Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 45
Tiết trời ngày một trở nên lạnh hơn, trong chiếc áo bông tay dài màu kem, Thiên Di nhàn nhã vừa uống trà vừa xem tivi.
Không hiểu sao hôm nay cô nổi hứng dậy rất sớm, mới năm giờ sáng mà cô đã xuống nhà.
Tách trà hoa cúc ấm nóng đã uống hết một nữa, món bánh ngọt ngon lành trên bàn cũng đã ăn gần hết.
Sống như vầy thật tốt biết bao, cuộc sống là phải hưởng thụ.
Vào lúc sáng sớm như này thì tivi chẳng có gì thú vị, toàn là những bộ phim truyện dài cả trăm tập hay những chương trình thời sự buổi sớm.
Kí ức của Thiên Di chẳng có tiến triển gì mấy, quả thật có đôi lúc cô thấy căn bệnh này của mình thật là phiền phức.
Hiện tại cô giống như một người từ quá khứ xuyên không đến tương lai vậy, Thiên Di dường như trở nên lạc hậu về nhiều thứ.
Chính vì vậy hôm nay cô quyết định dậy sớm một hôm để dành cả ngày tìm hiểu dân tình thái thế.
Kênh thời sự phát rất nhiều những tin tức liên quan đến chính trị và nền kinh tế thế giới, thật sự có chút nhàm chán.
Thông tin mà cô muốn tìm hiểu đến có lẽ là những mẫu thời trang mới nhất và đang được ưa chuộng nhất hiện nay.
Đam mê thời trang được cô ấp ủ từ lúc còn đi học nhưng sau khi lấy chồng thì phải gác lại đam mê đó qua một bên, thật sự rất tiếc.
Sáu giờ sáng, Vĩ Phong với bộ vest đen gọn gàng bước xuống lầu, cà vạt đã được thắt ngay ngắn.
Tưởng chừng như Thiên Di vẫn còn ngủ như mọi hôm nhưng không, anh bắt gặp bóng lưng nhỏ nhắn của cô đang chăm chú xem những tin tức được phát trên tivi.
Nhớ lại vẻ mặt ngại ngùng nhưng kiên định của cô ở thư phòng, anh khẽ mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng.
Nhưng nụ cười này lại thoáng qua nét chua xót, cô muốn tìm lại kí ức, cô muốn sống cuộc sống mình mong muốn và trong cuộc sống đó không có anh.
“Tối ngủ không ngon sao?” Anh đứng sau lưng cô, cất giọng.
Thiên Di hơi giật mình, cô quay đầu lại mỉm cười với anh.
“Không, tối ngủ ngon lắm.”
Hiếm khi cô nhìn thấy anh trong bộ dạng thế này, bình thường khi Thiên Di thức dậy thì anh đã đi làm mất rồi.
Vĩ Phong ngồi xuống cạnh cô, anh nhìn về phía màn hình tivi.
“Tập đoàn đá quý đứng đầu cả nước – Lục thị đang trong quá trình hướng đến thị trường quốc tế.
Vị Tổng tài thành trẻ tuổi và thành công nhất – Lục Vĩ Phong đang có những bước tiến vô cùng mạnh mẽ nhằm hướng đến người tiêu dùng nhiều hơn…” Biên tập viên của bảng tin buổi sáng đưa tin.
Vĩ Phong nhếch môi, hoá ra là cô đang xem những tin này hay sao.
“Thiên Di.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô.
Cô hơi rùng mình, đây có lẽ là lần đầu tiên Vĩ Phong gọi cô bằng tên thật, lúc trước chỉ toàn kêu là “em” hoặc “cô” thôi.
“H…hả? Có chuyện gì?” Mới sáng sớm mà anh đã làm cô hoang mang rồi.
Ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Di là sao vậy chứ?
Vĩ Phong chậm rãi nói từng chữ một, có lẽ tối qua khi nhìn sang chỗ trống cạnh giường mình, anh đã suy nghĩ đến chuyện này.
“Hôm nay hãy dọn qua phòng tôi.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Thiên Di nghe rồi, nhưng cô không hiểu, không muốn hiểu.
Vĩ Phong đang nói cái gì vậy chứ?
“Ý anh là…nhưng mà tại sao?” Thiên Di hỏi ngược lại anh.
“Không tại sao hết, đó là chuyện thường tình mà.” Vĩ Phong dửng dưng đáp.
Đúng vậy, vợ chồng ngủ chung với nhau thì có gì là sai? Ngược lại, mỗi người sống một phòng mới là chuyện lạ đó.
“Tôi không muốn!” Thiên Di nhất quyết từ chối.
Mới sáng sớm mà cô đã phải tiếp nhận một thông tin cực sốc như này, não vẫn chưa kịp load.
“Không có quyền từ chối.” Nói rồi Vĩ Phong đứng dậy bước thẳng ra ngoài.
“Nè! Anh đi đâu đó?”
“Công ty.”
“Ăn sáng đã chứ.” Thiên Di muốn gọi anh lại, cô không thích người nào xem nhẹ bữa sáng đâu.
Môi anh lại cong lên, Thiên Di đã quan tâm đến Vĩ Phong rồi sao? Hôm nay là một ngày se lạnh nhưng anh như có một vầng hào quang toả nắng bao quanh vậy.
Vui sướng phải biết.
Hôm nay nhân viên của công ty lại có thêm một ngày làm việc bớt áp lực rồi đây.
Mặc dù rất muốn cùng cô ăn bữa sáng nhưng công việc bận rộn không cho phép anh làm điều đó.
Thế là anh chỉ chào tạm biệt Thiên Di rồi đi đến công ty.
[…]
Vừa gặp anh, Văn Nguyên liền lên tiếng hỏi.
“Chuyện chuyển hợp đồng thế nào rồi?”
“Thuận lợi.” Hai từ ngắn gọn nhưng hết sức rõ ràng.
Văn Nguyên vỗ vai Vĩ Phong một cái, quả không hổ danh là Lục tổng đại tài.
“Việc bây giờ là chỉ cần đợi xem bên phía lão ta đang có động tĩnh gì.” Văn Nguyên trở nên nghiêm túc hẳn, mặc dù đã chuẩn bị trước để đối phó nhưng ai biết được lão ấy định làm gì tiếp theo.
“Việc Lục thị cần quan tâm bây giờ không phải là ông ta.” Anh đan hai tay lại với nhau, giọng nói trở nên trầm hơn lúc nãy.
Văn Nguyên dường như hiểu ý, anh liền hỏi.
“Bên phía Tinh Anh lại chuẩn bị cho ra mắt sản phẩm để cạnh tranh với chúng ta à?”
“Đúng vậy.”
Như là một truyền thống ba năm nay, mỗi lần Lục thị cho ra mắt bộ sưu tập mới là y như rằng Tinh Anh cũng sẽ cho ra mắt sản phẩm để đánh trả.
Không ai hiểu tại sao lại như vậy, chỉ có hai vị tổng tài của chúng ta mới biết rõ nguyên do thôi.
“Chỉ mong là bên phía bọn họ không giở bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào.”
Hàng lông mày của Văn Nguyên đanh lại, nhớ lại chuyện năm trước, chính người của Tinh Anh đã tìm cách mua tin để hãm hại Lục thị.
Cũng may Vĩ Phong có cách giải quyết nếu không doanh thu của Lục thị sẽ giảm xuống một cách đáng kể.
“Tốt nhất vẫn nên đề phòng.” Vĩ Phong nói.
Dự án lần này rất quan trọng, một là đưa Lục thị lên một tầm cao mới, hai là kéo toàn bộ công ty xuống đáy vực.
Vĩ Phong tuyệt đối sẽ không để Khải Hoàng giở trò thêm lần nào nữa.
Đến khi nào khúc mắt của bọn họ mới được giải quyết đây? Cuộc đấu tranh trên thị trường đá quý này liệu sẽ chấm dứt trong tốt đẹp?
Thật sự là có một bên đã sai hay còn có ẩn tình gì bên trong?