Con Đường Bá Chủ

Chương 23: Diệt Thiên Tài


Bạn đang đọc Con Đường Bá Chủ – Chương 23: Diệt Thiên Tài


Bên ngoài động phủ, lão ẩu áo đen vẫn khoanh chân ngồi yên tĩnh, bất quá cỗ khí tức trập trùng khiến không khí run rẩy xung quanh thân đang bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh của bà, trong hai mắt đục ngầu bắt đầu xuất hiện một tia lo lắng.


“Không được, xem ra phải báo cáo cho gia chủ, động phủ này có trận pháp gia trì cấm Hóa Thần trở lên xâm nhập, ta tạm thời thật không có cách nào”

Lão bà lẩm bẩm nói, bàn tay khô gầy xuất hiện một lệnh bài hình ngọn lửa có khắc một chữ “Diễm”, trong khi lão bà định bóp nát lệnh bài thì tiếng bước chân vang lên khiến nàng thay đổi chủ ý.


Chỉ thấy bên trong cửa động mù mịt, loáng thoáng có thể thấy ba thân ảnh đang từ từ bước ra.


Hai mắt đục ngầu của lão ẩu lập tức co rụt lại, một cường giả Hóa Thần kỳ dùng tay dụi dụi mắt vì cảnh tượng trước mặt thực sự quá khó tin, hai vị tiểu thư cao quý nhà mình đang khoát tay một thiếu niên trông hết sức thân mật, thậm chí lệnh bài đang cầm trên tay làm rơi xuống đất.


Điệp Tình tiểu thư thì cũng thôi, vì Diễm Điệp Tình tại gia tộc có tiếng luôn thân thiện hòa ái dễ gần, nhưng đây là tình huống nào? Ngay cả kiêu ngạo như khổng tước Hồng Liên tiểu thư cũng khoát tay thiếu niên này, bộ dạng còn hết sức hạnh phúc?

Thật quá hoang đường, thiếu niên tên Tiểu Nam này nàng nhận biết, vì nàng luôn âm thầm theo sau bảo vệ hai nữ, mặc dù quan hệ của ba người bọn hắn không tệ nhưng phát triển đến mức này cũng quá nhanh đi.


“Thất bà bà!” Trong lúc lão ẩu áo đen còn mê mang thì Tình Nhi đã vui mừng hướng nàng vẫy tay, chỉ thấy nàng buông tay Lạc Nam tung tăng chạy lại khoát tay lão ẩu áo đen làm nũng.


“Thất lão vất vả rồi” Hồng Liên cũng hướng nàng cúi người vấn an.


Mặc dù tại Diễm gia, thân phận của hai nàng chỉ dưới mẫu thân, nhưng các nàng nổi danh hiếu thuận với trưởng bối trong tộc, chưa từng dùng thân phận lên mặt bất kính nên được cả gia tộc yêu thích.


Nếu để Diễm gia biết hai hòn ngọc quý của mình bị một tiểu tư chiếm lấy, sợ rằng sẽ lật trời lên mất.


“Ra mắt Thất tiền bối” Lạc Nam cũng hướng lão ẩu vấn an, trưởng bối của hai nữ hắn sẽ xem là trưởng bối của mình.


“Đây là Thất trưởng lão của Diễm gia, Hóa Thần Trung Kỳ cường giả, còn đây là bằng hữu của chúng ta Tiểu Nam” Hồng Liên mĩm cười lên tiếng giới thiệu.


Thất trưởng lão lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo thâm ý dò xét ba người, chợt nàng la lên thất thanh nói:

“Tình Nhi đột phá Kim Đan? Hồng Liên thăng cấp Trung Kỳ Nguyên Anh? Đây rốt cuộc là tình huống gì?”

Hiển nhiên lúc này Thất trưởng lão mới nhận ra sự tiến bộ vượt bậc của nhị nữ, ánh mắt đục ngầu tràn ngập vui mừng, bắt đầu xoay người tới lui đánh giá hai nàng, thậm chí bỏ qua sự tồn tại của Lạc Nam.


Hai nữ nhìn nhau đắc ý, được trưởng bối khen thưởng là cảm giác không tệ, hai đôi mắt đẹp tràn đầy nhu ý liếc nhìn Lạc Nam đồng thanh nói:

“Tất cả là nhờ có Tiểu Nam giúp đỡ đấy”

“Tốt tốt tốt, không tệ haha, tiểu tử ngươi tên gì?”

Thất trưởng lão vui mừng cười to, nói liên tục ba chữ tốt, lúc này mới bắt đầu chú ý đến Lạc Nam đang đứng cạnh.


Lạc Nam khóe miệng co giật, làm ơn xem trọng ta một chút có được hay không? Bất quá hắn vẫn kính cẩn đáp:

“Tiểu tử Tiểu Nam ra mắt Thất tiền bối”

Vừa nói Lạc Nam vừa cố tình thả ra khí tức tu vi, hắn cũng không thể để người nhà nữ nhân mình xem thường được.


Quả nhiên Thất trưởng lão hai mắt hơi sáng lên, mở miệng khen ngợi nói:

“Không tệ, anh hùng xuất thiếu niên, tuổi nhỏ đã Kim Đan hậu kỳ, so với tên Hàn Thanh vừa nãy của Hàn gia còn ưu tú hơn”


Ba người Lạc Nam cũng không quan tâm trọng miệng nàng Hàn Thanh là ai, chỉ nhìn nhau cười hiểu ý.


“Được rồi, hai vị tiểu thư mau cùng ta về gia tộc, đã quá thời gian rèn luyện, sợ gia chủ lo lắng giết tới tấm thân già ta đây không chịu nổi a”

Thất lão lúc này mới nhớ đến chính sự, hướng hai nữ nghiêm túc nói.


Hai nàng vừa nghe, nhất thời ủ rủ quay sang nhìn Lạc Nam, mắt đẹp mang theo vẻ quyến luyến.


Lạc Nam cũng hơi không nỡ, bất quá nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại quả thật không hợp ở cùng nhau, ôn nhu hướng hai nữ truyền âm khẳng định nói: “Thánh Linh Học Phủ phu thê chúng ta đoàn tụ!”

Hai nàng cũng hiểu chuyện, đè ép trong lòng lưu luyến, hé môi thơm cười tươi như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả siết.


“Đây là lộ tuyến rời khỏi Sơn Mộc Lâm, chàng nhớ cẩn thận”

Hồng Liên chợt bước đến bên Lạc Nam, một tia linh hồn của nàng truyền vào não hắn, mà Lạc Nam cũng không chống cự, để mặt tia linh hồn của nàng thêm vào ký ức có chứa địa hình Sơn Mộc Lâm.


Thất trưởng lão chứng kiến tình cảnh này, trong lòng thầm than thở, phải tin tưởng nhau bao nhiêu mới để mặc đối phương trao đổi linh hồn?

“Chúng ta đi”

Thất trưởng lão hướng Lạc Nam hòa ái nói, nắm tay hai nữ, nhiệt độ trong không khí đột ngột nóng lên, ba thân ảnh lập tức phá không mà bay, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Lạc Nam.


Ngự không phi hành.


Khả năng của tu sĩ khi đạt đến Nguyên Anh kỳ, huống chi một Hóa Thần Trung Kỳ như Thất trưởng lão, Lạc Nam thậm chí không kịp nhìn các nàng là như thế nào rời đi, tốc độ thật sự quá nhanh.


“Tiểu tử, muốn cùng tiểu thư của Diễm gia chúng ta không đơn giản như vậy, “kẻ kia” xem như là lần khảo nghiệm đầu tiên của ta với ngươi đi”

Mặc dù ba người đã đi xa, nhưng lúc này thanh âm mang theo một tia khiêu khích của Thất trưởng lão đột nhiên truyền vào tai Lạc Nam.


“Quả nhiên”

Lạc Nam lắc đầu cười khổ, với một người sống lâu như Thất trưởng lão sao có thể không nhận ra quan hệ nam nữ giữa bọn họ? Chẳng qua nàng không muốn mọi người khó xử, giả vờ hồ đồ mà thôi, về phần “kẻ kia” trong lời nàng, Lạc Nam cũng sớm nhận ra tồn tại của hắn.


Lạc Nam hướng về vị trí một thân cây lớn, nghiêm nghị nói:

“Kẻ nào? Ngươi có thể xuất hiện!”

Phía sau thân cây lớn, một thanh niên có phần anh tuấn thân mặc lam y bước ra, không phải Hàn Thanh thì là ai? Chỉ là bộ dạng thong dong ngày thường đã biến mất, lúc này Hàn Thanh sắc mặt vặn vẹo, hai mắt tràn ngập đố kỵ căm hận nhìn Lạc Nam.


Vốn dĩ hắn đoán được bên trong động phủ có vị nào đó tiểu thư Diễm gia, dù bị Thất trưởng lão đuổi đi nhưng vẫn không cam lòng ẩn núp, đợi nữ thần trong mộng xuất hiện sẽ giả vờ ra mặt làm quen, hắn đoán quả thật không sai, bên trong động phủ quả thật có tiểu thư nhà họ Diễm, hơn nữa không chỉ một mà còn là hại vị.


Chỉ là đời lúc nào cũng tàn khốc, hai vị nữ thần trong mắt hắn lại thân mật cùng một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn bước ra, lại chứng kiến cảnh tượng hai nữ thần liếc mắt đưa tình với kẻ này khiến hắn hầu như muốn điên cuồng.


Tại sao? một thiên tài của Thất cấp thế lực như hắn ngay cả cơ hội gặp mặt các nàng cũng phải lén lút chờ đợi, trong khi một thằng vô danh tiểu tốt hoàn toàn lạ mặt như Lạc Nam lại được thân mật cùng các nàng?

Vô số cảm xúc tiêu cực, ghen ghét, oán giận, phẫn nộ khiến Hàn Thanh như mất đi lý trí, hắn hận không thể trước mặt hai nữ hung hăng chà đạp Lạc Nam, để các nàng nhận ra bản thân ngu xuẩn như thế nào.

Lạc Nam nhíu mày, với đầu óc của hắn cộng thêm sự khiêu khích của Thất Trưởng Lão thì không hề khó nhận ra nguyên nhân kẻ này ghét hắn, bất quá một kẻ không quen không biết lại vì hai nữ mà đối với mình sinh ra sát ý.


Lạc Nam thật không biết nên vui hay buồn, vui vì nữ nhân của mình mị lực lớn, buồn vì sau này phải đối mặt vô số con ruồi khác ve vản hai nàng.


“Muốn biết ta là ai? Ngươi còn không đủ tư cách, vô danh tiểu tốt mà dám tiếp cận phượng hoàng, chết!”

Hàn Thanh hướng Lạc Nam khinh thường hét lên nói, khí tức Kim Đan hậu kỳ điên cuồng bộc phát, hai tay kết ấn, miệng niệm pháp quyết, một thanh Băng Kiếm cấp tốc ngưng tụ từ băng linh lực vây quanh thân, mang theo vô tận sát ý hướng Lạc Nam đâm tới.


“Ngự Băng Kiếm Quyết” Huyền cấp Trung Phẩm vũ kỹ khá nổi danh của Hàn gia.


“Băng linh căn sao?” Đối diện thế công sắc bén của đối thủ, Lạc Nam bình thãn không vội, phía sau lưng, hư ảnh Thổ Hùng đã cấp tốc hình thành.


RỐNG

Thổ Hùng ngữa mặt lên trời gầm thét, hai bàn tay sần sùi giơ cao, bất ngờ kẹp chặt thanh Băng Kiếm đang đâm tới.


“Đây là vũ kỹ gì?” Chứng kiến Thổ Hùng của Lạc Nam, Hàn Thanh một mặt ngạc nhiên hỏi, bất quá nhìn thấy Thổ Hùng vậy mà dùng tay kẹp lấy Băng Kiếm, hắn cười lạnh nói:

“Ngây thơ, Băng Kiếm nổ cho ta!”

Chỉ thấy Băng kiếm đang bị kẹp chặt bất ngờ nổ tung, sức sát thương cực lớn khiến hai cánh tay Thổ Hùng có dấu hiệu nứt vỡ, Lạc Nam phía trước cũng bị vài mảnh băng vụ cắt đứt vài sợi tóc.


Hàn Thanh ngoan độc cười đắc ý, ba thanh Băng Kiếm cấp tốc hình thành, xoay tròn quanh thân hắn với tốc độ chóng mặt.


Linh Thổ Đỉnh trong đan điền run nhẹ, thổ hệ Linh Lực tiến hành cung cấp, chỉ thoáng chốc Thổ Hùng lại trở nên hoàn mỹ trước ánh mắt khó tin của Hàn Thanh.


“Hừ.
ta không tin ngươi có thể duy trì bao lâu” Hàn Thanh cắn răng nói, việc hình thành Băng Kiếm khiến linh lực của hắn tiêu hao không ít, hắn không tin Lạc Nam có thể tiếp tục ngưng tụ Thổ Hùng.


“Lên cho ta” Ba thanh Băng Kiếm tiếp tục công tới, lần này mục tiêu của chúng là Lạc Nam mà không phải Thổ Hùng.


Lạc Nam cười lạnh, nấm đấm cấp tốc được bao phủ bởi Thổ Linh lực, hắn mở miệng trầm thấp nói:

“Linh Quyền”

Lạc Nam vận dụng quyền pháp, liên tục tung ra vô số nấm đấm như bạo kích lên ba thanh Băng Kiếm, Thổ Hùng cũng thực hiện y hệt, hai nắm tay lực lưỡng của nó tung ra vô số quyền kình lên băng kiếm.


Rắc

Âm thanh Băng kiếm vỡ vụn, lần này Hàn Thanh thậm chí không kịp dẫn động linh lực kích nổ nó.


Linh Quyền, chỉ là Hoàng cấp vũ kỹ Lạc Nam học trộm từ Cát Thúc và Sa Hải đoàn, nhưng khi kết hợp với Thổ Hùng, uy lực tăng lên vượt trội.


“Làm sao có thể?” Hàn Vũ một mặt khó coi, với kiến thức của hắn đương nhiên nhận ra vũ kỹ Lạc Nam vửa xử dụng chỉ là rác rưỡi Hoàng cấp, nhưng lại có thể phá tan thế công của hắn, quả thật khó tin.

“Đến lượt ta!” Lạc Nam chuyển thủ thành công, vận sức nhảy tới Hàn Thanh, một đấm tung ngay bụng hắn, Thổ Hùng không chịu thua kém, một đấm cùng lúc tung ra.


“Hừ ngu xuẩn, Băng Huyền giáp” Hàn Thanh nghiến răng, một lớp băng dày bao phủ cơ thể, bên trên tỏa ra các lớp gai nhọn sắc bén như con nhím, hiển nhiên là một loại Huyền Cấp phòng ngự Vũ Kỹ của Hàn gia.


Chỉ là rất nhanh hắn không cười nổi, chỉ thấy Lạc Nam đột ngột dừng lại nấm đấm, Thổ Hùng lao lên ôm chặt Hàn Thanh, mặc cho vô số gai nhọn đâm vào thân nó.


“Khốn khiếp, ngươi muốn làm gì? Thả ta ra?” Hàn Thanh kịch liệt vùng vẫy, bị Thổ Hùng khóa chặt khiến hắn bất an.


“Hàn Băng Chưởng”

Hai tay ngưng tụ Băng hệ chưởng pháp, đánh vào thân gấu cự đại của Thổ Hùng, chỉ là thân thể Thổ Hùng chỉ hơi ảm đạm, lại rất nhanh được Linh Thổ Đỉnh bổ sung, cấp tốc ngưng tụ.


Lạc Nam chứng kiến Hàn Thanh kẹt cứng, con mắt Bạc trắng lóe lên sát ý kinh hồn, mười ngón tay nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, kết một loại pháp ấn kỳ lạ.


Chứng kiến thủ pháp của Lạc Nam, Hàn Thanh cảm giác bất an mãnh liệt, càng ra sức vẫy vùng, nhưng đối diện sự nghịch thiên của Thổ Hùng có Linh Thổ Đỉnh gia trì, hắn đã như cá nằm trên thớt.


Nói thì chậm nhưng sự việc chỉ qua vài hô hấp

Mà lúc này, Lạc Nam đã hoàn tất kết ấn, vô số hùng hậu Thổ hệ linh lực xoay quanh bàn tay, hướng về Hàn Thanh đột ngột nắm chặt.


“Địa Cấp Vũ Kỹ – Đất Mẹ Đưa Tang – Quan Tài Cát”

OANH

Trong chóp mắt, bên dưới đại địa, hàng loạt đất cát phá không mà lên, chúng nó cấp tốc hình thành một cổ quan tài thật lớn, đem Hàn Thanh cùng Thổ Hùng đồng thời nuốt vào, mà lúc này Thổ Hùng bắt đầu tan rã, nó hóa thành đại lượng thổ hệ linh lực gia trì vào quan tài một cách hoàn mỹ, trực tiếp đem toàn bộ thân thể Hàn Thanh vây chặt bên trong, thể tích quan tài chớp mắt thu nhỏ lại.


“Nghiền nát cho ta”

Lạc Nam thong dong lẩm bẩm nói, các vách quan tài kịch liệt co rút lại, mong muốn ép nát thân thể bên trong thành bánh thịt.


Bành!

Một tiếng vang thật lớn, quan tài bằng đất cát đột ngột nứt vỡ, một thân ảnh đầm đìa máu tươi rơi ra, toàn thân thể đang run lẩy bẩy, cơ thể tràn ngập vết thương cùng vết bầm tím, Băng Huyền giáp trên thân đã hoàn toàn vỡ vụn.


Phụt

Hàn Thanh phun ra một ngụm máu tươi, hắn hai mắt phủ đầy tơ máu, giọng điệu như ác quỷ tu la hướng Lạc Nam khàn khàn mở miệng:

“Giỏi, rất giỏi, không ngờ cả Địa Cấp vũ kỹ cũng thi triển, không cần biết ngươi là ai, Hàn Thanh ta thề sẽ khiến ngươi hối hận đã sinh ra trên đời này”

Lạc Nam không chú ý đến lời nói của tên này, sự tập trung lúc này toàn bộ hội tụ vào Thanh Kiếm Hàn Thanh đang cầm trên tay, linh cảm cho hắn biết, Hàn Thanh có thể thoát khỏi Quan Tài Cát là do thanh kiếm này.


Chỉ thấy thân kiếm mỏng như cánh ve, lại chứa đựng ngập trời hàn khí, lưỡi kiếm sắt lẽm kia đã cắt bỏ Quan Tài Cát của hắn.


“Để ta vận dụng Băng Sát Kiếm, ngươi có chết cũng mãn nguyện rồi” Hàn Thanh móc ra đan dược bỏ vào miệng, linh lực khôi phục một chút, giơ lên thanh kiếm hướng Lạc Nam khát máu nói.


“Một thanh Địa cấp Pháp Khí mà thôi, lại nói nhiều như vậy” Lạc Nam từ Kim Nhi biết đẳng cấp thanh kiếm này, bề ngoài ung dung nói, nhưng trong lòng lại không dám xem thường.


Hắn sẽ không chủ quan với bất kỳ đối thủ nào.


“Vậy ngươi đi chết đi, Ngự Băng Thân Pháp” Hai chân lóe lên ánh sáng màu xanh, thân ảnh Hàn Thanh như hòa vào băng giá, quỷ dị biến mất.


“Lại là thân pháp ?” Lạc Nam ánh mắt co lại, không hỗ là thiên tài Thất Cấp thế lực, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Hít sâu một hơi, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lập lòe phát sáng, bán kính trăm dặm lập tức nằm trong tầm kiểm soát của Lạc Nam, mà một số sơ hở trong công kích của Hàn Thanh cũng xuất hiện trong mắt hắn.


“Thấu Thị Vạn Lý – Nhìn Xuyên Yếu Điểm”

Hai loại kỹ năng khủng bố của Thiên Cấp pháp bảo Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn rốt cuộc có đất dụng võ.


“Hừ, thấy ngươi rồi” Nhìn thân ảnh mang theo kiếm quang sắt lẹm đang tiếp cận, Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay, một viên đạn màu tím đang bí mật được ngưng tụ.


“Linh Đạn” Hoàng cấp vũ kỹ được học trộm từ khi mới tiến vào động phủ.


“Chết”

Hàn Thanh một mặt điên cuồng nhìn Lạc Nam vẫn đứng bất động như không phát hiện hắn, hai tay nâng lên Băng Sát Kiếm bổ tới.


Mà tưởng chừng sắp thành công, vẻ mặt vặn vẹo đắc ý của Hàn Thanh đột ngột cứng ngắc, hắn gian nan cúi đầu nhìn nơi vị trí tim mình không biết từ khi nào đã bị thủng một lỗ.


Vô thanh vô tức

Thậm chí không có máu chảy ra.


Cảm nhận thân thể ngày càng nóng lên, hai mắt hắn cực độ hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng mở lớn mang theo vô tận ghen tị lẩm bẩm nói:

“Dị hỏa? làm sao có th…”

Xèo

Chưa kịp nói hết câu, âm thanh xèo xèo do hỏa diễm vang lên cùng mùi thơm thịt nứng, thân ảnh Hàn Thanh hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.


Mảnh không gian xung quanh vẫn còn đang gợn sóng run rẫy.


“Không hổ là dị hỏa, bá đạo vô cùng” Lạc Nam ngưng trọng lẩm bẩm xem lòng bàn tay mình, nơi đó một đốm lửa màu tím hình tròn đang xoay chậm, nhìn qua hoàn toàn vô hại.


“Linh Đạn được ngưng tụ từ Dị Hỏa, mặc dù không bắn ra nhưng uy lực đã khủng khiếp như thế?”

Lạc Nam cảm thán tự hỏi, không ngờ một cái Hoàng cấp vũ kỹ như Linh Đạn khi kết hợp với một tia nhỏ dị hỏa đã có thể đánh lén chết một vị Kim Đan Hậu Kỳ.


Nhặt lên Băng Sát Kiếm trên mặt đất, không thèm để ý thu nó vào Nhẫn Hắc Lâu xem như chiến lợi phẩm, thật ra Lạc Nam còn pháp bảo Linh Giới Châu cũng có thể chứa đồ, bất quá không thuận tiện bằng nhẫn mang trên tay.


Nhắc tới Linh Gioi Châu, Lạc Nam lúc này dò xét tình hình bên trong, chỉ thấy thân ảnh Bạch Tinh Xà lúc này đã ẩn sau một lớp vỏ, trong giống như vỏ trứng đang phát sáng nhè nhẹ, hiển nhiên là ở giai đoạn luyện hóa mấu chốt.


Không muốn làm phiền, Lạc Nam lập tức rời đi, hắn nhớ đến lộ tuyến Sơn Mộc Lâm bên trong đầu, định xoay người rời đi.


Chợt

Một vật thể nằm trên mặt đất gây nên hắn chú ý, đó là vị trí lúc đầu Thất Lão đứng với bọn hắn.


Hơi suy nghĩ, Lạc Nam lập tức nhặt lên.


Đó là một lệnh bài nóng rực có hình giống ngọn lửa, bên trên khắc lấy một chữ lớn:

“DIỄM”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.