Đọc truyện Con Đường Tìm Hạnh Phúc Của Nữ Phụ – Chương 14
Hiện tại, Tiểu Điềm đang ở một nơi xa xôi, cô rất thảnh thơi nhìn ngắm bầu trời, suy nghĩ vẫn vơ những chuyện đã và đang xãy ra với mình. Mọi chuyện thật sự là đi càng ngày càng xa, thân chủ Tinh Tiểu Điềm của cô không phải sống rất lâu sao, đến kết câu chuyện mới rớt đài đi lĩnh hộp cơm, sao đến mẹ kế là cô lại như vậy, xuyên qua sống chưa được vài ngày lại chết vô duyên như vậy, chết mà không biết vì sao mình chết nữa, thiệt con mẹ nó … kì cục mà.
Tiểu Điềm mấy ngày nay ức chế vì bản thân chết đi, còn bị đưa đến một nơi tiêu điều hoang vắng như thế này thì bắt đầu bộc phát cái bản tính “lưu manh” của mình, sử dụng những từ thật “không được” hoa mỹ cho lắm.
“A… Thiên a.. Cái nơi khỉ ho cò gáy gì vậy chứ? Sao lại đưa cái linh hồn nhỏ bé của cô đến một nơi vắng vẻ chim không thèm ị quạ không thèm bay chó không thèm gáy gà không thèm sủa như thế à à còn toàn nước và nước trời trong xanh trăng thanh không mây bay cùng gió thổi này làm chi a! Nơi thanh tịnh như vầy, yên tĩnh như vầy thì chỉ có khi bế quan tu luyện để tu thành chín quả thôi, mà cô lại là một người tốt từ trong xương, thiện lương từ trong tuỷ thì cần gì phải tu hành chứ, như cô thì một bước thành tiên. Ay, cho dù không cho thành tiên thì cũng nên đưa cô xuống địa ngục chứ, ít nhất xuống dưới cô cũng có diêm dương soái ca để chơi cùng…”
Tiểu Điềm còn đang rất hăng hái tự kỉ thì đột nhiên không gian xung quanh chấn động, bầu trời trong xanh khi nãy giờ chuyển thành màu đen u ám, mặt trăng và biển nước quanh cô cũng đổi thành màu đỏ máu yêu dị. Gió mạnh từng cơn táp thẳng vào mặt Tiểu Điềm khiến cô không thể nào mở to mắt ra được, đến khi gió ngừng thì cô mới thấy được cảnh tượng hãi hùng như vậy. Tiểu Điềm còn đang trong trạng thái kinh ngạc thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Con quỷ cái nào dám ở đây nói loạn vậy hả…?”
“Đại ca, là cái con quỷ nào mới phải, lỡ nó là con ma nam mà không phải con quỷ cái thì sao. À cũng không đúng, nếu là vậy thì phải là cái con ma, quỷ nào, ừm ừm đúng vậy đúng vậy! Phải là cái con ma, quỷ nào nhe đại ca!”
Cái tên được gọi đại ca bỗng nhiên nhếch môi cười đểu, vẻ mặt vô cùng xấu xa nhìn tên cứ nhãi nhãi bên tai mình, cầm tay hắn lên quay quay mười vòng lấy đà rồi quăng hắn bay đi thật xa.
“Hừ .. Chém gió với ta ư! Xin lỗi nha, ta không rảnh, lần sau đi, giờ thì bay đi chỗ khác chơi giùm một cái!”
Tiểu Điềm thấy hình tượng và cảnh tượng vừa mới xảy ra thì đầu bóc tử khí, người chảy ra thành bãi nước, sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự. Tên đại ca thấy cô tự nhiên ngã ngang thì quăng bỏ cánh tay tên nhãi kia làm rớt lại, chạy đến hỏi thăm.
“Này, ma nữ, có sao không? Này…!”
Tiểu Điềm nghe có người gọi thì mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy người đó cô hoá đá ba giây rồi sợ hãi nhanh chóng sụt lui ra sau cách tên đại ca ba mét. Cười khan hai tiếng rồi chân chó, cô sợ bản thân sẽ cùng cảnh ngộ như tên mới bị bay kia.
“Ha ha… Nghe danh Đại ca đã lâu hôm nay mới được gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền, đại ca thật ngọc thụ lâm phong hào hoa phong nhã anh tuấn tiêu sái khí khái bất phàm thiên tư thông minh đa mưu túc trí ôn nhu tinh tế băng thanh ngọc khiết ôn hương nhuyễn ngọc khuynh quốc khuynh thành mỹ đến chim sa cá lặn gà bay cho sủa, là một người đại từ đại bi công đức vô lượng hiền lương thục đức.. bla.. bla..”
Tiểu Điềm còn đang trỗ tài vuốt mông ngựa của mình thì tên đại ca gân xanh lại nổi đầy trán, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, còn cơ thể cường trán cứ run lên từng hồi như đang nín nhịn điều gì đó, giọng nói nghiến răng nghiến lợi kìm nén đến cực điểm.
“Còn chót chét thì đừng hỏi vì sao bị hồn phi phách tán..”
Tiểu Điềm nghe thấy tên đại ca nói như vậy thì im bặt, khuôn mặt mếu máo khóc không ra nước mắt, ầm thầm sụt lui từng bước, cô có nói sai gì sao, cô tâng bóc hắn nhiều như vậy mà sao lại giận dữ với cô, hay là cô tâng chưa đủ. Tiểu Điềm có chút suy tư xoa cằm, song lại gật gật đầu tự cho là đúng, mỉm cười toe toét cất lời.
“Hehehe.. Đại ca đẹp trai của….”
“Cô .. con bà nó câm ngay..”
Tên đại ca nghe thấy Tiểu Điềm còn định thêm thì quát lên, trợn trừng mắt nhìn cô đầy uy hiếp, hắn mới vừa đuổi đi một con ruồi thế nhưng lại đến thêm một con két, con người.. không, con quỷ cũng có giới hạn mà, hắn thật chính là ức chế chịu không nổi. Còn Tiểu Điềm thấy tên đại ca trừng như vậy thì trái tim yếu ớt của cô chịu không được, nó cất cánh bay xa, linh hồn cô hoá đá.
“A đại ca em quay trở lại rồi, haha, có vẻ lần này quay lại nhanh hơn mấy lần trước a, mà đại ca, em nghe con ma nữ kia khen đại ca quá trời luôn, chậc .. mà khen đúng dễ sợ. Đại ca em chính là…”
“Rụp… Răng rắc..”
Tên nhãi bị bay đi khi nãy đã quay trở lại, hắn lại nhoi nhoi vừa nói vừa gắn cánh tay lại, nhưng mới xong đã bị tên đại ca đập từ trên đầu xuống một cú như trời giáng làm xương cốt trên người hắn đều bị rụng rời ra hết, cái đầu lâu của hắn lăn long lóc trên đất tiếp tục khóc than.
“Huhu… Đại soái ca của lòng sửu nhi ơi, sao soái ca có thể đối xử với sửu nhi bé bỏng như vậy,.. huhu… tan nát cõi lòng của sửu nhi rồi.. ô ô…”
Tiểu Điềm nhìn đến cảnh tượng đó thì linh hồn hóa đá của cô nứt ra làm hai, sửu nhi soái ca, này họ, ôi.. thật khủng khiếp.
Tên được gọi soái ca, nhìn sơ qua hắn cũng như một người bình thường, có ngũ quan và sở hữu một cơ thể cơ bắp đầy rắn chắc, chỉ có điều khuôn mặt bị biến dạng đến không thể nhìn. Đôi con mắt hắn trắng dã một màu, khi hắn trừng lên tròng mắt như sắp rớt ra, sống mũi cao lớn lại chỉ thấy mỗi xương mũi, cái miệng thì rộng tới mang tai, hàm răng như hàm răng của mấy con cá piranha. Trên mặt hay tất cả làn da trên cơ thể hắn đều nổi lên những tơ máu xanh lè, còn có mấy mảng da thịt bị thối rửa bong chóc ra, thấy cả xương trắng, mười móng tay đen thui nhọn hoắt mọc trên bàn tay gầy trơ xương.
Tiểu Điềm tự nhiên nhớ lại khi nãy khen tên soái ca thấy có chút ngượng miệng, chút thôi hà. Cô lại nhìn sang tên tự xưng là sửu nhi.
Những khúc xương của tên sửu nhi được bao quanh bởi cái thứ chất màu xanh sền sệt, chúng bò tìm nhau và nối lại hình dạng như lúc ban đầu. Nhìn như một bộ xương khô bình thường nhưng lại có thể thấy thấu bên trong hắn đầy đủ lục phủ ngủ tạng qua mấy cái xường sườn không gì cản trở. Kinh khủng hơn là trên đầu lâu của hắn có vài ba con dòi đang ngọ nguậy bò tứ tung trong khoang miệng, mũi và cả hốc mắt, chính là hình như điều đó cũng không phiền hà hay ảnh hưởng gì đến tằm nhìn của hắn, nói đúng hơn là hắn cũng không có mắt để nhìn, vì trong hốc mắt của hắn chỉ có mỗi một màu đỏ quỷ dị, đính kèm theo trên đầu là cặp sừng đen nhỏ. Tiểu Điềm nhìn đến đó thì thu hồi tằm mắt, cô cũng đã ngộ ra vì sao tên này là sửu nhi rồi.
Thời gian trôi nhanh, không khí có chút cứng ngắt, qua nửa ngày mà không ai mở miệng nói một lời, bỗng tên soái ca lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
“Này, cô bé..! Tại sao cô lại ở đây vậy?”
Tiểu Điềm xoa cằm suy tư một lúc rồi trả lời.
“Chắc có lẽ đã chết nên mới ở đây đi!”
“Hử? Chết sao… Tên?”
“A… Tiểu Điềm Điềm!”
“Tiểu Điềm Điềm.. Nghe quen quen ta! Để nhớ thử xem… Ay, vẫn là nên coi sổ thôi!”
Tên soái ca lấy sổ ra xem một lúc thì nghi hoặc hỏi.
“Có phải là Tiểu Điềm Điềm hai mươi bốn tuổi sinh ngày chín tháng ba?!”
“A.. Đúng rồi! Sao “soái đại ca” biết?”
“Sổ sinh sả..n khụ.. Sổ sinh tử này có ghi nè! Ể… mà không phải cô nhập vào cơ thể con bé Tinh Tiểu Điềm sao? Sao lại còn có thể ở đây?”
“Cái đó tôi làm sao mà biết chứ đại ca..”
Tiểu Điềm nhún nhún vai thản nhiên trả lời, tên soái ca nhíu mi thở dài rồi túm cổ cô cùng tên sửu nhi phi đến một không gian khác.
“Aiz.. Dù sao cô cũng còn sống được thêm vài chục năm nữa nên vẫn là dẫn cô đến gặp Diêm Vương thôi..! Ta đúng thật là rất thiện lương a!”
“Chứ không phải đại ca thấy cô ta thật phiền muốn đuổi cô ta đi nên mới làm như vậy..!”
“Ngươi.. con mợ nó im ngay.”
…
Cuối cùng bọn họ cũng đã đáp đất an toàn, chính là Tiểu Điềm nhạy cảm phát hiện không gian xung quanh có chút không đúng.