Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 224: Bây Giờ Anh Có Hai Lựa Chọn


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 224: Bây Giờ Anh Có Hai Lựa Chọn


Fans hâm mộ đều là những cô gái vẫn còn rất trẻ, và họ nhanh chóng bị thu hút sự chú ý, bu hết qua bên đó.
Lối đi vừa rồi vẫn còn bị fans hâm mộ đứng chật kín bỗng trở nên vô cùng thông thoảng.
Vẫn cò một lúc nữa mới đến giờ buổi hòa nhạc bắt đầu, chắc là cũng đủ rồi.
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng bước vào cửa nhà thi đấu, lúc này hồi trường bên trong
đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi biểu diễn, rất nhiều người đi qua đi lại, trông có vẻ rất bận rộn.
Còn phòng nghỉ ngơi của Hoắc Hàn có tầng tầng lớp lớp vệ sĩ đứng canh giữ, bọn họ đang nói chuyện một cách rất gay gắt với mấy cô gái đeo băng đô kia.
“Chú à, bọn cháu thật sự chỉ đến gửi thư cho anh ấy thôi, những bức thư này do chính tay fans hâm mộ viết.

Chúng cháu chỉ muốn gửi tất cả những lá thư này đến tận tay anh mà thôi.

Gửi thư xong chúng cháu sẽ lập tức ra ngoài ngay.”
“Đừng làm phiền ở đây nữa, có nghe thấy không? Các cô mau cút ra ngoài cho tôi!”
“Hay là… chú ơi, chú chuyển thư cho anh Hoắc Hàn giúp bọn cháu được không? Chúng cháu sẽ không vào nữa.”
“Chúng tôi chỉ phụ trách việc bảo vệ cậu ta thôi, không phụ trách việc nhận thư! Tôi nói lại lần cuối cùng, mau đi đi, nếu không thì đừng trách tôi động tay động chân với các cô.”
Đám vệ sĩ vừa cao vừa to, nói năng rất thô lỗ, lớn tiếng khiến mấy cô bé sợ đến suýt khóc.

Bọn họ dìu đỡ nhau đặt một chồng thư dày cộp ở cửa phòng nghỉ ngơi, sau đó khóc thút thít hét vọng vào bên trong: “Anh Hoắc Hàn, chúng em để thư fans hâm mộ viết ở bên ngoài ạ, mọi người đều rất thích anh, hi vọng anh có thể tiếp tục vui vẻ ca hát ạ!”
Đám vệ sĩ lại hung tợn trừng mắt với bọn họ, mấy cô gái liền vội vàng xô đẩy nhau rời khỏi nhà thi đấu.
“Này, cô là người thuộc bộ phận nào? Đứng ở đây làm gì?”
Tô Cẩm Tinh bị giật mình bởi giọng nói vang lên sau lưng cô: “Tôi…”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, cô là nhân viên trang điểm mới đến đúng không? Aiya, sao giờ này cô mới tới? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi đấy, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào trong làm việc đi! Hoắc Hàn đã sốt ruột đến mức sắp ném đồ đạc rồi đấy!”
Tô Cẩm Tinh không khỏi sửng sốt, xem ra sự nhẫn nại của Hoắc Hàn còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Tính tình cũng vậy.

“Có phải cô không tìm thấy phòng nghỉ ngơi của Hoắc Hàn đúng không? Nào, để tôi dẫn cô đi.”
Người này cũng là một người có tính cách khá nhiệt tình sôi nổi, anh ta nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi.

Đám vệ sĩ hung dữ như thần giữ cửa không chặn bọn họ lại, rõ ràng là họ quen mặt người đang kéo cô vào nên rất thoải mái cho cô và anh ta vào trong.
Tô Cẩm Tinh do dự một lúc, sau đó cô vẫn quyết định đem chồng thư vào giúp mấy cô bé fans hâm mộ kia.
“Thầy Hoắc!”
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Hàn đang ngồi trước gương, ngậm một điếu thuốc trong miệng, tay cầm điện thoại chơi game.

Trong phòng nghỉ ngơi đang tràn ngập âm thanh đánh đấm phát ra từ trò chơi.
Còn có giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn của anh ta: “Không phải tôi đã nói rồi sao, các người tự giải quyết đám fans hâm mộ đó là được rồi, đừng đến làm phiền tôi.”
“Không phải đâu thầy Hoắc, là chuyên viên trang điểm đến ạ.”
Bấy giờ Hoắc Hàn mới có phản ứng, anh ta dừng trò chơi trên điện thoại lại, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem xem, rốt cuộc lần này các người tìm được ai đến…”
Hoắc Hàn vừa quay người, cả anh ta và Tô Cẩm Tinh đều sững sờ.
Rõ ràng là Hoắc Hàn đã sững người lại khi nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, khói thuốc xộc thẳng vào phổi khiến anh ta ho khan không ngừng được.
Còn Tô Cẩm Tinh cũng hơi bất ngờ, Hoắc Hàn… hình như không giống lắm so với trước đây.
Cô xuất thân là nhà thiết kế nên rất nhạy cảm với những thứ như ngoại hình, hình dạng hay đường nét.

Hẳn là Hoắc Hàn đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Chỉ là anh ta chỉnh sửa không được ổn cho lắm, cả khuôn mặt phù lên trông hơi bất thường.

Khuôn mặt này thật sự là một “thử thách” cho các chuyên gia trang điểm.
Hoắc Hàn ho khù khụ mấy phút liền mới dừng lại được.


Anh ta sầm mặt xuống, hỏi: “Cô là chuyên gia trang điểm ư?”
“Không phải.”
“Vậy cô đến đây làm gì? Là… Hiểu Hiểu bảo cô đến ư?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hoắc Hàn thấp giọng chửi một câu: “Hiểu Hiểu đã nói với tôi rồi, chuyện này không có gì để bàn bạc hết.

Cô cũng thấy rồi đấy, với thân phận hiện giờ của tôi thì chuyện đó là hoàn toàn không có khả năng.”
“Không thể thương lượng một chút nào sao?”
Hoắc Hàn lạnh lùng nói: “Cô Tô, hôm nay là buổi hòa nhạc của tôi.

Cô mạo danh chuyên gia trang điểm lẻn vào phòng nghỉ ngơi của tôi, tôi có thể niệm tình cô từng giúp tôi mà không tính toán với cô.

Nhưng trước đây chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì liên quan đến đứa bé đó nữa.”
Anh ta vừa dứt lời, những người xung quanh đều nhìn Tô Cẩm Tinh với ánh mắt đầy dò xét và thù địch.
Bao gồm cả hai tên vệ sĩ trông như hai ông tướng thần ở cửa khi nãy, còn có cả một số nhân viên khác.
Đám người này đều là đàn ông, Tô Cẩm Tinh chỉ có một mình, xét về số số lượng hay lực lượng thì cô và họ đều có cách biệt rất lớn, bây giờ không phải là thời điểm tốt để thương lượng.
Tô Cẩm Tinh gật đầu, khẽ cười: “Được, vậy tôi ra ngoài sân khấu đợi nghe anh hát trước.

Quen biết nhau bao lâu nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội được nghe anh hát bao giờ.”
Có thể thấy vẻ mặt Hoắc Hàn rất khó coi, nhưng trong tay cô có vé, vệ sĩ có thể đuổi cô ra khỏi phòng nghỉ ngơi nhưng không thể đuổi cô ra khỏi khán đài được.
Tô Cẩm Tinh cầm vé, ung dung bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Bên ngoài đã bắt đầu soát vé vào cửa, cô tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Có lẽ là vì chuyên gia trang điểm mãi chưa tới nên buổi hòa nhạc bị hoãn lại tròn một tiếng đồng hồ.
Tô Cẩm Tinh cũng không vội, cô vừa xem báo cáo tài chính mới nhất trong hòm thư vừa chờ đợi.
Cuối cùng, Hoắc Hàn nhảy lên sân khấu giữa một màn pháo hoa cực lớn khiến các cô gái dưới khán đài hét lên.
Tô Cẩm Tinh cau mày vì tiếng ồn.
Khó khăn lắm mới đợi được một tiếng, đến giờ tạm nghỉ giữa buổi biểu diễn, Hoắc Hàn lui về sau cánh gà để nghỉ ngơi.

Trên sân khấu đổi thành một ngôi sao khác đang biểu diễn, cô đã mấy năm không ở trong nước nên không biết ngôi sao đó là ai.
Sau khi tính toán thời gian, trong bóng tối Tô Cẩm Tinh lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi và đi vào phòng vệ sinh.
Cô đứng ở cửa phòng vệ sinh đợi một lúc, quả nhiên thấy Hoắc Hàn đang vội vội vàng vàng chạy đến.
Nhìn thấy cô, anh ta thấp giọng phun ra một câu chửi thề.
Tô Cẩm Tinh giang hai tay chặn, chặn cửa phòng vệ sinh lại, nói: “Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là nhịn đi vệ sinh tiếp tục lên sân khấu biểu diễn, kết thúc xong rồi đi giải quyết.

Hai là nói chuyện với tôi.”
Hoắc Hàn nghiến răng, phòng vệ sinh không xa cũng không khuất.

Hơn nữa, vì đang là giờ nghỉ giữa buổi nên sẽ có rất nhiều khán giả đến phòng vệ sinh, cộng thêm rất nhiều nhân viên ra ra vào vào.

Nếu cứ dây dưa ở đây sẽ sớm bị người ta bắt gặp.
Hoắc Hàn trầm giọng thở dài như cam chịu số phận, gầm gừ: “Cô cũng thấy rồi đẩy, tình hình hiện tại của tôi, cho dù tôi có đến bệnh viện khám đau bụng thì cũng bị đám fans hâm mộ của tôi phát hiện ra.

Sao tôi có thể đến đó làm phẫu thuật được? Hơn nữa tôi hoàn toàn không thể làm phẫu thuật.”
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, anh có bị bệnh về gan không?”
“…”
“Có, đúng không? Vậy thì tôi đã đoán đúng, bệnh gan của Tiểu Thần di truyền từ anh.”
Hoắc Hàn nghiêng đầu, cười một cách thản nhiên: “Đúng vậy, đúng là di truyền từ tôi.

Vì thế tôi cũng có bệnh về gan, không thể hiến gan cho con bé được.


Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Có thể đi được chưa?”
“Con bé luôn nói với tôi rằng nó rất nhớ bố.”
“Cô hãy nói với nó là nó không có bố.”
“Đúng vậy, tôi đã nói với con bé như vậy đấy.

Tôi nói bố nó đã chết rồi.”
Hoắc Hàn lập tức trở nên giận dữ: “Cô…”

“Được chưa? Cô đã hài lòng mãn nguyện chưa?” Tiêu Cận Ngôn nhìn người đàn ông trang điểm đậm đang hát và nhảy trên sân khấu, thực sự rất không có hứng thú.

Nhưng Ngô Mẫn Mẫn đang nghiêng ngả ở bên cạnh lại vô cùng phấn khích.
Ngô Mẫn Mẫn reo hò với đám fans hâm mộ, hơn nữa còn sôi nổi hơn fans hâm mộ bình thường nên cô ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số người xung quanh.
Mà những người này lại nhanh chóng chú ý đến người đàn ông có ngoại hình và khí chất nổi bật bên cạnh cô ta, thậm chí còn có người đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lén.
Tiêu Cận Ngôn cố kìm chế sự kích động muốn đập vỡ điện thoại của họ, hít một hơi thật sâu, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.
Hôm nay Ngô Mẫn Mẫn ăn mặc, trang điểm rất lộng lẫy.

Cô ta mặc váy hoa, đi giày cao gót mười phân, trang điểm cũng rất tinh tế và xinh đẹp, nhưng tiếc là ngoại hình và khí chất của cô ta vốn đã vô cùng tầm thường nên dù có trang điểm hay ăn mặc đẹp đến đâu cũng không thể thu hút được ánh mắt của người khác.
Cô ta nhìn về phía sân khấu, hé miệng thì thầm: “Chủ tịch Tiêu, anh đã đồng ý là sẽ cùng tôi đến xem một buổi hòa nhạc, sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
“Tôi đã đến rồi đây.”
“Nhưng buổi biểu diễn vẫn đang diễn ra, nó vẫn chưa kết thúc.”
Tiêu Cận Ngôn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ngô Mẫn Mẫn nắm lấy cổ tay anh, bị anh gạt ra: “Tôi sẽ trực tiếp đưa tiền cho cô.

Cô làm người nổi tiếng trên mạng kiếm được bao nhiêu, tôi sẽ cho cô bấy nhiêu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.