Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 56


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 56


Chờ đã…kế hoạch B là thế nào? Canh Tân hoang mang nhìn theo bóng lưng Vĩ Phong đang rời đi.

Vậy là Vĩ Phong ta không cần anh nữa sao? Có nghĩa là anh sẽ tiếp tục làm việc cho con “yêu nữ” đó à? Không được!
“Khoan…khoan đã!” Canh Tân đứng dậy, giọng nói dứt khoát hơn khi nãy.
“Anh có thay đổi quyết định của mình?” Văn Nguyên quay lại hỏi.
[…]
“Tin mới cập nhật, vào rạng sáng nay đã có một tài khoản nặc danh gửi một đoạn clip liên quan đến nữ diễn viên hot nhất hiện nay Hoa Hoa.

Trên đây là toàn bộ quá trình cô ta ngược đãi nhân viên cấp dưới và những lần gian díu với rất nhiều người đàn ông khác nhau.

Được biết, trước đây cô ta đã có rất nhiều lần bị cáo buộc tội sử dụng bạo lực nhưng do gia đình mua chuộc phóng viên nên sự việc luôn đi vào dĩ vãng…”
Tivi mở lên, kênh thời sự buổi sáng đang phát những thông tin mới nhất trong ngày.

Thiên Di vừa cảm thấy nhẹ nhõm cả người vì bây giờ dư luận đều chĩa mũi nhọn về phía cô Hoa Hoa đó vừa cảm thấy khó chịu, cả buổi sáng cô ngồi xem tivi bật kênh nào báo cũng đưa tin về vụ việc này.


Quả không hổ danh là Lục tổng, một khi đã ra tay thì đối phương đảm bảo không còn đường sống.
Cô liếc mắc về phía ông chồng vẫn đang nhàn nhã nhâm nhi tách trà cùng một quyển sách đang đọc dở trên tay, Thiên Di cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bản thân hôm qua lại đi lo lắng cho anh.

Anh là ai cơ chứ, là Lục Vĩ Phong cơ mà, có chuyện gì mà thiếu gia nhà họ Lục này không giải quyết được cơ chứ.
“Em cứ nhìn như vậy thì tôi chẳng tài nào đọc hết được quyển sách này đâu.” Anh đặt tách trà xuống bàn, gấp quyển sách lại, tập trung mọi sự chú ý về phía cô vợ của mình.
“Hôm nay anh không phải đến công ti à?” Thiên Di hỏi, nhưng thật ra là muốn lảng sang chuyện khác.
“Không, công việc cũng đã giải quyết xong.

Tôi cũng là con người, cần phải nghỉ ngơi mới hoạt động được.”
Thiên Di gật đầu như vừa ngộ ra được điều gì đó.

À đúng rồi, cô quên mất chồng mình cũng là con người…!Cô cứ nghĩ anh là thần thánh phương nào cơ chứ!
[…]
Quay lại chuyện của tối hôm đó.
“Thế nào? Tôi không có thời gian ở đây đôi co với anh.” Văn Nguyên gằng giọng.
“Nhưng mà…lão ta sẽ không tha cho tôi!” Canh Tân vẫn rất sợ lão già đó, ông ta nói nếu chuyện này lọt ra ngoài, số nợ của anh và cả sự an toàn của gia đình đều sẽ không được đảm bảo.
“Tôi không thích làm việc với những người do dự.” Nói rồi, Vĩ Phong không chần chừ thêm nữa, anh sảy đôi chân dài của mình về lối thang máy.
Thần sắc trên gương mặt của Canh Tân cứ thay đổi liên tục, cuối cùng, anh cuộn chặt tay thành hình nắm đấm như đã đưa ra được quyết định của mình.
“Chờ đã Lục tổng!” Anh đuổi theo sau.
“Có chuyện gì, Lục tổng chúng tôi đã quyết, dù gì anh cũng không chịu hợp tác nên cũng chẳng cần tốn thêm thời gian đôi co.

Anh có biết một phút của Lục tổng cũng rất quan trọng hay không.” Văn Nguyên cau mày.

Nhưng thật ra anh cũng không biết cái kế hoạch B mà Vĩ Phong nói là cái gì.

Chỉ đơn giản là hùa theo…
“Tôi quyết định rồi, tôi sẽ theo các anh!” Giọng của Canh Tân lần này quả quyết hơn hẳn.


Anh biết nếu mình còn do dự thì không chỉ anh và cả những người xung quanh sẽ mãi mãi ở trong ách thống trị của cô ta.
Tất nhiên câu nói của Canh Tân đã lọt vào tai Vĩ Phong, anh nhếch mép, kế hoạch thành công!
Đoạn USB ghi lại toàn bộ việc làm của Hoa Hoa được Canh Tân đưa ra.

Hoá ra trước khi đến đây anh cũng đã có ý định giao nộp cho Vĩ Phong nên mới mang theo.

Chỉ là khi đối mặt trực tiếp, tim đập loạn nhịp và tâm trí rối bời nên mới có phần do dự.
Văn Nguyên nhận lấy chiếc USB màu đen đó, cắm vào máy tính kiểm tra một lượt.

Đúng là giới giải trí có nhiều chuyện thật bất ngờ.

Anh nhận ra rất nhiều gương mặt “quen thuộc” có qua lại với cô diễn viên này.

Chuyện vui chỉ mới bắt đầu!
Sau khi xác nhận xong, đúng như thủ tục có cho có nhận, Văn Nguyên rút từ trong chiếc cặp ra một phong bì dày cộp đưa đến chỗ của Canh Tân xem như tiền thù lao và không quên đảm bảo với anh ta rằng sẽ không có bất cứ hậu hoạ về sau.
Thang máy di chuyển xuống.

Nét mặt Vĩ Phong vẫn không đổi, còn Văn Nguyên vốn dĩ là một người không hay kiềm chế cảm xúc của mình, gương mặt hớn hở quay sang cậu bạn.
“Xem như mọi việc bước đầu đã được giải quyết!” Văn Nguyên vui vẻ giơ tay ra ngụ ý yêu cầu một cú đập tay từ đồng đội.
Vĩ Phong nhìn Văn Nguyên, ánh mắt lộ rõ vẻ kì thị, khinh bỉ làm cho anh ngượng chín mặt mà thu tay về.


Thật chẳng hiểu nổi tại sao lúc trước Văn Nguyên lại có thể chơi thân với tên mặt lạnh này cơ chứ!
“À đúng rồi! Cái kế hoạch B mà cậu nói lúc nãy, đó là gì vậy? Sao trước lúc tới đây cậu không bàn với tôi một tiếng?” Đây là điều mà Văn Nguyên thắc mắt từ nãy đến giờ.
Môi Vĩ Phong cong lên.
“Lúc nãy cậu vừa thực hiện nó đấy thôi.”
Thang máy dừng lại, Lục Vĩ Phong bước ra bỏ lại anh bạn vẫn còn ngơ mặt ra đó.

Rốt cuộc cái gì gọi là kế hoạch B vậy?
(Thật ra tưởng khó hiểu nhưng lại rất dễ hiểu.

Kế hoạch B ở đây chính là chẳng có kế hoạch dự phòng nào cả.

Chỉ là đánh trúng tâm lý của những kẻ ỉ lại như Canh Tân thôi.)
“Tôi vẫn chưa hiểu…Vĩ Phong! Đợi tôi!” Khi vừa định thần, Văn Nguyên đã thấy cậu bạn khởi động xe và láy đi mất.
Hôm nay cả hai đi chung xe của Vĩ Phong…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.