Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 96
“Nhưng nếu tôi nói tôi không cảm thấy vậy thì sao?”
Văn Nguyên cười cười, ngữ khí phát ra cứ như đang nói đùa.
An Nhiên nhìn anh, ly vang đỏ từ lúc nào đã uống cạn.
“Lúc này tôi nghĩ chúng ta không nên nói đùa nữa đâu Văn Nguyên à.” Cô lên tiếng.
“Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao?” Anh trầm giọng hỏi, ánh mắt hiện lên một tia u buồn.
Cô bị ánh mắt ấy của Văn Nguyên làm cho đơ người trong giây lát.
Rốt cuộc là anh đang có ý gì?
“Không phải nói đùa vậy là gì? Không lẽ anh thật sự thích tôi sao?”
An Nhiên nói với giọng trêu đùa, cô luôn nghĩ rằng điều đó là chuyện không thể nào.
Nhưng…
“Đúng vậy.”
Văn Nguyên đáp lời, giọng anh trầm trầm cất lên trong không gian được bao quanh bởi tiếng nhạc mê ly tạo nên một bầu không khí ám muội khó tả.
Văn Nguyên vừa nói ra những gì mình giữ trong lòng bấy lâu nay.
Hoá ra thổ lộ lại khiến cho bản thân cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
Trái lại với sự nhẹ nhõm ấy, An Nhiên lại cảm thấy rất ngượng ngùng và có phần không thoải mái.
Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được hoặc ít nhất là bản thân An Nhiên đang cố chối bỏ điều đó.
An Nhiên nở một nụ cười miễn cưỡng, cô cúi mặt vờ như đang rót rượu để né tránh ánh mắt ấy.
Nhưng cuối cùng không thể nhẫn nhịn được mà lên tiếng.
“Anh đừng đùa như vậy…không…không vui chút nào đâu.”
Văn Nguyên thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn về cô gái tóc vàng trước mặt, nụ cười trở nên chua chát và đau lòng đến lạ.
Anh hít một hơi thật sâu, tu hết ly Vodka đang uống dở.
“Tôi không nói đùa.
Lý An Nhiên, tôi thích em!”
Lấy hết sự can đảm cộng thêm chất cồn ấm nóng vừa nạp vào cơ thể.
Văn Nguyên quyết định nói rõ một lần với cô.
Vào khoảng khắc ấy, trong đôi mắt của cô chính là hình ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp đẽ, quyến rũ nhưng thanh âm anh ta cất lên lại không hề có sự tự tin.
Cứ như Văn Nguyên biết trước được rằng bản thân sẽ bị cô từ chối vậy.
Cô trơ người, không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt lẫn cử chỉ.
Đôi môi mấp máy định thốt lên vài lời nhưng cơ thể như bị rút hết sinh khí.
Vốn dĩ cô chỉ xem Văn Nguyên là bạn, một tình bạn không hơn không kém.
Nhưng tại sao anh lại có tình cảm với cô? Bên ngoài có rất nhiều phụ nữ đẹp, có những người tình nguyện trao thân cho Văn Nguyên nhưng cớ sao đó không phải là họ mà lại là Lý An Nhiên cô kia chứ?
Từ chối bây giờ liệu có mất đi mối quan hệ hiện tại? Đó là điều mà cô lo lắng nhất.
An Nhiên cúi gầm mặt để che đi đôi mắt đang đỏ hoe của mình.
Tại sao cô lại muốn khóc?
“Xin lỗi.” Cô khẽ nói.
Văn Nguyên một lần nữa nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trong mắt cô bây giờ chính là một hình ảnh của Lý An Nhiên hoàn toàn khác.
Lúc này trông cô thật nhu nhược và yếu đuối.
Chính vì mặt tính cách này của cô đã khiến cho Văn Nguyên từ lúc nào đã trở nên say đắm.
“Không cần phải xin lỗi.
Đây cũng có thể xem là một trải nghiệm thú vị đối với tôi, lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối.”
Văn Nguyên lên tiếng để xua tan đi bầu không khí đang chùng xuống như lúc này.
Ngữ khí vẫn thoải mái và vui vẻ như mọi ngày cứ như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.
Anh không muốn cô cảm thấy ái náy.
“Nè…nè sao lại khóc kia chứ?” Lúc này anh lại hướng ánh mắt về phía cô, giọng nói trở nên lúng túng khi thấy An Nhiên đang rơi nước mắt.
Anh rời khỏi chỗ ngồi mà tiến lại ngồi bên cạnh cô.
“Nè! Nói rõ đi chứ! Tôi mới là người thất tình đây này! Sao cô lại khóc?”
Anh nói với giọng đầy bức xúc, tay chân loạn xạ hết cả lên.
Nhanh chóng với lấy chiếc khăn tay từ trong túi mà đưa cho An Nhiên lau nước mắt.
“Tôi không sao.” An Nhiên bật cười, gương mặt phút chốc lấy lại vẻ rạng rỡ vốn có.
Cô nhận lấy chiếc khăn tay của anh mà lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi.
“Không sao thì sao lại phải khóc kia chứ? Con ngốc nào vừa mới nhập vào người cô vậy?” Văn Nguyên lườm An Nhiên rồi cốc nhẹ lên trán cô một cái.
Làm anh thương chết đi được!
“Anh mới là tên ngốc ấy! Sao lại nói ra chuyện đó vào lúc này kia chứ! Tôi còn sợ…” Cô cao giọng đá Văn Nguyên một cái sau đó lại ấp úng không nói nên lời.
“Sợ? Cô cũng biết sợ sao?” Văn Nguyên cười cười nhìn cô gái tóc vàng đang đỏ bừng mặt.
“Tôi sợ sau khi tôi từ chối anh thì chúng ta không thể trở thành bạn bè như trước nữa.” An Nhiên hạ thấp giọng mà nói.
Văn Nguyên là một người bạn tốt! Anh giúp đỡ cô rất nhiều chính vì vậy An Nhiên rất trân trọng mối quan hệ này.
Cô không muốn vì những chuyện tình cảm nam nữ khiến cả hai trở nên có khoảng cách.
“Ầy! Đừng lo lắng mấy chuyện không đâu đó nữa.
Da mặt của Văn Nguyên tôi đây dày lắm! Cho dù cô có từ chối một trăm lần thì tôi vẫn sẽ bám dính lấy cô không buông đâu đồ ngốc!” Văn Nguyên thẳng thừng tuyên bố.
Miệng thì nói ra rất dễ dàng, nhưng ai biết được rằng trong lòng anh đang cảm thấy thế nào…