Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ

Chương 11: Tai Nạn Liên Tiếp


Bạn đang đọc Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ – Chương 11: Tai Nạn Liên Tiếp


Sau bữa tiệc sinh nhật của tôi,cả nhà nhận được email của anh Đại Trung.Anh ấy sẽ về vào ngày trước khi Tiểu Phong khởi hành đi Mỹ.Mọi người trong nhà đều háo hức chỉ có mình tôi là mang tâm trạng buồn bã.Hôm nay online,tôi tìm thấy một trang web bói toán.
_Nhắm mắt lại trong 10 phút,người bạn nghĩ tới là ai?Sau 10,tôi chẳng nhìn thấy ai.Tại sao vậy?Xem thử kết quả thì người bạn nghĩ đến chính là người bạn yêu.Còn tôi chả nhìn thấy ai thì sao?Nghĩ trang web này bói sai nên tôi chẳng tin tưởng mấy.
Thời gian thấm thoắt trôi qua,cũng đã tới ngày anh hai trở về,cả nhà tôi ra đón.Một người đi ra,không phải,hai người đi ra,cũng không phải.Từng người một đi ra,sao chẳng thấy anh hai thế?Rồi có một anh nhân viên ra báo.Anh hai tôi đã bị tai nạn trước ngày về và bị hôn mê đang nằm trong phòng y tế sân bay.Tại sao thế,những chuyện buồn cứ xảy ra.Mẹ tôi shock quá nên đã khóc ngất đi.Ba tôi thì khụy hẳn.Dìu ba vào phòng y tế thì thấy anh tôi đang nằm,hơi thở vẫn đều đặn,khuôn mặt vẫn hồng hào mà tại sao anh ấy cứ ngủ thế này.Kế bên giường bệnh là một túi quả,chắc anh ấy rất vui vẻ háo hức chờ ngày về,thế mà…Và Tiểu Phong chạy đến,thở hổn hểnh.

_Anh Đại Trung sao rồi?
_Vẫn chưa tỉnh.Tôi buồn bã nói.Rồi anh ấy bước ra ngoài hỏi bác sĩ.Ông ta bảo:
_Anh ta phải tự hồi phục chứ không một loại thuốc nào có thể chữa trị.Anh ta bị một vật nặng và cứng rơi vào đầu.Não bị tổn thương nên dẫn đến hôn mê.Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần nếu như anh ta không tỉnh trong vòng một năm thì…
_Thì sẽ ra sao?Tôi chạy ra và chen vào.
_Thì anh ta sẽ trở thành người thực vật mãi mãi.
_Mãi mãi sao?Tôi lại chạy vào lay anh hai.Anh tỉnh lại cho em,anh luôn luôn châm chọc em mà,sao hôm nay không chọc nữa đi.Dậy đi,ngủ hoài không tốt cho sức khỏe đâu.Tôi khóc nức nở bên giường bệnh và mẹ tôi vẫn tiếp tục khóc.

Và một cô gái lạ bước vào,cô ta chạy thẳng đến chỗ chúng tôi.
_Chào các bác,cháu là Liễu Tuệ,con trai hai bác vì cứu cháu nên mới hôn mê.Cháu vô cùng xin lỗi,xin hai bác hãy cho cháu chăm sóc anh Đại Trung.
_Được,cháu cứ tự nhiên.Ba tôi lên tiếng.
_Cả nhà,về thôi và hãy chuyển anh hai vào bệnh viện.Tôi an ủi:đã có chị Liễu Tuệ rồi,ba mẹ về nhà nghỉ ngơi đi.

Trên đường đi,ba tôi lái xe mà cứ không yên.Cứ suy nghĩ về chuyện anh hai.Và rồi tai nạn xảy ra,ba tôi bị một xe tải đâm vào.Mọi người đổ về phía trước,đầu của ba đập vào vô-lăng xe rồi ba bất tỉnh.Ngồi đằng sau,mẹ và tôi chỉ bị thương nhẹ,những người qua đường gọi xe cấp cứu nhưng đã quá trễ,ba tôi đã chết.Tôi không còn tin vào mọi việc trước mắt nữa.Cảnh vật trước mặt tôi như mờ đi.Mẹ tôi đã khóc,khóc rất nhiều,khóc đến không còn khóc được nữa và bị mù.Ngày hôm nay trôi qua với những tai nạn và nỗi buồn da diết.Những người thân yêu của tôi dần mất đi.Mẹ được nhân viên trong công ty đưa về nhà.Còn lại mình tôi tha thẩn đi trên đường,một người vô hồn.minh Hùng và Tiểu phong chạy đi tìm tôi,hai người mồ hôi nhễ nhại chạy trên các con phố.Chạy đến sáng.
Bình minh bắt đầu ló dạng,tôi đi mà không biết mình đi đâu.Minh Hùng vẫn tiếp tục tìm kiếm tôi.Tiểu Phong thì đã bị ông nội bắt trở về nhà chuẩn bị lên đường đi Mỹ.Tôi đi tiếp trên con đường vắng vẻ,Minh Hùng xuất hiện.Anh đưa tôi đến sân bay,tiễn Tiểu Phong.Nhưng làm sao tôi có thể nhìn Tiểu Phong đi khi tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc hiện tại.Và Tiểu phong bước lên máy bay,mắt vẫn hướng về tôi.Cô đơn là đây sao?tôi chưa bao giờ có cảm giác lạc lõng như thế này,có lẽ vì tôi luôn được mọi người nâng niu,chiều chuộng,chưa bao giờ hiểu được cảm giác bị bỏ lại.Bây giờ thì tôi đã hiểu.
Minh Hùng vẫn ở cạnh tôi,anh không nói gì nhưng vẫn lẳng lặng đi theo.Tôi và anh đi hết đường này đến đường khác mặc cho cái đói đang đeo đẳng.Khi đi hết con đường,dừng lại thì tôi đã thấy mình đứng trước cửa nhà.Bước vào,những kỷ vật thân thương của tôi và ba đập vào mắt.Tôi chỉ còn biết khóc.Ngày lại ngày trôi qua,đối diện với người mẹ mù lòa và những nỗi buồn,tôi vẫn như thế,không nói một lời và người ở bên tôi vẫn là Minh Hùng.Mỗi sáng mở mắt ra,người xuất hiện trước mặt tôi đầu tiên vẫn là Minh Hùng,tôi cầu mong biết bao người đó chính là ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.