Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 46
“Lục tổng, tại sao cậu lại tự tiện chuyển hợp đồng đại diện cho sản phẩm mà lại không báo trước cho chúng tôi vậy hả?” Một vị cổ đông lên tiếng.
Cuộc họp diễn ra trong tình thế hoang mang của tất cả mọi người, ai ai cũng cho việc anh đang làm ảnh hưởng xấu đến công ty.
“Đúng vậy Lục tổng, ít nhất anh phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng chứ!”
“Hoa Hoa là nữ diễn viên có tiếng, hủy hợp đồng một cách không lý do như vậy ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của công ty chúng ta.”
Những lời phản đối và cho rằng việc làm của Vĩ Phong là vô lý cứ vang lên không ngớt.
Nhưng khi để ý kĩ, chỉ toàn là những kẻ đứng về phe của lão Từ là lên tiếng một cách rất kịch liệt, còn những người còn lại âm thầm tin vào quyết định của Giám đốc.
Tại sao thái độ của bọn họ lại quyết liệt đến như vậy? Chỉ đơn thuần là tìm cách chống đối Vĩ Phong hay còn lý do nào khác?
Vĩ Phong hon khan hai tiếng, cả phòng họp đang nhốn nháo bỗng nhiên im bặt.
Đứng trước ánh mắt và khí thế của anh, còn ai dám lên tiếng?
“Vĩ Phong tôi xưa nay làm việc gì cũng có lý do của nó.
Không phải tự nhiên lại đi thay đổi hợp đồng với bên đối tác.
Việc người nào sắp gây ra, ắt sẽ tự hiểu.” Ánh nhếch môi, từng câu từng chữ như đang ám chỉ người nào đó.
Từ Chính Khiêm cũng tham dự cuộc họp, ánh mắt đăm đăm nhìn anh.
[…]
“An Nhiên à! Sao tự nhiên khi không cậu lại rủ mình ra đây!” Thiên Di cằn nhằn.
Sở dĩ cô bực bội cũng có cái lý do của nó, giữa trưa mùa đông mà An Nhiên lại kéo cô ra bờ sông cùng nhau câu cá, coi có điên không chứ!
“Công việc của mình đã sắp xong, lâu lắm rồi mới được rảnh rỗi cả ngày như vậy nên phải chơi cho thoả thích.” An Nhiên nói bằng giọng điệu hớn hở.
“Biết là cậu vất vả, biết là cậu muốn nghỉ ngơi nhưng tại sao lại là đi câu cá?” Thiên Di thắc mắc.
Từ khi nào mà bạn cô lại có một thú vui tao nhã như vậy chứ? Bình thường toàn đi bar với mua sắm thôi mà.
“Mình muốn đổi gió một chút.”
“Vậy cậu cứ ở đây mà đổi gió đi nha, mình về trước.”
Bây giờ là đầu mùa đông, thời tiết đã trở lạnh mà Thiên Di lại chịu lạnh không giỏi.
Ở cùng An Nhiên câu cá bên bờ sông đầy gió này chắc Thiên Di sẽ bị đông cứng mất!
“Vậy thì đi bộ về đi nha cưng.” An Nhiên không níu kéo nữa, bình thản nói.
Nơi mà cả hai đang đứng là một địa điểm câu cá khá vắng vẻ, với lại đoạn đường này rất khó bắt được taxi.
Để xem Thiên Di sẽ về bằng cách nào.
“Cậu…cậu…Thật là!” Cô đành hậm hực quay lại ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.
“Sao tự nhiên lại đi câu cá vậy?” Thiên Di quay sang hỏi.
“Thú vui của giới quý tộc ấy mà!” An Nhiên nói đùa.
“Ôi trời ơi, phải An Nhiên mà mình quen biết không vậy?” Thiên Di phá ra cười.
“Nè cái cậu này nhỏ tiếng một chút, cá chạy mất bây giờ!”
Từng đợt gió thổi nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh của mùa đông.
Chiếc Lamborghini đen đỗ trên đường còn bên bờ sông là hai cô gái trẻ đang rủ nhau đi câu cá.
Một tiếng đồng hồ chầm chậm trôi qua.
An Nhiên và Thiên Di lặng lẽ tận hưởng không khí trong lành.
Ở đây cũng không đến nổi tệ, cảnh rất đẹp và nước rất trong.
“Chuyện xem mắt lần trước thế nào rồi? Cậu có thẳng thừng từ chối anh ta chưa?” Cô hỏi.
An Nhiên thở dài, nếu mọi chuyện thuận lợi như dự kiến ban đầu thì tốt biết mấy.
“Mẹ mình giám sát gắt gao lắm!”
“Đối tượng thế nào? Có hợp ý không?”
“Anh ta cái gì cũng tốt, chỉ có tốt tính là không!” Nhớ lại cái bảng tính thích dạy đời của Văn Nguyên càng làm cho An Nhiên thêm bức bối.
Lại còn chuyện thử đồ lần trước nữa, thật muốn cắn cho một cái!
“Mà còn cậu với chồng dạo này thế nào? Lần trước thấy cậu gọi chồng yêu tình cảm quá mà!” An Nhiên đẩy đẩy vai cô mà trêu ghẹo.
“Tình cảm gì chứ? Chỉ là làm theo bảng hợp đồng thôi.” Nét mặt Thiên Di cũng chùng xuống.
Yêu thương tình cảm gì ở đây chứ, chẳng qua cô và anh chỉ đang làm tròn vai diễn của mình mà thôi.
“Hợp đồng?” An Nhiên không hiểu bạn mình đang nói gì.
“Sống như vợ chồng, sau hai năm thì đường ai nấy đi.” Thiên Di giải thích ngắn gọn.
An Nhiên nhìn cô một hồi lâu sau đó nghiêm túc hỏi.
“Thiên Di à, cậu có nghĩ là anh ta đang có tình cảm với cậu không?”
“Tình…tình cảm gì chứ!” Cô cười cười phủ định điều đó.
Làm sao có thể có tình cảm với người mình bị ép hôn được.
“Vậy tại sao anh ta lại không ly hôn ngay lập tức?”
Đây cũng là câu hỏi mà Thiên Di thắc mắc, cô ấp úng không thể trả lời.
An Nhiên lại tiếp tục.
“Nếu cậu xác định được hai năm nữa sẽ rời đi.
Tốt nhất đừng để thứ tình cảm phát sinh nào làm vướng chân mình.”
“Cậu yên tâm, làm sao mình có thể yêu Vĩ Phong được.
Hai chúng mình quá khác nhau.” Cô cười nhẹ.
“Chẳng thể nói chắc điều gì đâu Thiên Di à, hai năm rất dài.” An Nhiên hạ thấp giọng.
Câu nói này khiến cô có chút trầm ngâm.
Thái độ của Vĩ Phong dạo này rất lạ, không lẽ anh đã thật sự thích cô? Còn Thiên Di nữa, từ khi nào mà cô lại chẳng còn chút ác cảm nào với anh vậy?
Sau cuộc tâm sự nghiêm túc hiếm có, cả hai như trúc bỏ được nhiều điều trong lòng.
Nhìn bề ngoài ai cũng lạc quan vui vẻ nhưng thật ra lại mang trong mình nhiều tâm trạng khó nói.
Thiên Di sẽ giữ vững lập trường của mình đến cùng được không đây? Còn chuyện kí ức nữa, trong mấy năm qua cô đã sống với tâm trạng như thế nào?
An Nhiên còn một bí mật mà chẳng tiết lộ cho bất cứ ai kể cả Thiên Di.
Chính vì bí mật đó đã khiến cô khổ sở suy nghĩ rất nhiều.
Lý An Nhiên không muốn kết hôn hay là không thể kết hôn? Trái tim cô vẫn trống chỗ hay đã lấp đầy hình bóng của ai đó?