Bạn đang đọc Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng – Chương 190: Bất An
Phía tây mặt trời dần dần khuất núi, phía chân trời một màu đỏ rực vô cùng đẹp, từng vệt nắng cuối cùng ánh lên gương mặt nhợt nhạt của Đỗ Lan Hương khiến nó hồng hào có sức sống hơn bao giờ hết.
Tống Thần Vũ biết cô có chuyện nhưng anh lại chưa nói gì lẳng lặng cùng cô ngắm cảnh đẹp hoàn mỹ này.
Xung quanh bình yên đến lạ thường, không ai làm phiền đến bọn họ.
Cho đến khi ánh nắng tắt hẳn thay thế vào đó là ánh đèn neon Đỗ Lan Hương mới rời khỏi vai anh mở miệng nói chuyện: “Thần Vũ, hôm nay người đó đã đến tìm em.”
“Ai cơ?” Tống Thần Vũ nhướn mày, anh đoán người này chính là nguyên do khiến cô trở nên đa sầu đa cảm.
“Chính là người mà Tâm Liên đã nói, cô ấy là Lệ Thủy, cháu gái của bà ta.” Đỗ Lan Hương nói.
“Rồi sao? Cô ta đã nói gì với em?” Tống Thần Vũ bỗng thấy bất an.
Đỗ Lan Hương đột nhiên quay đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi: “Thần Vũ, cuối cùng em cũng biết cách phá giải lời nguyền cho anh rồi, em rất vui.”
Nghe được lời này anh không có vui mừng như trong tưởng tượng của cô ngược lại trầm ngâm chất vấn: “Vui sao? Anh chỉ thấy em u sầu mà thôi, Lan Hương, nói cho anh biết cô ta nói thế nào?”
“Cô ấy nói chỉ cần lấy được Lệ Châu Hoa lời nguyền của anh sẽ hóa giải.” Đỗ Lan Hương nhỏ giọng nói.
“Lệ Châu Hoa là cái gì?” Tống Thần Vũ hỏi, anh hiển nhiên không biết thứ này.
“Giọt nước mắt thần, Thần Vũ, bằng mọi giá em sẽ lấy nó cho anh, anh hãy yên tâm nhé.” Đỗ Lan Hương đưa tay lên đặt lên má anh thiết tha nói.
“Anh không cần.” Tống Thần Vũ lạnh nhạt quát lên một tiếng, tuy không biết giọt lệ thần là gì nhưng anh biết nó sẽ không dễ lấy, nếu không người phụ nữ này sẽ không mất tinh thần như thế.
“Thần Vũ, em mong anh được sống khỏe mạnh.” Đỗ Lan Hương như muốn nghen lại, sao có thể không cần chứ, bằng mọi giá cô sẽ lấy nó cho anh, dù phải trả giá đắt.
Tống Thần Vũ cũng nói: “Anh cũng thế, cho nên em không được vì anh mà làm điều ngu ngốc, biết chưa?”
Đỗ Lan Hương không biết phải trả lời anh thế nào, cô sợ mình không làm được điều đó.
“Lan Hương, đồng ý với anh được không?” Bỗng nhiên Tống Thần Vũ cảm thấy vô cùng bất an, lo lắng, chẳng hiểu vì điều gì cô lại trở nên thế này.
Đỗ Lan Hương nghe được lời nói vội vã, hoảng hốt của anh cô lại một lần nữa nở nụ cười trấn an: “Được, em đồng ý.”
“Cảm ơn em.” Tống Thần Vũ ôm chặt cô vào lòng, cơ thể thả lỏng một chút nhưng tâm tình vẫn nặng trĩu.
………………………………
“Hôm nay thiếu phu nhân đã gặp những ai?” Tống Thần Vũ hỏi vệ sĩ luôn bên cạnh cô.
“Dạ thưa thiếu gia, cô ấy chỉ phỏng vấn tám người làm, sáu người được ở lại hai người đã ra về.” Vệ sĩ báo cáo.
“Còn gặp ai khác không?” Anh muốn biết người đã tìm cô là ai?
Người vệ sĩ ngẫm nghĩ lại lắc đầu: “Dạ không, thưa thiếu gia nhưng người cuối cùng nói chuyện khá lâu, hơn nữa thiếu phu nhân còn không cho tôi ở lại.”
“Tốt lắm, đưa người đó đến đây.” Đúng vậy, anh tìm chính là người đó.
“Cái đó, thiếu gia, cô ta không thông qua phỏng vấn của thiếu phu nhân nên đã đi rồi ạ.” Vệ sĩ có chút khó xử.
“Kiếm về đây.” Tống Thần Vũ thốt ra ba chữ, anh phải biết được cô ta đã nói với vợ mình cái gì.
“Vâng.” Vệ sĩ kia nghe lệnh rời đi.
Tống Thần Vũ tựa người ra sau ghế xoa xoa thái dương, hôm nay không quá mệt mỏi nhưng vì chuyện của cô lại khiến anh không yên trong lòng.
Tống Thần Vũ đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng sách, anh muốn gặp cô.
Từ phòng sách đến phòng ngủ không bao xa chỉ tầm mấy bước chân, khi anh mở cửa ra thì phát hiện căn phòng tối om, chỉ lờ mờ ánh sáng đèn ngủ, đôi mắt của anh theo bản năng hướng về chiếc giường lớn bên phải, thật may khi thấy người con gái đang nằm trên đó, lòng anh nhẹ nhõm một chút lại bước vào bên trong, bước đi từ tốn, chậm rãi như sợ đánh thức người con gái đó.
Anh ngồi xuống mép giường đưa tay lên sờ nhẹ lên khuôn mặt cô, lúc ngủ mọi thứ xung quanh cô thật yên bình, anh không muốn khoảnh khắc này biến mất, anh muốn giữ trọn nó cho đến khi không còn hơi thở, liệu có quá tham lam?
Tống Thần Vũ lại cúi người xuống hôn lên trán cô một nụ hôn dịu nhẹ, ấm nồng: “Hãy ở mãi bên anh, nhé!”
Đỗ Lan Hương đang ngủ say cảm nhận được một cơn gió mùa xuân lướt qua, tâm hồn cũng được tưới mát.
Qua vài ngày tiếp theo Đỗ Lan Hương không có dấu hiệu gì lạ, ban ngày cô cùng người làm sắp xếp mọi việc trong nhà buổi tối lại cùng anh đi dạo, ngắm hoa, ngắm trăng, làm những việc mà những người mới yêu mong muốn làm.
Tống Thần Vũ cũng vui vẻ bên cạnh cô, ban ngày tranh thủ làm việc đến năm giờ lại lái xe về nhà, không ở lại công ty thêm giây phút nào.
“Tổng giám đốc sao ấy nhỉ? Dạo này anh ấy có vẻ vội vàng.” Một nhân viên không nhịn được nói ra thắc mắc trong lòng.
Hoàng Khang ở phía sau cũng thắc mắc, đừng nói là bọn họ hắn cũng không biết chuyện gì xảy đến với Tống Thần Vũ, con người này một năm về sớm được mấy lần đâu, vậy mà cả tuần nay liên tục về sớm còn không nói lời nào, lúc hắn cần phê duyệt đi vào phòng tổng giám đốc người cũng đã không còn.
Nhìn đám nhân viên hoang mang Hoàng Khang không còn cách nào khác thở dài: “Các cô tan làm rồi còn không về, ở đây nói xấu cấp trên sao/”
“Ách, giám, giám đốc.” Đám người đang rôm rả quay đầu lại hốt hoảng, cúi chào người trước mặt.
Hoàng Khang chỉ nhìn lướt qua bọn họ rồi đi lên xe của mình, trong công ty không tránh khỏi chuyện xôn xao hắn chỉ nhắc nhở cũng không thể cấm cản, có điều nhiêu đó cũng đủ dọa sợ họ rồi.
Đám nhân viên thấy hắn lên xe mới thở phào một hơi: “Giám đốc đến từ lúc nào vậy?”
“Tôi làm sao mà biết, có chút đáng sợ.”
Vừa lên xe Hoàng Khang lập tức gọi cho Tống Thần Vũ than vãn: “Này, sao cậu về nhanh vậy hả? Tôi còn chưa kịp nói gì.”
“Có gì nói nhanh đi.” Tống Thần Vũ lạnh nhạt nói.
“À, có chuyện quan trọng, tôi qua nhà cậu ăn cơm ké được không? Sau đó chúng ta bàn chuyện.” Hoàng Khang đề nghị, hắn giống như rất muốn gặp Tống Thần Vũ.
Thế nhưng ngay lập tức lại bị đối phương từ chối thẳng thừng: “Tự về nhà cậu ăn đi.”
“Sao thế? Tôi ăn ké một bữa thôi mà, nhà cậu cũng tìm được người làm rồi còn gì.” Hoàng Khang tiếp tục kỳ kèo, người này có cần keo kiệt thế không?
“Tôi chỉ muốn ở cùng vợ tôi.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói.
Hoàng Khang nghe vậy coi như hiểu: “Vậy được rồi.”
“Có chuyện gì gấp không?” Tống Thần Vũ hỏi, anh biết việc mình về sớm đã khiến Hoàng Khang phải cáng đáng công việc thay mình, cho nên nếu có chuyện quan trong anh cũng không thể bỏ bê.
“Cũng không đến mức gấp, chỉ là vài cổ đông trong công ty muốn rời khỏi chức vị, họ muốn sang nhượng cổ phần cho các con của họ, chuyện này tôi không quyết được nên đành phải tìm đến cậu.” Hoàng Khang vừa nói vừa dừng xe lại.
“Tìm hiểu con cái của bọn họ, người nào có năng lực thì giữ, còn không đàm phán thu mua cổ phần.” Tống Thần Vũ lại một lần nữa giao trọng trách cho Hoàng Khang.
“Vấn đề là bọn họ đồng loạt muốn đi, chúng ta sẽ thiếu nhân sự, đám con cái của bọn họ dù có năng lực cũng phải đào tạo từ đầu, cậu xem công ty chúng ta nhân viên còn chưa lắp đủ huống chi cấp cao.” Đây mới là điểm nhức đầu, hắn không ngờ đám lão già đó lại lũ lượt kéo nhau rời khỏi vị trí..