Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 97: Chuyên Mục Ăn Khuya Của Hai Vợ Chồng
Thiên Di cuối cùng cũng đẩy nhẹ người Vĩ Phong, cô ngồi lại ngay ngắn trên sofa.
Trong bóng tối vừa hay có thể giấu đi vẻ ngượng ngùng trong ánh mắt.
Thật sự cô cảm thấy không khí có phần kì quặc mỗi khi cả hai nghiêm túc nói chuyện.
Dường như cả hai không có ý định trở về phòng mình.
Ngày mai dù gì cũng là chủ nhật, có lẽ Vĩ Phong định ngồi đây cả đêm với cô.
Thiên Di ho khan vài tiếng, với lấy điều kiển tivi tiện thể quay sang hỏi anh.
“Anh…có muốn xem phim không?” Thiên Di cười cười.
“Tùy em.” Vĩ Phong đáp.
“Được.”
Đúng là nói chuyện với một người trầm tính và nhạt nhẽo như anh khiến người ta có cảm giác như đang trò chuyện với một tảng băng vậy.
Lạnh càng thêm lạnh.
Lượn một dòng trên Netflix tìm vài bộ phim hay để xem, cuối cùng cô cũng đã chọn được một bộ phim trông có vẻ rất cuốn hút – Sweet Home (phim siêu hay, tác giả đã trải nghiệm và thật sự rất thích.)
Bộ phim có tổng cộng mười tập, xem từ đây tới sáng có lẽ sẽ xong.
Khi vừa nhấn vào, cô đã bị những thướt phim đầu tiên thu hút.
Thiên Di chăm chú xem phim, còn Vĩ Phong chăm chú nhìn dáng vẻ Thiên Di đang xem phim…
Không gian bây giờ không hoàn toàn tối om, ánh sáng từ chiếc tivi hắt lên làm cho tầm nhìn cứ mờ mờ ảo ảo.
Tiếng sột soạt phát ra đều đều, Vĩ Phong lúc nãy còn cùng cô xem phim bây giờ ánh mắt một lần nữa lại đổ dồn về phía Thiên Di.
Bây giờ mới để ý hình như cô đang ăn những món ăn mà anh cho là không lành mạnh.
Mặc dù biết Vĩ Phong không thích nhưng mỗi khi xem phim hấp dẫn như vầy không thể thiếu bắp rang và snack được!
“Khuya như vậy rồi mà em vẫn còn ăn những thứ này sao.” Anh hơi cau mày.
“Thỉnh thoảng ăn một lần, chẳng sao đâu.” Thiên Di tay bốc bắp rang, mắt nhìn màn hình tivi, miệng đáp.
“Ngày nào chẳng thấy em ăn những món vô bổ này.” Vĩ Phong tựa lưng vào thành ghế, giở giọng phàn nàn.
“Anh có muốn ăn một chút không? Thật sự khi xem phim mà ăn những món này là một sự kết hợp hết sức tuyệt vời!” Thiên Di quay sang Vĩ Phong mà nói với giọng cảm thán.
Anh nhìn gói snack trên tay cô, sau đó lại nhìn Thiên Di.
Ánh mắt cô long lanh giống như đang muốn khai sáng cho anh vậy.
“Tôi chưa từng thử qua những món này.”
“Sẽ là một thiếu sót lớn nếu sống trên đời mà chưa từng thử qua mấy món ăn vặt như thế này.”
“Đây là cơ hội tuyệt vời để thử nó!” Thiên Di mỉm cười nói.
Sự nhiệt tình này làm sao có thể từ chối được.
Thử một ít chắc cũng không ảnh hưởng gì.
Vĩ Phong nhận lấy gói snack từ trong tay Thiên Di, anh tập trung nếm thử.
Mùi vị này cũng không tệ…
Thử một ít nữa, một ít nữa, một ít nữa,…Hết mất rồi.
Cô bật cười khi thấy hành động của chồng mình.
Xem ra anh ta cũng đâu phải kiểu người lạnh lùng hay máu lạnh vô tình mà mọi người hay đồn đại.
Cũng đáng yêu phết đó chứ!
“Thế nào?” Thiên Di hỏi về mùi vị của nó.
“Cũng tạm được.” Vĩ Phong đáp.
Cô không ngờ được rằng thời buổi này còn có người đàn ông hai mươi tám tuổi đầu mới biết được hương vị của snack là thế nào.
Bụng của Thiên Di lúc này cũng cảm thấy khá cồn cào, chắc có lẽ là do lúc chiều đến giờ cô chỉ ăn uống linh tinh nên có chút đói bụng.
Cô liền nảy ra một ý tưởng, đã lâu lắm rồi không thử lại việc này.
“Vĩ Phong! Anh có đói không?” Cô ghé sát mặt anh mà hỏi, trong đôi mắt chứa đựng sự hào hứng đến kì quặc.
“Không hẳn.” Anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Anh có muốn ăn khuya không?” Cô lại tiếp tục hỏi.
“Đầu bếp đã hết giờ làm, bọn họ trở về nhà hết rồi.
Ai sẽ nấu đây?”
Thiên Di đứng phắt dậy trên chiếc sofa, vỗ ngực nói với giọng tự hào.
“Tất nhiên là người phụ nữ đảm đang Lâm Thiên Di này chứ còn ai vào đây nữa!”
Không hiểu sao hôm nay cô lại đặc biệt tăng động.
Vừa lúc nãy còn yếu đuối nép vào lòng anh mà bây giờ lại khí thế hừng hực như vậy.
Thức khuya sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của não bộ hay sao?
Nghe Thiên Di nhắc đến hai chữ “nấu ăn”, Vĩ Phong cảm thấy có chút lạnh người.
Bát canh cá toàn là muối lúc trước…
“Em có chắc không vậy?” Vĩ Phong ngờ vực hỏi.
“Chắc chắn! Anh muốn ăn món gì nào?” Cô cười cười.
Anh đang phân vân không biết nên trả lời thế nào thì Thiên Di lại nói tiếp.
“Nếu ăn khuya thì mì gói là tuyệt vời nhất.” Cô ngẫm nghĩ, thật ra ngoài mì gói và những món siêu đơn giản ra thì cô chẳng biết nấu món nào nữa.
Lại là một món ăn không lành mạnh.
Đối với người theo chủ nghĩa “sống thọ” như Vĩ Phong có lẽ qua đêm nay sẽ mất đi mấy mươi giây tuổi thọ của cuộc đời.
Nhưng hiếm khi thấy Thiên Di phấn khích và vui vẻ như lúc này thì làm sao người chồng như anh đây có thể từ chối được kia chứ?
Suy cho cùng đồ ăn vợ nấu tuy không được ngon nhưng nó lại khiến cho người ăn cảm thấy một hạnh phúc và ấm áp đến khó tả.
Suốt bao năm tự nhốt mình trong tảng băng lạnh lẽo, cuối cùng cũng đã có người đến và khiến lớp băng dày đặc ấy đang dần dần tan chảy.