Bạn đang đọc Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ – Chương 12: Bắt Đầu Đứng Dậy
Ngày lại tiếp ngày,cho đến khi công ty của ba tôi lâm vào cảnh khó khăn.Không có lãnh đạo thì cho dù có cứng rắn,vững chắc bao nhiêu thì cũng sụp đổ.Minh Hùng đã ra mặt tôi khuyên nhủ các nhân viên vì bây giờ tôi đâu đã quên cả cách nói chuyện.Một cái xác không hồn.Cho đến khi Minh hùng lại gần và tát tôi một cái đau điếng.Anh quát tôi:
_Em ngồi đây thì được cái gì?Công ty của ba em khổ công gầy dựng đang sụp đổ.Em có giúp ích gì được không?Như vậy thì ba em có yên nghỉ được không?Nghĩ kĩ đi.
Và…tôi khóc,ngoài khóc thì tôi làm được gì đây.Một con bé học đại học năm thứ nhất,chẳng lẽ lại đứng lên điều khiển công ty?Anh vẫn ở bên tôi,lặng lẽ nhìn tôi khóc.
_Anh biết rằng em chưa đủ sức nhưng hãy cố lên,anh sẽ luôn ở bên em.Lời nói dịu dàng ấy đã giúp tôi đứng lên và tôi bắt đầu cất tiếng:
_Cám…ơn.Đây là lời đầu tiên tôi nói sau khi ba mất.Tôi cứ nghĩ cả đời mình sẽ không vượt qua được cú shock này.
_Em đã nói chuyện rồi sao?Nét mặt của Minh Hùng trông rất vui vẻ và phấn khởi.Tôi nói được thì anh vui lắm sao?Khó hiểu quá.
_Tại sao anh luôn ở bên em?Tôi không ngờ rằng câu trả lời của anh thật là đơn giản.
_Chỉ là anh yêu em.
_Yêu…ư?Tôi tròn mắt hỏi anh:Yêu thôi à?Anh yêu em ….từ bao giờ?
_Từ lần đầu tiên,khi em bước vào trường,anh đã lẳng lặng nhìn em và Tiểu Phong đùa giỡn với nhau.Anh lấy hết can đảm tỏ tình và hẹn hò với em vì em là cô bé nhí nhảnh,vô tư nhất mà anh biết.Nhưng em đã để anh leo cây mất ba tiếng.
_Anh yêu em sâu đậm vậy sao?Mặc dù nhà em đang sụp đổ dần à?
_Tình yêu là không có phân biệt,anh vẫn yêu em cho dù em là ai,cô gái nghèo hay tiểu thư giàu có.
_Thật sự ư?Nếu Tiểu Phong là người nói câu đó thì hạnh phúc biết bao?Lam Anh rơi lệ.
_Lại Tiểu Phong,anh không hiểu tại sao mà em cứ nói Tiểu Phong hoài vậy?Anh luôn ở bên em,âm thầm kề cạnh ngày đêm không mong nhận được lời cảm ơn thế mà em chỉ biết đến Tiểu Phong thôi sao?Hả?Em chỉ là rung động nhất thời thôi,đây không phải tình yêu thật sự.Coi như anh xin em đấy.Thôi,chuyện này gác lại đi,bây giờ em mà không đứng dậy thì ai sẽ điều khiển công ty.
_Em…Thật vô dụng,đã hứa là không khóc nữa,thế mà…Anh nói phải,tình yêu bây giờ không quan trọng,em sẽ bắt đầu học tập anh.Đứng dậy điều khiển công ty này.Em sẽ biến nó thành công ty vững mạnh.Hãy tin em.Tôi chùi đi những giọt nước mắt và nở nụ cười.
_Vậy mới đúng là em.Minh Hùng gật gật đầu.
_Nhưng…..phải bắt đầu từ đâu bây giờ?Em chẳng biết gì cả.Câu nói vô tư là một đòn chí mạng.Minh Hùng đang uống trà cũng bị sặc luôn.
_Em thật là…..Đươc rồi,mai anh sẽ đem hết tất cả giáo sư kinh tế giỏi về đây dạy cho em.Còn bây giờ vào thư phòng đọc hết tài liệu công ty đi.Mau lên,không có thời gian đâu.
Tôi vui vẻ lên được một lúc và chọc ghẹo:
_Lão Minh Hùng.
_hả,em nói cái gì?
_lão Minh Hùng.Nói chuyện như một ông cụ thì phải là lão thôi.Haha :big_smile
_Quậy quá đi,vào thư phòng của ba em ngay.Nhanh lên.Anh sẽ kèm em việc học,à mà em trốn học 1 tháng rồi đấy nhớ.mai chuẩn bị đi học đi.
_Dạ,thưa bác.
_Còn chọc à.ANh thọc lét em nè.
Tôi và Minh hùng chạy giỡn trong phòng,chưa bao giờ tôi thấy vui như thế.
Hằng ngày,mở mắt ra,tôi đều thấy Minh Hùng.
Không biết tự bao giờ tôi đã quen nhìn thấy anh và bắt đầu chờ đợi để thấy anh bên tôi