôi không sợ phiền phức.”
“Nhưng tôi không muốn làm phiền anh.” Tô Cẩm Tinh nói: “Chúng ta cứ duy trì khoảng cách hiện tại là được rồi, tôi phối hợp với anh diễn kịch trước mặt ông nội để ông vui lòng thôi, những lúc khác chúng ta đường ai nấy đi.
Tiểu Thần cũng chẳng liên quan gì đến anh, tôi sẽ tự mình cầu xin Lưu Phấn, chỉ cần ông ta đồng ý thì tôi có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn.”
“Nhưng Tiểu Thần cũng đâu có quan hệ gì với em, đúng không? Tiểu Tinh Tinh, tôi không hiểu tại sao em cứ nhất định phải cứu con bé chứ? Bố mẹ ruột của con bé đã không còn nữa, tại sao em lại…”
“Bởi vì Tiên sinh.” Cô nói: “Tôi phải cứu con bé.”
“Nhưng Tiểu Thần và Tiên sinh có quan hệ gì chứ? Bố ruột của con bé là Hoắc Hàn, còn mẹ thì chưa từng xuất hiện, bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì với Tiên sinh.”
Tô Cẩm Tinh hơi cáu kỉnh ngắt lời anh: “Anh đừng hỏi nữa, tóm lại là tôi phải cứu con bé, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Vậy nếu Lưu Phấn hạnh hoẹ yêu sách đòi một số tiền lớn thì sao?”
“…”
“Nếu Lưu Phấn buộc em phải giao tập đoàn Tô thị cho ông ta thì sao?”
“…”
“Nếu Lưu Phấn chà đạp lên tôn nghiêm của em và bắt quỳ xuống nhận lỗi thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ quỳ!” Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Ông ta muốn gì thì tôi sẽ cho ông ta cái đó, ông ta bắt tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Thần thì bắt tôi làm gì cũng được.”
Ngay lúc này, Tiêu Cận Ngôn chợt nhăn mặt đau đớn, trong cổ họng phát ra những lời mê sảng rất khó nghe.
Tô Cẩm Tinh giật mình, vội vàng bước tới kiểm tra: “Anh sao vậy? Có phải khăn đã lạnh rồi không? Lại bắt đầu đau rồi hả? Á…”
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng.
Khi định thần lại, cô đã bị Tiêu Cận Ngôn đè lên, vừa rồi sắc mặt còn đang tái nhợt giờ đã đỏ bừng, tiếng hít thở nặng nề hơn, trong mắt như có ngọn lửa nguy hiểm đang bùng cháy.
Nhanh như chớp, Tô Cẩm Tinh đã hiểu ra và dùng hết sức đẩy anh: “Anh định làm gì? Tiêu Cận Ngôn, tôi không nên tin tưởng anh!”
“Tiểu Tinh Tinh…”
“Buông tôi ra! Đồ lừa đảo! Đồ đạo đức giả! Cánh tay của anh đau cũng là nói dối tôi đúng không? Buông tôi ra!”
Anh cắn chặt răng, gân xanh trên cổ nổi lên dữ dội rồi dùng hết sức lăn xuống bên kia: “Em mau đi đi…”
“Anh…”
“Hình như có thứ gì đó trong bát canh lê kia… Bây giờ tôi không ổn lắm…” Tiêu Cận Ngôn dùng sức xoay người ngã mạnh xuống đất, cắn răng quát: “Đi, đi ra ngoài và khóa cửa phòng ngủ lại, đừng vào đây…”
“Vậy anh…”
“Đi!” Anh nói: “Nếu em không muốn qua đêm với tôi thì đi đi, nhanh lên…”.