Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 34: Tấn Công
4h53 phút sáng.
Trong một bụi cây rậm rạp cách hang động đoàn đạo phỉ Huyết Hải đóng quân không xa.
-Này ta lặp lại kế hoạch lần cuối nha, còn khoảng hơn một tiếng nữa là trời sẽ bắt đầu sáng, chúng ta sẽ tấn công vào lúc mặt trời sắp mọc, trước tiên Mộng Lan sẽ bắt đầu thổi Mộng Dẫn hương về phía cửa động, sau đó ta sẽ kích hoạt độc tố Ám hồn, lúc này là đến phiên Lâm Đĩnh ngươi đấy, hãy dùng tốc độ nhanh nhất Ảo ảnh bộ lao lên chém giết những tên canh gác kia, ở đó, ở kia……..
-Hây, thành hay bại là phụ thuộc vào ngươi đấy Lâm Đĩnh, ngươi nên nhớ bọn nó đều là những kẻ giết người không ghê tay, hai tay dính đầy máu tươi, cho nên đừng có mà nương tay, cho dù bọn nó mất đi lực phản kháng thì vẫn phải một đao chém xuống, bởi vì nếu chúng ta rơi vào tay bọn chúng thì kết quả chỉ sợ không nhẹ nhàng vậy đâu.
-Được rồi, những gì thằng mập nhà ngươi nói ta đều hiểu, ông đây cũng không ngu đến nỗi mà nổi lòng từ bi vào lúc này đâu, tuy ta không hiểu bày mưu tính kế thâm sâu gì, nhưng vẫn biết rõ “nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình”, chỉ cần vậy là đủ rồi kẻ đã làm địch với Lâm Đĩnh ta thì cứ một đao chém xuống đoạn tuyệt tất cả!
Nghe hắn nói thế bọn Vô Danh và Trương Bình Phàm cũng có vài phần an tâm, ở cái thế giới tu tiên này không có chỗ cho sự nhân từ, tiên lộ gập gềnh, sơ xảy một bước chính là vạn kiếp bất phục, hình thần câu diệt, tuy giết người sẽ gánh lấy nhân quả, nhưng ở tu tiên giới này có tu sĩ nào mà chưa tự thân giết qua vài người chứ? nhân quả đáng sợ thì đáng sợ thật nhưng không hẳn là không thể phá giải, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì bất kì nhân quả nào cũng không thể uy hiếp được bản thân.
Cho nên tu sĩ không hề sợ giết người, chỉ sợ tu vi không thể tiến thêm mà thôi.
Rốt cuộc thời khắc mặt trời mọc sắp đến, Lâm Đĩnh đã nắm chắc chiến đao trong tay chỉ đợi Trương Bình Phàm ra hiệu mà thôi.
Nhìn thời gian cũng đã đến, lại thấy những tên đạo phỉ canh phòng phía xa bắt đầu lơ đãng, Trương Bình Phàm lập tức phất tay bày ra kí hiệu xông lên.
Chỉ chờ có thế cả ba tên liền lập tức phá bụi cây mà ra, chia làm ba hướng xử lý bọn canh gác.
Nhất là Lâm Đĩnh đã luyện thành chút ít bề ngoài của Ảo ảnh bộ tốc độ nhanh đến khủng bố, từ chỗ bụi cây hắn núp đến chỗ tên đạo phỉ gần nhất chỉ khoảng hai mươi mét, tên đạo phỉ canh gác đó còn đang tham lam hít thở không khí buổi sáng, đột nhiên cảm thấy cần cổ lạnh toát, khi mở mắt ra thì lại thấy đồng bạn phía sau nét mặt hoảng loạn cực độ, tay nắm chuôi đao đang muốn rút ra, nhưng một cái bóng mờ mờ lướt qua lập tức cả người đột nhiên cứng đơ lại chia làm hai nửa từ đỉnh đầu xuống háng, hắn muốn hét lên kinh hãi nhưng cảnh vật trước mắt đột nhiên quay cuồng hiện ra một thi thể không đầu đang đứng, cái thân thể đó sao mà lại thân quen đến thế chứ, tên đạo phỉ muốn đưa tay ra nắm lây nhưng trước mắt đột nhiên tối xầm, linh hồn chìm vào bóng đêm vô hạn.
Lâm Đĩnh với tốc độ khủng khiếp một đường xông tới, tả xung hữu đột, liên tục vung đao gặt hái sinh mạng, những tên đạo phỉ này đang trong khoảnh khắc thả lỏng lập tức mất đi hai người đồng bạn, bọn chúng phản ứng cũng xem như nhanh nhạy lập tức rút đao, một tên vừa mới rút đao ra chưa kịp vung lên thì cả cánh tay và nửa dưới đột nhiên chia hai nửa, tên còn lại vô cùng kinh hãi bất chấp tất cả vung đao chém tới cái bóng mờ trước mặt, nhưng hắn chưa kịp mừng rỡ, một tiếng “xoẹt” vang lên như có vật gì đó bị cắt đứt, thanh đao trong tay hắn ngân lên “keng” một tiếng rồi gãy ra làm đôi, chỗ vết cắt bóng loáng như gương, tên đạo phỉ liền nhìn xuống thân thể mình, thấy không có vết thương nào vừa mới thở phào một hơi thì “phụt” “phụt” máu tươi lập tức phun ra, nửa phần đầu trên đã bị gọt bay từ lúc nào, não tương tràn cả ra đất, thân thể mất đi phần hộp sọ lập tức đổ “ầm” .
Lúc này cái bóng mờ mới biến mất lập tức hiện ra khuôn mặt đỏ hồng của Lâm Đĩnh, hắn vừa hiện thân lập tức chống đao thở gấp liên hồi.
Vừa rồi chém giết chỉ trong khoảnh khắc, chỉ một giây hai lăm là cùng, nhưng trong khoảng thời gian cực ngắn đó mỗi đao hắn bổ ra đều được dốc toàn lực, khiến thân thể Lâm Đĩnh có chút mệt mỏi, chân khí toàn thân tiêu hao mất một phần ba.
Những tên đạo phỉ kia tu vi tuy chỉ có Phàm cảnh tầng bảy, nhưng bình thường Lâm Đĩnh muốn một đao giải quyết một tên cũng không phải dễ dàng, lần này lợi dụng thời gian chúng thả lòng nhất bất ngờ đánh lén với tốc độ cao, lại nhờ vào thanh đao lợi khí trong tay mới có thể giải quyết gọn gàng, ngoài ra phải kể đến công của Mộng Dẫn hương và Ám hồn độc khiến hành động của chúng bị trì trệ, phản ứng chậm chạp nên hắn mới có chiến quả hoành tráng vậy.
Vốn cả bọn không cần hành động chỉ cần đợi độc dược phát tác là được, chỉ là độc dược cũng cần có thời gian gian, nhất là độc dược mãn tính như Ám hồn hồn độc tuy lợi hại nhưng cũng cần thời gian phát tác, ai biết trong khoảng thời gian đó có thể sinh ra biến cố gì chứ.
Thế nên Trương Bình Phàm mới bảo cả bọn đánh vào khiến cho bọn chúng hoảng loạn chống cự, khiến độc tố phát tác càng nhanh thêm, vừa tránh được việc ngoài ý muốn phát sinh.
Sau khoảng ba bốn giây từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, Lâm Đĩnh ở bên này có thể nghe được thì càng không nói bọn đạo phỉ còn lại ở trong động.
Lập tức từ bên trong ùa ra một đám đạo phỉ, biểu tình hung thần ác sát, tay lăm lăm đao kiếm sáng loáng, dàn hàng trước cửa hang
Cầm đầu bọn chúng là một tên có thân hình cao gầy, mặt mũi hốc hác, nhất là đôi mắt híp lại trông vô cùng âm hiểm sảo trá, tu vi khoảng Phàm cảnh tầng tám đỉnh phong.
Nhìn thấy bọn Lâm Đĩnh chỉ có ba người nhưng lại giết sạch ba tổ tuần tra bên ngoài của mình, tên dẫn đầu mặt mũi lập tức trở nên vô cùng khó coi, gầm lên. “bày trận, chém mấy thằng chó này thành thịt băm báo thù cho các huynh đệ, tất cả lên cho ta.”
Vừa ghe thấy mấy lời đó cả đám đạo phỉ phía sau lập tức gầm lên, tản ra bao vây mấy người Lâm Đĩnh “anh em xông lên báo thù cho các huynh đệ lên!”
Nhìn bọn đạo phỉ xung quanh sát khí đằng đằng, gươm giáo sáng lóa đang xông lên bao vây cả bọn, Lâm Đĩnh không nhịn được mà phải nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải thấy tên mập kia và thằng cha Vô Danh vẫn đang vô cùng ung dung, thì có khi hắn đã không nhịn được mà thi triển Ảo ảnh bộ chạy mất dép.
Lâm Đĩnh.
-Các ngươi nói ta hèn nhát, sợ chết? mẹ kiếp các ngươi thử bị mấy chục thằng đầu trâu mặt ngựa, sát khí đằng đằng, đao kiếm sáng lóa vây vào giữa xem nó thế nào, ông vẫn còn đứng đây đã là tốt lắm rồi, đổi lại là các ngươi xem có ai được như ta, không khéo có lắm thằng vãi mịa nó ra quần ấy chứ.
Tác giả.
-Hề hề có phải các ngươi thắc mắc là thằng thủ lĩnh kia nhìn có vẻ khôn khéo âm hiểm, nhưng lại không nói gì đã gào lên động thủ phải không? cái này! tổ bà nó càng là *** chó trong *** chó, bị người ta giết đến tận cửa, đàn em bị giết hơn chục mạng rồi, lúc này thì có là đồ ngu cũng biết mấy thằng này đến lấy mạng mình, mà cho dù không phải đi nữa thì người cũng đã giết rồi còn sống lại được sao? cho em xin! bọn nó là đạo phỉ cướp của giết người, tính tình hung hãn chứ đếch phải mấy thằng thư sinh ăn hại trói gà không chặt, mồm lúc nào cũng bô bô nhân nghĩa đạo đức, đồng bọn bị giết ngay trước mặt mình thì còn tính toán, nói năng mịa gì nữa, chém con bà nó đã nói sau.
Lúc này tuy gần như cả đám đạo phỉ đã xông lên khoảng 30 người, tuy ánh mắt nhìn bọn Lâm Đĩnh tràn đầy vẻ hung hãn khát máu, chỉ là bọn chúng cũng không vội tấn công mà bày ra một thế trận nào đó vây bọn Lâm Đĩnh vào giữa, cứ ba người một tổ nhỏ hình thành mười mũi nhọn chỉa thẳng vào đám người Lâm Đĩnh.
Trương Bình Phàm vốn hờ hững nhưng khi thấy bọn chúng bày ra thế trận như vậy liền kinh ngạc thốt lên.
-Sao có thể chứ? Thập Phương trận! bọn chúng lại có thể bày ra Thập Phương trận!
Vô Danh nghe thấy thế liền biến hắn sắc mặt, nhưng lại như nghĩ đến điều gì đó mà sắc mặt dần hòa hoãn lại.
Lâm Đĩnh thấy biểu tình của hai thằng kia thì có lẽ cái món Thập Phương trận này có vẽ không tầm thường, đang muốn mở miệng ra hỏi thì một giọng nói tràn đầy oán hận, lạnh lẽo vang lên chặn ngang họng hắn.
-Hắc hắc thằng mập như heo kia kiến thức tốt lắm, đã biết là Thập Phương trận rồi thì chắc cũng biết uy lực của nó chứ ha ha, rơi vào trận này mấy thằng ch* bọn mày đừn hòng đi ra, mau ngoan ngoãn đầu hàng có khí bố đây nổi lòng từ bi tha ột mạng.
Nghe thấy thế những tên đạo phỉ khác cũng lấy làm kì quái sao hôm nay phó đoàn trưởng nhân từ thế, lại hứa hẹn nhiều lời với bọn này, tuy kì lạ nhưng bọn đạo phỉ kia cũng không quên phụ họa, nịnh bợ thủ lĩnh.
-Đầu hàng đi mấy thằng nhãi, hô hô.
-Thằng mặt trắng kia đầu hàng đi, chỉ cần bây giờ qua đây ông đảm bảo ngươi sẽ không chết mà còn rất sung sướng nữa kìa hô hô.
Nhìn tên đạo phỉ kia râu ria xồm xoàm, lông chân lông ngực mọc đầy, chỉ thẳng mặt mà mắng mình là thằng mặt trắng, Lâm Đĩnh như heo bị chóc tiết gào lên.
-ĐCM bố mày mà là mặt trắng à, ta xem cả nhà ngươi mới là mặt trắng.
Thực ra mặt trắng nó còn mang một hàm nghĩa khác, cái hàm nghĩa mà ai cũng hiểu đấy, cho nên Lâm Đĩnh mới phản ứng dữ dội như vậy.
Ai không hiểu thì có thể liên tưởng đến mấy con gà, nhưng ở đây là mấy con gà đực, thuần khiết nhé, ta là người vô cùng thuần khiết đấy, chì là con gà thôi mà!
Thấy ba thằng kia thân trong vòng vây mà biểu hiện vẫn thần định khí nhàn, không có chút gì gọi là sợ hãi, trong lòng tên phó đoàn trưởng càng cảm thấy bất an gào lên.
-Hừ rựu mừng không uống lại muốn uống rựu phạt, tất cả toàn lực tấn cống cho ta.
Vừa nghe được mệnh lệnh đó cả đám như ăn thuốc kích thích hưng phấn tru lên.
-Gào…giết…
-Giết…
Khi tên đạo phỉ vừa ra lệnh xong ba người Lâm Đĩnh liền cảm thấy thân thể như vướng phải vũng bùn vậy, một luồng áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng đột ngột xuất hiện đè lên thân thể khiến cả bọn hành động vô cùng khó khăn.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, sự việc đáng sợ hơn còn ở phía sau, bọn đạo phỉ xung quanh đã bắt đầu tấn công, cả mười món vũ khí như mưa liên tục thay nhau bổ vào đám người Lâm Đĩnh, cứ mỗi lần bọn hắn muốn phản công là lại có đủ thứ vũ khí lao đến ép bọn hắn phải co cụm phòng thủ, bây giờ đừng nói là phản công, chỉ riêng việc đỡ đòn không cũng mệt lắm rồi, sơ xẩy tý là cả người thành thịt băm ngay.
Nếu như bình thường Lâm Đĩnh còn có thể dựa vào tốc độ của mình tả xung hữu đột, ít ra cũng có vài phần nắm chắc có thể xông ra, nhưng tổ bà nó khi ở trong này tự dưng thân thể như đeo chì cảm giác nặng hơn mấy lần, đã thế còn bị vô số binh khí bổ đến, đúng là trong lòng Lâm Đĩnh lúc này nghẹn lại một cục.
Càng đấu hắn càng cảm thấy uất ức, thế này mà gọi là chiến đấu sao? mẹ kiếp có mà làm bia cho người ta chém thì đúng hơn.
Hắn cảm thấy cứ chiến đấu thế này thì không ổn, không biết hai thằng kia thì sao, nhưng đao quang kiếm ảnh đầy trời thế này, cùng lắm chỉ mười lăm phút sau là hắn thành món thịt băm ngay, đến cả xương cũng chả còn.
Lâm Đĩnh gần lên một tiếng “Gào” toàn thân tụ lực vào thanh đao trên tay khiến nó rung lên “ông” “ông”, rồi dốc toàn lực chém ra, liên tiếp mấy tiếng “xoẹt” “xoẹt”, hơn phân nữa vũ khí trong tay bọn đạo phỉ xung quanh liền gãy làm hai đoạn.
-Thằng mập chết bầm kia mau phá vây đi, ta không chịu nổi lâu hơn nữa đâu.
Vừa nói xong thì lại thấy vô số binh khi chém tới, Lâm Đĩnh đành phải miễn cưỡng thu đao bảo vệ thân mình “keng” “keng”, từng tiếng bình khí va chạm với nhau vang lên những âm thanh chát chúa, Lâm Đĩnh tuy có thần lực trong người, nhưng một lúc phải chống đỡ một đám binh khí đánh đến cánh tay cũng đã tê rần, xém tý tuột cả vũ khí.
-Không vội, không vội, ta còn chơi chưa đã, với lại bọn nó vây chặt quá ông cũng chưa biết phá bằng cách nào hề hề ngại quá….
Nghe thấy những lời đó của thằng mập kia xém tý Lâm Đĩnh tức sùi bọt mép, trong lòng cu cậu cũng hơi hoảng loạn, đang suy tính có nên liều mạng chịu vài đao rồi phá vây hay không thì dị biến nổi lên.
Tên đạo phí trước mặt đang vung đao về phía hắn thì đột nhiên mặt mày tái ngắt, mắt lồi cả ra sùi vọt mép ngã lăn ra đất tắt thở.
Áp lực quanh thân Lâm Đĩnh liền giảm đi vài phần, ngay lập tức hắn liền nắm lấy cơ hội trời cho này, lấy hết sức bú sữa mẹ mà vung đao lên gạt phăng binh khí xung quanh rồi lao đến trước mặt một tên đạo phỉ.
“Xoạt” “phụt” tên đạo phỉ đáng thương còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thân thể đã lập tức chia đôi, máu tươi bắn ra tung tóe xung quanh, dính cả lên đồng bọn xung quanh.
Không để cho bọn chúng kịp phản ứng lại Lâm Đĩnh lập tức nâng đồ đao lên vô tình chém xuống, đến khi thanh đao kia vung đến trước mặt bọn chúng mới rối rít đánh trả, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên “gào” “á” a….a…….
Lâm Đĩnh như một cỗ xe tăng điên cuồng nhảy vào vòng vây của đám đạo phỉ mà chém giết, từng đoạn tay chân cụt thi nhau tung bay, máu tươi ướt đãm toàn thân Lâm Đĩnh, Lâm Đĩnh lúc này hai mắt trợn ngược, râu tóc dựng đứng máu me đầy mình không khác một sát thần là mấy khiến bọn đạo phỉ xung quanh sợ vỡ mật, chúng rất muốn chạy trốn nhưng mà toàn thân cứ nhũn ra mất hết toàn bộ sức lực.
Bọn đạo phỉ này quanh năm chém giết, cảnh máu me cũng không phải chưa thấy qua, bọn chúng tuy có sợ nhưng cũng không đến nỗi toàn thân mất hết sức lực thế này, cách giải thích duy nhất là thân thể bọn chúng có vấn đề, là Mộng Dẫn Hương của Mộng Lan đã phát huy tác dụng.
Khung cảnh bên kia của bọn Vô Danh cũng không khác bên này lắm, cũng đang điên cuồng chém giết, chỉ trong vài giây gần hai phần ba nhân số đạo phỉ liền ngã xống, đám còn lại toàn thân mềm nhũn lăn qua ra đất, bọn Lâm Đĩnh cũng lười chém giết nữa bởi vì trên mặt bọn chúng đang hiện lên từng đợt khí xanh, có lẽ chẳng bao lâu sẽ mất mạng mà thôi.
Khi nhìn lại chiến trường xung quan chỉ toàn là chân tay, máu me, nội tạng lẫn lộn, Lâm Đĩnh rốt cuộc không nhịn được mà phải nôn mửa một trận, trong lòng hắn cũng chả có chút gì gọi là thương xót, hay áy náy nào, đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể mà thôi.
Khi lần nữa nhìn lại hắn cố gắng khống chế cái cảm giác muốn ói này lại, sau đó dẫm lên từng bộ phận cơ thể mà bước ra ngoài, không có biện pháp nào cả, ai bảo bọn hắn bị vây ở giữa chứ, không bước ra chả lẽ ngồi lại nôn tiếp?
Lâm Đĩnh thì phải phun cả mật xanh mật vàng ra mới bình ổn được nội tức trong người, nhưng nhìn qua thấy hai thằng cha Vô Danh với Trương Bình Phàm mặt mũi hồng hào chả có vẻ gì là khó chịu, đã thế mỗi khi đi ngang qua thấy tên đạo phỉ nào còn đang rên rỉ liền bồi thêm một đao banh não, rồi lại tiếp túc bước đi khiến Lâm Đĩnh có hơi lạnh mình.