Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết

Chương 20: Chiếm hữu


Đọc truyện Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết – Chương 20: Chiếm hữu

Dù đứng lẫn trong đám đông nhưng không ai có thể lờ đi sự hiện diện của người đàn ông đó. Từ người anh toát ra khí chất lạnh lùng, sắc bén, những người đang đứng gần anh không tự chủ được nhích ra xa vài bước. Thế cục bao vây cuối cùng từ ba người trong cuộc đổi thành bốn người.

Rất nhanh có nhiều người nhận ra người đàn ông ấy. Trong giới thương nhân, nhân vật tầm cỡ như chủ tịch Tập đoàn Hi Vọng đã chẳng còn xa lạ gì. Hôm nay anh có mặt tại đây cũng rất bình thường, bất quá mọi người tò mò ở điểm anh lại vô duyên vô cớ xen vào việc này. Có sự tình nào chăng? Ai cũng vểnh tai, mở to mắt chờ mong theo dõi diễn biến tiếp theo.

Bình An phản ứng nhanh nhất, thấy ánh mắt Gia Vũ nhìn mình càng lúc càng sâu, cô bỗng chột dạ, có cảm giác bị bắt gian tại trận. Trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Sao anh xuất hiện ở đây? Hôm qua rõ ràng anh bảo sáng mai mới về?

Thiên Thành không đáp, híp mắt nhìn nhân vật không mời xen ngang này.

Đào Ái Huân kích động thốt lên: “Vũ.” Cô ta nghĩ rằng anh sẽ không xuất hiện ở đây vì anh đang bận đi công tác, công ty đã cử người khác tham dự rồi cơ mà.

Dù cô ta có vắt óc suy nghĩ đến đâu vẫn không thể biết lý do chính xác. Kỳ thực sáng mai anh mới về bất quá vì nhớ người nào đấy nên cố tình về sớm. Ai ngờ về đến nhà lại chẳng thấy người muốn gặp. Sau đó thông qua tin tức người trợ lý được anh phái đi tham gia tiệc gọi thông báo rằng anh ta nhìn thấy Bình An ở buổi tiệc. Anh liền lập tức đi đến vừa hay chứng kiến một màn vừa rồi.

Môi Gia Vũ hiện lên tia cười nhàn nhạt, thong thả bước đến gần, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi lên cô gái nhỏ đang mang vẻ mặt hoảng hốt, chột dạ.

“Vũ.” Bình An xoắn xít nhìn anh, dáng vẻ anh hiện tại làm cô thật sự không thể nhận ra là anh có đang giận hay là không? Trong lòng thở dài, anh thay đổi nhiều quá, trước kia giận hay không đều viết ra trên mặt, cô nhìn thoáng qua là nhận ra ngay. Vậy mà, cô đành cười khổ. Anh của ngày hôm nay kì thực không tránh khỏi có liên quan đến mình. Người đàn ông ấm áp, nụ cười rạng rỡ chói chang như mặt trời cứ thế vì cô mà trầm luân. Vì cô liệu có đáng?

“Đi thôi.” Gia Vũ nói.

Bình An thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, vội vàng gật gật đầu. Cô cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Quan trọng hơn hết cô phải giải thích rõ ràng với anh. Từ lúc xác định lại mối quan hệ, cô không muốn anh hiểu lầm, cho dù bất cứ chuyện gì đi nữa.

Gia Vũ rất hài lòng, nụ cười sâu thêm mấy phần, anh nắm lấy tay cô bước đi.

Cánh tay còn lại của Bình An đột ngột bị giữ lại, Thiên Thành nói:

“Khoan đã.”

Bình An khó xử nhìn Thiên Thành nói:

“Anh Thành vừa rồi em đã nói rõ với anh. Bây giờ em phải đi rồi. Anh buông tay ra được không?”

Nhìn bàn tay đang nắm chăt cổ tay cô, Gia Vũ nhíu mày, trong mắt thoáng dâng lên tia âm u, giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn: “Thiên Thành anh nghe không hiểu lời em ấy nói sao. Tốt nhất lúc tôi còn nói chuyện tử tế anh vẫn nên buông tay ra.”


Thiên Thành không màng đến sự uy hiếp trong lời nói Gia Vũ trái lại vẻ mặt anh cực kì bình tĩnh nói với Bình An:

“Anh xin lỗi em chuyện hôm nay nhưng anh không hối hận.”

Anh biết cách làm của mình quá đường đột, khiến cô có thể bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió nhưng anh muốn cho cô biết. Anh so với người đàn ông tên Gia Vũ kia không hề kém cạnh dù bất luận ở trên phương diện tình cảm đối với cô, thân phận hay địa vị. Nếu người đàn ông ấy yêu cô đến vậy cớ sao nhiều năm biến đi mất dạng để cô một thân một mình gồng gánh vất vả nhọc nhằn trong cuộc sống mưu sinh? Lúc cô bán mạng làm thiếu chút kiệt sức người đàn ông kia đang ở đâu?

Thiên Thành từ từ buông tay. Ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh dần mất dạng trong đám đông. Ánh mắt trở nên thâm trầm. Hai bàn tay xiết chặt thành nắm đấm. Hôm nay chỉ là mở màn thôi. Anh nhất định sẽ giành lại Bình An.

Đào Ái Huân đứng bên cạnh xem kịch vui từ đầu đến cuối giờ mới cười rộ lên châm chọc:

“A xem ra không chỉ mình tôi mất mặt nha.”

Thiên Thành chẳng buồn quan tâm xoay lưng bỏ đi.

Đào Ái Huân trông theo bóng lưng anh hừ lạnh. Tình huống xảy ra xem như ngoài ý muốn, kết quả tạo ra thì khiến cô cực kì hài lòng, chuyện hôn ước hai nhà chắc chắn hủy bỏ nhưng nghĩ đến hai người rời đi kia cô có chút không cam lòng.

Cuối cùng chủ tịch Thiên Mạnh đứng ra hòa giải, bất quá hai nhà Đặng Đào vẫn tan rã trong không vui, buổi tiệc chỉ đành kết thúc sớm hơn kế hoạch.

***

Âm thanh huyên náo ngày càng bị bỏ lại phía xa. Hành lang dài quanh co uốn lượn khá vắng vẻ, từng chùm đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Thỉnh thoảng có vài nhân viên đi lướt qua. Có lẽ vì được huấn luyện cho nên bọn họ không hề lộ ra vẻ kinh ngạc hay tò mò đánh giá khi trông thấy hai người cả đám chỉ cúi người, cung kính chào rồi bỏ đi.

Bình An nào còn tâm trạng quan sát xung quanh hay đánh giá người khác, cả một đường cúi đầu, im lặng đi theo sau anh cố gắng vắt óc suy nghĩ cách giải thích sao cho hợp lý.

Bất ngờ Gia Vũ dừng bước, cô tránh không kịp đâm sầm vào lưng anh.

Bình An ôm mũi rên:

“A.”

“Đau không?” Gia Vũ đưa tay giúp cô xoa xoa mũi cười hỏi.


Bình An gật gật đầu, trông thấy sắc mặt anh dịu đi rất nhiều đã không còn vẻ lạnh lùng âm trầm như vừa rồi, cô bắt lấy cơ hội này vội giải thích: ” Anh Thành à không phải Thiên Thành kia là quản lý ở nơi trước đây em làm việc. Ngày trước anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, em rất cảm kích. Mấy hôm trước anh ấy gọi điện đến hẹn gặp em nói chuyện. Em nghĩ đến việc trước đây đã từng được anh ấy giúp đỡ rất nhiều.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Cho nên?” Gia Vũ hơi nhướn mày.

Bình An lý nhí, ngón tay xoắn xoắn lại: “Cho nên em mới đồng ý. Nhưng em không hề biết việc anh ấy là người thừa kế Tập đoàn Thiên Mạnh.”

Nói xong cô ngẩng đầu mong chờ nhìn anh.

Gia Vũ nghe đến đây liền hiểu đại khái. Thiên Thành kia chắc hẳn không phải người đơn giản. Bao năm nay ở trong giới anh nghe qua rất nhiều lời đồn về anh ta, tuy nhiên không ngờ rằng anh ta hiển nhiên che giấu thân phận làm một người bình thường nhiều năm. Đột nhiên bây giờ xuất hiện, phô trương thanh thế. Nếu là trước đây anh tất nhiên sẽ không quan tâm, hiện tại có liên quan đến Bình An. Anh nhất định phải điều tra, để tránh hậu quả về sau.

Gia Vũ hiện tại mới nhìn kĩ Bình An. Hôm nay cô rất đẹp, mái tóc dài đen nhánh ngày thường đã bới lên cao để lộ càng cổ trắng ngần, xương quai xanh ẩn hiển tôn lên vẻ quyến rũ, mê hoặc. Trang phục dạ hội ôm sát khéo léo tôn lên từng đường cong mềm mại, đôi chân thon dài lộ ra trước mắt.

Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm. Anh cởi vest khoác lên vai cô, khàn khàn nói:

“Đừng để lạnh.”

Nghe anh nói Bình An mới phát hiện quả nhiên rất lạnh chỉ do vừa rồi quá căng thẳng khiến cô bỏ qua.

Bình An rùng mình mặc áo vào, chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh, cô cảm thấy rất dễ chịu. Khi ngẩng đầu muốn nói, trước mắt xuất hiện khuôn mặt phóng đại đẹp trai, môi bị vật mềm mềm bao phủ. Hai cánh môi mềm bị nhấm nháp một lúc vừa tê dại vừa ngưa ngứa, cô khó chịu hé hé môi, chỉ chờ có thế một chiếc lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào cuốn lấy lưỡi cô day dưa không dứt.

Bình An vô lực cả thân thể mềm nhũn dựa vào người anh, mặc anh mạnh mẽ xâm chiếm.

Môi lưỡi quấn quýt lúc lâu, đến khi cô không thở nổi anh mới buông ra.

Bình An hoàn toàn ngã vào lòng anh, há miệng thở hổn hển.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo Bình An, tay còn lại xoa xoa gò má đỏ ửng của cô. Gia Vũ cúi xuống thì thầm bên tai:

“Bộ dạng em bây giờ chắc không thể tự mình bước đi rồi. Anh đành ôm em vậy.”


Chưa để Bình An phản bác, Gia Vũ đã bế bổng cô lên.

Bình An hoảng sợ: “Em…Em…có thể đi.”

Gia Vũ không để lời cô vài tai, thản nhiên bước đi. Thỉnh thoảng lại có nhân viên đi qua. Cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh.

Gia Vũ thấy thế, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

Hai người rất thuận lợi đi đến bãi đổ xe.Vì tiệc chưa tan, trên bãi xe khá vắng vẻ, Gia Vũ nhanh chóng tìm được xe, đặt cô vào ghế lái phụ, sau đó anh mới ngồi vào ghế lái chính ung dung lái xe đi.

Rất nhanh xe đã ra đường lớn. Ngồi im lặng trên xe tầm mười lăm phút Bình An mới mở miệng phá vở không khí trầm mặc:

“Anh bảo mai mới về cơ mà.”

Gia Vũ đưa mắt qua, cười cười:

“Có việc đột xuất nên về sớm.”

“À.”BÌnh An nghe vậy tin ngay.

Trên xe tiếp tục rơi vào im lặng, một phút sau Gia Vũ lên tiếng: ” Sau này em đừng tiếp xúc nhiều với người đàn ông đó. Anh ta không hề đơn giản giống vẻ bề ngoài.”

“Người đàn ông” trong miệng anh, Bình An không cần đoán liền biết ngay là anh đang ám chỉ đến ai, cô không chút do dự gật đầu đáp ứng ngay.

Bình An cũng đã sớm nghĩ đến việc sau này phải giữ khoảng cách với Thiên Thành.

Nhớ đến việc kia cô lo lắng hỏi:

“Tối nay có nhiều phóng viên như thế ngày mai có phải sẽ bị đăng không?”

Gia Vũ hiểu Bình An đang sợ điều gì, anh trấn an, giọng nói cực kì chắc chắn: “Em yên tâm, tất cả sẽ ổn thôi.”

Bình An vẫn còn rất lo lắng:

“Thật chứ?”

Gia Vũ bật cười, đáy mắt lại không cười: “Em nghĩ đi việc mất mặt tối nay hai nhà Đặng Đào sẽ ngồi yên được sao? Việc đó không chỉ liên quan đến lợi ích mà còn liên quan đến thể diện. Thiên Thành vừa mới nhận chức, căn cơ còn chưa vững chắc chắn chủ tịch Thiên Mạnh sẽ phải liều mạng ém tin tức xuống, bởi ông ta còn cần sự giúp đỡ của Đào Cảnh. Đào Cảnh cũng thế, mặc dù không tình nguyên nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn con gái cưng bị mất hết mặt mũi được.”


Bất quá anh không nói cho cô biết chuyện anh tham gia nhúng tay vào ém tin tức.

Bình An vỡ lẽ, yên tâm đi rất nhiều.

Xe đi thêm tầm nửa tiếng nữa thì về đến biệt thự.

Hai người xuống xe, mở cửa đi vào trong.

Nghĩ đến tối nay anh về vội chắc chưa ăn gì cô nói:

“Em vào bếp làm ít thức ăn khuya cho anh nhé.”

Vừa đi được mấy bước thân thể Bình An đã bị ôm từ phía sau. Cô giật thót toan xoay người lại.

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông càng thêm khóa chặt eo của Bình An.

Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp:

“Đừng nhúc nhích.”

Vừa rồi khi thấy cô bị người đàn ông khác tỏ tình, anh như muốn phát điên, anh rất sợ, sợ cô sẽ đồng ý, sợ cô sẽ bỏ rơi anh một lần nữa. Thật may sao cô không bỏ rơi anh.

Nghĩ đến đây dục vọng muốn chiếm hữu dâng lên. Anh cúi người ngậm lấy vành tai đầu lưỡi di động vẽ vòng quanh, kéo dài một đường hôn xuống chiếc cổ trắng ngấn, vừa mút vừa cắn, điên cuồng đánh dấu chủ quyền.

Bình An bị anh hôn đến tê dại, thân thể run rẫy tựa vào ngực anh. Hai tay bám víu vào cánh tay anh. Môi không tự chủ được phát ra tiếng rên khe khẽ, cô xấu hổ cắn chặt môi.

Âm thanh rên rĩ đè nén ấy khiến anh càng thêm hưng phấn, anh xoay cô lại, nâng cằm cô lên, giờ phút này gương mặt thanh tú, diễm lệ nổi lên một tầng ửng hồng, đôi mắt to tròn xinh đẹp trở nên mơ màn long lanh nước nhìn anh, cánh môi ướt át còn để lại dấu răng nhàn nhạt. Da thịt trên cổ chi chít dấu hôn, khiến cô càng trở nên quyến rũ, hấp dẫn.

Gia Vũ cảm thấy môi khô miệng đắng, không kìm được đặt lên môi cô nụ hôn sâu, nụ hôn thô bạo nhiệt tình, quấn quýt day dưa. Bình An cũng nhiệt tình đáp lại. Mười đầu ngón tay luồng vào mái tóc mềm mượt của anh.

Hai thân thể như nắng hạn gặp mưa rào, gắt gao dính sát vào nhau. Gia Vũ bế bỗng thân thể mềm mại tiến đến đặt lên ghế sofa. Nụ hôn rơi như mưa lên cổ, lên xương quai xanh, bàn tay mò mẫm di chuyển ra sau lưng kéo khóa, chiếc váy tuột xuống, thân thể mềm mại, trơn bóng lộ ra trước mắt. Anh đưa tay vuốt ve thân thể ấy xúc cảm mềm mại quanh quẩn trên đầu ngón tay, khiến lòng anh thêm nhộn nhạo, trong mắt tràn ngập tia máu, anh đã hoàn toàn hoàn toàn bị dục vọng khống chế. Anh cởi bỏ tây trang, sau đó tách vội hai chân cô mạnh mẽ tiến vào.

Bình An bị vật xa lạ nóng bỏng xâm nhập vào chưa thể tiếp nhận. Thắt lưng hơi cong lên, theo bản năng dịch ra xa. Nhưng chưa nhích được bao xa, eo cô đã bị anh giữ chắt. Anh thô bạo tiến sâu vào. Thân thể Bình An run rẫy, khoái cảm sung sướng ập đến không kìm được rên lên. Anh tiếp tục cúi người nhấm nháp môi, bàn tay cũng bận rộn vuốt ve thân thể của cô.

Bình An thở dốc bám víu vào cổ vào cánh tay anh, thân thể lắc lư theo mỗi động tác ra vào mạnh mẽ điên cuồng.

Không khí xung quanh trở nên vô cùng nóng bỏng, ám muội. Trên sofa hai thân thể trần truông dính sát vào nhau như muốn hòa vào một thể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.