Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 43: Em Hứa
Đường Uyển Đình khẽ động đậy trong chăng, mắt vẫn nhắm tay thì đang lò mò như tìm thứ gì đó bên cạnh, cảm giác giường trống không cô liền bật người ngồi dậy..
– Tử Thiên anh đâu rồi…!
– Sao vậy? Anh ở đây mà..
Bạch Tử Thiên từ sô pha đi tới ôm cô vào lòng..
– Không sao..
chỉ là không thấy anh nên..
à mà sao anh dậy sớm vậy..
Đường Uyển Đình vòng tay ôm anh rồi nhẹ nhàng nói..
– Đã 8 giờ rồi cô nương ơi, sớm gì nữa..
– Muộn vậy rồi á..
sao anh không gọi em dậy mình còn phải đi chơi mà, anh thật là.
Em phải nhanh chóng chuẩn bị mới được..
“Đường Uyển Đình vừa nói vừa cuống cuồng xuống giường mở tủ soạn quần áo, làm Bạch Tử Thiên nhìn theo cô chỉ biết lắc đầu cười ”
– Em mau thay đồ rồi ăn sáng.
Ăn xong chúng ta lên đường.
Đồ đạc anh đã chuẩn bị xong hết cả rồi..
– Vậy mà còn không chịu nói sớm, anh suốt ngày cứ chọc ghẹo em..
” Đường Uyển Đình bĩu môi nhìn anh rồi quay lại tủ quần áo chọn trang phục ”
Từ ngày có Bạch Tử Thiên anh đã mua cho cô không ít quần áo, đầm, váy tất cả đều là hàng phiên bản giới hạn.
Thấy cô cứ chọn tới chọn lui mà vẫn không chọn được anh bèn đi tới chọn một chiếc đầm hai dây màu trắng phía sau hở hơn nửa lưng đưa cho cô…!
– Em mặc cái này sẽ rất đẹp..
– Nhưng mà nó hở quá em mặc không quen..
– Rồi sẽ quen, vóc dáng em rất đẹp, mặc cái này trông càng dịu dàng anh rất thích..
– Anh thích hả??
– Ừm..
” Bạch Tử Thiên mỉm cười nhìn cô”
– Vậy em chọn cái này..
“Đường Uyển Đình cười tươi cầm lấy chiếc đầm từ tay anh rồi vui vẻ đi vào phòng tắm”
Cô tranh thủ chuẩn bị nhanh nhất rồi ra ngoài.
Tô thêm chút son để gương mặt có khí chất trông dễ nhìn hơn rồi quay lại nhìn anh đang ngồi trên sô pha cũng đang đưa mắt say đắm ngắm nhìn cô..
– Em xong rồi, em có thể ăn sáng trên xe được không?
– Em muốn sao cũng được..
“Bạch Tử Thiên nghiêng đầu mỉm cười rồi đứng dậy ”
Đường Uyển Đình cũng nhanh chóng đi đến nắm tay anh rồi cả hai tung tăng xuống lầu..
– —————
_ BIỆT THỰ VŨ GIA_
– Hạo Dân anh đi từ từ thôi, mệt thì ngồi nghỉ đừng có nôn nóng..
“Kỷ Tuyết dìu Vũ Hạo Dân tập đi lại thấy anh cố gắng gượng còn đổ nhiều mồ hôi cô nhíu mày lo lắng nói”
– Được rồi..
ngồi nghỉ một chút ha.
Xem em kìa cứ lúng túng như gà mắc tóc..
Kỷ Tuyết dìu anh đến băng ghế ngồi rồi mới chu môi lên cãi lại anh..
– Mặc kệ em..
– Kỷ Tuyết..
“Vũ Hạo Dân đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh nhìn Kỷ Tuyết rồi khẽ gọi cô”
– Hửm??
– Nếu anh hồi phục lại như bình thường thì em sẽ quay về nhà của Tử Thiên đúng không?
“Kỷ Tuyết trầm tư một lúc rồi mới nhẹ nhàng trả lời”
– Không.
Ba mẹ em đã về nước rồi.
Khi nào anh bình phục em sẽ về nhà..
Em đã nghĩ thông rồi, anh nói đúng, tình yêu chẳng thể nào cưỡng cầu được.
Tử Thiên anh ấy đã có người trong lòng rồi, em nên chúc phúc cho anh ấy mới đúng..
“Nghe Kỷ Tuyết nói nhẹ nhàng thoải mái như đã thật sự trút được mọi sự đố kị, mọi buồn bực trong lòng Vũ Hạo Dân khẽ cười rồi nắm lấy tay cô”
– Em nghĩ được vậy là tốt rồi..Em còn nhớ những gì anh đã nói với em trong bệnh viện không?
– Em…!
“Kỷ Tuyết cúi đầu không biết nên trả lời anh thế nào, hai má cũng đã đỏ ửng vì ngại ngùng”
– Những câu đó là xuất phát từ đáy lòng của anh.
Anh là thật lòng thích em…!
– Em..bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận tình yêu mới.
Cho em thêm một thời gian để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện rồi trả lời anh được không??
“Vũ Hạo Dân liền trở nên vui vẻ, anh đang lo chỉ sợ sẽ bị cô từ chối nhưng cô chịu cho anh một cơ hội thì cũng đủ làm anh an lòng phần nào rồi”
– Được..
Không gấp không gấp..
chỉ cần em cho anh cơ hội chờ đợi là được rồi..
– Hạo Dân, Tiểu Tuyết hai đứa vào ăn sáng nào..
” Giọng nói của Triệu Sở Lam mẹ Vũ Hạo Dân vang lên làm xua tan bầu không khí ngại ngùng giữa anh và Kỷ Tuyết”
– Dạ..
tụi con vào ngay ạ..
” Kỷ Tuyết quay qua trả lời bà rồi nhìn Vũ Hạo Dân lúng túng nói”
– Em dìu anh vào nhà..
…………….!
Bạch Tử Thiên một tay xách giày cho cô một tay thì nắm tay Đường Uyển Đình.
Cả hai đang vui vẻ dạo bước trên bờ biển, ánh nắng chiều khi hoàng hôn sắp buông xuống cùng vài con sóng nhỏ đang gợn lăn tăn trên mặt biển khiến cảnh vật bình yên vô cùng lãng mạng..
– Tử Thiên cảm ơn anh..
– Chuyện gì?
” Bạch Tử Thiên khẽ nhíu mày môi mỏng như đang cười nghiêng đầu nhìn cô ”
– Thì cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã không ngại bỏ bê trăm công nghìn việc chỉ để dẫn em đi chơi..
Em thấy em thật may mắn khi có được tình yêu to lớn của anh..
” Đường Uyển Đình vui vẻ trả lời anh trên môi vẫn không thể khép lại được nụ cười hạnh phúc ”
– Chỉ có bấy nhiêu mà đã khiến em vui như vậy sao?
– Chỉ cần được ở bên anh thôi là cũng đã quá đủ rồi
“Cô ôm lấy cánh tay anh, ngã đầu tựa vào vai anh quay mặt ra ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang hiện ra trước mắt ”
– Uyển Đình..
hứa với anh từ giờ không được rời xa anh..
” Bạch Tử Thiên ôm cô từ phía sau nhẹ nhàng nói”..
Câu nói của anh làm nụ cười rạng rỡ trên môi cô chợt dịu xuống..
Đôi mắt cũng dần đỏ lên cô cố đè nén giọng nói nghẹn ngào, xoay người lại đối diện với anh, nhìn vào mắt anh rồi nhẹ nhàng trả lời..
– Em hứa..
Cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc, Bạch Tử Thiên nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn tràn đầy ngọt ngào, mang mùi vị của tình yêu mãnh liệt.
Đường Uyển Đình cũng mạnh dạn đáp trả lại anh.
Anh mút môi cô, cô mút môi anh, rồi hai chiếc lưỡi không ngừng quấn quýt lấy nhau.
Một nụ hôn ngọt ngào, hạnh phúc kéo dài đến tận khi hoàng hôn dần vụt tắt màn đêm buông xuống…