Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 35: Đi Chơi
_ Tập Đoàn BẠCH ĐỈNH THIÊN_
– Anh Tử Thiên..em muốn ra ngoài chơi..
ở đây chán quá đi mất..
“Kỷ Tuyết choàng tay qua cổ Bạch Tử Thiên từ phía sau nũng nịu nói”
– Kỷ Tuyết.
Em nên giữ khoảng cách với anh một chút..
“Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu rồi gỡ tay Kỷ Tuyết ra”
– Ơ..
trước giờ chúng ta vẫn thân thiết như thế mà sao bây giờ đột nhiên lại xa lánh như vậy..
– Trước đây khác bây giờ khác.
– Anh..được rồi khoảng cách thì khoảng cách..hừm..
“Kỷ Tuyết hậm hực quay về sô pha ngồi nghịch điện thoại”
“Bạch Tử Thiên nhìn Đường Uyển Đình đang chăm chú làm việc anh liền nói ”
– Đình Đình..
em ngồi từ sáng giờ lâu lắm rồi mau vào phòng nghỉ ngơi đi..
“Cô quay qua nhìn anh mỉm cười”
– Em không sao.
Khi nào mệt em sẽ đi nghỉ.
Anh đừng lo..
– Được rồi không được làm việc quá sức đâu đó..
– Xì..
diễn cho ai xem chứ..
lớn như thế rồi đâu phải là trẻ con nữa mà lúc nào cũng phải chờ dặn dò chăm sóc..
“Kỷ Tuyết bĩu môi rồi lẩm bẩm một mình, cô nhìn Đường Uyển Đình bằng nửa con mắt rồi tiếp tục quay lại điện thoại mua sắm online”
Không gian lại rơi vào yên tĩnh một lúc thì chuông điện thoại của Bạch Tử Thiên vang lên thấy Thẩm Thần gọi đến anh khẽ nhìn qua Đường Uyển Đình rồi đi ra hành lang nghe máy..
– Sao rồi?
– (…)
– Phế bàn tay của ả rồi giao cho công an xử lý đi.
“Anh lạnh lùng nói rồi tắt điện thoại ánh mắt lãnh khốc nhìn xa xăm ”
– Tìm được người rồi sao?
” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, anh xoay người lại nhìn Đường Uyển Đình rồi khẽ cười”
– Anh đã giao cô ta cho pháp luật xử lý như ý em.
Em đừng bận tâm nữa..
– —————
Trời đã bắt đầu lập đông, thời tiết cũng ngày càng lạnh hơn nên Bạch Tử Thiên đặt biệt sai người lắp một máy sưởi ấm trong phòng cho Đường Uyển Đình..
Vừa tắm ra thì nghe tiếng mở cửa, anh không quay lại nhìn mà tự nhiên nói..
– Trời lạnh lắm rồi, không có việc gì cần thiết thì em đừng ra ngoài, ở trong phòng cho ấm..
Thức ăn cũng không cần phải nấu cho anh nữa cứ giao lại cho đầu bếp làm..
– Anh yêu chị ấy nhiều vậy sao?
“Nghe giọng nói lạ vang lên anh quay lại nhìn thấy Kỷ Tuyết đang đứng bên cửa anh liền nhíu mày rồi nói”
– Anh đã nói với em đừng tùy tiện vào phòng anh.
– Anh còn chưa trả lời em..
” Kỷ Tuyết giọng điệu buồn bã, nhìn anh nói”
– Đúng vậy.
Yêu rất nhiều.
” Anh lạnh nhạt trả lời rồi đi đến sô pha mở laptop trên bàn ra làm việc”
– Vậy nếu không có chị ta thì anh có yêu em không?
– Chẳng phải anh đã nói với em rất nhiều lần rồi sao Kỷ Tuyết.
Trước giờ anh chỉ xem em như em gái.
Em giúp anh một lần anh rất mang ơn em nhưng tình yêu là không thể miễn cưỡng..
“Bạch Tử Thiên nghiêm mặt nhìn Kỷ Tuyết rồi thẳng thắn nói”
– Em xin lỗi..
Em không nên nói những lời như vậy..
“Kỷ Tuyết đi đến ngồi cạnh anh rồi nhẹ nhàng nói tiếp ”
– Anh Tử Thiên..
tối nay anh đưa em ra ngoài chơi được không? Mấy ngày qua ở nhà chán quá rồi..
– Để anh hỏi Đình Đình đã, nếu cô ấy đi thì chúng ta đi..bây giờ xuống ăn tối thôi..
– Dạ…!
– —————
Dưới lầu Đường Uyển Đình đang bê thức ăn lên bàn thấy Bạch Tử Thiên xuống cùng Kỷ Tuyết cô vui vẻ nói:
– Còn canh nữa là xong rồi, hai người ngồi chờ em một chút..
– Em ngồi đó..
để anh lấy cho..
” Bạch Tử Thiên nói rồi anh nhanh chân đi vào trong trước bê tô canh ra”
– Chị Uyển Đình.
Anh Tử Thiên nói muốn dẫn em ra ngoài chơi chị đi cùng không?
“Kỷ Tuyết tỏ thái độ khó chịu nhìn Đường Uyển Đình ”
“Cô nhìn Kỷ Tuyết cười ôn nhu rồi hỏi”
– Là đi đâu vậy?
– Đi uống rượu.
Chị đi không?
– Ờ..được.
Bây giờ đi sao?
– Đúng vậy.
“Kỷ Tuyết gật đầu đắc ý cười nói trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ xấu xa”
– [ Nhìn bộ dạng cô ta yếu đuối,yểu điệu thục nữ như vậy chắc chắn là tửu lượng rất kém.
Để tôi xem khi say cô sẽ làm ra trò mất mặt gì..hừmm]
– Anh Tử Thiên chị Đình đồng ý rồi.
Vậy em lên thay đồ đây.
Hai người cũng chuẩn bị nhanh đi nha.
À mà anh gọi anh Hạo Dân đến với, lâu rồi em không gặp anh ấy..
“Kỷ Tuyết vui như được mùa nhìn anh nói rồi tung tăng chạy lên lầu”
– Em không biết uống rượu sao còn đồng ý.
– Không biết thì cần phải học cho biết.
Để sau này đi gặp khách hàng cùng anh cũng sẽ dễ nói chuyện hơn..
– Em không thích, không muốn thì không ai có thể ép được em.
Không cần phải nhìn vào thái độ của người khác mà tự ép buộc bản thân mình..
“Bạch Tử Thiên nắm tay cô ân cần nói”
– Dạ..
Mình lên chuẩn bị thôi đừng để Kỷ Tuyết chờ lâu..
“Đường Uyển Đình cười nói rồi đứng dậy nhưng đã bị anh kéo lại ngồi xuống ghế rồi nghiêm nghị nói”
– Ăn tối xong đã.
Cứ để nó chờ một chút không sao hết…