Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 225: Đây Là Những Lời Mà Một Con Người Có Thể Thốt Ra Ư
“Tôi không cần tiền, chủ tịch Tiêu, tất cả họ hàng và bạn bè của tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ được gả vào một gia đình giàu có quyền quý.
Nhưng anh lại đột nhiên hủy bỏ hôn ước, khiến tôi trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Là anh nợ tôi.”
“Cô ra một cái giá đi.”
Ngô Mẫn Mẫn nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại thể diện cho mình thôi.
Hôm nay để cánh truyền thông chụp được chúng ta cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc là có thể chứng thực được rằng chúng ta đã từng ở bên nhau.
Sau này tôi sẽ giải thích với họ hàng và bạn bè, là tôi đá anh nên hôn lễ mới bị hủy bỏ.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy chế nhạo: “Tùy cô thôi.”
“Anh ở cùng tôi cho đến khi buổi hòa nhạc này kết thúc, không được phép rời đi giữa chừng.
Nếu không tôi sẽ đến công ty anh làm ầm lên, để tất cả mọi người biết chủ tịch Tiêu là một người bội tình bạc nghĩa.”
Tiêu Cận Ngôn không sợ cô ta đến công ty làm loạn, trong công ty cũng không có ai dám nói này nói nọ sau lưng anh.
Chỉ là gần đây có một cuộc hợp tác hơi khó giải quyết.
Đối phương là một lão già có suy nghĩ rất truyền thống và rất cổ hủ.
Ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện vợ chưa cưới của anh, nếu chuyện này bị làm ầm lên, e rằng đối phương sẽ không cân nhắc đến chuyện hợp tác với công ty anh nữa.
Mất đi mối làm ăn này, kế hoạch thu mua đá quý của công ty tại Châu Phi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến nhiều đơn hàng đằng sau, mà những đơn hàng này còn là những đơn hàng hợp tác đã được ký kết.
Anh kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng xuống, nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, Tiêu Cận Ngôn cũng không quan tâm Ngô Mẫn Mẫn nói gì nữa mà dứt khoát quay người đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Khi vừa rẽ vào lối vào phòng vệ sinh, Tiêu Cận Ngôn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên trong.
“Một người đàn ông mà dám làm không dám nhận thì chẳng khác nào một người đàn ông đã chết cả!”
“Cô Tô! Cô đừng làm phiền tôi nữa! Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi không muốn có con.”
“Nếu anh không muốn có con, vậy tại sao anh lại lên giường với phụ nữ? Người phụ nữ mang nặng đẻ đau vất vả sinh ra đứa bé, đứa bé đó còn mắc bệnh nặng, nguyên nhân mắc bệnh còn là do anh.
Anh cứ vậy mà mặc kệ nó, không quan tâm sao? Nếu không có nguồn gan, con bé sẽ chết đấy!”
“Chuyện này trách tôi được hả? Người phụ nữ đó chủ động bò lên giường tôi, có người đàn ông nào giữ được mình? Còn đứa bé đó đúng thực là tôi đã lơ là, sơ suất.
Ai bảo trời sinh tôi đã mang tư chất khác thường, ngủ một lần thôi là đã khiến người phụ nữ đó mang thai được luôn? Chuyện này cũng trách tôi hả? À đúng rồi, tôi từng nghe Hiểu Hiểu nói vài điều về chuyện giữa cô và Tiêu Cận Ngôn.
Chẳng phải Tiêu Cận Ngôn cũng như vậy sao, sau khi lên giường với cô hai lần, anh ta cũng khiến cô mang thai hai lần.
Đứa nhỏ Tiểu Thần kia cũng có hoàn cảnh giống cô trước đây mà thôi, đều là bố ruột, tại sao Tiêu Cận Ngôn có thể vung tay không nhận con còn tôi thì không được? Còn nữa, chẳng phải trước đây con trai lớn của cô cũng mắc bệnh nặng, Tiêu Cận Ngôn cũng chưa từng hỏi thăm nó, cô có chất vấn anh ta như bây giờ không? Nếu không thì cô dựa vào đâu mà đến đây yêu cầu tôi phải có trách nhiệm?”
“Hoắc Hàn, anh…”
“Đủ rồi, thời gian của tôi có hạn, cô sẵn lòng nhận nuôi Tiểu Thần thì cô cứ nuôi đi, nếu cô không muốn nuôi nó thì cứ vứt nó ra ngoài để nó tự sinh tự diệt.
Dù sao không tìm được nguồn gan thì nó cũng sẽ phải chết thôi, chết sớm hay chết muộn cũng chẳng có gì khác biệt.
Nó còn sống thì lúc nào tôi cũng phải lo lắng sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nó chết rồi tôi còn có thể thoải mái hơn một chút.
Bây giờ bọn chó săn ảnh đang nhìn chòng chọc vào mọi nhất cử nhất động của tôi, tồn tại một sơ hở lớn như vậy ở bên ngoài, tôi rất lo lắng đấy.”
“Đây là những lời lẽ mà một con người có thể thốt ra ư?”
“Cô Tô, nếu cô còn không đi, tôi sẽ gọi vệ sĩ đến ném cô ra ngoài đấy.”
“Vậy anh… đi gặp Tiểu Thần một lần thôi được không? Từ đầu tiên mà nó học nói là “bố”.
Ước mơ của con bé là được gặp bố một lần, anh có thể dành ra một ngày, đi gặp nó, để nó ra đi mà không còn nuối tiếc gì nữa, được không?”
Hoắc Hàn cười lạnh lùng, hét lên: “Vệ sĩ đâu!”
Ngay sau đó, ở cuối hành lang xuất hiện vài người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen lao tới, nhắm thẳng về phía Tô Cẩm Tinh.
Hoắc Hàn chỉ vào cô, nói: “Đưa cô ta ra ngoài.”
Vệ sĩ nghe vậy liền định bước đến kéo Tô Cẩm Tinh đi, nhưng bọn họ vừa duỗi cánh tay ra đã bị ai đó nắm chặt cổ tay, dứt khóa vặn ngược một cái, phát ra âm thanh “răng rắc”.
“Ối!”
Tiếng kêu thảm thiết của đám vệ sĩ vang vọng khắp hành lang.
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy, nhìn Hoắc Hàn ở đằng sau bằng ánh mắt giễu cợt: “Một người đàn ông mà lại muốn ra tay với một người phụ nữ, đúng là rất có tiền đồ.”
Hoắc Hàn tỏ vẻ khó chịu: “Chủ tịch Tiêu? À, anh và Tô Cẩm Tinh… Haha, không phải anh sắp kết hôn rồi sao? Dây dưa qua lại với vợ cũ như này không sợ cô dâu không vui à?”
“Chuyện riêng của tôi không cần anh bận tâm, tôi sẽ đưa cô ấy đi, còn anh hãy cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”
Tô Cẩm Tinh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiêu Cận Ngôn kéo thẳng ra ngoài nhà thi đấu, trực tiếp đẩy vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Mới về nước ba ngày mà cô đã hai lần ngồi lên xe của anh.
Tô Cẩm Tinh cười khổ, thật sự không biết nên nói đây là duyên phận hay là tội nghiệt nữa.
“Em giải thích đi.” Việc đầu tiên mà Tiêu Cận Ngôn làm khi ngồi vào ghế lái là khóa cửa xe lại.
“Giải thích cái gì?”
“Về đứa trẻ đó.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi vốn tưởng đứa trẻ đó là con của tiên sinh, hóa ra nó lại là con của Hoắc Hàn ư? Tô Cẩm Tinh, sau khi chia tay tôi em được săn đón thật đấy.
Lục Đình, luật sư, tiên sinh, bây giờ lại thêm một Hoắc Hàn.
Ha, em còn sinh con cho anh ta?”
Tô Cẩm Tinh đáp: “Mối quan hệ giữa tôi và Hoắc Hàn không như những gì anh nghĩ đâu.”
“Không như tôi nghĩ ư? Hay là hai người là bạn giường của nhau? Lúc chúng ta còn ở bên nhau, tôi có nhẫn nhịn đến chết cũng không đụng vào em, đến lúc sắp kết hôn chúng ta mới vượt quá giới hạn… Nhưng còn bản thân em thì sao? Em tùy tiện phóng túng như vậy ư? Tên Hoắc Hàn đó đâu có tốt đẹp gì? Sao em có thể lên giường với anh ta chứ?”
Lời Tiêu Cận Ngôn nói quá chói tai khiến Tô Cẩm Tinh nhíu chặt mày lại, cô nói: “Tiêu Cận Ngôn, anh ăn nói cho đàng hoàng một chút đi.”
“Những chuyện em làm không đàng hoàng thì làm sao mà tôi nói tử tế, đàng hoàng cho được?”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh.
Anh mở cửa ra, để tôi xuống.”
“Tôi không mở.”
“Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?” Tô Cẩm Tinh nổi giận: “Chúng ta đã ly hôn được ba năm rồi.
Tôi ở bên cạnh ai, tôi sinh con cho ai thì liên quan gì đến anh? Anh sắp kết hôn tôi có nói nửa lời nào không? Anh dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện riêng của tôi.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy, nói: “Tôi chỉ nghĩ đến tình cảm mà chúng ta đã từng có trong mười năm và cảm thấy vô cùng không đáng mà thôi.”
“Đúng, không đáng chút nào hết, tình cảm trong hơn mười năm cũng không bằng một Dương Tuyết Duyệt.”
Tiêu Cận Ngôn bị cô làm cho nghẹn họng, anh buồn bực hạ cửa sổ xe xuống, vô thức châm một điếu thuốc, nhưng lại đột nhiên nhớ ra phổi của Tô Cẩm Tinh không được khỏe nên lại ném mạnh điếu thuốc ra ngoài, đóng cửa sổ lại.
Tô Cẩm Tinh nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay hẳn là ngày cưới của anh, anh chạy đến đây làm gì? Đừng nói với tôi là lễ cưới của anh là cùng cô dâu đến xem buổi hòa nhạc đấy nhé.”
“Không sai, chính là như vậy.”
Tô Cẩm Tinh cười gượng: “Cô gái họ Ngô này thật đặc biệt.”
“Là vô cùng đặc biệt, đặc biệt tự luyến.”
Tô Cẩm Tinh nghe ra được sự châm biếm trong lời của Tiêu Cận Ngôn, cô hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Tiêu Cận Ngôn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nên cô chỉ có thể thấy được góc nghiêng của anh.
Xương lông mày cao, sống mũi thẳng dài, đôi môi mím chặt lại, còn có quai hàm góc cạnh.
Ngoài ra, bộ đồ hôm nay anh mặc…
“Lễ cưới của hai người phải mặc vest với áo sơ mi đen ư?”
Tiêu Cận Ngôn trừng mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Em quản tôi à? Tôi thích mặc gì thì mặc.”
“Cũng đúng, chỉ cần cô Ngô thích thì hai người cứ tùy ý, tôi không muốn quan tâm.”
Trong xe, một sự im lặng kéo dài.
Bên ngoài, trong nhà thi đấu đã bắt đầu đợt ồn ào, cuồng nhiệt tiếp theo.
Âm sắc của Hoắc Hàn không phải là đặc biệt hay, những bài hát anh ta sáng tác cũng rỗng tuếch và khó hiểu nhưng vẫn khiến đám fans hâm mộ cuồng nhiệt, hò hét đến mức khản cả cổ, hay khóc lóc thảm thiết.
Tiêu Cận Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hát như ma gào quỷ khóc vậy mà cũng có người đến mua vé nghe ư…”
“…”
Sau đó, anh lại khinh khỉnh cười khẩy một tiếng, nói: “Còn có người sẵn lòng sinh con cho anh ta, đúng là hết nói nổi.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng “đáp trả”: “Anh quay về đi, cô Ngô tự luyến của anh vẫn đang đợi anh đấy, anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”
“Không cần em dạy tôi phải làm thế nào đâu.”
“Được, vậy tôi không nói nữa, anh mở cửa xe để tôi xuống đi.”
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Tiêu Cận Ngôn quay người lại, đối diện thẳng với cô: “Phải làm thế nào mới có thể cứu được đứa bé đó?”
Tô Cẩm Tinh hơi bất ngờ, càng cảm thấy khó hiểu: “Anh…”
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ là năm xưa Tiểu Dương bị bệnh, tôi đã không làm tròn bổn phận của một người bố, chỉ có một mình em đã vất vả xoay sở, là tôi nợ em.
Bấy giờ nếu đã có thêm một đứa trẻ cũng đang phải đối mặt với hoàn cảnh ngặt nghèo như Tiểu Dương, tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn nó rời khỏi thế giới này.
Em nói đi, phải làm gì, coi như là tôi đang bù đắp cho em.”
“…”
“Đừng vội từ chối tôi, em cần sự giúp đỡ của tôi.” Tiêu Cận Ngôn nói bằng giọng chắc nịch: “Nếu muốn cứu đứa trẻ đó thì tốt hơn hết là em nên nói cho tôi biết càng sớm càng tốt.”.
“Con bé phải thay gan.” Tô Cẩm Tinh lập tức đáp: “Nhưng tôi không tìm được nguồn gan phù hợp.”
Tiêu Cận Ngôn hơi liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Hoắc Hàn và em đều không phù hợp ư?”
“Bản thân Hoắc Hàn đã có bệnh gan, bệnh gan của Tiểu Thần di truyền từ anh ta.
Còn tôi…” Tô Cẩm Tinh cúi đầu, khẽ thở dài: “Tôi và con bé không có quan hệ huyết thống, không ghép được.”
“Em nói cái gì?” Tiêu Cận Ngôn ngẩn người: “Không có quan hệ huyết thống? Đứa trẻ đó… không phải do em sinh ra ư?”.