Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 35: Công Thành Pháo
Khi cả bọn đã tụ tập lại đầy đủ, kể cả Mộng Lan thì bắt đầu nhìn về phía cửa hang, về phần tên phó đoàn trưởng kia khi thấy sự việc không ổn thì đã chuồn rồi còn đâu, hắn cũng chả phải là đồ ngu, cả đám xông lên còn bị làm thịt đừng nói chỉ còn mình hắn với vài tên đàn em, người xưa đúng là có câu rất hay, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt.
Nhìn miệng hang đen thui sâu hun hút Lâm Đĩnh cứ cảm thấy ớn ớn thế nào, anh chàng liền len lén lùi về phía sau, chỉ là đột nhiên bị thằng mập kia túm lại.
-Này ngươi làm gì thế? mẹ kíp còn không xông vô đi.
-Được rồi, xông vô thì xông vô, ai da tự dưng đau bụng quá, thôi các ngươi vô trước đi ta đây vô sau, kiếm chỗ nào xả hàng đã.
Lâm Đĩnh vốn muốn kiếm một cái cớ để chuồn, nhưng Trương Bình Phàm làm sao lại không biết thằng cha này lại nổi lên cái bệnh sợ chết, không nói hai lời một cước đạp vào mông con hàng kia.
-ĐCM muốn chạy à em, không có cửa đâu, hắc hắc ngươi cũng có thể lựa chọn không vào chỉ là. hắc….hắc…..
Nhìn thằng mập kia cười âm trầm cộng với cả Vô Danh và Mộng Lan đang đứng một bên bẻ tay rôm rốp, Lâm Đĩnh hắn còn có thể nói chữ “không” sao.
Thế là cu cậu đành ngoan ngoãn nhận mệnh.
-Này ta nói này, các ngươi bảo theo hỗ trợ ông đây mà đứng xa thế làm gì.
Nhìn mấy con hàng kia khi thấy hắn đến gần cửa hang liền đột ngột lùi lại nấp ở một bên, Lâm Đĩnh không nhịn được mà gào lên.
-À! không có gì bọn ta ở ngay sau ngươi, chú mày cứ vô đi yên tâm bọn ta ở ngay đây mà.
Nghe vậy Lâm Đĩnh chửi um lên trong lòng.
-Yên tâm cái rắm, các ngươi muốn ông yên tâm thì lại gần đây đứng xa thế làm gì.
Lâm Đĩnh trong lòng oán hận ngút trời nhưng ai bảo bản thân hắn xui xẻo, lọt vào tay bọn cầm thú này chứ.
Khi tiến đến gần cửa hang Lâm Đĩnh liền chậm lại, nhìn cái hang động đen ngòm sâu hun hút này khiến hắn cảm thấy có vài phần ớn lạnh.
Nhưng vừa nhìn lại phía sau khiến anh chàng xém tý tức sùi bọt mép, ba tên khốn nạn kia không biết từ lúc nào đã lùi lại cả mấy chục mét, nếu hắn không quay lại có khi bọn kia đã chạy mất dép luôn mà bản thân không hay.
Đang muốn chủi un lên thì một cảm giác nguy hiểm cực độ ập đến, khiến lông tóc hắn dựng đứng hết cả lên, cái cảm giác này cũng chả phải xa lạ gì, lần trước ở khu chợ hắn cũng đã trải qua một lần, bây giờ nó lại đến lần nữa, không cần quay đầu lại Lâm Đĩnh cũng biết là có cái gì đó đáng sợ sắp uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Bản thân hắn đã cảm thấy hoảng sợ cực độ, máu huyết trong người như đông lại, nhưng may mắn là đột nhiên một luồn khí tức băng giá từ sâu thẳm trong linh hồn trào ra, đánh thức hắn từ cơn hoảng sợ tỉnh lại, theo bản năng Lâm Đĩnh hụp người xuống lăn vài vòng tránh khỏi cửa hang.
“Ầm” một tiếng động khủng khiếp vang lên, miệng hang nơi Lâm Đĩnh vừa đứng đột ngột phát ra một luồng sáng chói mắt, sau đó đất đá xung quanh mép hang liền bị thổi bay khiến cửa hang dường như mở rộng ra một chút, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Nghĩ lại mà sợ, nếu không phâi Lâm Đĩnh hắn nằm xuống lăn ra khỏi cửa hang, mà xoay lưng bỏ chạy hay né qua bất kì phương nào thì bây giờ có lẽ đến khúc xương cũng chẳng còn, nhìn uy lực của luồng sáng vừa rồi có lẽ không thua gì vũ khí lase ở thế giới của hắn, nhưng tổ bà nó đường kính cột sáng cũng quá khủng khiếp đi, cho dù là một khối thép đặc mà bị nó đánh trúng chỉ sợ cũng bốc hơi trong nháy mắt chứ đừng nói thân thể huyết nhục.
Khi nhìn thấy cột sáng phía cửa hang phát ra sắc mặt Trương Bình Phàm liền khẽ biến hô lên.
-Không thể nào! Công thành pháo, tại sao bọn chúng lại có được nó chứ?.
Vừa nghe thế Vô Danh và Mộng Lan cũng biến hẳn sắc mặt đồng thanh nói.
-Không thể nào!
-Ta cũng không tin, nhưng rõ ràng cột sáng đó rất giống thứ linh pháo đáng sợ đó, chỉ là không biết tại sao uy lực chỉ bằng khoảng 1/1000 Công thành pháo bình thường.
Nhìn thấy tên béo này xưa nay vẻ mặt lúc nào cũng nhơn nhơn, bỉ ổi nhưng bây giờ lại nhíu mặt nhăn mày nhìn chằm chằm vào cửa động phía trước, Vô Danh và Mộng Lan cũng biết sự việc nghiêm trọng hỏi lại.
-Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? thứ đó dường như chỉ có quân đội mới có, nghe nói được quản chế rất nghiêm ngặt, cho dù là hoàng tộc cũng không thể tùy tiện lại gần đâu, bọn chúng nếu có được vũ khí đó tử thủ nơi cửa hang thì chúng ta đừng mong qua được.
Mộng Lan nghe Vô Danh nói thế cũng gật gù tiếp lời.
-Thứ đó đúng là quân đội mới có, hơn nữa quân đội bình thường cũng đừng mơ chạm tới, phải là quân đội hoàng gia mới được phép tàng trữ, uy lực khẩu Công thành pháo này không biết tại sao lại yếu như vậy, chỉ bằng 1/1000 Công thành pháo bình thường nhưng cũng không phải là thứ tu sĩ Phàm cảnh chúng ta có thể chống lại được, mà không nói tu sĩ Phàm cảnh chỉ sợ đích thân Sơ nhập tu giả đến đây cũng bị bắn cho tan xác.
Công thành pháo tên như ý nghĩa một loại pháo được người tu tiên chế tạo ra đùng để công phá thành trì, đừng cho là thành trì của người tu tiên là loại hàng xây bằng phương pháp bình thường, vật liệu xây thành đều là những loại vật liệu luyện khí trong tu tiên giới, cứng rắn chắc chắn vô cùng, ngoài ra còn được khắc họa những trận pháp thủ hộ vô cùng khủng bố, trong truyền thuyết từng có cao thủ đạt tới cảnh giởi Đại năng đỉnh phong đích thân ra tay, muốn hủy diệt đệ nhất thành trì của Hán quốc, tấn công bảy ngày bảy đêm, dẫn động vô số vì sao giáng xuống nhưng tòa thành đó vẫn trơ trơ sừng sững bất động, rốt cuộc vị Đại năng đó đành bất lực mà bỏ đi.
Phải biết đạt đến cảnh giới Đại Năng có ai là người đơn giản, gần như đã là thần tiên sống không gì không làm được rồi, hủy diệt một lục địa ở địa cầu là việc vô đơn giản, thậm chí một hành tình vẫn rất dễ dàng.
Nhưng một kẻ như vậy toàn lực tấn công một tòa thành trì lại không thể làm xuy chuyển nó một chút nào, đủ biết lực phòng ngự của thứ gọi là thành trì khủng khiếp đến mức nào rồi.
Công thành pháo chính là vật dụng chuyên môn được chế ra để tấn công những tòa thành trì như vậy, uy lực của một khẩu pháo có thể dễ dàng san phẳng một ngọn núi, như vậy thì cũng chưa có gì nhưng đáng sợ ở chỗ chỉ cần có đủ năng lượng thì nó có thể liên tục khai hỏa không cần dừng lại.
Không phải tòa thành nào cũng đều khủng bố như tòa thành ở trên, nhưng đã gọi là Thành thì lực khòng ngự cũng rất kinh nhân.
Công thành pháo, thứ vũ khí chuyên dùng để phá thành này lại mang ra đối phó với mấy tên kiến hôi ngay cả Sơ nhập tu giả cũng chưa đến, quả là cũng quá xem trọng bọn hắn đi.
Nghĩ đến đó đột nhiên Trương Bình Phàm quát lên.
-Ha ha ta hiểu rồi, thì ra là thế, Lâm Đĩnh mau xông vào, mau….
Lâm Đĩnh vừa mới lồm cồm bò dậy, lưng còn cháy xém một mảng, mơ hồ còn truyền đến vị thịt nướng thơm phức đau đến méo miệng, chưa kịp ăn vạ thì thằng mập kia đã quát lên rồi thúc dục mình lao vào động.
-Tổ bà nó cái gì đây? vô cái rắm chó, hu hu mới sượt qua mà ta xém tý thành heo quay, giờ lao vô có mà thành tro à, ông đếch đi nữa hu hu.
Nhìn thấy con hàng kia khóc rống lên, liều chết phản kháng Trương Bình Phàm cũng lười nói, đạp thẳng một cước vào mông thằng cha kia tống hắn bay thẳng vào động.
-Lâm Đĩnh đừng có sợ, bây giờ bọn đạo phỉ kia có muốn bắn cũng không được đâu, ngươi mau tìm đến chỗ bọn nó rồi tiêu diệt đi, nếu không mấy thằng kia bí quá hóa liều bắn phát nữa thì bỏ mịa.
-ĐCM thằng mập kia ông nhớ rồi nhá hú hú, muốn tìm ngươi tìm một mình đi hu hu, dám sút vào mông bố mày.
Mồm thì nói nhưng Lâm Đĩnh cũng không dám sơ sẩy, dốc toàn lực thi triển Ảo ảnh bộ lao vào trong động, thậm chí đụng phải mấy cục đá nhô ra u cả đầu anh chàng cũng không dừng lại.
U đầu so với mạng nhỏ cũng không quan trọng bằng, tiêu diệt được bọn kia sớm lúc nào hay lúc đấy, nhỡ đâu nó bắn phát nữa thì bỏ mịa, hang này có mỗi một đường đi vào có mà né đằng trời.
Thế là anh chàng vừa chạy vừa chảy nước mắt gào toáng lên.
-Đậu má bọn chuột nhắt kia hu hu ở đâu mau lăn ra đây chịu chết hu hu.
Không để cho Lâm Đĩnh phải đợi lâu, ngay ở ngã ba đường đã thấy ba tên bốn tên đạo phỉ còn lại đang đứng cạnh một khẩu pháo, nòng pháo lạnh lẽo chĩa thẳng về phía hắn khiến cõi lòng Lâm Đĩnh lạnh lẽo, nhưng hắn cũng không hề dừng lại lập tức với tốc độ cao nhất vung đao lên.
Vốn tưởng bốn tên này có tu vi cao nhất thì phải liều mạng một trận nhưng khi Lâm Đĩnh đánh đến liền dễ dàng tiêu diệt cả bốn, đang lấy làm lạ chỉ là nhìn thấy từng đợt khí xanh hiện lên trên mặt bọn chúng Lâm Đĩnh liền hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Đang muốn mở miệng ra gọi thì tên mập kia không chút tiếng động nào đã xuất hiện sau lưng hắn làm cu cậu giật thót cả mình, sau đó bọn Mộng Lan và Vô Danh cũng theo đó xồng vào.
-Khà khà đúng như ta dự đoán.
Nhìn thằng mập kia sờ tới sờ lui khẩu pháo kia, rồi thốt lên một câu như thế khiến hắn chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả hỏi.
-Này này có gì nói rõ tý đê, nói thế bố thằng nào hiểu nổi.
Ngay cả Vô Danh và Mộng Lan ở bên cũng nghi hoặc nhìn tên béo.
-Đừng nóng vừa rồi thấy một pháo kia bắn ra ta mới nghĩ ra một chuyện, đó là năng lượng cần có để khởi động Công thành pháo, hắc hắc thứ đồ này tốt thì có tốt thật nhưng mà năng lượng để khởi động nó là một con số khổng lỗ, đừng nói chúng ta cho dù là một vị Tu giả có dốc sạch túi thì cũng chỉ khởi động được vài lần mà thôi, bọn đạo phỉ này nhân số đông thì có đông thật, nhưng cả bọn cộng lại chỉ sợ còn kém xa gia tài của một tên sơ nhập tu giả.
-Hừ một pháo vừa rồi bắn ra chỉ sợ đã là cực hạn của bọn chúng rồi, bắn thêm được phát nữa mới là lạ.
Nghe Trương Bình Phàm giải thich Vô Danh và Mộng Lan mới hiểu ra, nhưng Lâm Đĩnh thì vẫn một mảnh mờ mịt, sau đó được Vô Danh giải thích hắn mới bắt đầu hiểu rõ.
-Thế xử lý khẩu pháo này sao giờ, không lẽ mang bán lấy tiền, ài cái thứ này nuôi tốn cơm quá, có.lẽ chả ai thèm.
Nghe thấy thằng cha Lâm Đĩnh đầu bò kia nói thế cả bọn xém tý tức chết.
-Mẹ kiếp, bán? não ngươi bị vô nước à, cho dù ngươi có đi gãy chân, năn nỉ lẹo lưỡi cũng chưa chắc có ai bán cho ngươi đâu, cái này là thủ đoạn bảo mệnh tốt nhất rồi, có nó cho dù gặp phải sơ nhập tu giả cao cấp cũng không sợ, thế mà thằng não tàn nhà ngươi lại bảo bán.
Nghe thấy tên mập gắt gỏng quát Lâm Đĩnh vẫn bình chân như vại trả lời.
-Tốt sao, ta thấy chưa hẳn là vậy, đồ có tốt mấy mà không có khả năng sử dụng thì có tác dụng gì cơ chứ, thà rằng bán đi đổi lấy một lượng lớn đá Càn khôn mua mấy loại vũ khí tất sát còn hơn.
Nghe thấy thế cả bọn liền giật mình nhìn lại Lâm Đĩnh như người ngoài hành tinh vậy, khiến cu cậu vô cùng chịu.
-Chậc không ngờ được đó, thằng cha này hôm nay tự dưng thông minh đột xuất vậy trời, ài rốt cuộc trời xanh có mắt cho con hàng này khôn ra tý.
Nghe thằng cha Vô Danh lẩm bẩm thế lại nhìn ánh mắt đồng tình của hai người kia khiến cu cậu nổi điên.
-Nói vậy là có ý gì đây, đâu má ông đây xưa nay nổi tiếng uyên bác, thông cổ hiểu kim chỉ là ta giấu tài mà thôi, các ngươi có thể đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn ta được không.
Rốt cuộc vẫn là tên béo đứng ra dàn xếp.
-Lâm Đĩnh ngươi nói cũng đúng, lần này là bọn ta suy nghĩ chưa thấu đáo, đồ tốt nhưng phải có năng lực sử dụng thì mới được, cứ làm theo ý Lâm Đĩnh ngươi đi, đổi lấy một lượng lớn tiền tài chế tạo vài loại thủ đoạn bảo mệnh cho cuộc thí luyện sắp tới.
-Được rồi, đừng quên là vẫn còn một kẻ nữa trong này đấy, tiêu diệt được hắn mới coi như hoàn thành nhiệm vụ, cẩn thận lần này có thể vô cung nguy hiểm đó.