Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 32


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 32


Chiếc Mercedes Benz màu trắng dạo quanh thành phố.

An Nhiên nhấn nút để mui xe mở ra.
Không khí mùa thu thật thích, nhất định khi nào rãnh rổi phải rủ Thiên Di đi dạo một vòng mới được.
Hôm nay không được lái em Lamborghini thân yêu nên cảm giác có chút không quen nhưng không sao, chiếc này lượn quanh thành phố vẫn rất ngầu.
An Nhiên dừng lại ở một quán cafe khác, bây giờ đã là 9 giờ, thời gian của buổi xem mắt đã tới.

Tuyệt vời! Vậy là sắp trễ rồi.
Gọi một ly Americano, trong lúc chờ đợi thì cô bắt gặp bóng dáng của ai đó rất thân quen.
“An Nhiên?” Thiên Di tiến lại gần chiếc bàn cô đang ngồi, ngờ vực hỏi.
Thiên Di có nhã hứng uống cafe nên bảo Vĩ Phong dừng xe bên đường để cô đến đây mua hai ly Latte.
Nhìn cô gái này rất giống An Nhiên bạn cô nhưng tại sao gu ăn mặc và kiểu tóc lại…
An Nhiên lấy tay che mặt, trầm giọng nói.
“Xin lỗi, hình như cô nhầm người rồi.”
Lạ thật, rõ ràng nhìn rất giống mà.
Cô vẫn không rời khỏi đó, nhìn một hồi lâu Thiên Di quyết định gỡ tay che mặt của người đó ra.
“An Nhiên! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Cô ngạc nhiên khi phát hiện người đó đúng là An Nhiên.
Bị phát hiện rồi, chẳng còn gì để che giấu nữa.

Thế là An Nhiên bắt đầu than vãn với cô.
Thiên Di ngồi xuống đối diện chăm chú lắng nghe.


Hình như cô đã quên mất gì đó.

Mà thôi không quan tâm…
“Thiên Di à, hôm nay mình phải đi xem mắt!” Cô thở dài một hơi rồi bắt đầu nói với chất giọng ủ rủ.
Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên.

Xem mắt? Lý phu nhân bắt cô gái bướng bỉnh này đi xem mắt với người ta.

Nam nhân nào mà xấu số quá vậy?
“Rồi hôm nay cậu phải đi à?” Cô hỏi.
“Đúng vậy! Mình cố tình đến trễ để gây ấn tượng xấu với tên đó đây này!” An Nhiên cuộn tay thành hình nắm đấm.
Thiên Di tưởng tượng trong đầu viễn cảnh bạn mình đi xem mắt…có khi lại xảy ra án mạng luôn ấy chứ.
“Đối tượng xem mắt là ai vậy?” Thiên Di cảm thấy rất tò mò.

Lý gia quyền thế như vậy, chắc “nhà trai” cũng sẽ thuộc dạng khủng đây.
An Nhiên lại thở dài.

“Nghe đâu là thiếu gia nhà họ Văn gì đó.”
Xem mắt chỉ là một thủ tục thôi, tối qua cô đã nghe mẹ mình bàn với cha rằng nội trong năm nay hoặc năm sau sẽ gã cô cô cho tên đó.

Thật sự họ chẳng hiểu An Nhiên gì cả.
“Mấy tên thiếu gia đó không biết tốt xấu ra sao, tại sao mẹ cậu lại để cậu đi xem mắt một mình cơ chứ.

Lỡ hắn giở trò xấu xa gì với An Nhiên yêu quý của mình thì sao.” Thiên Di cảm thấy rất lo lắng cho An Nhiên.

Cô lo rằng bạn mình sẽ có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc giống như mình vậy…
An Nhiêu cau mày.

“Thử giở trò gì xem, mình sẽ dạy cho hắn một bày học ngay tại đó luôn!”
Cô đấm vài phát vào không khí.

Mặc một bộ váy nữ tính cũng không ngăn cản nổi sự nam tính bên trong An Nhiên.
“Haha, vậy mới đúng là bạn mình chứ! Đừng ủ rủ như vậy nữa, nếu cảm thấy không hợp thì cứ việc đá thẳng cổ anh ta.” Thiên Di vỗ vai cô bạn mà khích lệ.
Người đàn ông đứng phía sau Thiên Di từ nãy đến giờ ánh mắt nhìn cô chăm chú.

An Nhiên đã nhận ra người đó là ai, cô liền ra hiệu cho bạn mình nhưng Thiên Di thì vẫn cứ nói không ngớt mồm.
“Mình nói cho cậu nghe, không được để đàn ông bắt nạt.

Nếu cậu mà lấy chồng, nhất định phải ở trên cơ anh ta.” Cô quơ chân múa tay diễn đạt hết sức sinh động.

“Thiên Di …” An Nhiên hướng ánh mắt về sau lưng cô mà ra hiệu.
“Cậu nhìn gì vậy? Nghe mình nói hết đã chứ.” Cô vẫn kiên quyết nói cho đến cùng.
Người đàn ông phía sau ho khan hai tiếng.
Lúc này cô mới giật mình quay mặt về phía sau.

Vĩ Phong đang đứng đó, anh nghe hết những cuộc nói chuyện hết sức mạnh mồm của cô luôn sao?
Thiên Di nặn ra một nụ cười.

“Sao anh lại tới đây, không phải nói đợi trên xe sao?”
Vĩ Phong giơ tay nhìn đồng hồ rồi đáp.
“Đã gần một tiếng kể từ khi em xuống xe.” Giọng anh vẫn bình thản.
Thiên Di quay sang An Nhiên cười ngượng.
“Bây giờ mình phải về rồi, hẹn cậu dịp khác sẽ cùng đi chơi với nhau một bữa.”
Nói rồi cô đứng dậy nuối tiếc chào tạm biệt An Nhiên rồi cùng anh ra về.

Trước khi ra khỏi tiệm còn không quên tặng cho cô bạn một cái hôn gió từ biệt.
Nhìn Thiên Di vừa khoác tay vừa mỉm cười với chồng mình khiến cho lòng An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Chắc có lẽ cả hai đã làm hoà.
Dạo chơi đủ rồi, bây giờ phải một mình đối diện với buổi xem mắt cùng một người đàn ông xa lạ thôi.

Hy vọng anh ta sẽ là một người đàn ông tử tế và biết lắng nghe để cô không cần phải tốn nhiều công sức thuyết phục.
Ly Americano đã uống được một nữa.

Cô tính tiền rồi lái xe đến điểm hẹn.
Quán cafe bánh ngọt được trang trí mang hơi hướng kiểu Pháp, tuy nhỏ nhắn nhưng cách bày trí ở đây rất hợp lý và đẹp đẽ.

Là một nhà thiết kế, An Nhiên khá là coi trọng vẻ ngoài của từng quán ăn mà cô tới.


Cô rất hài lòng về địa điểm này.
Vừa bước vào, một cô gái mũi cao tóc vàng mỉm chào đón.

Cô ấy dùng một chất giọng khá ngọng nghịu, hình như là người nước ngoài.
“Cô có phải là Lý An Nhiên không ạ?”
“Là tôi.” Cô đáp lời.
“Vâng, anh ấy đang đợi cô ở tầng hai.” Cô phục vụ nói.
An Nhiên mỉm cười rồi đi thẳng lên lầu.

Nãy giờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, chắc anh ta đang nổi trận lôi đình ở trên đó.

Tại sao không về luôn cho rồi, đợi cô làm gì cơ chứ.
An Nhiên vui vẻ quay đầu lại hỏi cô phục vụ.
“Anh ta đợi tôi lâu lắm nhỉ! Haha chắc anh ta đang giận lắm đúng không?” Cô cười lớn một cách vô cùng thoả mãn.
Cô phục vụ hơi ngớ người rồi đáp một cách qua loa.

“À…vâng.”
Chẳng hiểu cô Lý An Nhiên này đang nói gì.

Rõ ràng nam nhân trên lầu cũng chỉ vừa mới tới thôi mà …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.