Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 25


Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 25


Nam nhân với bộ vest trắng thanh lịch tay cầm ly rượu vang tiến về phía Vĩ Phong.

Miệng anh ta nhếch lên một nụ cười khó đoán.
“Lục tổng, chúc mừng.” Giọng nói êm tai nổi bật hơn tất cả những người đang vây quanh Vĩ Phong.
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, Vĩ Phong cũng bấc giác nhếch môi.

Hứa Khải Hoàng cũng được mời đến buổi tiệc sao? Xem ra mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây.
“Không ngờ hôm nay Hứa tổng hôm nay có nhã hứng đến đây tham dự bữa tiệc này, thật là vinh dự quá!” Thanh âm chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
Khải Hoàng nghe đến đây thì phá lên cười.
“Tiệc Lục gia, tôi đây sao dám không đến chứ.” Khuôn mặt của anh trở nên nghiêm túc đến lạ khi nhắc đến hai từ Lục gia.
Đây là người đàn ông khác hẳn với tất cả những người con lại, một người anh phải đề phòng và là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Lục thị.
[…]
Bên phía của Thiên Di, Uyển Lam hai mắt long sòng sọc nhìn cô.
“Cô nói ai là hạng gái rẻ tiền hả!” Cô ta bực tức nói.
Thiên Di cười nhẹ.

“Thích giật đồ của người khác, không rẻ tiền thì còn là gì nữa?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bị Thiên Di làm cho tức đến mức méo mó thành một hình thù khó coi.
Cánh tay không tự chủ được nữa giơ lên và váng cho Thiên Di một cái tát.


Cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay đó thật chặt, ngón tay bấu thật mạnh vào cổ tay cô ta.
“Aa…đau, bỏ tay tôi ra!” Cô ta đau đớn nói.
Thiên Di cười khinh một cái rồi hất tay Uyển Lam ra.

Muốn bắt nạt cô sao? Đâu có dễ!
Lúc này Lục phu nhân với bộ đầm màu tím nhạt đính hạt cườm vô cùng bắt mắt và sang trọng tiến lại chổ của Thiên Di.

Cuối cùng Lục phu nhân cũng đến, làm cô tìm bà cả buổi.
“Con gái đợi ta có lâu không?” Lục phu nhân mỉm cười hỏi cô.
“Vâng cũng không lâu đâu ạ.”
Đây là Lục phu nhân, là mẹ của Vĩ Phong.

Phải lấy lòng bà ấy mới được.
“Chào Lục phu nhân, con là Hạ Uyển Lam con gái thứ hai của Hạ gia.” Chất giọng cô ta thay đổi khác hẳn với lúc nói chuyện với Thiên Di.
“Vậy à.” Bà nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Uyển Lam rồi trả lời một câu có cũng như không.

Cách ăn mặt cũng như giọng nói này thật sự bà cảm thấy có chút chướng mắt.

Tại sao con gái của Hạ gia mà lại như vậy chứ?
Trước thái độ hời hợt của Lục phu nhân, Uyển Lam không hề nản lòng.

Cô tiếp tục lấy lòng.
“Bộ váy hôm nay của phu nhân thật đẹp, chắc đây là mẫu mới nhất trên thị trường đúng không ạ?” Uyển Lam vờ trồ mắt ngạc nhiên.

Việc gì chứ chuyện khen ngợi người khác, không ai dẻo miệng bằng cô.
Lục phu nhân thở hắt ra một hơi bày tỏ sự chẳng mấy hứng thú với cô, bà trả lời.
“Đây là bộ váy được thiết kế riêng.” Bà rất ghét những người chẳng biết gì mà cứ thích nịnh hót người khác.
Uyển Lam hơi ngây người, cô ngượng đến chín cả mặt.

Không ngờ Lục phu nhân là người khó lấy lòng đến vậy.

Thế là cô tìm cách chuồn đi mất, ở đây thêm một hồi chọc giận Lục phu nhân thì không hay.

Không sao, Uyển Lam thua lần này nhưng còn rất nhiều cơ hội khác.
Khi Uyển Lam đi mất, Lục phu nhân nhăn mặt hỏi Thiên Di.

“Cái cô gái đó là bạn của con sao?”

“Không ạ, chỉ là vô tình gặp mặt.” Thiên Di đáp lời.
“Mà đúng rồi, Vĩ Phong đâu? Sao lại để con ở đây một mình?” Bà nhìn xung quanh.
“Anh ấy đang nhận cả ngàn lời chúc mừng ở ngoài kia, con đứng đó cũng không tiện cho lắm.” Cô cười cười, thật ra là chẳng hiểu bọn đàn ông nói gì nên mới trốn ra đây.
“Sao lại thế được! Tại sao nó lại để con một mình được chứ!” Giọng nói của bà có chút tức giận.
Bản thân cô hiện tại chẳng nhớ được ai là ai, lại để Thiên Di ở đây một mình.

Không sợ người khác biết được bí mật đó à?
[…]
Sau khi mọi người đã đi hết, lúc này Vĩ Phong mới chợt nhận ra điều gì đó.

Thiên Di đi đâu rồi? Mới lúc nãy còn ở đây cơ mà.
Anh phải mau chóng đi tìm cô mới được nếu không lát nữa Lục phu nhân lại cằn nhằn anh cho coi.
Lục phu nhân đứng trò chuyện với cô một lát rồi đi tiếp những vị khách của bà.

Thiên Di cảm thấy hơi đói bụng nên đang đi tìm thức ăn.
Cái bánh budding này có vẻ ngon, trang trí rất đẹp.

Thiên Di cắn một miếng cô liền mỉm cười rạng rỡ.

Cô phải dành một lời khen chân thành đến đầu bếp ở Lục gia.
“Thiên Di?” Thanh âm trầm ổn có chút ngờ vực vang lên.
Cô quay mặt lại xem người đó là ai.

Đập vào mắt cô là một người đàn ông cao mét tám, dáng người cân đối, ngũ quan thanh tú.

Nhưng đây là ai? Tại sao lại biết tên cô? Có lẽ Thiên Di đã mất đi một phần kí ức về người này.

“Anh là…” Cô nhìn vào mắt người đó mà hỏi.
Khoé mắt anh ta đỏ hoe, nhìn có một nét u buồn và luyến tiếc.

Nhìn cô bây giờ vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng cái nét nổi loạn dường như đã không còn.

Cũng phải thôi, một người phụ nữ khi đã có chồng đều phải thay đổi để trở nên dịu dàng.
Rốt cuộc anh ta là ai và có quan hệ gì với cô.

Bây giờ Thiên Di cảm thấy việc mất đi một phần kí ức thiệt là khó chịu.
“Mới không gặp có ba năm mà em đã quên anh rồi sao?” Anh ta cười khổ.
“Anh là Khải Hoàng đây.” Anh nói một cách nhẹ nhàng, thanh âm như chẳng có chút gì xa lạ.
“Chào anh.” Thiên Di lịch sự chào hỏi.
“Bây giờ em đã kết hôn rồi nhỉ? Chồng lại là một người tài giỏi như vậy…chắc em hạnh phúc lắm!” Giọng nói có chút giễu cợt nhưng tận sâu trong thâm tâm anh có cái gì đó gọi là sự nuối tiếc.
Thật sự Thiên Di không nhớ anh ta nhưng cảm giác lại rất thân quen.

Lúc này cô chỉ muốn nói ra toàn bộ sự thật là mình chẳng nhớ chuyện gì của mấy năm gần đây hết nhưng lời dặn của Lục phu nhân lại một lần nữa vang lên trong tâm trí cô.
“Đừng để người khác nắm được điểm yếu của mình, cổ phần của Lục gia đang nằm trong tay con.

Hãy cẩn thận!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.