Bạn đang đọc Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng – Chương 191: Đến Lúc Cô Phải Đi Rồi
“Chẳng sao cả, ai muốn đi cứ để người đó đi, tôi sẽ sắp xếp nhân sự.” Tống Thần Vũ không cho điều này là khó khăn gì, dường như anh đã chuẩn bị cả rồi.
Nghe vậy Hoàng Khang có chút cả kinh nhưng không nói gì thêm.
Cuộc nói chuyện của bọn họ kết thúc lại đến Lê Vương gọi điện đến.
“Đã tìm ra chỗ của hắn rồi, đúng là ở núi Linh Sơn, hắn trốn khá kỹ tôi phải tốn chút thời gian.”
“Ừm, sắp xếp người đi, tối mai hành động.” Chiếc xe của Tống Thần Vũ nhanh chóng lái vào biệt thự.
Hôm nay có vẻ khác lạ hơn mọi khi, anh vừa lái xe vào trước sân đột nhiên sáng rực, đèn neon ở hai bên đường không nói, ở đây còn có thêm rất nhiều đèn nháy cùng hàng vạn ngôi sao lấp lánh.
Tống Thần Vũ không hiểu chuyện gì anh mang theo nghi hoặc bước xuống xe, khung cảnh trước mặt lại khiến hai mắt anh sáng rực.
Cách đó không xa Đỗ Lan Hương mặc chiếc váy dạ hội màu trắng, đội trên đầu một vòng hoa đỏ rực, đứng trong một vòng tròn hoa hồng lung linh huyền ảo, mái tóc đen bồng bềnh trước gió.
Tống Thần Vũ đứng hình ngơ ngác nhìn cô, anh còn nghĩ rằng người trước mặt mình là nàng tiên giáng trần nào đó.
Đỗ Lan Hương từ khi anh xuất hiện đã cất từng bước đi đến chỗ anh, âm nhạc đột nhiên vang lên, một khúc nhạc valse nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc, giống như tâm trạng cô lúc này vậy.
Chưa đầy mười bước cô đã đến trước mặt anh đưa tay ra mỉm cười dịu dàng nói: “Hỡi hoàng tử của em, không biết em có vinh hạnh được mời anh nhảy một bài hay không?”
Tống Thần Vũ quả thật có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nắm lấy tay cô cười khẽ: “Phu nhân đã có lời mời anh có thể từ chối sao?”
Rất nhanh hai người đã dìu nhau đến trung tâm của vòng hoa, âm nhạc lúc này nổi lên to hơn, hai người chìm đắm trong điệu nhảy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Đỗ Lan Hương khiêu vũ tuy không được thành thục nhưng mấy ngày nay cô đã học tập rất siêng năng nên bước chân khá ổn định.
Tống Thần Vũ thì không cần bàn đến, anh thường xuyên phải giao lưu nên khiêu vũ là môn học không thể không thành thạo.
Lúc nhảy hai người luôn nhìn vào mắt nhau thắm thiết không rời, trong đôi mắt của đối phương toàn là tình yêu nồng cháy.
“Tại sao lại muốn khiêu vũ?” Nhày được nửa bài Tống Thần Vũ hà hơi vào tai cô hỏi.
Đỗ Lan Hương cũng biết trước anh sẽ hỏi điều này nê cô cũng trả lời thành thật: “Muốn cùng anh qua những tháng ngày lãng mạn.”
Dù sao đây cũng là lần đầu cô yêu nên muốn để lại những ký ức đẹp đẽ nhất hơn nữa, ngoài những việc làm này ra cô không biết phải làm cho anh cái gì nữa.
“Vậy sao, thế thì không chỉ hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngày kia nữa, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay đều là những ngày lãng mạn, em chịu không?” Tống Thần Vũ tin tưởng vào lời cô nói mới đưa ra cho cô lời hứa hẹn xuất phát từ trái tim.
“Vâng.” Đỗ Lan Hương hạnh phúc đáp lòng thì nghẹn lại, cô sao không muốn như thế nhưng thời gian của cô không còn bao nhiêu nữa rồi, có lẽ đêm nay sẽ là đêm cuối cùng.
Tống Thần Vũ hoàn toàn không biết những dự định trong lòng cô, chỉ chìm đắm vào tình yêu mà cô trao cho mình, anh không dám nghĩ có ngày mình lại được hưởng thứ hạnh phúc tuyệt vời này.
Những ngày tháng qua đối với anh mà nói không có mệt mỏi, phiền não, không có cay đắng cô đơn, chỉ có mật ngọt của tình yêu.
Đêm lung linh, huyền dịu đã xóa nhòa đi những lo lắng, bất an giữa hai người, sự gắn kết của trái tim khiến hai người thắt chặt với nhau hơn.
Tiếng nhạc không biết kết thúc từ lúc nào nhưng hai người vẫn ôm lấy nhau không buôn, chỉ có cái ôm mới khiến lòng người ấm áp.
“Thần Vũ, anh biết không, ban đầu biết mình là vợ anh em chỉ muốn thoát khỏi anh càng nhanh càng tốt nhưng có chạy đến đâu cũng bị anh bắt lại, lúc đó em đã rất tức giận, em nghĩ mình sẽ chẳng thể thích anh được đâu, thế mà bây giờ…”
Đỗ Lan Hương nói đoạn thì cười khẽ, Tống Thần Vũ trầm ngâm hỏi: “Bây giờ thế nào?”
“Tất nhiên là yêu anh không thể dứt ra rồi, anh đã chuốc bùa mê gì cho em vậy hả?” Đỗ Lan Hương nửa thật nửa đùa hỏi.
“Bùa mê sao? Anh chỉ có một trái tim này thôi.” Tống Thần Vũ đặt tay cô lên trái tim anh, nơi đây đập có chút hữu lực, thậm chí còn nghe rất rõ.
Đỗ Lan Hương cảm nhận rõ ràng lại nói: “Hóa ra không biết từ lúc nào trái tim này đã rời vào lòng bàn tay của em rồi, Thần Vũ, vi diệu thật đấy, anh có thấy vậy không?”
“Quả là vậy, nếu không sao anh có thể yêu em đến thế, chỉ nghĩ đến việc một ngày nào đó em rời xa anh, trái tim liền muốn ngừng đập.”
Lời nói của anh vô tình chạm mạnh vào trái tim cô, khiến nói nhói lên dữ dội, cô vô thức ôm ngực mình.
Tống Thần Vũ nhìn thấy hoảng hốt hỏi: “Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à? Chúng ta vào nhà thôi anh sẽ gọi bác sĩ đến.”
Đỗ Lan Hương nắm lấy tay anh lắc đầu: “Không, em không sao, đêm nay hãy ở bên em đừng đi đâu cả.”
“Anh vẫn luôn ở bên em đây thôi.” Tống Thần Vũ bắt đầu cảm thấy có điều kỳ lạ nhưng anh không hỏi thắng, nhìn thấy nụ cười của cô anh không muốn phá hỏng bầu không khí.
Thôi vậy! Ngày mai anh sẽ tìm cô hỏi cũng không muốn.
“Bên kia em đã chuẩn bị một bàn thức ăn, chúng ta dùng bữa tối ở đây nhé?” Đỗ Lan Hương vừa nói vừa kéo anh đến chỗ bàn ăn được trang trí nến và hoa.
Những người hầu đã rời đi hết để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đỗ Lan Hương phá lệ làm nũng: “Ông xã, anh đút cho em nhé?”
Tương lai cô sẽ không còn có cơ hội này nên cô muốn tận dụng tối nay, dù có không còn nữa cô cũng muốn lưu giữ những khoảnh khắc này trong tim.
Tống Thần Vũ không từ chối, ngược lại còn thực hiện tất cả các yêu cầu trong đêm nay của cô, hai người chìm đắm trong men say của tình yêu đến tận đêm khuya.
Nhìn người phụ nữ đã ngủ say bên cạnh, anh không nỡ nhưng cũng phải rời đi, đến phòng sách bên cạnh.
Khi cánh cửa được đóng vào Đỗ Lan Hương bỗng mở mắt ra, ngày mai cô phải đi rồi nên đêm nay cô ngủ không được, dù được anh dỗ dành đi vào giấc ngủ cô cũng chỉ thấy bồn chồn.
Cô đưa tay ra vuốt nhẹ hơi ấm bên cạnh, nếu không có cô nữa anh sẽ ra sao?
Cô không dám nghĩ đến, đã nói với nhau bao nhiêu điều về ngày mai và tương lai phía trước nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện.
Giờ cô đã hiểu tâm tình của những người khi yêu lại không được ở bên nhau rồi, chắc họ cũng đau đớn, dằn vặt như có lúc này nhỉ?
Màn đêm cứ thế buông xuống, thời gian dần dần trôi qua, dù con người muốn nó dừng lại nó cũng không thể dừng.
Thư phòng bên cạnh, có hai người đàn ông ngồi trước bàn làm việc của Tống Thần Vũ, khi anh ngồi vào vị trí bọn họ lần lượt báo cáo.
“Thưa thiếu gia, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không tra ra được tung tích của người hầu kia, cô ta dường như không có thông tin cá nhân nào.”
“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân không có gì bất thường, chỉ là sáng nay có gọi cho mẹ vợ cậu, nói chuyện tầm hai mươi phút.”
Tống Thần Vũ nghe từng báo cáo một, thần sắc cũng không đổi, vấn đề sau anh không nghi hoặc nhưng vấn đề trước anh lại quan tâm..